Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1967-1: Thăm dò thực hư (1)
Khi Tông Trạch xây dựng xa doanh khổng lồ này đã suy tính chu đáo toàn diện, không thể không nghĩ đến xe ném đá. Nếu như thế thì xa trận này quá dễ dàng công phá, chắc chắn phải phòng ngừa đối phương dùng vũ khí tầm xa hạng nặng phá hủy chiến xa.
Kỵ binh là một biện pháp, nhưng vấn đề là kỵ binh còn lại không bao nhiêu, chút kỵ binh còn lại đã trở thành bảo bối, làm sao dám dễ dàng phái ra.
Còn nữa, trên thân xe đều dùng tấm sắt, vòng đồng gia cố thêm, có điều trong đó ngoại trừ những chiếc chở hỏa dược, xe chở hỏa khí toàn bộ đều dùng sắt tấm phủ lên thân xe. Những chiến xa còn lại chỉ là gia cố chiến xa bằng một ít kim loại, làm vậy chủ yếu là để phòng lửa phòng ẩm. Ẩm ướt chính là kẻ thù lớn nhất của hỏa khí, cho nên đều dùng sắt tây, lửa chỉ là thứ yếu, chỉ cần bản thân không chơi lửa là được.
Dù sao thì kẻ địch cũng sẽ không bị choáng đầu mà lấy lửa đối phó chiến xa. Tuy rằng chiến xa làm bằng gỗ, nhưng cũng không giống như lều trại, rơm rạ, xăng, châm lửa liền cháy. Quân Kim không có hỏa khí cũng chỉ có hai chiêu, một là bắn tên lửa, nhưng nếu là tên lửa thì ngươi bắn qua, thông thường đều ghim lên thân người, hơn phân nửa đều bị thuẫn binh ngăn cản. Cho dù là bắn trúng thân xe cũng không phải oành một tiếng liền cháy, tùy tiện dập thì sẽ tắt thôi. Hơn nữa thao tác bắn tên lửa rườm rà, ngươi phải quay lại châm lửa, tới tới lui lui như thế, thể nào cũng bị quân Tống bắn cho mẹ cũng không nhìn ra.
Thứ hai chính là dùng hỏa xa chất đầy rơm rạ đi tiến công. Nếu là như thế, ngươi phải trả cái giá lớn thế nào mới có thể áp sát xa trận quân Tống. Hơn nữa xe cũng không phải đẩy từng chiếc một, cho dù ngươi tốn một trăm người đi đốt chiến xa, rõ ràng ngươi cũng bị thiệt thòi. Phải biết là quân Tống có đến mấy ngàn chiến xa, ngươi phải lấp bao nhiêu người vào đó đây.
Trừ phi quân Kim biết được vị trí hỏa dược của quân Tống, sau đó vọt vào trong trận, tìm được chiến xa có hỏa dược, xuống ngựa cạy sắt tây ra, châm lửa đốt hỏa xa. Nhưng bước đầu tính ra, chí ít cũng phải trả cái giá mấy ngàn người, hơn nữa, còn không chắc thành công, dù sao thì quân Tống cũng không phải kẻ ngốc, xe hỏa dược đều được bố trí trên mỗi một xa doanh, cho dù ngươi đốt được một xe thì thế nào chứ?
Từ xưa đến nay, cũng là lần đầu có người dùng lửa thiêu chiến xa.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là hỏa khí, nếu không có hỏa khí thì Tông Trạch cũng không dám tạo ra một đội xe khổng lồ như vậy, những thứ này đều được xây dựng dựa trên năng lực đả kích tầm xa hùng mạnh đó.
Tại sao nói đội xe này hoàn toàn dùng tiền làm ra, chủ yếu là do pháo Chấn hưng trong đó. Pháo Chấn hưng đã được sản xuất ra từ sớm, nhưng trong cách dùng vũ khí trong Quân Khí Giám, Ngu Doãn Văn trịnh trọng nhắc đến một điểm, pháo Chấn hưng chỉ có thể dùng trong công kiên chiến, không dùng dã chiến, dù sao thì tần suất bắn ra pháo Chấn hưng quá chậm, hơn nữa vô cùng cồng kềnh, trừ phi ngươi có thể một đợt tiêu diệt tất cả kẻ thù, bằng không thì một khi kỵ binh tiếp cận, ngươi chỉ có thể chắp tay dâng pháo Chấn hưng cho người ta thôi. Quan trọng ở chỗ, pháo Chấn hưng căn bản không thể một đợt tiêu diệt kỵ binh đang di chuyển, cho nên, Ngu Doãn Văn cứ nhắc đi nhắc lại, đừng hi vọng pháo Chấn hưng có thể đả kích được lực lượng cơ động của kẻ thù.
