Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1927: Sự kiện vịnh Bột Hải
Trong ngự thư phòng.
- Vi thần tham kiến hoàng thượng.
- Miễn lễ.
Triệu Giai duỗi tay ra, nói: - Đều ngồi đi.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Đợi sau khi đám người Lý Kỳ ngồi xuống, Triệu Giai mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
- Bên phía Tây Hạ truyền đến tin tức, Hoàn Nhan Tông Vọng lại lần nữa xuất binh tiến công Cam Châu, đồng thời, Hoàn Nhan Hi Doãn chiếm lĩnh thành Hắc Thủy cũng tự mình dẫn đại quân tiến binh hướng địa khu Hà Sáo.
Hóa ra là việc này à! Lý Kỳ thoáng sửng sốt.
Suy nghĩ này của vừa mới xuất hiện, nào biết Triệu Giai chuyển chủ đề, nói: - Đây là chuyện trong dự liệu, nhưng mà, gần đây cũng đã xảy ra một bất ngờ, chính một canh giờ trước, Tri phủ Lai Châu truyền đến tin tức, một đội tàu do Lai Châu đi hướng Triều Tiên đột nhiên mất tích giữa đường, trên thuyền tổng cộng hơn ngàn người, còn có hàng hóa giá trị mười vạn quan.
Lời vừa nói ra, đám người Tần Cối đều quá sợ hãi.
Trịnh Dật vội nói: - Có phải gặp sóng gió hay không?
Vẻ mặt giống y hệt như nét mặt của Lý Kỳ trước đó không lâu, bởi vì mất tích ở trên biển, phản ứng đầu tiên của bất cứ kẻ nào cũng là gặp phải thiên tai.
Triệu Giai lắc đầu, nói thẳng: - Theo thư của Tri phủ Lai Châu gửi đến, khả năng không lớn, nếu không như thế, đây dường như có liên quan với Kim Quốc.
Tần Cối cau mày nói: - Ý của hoàng thượng là, Kim Quốc đánh cướp đội thuyền của chúng ta.
- Nhìn từ tình huống trước mắt, rất có khả năng này.
Triệu Giai dường như không muốn nhiều lời, trực tiếp đưa tấu chương của Tri phủ Lai Châu cho bọn họ.
Sau khi đám người Tần Cối lần lượt xem.
Mao Thư vội vàng nói: - Hoàng thượng, triều đình nên khẩn trương phong tỏa tin tức này, bằng không mà nói, nếu để cho dân chúng biết được tin tức này, sẽ ảnh hưởng lòng tin mậu dịch xuất khẩu đối với Triều Tiên.
Triệu Giai thở dài: - Đã muộn rồi, đội tàu này trong đó hơn phân nửa đều là thương thuyền tư nhân, làm sao giấu diếm nổi, rất nhanh, tin tức sẽ truyền đến kinh thành.
Lý Cương phẫn nộ nói: - Buồn cười. Ngay ban ngày ban mặt, bọn họ đường đường Kim Quốc mà lại làm ra thủ đoạn như thế này, hoàng thượng, việc này chúng ta quyết không thể để yên, nên tức khắc phái người đi khiển trách Kim Quốc.
Triệu Giai có vẻ hơi do dự nói: - Nhưng đây đều là suy đoán của chúng ta, chúng ta vẫn chưa có chứng cớ chứng minh là Kim Quốc làm.
Trịnh Dật nói: - Mặc dù không có chứng cớ, nhưng chúng ta cũng có thể phái người đến can thiệp, nếu như triều đình không làm gì, những thương nhân kia nhất định sẽ sinh lòng bất mãn, bao gồm thân nhân của nhân viên mất tích. Bất luận như thế nào, trước tiên chúng ta phải trấn an những người này.
Tần Cối nói: - Tam Ti Sứ nói không sai, nhưng khoản tổn thất này nên do ai đảm đương đây? Là chúng ta, hay là Triều Tiên, hay là nhóm thương nhân tự hành đảm đương đây?
Triệu Giai thoáng trầm ngâm, lại hướng tới Lý Kỳ hỏi: - Xu Mật Sứ, khanh thấy thế nào?
Lý Kỳ mặt sắc mặt ngưng trọng nói: - Phương diện Triều Tiên, gần như đều là triều đình nắm giữ mậu dịch, người tổn thất là triều đình bọn họ, còn chúng ta thì khác, đội tàu này chúng ta hơn phân nửa đều là thương nhân, những thương nhân kia có thể sẽ bị phá sản vì chuyện này, triều đình nên cho trợ cấp thích hợp.
