Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1770-1: Lại đợi nàng thêm mười năm làm thê tử của ta
Vương Dao chỉ cảm thấy trái tim mạnh mẽ đập mãnh liệt, trong đầu trống rỗng, chuyện này tới thật sự là quá đột nhiên, nàng mặc dù đã làm vợ người ta, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được người cầu hôn, bởi vì ban đầu là nàng thổ lộ tiếng lòng với Tần Mặc trước, bằng không cái tên ngốc kia chỉ sợ cả đời cũng sẽ không mở miệng.
Hiện giờ kỳ thật hoàn toàn là do Lý Kỳ kích động mà nói ra khỏi miệng, chính hắn cũng sửng sốt một lúc, lại vừa cảm thấy lo sợ, nhưng lời đã ra khỏi miệng, khó có thể thu hồi, trong lòng của hắn lại có chút chờ mong nho nhỏ, không khỏi vụng trộm liếc mắt nhìn phu nhân, có thể thấy được phu nhân ngây ngốc không nói, nghĩ thầm rằng, chắc là nàng bị ta dọa đến rồi, đây chính là thời điểm mấu chốt, nên không thể đi quấy rầy nàng.
Một lát sau, Vương Dao đột nhiên thoáng cúi đầu xuống, nhưng vẫn không nói được lời nào.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút thất vọng, cho rằng hẳn là nàng vẫn không bỏ được quá khứ xuống, miễn cưỡng mỉm cười, bật cười ha hả nói: - Không có việc gì, ta nguyện đợi thêm nàng mười năm.
Lời này vừa ra, Vương Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt phượng trợn lên nhìn Lý Kỳ, trong mắt rưng rưng, dường như cực kỳ phẫn nộ.
Chẳng lẽ là ta lại nói sai rồi hay sao? Lý Kỳ đang muốn hỏi, nhưng Vương Dao đột nhiên rút tay ra, quay lưng bước đi.
Tình huống gì thế này? Lý Kỳ không khỏi có chút ngơ ngẩn.
Vương Dao càng chạy càng nhanh, trong lòng cực kỳ thương tâm, thầm nghĩ, mười năm, ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng đơn giản, nhưng ta còn có mấy cái mười năm, sau mười năm nữa, chỉ sợ ta đã là một lão phụ nhân, chẳng lẽ ngươi muốn ta mang một khuôn mặt đầy nếp nhăn làm thê tử ngươi sao.
Nhưng lại nghĩ, Vương Dao a Vương Dao, việc này nào có thể nào trách hắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính ngươi, kỳ thật hồi còn ở Tây Hồ, ngươi đã biết tâm ý của hắn, cũng biết tâm đã hứa cho hắn rồi, nhưng lại trở ngại mặt mũi, luôn do dự, nếu ta là hắn, kiên nhẫn cũng bị ngươi mài mòn hết, đây hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão, không oán người khác được.
Nghĩ tới đây, nàng lại vô cùng căm hận chính mình, hai hàng nước mắt chảy xuống, không khỏi ngoái đầu thoáng nhìn lại, thấy Lý Kỳ vẫn đứng tại nguyên chỗ, cũng không có đuổi theo, trong lòng nhiều loại ý niệm bắt đầu dâng lên, hắn nhất định là hiểu lầm ý tứ của ta, lúc này đích thị là hết sức tức giận, sợ là đã vô cùng thất vọng đối với ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, hạnh phúc mới vừa rồi còn tràn ngập trái tim đang dần dần lặng xuống, nàng càng muốn bắt lấy, nhưng hạnh phúc lại xói mòn càng nhanh, dường như trời quay cuồng, trời đổi thay, mộng đẹp bị phá nát, tất nhiên là thương tâm muốn chết, lại nghĩ, hắn nói nguyện chờ ta mười năm, đủ thấy hắn đối với ta tình thâm ý trọng, cũng ứng với lời hứa hẹn đối với ta của hắn trước đó khi còn ở trên xe, vì sao ta lại tức giận như thế, nếu ta trở về tìm hắn, ta sẽ tha thứ cho bản thân mình sao, nhưng ta lại nên nói như thế nào đây?
