Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1812-2: Câu chuyện về cáo và thợ săn (2)
Thái Mẫn Đức nghe vậy sắc mặt có chút xấu hổ, không đáp lại lời này. Bởi vì lão ta hiểu Lý Kỳ rất rõ, căn bản là không thể gạt được hắn.
Lý Kỳ lại nói: - Nếu như đám gỗ này đến sớm một chút, còn có thể toàn bộ dùng cho Túy Tiên Sơn Trang. Đáng tiếc hiện tại Túy Tiên Sơn Trang đã làm xong rồi, như vậy thì trước mắt trên thị trường, người duy nhất có thể nuốt vào hết đám gỗ này, ha ha, chỉ sợ cũng chỉ có quan phủ thôi, ta không phải muốn nói thương nhân Hàng Châu không có tiền, chỉ là không có người cần nhiều gỗ như vậy thôi. Hai mươi khu học viện, ngươi đây là mua bao nhiêu gỗ a! Ta đây thật sự rất tò mò.
Thái Mẫn Đức xấu hổ cười nói: - Thực không dám dấu diếm, ta cũng không nghĩ đến gỗ ở Nam Ngô rẻ đến như vậy, ta chỉ nghĩ rằng mua vừa vừa thôi, nào biết vừa không chú ý, lúc vận chuyển tới mới biết được có nhiều gỗ như vậy, nhưng Xu Mật Sứ à, Thái mỗ ta cũng không gạt ngài, đám gỗ này tuy rằng rẻ mạt, nhưng tốn tiền toàn bộ ở chi phí chuyên chở, như vậy thì gỗ vận chuyển từ Nam Ngô đến Hàng Châu, cũng tốn không ít tiền a, tính xuống dưới, cũng không phải rất rẻ a.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thế sao? Nói về nhân lực của Nam Ngô, ta còn là biết vô cùng rõ ràng, viên ngoại làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không sai người từ Hàng Châu đến Nam Ngô vận chuyển gỗ đi.
- Này ---.
Thái Mẫn Đức trên trán toát ra kín mồ hôi, vụ mua bán này đều bị người nhìn thấu như vậy, thật là không có chút ý tứ gì hết cả.
Lý Kỳ nói: - Viên ngoại, ta với ngươi có giao tình nhiều năm rồi, ta cũng không vòng vo với ngươi làm gì, ngươi bức bách triều đình như vậy, có lẽ triều đình sẽ vì uy tín của Lập Pháp Viện, có thể sẽ đáp ứng, nhưng làm thế cũng không được lâu dài, tiền này là kiếm không hết đâu, có câu là năng nhặt chặt bị, ngươi không cần phải nóng lòng ăn một miếng mà béo được, lại nói ngươi cũng đủ béo rồi.
Thái Mẫn Đức theo bản năng cúi đầu liếc nhìn bụng của mình, xấu hổ a, vội vàng hóp bụng lại, làm một người nam nhân nhất định cần phải nổi trội, nhưng cũng không phải là ở bụng, điều này sẽ làm bại lộ ra rất nhiều thứ đấy.
Nếu như Lý Kỳ cũng đã nói đến mức này rồi, Thái Mẫn Đức có giả bộ mềm mỏng nửa thì cũng không hay, lão ta nói thẳng: - Xu Mật Sứ, phổ cập học viện, chính là chính sách của triều đình, Hàng Châu có dân số đông đúc, hơn nữa dân chúng lại có tiền, hai mươi khu học viện chia ra ở các châu huyện của Hàng Châu kỳ thật cũng không nhiều, hơn nữa ta cũng không dám ra giá rất cao đối với triều đình, chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn thôi.
Ngươi nha đây là kiếm miếng cơm ăn sao? Ngươi đây là ăn luôn cả miếng cơm của người khác rồi. Lý Kỳ nói: - Nhưng các ngươi cũng không thể chỉ nhìn riêng Hàng Châu thôi được, những châu huyện khác thì sao?
Thái Mẫn Đức nói: - Những châu huyện khác cũng không phải rất giàu có, xây dựng nhiều học viện như vậy, cũng sẽ không có người đi học.
