Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1901: Có gian tế
Không chỉ như vậy, võ sỹ Nhật Bản này từ nhỏ đã được rèn luyện tàn khốc, khi tác chiến vô cùng hung hãn. Trận chiến hiện tại, quân Tống cũng là dựa vào mưu kế mà giành chiến thắng, mà không phải dựa vào thế lực. Dù sao môi trường sinh tồn cũng khác, luận về mức độ hung hãn, quân Tống vẫn còn kém thua một bậc. Điều này còn liên quan tới trình độ văn minh, dân tộc văn minh hơi thấp, thường thì khá là hung hãn hơn.
Hơn nữa Nhật Bản hiện giờ là quyết đoạn tuyệt hoàn toàn với Đại Tống, bắt đầu tuyên truyền tận hết sức lực vào việc Đại Tống xâm lược Nhật Bản. Điều này khiến cho người dân Kinh Đô phủ đoàn kết vô cùng, đều tự nguyện ra trận đánh giặc. Đồng thời, Nhật Bản cũng bắt đầu tập trung quân viện trợ từ các phiên quốc tới.
Càng quan trọng là, Nhược Hiệp Châu là vùng đất hẹp, phía tây giáp biển, phía đông giáp Tỳ Bà hồ, trừ phi ngươi đi đường thủy, nếu không thì phải thông qua khu dân cư này. Nhưng nếu đi đường thủy, đi trên biển, thời gian lâu, phải đi đường vòng rất xa. Hơn nữa, thiếu bến tàu, dù có bến tàu, lên bờ chiến đấu cũng rất khó đánh, cho nên đi đường vòng thì không được rồi.
Tuy nhiên, liên tiếp bất lợi khiến cho sỹ khí Đại Tống có chút giảm xuống, hơn nữa còn thất bại còn vô cùng bi thảm.
Mặt khác chính là quân Tống vẫn chưa được tiếp tế đầy đủ. Mặc dù họ sớm đã cho Bình Thị tới Tống Nhân Châu, Việt Tiền Châu chiêu binh mã, nhưng người Nhật Bản nhiều như vậy, hơn nữa đường Bắc Lục có thể ra trận giết giặc, ban đầu đều là để cho Bình Trung Chính đi triệu tập. Người có thể dùng được cũng chỉ được vài ngày, mà việc bổ sung của bên phía triều đình Nhật Bản lại dồi dào vô cùng.
Điều này cứ tiếp tục thì sẽ bất lợi cho quân Tống. Mặc dù họ vẫn là đang tấn công, nhưng người của đối phương càng đánh càng nhiều, còn bên mình thì càng đánh càng ít. Điều này dường như là giống như Hoàn Nhan Tông Vọng ở Biện Kinh ngày xưa vậy, thậm chí còn không bằng, chí ít thì Hoàn Nhan Tông Vọng đã đánh được Khai Phong phủ. Còn họ thì vẫn chưa lấy lại được biên giới của Đô Thành phủ. Điều này thực sự khiến cho người ta khó mà chấp nhận được.
Trong đại trướng quân Tống.
Một tâm thái âu lo dần bao phủ lên.
Làm thế nào bây giờ?
Ngưu Cao ngồi trên ghế, nhíu chặt mày. Y cần phải đột phá phòng tuyến này, nhưng y lại không ngờ sức chiến đấu của quân đội Nhật Bản lại cao như vậy. Nhưng ngươi cũng không thử nghĩ xem, ngươi đánh tới kinh sư của người ta, người ta nếu không liều chết một phen, như vậy thì không còn cơ hội nữa rồi.
Triệu Tinh Yến bỗng nhiên lên tiếng: - Ngưu tướng quân, nếu thực sự không thể công hạ được, chúng ta vẫn nên rút lui đi.
Họ hiện tại tốt hơn Hoàn Nhan Tông Vọng ở Khai Phong ngày xưa duy có một điểm là họ đã chiếm được bến tàu, lại có đủ tàu thuyền, có thể rút lui từ bến tàu Nhược Hiệp bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Ngưu Cao kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Triệu Tinh Yến.