Cho nên bình thường pháo Chấn hưng đều được bố trí trong thành trấn quan trọng. Ngoài ra, phàm là thành trấn có pháo Chấn hưng, thủ tướng nơi đó nhất định phải ký một hiệp ước bí mật, chính là một khi thành không chịu nổi nữa, nhất định phải phá hủy pháo Chấn hưng trước tiên, tuyệt đối không thể để rơi vào tay địch, bằng không thì xử bằng cực hình, bởi vì pháo Chấn hưng là cơ mật cao nhất của Đại Tống, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Có điều Tông Trạch suy nghĩ độc đáo, bố trí pháo Chấn hưng trong xa doanh. Pháo Chấn hưng và xa doanh thật sự dung hợp hoàn mỹ, bởi vì xa doanh cũng không nhanh, hơn nữa cũng là trọng kiếm vô phong, cực kỳ cồng kềnh, tương đương với một tòa thành thấp. Đương nhiên, pháo Chấn hưng này đều dùng để công thành, cho nên Chiết Khả Cầu vẫn luôn không dùng, mà trong đội xe khổng lồ này tổng cộng chứa một trăm họng pháo Chấn hưng, năm mươi họng đại pháo, năm mươi họng tiểu pháo.
Tầm bắn xa nhất của đại pháo đạt đến hai ngàn bước, tầm sát thương năm trăm bước, tầm bắn xa nhất của tiểu pháo là sáu trăm bước, tầm sát thương là khoảng ba trăm bước.
Mà xe ném đá tầm bắn xa nhất của quân Kim chỉ có khoảng bốn trăm bước. Thật ra Chiết Khả Cầu hi vọng sau khi quân đến dưới thành thì mới xuất ra pháo Chấn Hưng, để người Nữ Chân kinh ngạc, nhưng đối phương lại đưa xe ném đá ra trước, ông ta cũng chỉ có thể lấy vũ khí bí mật ra trước thời hạn. Vừa rồi Chiết Khả Cầu chỉ xuất ra năm mươi khẩu đại pháo, oanh tạc hai đợt gần như chỉ trong thời gian một nén nhang, phá hủy gần như tất cả xe ném đá của quân Kim, dù sao thì đạn pháo của pháo Chấn hưng vô cùng nặng, hơn nữa còn chứa hỏa dược, nếu bắn trúng thì oanh tác thật sự là thích thú gấp bội nha.
- Lệnh cho kỵ binh chờ lệnh.
- Dạ!
Hai đợt oanh tạc qua đi, quân Kim trong trận bối rối không thôi, mà ngay cả Thống Soái Hoàn Nhan Xương cũng bị oanh tạc đến hôn mê, cái này hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết về vũ khí cùng thời của gã ta, suýt chút ngay cả mạng cũng mất, thật sự là nơi càng an toàn thì càng nguy hiểm.
Thế nhưng, đối với quân Tống mà nói, lúc này đây chính là thời cơ tiến công tốt nhất, bởi vì tướng sĩ quân Kim đều không có chuẩn bị, làm cho bây giờ trong trận loạn thành một đoàn. Chỉ huy sứ bên cạnh Chiết Khả Cầu đã giơ hai lá cờ lên, hai ngàn kỵ binh vốn có cũng đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Chiết Khả Cầu hạ lệnh một tiếng thì lập tức lao ra tiêu diệt kẻ thù.
- Đợi đã!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mệnh lệnh cũng đã đến bên miệng, Chiết Khả Cầu đột nhiên nhìn thấy cánh trái quân địch khẽ động mấy cái, lập tức gọi Chỉ huy sứ lại, sau đó cầm lấy thiên lý nhãn nhìn, chỉ thấy ngoài trăm bước cánh trái xa ném đá, thấp thoáng đầu người, không khỏi cau mày, một lát sau, ông ta lại thở dài một hơi, quay lại nói: - Bảo bọn Dã nhi quay về đi. Trong lòng lại vô cùng tiếc nuối.
