Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1950-1: Con cháu nhà tướng (hạ) (1)

Lần này thật sự không phải Trương Thúc Dạ mắt chó nhìn người kém. Đừng thấy đây là triều Tống, nhưng cũng là thời đại con ông cháu cha nha, con cháu nhà tướng, con cháu sĩ đại phu gì gì đó, vừa ra đời đã hơn người rồi, có một số con cháu quan lại thậm chí vừa ra đời thôi thì có thể đeo một hư chức có phẩm bậc rồi, dân chúng bình thường nhìn thấy một đứa con nít đều phải hành lễ, đây là việc rất bình thường không quan hệ gì. Cho nên Lưu Kỹ ngươi vô dụng đến thế nào mới có thể làm được như vậy, đã đến tuổi ba mươi rồi mới lăn lộn lên chức đội trưởng nho nhỏ. Đây rõ ràng là một con nhà quan vô giá trị đối với xã hội, lấy đó lên án, nói cho dân chúng biết, dân chúng đều sẽ không tin tưởng nha.

Nói đùa gì hả, con trai Thiếu Bảo làm một đội trưởng nho nhỏ? Công tử của một lão gia huyện thành còn có giá trị hơn, diễu võ giương oai, dọa nam nạt nữ, còn cha ngươi là đại tướng quân, ngươi lại có đức hạnh này, thanh quan cũng không đến mức như thế nha. Ngươi đây đâu phải là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ngươi căn bản chính là buồn chết trong đám bùn, cho dù ngươi lộ ra một chút mũi nhọn thôi cũng không đến nỗi như vậy nha.

Thử hỏi con cháu nhà quan như thế, ta có thể yên tâm để ngươi xung phong sao?

Trương Thúc Dạ rất hoài nghi nha.


Lưu Kỹ kia vẫn luôn cúi đầu, dù sao thì chức quan quá nhỏ, ngay cả tư cách ngẩng đầu cũng không có, khóe mắt gã vụng trộm liếc nhìn Trương Thúc Dạ, trong lòng lập tức hiểu ra, thế là nói: - Gia phụ từng theo Đồng Quán xuất chinh Hà Hoàng, giành được đại thắng, gia phong làm Bộ Quan Đô Chỉ huy sứ, ty chức cũng từng được Thái Úy Cao Cầu tiến cử, gia nhập Điện Tiền Ti Phủng Nhật Quân làm Chỉ huy sứ.

Nói tới đây rồi lại ngừng.

Trương Thúc Dạ vừa nghe thì hoàn toàn hiểu ra, con nhà quan chính là con nhà quan, quả nhiên lợi hại, hơn nữa hai người Đồng Quán, Cao Cầu cũng đủ để chứng minh tất cả.

Nhắc đến Lưu Kỹ thật sự là vận mệnh mấp mô mà. Từ nhỏ gã đã theo cha xuất chinh, lập không ít công lao, sau đó được điều đến Điện Tiền Ti, trở thành Cấm vệ bên cạnh Hoàng thượng. Bản thân lại là con cháu nhà tướng, tiền đồ cực tốt đang chờ đón gã, người ngoài nhìn mà ghen tị. Nào ngờ một cuộc chính biến thì trực tiếp đánh gã từ thiên đường xuống địa ngục, suýt chút ngay cả tính mạng cũng không còn.


Lúc trước khi Triệu Giai phát động chính biến, Đồng Quán đứng mũi chịu sào, bởi vì Đồng Quán nắm quân quyền, cho nên người phải giết đầu tiên là ông ta. Tuy Lưu Trọng Võ tích lũy không ích công lao, nhưng ngươi từng theo Đồng Quán chinh chiến, hơn nữa còn vì thế mà được thăng chức, vậy thì ngươi là người của Đồng Quán, Triệu Giai sao có thể bỏ qua cho ông ta. Cho dù khi đó Lưu Trọng Võ đã qua đời, hậu nhân của ông ta cũng không tránh được kết cục bị giáng chức.

Còn Lưu Kỹ càng thêm bi thương. Gã không chỉ từng làm tướng tiên phong dưới trướng Đồng Quán, hơn nữa về sau lại được Cầu ca đề cử với Tống Huy Tông, bởi vì dáng vẻ đẹp trai nên rất được Tống Huy Tông yêu thích. Nghệ thuật gia mà, rất thích người đẹp trai. Lý Kỳ có thể được Tống Huy Tông yêu thích, dáng vẻ cũng góp sức không ít. Có điều khác với người khác là Lý sư phó chưa từng phủ nhận điểm này, còn lấy đó làm vinh quang, cho nên Lưu Kỹ còn từng bổ sung làm hộ vệ theo Tống Huy Tông nam hạ một lần.

Triệu Giai làm sao còn dám để gã lại trong cung, không giết gã đã coi như là khách sáo rồi, nhưng vẫn giáng chức gã ra khỏi Kinh thành.

Đương nhiên Triệu Giai không biết chuyện này. Người y nhằm vào là những đại thần cấp bậc như Đồng Quán, Lương Sư Thành, Thái Kinh, Cao Cầu, dạng con cháu nhà tướng như Lưu Kỹ, Tần Cối còn khinh thường muốn biết, là thủ hạ dưới tay Tần Cối xử lý.