Hoá ra đây chẳng qua là một hiểu lầm, mà hiểu lầm này hoàn toàn lại là vì sai biệt trong văn hóa của hai người tạo thành.
Lý Kỳ đến từ hậu thế, những chuyện giống như cầu hôn, đương nhiên phải chính mồm nói ra mới có thành ý, nhưng đương đại chú ý chính là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, có vài người trước khi kết hôn còn chưa từng gặp đối phương, thành hay không đều là lén thương lượng, sau đó thông qua mai mối trao đổi ý kiến, rất ít người tự mình ra mặt.
Hiện giờ nếu Vương Dao như hồi tuổi còn trẻ, phỏng chừng nàng sẽ không cảm thấy không tốt, dù sao khi đó tuổi nhỏ không hiểu những điều này, nhưng hiện tại Vương Dao sớm đã thành thục, suy nghĩ cũng nhiều hơn, mà nàng cho tới nay cũng đều là thanh tao lịch sự thủ lễ, đoan trang tự trì, lúc ấy nàng thật sự rất muốn một lời đáp ứng Lý Kỳ, nhưng lời này đến trên cổ họng, thì như thế nào cũng không nói ra được, trong lòng rất sốt ruột.
Hơn nữa nàng hoàn toàn không nghĩ đến Lý Kỳ sẽ không bị cản trở như vậy, trong lúc nhất thời không biết mình nên gật đầu hay là lắc đầu, kỳ thật sự trầm mặc của nàng đã biểu đạt tâm ý, nếu nàng phản đối, nhất định sẽ lập tức từ chối, thuận tiện còn chọc Lý Kỳ một tiếng.
Đáng tiếc nàng lại không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, phải biết rằng việc cầu hôn này, bất kỳ một chi tiết nào đều sinh ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên Lý Kỳ đã cúi đầu rồi, nghĩ đến nàng chỉ là sợ mình thương tâm, ngượng ngùng cự tuyệt mình, cho nên thuận miệng nói ra câu nói kia, là để tạo lối thoát thay mình.
Nhưng hắn sao có thể nghĩ đến, nguyên bản Vương Dao còn đang rất rối rắm, nhưng không phải nàng rối rắm giữa đồng ý và từ chối, mà là nội tâm ngượng ngùng, nhưng vừa nghe lời này của Lý Kỳ, trong lòng vừa là vội vàng, vừa là giãy dụa, bàng hoàng không liệu, thì càng thêm không biết nên đáp lời này như thế nào, tất cả nhân tố chung vào một chỗ, làm cho nàng rối tinh rối mù, không biết nên làm thế nào, thế cho nên đột nhiên nổi giận.
Lý Kỳ tuy rằng kinh nghiệm tán gái không ít, nhưng hắn duy chỉ có đoán không ra tâm tư của Vương Dao, cũng sợ sẽ thành ép Vương Dao, bởi vì hắn biết ở hậu thế rất nhiều tình lữ đều là vì một câu, một chút chuyện nhỏ, bộc phát ra mâu thuẫn, sau đó ai cũng không chịu nhún nhường nhận sai với đối phương, làm cho lãng phí một đoạn nhân duyên tốt đẹp, thậm chí khả năng hối hận cả đời, cho nên hắn mới có thể nói như vậy, nhưng thật ra là để lại lối thoát cho song phương, không đến mức sau này gặp mặt sẽ xấu hổ.
Nào biết ngược lại đem sự tình biến thành càng thêm phức tạp.
Ngược lại những tình yêu mang đầy ích lợi, vật chất thì càng thêm đơn giản sáng tỏ.
Kết hôn?
Được! Nhà, xe, sính lễ.
Ly hôn?
Được! Tài sản nên phân chia như thế nào.
Bất kể là yêu hoặc không yêy, chúng ta lập một tờ hiệp ước trước rồi nói sau.
- Phu nhân, sao người lại khóc vậy?
