Bắc Tống Phong Lưu

Chương 727-1: Rung cây dọa khỉ

: Rung cây dọa khỉ

Lời này nếu là do người khác nói thì chính là một câu chuyện cười, nhưng mà nếu từ trong miệng Thái Kinh nói, đó là điều đương nhiên. Dù sao số lần lão bị ám sát so sánh với Lý Kỳ thì nhiều hơn rất nhiều. 

Lý Kỳ cười khổ nói: - Việc này ta cũng không thể làm gì được. 

Thái Kinh cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu, nói: - Tuy nhiên lão phu thấy, thích khách đến cũng có chuyện tốt. 

- Không phải chứ, Thái Sư, lại còn tốt? Thứ cho tại hạ mắt kém, nhìn không ra. 

Thái Kinh cười nói:- Ngươi cũng biết hiện giờ quân và thần từ trên xuống dưới án binh bất động. Nhưng mà sau khi ngươi thực hành cải cách tới nay, đây là lần đầu tiên cửa nhà lão phu từ sáng sớm đã bị đạp nát, ngươi đoán xem vì sao bọn họ đến? 

Lý Kỳ hơi trầm ngâm nói: - Không phải là lo lắng ta chứ? 

Thái Kinh gật gật đầu nói: - Không tồi, ngươi hiện tại đã hiểu rồi chứ. 

Lý Kỳ cười cười nói: - Thái sư, nếu là ta thực sự muốn đối phó bọn họ, đêm qua ta cũng sẽ không tiến cung mà trực tiếp đến Khai Phong phủ rồi.Thái Kinh lắc đầu nói: - Ngươi nghĩ như vậy, nhưng bọn họ không biết ngươi nghĩ như thế nào. Hiện giờ Hoàng thượng lệnh cho ngươi âm thầm điều tra việc này, bọn họ có thể không lo lắng sao? Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất trước mắt mấy ngày này không ai dám tiến hành ngăn cản cải cách, tên thích khách này coi như là giúp ngươi một cái đại ân. 


Lý Kỳ nhướng mày, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ha hả nói: - Ta nguyên bản còn tính toán bỏ qua việc này, cũng không có ý định đi truy cứu. Nhưng nghe Thái Sư nói, ta lại cảm thấy muốn tra ra mọi chuyện, dọa bọn họ một chút, miễn cho bọn họ lại tiếp tục ức hiếp ta. 

Thái Kinh nhất lời bật cười ha hả nói: - Lão phu luôn thấy ngươi ức hiếp người, nhưng chưa bao giờ thấy người khác ức hiếp ngươi. Ngươi nhìn Tống đại học sĩ một chút, từ sau khi ngươi lên chức vị, cả người ông ta đều già đi không ít. 

Mẹ nó chư, đó là ông ta tự tìm được không, hơn nữa tuổi ông ta cũng không nhỏ nữa rồi, Lý Kỳ ngượng ngùng cười không có trả lời. 

Thái Kinh lại nói: - Tuy nhiên lão phu lại tò mò tại sao lúc ấy ngươi lại trực tiếp tiến cung bẩm báo Hoàng thượng, hơn nữa còn ngăn cản Hoàng thượng tra rõ việc này. Ngươi chẳng lẽ không phẫn nộ sao? 

Lý Kỳ cười khổ nói: - Ta lúc ấy rất sợ hãi, làm sao còn nhớ đến phẫn nộ. Kỳ thật lúc ấy ta chỉ sợ đem thế cục trở nên phức tạp hơn, đến lúc đó có thể có một vài người nhân cơ hội này gạt bỏ thế lực đối lập nhưng lại mượn danh của ta. Lúc ấy đổ tội trên lưng của ta, vậy không phải là ta tự tìm tội sao. 

Thái Kinh gật gật đầu nói: - Ngươi quả nhiên suy nghĩ chu đáo, việc này nếu như động tĩnh quá lớn, đối với ngươi mà nói là hại nhiều hơn lợi. Nhưng ngươi không muốn biết là ai muốn lấy mạng của ngươi sao? 

Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ Thái sư biết sao? 

Thái Kinh lắc đầu nói: - Lão phu nếu như biết, mới vừa rồi cũng không cần suy nghĩ. Nhưng lúc trên đường lão phu cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy khả năng là người trong triều gây nên không lớn.Quả nhiên là lão hồ ly, nhanh như vậy đã nghĩ tới. Lý Kỳ dù tâm sáng như gương, ngoài miệng lại hiếu kỳ nói: - Thái sư vì sao lại nói thế? 


Thái Kinh thở nhẹ một hơi, nói: - Tuy rằng hiện giờ trong triều có rất nhiều người muốn ngăn cản ngươi biến pháp, nhưng lấy tình huống trước mắt mà xem, sự tình còn chưa chân chính định ra. Nói trắng ra, còn chưa đến mức ta sống ngươi chết, cho nên bọn họ quyết định sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy. Một số ngươi tuy rằng cùng ngươi có mâu thuẫn, nhưng bọn họ bây giờ chỉ sợ đang hy vọng ngươi không gặp chuyện gì thôi. 

Lý Kỳ tự nhiên biết Thái Kinh ý muốn nói Vương Phủ, hỏi: - Theo lời Thái Sư, việc này đến tột cùng là do ai?Thái Kinh mặt lộ vẻ lo lắng thở dài: - Ngươi lần này cải cách cực kỳ đặc thù, bởi vì trong đó còn liên quan đến lệnh của cả quốc gia, nếu Đại Tống ta có người phản đối, như vậy... 

