Bắc Tống Phong Lưu
Chương 312: Chân tình hay giả ý
Dù Thái Kinh mắt đã mờ, nhưng ông ta nắm giữ triều chính nhiều năm như vậy, vẫn có thể nhìn thấu triệt tranh đấu giữa vua và các đại thần. Cho nên lời của ông ta, có độ chính xác rất cao.
Lý Kỳ cũng không hoài nghi gì. Tuy nhiên, dù hắn không suy nghĩ thấu triệt như Thái Kinh, nhưng vận khí của hắn đã vượt quá dự đoán của Thái Kinh.
Biểu hiện tự tin của Lý Kỳ đã khiến Thái Kinh không còn nắm chắc với tình cảnh của hắn nữa. Ông ta biết Lý Kỳ dù nhìn bên ngoài có vẻ tỉnh tỉnh mê mê, nhưng trong lòng lại tinh ranh như khỉ vậy. Gặp phải những chuyện lớn, chắc chắn hắn sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ.
Thái Kinh nói xong, liền vội vàng rời đi. Nhưng ông ta vẫn để cho Lý Kỳ cảm thấy một tia ấm áp. Lý Kỳ cũng thật không ngờ Thái Kinh lại coi trọng một đầu bếp mà trong mắt người khác chỉ là một nghề ti tiện như vậy. Mới sáng sớm đã đích thân tới đây, bố trí đường lui cho hắn. Phải biết rằng, ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi. Phần ân tình này, Lý Kỳ cảm thấy có chút không thừa nhận nổi.
Dù Lý Kỳ đã nói rõ ràng hắn sẽ không rời đi kinh thành. Nhưng trước khi Thái Kinh đi, vẫn bố trí công việc cụ thể xuôi nam cho hắn. Trừ phi hắn được sự an toàn tuyệt đối, nếu không con thuyền kia vẫn cứ đậu ở chỗ đó.
Mặc kệ trước kia Thái Kinh làm người như thế nào, nhưng giờ khắc này, trong lòng Lý Kỳ chỉ có sự cảm kích với ông ta.
Lý Kỳ đứng trước cửa lớn, kinh ngạc nhìn cỗ kiệu màu xanh. Đợi khi cỗ kiệu biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới thở dài, xoay người chuẩn bị đi vào. Ai ngờ vừa quay người lại, đã thấy Bạch Thiển Dạ đứng trước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. Hắn kinh ngạc hỏi:
- Thất Nương, muội tới đây khi nào vậy?
Bạch Thiển Dạ hơi nức nở nói:
- Lý đại ca, vì sao huynh không nghe lời Thái sư lão nhân gia. Tình cảnh hiện tại của huynh thực sự là rất nguy hiểm.
Lý Kỳ sững sờ, đáp:
- Vừa nãy muội đã nghe hết rồi à?
Bạch Thiển Dạ gật đầu. Vừa rồi lúc ở trong phòng, nàng lờ mờ cảm thấy Thái Kinh tới nhất định có quan hệ tới sự băn khoăn của nàng. Liền vụng trới đi tới đằng sau phòng khách nghe lén. Mà Thái Kinh đúng thật là nói trúng tâm sự của nàng.
Lý Kỳ cười nói;
- Thất Nương, Thái sư nói đúng là có đạo lý. Nhưng muội cũng không cần phải lo lắng. Thực ra hiện tại ta an toàn hơn bất kỳ lúc nào từ khi tới Biện Kinh. Vương Phủ y quyền nghiêng vua và dân thì thế nào. Ta đã có thể đùa giỡn y một lần, vậy thì cũng có thể đũa giỡn y lần thứ hai.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ tự tin như vậy, trong lòng rất hoang mang, hỏi:
- Lý đại ca, có phải huynh còn có chuyện gì chưa kể với Thất Nương không?
Lý Kỳ tiến lên, ôm bờ vai của nàng, vừa đi vừa cười:
- Thất Nương, mới vừa rồi không phải muội nói phải quay về thỉnh giáo nhạc mẫu sao? Vậy tí nữa muội liền về nhà một chuyến đi. Để nhạc mẫu nghĩ kế cho con rể này cũng là biện pháp không tồi.
Bạch Thiển Dạ sững sờ, lập tức hiểu ý. Nàng biết Lý Kỳ là muốn nàng quay về nhà để tránh đầu gió. Lắc đầu, kiên quyết nói:
- Không, hiện tại Thất Nương không đi đâu cả, chỉ ở chỗ này.
