Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1969: Tái Hưng chế ra
- Không xong! Quân Kim đến cươp lương rồi, mau rút.
Dương Tái Hưng "kinh hoảng" rống lớn, nhưng trong đôi con ngươi ác liệt lại lóe lên vẻ hưng phấn.
Rầm rầm rầm rầm!
Tướng sĩ quân Tống nhanh chóng lên ngựa, cướp đường mà chạy.
Không đợi quân Kim đuổi tới, quân Tống đã chạy xa rồi.
Quân Kim còn muốn truy kích, dường như bọn họ muốn đem hết mọi đau khổ mà đội xe kia gây ra trả lại toàn bộ cho quân Tống. Chỉ thấy một đại hán khôi ngô tay cầm hai thiết chùy cao giọng hét lớn: - Đừng truy kích, sợ có mai phục.
Người này tên là Tốc Hổ, là một mãnh tướng dưới trướng Hoàn Nhan Tông Hàn.
Cổ Bắc Khẩu vừa bị thất thủ không lâu, tin tức Đài Thực bỏ mình vẫn quẩn quanh chưa tan trong lòng tướng sĩ quân Kim, cho nên Cao Khánh Duệ chỉ bảo bọn họ khi vòng ra hậu phương cướp lương thì trịnh trọng nhấn mạnh, tất cả phải cẩn thận, không được trúng quỷ kế của kẻ địch, hơn nữa đừng cướp trên đường nhỏ, cố gắng xuất hiện trên đường lớn, để tránh trúng mai phục.
Tốc Hổ cũng vô cùng nghe lời Cao Khánh Duệ, thấy quân Tống chạy thì bảo binh lính đừng truy kích.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị áp giải lương thực về, chợt nghe thấy một người hét lớn: - Quân Tống quay lại giết rồi.
Mới bao lâu nha! Sao quân Tống lại giết lại rồi.
Nhanh chóng đưa mắt hổ nhìn sang, chỉ thấy một dũng sĩ mặt khải giáp màu đen, cưỡi tuấn mã màu đen, tựa như tiễn đã rời cung, nhanh chóng phóng đến, ngay cả người Nữ Chân nhìn thấy mà than thở. Bọn họ lớn lên trên lưng ngựa, đối với tài cưỡi ngựa của người này cũng tự thán không bằng.
Người này không phải Dương Tái Hưng thì là ai.
Chỉ thấy trong tay y không phải là cự thương khiến người ta sợ hãi, mà là một đại cung, tiễn đã lên dây, nói cách khác hai tay y rời cương, đây cũng là điểm mà người Nữ Chân bội phục. Hai tay rời cương còn có thể duy trì tốc độ nhanh như vậy, vậy thì vô cùng lợi hại. Nhìn ra được cây đại cung này cũng không ít hơn năm thạch. Trong quân doanh quân Tống, chỉ có hai người kéo được cường cung năm thạch, một người là Nhạc Phi, người kia chính là Dương Tái Hưng. Cực hạn của Ngưu Cao là bốn thạch, nếu là năm thạch, e rằng chỉ có thể kéo ra, nhưng không thể nhắm chính xác được. Mã Kiều không thể coi là người trong Cấm quân, hơn nữa y cũng chưa từng kéo thử, nhưng nếu y nói y có thể kéo được thì hẳn cũng không ai nghi ngờ, dù sao thì sức bùng phát của thằng nhãi này quá lớn.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Trong chớp mắt, Dương Tái Hưng cách quân Kim chỉ có trăm bước, dây cung y nắm chặt đột nhiên thả lỏng.
Vù!
Ông!
Hồi âm dây cung không ngớt bên tai.
Một mũi lợi tiễn bắn ra khỏi cung, ánh lửa lập lòe, bắn ra phá không rít gào.
Lần này thật sự quá nhanh, Tốc Hổ căn bản không kịp phản ứng. Mũi tên liền xuyên qua khe hẹp giữa bốn quân Kim, bắn vào xe lương.
Đầu tiên là phát ra tiếng nổ không vang dội lắm, nhưng chốc lát sau, thì nghe thấy oành một tiếng, ánh lửa ngút trời, đốm lửa tung tóe, lương thảo vừa châm thì nổ. Oành oành oành, sau đó lại phát ra tiếng nổ mạnh kịch liệt, trời rung đất chuyển.
Càng muốn chết chính là trận hình quân Kim vừa hay vây quanh xe lương, đột nhiên nổ lớn thế khiến quân Kim không ngờ tới, không ít người dựa sát vào xe lương bị nổ tung lên, không ít vụn gỗ giống như phi đao, vô tình xuyên qua thân thể người Nữ Chân, trong nhất thời quân Kim người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm, tiếng gào không ngớt bên tai.
