Bắc Tống Phong Lưu

Chương 435: Tuyển dụng (p3)

Lý Kỳ và Thái Dũng thương lượng xong, liền quay lại chỗ ngồi. Trần Đông vẫn giữ vẻ mỉm cười, bình tĩnh nhìn bọn họ. Không nói tới điều khác, nhưng dũng khí của y đã đáng để khen rồi.

Lý Kỳ ngồi xuống nói:

- Xin chào, ta tên là Lý Kỳ, là người phỏng vấn chiêu mộ lão sư lần này. Xin hỏi quý tính của các hạ?

Dù đã biết tên họ của đối phương, nhưng Lý Kỳ vẫn làm theo đúng quy trình.

Trần Đông chắp tay nói:

- Tại hạ họ Trần, tên Đông, tên tục là Thiểu Dương.

- Nghe nói ngươi là Thái học sĩ?

- Không sai.

- Nhưng theo ta được biết triều đình thường chiêu mộ nhân tài trong Thái Học. Các hạ có ưu thế như vậy, vì sao còn muốn tới nơi này tham gia phỏng vấn? Lẽ nào các hạ không muốn làm quan?

Lý Kỳ hỏi.

- Đương nhiên không phải. Trần Đông tôi dù nằm mộng cũng muốn ra sức vì dân vì nước.

Trần Đông lắc đầu, lại nói:

- Ta tới nơi này do có ba nguyên nhân. Thứ nhất, nghe nói học viện của các ngươi chuyên tuyển những con cái của dân chúng nghèo khổ. Chẳng những không thu tiền, lại còn cung cấp cái ăn cái mặc. Nếu thực sự như vậy, quả thật đáng quý. Thứ hai, Trần mỗ cũng là hàn môn, biết rõ con cái của dân chúng nghèo khổ muốn đọc sách không hề dễ dàng gì. Cho nên không biết tự lượng sức mình, nguyện có thể ra một phần lực vì những đứa trẻ đó. Thứ ba, xét thấy ở lý do thứ nhất, Trần mỗ không tin đây là ý của Thái thái sư. Trong lòng cảm thấy hết sức tò mò. Muốn xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì.

Thái Dũng nghe Trần Đông nói tới nguyên nhân thứ ba, nhất thời nổi trận lôi đình, cả giận nói:

- Trần Đông, ngươi nói gì vậy? Lão gia ta cả đời vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, đến chết mới nghỉ. Vậy mà ngươi lại nói năng lỗ mãng như vậy, đừng trách ta không khách khí với ngươi.

Mấy lời này khiến cho Lý Kỳ cũng phải đỏ mặt. Thầm nghĩ, vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, đến chết mới nghỉ? Mười hai chữ này có quan hệ quái gì tới Thái Kinh? Vuốt mông ngựa mà cũng hùng hồn giống như là thật vậy, lão này còn tài hơn mình.

Trần Đông cười ha hả:

- Thái quản gia không hổ là đại quản gia của phủ thái sư. Xuất khẩu thành thơ, văn chương lai láng, trình độ đảo lộn thị phi càng được tinh túy của lão gia ngươi. Trần Đông tôi mặc cảm a.

Hai mắt Thái Dũng bốc lửa, đã sớm vứt mấy lời Lý Kỳ vừa nói lên chín tầng mây. Lý Kỳ thấy thế, sợ hai người bọn họ đánh nhau, vội ho khan một tiếng:

- Trần Đông, ngươi nói ngươi muốn vì dân chúng cùng khổ kia ra một phần sức lực, nhưng ta thấy ngươi căn bản không có tâm tư đó.


- À, không biết cớ gì các hạ nói vậy?

Lý Kỳ cười đáp:

- Ngươi một bên luôn mồm nói rằng vì dân chúng xuất lực. Bên kia lại chống đối Thái thái sư khắp nơi. Nếu như ngươi ngồi ở vị trí của ta, liệu ngươi cho rằng ta còn cần ngươi sao?