Trong thời khắc quan trọng nhất, Chiết Khả Cầu đột nhiên phát hiện còn có một đội kỵ binh yểm hộ cánh bên của quân Kim, cuối cùng vẫn lựa chọn an ổn, bởi vì kỵ binh trong tay ông ta quá ít, không chịu được bất cứ sự giằng co nào.
Nhưng Cao Khánh Duệ ở cánh tả đối diện thấy quân Tống không xuất động, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra gã ta ở đây vốn là để phối hợp xe ném đá tiến công, nào biết xa ném đá còn chưa bắn phát nào thì toàn bộ đã bỏ mình rồi. Gã cũng không biết làm sao mới được, bởi vì lúc này trong trận quân Kim đã đại loạn, nếu quân Tống xuất động toàn bộ chủ lực, kỵ binh cùng xông lên, thì thắng bại thật sự không thể biết được, bây giờ đối với quân Kim mà nói, có thể nói là kết quả tốt nhất rồi.
Song phương đều có chỗ khó nha!
Mặc dù không tiến công quy mô, nhưng Chiết Khả Cầu vẫn lập tức dặn đại quân tiến lên.
Bởi vì sự xuất hiện của pháo Chấn hưng, tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng binh lính quân Kim đã sinh lòng sợ hãi. Hoàn Nhan Xương biết lúc này không tiện đánh nữa, do vậy, không xuất binh ngăn cản, mà là lui về đến hai mươi dặm, tiếp tục củng cố trận tuyến, bởi vì còn thêm khoảng hai ba mươi dặm nữa thì quân Tống đã đưa quân đến thành rồi.
Buổi tối, trong đại trướng quân Kim.
- Không ngờ trong trận quân địch lại có thần khí như thế.
Hoàn Nhan Xương dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần sau hai đợt oanh tạc lúc sáng, vội vàng uống một chén rượu lớn để áp kinh, thật sợ mà.
Tướng sĩ dưới trướng gã ta cũng cảm thấy lo sợ, hỏa pháo này không khỏi hơi mạnh. Một người lên tiếng: - May mà chúng ta không xung phong, nếu quân địch chọn ngay khi chúng ta xung phong mà bắn ra thì chúng ta thậm chí có thể toàn quân bị diệt rồi.
Có lý nha! Hoàn Nhan Xương vừa nghe thì trong lòng càng sợ hãi, hỏi Cao Khánh Duệ bên cạnh:
- Quân sư, ngươi có từng nhìn thấy thần khí cỡ này chưa?
Cao Khánh Duệ lắc đầu nói: - Ta nghĩ đây chắc là vũ khí gần đây Nam triều mới chế tạo ra.
Hoàn Nhan Xương lại hỏi: - Vậy quân sư có biện pháp đối kháng không?
Cao Khánh Duệ vẫn lắc đầu, sau đó lại nói: - Có điều mọi người cũng đừng sợ hãi. Vừa rồi ta đã quan sát tỉ mì, uy lực của loại hỏa pháo này tuy cực lớn, nhưng thời gian bắn cách nhau khá lâu, hơn nữa ta nghĩ quân địch cũng không chắc có nhiều loại pháo này lắm, bằng không thì bọn họ cũng sẽ không che giấu đến hiện tại, ta nghĩ bọn họ vẫn hi vọng giữ đến thời khắc cuối cùng. Nếu gặp ở dã ngoại, đối diện với sự xung phong của kỵ binh chúng ta, nhiều nhất chỉ có thể bắn ra một lần, trừ phi bọn họ có hơn ngàn chiếc, bằng không kỵ binh của chúng chỉ cần tản ra thì căn bản không đáng lo nghĩ.
Hoàn Nhan Xương gật đầu nói: - Quân sư nói có lý. Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Quân địch cách thành Vân Châu chỉ có ba mươi dặm thôi.
Một đám tướng sĩ đều cúi đầu, bây giờ xe ném đá cũng vô hiệu, bọn họ thật sự không biết làm sao ngăn cản đội chiến xa này.