Lý Kỳ nhìn nàng, khóe miệng lộ nụ cười khổ, gật đầu:
- Vậy được rồi, tuy nhiên nếu muội muốn về nhà, thì tùy thời có thể về. Bạch thúc thúc sẽ không giam lỏng muội nữa đâu.
Thực ra trong lòng hắn không lo lắng cho Bạch Thiển Dạ lắm. Dù sao Bạch Thiển Dạ cũng là con gái của Bạch Thế Trung, địa vị không hề nhỏ. Dù Vương Phủ có ngưu bức hơn, cũng thách y dám động thủ với Bạch Thiển Dạ. Tuy nhiên Lý Kỳ vì bảo hiểm, mới muốn Bạch Thiển Dạ về nhà một thời gian. Chỉ là chút tâm tư ấy của hắn, làm sao có thể giấu được Bạch Thiển Dạ.
Lý Kỳ ăn xong bữa sáng, liền cưỡi lừa cùng với Mã Kiều tới Túy Tiên Cư. Nghỉ ngơi vài ngày là đủ rồi, cũng nên đi làm. Hơn nữa hiện tại đang trong thời buổi rối loạn, nên Lý Kỳ đi đâu cũng mang theo cả Mã Kiều bên cạnh. Cho dù là đi nhà xí.
Đi vào Túy Tiên Cư, Lý Kỳ theo thói quen tới quầy hàng hàn huyên với Ngô Phúc Vinh vài câu.
Mã Kiều đứng bên cạnh, không có việc gì đưa mắt nhìn xung quanh. Chợt phát hiện một bóng hình quen thuộc ngồi trên lầu hai. Liền dùng khuỷa tay chạm vào Lý Kỳ, hai mắt nhìn lên trên:
- Lý sư phó, ngươi xem ai tới kìa?
Lý Kỳ hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt trở nên buồn bực, nhỏ giọng nói thầm:
- Cô nàng này thật đúng là thích tham gia náo nhiệt.
Mã Kiều ngạc nhiên hỏi:
- Có ý gì?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Ngươi chờ chỗ này.
Nói xong, liền đi một mình lên lầu hai.
Đi lên lầu hai, Lý Kỳ trực tiếp tới một nhã gian, ngồi xuống, hướng vị công tử tuấn tú ngồi diện, nói:
- Triệu cô nương, sao hôm nay lại có nhã hứng tới tiểu điếm?
- Ta tới là xem ngươi còn sống không?
Nữ nhân kia thản nhiên cười đáp. Mặc dù là nữ giả trang nam, nhưng nụ cười coi như là khuynh quốc khuynh thành.
Nữ nhân này chính là Triệu Tinh Yến
Lý Kỳ sững sờ, buồn bực nói:
- Triệu cô nương, mới sáng sớm cô đừng nói những lời xui xẻo vậy chứ?
Triệu Tinh Yến khẽ cười:
- Còn sáng sớm? Sắp tới giữa trưa rồi còn gì. Hơn nữa ta cũng chỉ nói lời thật thôi.
Lời nói thật này của ngươi cũng đủ rồi ác độc. Lý Kỳ sao không biết ý của nàng, thở dài:
- Nhờ hồng phúc của cô, hiện tại ta rất tốt. Cho nên câu hỏi này cô lưu lại tới một trăm năm sau lại hỏi đi.
Triệu Tinh Yến lắc đầu:
- Ta không sống lâu như vậy. Hơn nữa ta cũng có mang tới cho ngươi phúc khí gì đâu.
Lại còn giả vờ giả vịt với mình.
Lý Kỳ tức giận nhìn nàng một cái, âm dương quái khí nói:
- Sao có thể nha, cô chính là Yến Phúc Tông Cơ, hậu duệ của Thái Tổ Thánh Thượng cơ mà. Nếu như đến cô còn không có phúc khí, thử hỏi xem ai có thể có?
Triệu Tinh Yến kinh ngạc, lập tức cười khổ nói:
- Là biểu ca Vận Vương của ta nói ra phải không?
Mịa, sao nữ nhân của thời này đều thông minh như vậy? Thật là kỳ quái.
Lý Kỳ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói:
- Triệu cô nương, cô thật là dấu ta đến khổ.
- Điều này có quan trọng không?
Triệu Tinh Yến cười hỏi.
Đối với ngươi đương nhiên không quan trọng, nhưng đối với ta lại rất quan trọng. Nếu sớm biết thân phận của ngươi, thì ta đã dựng một hàng rào bảo vệ rồi, cũng không nói những lời linh tinh cho ngươi nghe.
Triệu Tinh Yến thấy hắn không đáp, cười hỏi:
- Có phải ngươi đang hối hận vì nói với ta những lời không nên nói?