Tần Cối liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Tập đoàn Túy Tiên của Xu Mật Sứ sẽ không cũng ở trong đó chứ.
Tên khốn khiếp ngươi, cố ý hủy đài ta hả. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Hiện tại còn không rõ lắm, tuy nhiên căn cứ ngày tháng, chắc là có. Nói xong hắn lại lập tức nói: - Nhưng ta nói như vậy cũng không phải bởi vì như thế. Nếu triều đình không cấp cho sự trợ giúp nhất định, chính như rồi lời Mao viện trưởng mới vừa nói, sẽ ảnh hưởng lòng tin của thương nhân đối với xuất khẩu. Phía đông vẫn còn tốt, nhưng hiện nay là thời điểm mấu chốt nhằm vào Tây Vực xuất khẩu, bên đó khắp nơi đều đang đánh giặc, nhu cầu về một số vật tư chiến tranh vô cùng lớn, hàng hóa của chúng ta gần như là bán hết sạch, cho nên triều đình cần phải cho một sự cam đoan nhất định, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến lược kinh tế của Đại Tống ta, lúc này chúng ta nhất định phải gia tăng xuất khẩu, mượn chiến tranh để gia tăng đổi vàng bạc của quốc gia Tây Vực. Mặt khác, còn có những thuyền phu kia nữa? Bọn họ là người vô tội, bọn họ lý nên nhận được bồi thường, nếu không thân quyến bọn họ chắc chắn sẽ không để yên, điều này cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của triều đình.
Triệu Giai lại hướng tới Trịnh Dật hỏi: - Tam Ti Sứ, khanh nghĩ sao?
Nói tới trợ cấp, tất nhiên là lấy Tam Ti làm chính.
Trịnh Dật nghĩ ngợi một hồi, mới nói: - Tiền thì là chuyện nhỏ, nhưng triều đình cũng không thể hoàn toàn gánh vác, làm buôn bán này vốn là nên gánh chịu mạo hiểm, cho nên vi thần cảm thấy có thể cho một vài trợ cấp thích hợp, mặt khác cũng có thể miễn trừ những thương nhân này một ít thương thuế, dùng cái này để làm bồi thường.
Triệu Giai gật đầu nói: - Việc này sẽ giao cho Thương vụ cục xử lý, triều đình cũng có thể cho một ít trợ giúp.
Tần Cối đột nhiên nói: - Hoàng thượng, việc này phát sinh ở Lai Châu, bất kể như thế nào, Tri phủ Lai Châu cũng khó thoái thác trách nhiệm, nếu không rất khó trấn an dân tâm, triều đình nên cách chức Tri phủ Lai Châu, để an dân tâm.
Đclmm! Phản ứng của con mẹ ngươi không khỏi quá là nhanh một chút đấy. Lý Kỳ nghe được trong lòng chấn động, Tri phủ Lai Châu này vốn là người của Thái Kinh, bây giờ là người của hắn, mà Lai Châu lại là một miếng thịt béo, Tần Cối đã sớm muốn nhúng chàm rồi, đây chính là một cơ hội. Nhưng Lý Kỳ tuyệt đối sẽ không để Tần Cối nhúng chàm Lai Châu đâu, tâm tư vừa động, lập tức nói: - Vi thần phản đối, việc này chỉ là thuộc vào tai nạn bất ngờ, Tri phủ Lai Châu vẫn chưa có bất kỳ sai lầm nào, nếu để Tri phủ Lai Châu gánh chịu tội trách, như vậy thì khác nào là nói với dân chúng, đây là khuyết điểm của triều đình, đây không phải là trấn an dân tâm, mà là không đánh đã khai. Hoàng thượng, oan có đầu nợ có chủ, triều đình cho trợ giúp, đó chỉ là Hoàng thượng thương cảm dân tình, nhưng trách nhiệm này tuyệt không nên nên do triều đình gánh vác, chúng ta cần phải tìm một đối tượng thích hợp để phụ trách toàn bộ kiện sự.
Triệu Giai hiếu kỳ nói: - Đối tượng thích hợp?
- Kim Quốc.
Lý Kỳ nói: - Chúng ta có thể đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đầy lên người Kim Quốc.