Trần Đông cười nói:

- Trần Đông chỉ dùng sự luận sự, ăn ngay nói thẳng. Chẳng lẽ học viện của các ngươi chỉ chiêu mộ những kẻ tiểu nhân khẩu thị tâm phi làm lão sư sao?

Người này không hổ là sinh viên, có văn hóa có khác. Chỉ dùng lời nói thôi cũng có thể khiến cho người ta tức chết. May mắn Thái Kinh không ở đây, bằng không khéo lại chảy máu lên não. Tuy nhiên văn bằng của lão tử cũng không phải là đồ giả.

Lý Kỳ thấy Thái Dũng có dấu hiệu bão nổi, vội vàng nói:

- Tốt lắm, chúng ta liền dùng sự luận sự. Tất cả kinh phí và nhân lực của học viện đều do Thái sư cung cấp. Về điểm này ngươi đại khái có thể tới đường Chu Tước nhìn xem. Một tòa như tốt như vậy lại bị hủy đi, riêng phí tổn đó đã là một số lượng lớn rồi. Không nói tới kết quả như thế nào, hoặc là dụng ý của Thái sư ở đâu, nhưng sau này sẽ có phán xét. Tuy nhiên Thái sư lão nhân gia xác thực đã chi một khoản tiền lớn để làm chút chuyện cho dân chúng. Chắc hẳn ngươi cũng nghe nói, trước mắt chúng ta đã tuyển được rất nhiều trẻ em nghèo khó, cũng như cho bọn nhỏ rất nhiều trợ giúp. Xin hỏi ngươi đã làm được gì cho dân chúng? Đừng nói với ta những thứ hư hư ảo ảo nhảm nhí kia, ta cần thực tế.

Khuôn mặt Thái Dũng lập tức tỏa sáng:

- Hơn nữa lúc Hồng nương tử mở quỹ từ thiện, lão gia nhà ta cũng hùng hồn quyên tám trăm xâu. Trần Đông ngươi quyên bao nhiều tiền? Không ngại nói ra xem, Thái mỗ rất tò mò với việc này.

Trần Đông bị hai người trách vấn làm cho á khẩu không trả lời được. Y chỉ là một học sinh nghèo mà thôi, nuôi sống bản thân đã là vấn đề rồi, đâu có tiền quyên cho người khác.

Lý Kỳ thở dài:

- Trần huynh, ta rất thưởng thức câu dùng sự luận sự của ngươi. Nhưng nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Ít nhất trước mắt ngươi chưa làm được. Ngươi nói là tới phỏng vấn làm lão sư. Nhưng từ đầu tới cuối, ngươi chưa từng đề cập với ta ở phương diện đó. Đây chẳng lẽ chính là thành tâm thành ý của ngươi? Còn có, ngay từ vừa mới bắt đầu, ngươi đã nói này nói nọ hướng vào Thái sư, mang theo thù địch, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy rất anh hùng sao? Mà về phương diện kiến thiết cùng với tiền cảnh tương lai của học viện, ngươi không đề cập tới một chữ. Ngươi cũng không để nó vào trong lòng. Đây không phải là dùng sự luận sự, mà rõ ràng là dùng người luận sự.

Trần Đông nhướn mày, như có điều suy nghĩ. Sau hồi lâu y mở miệng, nhưng tiếc rằng Lý Kỳ không cho y cơ hội đó:

- Tốt rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta tới đây là kết thúc.

Trần Đông sững sờ, buột miệng hỏi:

- Vậy các ngươi có cần ta không?

- Điều này chúng tôi phải xem xét đã. Đợi có kết quả, chúng tôi sẽ phái người thông tri cho Trần huynh. Hiện tại Trần huynh có thể đi.

Trần Đông há hốc miệng, hai mắt hiện lên một tia hối hận, cuối cùng vẫn chắp tay nói:


- Cáo từ.

Sau đó liền xoay người rời đi.

Trần Đông vừa đi, Thái Dũng đã hưng phấn nói:

- Phó Soái, cậu thật là lợi hại. Nói ba xạo đã khiến cho thằng nhãi kai á khẩu không trả lời được. Cậu có biết không, thằng nhãi này nổi tiếng là khó chơi. Đừng nói là chúng ta, mà ngay cả bằng hữu của y cũng không dám thân cận.