- Sao cô biết?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận.
Triệu Tinh Yến mỉm cười:
- Mặc kệ ngươi tin hay không, nhưng từ lúc bắt đầu tới bây giờ, ta chưa từng có âm mưu gì. Ta làm hết thảy, chỉ có một mục đích, chính là vì Đại Tống.
Lý Kỳ gật đầu:
- Ta biết, nhưng cô nghĩ ta và cô là kỳ tài ngút trời, có thể bằng vào sức một mình, cứu vạn dân ở trong nước lửa tạo phúc thiên hạ chắc? Ta đương nhiên là kỳ tài ngút trời, điểm này ta chưa bao giờ hoài nghi qua. Nhưng tài năng của ta chỉ phát huy ở trong bếp, chứ không như cô nghĩ.
Triệu Tinh Yến cười khúc khích:
- Da mặt ngươi thật dày.
Lý Kỳ đã sớm quen với tính cách sáng sủa của Triệu Tinh Yến, cười ha hả:
- Da mặt dày chút có thể chống độc, khu hàn giữ ấm.
- Vậy còn lần này?
Triệu Tinh Yến bỗng nghiêm mặt nói:
- Vậy lần này da mặt của ngươi có giúp ngươi tránh khỏi cửa ải khó không?
Lý Kỳ cười hắc hắc nói:
- Cô biết vậy sao cô không giúp ta một ít? Tốt xấu cô cũng là hoàng thân quốc thích mà?
- Ta không giúp được ngươi.
Triệu Tinh Yến lắc đầu, lại nói:
- Hiện tại chỉ có một người có thể giúp được ngươi.
- Ai?
Triệu Tinh Yến lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi ấy à, chỉ thích giả bộ hồ đồ. Nói chuyện với ngươi đôi khi rất mệt mỏi. Nhưng thấy ngươi cỏ vẻ như đã tính trước, ta liền yên lòng.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Triệu cô nương, vì sao cô quan tâm tới ta như vậy?
Khuôn mặt Triệu Tinh Yến bỗng đỏ lên, cả giận nói:
- Ta nói rồi, ta là vì…
- Là vì Đại Tống, ta vẫn nhớ.
Lý Kỳ ngắt lời Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến hừ nhẹ một tiếng:
- Biết rồi còn hỏi.
Vừa dứt lời, đằng sau Lý Kỳ chợt vang lên một thanh âm kinh ngạc:
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là Triệu Giai chính đang đi tới, trong lòng chỉ biết cười khổ. Lẽ nào hôm nay con cháu họ Triệu đều tập trung ở đây.
Triệu Tinh Yến vội vàng đứng dậy, hành lễ nói:
- Yến Phúc bái kiến biểu ca.
Lý Kỳ cũng đứng dậy, chắp tay, lên tiếng chào hỏi.
Triệu Giai hướng Lý Kỳ gật đầu, lại hướng Triệu Tinh Yến cười nói:
- Biểu muội, muội mặc bộ quần áo này rồi lại hành lễ, nhìn đúng là kỳ quái.
Lúc này Triệu Tinh Yến mới nhớ tới mình dang mặc nam trang, khuôn mặt đỏ lên, cười ngượng ngùng, vội nói lảng sang chuyện khác:
- Không thể tưởng được trong cung nhiều mỹ thực như vậy, biểu ca còn giống như muội tới quán ăn bên ngoài dùng cơm.
Triệu Giai cười giảo hoạt:
- Nghe muội nói vậy, chẳng lẽ không phải là tới tìm Lý Kỳ?
Biết muội chỉ có huynh a! Đoán thôi cũng chuẩn.
Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Triệu Tinh Yến cười khổ:
- Muội tìm hắn làm chi. Muội tới nơi này tự nhiên là vì ăn cơm. Đúng lúc gặp Lý sư phó, thuận tiện hàn huyên vài câu.
- Ừ?
Triệu Giai nhìn sang Lý Kỳ, hỏi:
- Lý Kỳ, vừa rồi ngươi nói chuyện gì với biểu muội ta vậy?
Lý Kỳ chính là cao thủ nói dối, liền cười ha hả đáp:
- À, vừa nãy Triệu cô nương hỏi tại hạ, vì sao mấy ngày nay không thấy mặt ở Túy Tiên Cư. Còn nói nàng ấy tới đây mấy lần, còn chưa được nếm trù nghệ của tại hạ. Trong lòng tại hạ thực sự rất cảm kích và xấu hổ.
Triệu Tinh Yến nghe hắn nói như vậy, liền dở khóc dở cười, nhưng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Triệu Giai có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ:
- Không đúng, ta nghe nói hôm qua ngươi ở Túy Tiên Cư cơ mà.