Y chưa lên tiếng, Bình Võ Lang ngồi đối diện với Triệu Tinh Yến lo lắng nói: - Quân sư, sao các ngươi lại có thể rút lui vào lúc này? Nếu các ngươi rút lui, chúng ta phải làm thế nào?
Khi đàm phán với Nguyên Thị, họ còn có một đường sống, chính là lợi dụng triều đình điều giải từ bên trong. Nhưng bây giờ thì khác, triều đình Nhật Bản đã cho Bình Thị bọn họ một tội danh bán nước cầu vinh. Quân Tống vừa tới, Bình Thị họ liền diệt môn.
Triệu Tinh Yến thở dài nói: - Chúng ta cũng muốn đi, hơn nữa cũng ta cũng đã tận lực giúp các ngươi rồi. Nhưng tình hình hiện này cũng vô cùng bất lợi cho chúng ta. Nếu còn không đi, e là không thể đi được nữa.
Ngụy Minh bỗng nhiên lên tiếng: - Quân sư, nếu chúng ta rút lui, ngộ nhỡ quân địch nhân cơ hội phản công, chúng ta rất khó thong dong lên thuyền rút lui, nói không chừng còn bị tiêu diệt toàn quân.
Triệu Tinh Yến không thèm chú ý tới y, mà quay sang hỏi Ngưu Cao: - Tướng quân, ngươi thấy thế nào?
Ngưu Cao vẫn không hiểu gì cả, nhìn Triệu Tinh Yến, chậm rãi nói: - Chuyện này ta vẫn phải suy nghĩ thêm đã. Nói xong, y lại quay sang nói với Bình Võ Lang: - Bình tướng quân, chúng ta tuyệt đối không thể vứt bỏ các ngươi mà không thèm để ý tới, nếu chúng ta thực sự muốn rút lui, nếu các ngươi bằng lòng, có thể cùng chúng ta rút lui. Đại Tống chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.
Bình Võ Lang nghe thấy thế không nói được gì nữa, chỉ biết mờ mịt nhìn Ngưu Cao.
Mặc dù Ngưu Cao vẫn chưa thể hiện rõ ý sẽ rút lui, nhưng tin rút lui lập tức sẽ lan truyền trong quân. Binh lính quân Tống bắt đầu có ý rút lui, như vậy thì tác chiến sân khách, một khi gặp phải sự chống cự ngoan cường, lòng quân rất dễ bị tán loạn. Mà Nhật Bản tác chiến sân nhà bởi vì tâm biến của dân tộc mà ngày càng đoàn kết, sỹ khí tăng cao.
Điều này đối với quân Tống lâu ngày không tấn công thì không nghi ngờ gì chính là họa vô đơn chí.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tinh Yến đã thức dậy, rửa mặt mũi, nhìn trong gương thấy khuôn mặt mình đã khiến cho vô số phụ nữ phải hổ thẹn. Mặc dù nàng xinh đẹp trời sinh, nhưng bôn ba quanh năm vẫn khiến cho vẻ đẹp đó của nàng bị ảnh hưởng chút ít. Nhưng lại càng mặn mà hơn, khí chất càng mê đắm lòng người. Đột nhiên, nàng phát hiện thấy tóc mai đã có một sợi tóc trắng, vô cùng ngứa mắt, không khỏi giật mình, trong lòng cảm thấy âu sầu, không khỏi nhớ tới Lý Kỳ. Hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên đưa tay ra định nhổ sợ tóc trắng đáng ghét đó, nhưng khi nàng vừa mới gạt sợi tóc đen bên cạnh đó, nhặt lấy sợi tóc trắng đó, bỗng cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói một mình: - So với huynh đệ đã chết, sợi tóc bạc này của ta có đáng là gì chứ? Lập tức đưa ngón tay ngọc ra vuốt sợi tóc trắng đó ra phía sau.
Lúc này, một nữa bảo tiêu bên cạnh ở ngoài cửa nói: - Quân sư, Ngưu tướng quân tới rồi.
- Để hắn ta chờ một lát.