Trong lòng Lưu Kỹ lúc đó ủy khuất muốn chết. Lưu gia ta một nhà lương tướng, không nói đời đời đại đại, nhưng ít nhất hai đời đều là trung quân báo quốc, vừa hay khi đó Đồng Quán là Thống Soái, gia phụ lại là thủ tướng tây bắc, chắc chắn là phải nghe theo lệnh Đồng Quán, ngươi không thể lấy đó mà kết luận gia phụ là người của Đồng Quán. Huống chi, Đồng Quán còn đoạt công lao của gia phụ, mà ta thì được Cao Thái Úy và Thái Thượng Hoàng coi trọng cũng không phải lỗi của ta, chẳng lẽ dáng vẻ đẹp trai cũng trách ta sao.

Lưu Kỹ rất không cam lòng, không thể làm nhục gia phong, chết cũng phải chết trên chiến trường. Vừa hay khi đó Yến Vân tăng quân, Tông Trạch muốn chấn chỉnh bộ đội, củng cố phòng vệ Yến Vân, cho nên Lưu Kỹ lại chạy đến Yến Vân đầu quân, Kinh thành chắc chắn là không có hi vọng rồi. Nhưng bởi vì lý do thân phận, trong quân vẫn luôn bị áp bức, dù sao thì gã cũng là kẻ bị giáng chức, trong quân vẫn còn ghi lại, không được trọng dụng, khi quân diễn gã luôn là một tiểu quan áp lương. Có điều về sau do Tông Trạch trị quân nghiêm minh, lựa chọn người hiền làm việc, tài bắn cung của Lưu Kỹ lại vô cùng tốt, thế là cho gã làm một đội trường, nhưng ngoài trừ điều đó ra thì hoàn toàn không có chỗ thể hiện tài năng.

Có thể nói thế này, trong tình huống bình thường, cả đời Lưu Kỹ cũng chỉ thế thôi, không thể nổi bật được nữa, lợi ích chính trị cao hơn tất cả, mặc kệ ngươi có năng lực đến đâu.

Trùng hợp chính là Trương Thúc Dạ biết Lưu Trọng Võ không phải người của Đồng Quán, hơn nữa cả nhà trung liệt. Sau khi biết nguyên nhân, ông ta lại bắt đầu quan sát Lưu Kỹ lần nữa, thế là hỏi: - Không biết ngươi có kế sách gì có thể phá quân Kim?


Lưu Kỹ vừa nghe thế thì biết cơ hội đến rồi, đây có thể là cơ hội cuối cùng của gã, nhất định phải nắm bắt, vẫn hơi chần chừ, sắp xếp lại từ ngữ rồi mới nói: - Người Nữ Chân vẫn luôn ngang ngược kiêu ngạo, không coi ai ra gì, càng coi quân Tống ta như thịt cá vậy. Tuy quân ta nhiều gấp mấy lần bọn họ, e rằng cũng không đặt vào mắt, đây là thứ nhất. Thứ hai, quân Kim giỏi tiến công, không giỏi phòng thủ, chỉ cần chúng ta ra vẻ yếu đuối, dụ địch xuất chiến, thì có thể tránh được hiểm yếu, từ đó trước tiên là bao vây tiêu diệt kẻ địch, tiếp đó là đoạt lấy Cổ Bắc Khẩu.

Ai ui! Là một nhân tài nha!

Ánh mắt Trương Thúc Dạ sáng bừng, Lưu Kỹ không nói nhiều lắm, nhưng câu nào cũng đúng trọng điểm. Quân Kim khinh thường quân Tống là chuyện ai cũng biết, bóng lưng chật vật trốn chạy của quân Tống trước kia rất khó khiến người ta quên được. Tuy trận chiến bảo vệ Khai Phong và đại chiến Yến Vân giành được thắng lợi, nhưng quân Kim lại cho rằng không phải do quân ta vô năng, mà là Kim Đao Trù Vương quá giảo hoạt, xét thực lực quân Tống vẫn không chịu nổi một kích. Chỉ là Hoàn Nhan Tông Vọng quá sơ suất, binh bại Hoàng Hà làm cho đại chiến Yến Vân sau đó binh lực không đủ, lại chuẩn bị vội vàng, thêm vào sự mạnh mẽ của thủy quân quân Tống, mới không giành được thắng lợi cuối cùng. Cho nên quân Kim cũng muốn rửa mối nhục trước, đánh một trận thật hay với quân Tống, để quân Tống hiều, đại gia ngươi vĩnh viễn là đại gia ngươi.

Hơn nữa, quân Kim lấy kỵ binh làm chủ, chiến thuật này cũng lấy tiến công là chính, thiên về chủ động xuất kích, cho nên thật sự có thể sẽ chủ động xuất kích.

Trương Thúc Dạ cũng không phải người nói nhảm, hỏi: - Ngươi có nắm chắc không?

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1950-1: Con cháu nhà tướng (hạ) (1)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...