Lông mày đen của Triệu Tinh Yến khẽ nhíu, vội nói:
- Hôm qua đúng lúc muội có việc không tới được.
Nói xong, nàng nhìn sắc trời:
- Biểu ca, đã muộn rồi, muội phải về đây. Miễn cho…
Dù Triệu Tinh Yến nói không hết lời, nhưng Triệu Giai giống như cũng hiểu, không giữ lại, gật đầu cười:
- Ừ, vậy muội mau về đi thôi. Nếu không…Dù sao muội cũng đừng nói trông thấy huynh đấy.
Triệu Tinh Yến hơi thấp người, cười đáp:
- Tiểu muội biết rồi, cáo từ.
- Triệu cô nương đi thong thả.
Đợi Triệu Tinh Yến đi rồi, vẻ mặt Lý Kỳ đầy bát quái, hỏi:
- Triệu huynh, hai huynh muội các ngươi chơi trò bí hiểm gì vậy?
Triệu Giai tức giận lườm hắn một cái, ngồi xuống đối diện, nói:
- Không thể tưởng được hiện tại ngươi còn tâm tư quan tâm tới những chuyện đó.
Lý Kỳ sững sờ, nghĩ bụng, huynh muội nhà này đúng là đủ rồi nghĩa khí. Trong lòng hắn rất cảm động, ngoài miệng vẫn giả bộ hồ đồ:
- Lời này của Triệu huynh có ý gì?
Triệu Giai chẳng muốn nói nhảm với hắn, thẳng thắn:
- Ta hỏi ngươi, ngươi muốn đấu với Vương tương tới người sống ta chết mới bỏ qua phải không?
Miệng Lý Kỳ nhếch lên, đáp:
- Triệu huynh thật quá đề cao ta rồi. Ta cũng không có tư cách đó. Chính là Vương tương không chịu bỏ qua cho ta đấy chứ.
Triệu Giai nhíu mày, nói:
- Đã đến lúc này rồi, ngươi cũng không cần dùng mấy lời đó gạt ta. Chuyện giữa ngươi và Vương Tuyên Ân, ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng ta không muốn ngươi và Vương tương tiếp tục tranh đấu.
Xem ra Vương Phủ và y đã từng nói chuyện qua. Giao tình của hai người này đúng thật là sâu a. Lý Kỳ âm thầm kêu khổ một tiếng. Thái Kinh quả nhiên không đoán sai. Vương Phủ đã động sát tâm với mình. Hắn gãi đầu hỏi:
- Hiện tại Vương tương còn ghi hận tại hạ không?
Triệu Giai nghiêm trang đáp:
- Ngươi chấp nhận lời đề nghị của ta, y đương nhiên sẽ không khó xử ngươi.
Đây là lần thứ hai Triệu Giai mời chào Lý Kỳ. Con đường này vốn rất khả thi. Nhưng do quan hệ giữa hắn và Vương Phủ, đã khiến con đường này trở thành ngõ cụt.
Lý Kỳ im lặng một lúc mới đáp:
- Triệu huynh, nếu tại hạ nói, tại hạ không đáp ứng Triệu huynh, Triệu huynh sẽ làm thế nào?
Triệu Giai sững sờ thở dài:
- Lý Kỳ, ta luôn coi ngươi như bằng hữu. Ta đương nhiên không muốn ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào. Nếu ngươi không muốn, thì ta sẽ nhờ người bố trí giúp ngươi, rời khỏi kinh thành. Chỉ cần ngươi ly khai, ta cam đoan Vương tương sẽ không tìm ngươi nữa.
- Ý tốt của Triệu huynh, Lý Kỳ tâm lĩnh.
Lý Kỳ đầy cảm động, chắp tay, lại nói:
- Tuy nhiên, ta muốn chờ xem. Có lẽ lại có chuyển cơ cũng không nhất định.
Hắn biết Triệu Giai là thành tâm thành ý. Nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là vì hắn chỉ là một đầu bếp. Nếu không phải, Triệu Giai liệu có giúp hắn không, cũng không biết được.
Hiện tại Triệu Giai càng đối xử tốt với hắn như vậy, hắn càng cảm thấy đau đầu. Mối quan hệ này thật là phức tạp, hắn không biết nên xử lý như thế nào.
Triệu giai thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn, thở dài:
- Thôi vậy.
Đúng lúc này, Trần A Nam bỗng đầu đầy mồ hôi chạy vào, nhìn xung quanh, thấy Lý Kỳ đang ở lầu hai, vội vàng hô:
- Lý đại ca, phu nhân bảo huynh lập tức tới phủ một chuyến.
