Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1924-2: Đạo lệnh kiểm soát thứ nhất (2)

Tần Cối thấy Lý Kỳ không có ý định ra mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, thầm nghĩ, người này không ngờ có thể lấy được lệnh kiểm soát từ Đại Lý Tự, chẳng lẽ --- chẳng lẽ việc này là thụ ý Hoàng thượng? Ta đây cũng không thể xằng bậy, để tránh lộ nhược điểm, gật đầu nói: - Nếu Lý viện trưởng ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cấp Tần mỗ, vậy Tần mỗ cũng không nói nữa, nhưng chuyện này ta nói rõ trước, kính xin Lý viện trưởng có thể theo lẽ công bằng chấp pháp, nếu để cho ta biết con ta ở Tư Pháp viện đụng phải đãi ngộ không công bình, ta cũng sẽ không cho Tư Pháp viện các ngươi sống khá giả đâu.

Lý Cương nói: - Tư Pháp viện chúng ta làm việc tất cả đều chiếu theo quy củ. Tuy nhiên, Thiếu Tể nếu là có cái gì bất mãn, đại khái có thể đi Hoàng thượng nơi đó cáo trạng ta.

- Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đi đấy.

Tần Cối nói xong, trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao y từng là lão đại của Hình Bộ, biết trong đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng lo lắng con của mình sẽ sợ hãi, ngược lại bị Lý Cương bọn họ thừa cơ. Vì thế nói: - Khuyển tử có thương tích trong người, ta hy vọng có thể đi cùng với khuyển một chuyến.

Lý Cương cười nói: - Cái này đương nhiên có thể.

Lý Kỳ cũng nói:

- Ah. Vừa lúc ta cũng rảnh rỗi, cũng muốn qua đi xem. Chẳng biết có được không?

Lý Cương chắp tay nói: - Xu Mật Sứ nếu có thể đến chỉ điểm một phần, Lý Cương vô cùng hoan nghênh.

Tần Cối trong lòng tuy rằng hận đến là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng thực bất đắc dĩ nha, quy củ như thế, hơn nữa con của y đích xác tham dự trận ẩu đả này, Lý Cương nhất định muốn bắt người, y cũng không ngăn cản được, cho dù bẩm báo đến chỗ Hoàng đế, cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thêm khó xử thôi.

Mà Lý Kỳ sở dĩ đề xuất cũng đi cùng, thứ nhất, cũng là sợ Tần Cối tạo áp lực, bức hai tên dở hơi kia đảm đương toàn bộ trách nhiệm, thứ hai, Tư Pháp viện lần này động tác vô cùng khác thường, hắn ngược lại cũng muốn đi xem xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Vương thị thấy ngay cả Tần Cối cũng không thể ngăn cản được Lý Cương, trong lòng rất là khủng hoảng, chắn ở trước cửa, không chịu để cho Lý Cương mang người đi, bọn họ không có con trai nha, thật vất vả mới có được một đứa con thừa tự, nhất định là mọi cách yêu thương, Tần Cối trong lòng cũng khá áy náy đấy, chính mình đường đường Tể tướng, mà ngay cả đứa con trai cũng đều không bảo vệ được, vì vậy cũng không có nổi giận, mà luân phiên cam đoan, khuyên nhủ, vậy mới khiến Vương thị kêu con trai đi ra.

Lý Kỳ vừa thấy được Tần đại công tử, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, chỉ thấy Tần đại công tử này khóe miệng đều không thể nào khép lại được, hai má bên trái sưng lên một khối rõ to, trên cổ có hai đạo vết nhéo, hiển nhiên là bị Cao Nha Nội đè xuống đất đánh vào mặt.

Tần Chí này ở phương diện học vấn, cũng rất tốt, dù sao có cha trước kia dạy học ở Thái Học Viện đấy, nhưng cũng chính bởi vì vậy, làm cho thân thể của y đơn bạc, dáng vẻ thư sinh khá nặng, chỉ có thân thể này, ngươi muốn đi lăn lộn trong đảng Thái tử để ra trò gì đó, vậy cũng rất khó, Vương Tuyên Ân kia từ khi rất ít tuổi, liền thường thường xuất ngoại săn thú, luyện được một thân bản lãnh thật sự, cùng Cao Nha Nội cũng là lực lượng ngang nhau.

Nhưng ngược lại Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu hai cái tên dở hơi này lại giống như không có việc gì, ngồi xổm ở trong góc vừa nói vừa cười, toàn bộ không coi chuyện này là gì cả, dù sao đã xú danh cũng đã có rồi, còn để ý này đó làm gì?