Tốc Hổ trăm tính ngàn tính cũng không tính được lương thực sẽ nổ tung, may mà gã ta đứng khá gần phía trước, nhưng tiếng nổ mạnh kịch liệt vẫn làm chiến mã của gã ta kinh hoàng, vó ngựa hoảng loạn đạp xuống đất, một vài binh lính cưỡi ngựa kém chút trực tiếp bị chiến mã ném xuống đất. Tốc Hổ cũng một phen trắc trở mới có thể khống chế chiến mã, chợt nghe được tiếng ngựa hí vang, khóe mắt Tốc Hổ liếc qua, chỉ thấy Dương Tái Hưng hai tay cầm đại cung đánh mạnh xuống.
Tốc Hổ cũng là một hổ tướng, theo bản năng ném ra một chùy, thế cũng vô cùng lớn, keng một tiếng, ánh lửa bắn tung tóe, chỉ thấy đại cung kia lập tức gãy thành ba đoạn, đánh bay ra ngoài.
Dương Tái Hưng cũng thấy hai tay nóng rát, thầm nói, ta khinh thường người này rồi. Lại nghe thấy một trận kình phong quét qua, y cúi đầu thật mạnh xuống, chỉ thấy một thanh thiết chùy quét qua đầu y, nếu muộn một chút, mạng nhỏ của y phỏng chừng đã giao ra rồi.
- Không hay, tướng quân gặp nguy hiểm.
Tướng lĩnh quân Tống cực khổ đuổi theo phía sau thấy Dương Tái Hưng cực kỳ nguy hiểm, kinh hoàng toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng kêu khổ. Quang trọng là Dương Tái Hưng quá nhanh, bọn họ đã liều mạng đuổi theo phía sau, nhưng khoảng cách càng kéo càng xa, chạy mãi chạy mãi, Dương Tái Hưng đã lạc đàn. Nhưng vậy thì có thể trách ai, đương nhiên phải trách bản thân Dương Tái Hưng. Ngươi là chủ tướng, nhưng mỗi lần xung phong, ngươi đều ném chúng ta lại, có ý gì hả, Triệu Tử Long cũng sẽ không làm thế nha.
Cũng may trong trận quân Kim đại loạn, bằng không, Dương Tái Hưng tay không, cho dù võ nghệ y cao cường đến đâu, cũng làm mục tiêu sống cho người ta bắn chết.
- Vù!
Vừa giao phong với Tốc Hổ, thì tiếp ngay một khắc thủ nhấc lang nha bổng lên đập tới Dương Tái Hưng, Dương Tái Hưng không chỉ không tránh, ngược lại còn kéo mạnh lấy dây cương của kẻ địch, tuấn mã dưới chân y dường như cũng có chút không chống đỡ nổi, thân ngựa nghiêng ngả thoạt nhìn như muốn ngã, Dương Tái Hưng thuận thế ôm lấy khắc thủ đó, gầm vang một tiếng, trực tiếp ngã văng ra.
Luân phiên tiến công, chẳng những không dọa Dương Tái Hưng lùi lại, ngược lại tên này còn thúc ngựa xông lên trước.
Lần này thật sự không phải gã ra vẻ tinh tướng, mà là y để cự thương lại đây, không hề mang đi, bởi vì y phải bắn mũi tên châm ngòi hỏa dược, mà y lại xông lên nhanh, người phía sau thường không theo kịp. Vũ khí của ngươi đặt ở chỗ người khác, cũng tạm thời không lấy được, do vậy, y mới lựa chọn trước tiên đặt thương ở chỗ này, lát nữa lại lấy, nhưng y không ngờ đối phương cũng có một mãnh tướng ở đây, vừa rồi suýt chút còn lấy cái mạng nhỏ của y nha!
Mắt thấy cự thương gần trong gang tấc, thân hình Dương Tái Hưng nghiêng xuống bên trái, khi muốn vươn tay đoạt thương, thì một thanh đại đao chém xuống bên hông, Dương Tái Hưng bị dọa toát mồ hôi lạnh, theo bản năng mà rụt tay về. Gần như cùng lúc chân trái của y đá về phía cự thương, chỉ thấy cự thương bay về phía trước, đào lên một đám bùn đất, xoay một vòng qua đại đao kia. Dương Tái Hưng nhanh tay lẹ mắt, tay phải nắm lấy cự thương, thuận thế hồi mã thương, đâm xuyên chủ nhân thanh đại đao.
