Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1869-2: Điếu đả (2)
Còn Thiết Diều Tử ở bên kia cũng phát hiện có chút gì không đúng, nhân viên bên cạnh mình bắt đầu giảm thiểu quy mô lớn, bắt đầu bất chấp tất cả quay trở lại.
Hoạt Lý Cải, Na Dã ở hai bên tả hữu trong lòng cũng nôn nóng vạn phần, nhưng bọn họ ghi nhớ một câu nói của Lưu Ngạn Tông, chính là nhất định giữ kiên nhẫn, cho nên bọn họ từ đầu đến cuối không có áp sát, vẫn còn dựa vào cường nỏ bắn chết kẻ thù, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh.
Thiết Diều Tử cũng không chú ý, nếu tiếp tục giằng co như vậy, thế nào bọn họ cũng bị diệt toàn quân, thúc giục chiến mã quay trở về, chỉ trông mong có thể hội hợp cùng Sát Hách.
Lưu Ngạn Tông đang ở trong trận chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy Thiết Diều Tử của đối phương đã lao đến, khẩn trương mệnh lệnh đại tướng dưới quyền Hoạt Thứ lĩnh một ngàn Cảm tử đội nghênh đón, cho dù toàn bộ bỏ mạng, cũng nhất định không thể để cho bọn họ hội hợp.
Sau khi Hoạt Thứ nhận lệnh, không có một chút sợ hãi nào, lãnh binh đón cơn lũ sắt thép của đối phương xông đến.
Nhưng kị binh nhẹ và kỵ binh nặng xông vào nhau chính diện, bất luận hai bên là lính của quốc gia nào, kết quả đều rõ ràng, khi đoản đao đụng vào nhau, không ít người Nữ Chân bị chém rơi xuống dưới ngựa.
Nhưng, chi kỵ binh này sớm đã không để ý đến sinh tử, cho dù chết cũng phải chết cùng nhau, dùng thi thể của mình xây thành núi, ngăn cản chi Thiết Diều Tử này. Tâm thái như thế khiến cho mỗi người bọn họ đều là anh dũng tiến lên, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
- A!
Nghe thấy một tiếng hét thảm, chỉ thấy cánh tay phải của đại tướng quân Kim Hoạt Thứ bay ra ngoài, máu tươi chảy đầm đìa, nhưng Hoạt Thứ không hề mảy may, tay trái tiếp tục huơ đại đao. Những binh lính kia nhìn thấy tướng quân như thế, người nào cũng giết đến đỏ cả mắt rồi, đều chạy qua vây quanh, bảo vệ Hoạt Thứ.
Một phen huyết chiến qua đi, chi cảm tử đội này dựa vào thân xác máu thịt, cuối cùng cũng đã ngăn cản vó ngựa tiến lên của Thiết Diều Tử.
Lưu Ngạn Tông vẫn không nóng không vội, bình tĩnh chỉ huy đại quân tác chiến, tận khả năng qua lại xen kẽ, vu hồi, xung phong, nhất định không được dừng lại, lợi dụng cung tiễn bắn chết kẻ thù, không được đánh bừa với kẻ thù, chuyên tấn công vào những chỗ yếu mỏng.
Nhưng Thiết Diều Tử có vẻ hơi vội vàng xao động, cả người hữu lực không có chỗ dùng, trở nên loạn xung khắp nơi.
Trong lúc bất tri bất giác, ba canh giờ đã qua, trời cũng đã dần dần tối đi, đất vàng cát vàng bao phủ mảnh bình nguyên hoàng thổ rộng lớn này, có chút cảm giác không thấy mặt trời.
Theo thời gian trôi qua, cân tiểu ly đã bắt đầu chậm rãi nghiêng về bên phía quân Kim. Hoạt Thứ đã bỏ mình, thi thể của gã cũng đã bị đạp bằng thành đường, một ngàn cảm tử đội kia cũng không còn lại bao nhiêu, nhưng bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, ngăn chặn Thiết Diều Tử thành công. Mà thời gian chính là kẻ thù lớn nhất của Thiết Diều Tử, khôi giáp nặng nề không chỉ có người mệt mỏi, chiến mã cũng mệt mỏi, tốc độ của Thiết Diều Tử dần dần chậm lại, bắt đầu chạy không nổi rồi, tuy rằng đã tiêu diệt cảm tử đội của đối phương, nhưng cũng vô lực hội hợp cùng bộ binh của mình rồi.