Bắc Tống Phong Lưu
Lý Kỳ cũng không hoài nghi gì. Tuy nhiên, dù hắn không suy nghĩ thấu triệt như Thái Kinh, nhưng vận khí của hắn đã vượt quá dự đoán của Thái Kinh.
Biểu hiện tự tin của Lý Kỳ đã khiến Thái Kinh không còn nắm chắc với tình cảnh của hắn nữa. Ông ta biết Lý Kỳ dù nhìn bên ngoài có vẻ tỉnh tỉnh mê mê, nhưng trong lòng lại tinh ranh như khỉ vậy. Gặp phải những chuyện lớn, chắc chắn hắn sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ.
Thái Kinh nói xong, liền vội vàng rời đi. Nhưng ông ta vẫn để cho Lý Kỳ cảm thấy một tia ấm áp. Lý Kỳ cũng thật không ngờ Thái Kinh lại coi trọng một đầu bếp mà trong mắt người khác chỉ là một nghề ti tiện như vậy. Mới sáng sớm đã đích thân tới đây, bố trí đường lui cho hắn. Phải biết rằng, ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi. Phần ân tình này, Lý Kỳ cảm thấy có chút không thừa nhận nổi.
Dù Lý Kỳ đã nói rõ ràng hắn sẽ không rời đi kinh thành. Nhưng trước khi Thái Kinh đi, vẫn bố trí công việc cụ thể xuôi nam cho hắn. Trừ phi hắn được sự an toàn tuyệt đối, nếu không con thuyền kia vẫn cứ đậu ở chỗ đó.
Mặc kệ trước kia Thái Kinh làm người như thế nào, nhưng giờ khắc này, trong lòng Lý Kỳ chỉ có sự cảm kích với ông ta.
Lý Kỳ đứng trước cửa lớn, kinh ngạc nhìn cỗ kiệu màu xanh. Đợi khi cỗ kiệu biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới thở dài, xoay người chuẩn bị đi vào. Ai ngờ vừa quay người lại, đã thấy Bạch Thiển Dạ đứng trước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. Hắn kinh ngạc hỏi:
- Thất Nương, muội tới đây khi nào vậy?
Bạch Thiển Dạ hơi nức nở nói:
- Lý đại ca, vì sao huynh không nghe lời Thái sư lão nhân gia. Tình cảnh hiện tại của huynh thực sự là rất nguy hiểm.
Lý Kỳ sững sờ, đáp:
- Vừa nãy muội đã nghe hết rồi à?
Bạch Thiển Dạ gật đầu. Vừa rồi lúc ở trong phòng, nàng lờ mờ cảm thấy Thái Kinh tới nhất định có quan hệ tới sự băn khoăn của nàng. Liền vụng trới đi tới đằng sau phòng khách nghe lén. Mà Thái Kinh đúng thật là nói trúng tâm sự của nàng.
Lý Kỳ cười nói;
- Thất Nương, Thái sư nói đúng là có đạo lý. Nhưng muội cũng không cần phải lo lắng. Thực ra hiện tại ta an toàn hơn bất kỳ lúc nào từ khi tới Biện Kinh. Vương Phủ y quyền nghiêng vua và dân thì thế nào. Ta đã có thể đùa giỡn y một lần, vậy thì cũng có thể đũa giỡn y lần thứ hai.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ tự tin như vậy, trong lòng rất hoang mang, hỏi:
- Lý đại ca, có phải huynh còn có chuyện gì chưa kể với Thất Nương không?
Lý Kỳ tiến lên, ôm bờ vai của nàng, vừa đi vừa cười:
- Thất Nương, mới vừa rồi không phải muội nói phải quay về thỉnh giáo nhạc mẫu sao? Vậy tí nữa muội liền về nhà một chuyến đi. Để nhạc mẫu nghĩ kế cho con rể này cũng là biện pháp không tồi.
Bạch Thiển Dạ sững sờ, lập tức hiểu ý. Nàng biết Lý Kỳ là muốn nàng quay về nhà để tránh đầu gió. Lắc đầu, kiên quyết nói:
- Không, hiện tại Thất Nương không đi đâu cả, chỉ ở chỗ này.
Lý Kỳ nhìn nàng, khóe miệng lộ nụ cười khổ, gật đầu:
- Vậy được rồi, tuy nhiên nếu muội muốn về nhà, thì tùy thời có thể về. Bạch thúc thúc sẽ không giam lỏng muội nữa đâu.