Đâm ngã tướng địch, Dương Tái Hưng lại kéo mạnh dây cương lần nữa, tuấn mã hí vang, móng trước không ngừng đá loạn trên không trung. Nói thật ra, làm bảo tọa của Dương Tái Hưng thật sự là chịu tội, hơn nữa nhất định là ngựa đoản mệnh. Thằng nhãi này quả thật là không coi ngựa dùng để cưỡi, dựa vào sức lực lớn vô cùng của mình liền tùy ý vi phạm định luật tự nhiên.
Đúng là, cự thương trong tay, ta có thiên hạ.
Dương Tái Hưng tay cầm cự thương, chỉ cảm thấy cả người phình to, sát khí trong lòng phảng phất như sắp bùng nổ vậy, cần thiết phải giải phóng, nhanh chóng quay đầu ngựa xông về phía Tốc Hổ. Vừa rồi y nhất thời sơ ý, suýt chút mất đi tính mạng, trận này làm sao cũng phải đòi lại.
Tướng sĩ dưới trướng y vừa xông lên, chủ tướng đã bắt đầu xông về, ba ngàn dũng sĩ xấu hổ vô cùng nha, trứng vỡ đầy đất.
Tốc Hổ cũng là một mãnh tướng, thấy Dương Tái Hưng uy vũ như thế, tay trần mà liên tiếp chém giết hai khắc thủ bên cạnh mình. Tính tình nóng nảy của gã ta thật sự không nhịn được, trong mắt chỉ có Dương Tái Hưng, hai mắt đỏ ngầu, vung vẩy song chùy tiến lên.
- Tặc tư, nạp mạng đi.
Dương Tái Hưng hình như đã quên y xuất thân là giặc cỏ, hét lên một tiếng, điên cuồng giục ngựa.
Tốc Hổ kia cũng nghẹn khí, bởi vì gã ta cũng biết, lần này cướp lương đã thất bại, hơn nữa rất khó xoay chuyển, không hề báo trước xông về phía Dương Tái Hưng.
Hai mãnh tướng giao phong trong chớp mắt, tay trái Tốc Hổ vung chùy quét ngang, Dương Tái Hưng ngửa người ra sau, gần như nằm trên lưng ngựa, tránh khỏi. Bởi vì quá nhanh, căn bản không ra được chiêu thứ hai, hai ngựa liền chạy qua nhau.
Hai người đồng thời xoay người xuống ngựa, lại nhắm vào đối phương lần nữa.
Lần này vẫn là Tốc Hổ ra tay trước, có điều lần này gã ta áp dụng từ trên đánh xuống Dương Tái Hưng
Dương Tái Hưng hai mắt trợn tròn, ra sức kéo dây cương, tuấn mã màu đen thật sự đấu không lại Dương Tái Hưng, rõ rành rành bị Dương Tái Hưng kéo thành động vật hai đùi, gần như là vuông góc chín mươi độ với mặt đất, chỉ thấy thiết chùy gần như vung xuống giữa hai vó trước.
Chợt nghe thấy tiếng hét to, giống như sấm sét trên đất bằng, chỉ thấy Dương Tái Hưng một tay nắm chặt cự thương, cánh tay thật thẳng, đuôi thương đâm thẳng lên trên, đầu thương ở trên cao hướng xuống. Trong ánh chiều tà chiếu rọi, hào quang ánh vàng lay động, Dương Tái Hưng thân cao hai thước, thêm vào cánh tay dang ra hơn hai mét, tư thế giơ thương này thật sự giống như thiên tướng hạ phàm, không thể chống đỡ.
Cự thương ra sức đâm xuống.
Tốc Hổ cũng biết thương này thế lớn sức nặng, nhưng một chùy của gã ta không thể đánh trúng thì đã mất đi tiên cơ, chỉ có thể dùng song chùy ngăn cản.
Keng!
Đốm lửa tung tóe.
Nhưng Tốc Hổ vẫn đánh giá thấp sức lực của Dương Tái Hưng. Chỉ thấy đầu thương vừa hay đâm vào đỉnh thiết chùy, Tốc Hổ chỉ cảm thấy hai tay tê dại, lòng kinh hoảng không thôi, nhưng sau đó một cảnh tượng e rằng gã ta ngàn vạn lần không ngờ tới, bởi vì một thương của Dương Tái Hưng đâm tới quá mạnh, mà thiết chùy của Tốc Hổ lại là hình tròn, mũi thương thuận theo thiết chùy hình tròn, ma sát ra ánh lửa kịch liệt.
Phập!
Trực tiếp từ mũi của Tốc Hổ đâm xuyên qua đầu lâu gã ta.
Quá nhanh!
Trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch này, Tốc Hổ căn bản không kịp phản ứng mà chết dưới cự thương của Dương Tái Hưng như thế, cùng lúc thân hình khôi ngô ngã khỏi lưng ngựa, đầu cự thương từ từ rút ra, chỉ thấy giữa hai má đầy thịt của Tốc Hổ để lại một lỗ thủng máu chảy đầm đìa. Lỗ thương lớn như vậy, trong khắp thiên hạ, chỉ có xuất phát từ cự thương trong tay Dương Tái Hưng.
Đây gần như đã trở thành một thương hiệu, dùng bốn chữ để hình dung, chính làTái Hưng chế ra.
Điều khiến người ta thất vọng chính là, Dương Tái Hưng hoàn toàn không bày ta tư thế chúc mừng poss gì, thậm chí gương mặt ác nghiệt kia không mang theo chút vui mừng gì, không hề dừng ngựa, chuyển sang xông về phía quân Kim, lúc này, y chỉ là một con dã lang đói khát, y cần thật nhiều sinh mạng để thỏa mãn dục vọng giết người của mình.
Thế nhưng, vốn dĩ quân Kim cướp lương đã bị từng xe hỏa dược nổ cho kêu ô hô ai tai, lại bị quân Tống xông lên như thế, đã sớm tan thành mảnh nhỏ. Họa vô đơn chí, trong chớp mắt, chủ tướng đã bị chủ tướng đối phương chém chết. Người Nữ Chân cũng là người nha, trong một khắc ngắn ngủ mà xảy ra nhiều bi kịch như thế, thần cũng không thể đứng vững nữa, nói chi là người, Tốc Hổ vừa chết, quân Kim lập tức tan tác chạy trốn.
Dương Tái Hưng cũng không phải là một kẻ nhân từ, dẫn theo trăm người còn lại đuổi theo ngoài mười dặm, lại giết hơn chục người mới chịu bỏ qua.
Tin tức Dương Tái Hưng thắng lợi lập tức truyền đến bờ đối diện.
Triệu Giai và Tông Trạch, Lý Kỳ đích thân dẫn hai vạn Cấm Vệ quân áp lương, vượt qua sông Tang Càn đi thẳng đến Vân Châu. Bởi vì nếu không nhanh chóng nữa thì quân Kim rất có thể phái đại quân đến nữa.
Vốn dĩ Tông Trạch, Lý Kỳ khuyên Triệu Giai ở lại Hồn Nguyên trấn thủ, nhưng Triệu Giai vẫn là câu nói kia, trẫm đến đây không phải là quan chiến, mà là đến đánh trận, hơn nữa, y cũng có lý do của y. Tình hình chiến đấu của Vân Châu nguy cấp, hai bên chỉ dựa vào một hơi. Nếu y đích thân tiến lên, nhất định sĩ khí tăng vọt, rất có thể đánh vỡ cán cân. Một khi đánh hạ Vân Châu, vậy thì trận chiến này có thể nói là tiến vào trong bọc rồi.
Về điểm này, Tông Trạch cũng đồng ý, hơn nữa Triệu Giai là Hoàng đế, bọn họ cũng không ngăn cản được.
Vân Châu.
Chiết Khả Cầu vừa ngã, Chiết Ngạn Dã tạm thay chức Soái, nhưng vị thiếu tướng trẻ tuổi này lại không trầm ổn. Y một lòng muốn tiến quân, sớm ngày đưa quân đến thành, nhưng thông thường càng nóng nảy thì hiệu quả đạt được càng nhỏ. Hơn nữa, tâm thái sốt ruột của y cũng khiến tướng sĩ quân Tống trở nên sốt ruột theo, bởi vì lương thực của bọn họ đã sắp cạn kiệt rồi, mà quân lương chậm chạp chưa tới. Càng quan trọng là tin tức bệnh tình Chiết Khả Cầu nguy cấp đã truyền ra ngoài, làm do quân Tống lòng người bàng hoàng, tiến thoái lưỡng nan.
Mà Cao Khánh Duệ kia là cáo già, áp dụng chiến thuật chỉ vây không đánh, từ từ tiêu hao với quân Tống. Hơn nữa quân Kim cũng bắt đầu thích ứng với chiến thuật của quân Tống, tuy vẫn không dám tùy tiện xung trận, nhưng bọn họ cũng không mong đợi một chiêu đánh tan quân Tống, còn thêm vào rất nhiều bộ binh trong kỵ binh, dùng đá to tạo thành từng phòng tuyến một, lấy đó ngăn cản quân Tống tiến quân, dù sao thì bọn họ đã vứt bỏ xe ném đá, có đá cũng vô ích.
Đội xe sang trọng này đã đến mức nguy cơ trùng trùng rồi.