Mao Thư nói: - Nhưng chúng ta vẫn chưa có chứng cớ chứng tỏ chính là Kim Quốc làm, nếu chúng ta làm như vậy, Kim Quốc rất có thể sẽ trả đũa.
Lý Kỳ cười nói: - Triều đình không cần chiêu cáo thiên hạ chính là Kim Quốc làm, chỉ cần tung ra tin đồn, làm cho dân chúng đem ánh mắt phẫn nộ quăng sang Kim Quốc là được. Nói xong hắn lại hướng lên Triệu Giai chắp tay nói: - Hoàng thượng, đây đối với chúng ta mà nói, ngược lại là một cơ hội, chúng ta có thể mượn cơ hội tuyên truyền việc ác của Kim Quốc, lấy chuyện này làm một dây dẫn hỏa, rồi lật ra chuyện lúc trước Kim Quốc xuôi nam xâm lược nước ta, từ đó khiến dân chúng Đại Tống ta xem Kim Quốc là kẻ thù, nếu ngày khác Kim quốc có một biến động nhỏ, chúng ta càng được cớ đánh trả không cần e dè, hơn nữa còn có thể có được sự ủng hộ của dân chúng thiên hạ, đây có thể là lợi ích duy nhất chúng ta thu hoạch được từ vụ tai nạn này.
Triệu Giai nghe được trong lòng vừa động, Lý Cương lại nói: - Nhưng đây không phải lừa gạt dân chúng sao?
Lý Kỳ cười nói: - Viện Lý trưởng, đây không phải lừa gạt, mà là chính trị, Kim Quốc lòng muông dạ thú, mọi người đều biết, chúng ta nhất định phải vì thế làm tốt công tác chuẩn bị, đầu tiên, chính là phải có được sự ủng hộ của dân chúng, chỉ có thù hận mới có thể khiến dân chúng nảy sinh cộng hưởng, từ đó ủng hộ hết thảy hành động phát động chiến tranh của triều đình. Còn nữa, viện trưởng Lý đừng quên, nếu Tây Hạ thật sự không ngăn cản nổi, chúng ta cực có khả năng xuất binh cứu viện, nhưng chúng ta và Kim Quốc vẫn là đồng minh, chúng ta cần phải tìm được một lý do xuất binh, hiện tại Kim Quốc đã đem lý do này cho chúng ta rồi, chúng ta có thể liên hợp Triều Tiên tạo áp lực với Kim Quốc, yêu cầu nhập cảnh điều tra việc này, nhưng mà ta nghĩ Kim Quốc sẽ không đồng ý, bởi vì việc này sẽ tổn hại uy nghiêm của bọn họ, như vậy thì, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể coi đây là cái cớ, xé bỏ Hiệp ước Vân Tang, tóm lại muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm được tội danh.
Triệu Giai gật đầu, nói: - Lời Xu Mật Sứ nói rất đúng, hiện giờ Đại Tống ta tứ hải thăng bình, quốc phú dân an, cuộc sống an nhàn khiến đám dân chúng cũng không muốn lại châm chiến hỏa lần nữa, nếu dân chúng thiên hạ đều không ủng hộ triều đình xuất binh, như vậy thì sẽ dẫn đến triều đình sợ bóng sợ gió, trở nên cực kỳ bị động trên chính sách, nhưng mà sự thật thường thường sẽ không như chúng ta mong muốn, Kim Quốc xuất binh Tây Hạ, rất có khả năng là nhằm vào chúng ta, cho nên chúng ta không chỉ phải chuẩn bị đầy đủ về trữ bị, cũng phải tốt tất cả chuẩn bị về tư tưởng, hiện tại trẫm cần dân chúng và binh lính của trẫm có một trái tim cư an tư nguy.
- Vi thần tuân mệnh.
Năm vị trung xu đại thần cùng đồng thanh.
Ngày thứ hai, chuyện về đội tàu mất tích lập tức truyền ra, cùng lúc, Tuần san Đại Tống Thời đại và Nho Báo đều công bố việc này. Hôm đó hai tờ báo đều bán hết sạch sành sanh, toàn bộ Biện Lương lâm vào cả kinh.
Không thể không nói một câu, văn nhân của Đại Tống thật sự có một không hai thiên hạ, trong đó dùng từ vô cùng khéo léo, chợt nhìn, cả bài báo tựa hồ đều thể hiện án tình còn đang trong điều tra, nhưng nhìn kỹ, ngươi rất nhanh đã không tự chủ được đem ánh mắt quăng về phía Kim Quốc.