Triệu Tinh Yến liền xoa mặt, khi nàng đặt khăn mặt lên giá, trong lòng bỗng nhiên cười một tiếng tự giễu mình. Yến Phúc, ngươi đây là tội gì? Yên yên ổn ổn, vui vẻ làm một người phu nhân của Xu Mật Sứ chẳng phải là tốt sao, hà tất để mình ngay cả rửa mặt cũng đều không có, thật đúng là tự làm tự chịu.
Tự giễu vẫn là tự giễu, nhưng không ảnh hưởng tới sự tự tin trên khuôn mặt. Nàng chưa từng hối hận bất kỳ một quyết định nào của mình. Điểm này nàng và Lý Kỳ rất giống nhau. Sửa sang nhanh chóng, sau đó đã cho người hầu mời Ngưu Cao vào.
- Các ngươi lui hết xuống đi.
Sau khi Ngưu Cao đi vào, Triệu Tinh Yến liền phẩy tay để người hầu lui hết xuống, sau đó lại đưa tay ra ra hiệu:
- Tướng quân mời ngồi.
Vẻ mặt Ngưu Cao buồn bực, không hề giấu diếm được, ngoài miệng nói một tiếng "đa tạ", liền ngồi xuống, nói: - Quân sư hẳn là đã đoán được ta vì sao mà tới đây rồi chứ.
Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Ngươi là muốn tới hỏi ta, hôm qua nói lui binh liệu có phải xuất phát từ tấm lòng chân thật hay không?
Ngưu Cao nói: - Vậy rốt cuộc là thế nào?
Triệu Tinh Yến không đáp mà hỏi ngược lại:
- Tướng quân thấy thế nào?
Ngưu Cao lắc đầu nói: - Chuyện này ta không biết, trước khi đi Xu Mật Sứ cũng đã từng dặn dò, rút quân có an toàn hay không đều do người làm chủ.
Ngươi cũng thật là khôn khéo, chuyện này vẫn chưa quyết định, ngươi đã đem toàn bộ trách nhiệm đẩy sang cho ta. Triệu Tinh Yến cười khổ nói: - Đó là vì Xu Mật Sứ biết ta chưa tới cảnh khốn cùng thì tuyệt đối không thể lui binh. Tướng quân cho rằng bây giờ chúng ta đã tới tuyệt cảnh hay chưa?
Sắc mặt Ngưu Cao trầm ngâm hồi lâu mới lắc đầu nói: - Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi. Nếu còn chậm trễ thêm một tháng nữa, chờ tới khi viện quân của các phiên quốc xung quanh Nhật Bản tới, quân địch chắc chắn sẽ mở cuộc tấn công lớn. Cho dù là chúng ta muốn rút lui cũng nhất định sẽ phải trả một cái giá thê thảm.
Triệu Tinh Yến nói: - Cho nên tướng quân cũng đã suy nghĩ kỹ kiến nghị lui quân của ta. Đây cũng là vì sao hôm qua tướng quân không chạy tới hỏi ta.
Ngưu Cao gật đầu nói: - Ta vốn cho rằng chủ lực của Nhật Bản là Nguyên Thị, nhưng không ngờ ở Kinh Đô phủ này lại có một cánh quân đội hung hãn như vậy. Ta cũng không muốn phụ lòng kỳ vọng của Xu Mật Sứ. Những thế cục trước mắt đối với chúng ta mà nói càng ngày càng bất lợi. Ta cũng phải các trách nhiệm với các huynh đệ, hơn nữa nếu quân sư không có ý rút quân, như vậy không nên nói ra lời đó. Bây giờ trong quân vì một câu nói của quân sư đã khiến cho sỹ khí giảm xuống, các huynh đệ đều đã không còn lòng dạ nào chiến đấu tiếp nữa.
Triệu Tinh Yến bỗng nhiên bật cười, nói: - Lẽ nào tướng quân không cảm thấy có gì đó không đúng sao?
Ngưu Cao nói: - Cái gì không đúng?