Bắc Tống Phong Lưu
Dương Tái Hưng "kinh hoảng" rống lớn, nhưng trong đôi con ngươi ác liệt lại lóe lên vẻ hưng phấn.
Rầm rầm rầm rầm!
Tướng sĩ quân Tống nhanh chóng lên ngựa, cướp đường mà chạy.
Không đợi quân Kim đuổi tới, quân Tống đã chạy xa rồi.
Quân Kim còn muốn truy kích, dường như bọn họ muốn đem hết mọi đau khổ mà đội xe kia gây ra trả lại toàn bộ cho quân Tống. Chỉ thấy một đại hán khôi ngô tay cầm hai thiết chùy cao giọng hét lớn: - Đừng truy kích, sợ có mai phục.
Người này tên là Tốc Hổ, là một mãnh tướng dưới trướng Hoàn Nhan Tông Hàn.
Cổ Bắc Khẩu vừa bị thất thủ không lâu, tin tức Đài Thực bỏ mình vẫn quẩn quanh chưa tan trong lòng tướng sĩ quân Kim, cho nên Cao Khánh Duệ chỉ bảo bọn họ khi vòng ra hậu phương cướp lương thì trịnh trọng nhấn mạnh, tất cả phải cẩn thận, không được trúng quỷ kế của kẻ địch, hơn nữa đừng cướp trên đường nhỏ, cố gắng xuất hiện trên đường lớn, để tránh trúng mai phục.
Tốc Hổ cũng vô cùng nghe lời Cao Khánh Duệ, thấy quân Tống chạy thì bảo binh lính đừng truy kích.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị áp giải lương thực về, chợt nghe thấy một người hét lớn: - Quân Tống quay lại giết rồi.
Mới bao lâu nha! Sao quân Tống lại giết lại rồi.
Nhanh chóng đưa mắt hổ nhìn sang, chỉ thấy một dũng sĩ mặt khải giáp màu đen, cưỡi tuấn mã màu đen, tựa như tiễn đã rời cung, nhanh chóng phóng đến, ngay cả người Nữ Chân nhìn thấy mà than thở. Bọn họ lớn lên trên lưng ngựa, đối với tài cưỡi ngựa của người này cũng tự thán không bằng.
Người này không phải Dương Tái Hưng thì là ai.
Chỉ thấy trong tay y không phải là cự thương khiến người ta sợ hãi, mà là một đại cung, tiễn đã lên dây, nói cách khác hai tay y rời cương, đây cũng là điểm mà người Nữ Chân bội phục. Hai tay rời cương còn có thể duy trì tốc độ nhanh như vậy, vậy thì vô cùng lợi hại. Nhìn ra được cây đại cung này cũng không ít hơn năm thạch. Trong quân doanh quân Tống, chỉ có hai người kéo được cường cung năm thạch, một người là Nhạc Phi, người kia chính là Dương Tái Hưng. Cực hạn của Ngưu Cao là bốn thạch, nếu là năm thạch, e rằng chỉ có thể kéo ra, nhưng không thể nhắm chính xác được. Mã Kiều không thể coi là người trong Cấm quân, hơn nữa y cũng chưa từng kéo thử, nhưng nếu y nói y có thể kéo được thì hẳn cũng không ai nghi ngờ, dù sao thì sức bùng phát của thằng nhãi này quá lớn.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Trong chớp mắt, Dương Tái Hưng cách quân Kim chỉ có trăm bước, dây cung y nắm chặt đột nhiên thả lỏng.
Vù!
Ông!
Hồi âm dây cung không ngớt bên tai.
Một mũi lợi tiễn bắn ra khỏi cung, ánh lửa lập lòe, bắn ra phá không rít gào.
Lần này thật sự quá nhanh, Tốc Hổ căn bản không kịp phản ứng. Mũi tên liền xuyên qua khe hẹp giữa bốn quân Kim, bắn vào xe lương.
Đầu tiên là phát ra tiếng nổ không vang dội lắm, nhưng chốc lát sau, thì nghe thấy oành một tiếng, ánh lửa ngút trời, đốm lửa tung tóe, lương thảo vừa châm thì nổ. Oành oành oành, sau đó lại phát ra tiếng nổ mạnh kịch liệt, trời rung đất chuyển.
Càng muốn chết chính là trận hình quân Kim vừa hay vây quanh xe lương, đột nhiên nổ lớn thế khiến quân Kim không ngờ tới, không ít người dựa sát vào xe lương bị nổ tung lên, không ít vụn gỗ giống như phi đao, vô tình xuyên qua thân thể người Nữ Chân, trong nhất thời quân Kim người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm, tiếng gào không ngớt bên tai.