Đây nhất định là người Nữ Chân gây nên.
Gần như dân chúng đều nghĩ là như vậy.
Triệu Giai còn lệnh người cưỡi ngựa đem tin tức truyền khắp các châu huyện, nhất định phải khiến dân chúng cả nước biết được tin tức này trong thời gian đầu.
Mặt khác, dưới sự an bài âm thầm của Lý Kỳ và Tần Cối, từng tội ác lúc trước người Nữ Chân xuôi nam phạm phải trên người dân chúng Đại Tống đều bị tiết lộ ra, bởi vì lúc ấy Triệu Giai vừa mới đăng cơ, cần phải củng cố nội chính, chỉ có thể nghị hòa với Kim Quốc, vì thế lúc ấy triều đình làm ngơ việc này, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, thế cục bức bách. Nhưng giờ này ngày này đã khác rồi, Triệu Giai không cần nhìn sắc mặt của Kim Quốc nữa, khẩn trương lật lại nợ cũ, các ngươi xem đi, đây là tội ác người Nữ Chân phạm phải đối với chúng ta lúc trước, tàn nhẫn cỡ nào chứ, đây là người sao, hàng vạn vạn đồng bào Đại Tống chúng ta đều là chết trên tay bọn chúng.
Trong thời gian ngắn tin tức phô thiên cái địa lấy Biện Lương làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh, đặc biệt là dân chúng phía bắc Hoàng Hà, cứ phải nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi, dân chúng Biện Lương cũng bắt đầu dùng ngòi bút làm vũ khí, công khai lên án Kim Quốc, không ai nhớ triều đình ngu ngốc vô năng của Tống Huy Tông lúc trước nữa.
Đồng thời, Triệu Giai chiêu cáo thiên hạ, việc này tuyệt không bỏ qua như vậy, thế tất phải tra ra chân tướng, và còn bắt được liên lạc với bên phía Triều Tiên, cùng nhau giao thiệp với Kim Quốc, yêu cầu nhập cảnh điều tra.
Bắc Tống Phong Lưu
- Vi thần tham kiến hoàng thượng.
- Miễn lễ.
Triệu Giai duỗi tay ra, nói: - Đều ngồi đi.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Đợi sau khi đám người Lý Kỳ ngồi xuống, Triệu Giai mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
- Bên phía Tây Hạ truyền đến tin tức, Hoàn Nhan Tông Vọng lại lần nữa xuất binh tiến công Cam Châu, đồng thời, Hoàn Nhan Hi Doãn chiếm lĩnh thành Hắc Thủy cũng tự mình dẫn đại quân tiến binh hướng địa khu Hà Sáo.
Hóa ra là việc này à! Lý Kỳ thoáng sửng sốt.
Suy nghĩ này của vừa mới xuất hiện, nào biết Triệu Giai chuyển chủ đề, nói: - Đây là chuyện trong dự liệu, nhưng mà, gần đây cũng đã xảy ra một bất ngờ, chính một canh giờ trước, Tri phủ Lai Châu truyền đến tin tức, một đội tàu do Lai Châu đi hướng Triều Tiên đột nhiên mất tích giữa đường, trên thuyền tổng cộng hơn ngàn người, còn có hàng hóa giá trị mười vạn quan.
Lời vừa nói ra, đám người Tần Cối đều quá sợ hãi.
Trịnh Dật vội nói: - Có phải gặp sóng gió hay không?
Vẻ mặt giống y hệt như nét mặt của Lý Kỳ trước đó không lâu, bởi vì mất tích ở trên biển, phản ứng đầu tiên của bất cứ kẻ nào cũng là gặp phải thiên tai.
Triệu Giai lắc đầu, nói thẳng: - Theo thư của Tri phủ Lai Châu gửi đến, khả năng không lớn, nếu không như thế, đây dường như có liên quan với Kim Quốc.
Tần Cối cau mày nói: - Ý của hoàng thượng là, Kim Quốc đánh cướp đội thuyền của chúng ta.
- Nhìn từ tình huống trước mắt, rất có khả năng này.
Triệu Giai dường như không muốn nhiều lời, trực tiếp đưa tấu chương của Tri phủ Lai Châu cho bọn họ.