Lý Kỳ tức giận nói: - Ngươi cũng biết là không giàu có nha, dân chúng Nam Thùy hiện tại muốn ăn cơm còn khó, các ngươi đã bắt đầu lo lắng cho mỗi người đều đi học, ngươi làm vậy khiến cho Hoàng thượng không dễ làm người rồi, tất cả mọi người đều là con dân của đại tống, dựa vào cái gì mà đãi ngộ ở Hàng Châu tốt như vậy, chúng ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn, Hoàng thượng muốn giải thích như thế nào với dân chúng ở các châu huyện khác đây.
Lúc này Lý Kỳ đã nâng cả Hoàng thượng ra rồi, Thái Mẫn Đức sao còn dám nói thêm gì nữa, chỉ hỏi: - Vậy không biết là Xu Mật Sứ có ý gì?
Nói đến phần sau, lão ta còn dùng vẻ mặt tủi thân nói nhỏ: - Nhưng trong tay ta còn có rất nhiều gỗ a.
Người này thật sự là một con bạc, vừa ra tay thì thật là không để lại đường lui. Lý Kỳ nói: - Xây dựng học viện là chuyện tốt, nhưng triều đình cũng có quy hoạch của triều đình, các ngươi không thể để cho triều đình một mình gánh vác trách nhiệm này được. Như vậy đi, chúng ta đều kiếm ít đi một chút, hai mươi khu học viện thì hai mươi khu đi, triều đình bỏ thêm một phần tiền đi ra, Túy Tiên Sơn Trang của chúng ta cùng với Phỉ Thúy Hiên của các ngươi quyên góp một phần, phần còn lại thì để cho các thương nhân khác góp vào, chúng ta cùng cộng lại, tranh thủ tất cả mọi người cùng kiếm chác được, hơn nữa chính sách của triều đình vừa có thể chấp hành tốt được.
Thái Mẫn Đức không cam lòng nha, việc này chắc chắn sẽ kiếm được một món lớn rồi đấy, vòng vo đến hiện tại, tiền còn không có mò được, còn phải bỏ ra một số nữa, làm vụ mua bán này đích thật là rất tổn thương tình cảm, lão ta nói: - Thái mỗ thì thật ra không có vấn đề gì, nhưng những thương nhân còn lại không chắc sẽ đáp ứng, nếu như bọn họ không đáp ứng, vậy thì khoản tiền này chỉ có hai nhà chúng ta bỏ ra, nếu thế thì sẽ không ít nha, Túy Tiên Sơn Trang của các vị nhiều tiền thế lớn tất nhiên là không cần quan tâm, nhưng Thái mỗ thì không đủ sức a.
Ngươi đi gặp quỷ đi thôi, muốn lừa ai chứ. Lý Kỳ nói: - Nhưng bệnh viện, học viện, là ngành sản xuất cực kỳ lâu dài, có thể nói là một đường dây tiêu phí tổng hợp, học sinh, thầy giáo thì cũng đều phải đi ăn cơm đi, việc này liên lụy đến thương nhân bán lương thực, bát đũa, quần áo, giầy, còn có thể kéo lên tiêu phí xung quanh, nếu như triều đình áp dụng chính sách ai quyên tiền thì có thể duy trì hợp tác lâu dài với học viện, thì bọn họ có thể không đáp ứng sao?
- Còn có những gia tộc sĩ đại phu nữa, bọn họ là có tiền, còn đang lo không có chỗ dùng, bọn họ muốn là có danh khí, từ học viện đi ra đều là người đọc sách, nếu chúng ta tùy tiện lập khối bia cho bọn họ, bọn họ còn không cướp đoạt muốn ném tiền vào ấy à, hai mươi khu học viện nhìn mất không ít tiền, nhưng nếu chia ra nhiều người như vậy, còn có chiều đình ở phía sau chống đỡ nữa, hai nhà chúng ta chắc chắn là kiếm không ít tiền, mấu chốt là một vụ này có thể nuốt hết được số gỗ của viên ngoại nha.