Lão nói tới đây bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, nhìn về phía Lý Kỳ, lắc đầu nói: - Không đúng không đúng, tiểu tử ngươi hẳn là sớm đã nghĩ đến, ngươi không muốn đem việc này náo loạn nguyên nhân chủ yếu chỉ sợ là do tiểu tử ngươi chủ mưu. Tiểu tử ngươi cũng quá ghê tởm, ngay cả lão phu cũng muốn trêu đùa. 

Tổ sư bà bà! Lão tử mới không có khẩu vị như vậy. Lý Kỳ vẻ mặt mờ mịt nói: - Thái sư, ông cớ gì nói như vậy a. 

Thái Kinh hừ nói: - Trong lòng ngươi tự hiểu.Nói xong lão lại phất phất tay nói: - Thôi thôi, lão phu hôm nay đến đây hẳn là ngươi cũng biết, nếu Hoàng thượng cho ngươi tra, ngươi điều tra thì có làm sao. Rung cây dọa khỉ tuy rằng không thể trừ tận gốc, nhưng cũng có thể đem tình hình ổn định lại một chút. 

Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Ta biết rồi. 

- Tốt lắm, lão phu đi trước. 

Sau khi tiễn Thái Kinh về, Lý Kỳ cũng không dám trở về phòng, thực chịu không nổi cảm giác kia. Sai người báo cho Bạch Thiển Dạ các nàng một tiếng, sau đó lại gọi Mã Kiều, chuẩn bị đi học viện. 

Bạch Thiển Dạ nghe xong, tức giận dậm chân, nhưng đợi nàng chạy ra tới cửa, Lý Kỳ đã sớm chuồn mất. 

Trên đường. 

Lý Kỳ hỏi: - Mã Kiều, sư phụ Tửu Quỷ của ngươi đâu rồi? 

- Không biết. 

- Không biết?Mã Kiều gật gật đầu nói: - Xem chừng là núp ở đâu đó uống rượu rồi. Sáng sớm hôm nay lão lừa sư muội của ta một xâu tiền, nếu là lão không mua Thiên hạ vô song, sáng mai hẳn là không thấy được lão. 

Đi vả lại khiến hắn tự nhiên, phóng khoáng mấy ngày Lý Kỳ cắn răng cười cười, nói: - Vậy cũng không cần trốn tránh uống chứ? 

Mã Kiều hừ nói: - Ta sáng nay ta ở trong sân tìm lão, đáng tiếc tìm không thấy, nếu không ta nhất định sẽ báo thù vụ ngày hôm qua. 

Thì ra là thế, Tửu quỷ kia xem ra sau này muốn uống rượu đều sẽ trốn tránh Mã Kiều, bằng không thằng nhãi này chỉ sợ sẽ đem sư phụ của y đem treo trên cây. Lý Kỳ nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Mã Kiều, lắc đầu cười, bỗng nhiên lại nói: - Mã Kiều, hiện giờ không giống quá khứ, ngươi hay là mang vũ khí đi, ngươi thích dùng vũ khí nào, đi kêu với Ngưu Cao một tiếng, để y giúp ngươi xách. 

Nếu là lúc trước, Mã Kiều nhất định sẽ cự tuyệt, ngưu bức nhân thì chỉ cần bàn tay trần như vậy là đủ rồi. Nhưng từ sau đêm đó, Mã Kiều cho dù muốn chém cũng không có đủ gió, ngượng ngùng mà nói: - Ta biết rồi. 

Hai người vừa đến cửa thành, nghênh đón là người quen cũ, Tần Cối. 


Tần Cối nhìn thấy Lý Kỳ, trên mặt vui vẻ, nhảy xuống thân lừa, nói:- Hạ quan bái kiến đại nhân. 

Lý Kỳ ừ một tiếng, hiếu kỳ nói: - Ngươi đây là chuẩn bị đi đâu? 

Tần Cối chắp tay nói: - Hạ quan đang chuẩn bị đi vấn an đại nhân, đại nhân thân thể không có việc gì chính là phúc cho dân chúng, hạ quan cũng yên lòng.

Hảo gia hỏa này thật đúng là chỗ nào cũng nói được, tuy nhiên Lý Kỳ đầu óc vẫn còn rất tốt, cười nói: - Vừa đi vừa nói chuyện, đừng cản người ta đi đường. 

- Vâng.Tần Cối khẩn trương cưỡi lừa, cùng Lý Kỳ sóng vai mà đi. 

Lý Kỳ cười nói: - Tin tức của ngươi cũng linh thông thật đấy, nhanh như vậy đã biết. 

Tần Cối nói: - Hạ quan cũng chỉ là vừa mới biết được, nhưng không biết thật giả ra sao nên trong lòng thập phần lo lắng an nguy của đại nhân, vì vậy mới nóng lòng tìm đại nhân. 

Lý Kỳ ha hả nói: - Ngươi thật ra rất có tâm. 

Tần Cối khiêm cung cười, ánh mắt lóe một cái, thật cẩn thận mà hỏi:- Như vậy, những lời đồn kia đều là sự thật?

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 727-1: Rung cây dọa khỉ
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...