Chợt nghe phía trước có người nói chuyện, Vương Dao ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiểu Đào đứng ở trước mặt nàng, hoá ra nàng vô tri vô giác, trái lo phải nghĩ, vô tình về tới phụ cận thôn xóm, vừa quay đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ, làm sao còn có thân ảnh của Lý Kỳ.
- Phu nhân, phu nhân.
Vương Dao a một tiếng, ồ một tiếng, vội vàng lau nước mắt trên mặt, nói: - Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Tiểu Đào nói:
- Là Ngô thúc bảo muội tới gọi người và đại nhân về ăn cơm, phu nhân, người không sao chứ?
Vương Dao lúc này làm sao còn có tâm tư ăn cơm, nói: - Thân thể của ta có chút không khoẻ, không đói bụng, các ngươi tự ăn trước là được, ta vào trong xe nghỉ ngơi một chút trước đã.
Dứt lời, nàng cũng nhanh bước ly rời khỏi.
Vương Dao lên xe ngồi ngơ ngác nhìn bó hoa trên bàn kia, trong lòng là ngũ vị tạp trần, nói không rõ được là chua xót hay là đắng cay.
Không biết qua bao lâu, ngoài xe Ngô Phúc Vinh nói: - Phu nhân, chính ngọ sắp qua rồi, ta bảo tiểu Lục tử nấu cho ngươi chút cháo, ngươi tốt xấu cũng ăn chút đi.
- Thôi đi, ta không có khẩu vị gì cả. Nói xong, nàng đột nhiên hỏi: - Lý Kỳ ăn chưa?
Ngô Phúc Vinh nói: - Hắn cũng không ăn, tiểu Đào đi gọi hắn rồi, nhưng hắn nói còn muốn ngồi ở đó một lát nữa.
Ngô Phúc Vinh cũng không hiểu ra sao, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, gật gật đầu, khẩn trương kêu Ngô Tiểu Lục đem đồ ăn đưa tới, kỳ thật Lý Kỳ đã chuẩn bị từ sớm, chính là một ít bánh mì, bánh ngọt cac loai.
Đợi Ngô Tiểu Lục đem đồ ăn tới, Vương Dao xách theo điểm tâm đi dọc theo bên bờ dòng suối tới khoảnh đất trồng rau bên kia.
Đi tới gần chỗ đất trồng rau, chỉ thấy Lý Kỳ một người ngồi ở trên cỏ, bóng dáng có vẻ cực kỳ cô đơn, điều này làm cho nàng cảm thấy áy náy, đi tới.
Lý Kỳ nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy là Vương Dao, không khỏi kinh ngạc nói: - Sao nàng lại tới đây?
- Ta đưa thức ăn đến cho ngươi đây.
Vương Dao có thể nói là người không biết biểu đạt mình nhất, rõ ràng chính là mang một mảnh tình thâm, nhưng những lời nói ra, luôn có vẻ bình thản.
- Ồ, thật sự cảm ơn nàng.
Lý Kỳ khẩn trương tiếp nhận cái giỏ cơm, rồi lại nhìn Vương Dao, thấy trên mặt nàng nước mắt chưa tiêu, vẻ mặt áy náy nói: - Rất xin lỗi, ta lại chọc nàng tức giận rồi, mới vừa rồi tiểu Đào hộ vệ đã qua đây dạy dỗ cẩn thận ta một phen rồi. Kỳ thật mới vừa rồi ta nói như vậy, không phải là muốn bức nàng hiện tại gả cho ta, chẳng qua là khi ta nghe được bài từ kia của Thanh Chiếu tỷ tỷ, trong lòng có chút hướng tới, không kìm lòng nổi mới nói ra được, nàng --- nàng không có trách ta chứ.
Kỳ thật hắn cho đến hiện tại vẫn còn chưa biết mình đã nói sai câu nào, bản thân hắn cảm thấy câu nguyện đợi thêm mười năm nữa kia, vẫn là khá cảm động cơ mà, nhưng vì sao Vương Dao lại nổi giận lớn như vậy, hắn trầm tư suy nghĩ, thậm chí đã quên đuổi theo Vương Dao, nhưng nghĩ nửa ngày, hắn cũng không nghĩ ra một nguyên cớ nào.