Tính tình của tay Trần Đông kia ngay thẳng, có gì nói đấy, so với trình độ đắc tội của lão gia ngươi còn hơn một chút. Bảo sao người ta không sợ hãi.

Vể điểm này, Lý Kỳ cũng có chút đau đầu, âm thầm thở dài:

- Thái quản gia, rất nhiều người có thành kiến với Thái sư. Ta và ngài đều tinh tường. Thái sư cũng tinh tường. Nhưng ta cho rằng, chúng ta nên dùng sự luận sự, không quan tâm thái độ của bọn họ với Thái sư như thế nào. Chỉ cần bọn họ thật lòng muốn tới học viện dạy học, mà lại phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta, chúng ta nên cho bọn họ một cơ hội. Chúng ta nên làm việc một cách công chính. Như vậy bọn họ mới không có cơ hội bôi xấu Thái sư. Thái quản gia thấy có đúng không?

Thái Dũng gật đầu, lại nói:

- Lẽ nào Phó Soái muốn cho tiểu tử kia một cơ hội?

Về điểm này, Lý Kỳ cũng hơi do dự:

- Nhìn xem rồi hẵng bàn.

Nói xong, hắn hướng hạ nhân kia:

- Vị kế tiếp.

Lần này đi vào là một tài tử mặc áo bào trắng. Lý Kỳ vừa nhìn người này, liền cảm thấy quen quen. Lại nhìn thẻ tre trong tay, nhướn mày, thầm nghĩ, Chu Toàn? Đúng rồi, thằng nhãi này từng theo đuôi Tống Ngọc Thần. Khó trách lại quen mặt như vậy. Xem ra lại là một tên tới quấy rối. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Toàn, y cũng trùng hợp nhìn sang hắn. Hai mắt hiện lên một tia oán hận khó phát giác.

- Ngươi…

Chu Toàn chỉ tay về phía Lý Kỳ, vừa mới nói một chữ, đã bị Lý Kỳ cười ha hả cắt đứt:

- Có phải ngươi muốn nói một đầu bếp như ta sao lại được ngồi ở đây phải không?

Chu Toàn sững sờ, cười lạnh một tiếng, vừa há miệng, lại bị Lý Kỳ chặn lại;

- Ngươi lại muốn nói, coi như ta tự mình hiểu lấy phải không?

Khoan hẵng nói, Chu Toàn thật sự nghĩ như vậy. Miệng còn chưa mở, lại nghe Lý Kỳ nói:


- Tiếp theo ngươi lại muốn nói, Thái sư để cho một đầu bếp như ta tới phỏng vấn, thật đúng là làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi phải không?

- Ta không có…

- Cuối cùng ngươi lại nói, ngươi kinh thường đứng dưới hiên cùng với một đầu bếp như ta phải không?

Lý Kỳ lần nữa xen ngang lời Chu Toàn, sau đó cười nói:

- Nếu như ta không đoán sai, sau khi ngươi nói xong những lời này, sẽ tiêu sái xoay người rời đi. Tốt rồi, những gì ngươi muốn nói ta đã biết, ngươi có thể đi.

Thái Dũng ở một bên nghe tới đỏ bừng mặt, cố không nhịn cười ra tiếng, khoát tay nói:

- Tiễn Chu công tử ra ngoài.

Chu Toàn lăng người tại chỗ, đợi hạ nhân tới bên cạnh y nói một tiếng ‘Mời’, y mới kịp phản ứng, tức giận trừng Lý Kỳ một cái, vung tay áo lên, xoay người nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ. Trong suy nghĩ của hắn, đám tài tử này thực sự vừa ngố vừa buồn cười, còn rất khờ. Một hạng mục lớn như vậy, mấy người bọn họ sao có thể phá hư. Thật đúng là ngu không ai bằng. Nhưng đồng thời trong lòng hắn lại bất đắc dĩ. Dù sao địa vị của người đọc sách ở Bắc Tống quá cao. Cho dù hắn là quan tứ phẩm, nhưng địa vị vẫn không bằng những người đọc sách kia. Chức quan này làm được quá khó coi. Quay đầu nhìn Thái Dũng, hỏi:

- Thái quản gia, đám thư sinh tài từ này bình thường không cần phải kiếm tiền nuôi gia đình à?