Tần Cối nhìn hai tên tiểu tử này tuyệt không e ngại, ngược lại là con của mình sợ hãi rụt rè, thấp thỏm lo âu, nước mắt đều sắp rơi ra rồi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là con ta, phải tranh giành thì nhất định phải tranh giành thắng lợi, nếu là ngay cả chút mưa gió này mà đã chịu không nổi, sau này làm sao cho phải đây.

Ý niệm tới đây, y ngược lại cũng thật không muốn ra mặt đi trừng phạt Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nữa rồi, trong lòng còn oán giận Vương thị quá sủng ái Tần Chí, thế cho nên một quyền đã bị người đánh ngã xuống đất, nhưng oán thì oán, y cũng không dám lắm miệng, chỉ là thầm nghĩ, cũng không thể yếu đuối như vậy, nếu ngươi muốn báo thù, vậy ngươi liền tự mình đi, không đạo lý con ta mà còn kém hơn cả con của Vương Phủ, vì thế vỗ vỗ phía sau lưng con mình, nói: - Con sợ cái gì, đứng thẳng lên cho ta, chớ để cho người ta xem thường người của Tần gia ta.

Tần Chí cũng bị Vương thị nuông chiều đã quen, thấy Tần Cối vỗ như vậy, thiếu chút nữa là ngã quỵ.


Tần Cối nhìn đến đức hạnh này của con mình, quyết định, không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải cho nó đi lăn lộn ở trong đảng Thái tử, ít nhất phải lăn lộn cho ra can đảm này, không chút lá gan, ngươi học vấn cao tới đâu cũng vô dụng, đặc biệt làm việc ở dưới tay đương kim Hoàng thượng.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về hướng Tư Pháp viện.

- Ai, Lý Kỳ, ngươi chớ đi vào nữa, trong này này ta rất quen thuộc.

Vừa đi vào trước cửa Tư Pháp viện, Cao Nha Nội đã hướng Lý Kỳ phất tay, đĩnh đạc nói.

Lý Kỳ cười mắng: - Ngươi thằng nhãi này câm miệng cho ta, ta thật sự là phục ngươi rồi, đều sắp phải ngồi tù rồi, còn giống như là người không có việc gì vậy.

Hồng Thiên Cửu nói: - Lại không phải là chưa từng ngồi qua, ngẫu nhiên đến ngồi một chút, cũng là rất thú vị đấy, còn có thể nghe các bạn trong ngục kể một ít chuyện thú vị.

Người này thật tâm là không cứu nổi nữa, nói không chừng ngày nào đó y còn có thể muốn đi nếm thử tư vị chém đầu.

Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu.

Đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong đã ngồi không ít người, thuần một sắc đảng Thái tử.

Đây là cái tình huống gì thế?

Lý Kỳ, Tần Cối ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút không hiểu nổi.

- A? Đây không phải là Sài Thông sao?

Hồng Thiên Cửu đột nhiên chỉ vào một tên đang cúi thấp đầu kêu lên.

Lý Kỳ định nhãn vừa nhìn, không phải Sài Thông thì là ai, thầm nghĩ, thằng nhãi này ở Tư Pháp viện đều phải làm xa xôi như vậy, thật sự là thích làm màu đến tận trong xương tủy rồi mà.

Cao Nha Nội mừng rỡ, vội vàng đi tới, nói: - Sài Thông, ngươi như thế nào đã ở đây rồi?

Như thế này làm cho người ta cảm giác như là đi ra bên ngoài gặp đồng hương vậy, miễn bàn có bao nhiêu kích động.



Cao Nha Nội cười xấu xa nói:

- Chúng ta tứ tiểu công tử cho tới nay đều có phúc có thể độc hưởng, gặp nạn nhất định phải cùng làm, chỉ tiếc Thiếu Bạch chưa có tới.

Phàn Thiếu Bạch nếu nghe nói như thế, thế nào cũng phải tuyệt giao với thằng ngu này.

Sài Thông lười phản ứng thằng nhãi này, quay đầu hỏi Lý Kỳ: - Ngươi như thế nào cũng tới?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Để ta xem ngươi một chút a.

Sài Thông buồn bực quay mặt đi, nói: - Không cần.

Trong lòng lại là thản nhiên ưu thương a, thời điểm lão tử làm náo động, thì ngươi lại không ở đó mà xem, tỷ như mấy đá xuất quỷ nhập thần hôm qua kia, chuyện mất mặt bực này, ngươi liền chạy tới, quá ức hiếp người mà.

...