Cao Khánh Duệ trầm ngâm thật lâu, đột nhiên nói: - Đại tướng quân, chẳng phải ngài nói Chiết Khả Cầu đã trúng tên độc của ngài, không sống được bao lâu sao?
Bắc Tống Phong Lưu
Kỵ binh là một biện pháp, nhưng vấn đề là kỵ binh còn lại không bao nhiêu, chút kỵ binh còn lại đã trở thành bảo bối, làm sao dám dễ dàng phái ra.
Còn nữa, trên thân xe đều dùng tấm sắt, vòng đồng gia cố thêm, có điều trong đó ngoại trừ những chiếc chở hỏa dược, xe chở hỏa khí toàn bộ đều dùng sắt tấm phủ lên thân xe. Những chiến xa còn lại chỉ là gia cố chiến xa bằng một ít kim loại, làm vậy chủ yếu là để phòng lửa phòng ẩm. Ẩm ướt chính là kẻ thù lớn nhất của hỏa khí, cho nên đều dùng sắt tây, lửa chỉ là thứ yếu, chỉ cần bản thân không chơi lửa là được.
Dù sao thì kẻ địch cũng sẽ không bị choáng đầu mà lấy lửa đối phó chiến xa. Tuy rằng chiến xa làm bằng gỗ, nhưng cũng không giống như lều trại, rơm rạ, xăng, châm lửa liền cháy. Quân Kim không có hỏa khí cũng chỉ có hai chiêu, một là bắn tên lửa, nhưng nếu là tên lửa thì ngươi bắn qua, thông thường đều ghim lên thân người, hơn phân nửa đều bị thuẫn binh ngăn cản. Cho dù là bắn trúng thân xe cũng không phải oành một tiếng liền cháy, tùy tiện dập thì sẽ tắt thôi. Hơn nữa thao tác bắn tên lửa rườm rà, ngươi phải quay lại châm lửa, tới tới lui lui như thế, thể nào cũng bị quân Tống bắn cho mẹ cũng không nhìn ra.
Thứ hai chính là dùng hỏa xa chất đầy rơm rạ đi tiến công. Nếu là như thế, ngươi phải trả cái giá lớn thế nào mới có thể áp sát xa trận quân Tống. Hơn nữa xe cũng không phải đẩy từng chiếc một, cho dù ngươi tốn một trăm người đi đốt chiến xa, rõ ràng ngươi cũng bị thiệt thòi. Phải biết là quân Tống có đến mấy ngàn chiến xa, ngươi phải lấp bao nhiêu người vào đó đây.
Trừ phi quân Kim biết được vị trí hỏa dược của quân Tống, sau đó vọt vào trong trận, tìm được chiến xa có hỏa dược, xuống ngựa cạy sắt tây ra, châm lửa đốt hỏa xa. Nhưng bước đầu tính ra, chí ít cũng phải trả cái giá mấy ngàn người, hơn nữa, còn không chắc thành công, dù sao thì quân Tống cũng không phải kẻ ngốc, xe hỏa dược đều được bố trí trên mỗi một xa doanh, cho dù ngươi đốt được một xe thì thế nào chứ?
Từ xưa đến nay, cũng là lần đầu có người dùng lửa thiêu chiến xa.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là hỏa khí, nếu không có hỏa khí thì Tông Trạch cũng không dám tạo ra một đội xe khổng lồ như vậy, những thứ này đều được xây dựng dựa trên năng lực đả kích tầm xa hùng mạnh đó.
Tại sao nói đội xe này hoàn toàn dùng tiền làm ra, chủ yếu là do pháo Chấn hưng trong đó. Pháo Chấn hưng đã được sản xuất ra từ sớm, nhưng trong cách dùng vũ khí trong Quân Khí Giám, Ngu Doãn Văn trịnh trọng nhắc đến một điểm, pháo Chấn hưng chỉ có thể dùng trong công kiên chiến, không dùng dã chiến, dù sao thì tần suất bắn ra pháo Chấn hưng quá chậm, hơn nữa vô cùng cồng kềnh, trừ phi ngươi có thể một đợt tiêu diệt tất cả kẻ thù, bằng không thì một khi kỵ binh tiếp cận, ngươi chỉ có thể chắp tay dâng pháo Chấn hưng cho người ta thôi. Quan trọng ở chỗ, pháo Chấn hưng căn bản không thể một đợt tiêu diệt kỵ binh đang di chuyển, cho nên, Ngu Doãn Văn cứ nhắc đi nhắc lại, đừng hi vọng pháo Chấn hưng có thể đả kích được lực lượng cơ động của kẻ thù.