Tốc Hổ trăm tính ngàn tính cũng không tính được lương thực sẽ nổ tung, may mà gã ta đứng khá gần phía trước, nhưng tiếng nổ mạnh kịch liệt vẫn làm chiến mã của gã ta kinh hoàng, vó ngựa hoảng loạn đạp xuống đất, một vài binh lính cưỡi ngựa kém chút trực tiếp bị chiến mã ném xuống đất. Tốc Hổ cũng một phen trắc trở mới có thể khống chế chiến mã, chợt nghe được tiếng ngựa hí vang, khóe mắt Tốc Hổ liếc qua, chỉ thấy Dương Tái Hưng hai tay cầm đại cung đánh mạnh xuống.
Tốc Hổ cũng là một hổ tướng, theo bản năng ném ra một chùy, thế cũng vô cùng lớn, keng một tiếng, ánh lửa bắn tung tóe, chỉ thấy đại cung kia lập tức gãy thành ba đoạn, đánh bay ra ngoài.
Dương Tái Hưng cũng thấy hai tay nóng rát, thầm nói, ta khinh thường người này rồi. Lại nghe thấy một trận kình phong quét qua, y cúi đầu thật mạnh xuống, chỉ thấy một thanh thiết chùy quét qua đầu y, nếu muộn một chút, mạng nhỏ của y phỏng chừng đã giao ra rồi.
- Không hay, tướng quân gặp nguy hiểm.
Tướng lĩnh quân Tống cực khổ đuổi theo phía sau thấy Dương Tái Hưng cực kỳ nguy hiểm, kinh hoàng toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng kêu khổ. Quang trọng là Dương Tái Hưng quá nhanh, bọn họ đã liều mạng đuổi theo phía sau, nhưng khoảng cách càng kéo càng xa, chạy mãi chạy mãi, Dương Tái Hưng đã lạc đàn. Nhưng vậy thì có thể trách ai, đương nhiên phải trách bản thân Dương Tái Hưng. Ngươi là chủ tướng, nhưng mỗi lần xung phong, ngươi đều ném chúng ta lại, có ý gì hả, Triệu Tử Long cũng sẽ không làm thế nha.
Cũng may trong trận quân Kim đại loạn, bằng không, Dương Tái Hưng tay không, cho dù võ nghệ y cao cường đến đâu, cũng làm mục tiêu sống cho người ta bắn chết.
- Vù!
Vừa giao phong với Tốc Hổ, thì tiếp ngay một khắc thủ nhấc lang nha bổng lên đập tới Dương Tái Hưng, Dương Tái Hưng không chỉ không tránh, ngược lại còn kéo mạnh lấy dây cương của kẻ địch, tuấn mã dưới chân y dường như cũng có chút không chống đỡ nổi, thân ngựa nghiêng ngả thoạt nhìn như muốn ngã, Dương Tái Hưng thuận thế ôm lấy khắc thủ đó, gầm vang một tiếng, trực tiếp ngã văng ra.
Luân phiên tiến công, chẳng những không dọa Dương Tái Hưng lùi lại, ngược lại tên này còn thúc ngựa xông lên trước.
Lần này thật sự không phải gã ra vẻ tinh tướng, mà là y để cự thương lại đây, không hề mang đi, bởi vì y phải bắn mũi tên châm ngòi hỏa dược, mà y lại xông lên nhanh, người phía sau thường không theo kịp. Vũ khí của ngươi đặt ở chỗ người khác, cũng tạm thời không lấy được, do vậy, y mới lựa chọn trước tiên đặt thương ở chỗ này, lát nữa lại lấy, nhưng y không ngờ đối phương cũng có một mãnh tướng ở đây, vừa rồi suýt chút còn lấy cái mạng nhỏ của y nha!
Mắt thấy cự thương gần trong gang tấc, thân hình Dương Tái Hưng nghiêng xuống bên trái, khi muốn vươn tay đoạt thương, thì một thanh đại đao chém xuống bên hông, Dương Tái Hưng bị dọa toát mồ hôi lạnh, theo bản năng mà rụt tay về. Gần như cùng lúc chân trái của y đá về phía cự thương, chỉ thấy cự thương bay về phía trước, đào lên một đám bùn đất, xoay một vòng qua đại đao kia. Dương Tái Hưng nhanh tay lẹ mắt, tay phải nắm lấy cự thương, thuận thế hồi mã thương, đâm xuyên chủ nhân thanh đại đao.