Nói tới đây, hắn vỗ cánh tay của Thái Mẫn Đức, cười nói: - Không lỗ được đâu.
Thái Mẫn Đức tuy rằng lớn tuổi, nhưng đầu óc cũng không chậm hơn ai cả, suy nghĩ vòng vo nhanh chóng, nếu thật sự như lời nói của Lý Kỳ, vậy thì thật sự là lãi nhiều, hơn nữa còn có thể làm lâu dài nữa, vụ mua bán này làm được, tuyệt đối là làm được, lão ta cười ha ha nói:
- Xu Mật Sứ đã chỉ bảo, Thái mỗ đâu dám không theo.
Ngươi lại lừa ai đấy, rất biết lừa người đi. Lý Kỳ vội nói: - Ngươi cũng đừng nói vậy nha, ta hôm nay cũng không phải dùng thân phận Xu Mật Sứ đến đây, miễn cho người khác nói ta lấy công mưu tư, ngươi nếu như muốn cự tuyệt, thì cũng không có vấn đề gì hết, coi như ta chưa nói gì cả là được.
- Thật có lỗi, thật có lỗi, là Thái mỗ nói sai. Hợp tác, hợp tác.
- Nói thế thì còn tạm được.
Thái Mẫn Đức đột nhiên giống như nhớ tới việc gì, lại nói với vẻ mặt khó xử: - Nhưng Xu Mật Sứ à, hiện giờ việc này đã náo loạn đến tận Lập Pháp Viện rồi, hơn nữa còn giằng co thật lâu, đã rất khó để bình ổn được, chiều nay còn có một buổi hội nghị nữa, một mình ta không làm chủ được nha.
Lý Kỳ nói: - Việc này ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi phải làm người xấu đâu, đợi ta cùng đi đến Lập Pháp Viện với ngươi, ngươi chỉ cần ở dưới giúp ta nói chuyện là được rồi.
Thái Mẫn Đức vui vẻ đáp ứng, chỉ cần đừng để lão ta làm phản đồ là được, lão ta nói: - Việc này không thành vấn đề.
...
----------oOo----------
Bắc Tống Phong Lưu
Lý Kỳ lại nói: - Nếu như đám gỗ này đến sớm một chút, còn có thể toàn bộ dùng cho Túy Tiên Sơn Trang. Đáng tiếc hiện tại Túy Tiên Sơn Trang đã làm xong rồi, như vậy thì trước mắt trên thị trường, người duy nhất có thể nuốt vào hết đám gỗ này, ha ha, chỉ sợ cũng chỉ có quan phủ thôi, ta không phải muốn nói thương nhân Hàng Châu không có tiền, chỉ là không có người cần nhiều gỗ như vậy thôi. Hai mươi khu học viện, ngươi đây là mua bao nhiêu gỗ a! Ta đây thật sự rất tò mò.
Thái Mẫn Đức xấu hổ cười nói: - Thực không dám dấu diếm, ta cũng không nghĩ đến gỗ ở Nam Ngô rẻ đến như vậy, ta chỉ nghĩ rằng mua vừa vừa thôi, nào biết vừa không chú ý, lúc vận chuyển tới mới biết được có nhiều gỗ như vậy, nhưng Xu Mật Sứ à, Thái mỗ ta cũng không gạt ngài, đám gỗ này tuy rằng rẻ mạt, nhưng tốn tiền toàn bộ ở chi phí chuyên chở, như vậy thì gỗ vận chuyển từ Nam Ngô đến Hàng Châu, cũng tốn không ít tiền a, tính xuống dưới, cũng không phải rất rẻ a.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thế sao? Nói về nhân lực của Nam Ngô, ta còn là biết vô cùng rõ ràng, viên ngoại làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không sai người từ Hàng Châu đến Nam Ngô vận chuyển gỗ đi.
- Này ---.
Thái Mẫn Đức trên trán toát ra kín mồ hôi, vụ mua bán này đều bị người nhìn thấu như vậy, thật là không có chút ý tứ gì hết cả.