Cho nên bình thường pháo Chấn hưng đều được bố trí trong thành trấn quan trọng. Ngoài ra, phàm là thành trấn có pháo Chấn hưng, thủ tướng nơi đó nhất định phải ký một hiệp ước bí mật, chính là một khi thành không chịu nổi nữa, nhất định phải phá hủy pháo Chấn hưng trước tiên, tuyệt đối không thể để rơi vào tay địch, bằng không thì xử bằng cực hình, bởi vì pháo Chấn hưng là cơ mật cao nhất của Đại Tống, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Có điều Tông Trạch suy nghĩ độc đáo, bố trí pháo Chấn hưng trong xa doanh. Pháo Chấn hưng và xa doanh thật sự dung hợp hoàn mỹ, bởi vì xa doanh cũng không nhanh, hơn nữa cũng là trọng kiếm vô phong, cực kỳ cồng kềnh, tương đương với một tòa thành thấp. Đương nhiên, pháo Chấn hưng này đều dùng để công thành, cho nên Chiết Khả Cầu vẫn luôn không dùng, mà trong đội xe khổng lồ này tổng cộng chứa một trăm họng pháo Chấn hưng, năm mươi họng đại pháo, năm mươi họng tiểu pháo.
Tầm bắn xa nhất của đại pháo đạt đến hai ngàn bước, tầm sát thương năm trăm bước, tầm bắn xa nhất của tiểu pháo là sáu trăm bước, tầm sát thương là khoảng ba trăm bước.
Mà xe ném đá tầm bắn xa nhất của quân Kim chỉ có khoảng bốn trăm bước. Thật ra Chiết Khả Cầu hi vọng sau khi quân đến dưới thành thì mới xuất ra pháo Chấn Hưng, để người Nữ Chân kinh ngạc, nhưng đối phương lại đưa xe ném đá ra trước, ông ta cũng chỉ có thể lấy vũ khí bí mật ra trước thời hạn. Vừa rồi Chiết Khả Cầu chỉ xuất ra năm mươi khẩu đại pháo, oanh tạc hai đợt gần như chỉ trong thời gian một nén nhang, phá hủy gần như tất cả xe ném đá của quân Kim, dù sao thì đạn pháo của pháo Chấn hưng vô cùng nặng, hơn nữa còn chứa hỏa dược, nếu bắn trúng thì oanh tác thật sự là thích thú gấp bội nha.
- Lệnh cho kỵ binh chờ lệnh.
- Dạ!
Hai đợt oanh tạc qua đi, quân Kim trong trận bối rối không thôi, mà ngay cả Thống Soái Hoàn Nhan Xương cũng bị oanh tạc đến hôn mê, cái này hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết về vũ khí cùng thời của gã ta, suýt chút ngay cả mạng cũng mất, thật sự là nơi càng an toàn thì càng nguy hiểm.
Thế nhưng, đối với quân Tống mà nói, lúc này đây chính là thời cơ tiến công tốt nhất, bởi vì tướng sĩ quân Kim đều không có chuẩn bị, làm cho bây giờ trong trận loạn thành một đoàn. Chỉ huy sứ bên cạnh Chiết Khả Cầu đã giơ hai lá cờ lên, hai ngàn kỵ binh vốn có cũng đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Chiết Khả Cầu hạ lệnh một tiếng thì lập tức lao ra tiêu diệt kẻ thù.
- Đợi đã!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mệnh lệnh cũng đã đến bên miệng, Chiết Khả Cầu đột nhiên nhìn thấy cánh trái quân địch khẽ động mấy cái, lập tức gọi Chỉ huy sứ lại, sau đó cầm lấy thiên lý nhãn nhìn, chỉ thấy ngoài trăm bước cánh trái xa ném đá, thấp thoáng đầu người, không khỏi cau mày, một lát sau, ông ta lại thở dài một hơi, quay lại nói: - Bảo bọn Dã nhi quay về đi. Trong lòng lại vô cùng tiếc nuối.
