Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1802-1: Châu tự trị (1)

Nhớ ngày trước Lý Kỳ còn dám chỉ trích khuyết điểm của Hoàn Nhan A Cốt Đả trước mặt Hoàn Nhan A Cốt Đả, lúc ấy Hoàn Nhan A Cốt Đả thiếu chút nữa làm thịt hắn, hắn tuy lúc ấy dám nói, nhưng quả thật sợ tới mức hai chân run bần bật, đối diện lại là Hoàn Nhan A Cốt Đả, là Kim thái tổ đứng tên ngàn vạn bộ xương khô, hạng người như Thái Du thì có lẽ ngay cả nói cũng không dám.

Nhưng hiện tại, Lý Kỳ thật sự không sợ hãi một chút nào. Không còn cách nào, Đại Tống ta hiện tại chính là ngang ngược như vậy, chính là tùy ý như vậy, hiện giờ xung quanh đều là quân Tống, chỉ cần ra lệnh một tiếng, trong vòng ba ngày là có thể san bằng Đông Nữ Quốc.

Lý Kỳ thật sự tìm không ra lý do để sợ hãi.

Hắn cũng không phải là thật sự ức hiếp người khác, địa vị của ta ở đây, ta là Xu Mật Sứ Trung Nguyên đại quốc, tôn nghiêm của ta không thể so sánh với tôn nghiêm của ngươi, thứ đầu tiên được chú ý chính là thực lực. Thực lực của ta mạnh, ta phải đạt được trọng đãi nhiều hơn nữa, đây là đạo lí không thể nào thay đổi, đây chính là sự thật, nếu mỗi người đều bình đẳng, ta tại sao phải tốn hết trăm nghìn đắng cay để biến mình trở nên mạnh mẽ, đây không phải là làm điều thừa sao, tên ăn mày cũng như thế, Xu Mật Sứ cũng như thế, ta làm tên ăn mày được, sao không làm Xu Mật Sứ được.

Kỳ thật nếu đổi lại là một bộ lạc khác, căn bản đã không xuất hiện loại tình huống này, đã sớm đầu hàng, chỉ bằng hai ba con mèo nhỏ Đông Nữ Quốc các ngươi, quân Tống còn không để vào mắt.

Triệu Giai cũng không bảo Lý Kỳ đến đây đàm phán, mà là bảo hắn xử lý chuyện này, nói Đông Nữ Quốc quy thuận chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không có bất cứ đường sống thương lượng nào.

Hiện giờ Đại Tống đã không xuất binh với các ngươi, hơn nữa Xu Mật Sứ đến nói chuyện với các ngươi, đã là cho các ngươi mặt mũi rồi.


Nhưng vấn đề chính là, Đông Nữ Quốc chính là một bộ tộc nữ quyền, cho tới nay đều như thế, cho nên trong tiềm thức các nàng, nam nhân chắc chắn sẽ ti tiện hơn, các nàng cảm thấy như vậy đã cho Lý Kỳ đầy đủ trọng đãi, hiển nhiên các nàng ở ngoài tình huống, còn trong tiềm thức chính mình.

Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Lý Kỳ đã hoàn toàn chọc giận các đại thần nữ nhân, không ngừng bô lô ba la.

Sự chú ý của mọi người ở đây đều tập trung trên nường nữ vương lạnh lùng trên bục.

Mà Trác Mã nữ vương căm tức nhìn Lý Kỳ, trong lòng cũng rất buồn bực, vì sao Lý Kỳ cứ như vậy, dám kiêu ngạo, ngông cuồng, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết sao?

Nhưng khi nàng suy nghĩ tới đây, trước mắt không khỏi vụt lên một cái, dường như trước mắt Lý Kỳ là Đông Nữ Quốc các nàng.

Hai người cực kì giống nhau.


Chẳng lẽ ta thật sự vì một khẩu khí này mà bồi thường toàn bộ Đông Nữ Quốc sao?

Đáp án dĩ nhiên là phủ định.

Chuyện Đông Nữ Quốc quy thuận Đại Tống đã là chuyện không thể ngăn cản được nữa rồi. Một khi quy thuận, địa vị các nàng chắc chắn sẽ không cao hơn Lý Kỳ, nếu chọc giận Đại Tống, hậu quả thật sự nàng không thể nhận nổi, dân chúng trong Đông Nữ Quốc chắc chắn sẽ lầm than. Trác Mã nữ vương bắt đầu tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại lửa giận trong lòng, nhấc tay về phía bên cạnh, nói: - Ban thưởng ghế ngồi cho Xu Mật Sứ Đại Tống.

Quần thần bên dưới đều kinh ngạc nhìn nữ vương các nàng, dường như không thể tin được lỗ tai của mình.

Coi như ngươi là một nữ nhân lí trí. Đối phương đã hiểu ra sai lầm của mình, Lý Kỳ đương nhiên sẽ không gây sự, cười gật đầu nói: - Đa tạ.