Còn cái gọi là chiến thuật bầy sói kia, cũng biến thành chiến thuật luy cẩu, mệt mỏi, vô lực, tìm không thấy đường ra khiến binh lính Tây Hạ dần dần lâm vào giữa tuyệt vọng.
Bởi vì địa khu này đã rất lâu không có phát sinh chiến tranh, binh lính của Bình Tây Quân ti đã rất lâu không có đánh trận, càng khỏi nói đến gặp phải kẻ thù hung hãn như thế này.
Mà quân Kim thì khác, lúc nào cũng ở trong vòng chinh chiến, bọn họ ngược lại là càng đánh càng hăng, càng đánh càng thông thuận, có thể nói là đã tới một loại cảnh giới tâm như chỉ thủy. Cho dù quân địch đã lộ ra vẻ mệt mỏi, bọn họ vẫn không nóng không vội, phải đánh thế nào thì vẫn đánh như thế, cố hết sức tránh tổn thất, chúng ta cứ từ từ mà đánh.
Khoảng cách một ngày này, đối với Sát Hach mà nói, lại giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên. Ông ta mắt thấy bại thế dĩ thành, trong lòng rất hối hận, nếu mình không truy kích, làm sao gây thành hậu quả xấu như thế này, nhưng bây giờ hối hận đã muộn. Mắt thấy hai ngàn thiết kỵ đã chẳng còn lại bao nhiêu, ông ta cũng hiểu, chạy là không chạy được rồi. Nếu như chạy trốn, nhiều nhất chỉ có thể một mình ông ta chạy thoát ra, nhưng cái giá trả ra chính là kẻ địch dễ dàng đuổi theo từ phía sau, chôn giết binh lính của ông ta.
So với chạy, còn không bằng quyết tử một trận, cố hết sức tiêu hao quân Kim, có thể giết một tên là lãi rồi.
Vì thế bắt đầu tập trung binh lực, bày làm ra một tư thế quyết tử một trận với quân Kim.
Nhưng vấn đề ở chỗ, người ta cũng phải quyết chiến cùng ngươi, Lưu Ngạn Tông nắm chắc thắng lợi trong tay thấy đối phương muốn tìm kiếm chủ lực của mình quyết chiến, lại càng không nóng vội, lập tức cho toàn bộ binh lính giải tán, chia làm mười cánh quân, vây thành một vòng lớn, nhốt đại quân Tây Hạ tại đây, không ngừng chuyển đánh, dù sao thiết cách tử đã bị tiêu hao chết rồi.
Bộ binh này tập trung lại, người ở trong vòng chẳng khác nào mất đi sức chiến đấu, nhưng nếu như là quân Kim, mỗi một người đều đang giết địch. Đây tạo thành một kiểu cục diện lấy nhiều đánh ít, giống như là gọt vỏ quả lê, gọt từ bên ngoài, giết từng lớp từng lớp.
Sát Hach thấy đây cũng giống như chờ chết, vì thế lập tức biến hóa trận hình, chia làm bốn cánh quân lớn, đồng thời hướng ra bốn phương tám hướng phá vòng vây. Nhưng quân Kim cũng đủ vô sỉ, thấy bọn họ xung phong, đều lần lượt lui lại, luôn giữ một khoảng cách với kẻ thù, thật sự là đánh trả treo, ta không đánh chính diện, cũng không để ngươi tùy ý rời đi, chỉ là vây chặt ngươi ở chỗ này.
Bộ binh đuổi không kịp kỵ binh, khi đánh qua, kỵ binh đã chạy xa rồi, đợi cho ngươi thở một hơi, bọn chúng lại giết tới đây, đợi ngươi phục hồi lại tinh thần, bọn chúng lại chạy, mỗi một quyền này đều giống như đánh vào mặt không khí, hoàn toàn không có khoái cảm gì cả. Đương nhiên, quân Kim thì khoái cảm vô cùng.
Cứ tới tới lui lui như vậy, cuối cùng, binh lính Tây Hạ chịu đựng không nổi nữa, một chút tinh thần còn sót lại trong lòng kia đều bị tiêu tan sạch bách, không ít người đã vứt bỏ binh khí đầu hàng.
Lưu Ngạn Tông nhìn thấy binh lính Tây Hạ đã suy sụp, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn ánh sáng mờ phía tây, lẩm bẩm nói: - Cuối cùng ta đã không phụ lòng tín nhiệm của Đô Thống.