Sau khi đám người Tần Cối lần lượt xem.
Mao Thư vội vàng nói: - Hoàng thượng, triều đình nên khẩn trương phong tỏa tin tức này, bằng không mà nói, nếu để cho dân chúng biết được tin tức này, sẽ ảnh hưởng lòng tin mậu dịch xuất khẩu đối với Triều Tiên.
Triệu Giai thở dài: - Đã muộn rồi, đội tàu này trong đó hơn phân nửa đều là thương thuyền tư nhân, làm sao giấu diếm nổi, rất nhanh, tin tức sẽ truyền đến kinh thành.
Lý Cương phẫn nộ nói: - Buồn cười. Ngay ban ngày ban mặt, bọn họ đường đường Kim Quốc mà lại làm ra thủ đoạn như thế này, hoàng thượng, việc này chúng ta quyết không thể để yên, nên tức khắc phái người đi khiển trách Kim Quốc.
Triệu Giai có vẻ hơi do dự nói: - Nhưng đây đều là suy đoán của chúng ta, chúng ta vẫn chưa có chứng cớ chứng minh là Kim Quốc làm.
Trịnh Dật nói: - Mặc dù không có chứng cớ, nhưng chúng ta cũng có thể phái người đến can thiệp, nếu như triều đình không làm gì, những thương nhân kia nhất định sẽ sinh lòng bất mãn, bao gồm thân nhân của nhân viên mất tích. Bất luận như thế nào, trước tiên chúng ta phải trấn an những người này.
Tần Cối nói: - Tam Ti Sứ nói không sai, nhưng khoản tổn thất này nên do ai đảm đương đây? Là chúng ta, hay là Triều Tiên, hay là nhóm thương nhân tự hành đảm đương đây?
Triệu Giai thoáng trầm ngâm, lại hướng tới Lý Kỳ hỏi: - Xu Mật Sứ, khanh thấy thế nào?
Lý Kỳ mặt sắc mặt ngưng trọng nói: - Phương diện Triều Tiên, gần như đều là triều đình nắm giữ mậu dịch, người tổn thất là triều đình bọn họ, còn chúng ta thì khác, đội tàu này chúng ta hơn phân nửa đều là thương nhân, những thương nhân kia có thể sẽ bị phá sản vì chuyện này, triều đình nên cho trợ cấp thích hợp.
Tần Cối liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Tập đoàn Túy Tiên của Xu Mật Sứ sẽ không cũng ở trong đó chứ.
Tên khốn khiếp ngươi, cố ý hủy đài ta hả. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Hiện tại còn không rõ lắm, tuy nhiên căn cứ ngày tháng, chắc là có. Nói xong hắn lại lập tức nói: - Nhưng ta nói như vậy cũng không phải bởi vì như thế. Nếu triều đình không cấp cho sự trợ giúp nhất định, chính như rồi lời Mao viện trưởng mới vừa nói, sẽ ảnh hưởng lòng tin của thương nhân đối với xuất khẩu. Phía đông vẫn còn tốt, nhưng hiện nay là thời điểm mấu chốt nhằm vào Tây Vực xuất khẩu, bên đó khắp nơi đều đang đánh giặc, nhu cầu về một số vật tư chiến tranh vô cùng lớn, hàng hóa của chúng ta gần như là bán hết sạch, cho nên triều đình cần phải cho một sự cam đoan nhất định, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến lược kinh tế của Đại Tống ta, lúc này chúng ta nhất định phải gia tăng xuất khẩu, mượn chiến tranh để gia tăng đổi vàng bạc của quốc gia Tây Vực. Mặt khác, còn có những thuyền phu kia nữa? Bọn họ là người vô tội, bọn họ lý nên nhận được bồi thường, nếu không thân quyến bọn họ chắc chắn sẽ không để yên, điều này cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của triều đình.
Triệu Giai lại hướng tới Trịnh Dật hỏi: - Tam Ti Sứ, khanh nghĩ sao?
Nói tới trợ cấp, tất nhiên là lấy Tam Ti làm chính.
Trịnh Dật nghĩ ngợi một hồi, mới nói: - Tiền thì là chuyện nhỏ, nhưng triều đình cũng không thể hoàn toàn gánh vác, làm buôn bán này vốn là nên gánh chịu mạo hiểm, cho nên vi thần cảm thấy có thể cho một vài trợ cấp thích hợp, mặt khác cũng có thể miễn trừ những thương nhân này một ít thương thuế, dùng cái này để làm bồi thường.