Thái Dũng lắc đầu:

- Phó Soái có điều không biết, phần lớn những người có thể được đọc sách, là những người trong nhà có tiền. Bọn họ chỉ quan tâm tới thi cử lấy công danh, không cần phải lo lắng vấn đề sinh nhai.

- Thì ra là vậy.

Lý Kỳ gật đầu. Trong ấn tượng của hắn, những người đọc sách thời xưa là những người nghèo. Chưa từng nghĩ tới phần lớn lại là con nhà giàu có. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, liền hiểu ra được. Xa không nói, riêng hoàn cảnh giáo dục, hai bên đã không cùng một cấp bậc. Giống như đám người Tống Ngọc Thần đều có danh sư trong kinh thành chỉ điểm. Những người nghèo thì không có đãi ngộ đó. Tuy nói tư chất và sự nỗ lực rất quan trọng, nhưng hoàn cảnh giáo dục cũng không thể bỏ qua. Bằng không đời sau các vị phụ huynh việc gì phải vất vả cho con em của mình tới trường chuyên, lớp chọn làm gì.

Đang khi nói chuyện, người kế tiếp đã đi vào. Là một vị thư sinh yếu đuối, trên tay còn cầm một quyển sách. Y chắp tay nói:

- Hứa Tiên bái kiến hai vị.

Phốc!

Lý Kỳ phun ra ngụm trà vừa mới uống, vội cầm thẻ tre lên nhìn. Chỉ thấy trên đó có ghi ‘Hứa Tiên, tên tục Trí Sinh’. Má ơi, tình địch đến cửa. Hứa Trí Sinh? Con mẹ ngươi sao không gọi là Lỗ Trí Thâm. Biết lão bà của ta tên là Bạch nương tử, ngươi tên gì không lấy, lại lấy tên này. Muốn gây khó dễ cho lão tử à.

Thái Dũng thấy Lý Kỳ thất thố như vậy, hơi sững sờ, lại thấy vẻ mặt xấu hổ của Hứa Tiên, vội nói:


- Mời Hứa tài tử ngồi.

- Đa tạ, đa tạ.

Hứa Tiên thi lễ, sau đó mới nơm nớp lo sợ ngồi xuống. Có thể nhìn ra ý rất khẩn trương.

Lý Kỳ nao nao, lau miệng, ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:

- Hứa tài tử tới đây cũng cầm sách, nhất định là một người thích đọc sách.

- Đâu có, đâu có, Trí Sinh ngu dốt, nên mới phải cố gắng hơn.

- Không tồi, không tồi, không biết Hứa tài tử là người nơi nào?

- À Trí Sinh chính là người Đông Kinh, nhà ở ngoại thành phía tây.

- Trong nhà còn có ai?

- Bố mẹ đều khỏe mạnh, còn có một đệ đệ ba tuổi.

- Xin hỏi cha mẹ Hứa tài tử làm nghề gì?

Sắc mặt Hứa Tiên hơi xấu hổ, chần chờ một lúc mới đáp:

- Ta…ta xuất thân nhà nông.

Ý là cha mẹ của y đều là nông dân. Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi không cần phải khẩn trương. Chúng tôi không quan tâm tới xuất thân cao hay thấp. Chỉ là không biết vì sao ngươi lại tới đây dự thi làm lão sư?

Hứa Tiên ngẩng đầu, cất cao giọng nói:

- Khổng viết xả thân, Mạnh viết thủ nghĩa…

- Dừng lại, ta hiểu rồi.

Lý Kỳ lắc đầu, xem ra lại là một con mọt sách, hỏi:

- Không biết Hứa tài tử có cái nhìn thế nào về giáo dục?

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 435: Tuyển dụng (p3)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...