Thực ra trong lòng hắn không lo lắng cho Bạch Thiển Dạ lắm. Dù sao Bạch Thiển Dạ cũng là con gái của Bạch Thế Trung, địa vị không hề nhỏ. Dù Vương Phủ có ngưu bức hơn, cũng thách y dám động thủ với Bạch Thiển Dạ. Tuy nhiên Lý Kỳ vì bảo hiểm, mới muốn Bạch Thiển Dạ về nhà một thời gian. Chỉ là chút tâm tư ấy của hắn, làm sao có thể giấu được Bạch Thiển Dạ.
Lý Kỳ ăn xong bữa sáng, liền cưỡi lừa cùng với Mã Kiều tới Túy Tiên Cư. Nghỉ ngơi vài ngày là đủ rồi, cũng nên đi làm. Hơn nữa hiện tại đang trong thời buổi rối loạn, nên Lý Kỳ đi đâu cũng mang theo cả Mã Kiều bên cạnh. Cho dù là đi nhà xí.
Đi vào Túy Tiên Cư, Lý Kỳ theo thói quen tới quầy hàng hàn huyên với Ngô Phúc Vinh vài câu.
Mã Kiều đứng bên cạnh, không có việc gì đưa mắt nhìn xung quanh. Chợt phát hiện một bóng hình quen thuộc ngồi trên lầu hai. Liền dùng khuỷa tay chạm vào Lý Kỳ, hai mắt nhìn lên trên:
- Lý sư phó, ngươi xem ai tới kìa?
Lý Kỳ hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt trở nên buồn bực, nhỏ giọng nói thầm:
- Cô nàng này thật đúng là thích tham gia náo nhiệt.
Mã Kiều ngạc nhiên hỏi:
- Có ý gì?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Ngươi chờ chỗ này.
Nói xong, liền đi một mình lên lầu hai.
Đi lên lầu hai, Lý Kỳ trực tiếp tới một nhã gian, ngồi xuống, hướng vị công tử tuấn tú ngồi diện, nói:
- Triệu cô nương, sao hôm nay lại có nhã hứng tới tiểu điếm?
- Ta tới là xem ngươi còn sống không?
Nữ nhân kia thản nhiên cười đáp. Mặc dù là nữ giả trang nam, nhưng nụ cười coi như là khuynh quốc khuynh thành.
Nữ nhân này chính là Triệu Tinh Yến
Lý Kỳ sững sờ, buồn bực nói:
- Triệu cô nương, mới sáng sớm cô đừng nói những lời xui xẻo vậy chứ?
Triệu Tinh Yến khẽ cười:
- Còn sáng sớm? Sắp tới giữa trưa rồi còn gì. Hơn nữa ta cũng chỉ nói lời thật thôi.
Lời nói thật này của ngươi cũng đủ rồi ác độc. Lý Kỳ sao không biết ý của nàng, thở dài:
- Nhờ hồng phúc của cô, hiện tại ta rất tốt. Cho nên câu hỏi này cô lưu lại tới một trăm năm sau lại hỏi đi.
Triệu Tinh Yến lắc đầu:
- Ta không sống lâu như vậy. Hơn nữa ta cũng có mang tới cho ngươi phúc khí gì đâu.
Lại còn giả vờ giả vịt với mình.
Lý Kỳ tức giận nhìn nàng một cái, âm dương quái khí nói:
- Sao có thể nha, cô chính là Yến Phúc Tông Cơ, hậu duệ của Thái Tổ Thánh Thượng cơ mà. Nếu như đến cô còn không có phúc khí, thử hỏi xem ai có thể có?
Triệu Tinh Yến kinh ngạc, lập tức cười khổ nói:
- Là biểu ca Vận Vương của ta nói ra phải không?
Mịa, sao nữ nhân của thời này đều thông minh như vậy? Thật là kỳ quái.
Lý Kỳ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói:
- Triệu cô nương, cô thật là dấu ta đến khổ.
- Điều này có quan trọng không?
Triệu Tinh Yến cười hỏi.
Đối với ngươi đương nhiên không quan trọng, nhưng đối với ta lại rất quan trọng. Nếu sớm biết thân phận của ngươi, thì ta đã dựng một hàng rào bảo vệ rồi, cũng không nói những lời linh tinh cho ngươi nghe.
Triệu Tinh Yến thấy hắn không đáp, cười hỏi:
- Có phải ngươi đang hối hận vì nói với ta những lời không nên nói?
- Sao cô biết?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận.
Triệu Tinh Yến mỉm cười:
- Mặc kệ ngươi tin hay không, nhưng từ lúc bắt đầu tới bây giờ, ta chưa từng có âm mưu gì. Ta làm hết thảy, chỉ có một mục đích, chính là vì Đại Tống.