Lý Kỳ nói: - Viên ngoại, ta với ngươi có giao tình nhiều năm rồi, ta cũng không vòng vo với ngươi làm gì, ngươi bức bách triều đình như vậy, có lẽ triều đình sẽ vì uy tín của Lập Pháp Viện, có thể sẽ đáp ứng, nhưng làm thế cũng không được lâu dài, tiền này là kiếm không hết đâu, có câu là năng nhặt chặt bị, ngươi không cần phải nóng lòng ăn một miếng mà béo được, lại nói ngươi cũng đủ béo rồi.
Thái Mẫn Đức theo bản năng cúi đầu liếc nhìn bụng của mình, xấu hổ a, vội vàng hóp bụng lại, làm một người nam nhân nhất định cần phải nổi trội, nhưng cũng không phải là ở bụng, điều này sẽ làm bại lộ ra rất nhiều thứ đấy.
Nếu như Lý Kỳ cũng đã nói đến mức này rồi, Thái Mẫn Đức có giả bộ mềm mỏng nửa thì cũng không hay, lão ta nói thẳng: - Xu Mật Sứ, phổ cập học viện, chính là chính sách của triều đình, Hàng Châu có dân số đông đúc, hơn nữa dân chúng lại có tiền, hai mươi khu học viện chia ra ở các châu huyện của Hàng Châu kỳ thật cũng không nhiều, hơn nữa ta cũng không dám ra giá rất cao đối với triều đình, chỉ là muốn kiếm miếng cơm ăn thôi.
Ngươi nha đây là kiếm miếng cơm ăn sao? Ngươi đây là ăn luôn cả miếng cơm của người khác rồi. Lý Kỳ nói: - Nhưng các ngươi cũng không thể chỉ nhìn riêng Hàng Châu thôi được, những châu huyện khác thì sao?
Thái Mẫn Đức nói: - Những châu huyện khác cũng không phải rất giàu có, xây dựng nhiều học viện như vậy, cũng sẽ không có người đi học.
Lý Kỳ tức giận nói: - Ngươi cũng biết là không giàu có nha, dân chúng Nam Thùy hiện tại muốn ăn cơm còn khó, các ngươi đã bắt đầu lo lắng cho mỗi người đều đi học, ngươi làm vậy khiến cho Hoàng thượng không dễ làm người rồi, tất cả mọi người đều là con dân của đại tống, dựa vào cái gì mà đãi ngộ ở Hàng Châu tốt như vậy, chúng ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn, Hoàng thượng muốn giải thích như thế nào với dân chúng ở các châu huyện khác đây.
Lúc này Lý Kỳ đã nâng cả Hoàng thượng ra rồi, Thái Mẫn Đức sao còn dám nói thêm gì nữa, chỉ hỏi: - Vậy không biết là Xu Mật Sứ có ý gì?
Nói đến phần sau, lão ta còn dùng vẻ mặt tủi thân nói nhỏ: - Nhưng trong tay ta còn có rất nhiều gỗ a.
Người này thật sự là một con bạc, vừa ra tay thì thật là không để lại đường lui. Lý Kỳ nói: - Xây dựng học viện là chuyện tốt, nhưng triều đình cũng có quy hoạch của triều đình, các ngươi không thể để cho triều đình một mình gánh vác trách nhiệm này được. Như vậy đi, chúng ta đều kiếm ít đi một chút, hai mươi khu học viện thì hai mươi khu đi, triều đình bỏ thêm một phần tiền đi ra, Túy Tiên Sơn Trang của chúng ta cùng với Phỉ Thúy Hiên của các ngươi quyên góp một phần, phần còn lại thì để cho các thương nhân khác góp vào, chúng ta cùng cộng lại, tranh thủ tất cả mọi người cùng kiếm chác được, hơn nữa chính sách của triều đình vừa có thể chấp hành tốt được.