Đâm ngã tướng địch, Dương Tái Hưng lại kéo mạnh dây cương lần nữa, tuấn mã hí vang, móng trước không ngừng đá loạn trên không trung. Nói thật ra, làm bảo tọa của Dương Tái Hưng thật sự là chịu tội, hơn nữa nhất định là ngựa đoản mệnh. Thằng nhãi này quả thật là không coi ngựa dùng để cưỡi, dựa vào sức lực lớn vô cùng của mình liền tùy ý vi phạm định luật tự nhiên.
Đúng là, cự thương trong tay, ta có thiên hạ.
Dương Tái Hưng tay cầm cự thương, chỉ cảm thấy cả người phình to, sát khí trong lòng phảng phất như sắp bùng nổ vậy, cần thiết phải giải phóng, nhanh chóng quay đầu ngựa xông về phía Tốc Hổ. Vừa rồi y nhất thời sơ ý, suýt chút mất đi tính mạng, trận này làm sao cũng phải đòi lại.
Tướng sĩ dưới trướng y vừa xông lên, chủ tướng đã bắt đầu xông về, ba ngàn dũng sĩ xấu hổ vô cùng nha, trứng vỡ đầy đất.
Tốc Hổ cũng là một mãnh tướng, thấy Dương Tái Hưng uy vũ như thế, tay trần mà liên tiếp chém giết hai khắc thủ bên cạnh mình. Tính tình nóng nảy của gã ta thật sự không nhịn được, trong mắt chỉ có Dương Tái Hưng, hai mắt đỏ ngầu, vung vẩy song chùy tiến lên.
- Tặc tư, nạp mạng đi.
Dương Tái Hưng hình như đã quên y xuất thân là giặc cỏ, hét lên một tiếng, điên cuồng giục ngựa.
Tốc Hổ kia cũng nghẹn khí, bởi vì gã ta cũng biết, lần này cướp lương đã thất bại, hơn nữa rất khó xoay chuyển, không hề báo trước xông về phía Dương Tái Hưng.
Hai mãnh tướng giao phong trong chớp mắt, tay trái Tốc Hổ vung chùy quét ngang, Dương Tái Hưng ngửa người ra sau, gần như nằm trên lưng ngựa, tránh khỏi. Bởi vì quá nhanh, căn bản không ra được chiêu thứ hai, hai ngựa liền chạy qua nhau.
Hai người đồng thời xoay người xuống ngựa, lại nhắm vào đối phương lần nữa.
Lần này vẫn là Tốc Hổ ra tay trước, có điều lần này gã ta áp dụng từ trên đánh xuống Dương Tái Hưng
Dương Tái Hưng hai mắt trợn tròn, ra sức kéo dây cương, tuấn mã màu đen thật sự đấu không lại Dương Tái Hưng, rõ rành rành bị Dương Tái Hưng kéo thành động vật hai đùi, gần như là vuông góc chín mươi độ với mặt đất, chỉ thấy thiết chùy gần như vung xuống giữa hai vó trước.
Chợt nghe thấy tiếng hét to, giống như sấm sét trên đất bằng, chỉ thấy Dương Tái Hưng một tay nắm chặt cự thương, cánh tay thật thẳng, đuôi thương đâm thẳng lên trên, đầu thương ở trên cao hướng xuống. Trong ánh chiều tà chiếu rọi, hào quang ánh vàng lay động, Dương Tái Hưng thân cao hai thước, thêm vào cánh tay dang ra hơn hai mét, tư thế giơ thương này thật sự giống như thiên tướng hạ phàm, không thể chống đỡ.
Cự thương ra sức đâm xuống.
Tốc Hổ cũng biết thương này thế lớn sức nặng, nhưng một chùy của gã ta không thể đánh trúng thì đã mất đi tiên cơ, chỉ có thể dùng song chùy ngăn cản.
Keng!
Đốm lửa tung tóe.
Nhưng Tốc Hổ vẫn đánh giá thấp sức lực của Dương Tái Hưng. Chỉ thấy đầu thương vừa hay đâm vào đỉnh thiết chùy, Tốc Hổ chỉ cảm thấy hai tay tê dại, lòng kinh hoảng không thôi, nhưng sau đó một cảnh tượng e rằng gã ta ngàn vạn lần không ngờ tới, bởi vì một thương của Dương Tái Hưng đâm tới quá mạnh, mà thiết chùy của Tốc Hổ lại là hình tròn, mũi thương thuận theo thiết chùy hình tròn, ma sát ra ánh lửa kịch liệt.
Phập!
Trực tiếp từ mũi của Tốc Hổ đâm xuyên qua đầu lâu gã ta.
Quá nhanh!
Trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch này, Tốc Hổ căn bản không kịp phản ứng mà chết dưới cự thương của Dương Tái Hưng như thế, cùng lúc thân hình khôi ngô ngã khỏi lưng ngựa, đầu cự thương từ từ rút ra, chỉ thấy giữa hai má đầy thịt của Tốc Hổ để lại một lỗ thủng máu chảy đầm đìa. Lỗ thương lớn như vậy, trong khắp thiên hạ, chỉ có xuất phát từ cự thương trong tay Dương Tái Hưng.
Đây gần như đã trở thành một thương hiệu, dùng bốn chữ để hình dung, chính làTái Hưng chế ra.
Điều khiến người ta thất vọng chính là, Dương Tái Hưng hoàn toàn không bày ta tư thế chúc mừng poss gì, thậm chí gương mặt ác nghiệt kia không mang theo chút vui mừng gì, không hề dừng ngựa, chuyển sang xông về phía quân Kim, lúc này, y chỉ là một con dã lang đói khát, y cần thật nhiều sinh mạng để thỏa mãn dục vọng giết người của mình.
Thế nhưng, vốn dĩ quân Kim cướp lương đã bị từng xe hỏa dược nổ cho kêu ô hô ai tai, lại bị quân Tống xông lên như thế, đã sớm tan thành mảnh nhỏ. Họa vô đơn chí, trong chớp mắt, chủ tướng đã bị chủ tướng đối phương chém chết. Người Nữ Chân cũng là người nha, trong một khắc ngắn ngủ mà xảy ra nhiều bi kịch như thế, thần cũng không thể đứng vững nữa, nói chi là người, Tốc Hổ vừa chết, quân Kim lập tức tan tác chạy trốn.
Dương Tái Hưng cũng không phải là một kẻ nhân từ, dẫn theo trăm người còn lại đuổi theo ngoài mười dặm, lại giết hơn chục người mới chịu bỏ qua.
Tin tức Dương Tái Hưng thắng lợi lập tức truyền đến bờ đối diện.
Triệu Giai và Tông Trạch, Lý Kỳ đích thân dẫn hai vạn Cấm Vệ quân áp lương, vượt qua sông Tang Càn đi thẳng đến Vân Châu. Bởi vì nếu không nhanh chóng nữa thì quân Kim rất có thể phái đại quân đến nữa.
Vốn dĩ Tông Trạch, Lý Kỳ khuyên Triệu Giai ở lại Hồn Nguyên trấn thủ, nhưng Triệu Giai vẫn là câu nói kia, trẫm đến đây không phải là quan chiến, mà là đến đánh trận, hơn nữa, y cũng có lý do của y. Tình hình chiến đấu của Vân Châu nguy cấp, hai bên chỉ dựa vào một hơi. Nếu y đích thân tiến lên, nhất định sĩ khí tăng vọt, rất có thể đánh vỡ cán cân. Một khi đánh hạ Vân Châu, vậy thì trận chiến này có thể nói là tiến vào trong bọc rồi.
Về điểm này, Tông Trạch cũng đồng ý, hơn nữa Triệu Giai là Hoàng đế, bọn họ cũng không ngăn cản được.
Vân Châu.
Chiết Khả Cầu vừa ngã, Chiết Ngạn Dã tạm thay chức Soái, nhưng vị thiếu tướng trẻ tuổi này lại không trầm ổn. Y một lòng muốn tiến quân, sớm ngày đưa quân đến thành, nhưng thông thường càng nóng nảy thì hiệu quả đạt được càng nhỏ. Hơn nữa, tâm thái sốt ruột của y cũng khiến tướng sĩ quân Tống trở nên sốt ruột theo, bởi vì lương thực của bọn họ đã sắp cạn kiệt rồi, mà quân lương chậm chạp chưa tới. Càng quan trọng là tin tức bệnh tình Chiết Khả Cầu nguy cấp đã truyền ra ngoài, làm do quân Tống lòng người bàng hoàng, tiến thoái lưỡng nan.
Mà Cao Khánh Duệ kia là cáo già, áp dụng chiến thuật chỉ vây không đánh, từ từ tiêu hao với quân Tống. Hơn nữa quân Kim cũng bắt đầu thích ứng với chiến thuật của quân Tống, tuy vẫn không dám tùy tiện xung trận, nhưng bọn họ cũng không mong đợi một chiêu đánh tan quân Tống, còn thêm vào rất nhiều bộ binh trong kỵ binh, dùng đá to tạo thành từng phòng tuyến một, lấy đó ngăn cản quân Tống tiến quân, dù sao thì bọn họ đã vứt bỏ xe ném đá, có đá cũng vô ích.
Đội xe sang trọng này đã đến mức nguy cơ trùng trùng rồi.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1969: Tái Hưng chế ra
10.0/10 từ 34 lượt.