Chương 1924.2: Đạo lệnh kiểm soát thứ nhất

Tần Cối thấy Lý Kỳ không có ý định ra mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, thầm nghĩ, người này không ngờ có thể lấy được lệnh kiểm soát từ Đại Lý Tự, chẳng lẽ --- chẳng lẽ việc này là thụ ý Hoàng thượng? Ta đây cũng không thể xằng bậy, để tránh lộ nhược điểm, gật đầu nói: - Nếu Lý viện trưởng ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cấp Tần mỗ, vậy Tần mỗ cũng không nói nữa, nhưng chuyện này ta nói rõ trước, kính xin Lý viện trưởng có thể theo lẽ công bằng chấp pháp, nếu để cho ta biết con ta ở Tư Pháp viện đụng phải đãi ngộ không công bình, ta cũng sẽ không cho Tư Pháp viện các ngươi sống khá giả đâu.

Lý Cương nói: - Tư Pháp viện chúng ta làm việc tất cả đều chiếu theo quy củ. Tuy nhiên, Thiếu Tể nếu là có cái gì bất mãn, đại khái có thể đi Hoàng thượng nơi đó cáo trạng ta.

- Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đi đấy.

Tần Cối nói xong, trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao y từng là lão đại của Hình Bộ, biết trong đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng lo lắng con của mình sẽ sợ hãi, ngược lại bị Lý Cương bọn họ thừa cơ. Vì thế nói: - Khuyển tử có thương tích trong người, ta hy vọng có thể đi cùng với khuyển một chuyến.

Lý Cương cười nói: - Cái này đương nhiên có thể.

Lý Kỳ cũng nói:

- Ah. Vừa lúc ta cũng rảnh rỗi, cũng muốn qua đi xem. Chẳng biết có được không?



Tần Cối trong lòng tuy rằng hận đến là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng thực bất đắc dĩ nha, quy củ như thế, hơn nữa con của y đích xác tham dự trận ẩu đả này, Lý Cương nhất định muốn bắt người, y cũng không ngăn cản được, cho dù bẩm báo đến chỗ Hoàng đế, cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thêm khó xử thôi.

Mà Lý Kỳ sở dĩ đề xuất cũng đi cùng, thứ nhất, cũng là sợ Tần Cối tạo áp lực, bức hai tên dở hơi kia đảm đương toàn bộ trách nhiệm, thứ hai, Tư Pháp viện lần này động tác vô cùng khác thường, hắn ngược lại cũng muốn đi xem xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Vương thị thấy ngay cả Tần Cối cũng không thể ngăn cản được Lý Cương, trong lòng rất là khủng hoảng, chắn ở trước cửa, không chịu để cho Lý Cương mang người đi, bọn họ không có con trai nha, thật vất vả mới có được một đứa con thừa tự, nhất định là mọi cách yêu thương, Tần Cối trong lòng cũng khá áy náy đấy, chính mình đường đường Tể tướng, mà ngay cả đứa con trai cũng đều không bảo vệ được, vì vậy cũng không có nổi giận, mà luân phiên cam đoan, khuyên nhủ, vậy mới khiến Vương thị kêu con trai đi ra.

Lý Kỳ vừa thấy được Tần đại công tử, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, chỉ thấy Tần đại công tử này khóe miệng đều không thể nào khép lại được, hai má bên trái sưng lên một khối rõ to, trên cổ có hai đạo vết nhéo, hiển nhiên là bị Cao Nha Nội đè xuống đất đánh vào mặt.

Tần Chí này ở phương diện học vấn, cũng rất tốt, dù sao có cha trước kia dạy học ở Thái Học Viện đấy, nhưng cũng chính bởi vì vậy, làm cho thân thể của y đơn bạc, dáng vẻ thư sinh khá nặng, chỉ có thân thể này, ngươi muốn đi lăn lộn trong đảng Thái tử để ra trò gì đó, vậy cũng rất khó, Vương Tuyên Ân kia từ khi rất ít tuổi, liền thường thường xuất ngoại săn thú, luyện được một thân bản lãnh thật sự, cùng Cao Nha Nội cũng là lực lượng ngang nhau.

Nhưng ngược lại Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu hai cái tên dở hơi này lại giống như không có việc gì, ngồi xổm ở trong góc vừa nói vừa cười, toàn bộ không coi chuyện này là gì cả, dù sao đã xú danh cũng đã có rồi, còn để ý này đó làm gì?

Tần Cối nhìn hai tên tiểu tử này tuyệt không e ngại, ngược lại là con của mình sợ hãi rụt rè, thấp thỏm lo âu, nước mắt đều sắp rơi ra rồi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là con ta, phải tranh giành thì nhất định phải tranh giành thắng lợi, nếu là ngay cả chút mưa gió này mà đã chịu không nổi, sau này làm sao cho phải đây.