Thái Mẫn Đức không cam lòng nha, việc này chắc chắn sẽ kiếm được một món lớn rồi đấy, vòng vo đến hiện tại, tiền còn không có mò được, còn phải bỏ ra một số nữa, làm vụ mua bán này đích thật là rất tổn thương tình cảm, lão ta nói: - Thái mỗ thì thật ra không có vấn đề gì, nhưng những thương nhân còn lại không chắc sẽ đáp ứng, nếu như bọn họ không đáp ứng, vậy thì khoản tiền này chỉ có hai nhà chúng ta bỏ ra, nếu thế thì sẽ không ít nha, Túy Tiên Sơn Trang của các vị nhiều tiền thế lớn tất nhiên là không cần quan tâm, nhưng Thái mỗ thì không đủ sức a.
Ngươi đi gặp quỷ đi thôi, muốn lừa ai chứ. Lý Kỳ nói: - Nhưng bệnh viện, học viện, là ngành sản xuất cực kỳ lâu dài, có thể nói là một đường dây tiêu phí tổng hợp, học sinh, thầy giáo thì cũng đều phải đi ăn cơm đi, việc này liên lụy đến thương nhân bán lương thực, bát đũa, quần áo, giầy, còn có thể kéo lên tiêu phí xung quanh, nếu như triều đình áp dụng chính sách ai quyên tiền thì có thể duy trì hợp tác lâu dài với học viện, thì bọn họ có thể không đáp ứng sao?
- Còn có những gia tộc sĩ đại phu nữa, bọn họ là có tiền, còn đang lo không có chỗ dùng, bọn họ muốn là có danh khí, từ học viện đi ra đều là người đọc sách, nếu chúng ta tùy tiện lập khối bia cho bọn họ, bọn họ còn không cướp đoạt muốn ném tiền vào ấy à, hai mươi khu học viện nhìn mất không ít tiền, nhưng nếu chia ra nhiều người như vậy, còn có chiều đình ở phía sau chống đỡ nữa, hai nhà chúng ta chắc chắn là kiếm không ít tiền, mấu chốt là một vụ này có thể nuốt hết được số gỗ của viên ngoại nha.
Nói tới đây, hắn vỗ cánh tay của Thái Mẫn Đức, cười nói: - Không lỗ được đâu.
Thái Mẫn Đức tuy rằng lớn tuổi, nhưng đầu óc cũng không chậm hơn ai cả, suy nghĩ vòng vo nhanh chóng, nếu thật sự như lời nói của Lý Kỳ, vậy thì thật sự là lãi nhiều, hơn nữa còn có thể làm lâu dài nữa, vụ mua bán này làm được, tuyệt đối là làm được, lão ta cười ha ha nói:
- Xu Mật Sứ đã chỉ bảo, Thái mỗ đâu dám không theo.
Ngươi lại lừa ai đấy, rất biết lừa người đi. Lý Kỳ vội nói: - Ngươi cũng đừng nói vậy nha, ta hôm nay cũng không phải dùng thân phận Xu Mật Sứ đến đây, miễn cho người khác nói ta lấy công mưu tư, ngươi nếu như muốn cự tuyệt, thì cũng không có vấn đề gì hết, coi như ta chưa nói gì cả là được.
- Thật có lỗi, thật có lỗi, là Thái mỗ nói sai. Hợp tác, hợp tác.
- Nói thế thì còn tạm được.
Thái Mẫn Đức đột nhiên giống như nhớ tới việc gì, lại nói với vẻ mặt khó xử: - Nhưng Xu Mật Sứ à, hiện giờ việc này đã náo loạn đến tận Lập Pháp Viện rồi, hơn nữa còn giằng co thật lâu, đã rất khó để bình ổn được, chiều nay còn có một buổi hội nghị nữa, một mình ta không làm chủ được nha.
Lý Kỳ nói: - Việc này ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi phải làm người xấu đâu, đợi ta cùng đi đến Lập Pháp Viện với ngươi, ngươi chỉ cần ở dưới giúp ta nói chuyện là được rồi.
Thái Mẫn Đức vui vẻ đáp ứng, chỉ cần đừng để lão ta làm phản đồ là được, lão ta nói: - Việc này không thành vấn đề.
...
----------oOo----------
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1812-2: Câu chuyện về cáo và thợ săn (2)
10.0/10 từ 34 lượt.