Triệu Giai gật đầu nói: - Việc này sẽ giao cho Thương vụ cục xử lý, triều đình cũng có thể cho một ít trợ giúp.
Tần Cối đột nhiên nói: - Hoàng thượng, việc này phát sinh ở Lai Châu, bất kể như thế nào, Tri phủ Lai Châu cũng khó thoái thác trách nhiệm, nếu không rất khó trấn an dân tâm, triều đình nên cách chức Tri phủ Lai Châu, để an dân tâm.
Đclmm! Phản ứng của con mẹ ngươi không khỏi quá là nhanh một chút đấy. Lý Kỳ nghe được trong lòng chấn động, Tri phủ Lai Châu này vốn là người của Thái Kinh, bây giờ là người của hắn, mà Lai Châu lại là một miếng thịt béo, Tần Cối đã sớm muốn nhúng chàm rồi, đây chính là một cơ hội. Nhưng Lý Kỳ tuyệt đối sẽ không để Tần Cối nhúng chàm Lai Châu đâu, tâm tư vừa động, lập tức nói: - Vi thần phản đối, việc này chỉ là thuộc vào tai nạn bất ngờ, Tri phủ Lai Châu vẫn chưa có bất kỳ sai lầm nào, nếu để Tri phủ Lai Châu gánh chịu tội trách, như vậy thì khác nào là nói với dân chúng, đây là khuyết điểm của triều đình, đây không phải là trấn an dân tâm, mà là không đánh đã khai. Hoàng thượng, oan có đầu nợ có chủ, triều đình cho trợ giúp, đó chỉ là Hoàng thượng thương cảm dân tình, nhưng trách nhiệm này tuyệt không nên nên do triều đình gánh vác, chúng ta cần phải tìm một đối tượng thích hợp để phụ trách toàn bộ kiện sự.
Triệu Giai hiếu kỳ nói: - Đối tượng thích hợp?
- Kim Quốc.
Lý Kỳ nói: - Chúng ta có thể đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đầy lên người Kim Quốc.
Mao Thư nói: - Nhưng chúng ta vẫn chưa có chứng cớ chứng tỏ chính là Kim Quốc làm, nếu chúng ta làm như vậy, Kim Quốc rất có thể sẽ trả đũa.
Lý Kỳ cười nói: - Triều đình không cần chiêu cáo thiên hạ chính là Kim Quốc làm, chỉ cần tung ra tin đồn, làm cho dân chúng đem ánh mắt phẫn nộ quăng sang Kim Quốc là được. Nói xong hắn lại hướng lên Triệu Giai chắp tay nói: - Hoàng thượng, đây đối với chúng ta mà nói, ngược lại là một cơ hội, chúng ta có thể mượn cơ hội tuyên truyền việc ác của Kim Quốc, lấy chuyện này làm một dây dẫn hỏa, rồi lật ra chuyện lúc trước Kim Quốc xuôi nam xâm lược nước ta, từ đó khiến dân chúng Đại Tống ta xem Kim Quốc là kẻ thù, nếu ngày khác Kim quốc có một biến động nhỏ, chúng ta càng được cớ đánh trả không cần e dè, hơn nữa còn có thể có được sự ủng hộ của dân chúng thiên hạ, đây có thể là lợi ích duy nhất chúng ta thu hoạch được từ vụ tai nạn này.
Triệu Giai nghe được trong lòng vừa động, Lý Cương lại nói: - Nhưng đây không phải lừa gạt dân chúng sao?
Lý Kỳ cười nói: - Viện Lý trưởng, đây không phải lừa gạt, mà là chính trị, Kim Quốc lòng muông dạ thú, mọi người đều biết, chúng ta nhất định phải vì thế làm tốt công tác chuẩn bị, đầu tiên, chính là phải có được sự ủng hộ của dân chúng, chỉ có thù hận mới có thể khiến dân chúng nảy sinh cộng hưởng, từ đó ủng hộ hết thảy hành động phát động chiến tranh của triều đình. Còn nữa, viện trưởng Lý đừng quên, nếu Tây Hạ thật sự không ngăn cản nổi, chúng ta cực có khả năng xuất binh cứu viện, nhưng chúng ta và Kim Quốc vẫn là đồng minh, chúng ta cần phải tìm được một lý do xuất binh, hiện tại Kim Quốc đã đem lý do này cho chúng ta rồi, chúng ta có thể liên hợp Triều Tiên tạo áp lực với Kim Quốc, yêu cầu nhập cảnh điều tra việc này, nhưng mà ta nghĩ Kim Quốc sẽ không đồng ý, bởi vì việc này sẽ tổn hại uy nghiêm của bọn họ, như vậy thì, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể coi đây là cái cớ, xé bỏ Hiệp ước Vân Tang, tóm lại muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm được tội danh.