Trong thời khắc quan trọng nhất, Chiết Khả Cầu đột nhiên phát hiện còn có một đội kỵ binh yểm hộ cánh bên của quân Kim, cuối cùng vẫn lựa chọn an ổn, bởi vì kỵ binh trong tay ông ta quá ít, không chịu được bất cứ sự giằng co nào.
Nhưng Cao Khánh Duệ ở cánh tả đối diện thấy quân Tống không xuất động, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra gã ta ở đây vốn là để phối hợp xe ném đá tiến công, nào biết xa ném đá còn chưa bắn phát nào thì toàn bộ đã bỏ mình rồi. Gã cũng không biết làm sao mới được, bởi vì lúc này trong trận quân Kim đã đại loạn, nếu quân Tống xuất động toàn bộ chủ lực, kỵ binh cùng xông lên, thì thắng bại thật sự không thể biết được, bây giờ đối với quân Kim mà nói, có thể nói là kết quả tốt nhất rồi.
Song phương đều có chỗ khó nha!
Mặc dù không tiến công quy mô, nhưng Chiết Khả Cầu vẫn lập tức dặn đại quân tiến lên.
Bởi vì sự xuất hiện của pháo Chấn hưng, tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng binh lính quân Kim đã sinh lòng sợ hãi. Hoàn Nhan Xương biết lúc này không tiện đánh nữa, do vậy, không xuất binh ngăn cản, mà là lui về đến hai mươi dặm, tiếp tục củng cố trận tuyến, bởi vì còn thêm khoảng hai ba mươi dặm nữa thì quân Tống đã đưa quân đến thành rồi.
Buổi tối, trong đại trướng quân Kim.
- Không ngờ trong trận quân địch lại có thần khí như thế.
Hoàn Nhan Xương dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần sau hai đợt oanh tạc lúc sáng, vội vàng uống một chén rượu lớn để áp kinh, thật sợ mà.
Tướng sĩ dưới trướng gã ta cũng cảm thấy lo sợ, hỏa pháo này không khỏi hơi mạnh. Một người lên tiếng: - May mà chúng ta không xung phong, nếu quân địch chọn ngay khi chúng ta xung phong mà bắn ra thì chúng ta thậm chí có thể toàn quân bị diệt rồi.
Có lý nha! Hoàn Nhan Xương vừa nghe thì trong lòng càng sợ hãi, hỏi Cao Khánh Duệ bên cạnh:
- Quân sư, ngươi có từng nhìn thấy thần khí cỡ này chưa?
Cao Khánh Duệ lắc đầu nói: - Ta nghĩ đây chắc là vũ khí gần đây Nam triều mới chế tạo ra.
Hoàn Nhan Xương lại hỏi: - Vậy quân sư có biện pháp đối kháng không?
Cao Khánh Duệ vẫn lắc đầu, sau đó lại nói: - Có điều mọi người cũng đừng sợ hãi. Vừa rồi ta đã quan sát tỉ mì, uy lực của loại hỏa pháo này tuy cực lớn, nhưng thời gian bắn cách nhau khá lâu, hơn nữa ta nghĩ quân địch cũng không chắc có nhiều loại pháo này lắm, bằng không thì bọn họ cũng sẽ không che giấu đến hiện tại, ta nghĩ bọn họ vẫn hi vọng giữ đến thời khắc cuối cùng. Nếu gặp ở dã ngoại, đối diện với sự xung phong của kỵ binh chúng ta, nhiều nhất chỉ có thể bắn ra một lần, trừ phi bọn họ có hơn ngàn chiếc, bằng không kỵ binh của chúng chỉ cần tản ra thì căn bản không đáng lo nghĩ.
Hoàn Nhan Xương gật đầu nói: - Quân sư nói có lý. Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Quân địch cách thành Vân Châu chỉ có ba mươi dặm thôi.
Một đám tướng sĩ đều cúi đầu, bây giờ xe ném đá cũng vô hiệu, bọn họ thật sự không biết làm sao ngăn cản đội chiến xa này.
Cao Khánh Duệ trầm ngâm thật lâu, đột nhiên nói: - Đại tướng quân, chẳng phải ngài nói Chiết Khả Cầu đã trúng tên độc của ngài, không sống được bao lâu sao?
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1967-1: Thăm dò thực hư (1)
10.0/10 từ 34 lượt.