Triệu Tinh Yến nói: - Kỳ thực chúng ta và kẻ địch đã giao đấu với nhau không hề ít, tính ra cũng chính là cuộc chiến tiêu diệt Nguyên Thị. Nhưng hiện tại cánh quân trấn thủ Kinh Đô phủ hình như là đã rất thông thuộc với phương thức tác chiến của chúng ta. Hơn nữa mỗi lần đều có thể nắm được thời cơ tấn công chúng ta, đánh cực kỳ chính xác. Chúng biết hỏa khí của chúng ta lợi hại, do đó đã gia cố tường đá. Chúng biết cường nỏ của chúng ta lợi hại, do đó trong quân chúng có không ít tấm chắn.
Ngưu Cao nghe mà nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, nói: - Chuyện này ta không có phát giác ra. Nhưng nghe quân sư nói như vậy, quả đúng là thế thật, kẻ địch đánh quả là quá chính xác, hơn nữa mỗi lần chúng ta tấn công, chúng đều chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Nói tới đây, y sắc mặt y bỗng nhiên kinh ngạc, nói: - Ý của quân sự là trong nội bộ chúng ta có khả năng là có gian tế báo tin sao?
Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Không phải là khả năng, mà là chắc chắn. Người của chúng ta ở Kinh Đô phủ đã truyền đến tin tức, hình như toàn bộ của chúng ta kẻ địch đều rõ như lòng bàn tay. Đây cũng là nguyên nhân chính mà ta không công hạ được.
- Thật là nực cười.
Ngưu Cao giận giữ đập xuống bàn một cái, nói: - Nếu để ta biết kẻ nào làm, ta sẽ băm vằm hắn ta thành vạn mảnh.
Triệu Tinh Yến thở dài nói: - Chắc chắn không phải là người của chúng ta, tướng sỹ tới Nhật Bản đều là một tay Xu Mật Sứ đề bạt lên, tuyệt đối là đáng tin.
Ngưu Cao nói: - Vậy nhất định là người của Bình Thị rồi.
Triệu Tinh Yến gật đầu, ừ một tiếng, nói: - Ta cũng là nghĩ như vậy.
Ngưu Cao lại hỏi: - Nhưng chúng ta vẫn luôn làm rất cẩn thận, hơn nữa quân đội luôn nằm trong lòng bàn tay chúng ta, người của Bình Thị sao có thể biết được những điều này?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Không, trong số họ còn có 3 người biết được.
Ngưu Cao sửng sốt, thấp giọng nói: - Quân sư nói là ba người Bình Võ Lang, Đằng Cát Tam Mộc, Y Hạ Bách Xuyên?
Bắc Tống Phong Lưu
Hơn nữa Nhật Bản hiện giờ là quyết đoạn tuyệt hoàn toàn với Đại Tống, bắt đầu tuyên truyền tận hết sức lực vào việc Đại Tống xâm lược Nhật Bản. Điều này khiến cho người dân Kinh Đô phủ đoàn kết vô cùng, đều tự nguyện ra trận đánh giặc. Đồng thời, Nhật Bản cũng bắt đầu tập trung quân viện trợ từ các phiên quốc tới.
Càng quan trọng là, Nhược Hiệp Châu là vùng đất hẹp, phía tây giáp biển, phía đông giáp Tỳ Bà hồ, trừ phi ngươi đi đường thủy, nếu không thì phải thông qua khu dân cư này. Nhưng nếu đi đường thủy, đi trên biển, thời gian lâu, phải đi đường vòng rất xa. Hơn nữa, thiếu bến tàu, dù có bến tàu, lên bờ chiến đấu cũng rất khó đánh, cho nên đi đường vòng thì không được rồi.
Tuy nhiên, liên tiếp bất lợi khiến cho sỹ khí Đại Tống có chút giảm xuống, hơn nữa còn thất bại còn vô cùng bi thảm.
Mặt khác chính là quân Tống vẫn chưa được tiếp tế đầy đủ. Mặc dù họ sớm đã cho Bình Thị tới Tống Nhân Châu, Việt Tiền Châu chiêu binh mã, nhưng người Nhật Bản nhiều như vậy, hơn nữa đường Bắc Lục có thể ra trận giết giặc, ban đầu đều là để cho Bình Trung Chính đi triệu tập. Người có thể dùng được cũng chỉ được vài ngày, mà việc bổ sung của bên phía triều đình Nhật Bản lại dồi dào vô cùng.