Bắc Tống Phong Lưu
Hoạt Lý Cải, Na Dã ở hai bên tả hữu trong lòng cũng nôn nóng vạn phần, nhưng bọn họ ghi nhớ một câu nói của Lưu Ngạn Tông, chính là nhất định giữ kiên nhẫn, cho nên bọn họ từ đầu đến cuối không có áp sát, vẫn còn dựa vào cường nỏ bắn chết kẻ thù, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh.
Thiết Diều Tử cũng không chú ý, nếu tiếp tục giằng co như vậy, thế nào bọn họ cũng bị diệt toàn quân, thúc giục chiến mã quay trở về, chỉ trông mong có thể hội hợp cùng Sát Hách.
Lưu Ngạn Tông đang ở trong trận chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy Thiết Diều Tử của đối phương đã lao đến, khẩn trương mệnh lệnh đại tướng dưới quyền Hoạt Thứ lĩnh một ngàn Cảm tử đội nghênh đón, cho dù toàn bộ bỏ mạng, cũng nhất định không thể để cho bọn họ hội hợp.
Sau khi Hoạt Thứ nhận lệnh, không có một chút sợ hãi nào, lãnh binh đón cơn lũ sắt thép của đối phương xông đến.
Nhưng kị binh nhẹ và kỵ binh nặng xông vào nhau chính diện, bất luận hai bên là lính của quốc gia nào, kết quả đều rõ ràng, khi đoản đao đụng vào nhau, không ít người Nữ Chân bị chém rơi xuống dưới ngựa.
Nhưng, chi kỵ binh này sớm đã không để ý đến sinh tử, cho dù chết cũng phải chết cùng nhau, dùng thi thể của mình xây thành núi, ngăn cản chi Thiết Diều Tử này. Tâm thái như thế khiến cho mỗi người bọn họ đều là anh dũng tiến lên, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
- A!
Nghe thấy một tiếng hét thảm, chỉ thấy cánh tay phải của đại tướng quân Kim Hoạt Thứ bay ra ngoài, máu tươi chảy đầm đìa, nhưng Hoạt Thứ không hề mảy may, tay trái tiếp tục huơ đại đao. Những binh lính kia nhìn thấy tướng quân như thế, người nào cũng giết đến đỏ cả mắt rồi, đều chạy qua vây quanh, bảo vệ Hoạt Thứ.
Một phen huyết chiến qua đi, chi cảm tử đội này dựa vào thân xác máu thịt, cuối cùng cũng đã ngăn cản vó ngựa tiến lên của Thiết Diều Tử.
Lưu Ngạn Tông vẫn không nóng không vội, bình tĩnh chỉ huy đại quân tác chiến, tận khả năng qua lại xen kẽ, vu hồi, xung phong, nhất định không được dừng lại, lợi dụng cung tiễn bắn chết kẻ thù, không được đánh bừa với kẻ thù, chuyên tấn công vào những chỗ yếu mỏng.
Nhưng Thiết Diều Tử có vẻ hơi vội vàng xao động, cả người hữu lực không có chỗ dùng, trở nên loạn xung khắp nơi.
Trong lúc bất tri bất giác, ba canh giờ đã qua, trời cũng đã dần dần tối đi, đất vàng cát vàng bao phủ mảnh bình nguyên hoàng thổ rộng lớn này, có chút cảm giác không thấy mặt trời.
Theo thời gian trôi qua, cân tiểu ly đã bắt đầu chậm rãi nghiêng về bên phía quân Kim. Hoạt Thứ đã bỏ mình, thi thể của gã cũng đã bị đạp bằng thành đường, một ngàn cảm tử đội kia cũng không còn lại bao nhiêu, nhưng bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, ngăn chặn Thiết Diều Tử thành công. Mà thời gian chính là kẻ thù lớn nhất của Thiết Diều Tử, khôi giáp nặng nề không chỉ có người mệt mỏi, chiến mã cũng mệt mỏi, tốc độ của Thiết Diều Tử dần dần chậm lại, bắt đầu chạy không nổi rồi, tuy rằng đã tiêu diệt cảm tử đội của đối phương, nhưng cũng vô lực hội hợp cùng bộ binh của mình rồi.