Sau đó dưới con mắt chăm chú của quần thần cùng Gia Luật Cốt Dục đi lên bục, công khai ngồi ở bên trái nữ vương, chắp tay người nói: - Mới vừa rồi đã đắc tội, xin Trác Mã tộc trưởng thứ lỗi.

Hắn đương nhiên sẽ không gọi đối phương là Nữ vương trong trường hợp chính thức, chuyện này rất kì cục, ngươi để Triệu Giai ở chỗ nào.

Trác Mã nữ vương thấy Lý Kỳ bỗng nhiên trở nên khiêm tốn, cảm giác có chút không thích ứng, nhưng khi nghe hắn gọi mình là tộc trưởng, trong lòng phiền muộn vạn phần, ngoài miệng thản nhiên đáp lại: - Ta cũng có chỗ cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, cũng mong Xu Mật Sứ thông cảm.

- Nào có, nào có. Lý Kỳ cười, lại nói: - Ồ, không nghĩ Trác Mã tộc trưởng có thể nói tiếng Hán tốt như vậy.

Trác Mã nữ vương nói: - Văn hóa Trung Nguyên bác đại tinh thâm, ta từ nhỏ đã vô cùng thích, vì vậy từ nhỏ đã học Hán ngữ.

- Thì ra là thế.

Lý Kỳ ý vị thâm trường nói: - Trác Mã tộc trưởng thật sự mưu tính sâu xa! Khâm phục! Khâm phục!

Trác Mã nữ vương nghe được hơi nhíu mày, cũng không đáp lời lại.

Lý Kỳ cũng không để ý, tiếp tục nói: - Hoàng thượng chúng ta nghe nói liên quân Thổ Phiên lúc trước từng muốn mượn đường ở đây, nhưng lại bị tộc trưởng từ chối, Hoàng thượng chúng ta đối với chuyện này vô cùng cao hứng, càng thêm tán thưởng tộc trưởng.


Tán thưởng? Cái này thật đúng là nhìn không ra. Trác Mã nữ vương âm thầm mắng một câu, giọng điệu vẫn còn bình thản nói: - Đông Nữ Quốc chúng ta và quý quốc vẫn luôn qua lại chặt chẽ, cũng không có ý đối nghịch với quý quốc.

Lý Kỳ cười gật đầu, chợt nghiêm mặt nói: - Trác Mã tộc trưởng, có một số việc nói đến phần sau, cuối cùng vẫn phải nói ra gọn gàng dứt khoát. Ta sẽ không vòng vo với ngươi nữa, hiện giờ các bộ lạc xung quanh cũng đã quy thuận Đại Tống ta, chỉ còn lại Đông Nữ Quốc các ngươi, không biết Trác Mã tộc trưởng có tính toán gì không?

Trác Mã nữ vương thoáng chần chừ, nói: - Kỳ thật chúng ta cũng đã từng nghĩ giống các bộ lạc khác, nhưng bộ lạc chúng ta từ trước đến nay đều do nữ nhân làm chủ, hoàn toàn khác quý quốc, tình huống không giống với các bộ lạc khác, cho nên chúng ta chỉ nguyện ý xưng thần với quý quốc, làm nước chư hầu của quý quốc.

Sau khi Triệu Giai cầm quyền, vốn không nói đến nước chư hầu, nước chư hầu nói trắng ra vẫn là quốc gia độc lập, mà Đại Tống lại muốn thu nhận hoàn toàn Thổ Phiên, các bộ lạc còn lại là làm tan rã chính quyền của họ, toàn bộ quyền lực thu về trung ương, nếu hình thức tồn tại của Đông Nữ Quốc là nước chư hầu, như vậy chính là quốc gia trung gian, chính sách khác một trời một vực Đại Tống.

Lý Kỳ đương nhiên sẽ không đồng ý, nói: - Đinh nghĩa nước chư hầu quá mơ hồ, hơn nữa Đông Nữ Quốc các ngươi hiện giờ đang ở trong Đại Tống chúng ta, nếu như vậy, thì bất lợi cho việc quản lý của Đại Tống với Thổ Phiên, chuyện này rất khó thực hiện.

Trác Mã nữ vương hiện giờ trong tay không có nửa điểm tư cách đàm phán, đơn giản vứt vấn đề cho Lý Kỳ, nói: - Vậy không biết quý quốc có ý gì?

Lý Kỳ nói: - Kì thật về vấn đề quan hệ tôn ti nam nữ, cũng là vấn đề Đại Tống ta luôn luôn suy tính. Sở dĩ phái ta đến đây, cũng chính là vì giải quyết vấn đề này. Kỳ thật Trác Mã tộc trưởng nói rất có lý, bộ tộc các ngươi từ trước đến nay đều là bộ tộc nữ quyền, nếu phải thay đổi tập tục các ngươi, thậm chí là đảo ngược hoàn toàn, đây cũng là chuyện rất khó khăn, triều đình chúng ta vẫn luôn suy nghĩ phải làm thế nào để các ngươi hoàn toàn dung nhập Đại Tống ta.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1802-1: Châu tự trị (1)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...