Điều này cứ tiếp tục thì sẽ bất lợi cho quân Tống. Mặc dù họ vẫn là đang tấn công, nhưng người của đối phương càng đánh càng nhiều, còn bên mình thì càng đánh càng ít. Điều này dường như là giống như Hoàn Nhan Tông Vọng ở Biện Kinh ngày xưa vậy, thậm chí còn không bằng, chí ít thì Hoàn Nhan Tông Vọng đã đánh được Khai Phong phủ. Còn họ thì vẫn chưa lấy lại được biên giới của Đô Thành phủ. Điều này thực sự khiến cho người ta khó mà chấp nhận được.
Trong đại trướng quân Tống.
Một tâm thái âu lo dần bao phủ lên.
Làm thế nào bây giờ?
Ngưu Cao ngồi trên ghế, nhíu chặt mày. Y cần phải đột phá phòng tuyến này, nhưng y lại không ngờ sức chiến đấu của quân đội Nhật Bản lại cao như vậy. Nhưng ngươi cũng không thử nghĩ xem, ngươi đánh tới kinh sư của người ta, người ta nếu không liều chết một phen, như vậy thì không còn cơ hội nữa rồi.
Triệu Tinh Yến bỗng nhiên lên tiếng: - Ngưu tướng quân, nếu thực sự không thể công hạ được, chúng ta vẫn nên rút lui đi.
Họ hiện tại tốt hơn Hoàn Nhan Tông Vọng ở Khai Phong ngày xưa duy có một điểm là họ đã chiếm được bến tàu, lại có đủ tàu thuyền, có thể rút lui từ bến tàu Nhược Hiệp bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Ngưu Cao kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Triệu Tinh Yến.
Y chưa lên tiếng, Bình Võ Lang ngồi đối diện với Triệu Tinh Yến lo lắng nói: - Quân sư, sao các ngươi lại có thể rút lui vào lúc này? Nếu các ngươi rút lui, chúng ta phải làm thế nào?
Khi đàm phán với Nguyên Thị, họ còn có một đường sống, chính là lợi dụng triều đình điều giải từ bên trong. Nhưng bây giờ thì khác, triều đình Nhật Bản đã cho Bình Thị bọn họ một tội danh bán nước cầu vinh. Quân Tống vừa tới, Bình Thị họ liền diệt môn.
Triệu Tinh Yến thở dài nói: - Chúng ta cũng muốn đi, hơn nữa cũng ta cũng đã tận lực giúp các ngươi rồi. Nhưng tình hình hiện này cũng vô cùng bất lợi cho chúng ta. Nếu còn không đi, e là không thể đi được nữa.
Ngụy Minh bỗng nhiên lên tiếng: - Quân sư, nếu chúng ta rút lui, ngộ nhỡ quân địch nhân cơ hội phản công, chúng ta rất khó thong dong lên thuyền rút lui, nói không chừng còn bị tiêu diệt toàn quân.
Triệu Tinh Yến không thèm chú ý tới y, mà quay sang hỏi Ngưu Cao: - Tướng quân, ngươi thấy thế nào?
Ngưu Cao vẫn không hiểu gì cả, nhìn Triệu Tinh Yến, chậm rãi nói: - Chuyện này ta vẫn phải suy nghĩ thêm đã. Nói xong, y lại quay sang nói với Bình Võ Lang: - Bình tướng quân, chúng ta tuyệt đối không thể vứt bỏ các ngươi mà không thèm để ý tới, nếu chúng ta thực sự muốn rút lui, nếu các ngươi bằng lòng, có thể cùng chúng ta rút lui. Đại Tống chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.
Bình Võ Lang nghe thấy thế không nói được gì nữa, chỉ biết mờ mịt nhìn Ngưu Cao.
Mặc dù Ngưu Cao vẫn chưa thể hiện rõ ý sẽ rút lui, nhưng tin rút lui lập tức sẽ lan truyền trong quân. Binh lính quân Tống bắt đầu có ý rút lui, như vậy thì tác chiến sân khách, một khi gặp phải sự chống cự ngoan cường, lòng quân rất dễ bị tán loạn. Mà Nhật Bản tác chiến sân nhà bởi vì tâm biến của dân tộc mà ngày càng đoàn kết, sỹ khí tăng cao.