Lý Kỳ gật đầu:
- Ta biết, nhưng cô nghĩ ta và cô là kỳ tài ngút trời, có thể bằng vào sức một mình, cứu vạn dân ở trong nước lửa tạo phúc thiên hạ chắc? Ta đương nhiên là kỳ tài ngút trời, điểm này ta chưa bao giờ hoài nghi qua. Nhưng tài năng của ta chỉ phát huy ở trong bếp, chứ không như cô nghĩ.
Triệu Tinh Yến cười khúc khích:
- Da mặt ngươi thật dày.
Lý Kỳ đã sớm quen với tính cách sáng sủa của Triệu Tinh Yến, cười ha hả:
- Da mặt dày chút có thể chống độc, khu hàn giữ ấm.
- Vậy còn lần này?
Triệu Tinh Yến bỗng nghiêm mặt nói:
- Vậy lần này da mặt của ngươi có giúp ngươi tránh khỏi cửa ải khó không?
Lý Kỳ cười hắc hắc nói:
- Cô biết vậy sao cô không giúp ta một ít? Tốt xấu cô cũng là hoàng thân quốc thích mà?
- Ta không giúp được ngươi.
Triệu Tinh Yến lắc đầu, lại nói:
- Hiện tại chỉ có một người có thể giúp được ngươi.
- Ai?
Triệu Tinh Yến lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi ấy à, chỉ thích giả bộ hồ đồ. Nói chuyện với ngươi đôi khi rất mệt mỏi. Nhưng thấy ngươi cỏ vẻ như đã tính trước, ta liền yên lòng.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Triệu cô nương, vì sao cô quan tâm tới ta như vậy?
Khuôn mặt Triệu Tinh Yến bỗng đỏ lên, cả giận nói:
- Ta nói rồi, ta là vì…
- Là vì Đại Tống, ta vẫn nhớ.
Lý Kỳ ngắt lời Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến hừ nhẹ một tiếng:
- Biết rồi còn hỏi.
Vừa dứt lời, đằng sau Lý Kỳ chợt vang lên một thanh âm kinh ngạc:
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là Triệu Giai chính đang đi tới, trong lòng chỉ biết cười khổ. Lẽ nào hôm nay con cháu họ Triệu đều tập trung ở đây.
Triệu Tinh Yến vội vàng đứng dậy, hành lễ nói:
- Yến Phúc bái kiến biểu ca.
Lý Kỳ cũng đứng dậy, chắp tay, lên tiếng chào hỏi.
Triệu Giai hướng Lý Kỳ gật đầu, lại hướng Triệu Tinh Yến cười nói:
- Biểu muội, muội mặc bộ quần áo này rồi lại hành lễ, nhìn đúng là kỳ quái.
Lúc này Triệu Tinh Yến mới nhớ tới mình dang mặc nam trang, khuôn mặt đỏ lên, cười ngượng ngùng, vội nói lảng sang chuyện khác:
- Không thể tưởng được trong cung nhiều mỹ thực như vậy, biểu ca còn giống như muội tới quán ăn bên ngoài dùng cơm.
Triệu Giai cười giảo hoạt:
- Nghe muội nói vậy, chẳng lẽ không phải là tới tìm Lý Kỳ?
Biết muội chỉ có huynh a! Đoán thôi cũng chuẩn.
Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Triệu Tinh Yến cười khổ:
- Muội tìm hắn làm chi. Muội tới nơi này tự nhiên là vì ăn cơm. Đúng lúc gặp Lý sư phó, thuận tiện hàn huyên vài câu.
- Ừ?
Triệu Giai nhìn sang Lý Kỳ, hỏi:
- Lý Kỳ, vừa rồi ngươi nói chuyện gì với biểu muội ta vậy?
Lý Kỳ chính là cao thủ nói dối, liền cười ha hả đáp:
- À, vừa nãy Triệu cô nương hỏi tại hạ, vì sao mấy ngày nay không thấy mặt ở Túy Tiên Cư. Còn nói nàng ấy tới đây mấy lần, còn chưa được nếm trù nghệ của tại hạ. Trong lòng tại hạ thực sự rất cảm kích và xấu hổ.
Triệu Tinh Yến nghe hắn nói như vậy, liền dở khóc dở cười, nhưng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Triệu Giai có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ:
- Không đúng, ta nghe nói hôm qua ngươi ở Túy Tiên Cư cơ mà.
Lông mày đen của Triệu Tinh Yến khẽ nhíu, vội nói:
- Hôm qua đúng lúc muội có việc không tới được.