Còn cái gọi là chiến thuật bầy sói kia, cũng biến thành chiến thuật luy cẩu, mệt mỏi, vô lực, tìm không thấy đường ra khiến binh lính Tây Hạ dần dần lâm vào giữa tuyệt vọng.
Bởi vì địa khu này đã rất lâu không có phát sinh chiến tranh, binh lính của Bình Tây Quân ti đã rất lâu không có đánh trận, càng khỏi nói đến gặp phải kẻ thù hung hãn như thế này.
Mà quân Kim thì khác, lúc nào cũng ở trong vòng chinh chiến, bọn họ ngược lại là càng đánh càng hăng, càng đánh càng thông thuận, có thể nói là đã tới một loại cảnh giới tâm như chỉ thủy. Cho dù quân địch đã lộ ra vẻ mệt mỏi, bọn họ vẫn không nóng không vội, phải đánh thế nào thì vẫn đánh như thế, cố hết sức tránh tổn thất, chúng ta cứ từ từ mà đánh.
Khoảng cách một ngày này, đối với Sát Hach mà nói, lại giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên. Ông ta mắt thấy bại thế dĩ thành, trong lòng rất hối hận, nếu mình không truy kích, làm sao gây thành hậu quả xấu như thế này, nhưng bây giờ hối hận đã muộn. Mắt thấy hai ngàn thiết kỵ đã chẳng còn lại bao nhiêu, ông ta cũng hiểu, chạy là không chạy được rồi. Nếu như chạy trốn, nhiều nhất chỉ có thể một mình ông ta chạy thoát ra, nhưng cái giá trả ra chính là kẻ địch dễ dàng đuổi theo từ phía sau, chôn giết binh lính của ông ta.
So với chạy, còn không bằng quyết tử một trận, cố hết sức tiêu hao quân Kim, có thể giết một tên là lãi rồi.
Vì thế bắt đầu tập trung binh lực, bày làm ra một tư thế quyết tử một trận với quân Kim.
Nhưng vấn đề ở chỗ, người ta cũng phải quyết chiến cùng ngươi, Lưu Ngạn Tông nắm chắc thắng lợi trong tay thấy đối phương muốn tìm kiếm chủ lực của mình quyết chiến, lại càng không nóng vội, lập tức cho toàn bộ binh lính giải tán, chia làm mười cánh quân, vây thành một vòng lớn, nhốt đại quân Tây Hạ tại đây, không ngừng chuyển đánh, dù sao thiết cách tử đã bị tiêu hao chết rồi.
Bộ binh này tập trung lại, người ở trong vòng chẳng khác nào mất đi sức chiến đấu, nhưng nếu như là quân Kim, mỗi một người đều đang giết địch. Đây tạo thành một kiểu cục diện lấy nhiều đánh ít, giống như là gọt vỏ quả lê, gọt từ bên ngoài, giết từng lớp từng lớp.
Sát Hach thấy đây cũng giống như chờ chết, vì thế lập tức biến hóa trận hình, chia làm bốn cánh quân lớn, đồng thời hướng ra bốn phương tám hướng phá vòng vây. Nhưng quân Kim cũng đủ vô sỉ, thấy bọn họ xung phong, đều lần lượt lui lại, luôn giữ một khoảng cách với kẻ thù, thật sự là đánh trả treo, ta không đánh chính diện, cũng không để ngươi tùy ý rời đi, chỉ là vây chặt ngươi ở chỗ này.
Bộ binh đuổi không kịp kỵ binh, khi đánh qua, kỵ binh đã chạy xa rồi, đợi cho ngươi thở một hơi, bọn chúng lại giết tới đây, đợi ngươi phục hồi lại tinh thần, bọn chúng lại chạy, mỗi một quyền này đều giống như đánh vào mặt không khí, hoàn toàn không có khoái cảm gì cả. Đương nhiên, quân Kim thì khoái cảm vô cùng.
Cứ tới tới lui lui như vậy, cuối cùng, binh lính Tây Hạ chịu đựng không nổi nữa, một chút tinh thần còn sót lại trong lòng kia đều bị tiêu tan sạch bách, không ít người đã vứt bỏ binh khí đầu hàng.
Lưu Ngạn Tông nhìn thấy binh lính Tây Hạ đã suy sụp, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn ánh sáng mờ phía tây, lẩm bẩm nói: - Cuối cùng ta đã không phụ lòng tín nhiệm của Đô Thống.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1869-2: Điếu đả (2)
10.0/10 từ 34 lượt.