Điều này đối với quân Tống lâu ngày không tấn công thì không nghi ngờ gì chính là họa vô đơn chí.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tinh Yến đã thức dậy, rửa mặt mũi, nhìn trong gương thấy khuôn mặt mình đã khiến cho vô số phụ nữ phải hổ thẹn. Mặc dù nàng xinh đẹp trời sinh, nhưng bôn ba quanh năm vẫn khiến cho vẻ đẹp đó của nàng bị ảnh hưởng chút ít. Nhưng lại càng mặn mà hơn, khí chất càng mê đắm lòng người. Đột nhiên, nàng phát hiện thấy tóc mai đã có một sợi tóc trắng, vô cùng ngứa mắt, không khỏi giật mình, trong lòng cảm thấy âu sầu, không khỏi nhớ tới Lý Kỳ. Hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên đưa tay ra định nhổ sợ tóc trắng đáng ghét đó, nhưng khi nàng vừa mới gạt sợi tóc đen bên cạnh đó, nhặt lấy sợi tóc trắng đó, bỗng cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói một mình: - So với huynh đệ đã chết, sợi tóc bạc này của ta có đáng là gì chứ? Lập tức đưa ngón tay ngọc ra vuốt sợi tóc trắng đó ra phía sau.
Lúc này, một nữa bảo tiêu bên cạnh ở ngoài cửa nói: - Quân sư, Ngưu tướng quân tới rồi.
- Để hắn ta chờ một lát.
Triệu Tinh Yến liền xoa mặt, khi nàng đặt khăn mặt lên giá, trong lòng bỗng nhiên cười một tiếng tự giễu mình. Yến Phúc, ngươi đây là tội gì? Yên yên ổn ổn, vui vẻ làm một người phu nhân của Xu Mật Sứ chẳng phải là tốt sao, hà tất để mình ngay cả rửa mặt cũng đều không có, thật đúng là tự làm tự chịu.
Tự giễu vẫn là tự giễu, nhưng không ảnh hưởng tới sự tự tin trên khuôn mặt. Nàng chưa từng hối hận bất kỳ một quyết định nào của mình. Điểm này nàng và Lý Kỳ rất giống nhau. Sửa sang nhanh chóng, sau đó đã cho người hầu mời Ngưu Cao vào.
- Các ngươi lui hết xuống đi.
Sau khi Ngưu Cao đi vào, Triệu Tinh Yến liền phẩy tay để người hầu lui hết xuống, sau đó lại đưa tay ra ra hiệu:
- Tướng quân mời ngồi.
Vẻ mặt Ngưu Cao buồn bực, không hề giấu diếm được, ngoài miệng nói một tiếng "đa tạ", liền ngồi xuống, nói: - Quân sư hẳn là đã đoán được ta vì sao mà tới đây rồi chứ.
Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Ngươi là muốn tới hỏi ta, hôm qua nói lui binh liệu có phải xuất phát từ tấm lòng chân thật hay không?
Ngưu Cao nói: - Vậy rốt cuộc là thế nào?
Triệu Tinh Yến không đáp mà hỏi ngược lại:
- Tướng quân thấy thế nào?
Ngưu Cao lắc đầu nói: - Chuyện này ta không biết, trước khi đi Xu Mật Sứ cũng đã từng dặn dò, rút quân có an toàn hay không đều do người làm chủ.
Ngươi cũng thật là khôn khéo, chuyện này vẫn chưa quyết định, ngươi đã đem toàn bộ trách nhiệm đẩy sang cho ta. Triệu Tinh Yến cười khổ nói: - Đó là vì Xu Mật Sứ biết ta chưa tới cảnh khốn cùng thì tuyệt đối không thể lui binh. Tướng quân cho rằng bây giờ chúng ta đã tới tuyệt cảnh hay chưa?