Nói xong, nàng nhìn sắc trời:
- Biểu ca, đã muộn rồi, muội phải về đây. Miễn cho…
Dù Triệu Tinh Yến nói không hết lời, nhưng Triệu Giai giống như cũng hiểu, không giữ lại, gật đầu cười:
- Ừ, vậy muội mau về đi thôi. Nếu không…Dù sao muội cũng đừng nói trông thấy huynh đấy.
Triệu Tinh Yến hơi thấp người, cười đáp:
- Tiểu muội biết rồi, cáo từ.
- Triệu cô nương đi thong thả.
Đợi Triệu Tinh Yến đi rồi, vẻ mặt Lý Kỳ đầy bát quái, hỏi:
- Triệu huynh, hai huynh muội các ngươi chơi trò bí hiểm gì vậy?
Triệu Giai tức giận lườm hắn một cái, ngồi xuống đối diện, nói:
- Không thể tưởng được hiện tại ngươi còn tâm tư quan tâm tới những chuyện đó.
Lý Kỳ sững sờ, nghĩ bụng, huynh muội nhà này đúng là đủ rồi nghĩa khí. Trong lòng hắn rất cảm động, ngoài miệng vẫn giả bộ hồ đồ:
- Lời này của Triệu huynh có ý gì?
Triệu Giai chẳng muốn nói nhảm với hắn, thẳng thắn:
- Ta hỏi ngươi, ngươi muốn đấu với Vương tương tới người sống ta chết mới bỏ qua phải không?
Miệng Lý Kỳ nhếch lên, đáp:
- Triệu huynh thật quá đề cao ta rồi. Ta cũng không có tư cách đó. Chính là Vương tương không chịu bỏ qua cho ta đấy chứ.
Triệu Giai nhíu mày, nói:
- Đã đến lúc này rồi, ngươi cũng không cần dùng mấy lời đó gạt ta. Chuyện giữa ngươi và Vương Tuyên Ân, ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng ta không muốn ngươi và Vương tương tiếp tục tranh đấu.
Xem ra Vương Phủ và y đã từng nói chuyện qua. Giao tình của hai người này đúng thật là sâu a. Lý Kỳ âm thầm kêu khổ một tiếng. Thái Kinh quả nhiên không đoán sai. Vương Phủ đã động sát tâm với mình. Hắn gãi đầu hỏi:
- Hiện tại Vương tương còn ghi hận tại hạ không?
Triệu Giai nghiêm trang đáp:
- Ngươi chấp nhận lời đề nghị của ta, y đương nhiên sẽ không khó xử ngươi.
Đây là lần thứ hai Triệu Giai mời chào Lý Kỳ. Con đường này vốn rất khả thi. Nhưng do quan hệ giữa hắn và Vương Phủ, đã khiến con đường này trở thành ngõ cụt.
Lý Kỳ im lặng một lúc mới đáp:
- Triệu huynh, nếu tại hạ nói, tại hạ không đáp ứng Triệu huynh, Triệu huynh sẽ làm thế nào?
Triệu Giai sững sờ thở dài:
- Lý Kỳ, ta luôn coi ngươi như bằng hữu. Ta đương nhiên không muốn ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào. Nếu ngươi không muốn, thì ta sẽ nhờ người bố trí giúp ngươi, rời khỏi kinh thành. Chỉ cần ngươi ly khai, ta cam đoan Vương tương sẽ không tìm ngươi nữa.
- Ý tốt của Triệu huynh, Lý Kỳ tâm lĩnh.
Lý Kỳ đầy cảm động, chắp tay, lại nói:
- Tuy nhiên, ta muốn chờ xem. Có lẽ lại có chuyển cơ cũng không nhất định.
Hắn biết Triệu Giai là thành tâm thành ý. Nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là vì hắn chỉ là một đầu bếp. Nếu không phải, Triệu Giai liệu có giúp hắn không, cũng không biết được.
Hiện tại Triệu Giai càng đối xử tốt với hắn như vậy, hắn càng cảm thấy đau đầu. Mối quan hệ này thật là phức tạp, hắn không biết nên xử lý như thế nào.
Triệu giai thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn, thở dài:
- Thôi vậy.
Đúng lúc này, Trần A Nam bỗng đầu đầy mồ hôi chạy vào, nhìn xung quanh, thấy Lý Kỳ đang ở lầu hai, vội vàng hô:
- Lý đại ca, phu nhân bảo huynh lập tức tới phủ một chuyến.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 312: Chân tình hay giả ý
10.0/10 từ 34 lượt.