Triệu Giai gật đầu, nói: - Lời Xu Mật Sứ nói rất đúng, hiện giờ Đại Tống ta tứ hải thăng bình, quốc phú dân an, cuộc sống an nhàn khiến đám dân chúng cũng không muốn lại châm chiến hỏa lần nữa, nếu dân chúng thiên hạ đều không ủng hộ triều đình xuất binh, như vậy thì sẽ dẫn đến triều đình sợ bóng sợ gió, trở nên cực kỳ bị động trên chính sách, nhưng mà sự thật thường thường sẽ không như chúng ta mong muốn, Kim Quốc xuất binh Tây Hạ, rất có khả năng là nhằm vào chúng ta, cho nên chúng ta không chỉ phải chuẩn bị đầy đủ về trữ bị, cũng phải tốt tất cả chuẩn bị về tư tưởng, hiện tại trẫm cần dân chúng và binh lính của trẫm có một trái tim cư an tư nguy.
- Vi thần tuân mệnh.
Năm vị trung xu đại thần cùng đồng thanh.
Ngày thứ hai, chuyện về đội tàu mất tích lập tức truyền ra, cùng lúc, Tuần san Đại Tống Thời đại và Nho Báo đều công bố việc này. Hôm đó hai tờ báo đều bán hết sạch sành sanh, toàn bộ Biện Lương lâm vào cả kinh.
Không thể không nói một câu, văn nhân của Đại Tống thật sự có một không hai thiên hạ, trong đó dùng từ vô cùng khéo léo, chợt nhìn, cả bài báo tựa hồ đều thể hiện án tình còn đang trong điều tra, nhưng nhìn kỹ, ngươi rất nhanh đã không tự chủ được đem ánh mắt quăng về phía Kim Quốc.
Đây nhất định là người Nữ Chân gây nên.
Gần như dân chúng đều nghĩ là như vậy.
Triệu Giai còn lệnh người cưỡi ngựa đem tin tức truyền khắp các châu huyện, nhất định phải khiến dân chúng cả nước biết được tin tức này trong thời gian đầu.
Mặt khác, dưới sự an bài âm thầm của Lý Kỳ và Tần Cối, từng tội ác lúc trước người Nữ Chân xuôi nam phạm phải trên người dân chúng Đại Tống đều bị tiết lộ ra, bởi vì lúc ấy Triệu Giai vừa mới đăng cơ, cần phải củng cố nội chính, chỉ có thể nghị hòa với Kim Quốc, vì thế lúc ấy triều đình làm ngơ việc này, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, thế cục bức bách. Nhưng giờ này ngày này đã khác rồi, Triệu Giai không cần nhìn sắc mặt của Kim Quốc nữa, khẩn trương lật lại nợ cũ, các ngươi xem đi, đây là tội ác người Nữ Chân phạm phải đối với chúng ta lúc trước, tàn nhẫn cỡ nào chứ, đây là người sao, hàng vạn vạn đồng bào Đại Tống chúng ta đều là chết trên tay bọn chúng.
Trong thời gian ngắn tin tức phô thiên cái địa lấy Biện Lương làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh, đặc biệt là dân chúng phía bắc Hoàng Hà, cứ phải nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi, dân chúng Biện Lương cũng bắt đầu dùng ngòi bút làm vũ khí, công khai lên án Kim Quốc, không ai nhớ triều đình ngu ngốc vô năng của Tống Huy Tông lúc trước nữa.
Đồng thời, Triệu Giai chiêu cáo thiên hạ, việc này tuyệt không bỏ qua như vậy, thế tất phải tra ra chân tướng, và còn bắt được liên lạc với bên phía Triều Tiên, cùng nhau giao thiệp với Kim Quốc, yêu cầu nhập cảnh điều tra.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1927: Sự kiện vịnh Bột Hải
10.0/10 từ 34 lượt.