Sắc mặt Ngưu Cao trầm ngâm hồi lâu mới lắc đầu nói: - Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi. Nếu còn chậm trễ thêm một tháng nữa, chờ tới khi viện quân của các phiên quốc xung quanh Nhật Bản tới, quân địch chắc chắn sẽ mở cuộc tấn công lớn. Cho dù là chúng ta muốn rút lui cũng nhất định sẽ phải trả một cái giá thê thảm.
Triệu Tinh Yến nói: - Cho nên tướng quân cũng đã suy nghĩ kỹ kiến nghị lui quân của ta. Đây cũng là vì sao hôm qua tướng quân không chạy tới hỏi ta.
Ngưu Cao gật đầu nói: - Ta vốn cho rằng chủ lực của Nhật Bản là Nguyên Thị, nhưng không ngờ ở Kinh Đô phủ này lại có một cánh quân đội hung hãn như vậy. Ta cũng không muốn phụ lòng kỳ vọng của Xu Mật Sứ. Những thế cục trước mắt đối với chúng ta mà nói càng ngày càng bất lợi. Ta cũng phải các trách nhiệm với các huynh đệ, hơn nữa nếu quân sư không có ý rút quân, như vậy không nên nói ra lời đó. Bây giờ trong quân vì một câu nói của quân sư đã khiến cho sỹ khí giảm xuống, các huynh đệ đều đã không còn lòng dạ nào chiến đấu tiếp nữa.
Triệu Tinh Yến bỗng nhiên bật cười, nói: - Lẽ nào tướng quân không cảm thấy có gì đó không đúng sao?
Ngưu Cao nói: - Cái gì không đúng?
Triệu Tinh Yến nói: - Kỳ thực chúng ta và kẻ địch đã giao đấu với nhau không hề ít, tính ra cũng chính là cuộc chiến tiêu diệt Nguyên Thị. Nhưng hiện tại cánh quân trấn thủ Kinh Đô phủ hình như là đã rất thông thuộc với phương thức tác chiến của chúng ta. Hơn nữa mỗi lần đều có thể nắm được thời cơ tấn công chúng ta, đánh cực kỳ chính xác. Chúng biết hỏa khí của chúng ta lợi hại, do đó đã gia cố tường đá. Chúng biết cường nỏ của chúng ta lợi hại, do đó trong quân chúng có không ít tấm chắn.
Ngưu Cao nghe mà nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, nói: - Chuyện này ta không có phát giác ra. Nhưng nghe quân sư nói như vậy, quả đúng là thế thật, kẻ địch đánh quả là quá chính xác, hơn nữa mỗi lần chúng ta tấn công, chúng đều chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Nói tới đây, y sắc mặt y bỗng nhiên kinh ngạc, nói: - Ý của quân sự là trong nội bộ chúng ta có khả năng là có gian tế báo tin sao?
Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Không phải là khả năng, mà là chắc chắn. Người của chúng ta ở Kinh Đô phủ đã truyền đến tin tức, hình như toàn bộ của chúng ta kẻ địch đều rõ như lòng bàn tay. Đây cũng là nguyên nhân chính mà ta không công hạ được.
- Thật là nực cười.
Ngưu Cao giận giữ đập xuống bàn một cái, nói: - Nếu để ta biết kẻ nào làm, ta sẽ băm vằm hắn ta thành vạn mảnh.
Triệu Tinh Yến thở dài nói: - Chắc chắn không phải là người của chúng ta, tướng sỹ tới Nhật Bản đều là một tay Xu Mật Sứ đề bạt lên, tuyệt đối là đáng tin.
Ngưu Cao nói: - Vậy nhất định là người của Bình Thị rồi.
Triệu Tinh Yến gật đầu, ừ một tiếng, nói: - Ta cũng là nghĩ như vậy.
Ngưu Cao lại hỏi: - Nhưng chúng ta vẫn luôn làm rất cẩn thận, hơn nữa quân đội luôn nằm trong lòng bàn tay chúng ta, người của Bình Thị sao có thể biết được những điều này?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Không, trong số họ còn có 3 người biết được.
Ngưu Cao sửng sốt, thấp giọng nói: - Quân sư nói là ba người Bình Võ Lang, Đằng Cát Tam Mộc, Y Hạ Bách Xuyên?
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1901: Có gian tế
10.0/10 từ 34 lượt.