Ý niệm tới đây, y ngược lại cũng thật không muốn ra mặt đi trừng phạt Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nữa rồi, trong lòng còn oán giận Vương thị quá sủng ái Tần Chí, thế cho nên một quyền đã bị người đánh ngã xuống đất, nhưng oán thì oán, y cũng không dám lắm miệng, chỉ là thầm nghĩ, cũng không thể yếu đuối như vậy, nếu ngươi muốn báo thù, vậy ngươi liền tự mình đi, không đạo lý con ta mà còn kém hơn cả con của Vương Phủ, vì thế vỗ vỗ phía sau lưng con mình, nói: - Con sợ cái gì, đứng thẳng lên cho ta, chớ để cho người ta xem thường người của Tần gia ta.

Tần Chí cũng bị Vương thị nuông chiều đã quen, thấy Tần Cối vỗ như vậy, thiếu chút nữa là ngã quỵ.

Tần Cối nhìn đến đức hạnh này của con mình, quyết định, không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải cho nó đi lăn lộn ở trong đảng Thái tử, ít nhất phải lăn lộn cho ra can đảm này, không chút lá gan, ngươi học vấn cao tới đâu cũng vô dụng, đặc biệt làm việc ở dưới tay đương kim Hoàng thượng.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về hướng Tư Pháp viện.

- Ai, Lý Kỳ, ngươi chớ đi vào nữa, trong này này ta rất quen thuộc.

Vừa đi vào trước cửa Tư Pháp viện, Cao Nha Nội đã hướng Lý Kỳ phất tay, đĩnh đạc nói.

Lý Kỳ cười mắng: - Ngươi thằng nhãi này câm miệng cho ta, ta thật sự là phục ngươi rồi, đều sắp phải ngồi tù rồi, còn giống như là người không có việc gì vậy.

Hồng Thiên Cửu nói: - Lại không phải là chưa từng ngồi qua, ngẫu nhiên đến ngồi một chút, cũng là rất thú vị đấy, còn có thể nghe các bạn trong ngục kể một ít chuyện thú vị.

Người này thật tâm là không cứu nổi nữa, nói không chừng ngày nào đó y còn có thể muốn đi nếm thử tư vị chém đầu.



Đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong đã ngồi không ít người, thuần một sắc đảng Thái tử.

Đây là cái tình huống gì thế?

Lý Kỳ, Tần Cối ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút không hiểu nổi.

- A? Đây không phải là Sài Thông sao?

Hồng Thiên Cửu đột nhiên chỉ vào một tên đang cúi thấp đầu kêu lên.

Lý Kỳ định nhãn vừa nhìn, không phải Sài Thông thì là ai, thầm nghĩ, thằng nhãi này ở Tư Pháp viện đều phải làm xa xôi như vậy, thật sự là thích làm màu đến tận trong xương tủy rồi mà.

Cao Nha Nội mừng rỡ, vội vàng đi tới, nói: - Sài Thông, ngươi như thế nào đã ở đây rồi?

Như thế này làm cho người ta cảm giác như là đi ra bên ngoài gặp đồng hương vậy, miễn bàn có bao nhiêu kích động.

Sài Thông đẩy Cao Nha Nội ra, nổi giận nói: - Ngươi thằng nhãi này đứng xa một chút cho ta, lão tử xem như bị ngươi hại thảm rồi, cả đời còn chưa bao giờ bị người bắt đi vào nơi này. Y cả đời cực sĩ diện, thà rằng bị người đánh, cũng tuyệt không nguyện cúi đầu, càng miễn bàn ngồi tù, nhưng lần này, y cũng không có cách nào, Tư Pháp viện đều ra lệnh kiểm soát bắt người rồi.

Cao Nha Nội cười xấu xa nói:

- Chúng ta tứ tiểu công tử cho tới nay đều có phúc có thể độc hưởng, gặp nạn nhất định phải cùng làm, chỉ tiếc Thiếu Bạch chưa có tới.

Phàn Thiếu Bạch nếu nghe nói như thế, thế nào cũng phải tuyệt giao với thằng ngu này.

Sài Thông lười phản ứng thằng nhãi này, quay đầu hỏi Lý Kỳ: - Ngươi như thế nào cũng tới?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Để ta xem ngươi một chút a.

Sài Thông buồn bực quay mặt đi, nói: - Không cần.

Trong lòng lại là thản nhiên ưu thương a, thời điểm lão tử làm náo động, thì ngươi lại không ở đó mà xem, tỷ như mấy đá xuất quỷ nhập thần hôm qua kia, chuyện mất mặt bực này, ngươi liền chạy tới, quá ức hiếp người mà.

...

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1924-2: Đạo lệnh kiểm soát thứ nhất (2)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...