Về sau tiểu Đào lại đây nói hắn khi dễ phu nhân, còn nói phu nhân đang khóc, lúc này hắn lại càng bất an, nhưng hắn lại không dám trở về tìm Vương Dao, vì thế ngồi ở chỗ này đau khổ suy nghĩ, hy vọng có thể tìm ra sai lầm trước, sau đó mới hốt thuốc đúng bệnh được, nhưng chính là không nghĩ ra được, bởi vì sai không phải là tại bản thân hắn, đây chỉ là do sự xung đột văn hóa mà thôi.
Bắc Tống Phong Lưu
Hiện giờ kỳ thật hoàn toàn là do Lý Kỳ kích động mà nói ra khỏi miệng, chính hắn cũng sửng sốt một lúc, lại vừa cảm thấy lo sợ, nhưng lời đã ra khỏi miệng, khó có thể thu hồi, trong lòng của hắn lại có chút chờ mong nho nhỏ, không khỏi vụng trộm liếc mắt nhìn phu nhân, có thể thấy được phu nhân ngây ngốc không nói, nghĩ thầm rằng, chắc là nàng bị ta dọa đến rồi, đây chính là thời điểm mấu chốt, nên không thể đi quấy rầy nàng.
Một lát sau, Vương Dao đột nhiên thoáng cúi đầu xuống, nhưng vẫn không nói được lời nào.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút thất vọng, cho rằng hẳn là nàng vẫn không bỏ được quá khứ xuống, miễn cưỡng mỉm cười, bật cười ha hả nói: - Không có việc gì, ta nguyện đợi thêm nàng mười năm.
Lời này vừa ra, Vương Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt phượng trợn lên nhìn Lý Kỳ, trong mắt rưng rưng, dường như cực kỳ phẫn nộ.
Chẳng lẽ là ta lại nói sai rồi hay sao? Lý Kỳ đang muốn hỏi, nhưng Vương Dao đột nhiên rút tay ra, quay lưng bước đi.
Tình huống gì thế này? Lý Kỳ không khỏi có chút ngơ ngẩn.
Vương Dao càng chạy càng nhanh, trong lòng cực kỳ thương tâm, thầm nghĩ, mười năm, ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng đơn giản, nhưng ta còn có mấy cái mười năm, sau mười năm nữa, chỉ sợ ta đã là một lão phụ nhân, chẳng lẽ ngươi muốn ta mang một khuôn mặt đầy nếp nhăn làm thê tử ngươi sao.
Nhưng lại nghĩ, Vương Dao a Vương Dao, việc này nào có thể nào trách hắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính ngươi, kỳ thật hồi còn ở Tây Hồ, ngươi đã biết tâm ý của hắn, cũng biết tâm đã hứa cho hắn rồi, nhưng lại trở ngại mặt mũi, luôn do dự, nếu ta là hắn, kiên nhẫn cũng bị ngươi mài mòn hết, đây hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão, không oán người khác được.
Nghĩ tới đây, nàng lại vô cùng căm hận chính mình, hai hàng nước mắt chảy xuống, không khỏi ngoái đầu thoáng nhìn lại, thấy Lý Kỳ vẫn đứng tại nguyên chỗ, cũng không có đuổi theo, trong lòng nhiều loại ý niệm bắt đầu dâng lên, hắn nhất định là hiểu lầm ý tứ của ta, lúc này đích thị là hết sức tức giận, sợ là đã vô cùng thất vọng đối với ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, hạnh phúc mới vừa rồi còn tràn ngập trái tim đang dần dần lặng xuống, nàng càng muốn bắt lấy, nhưng hạnh phúc lại xói mòn càng nhanh, dường như trời quay cuồng, trời đổi thay, mộng đẹp bị phá nát, tất nhiên là thương tâm muốn chết, lại nghĩ, hắn nói nguyện chờ ta mười năm, đủ thấy hắn đối với ta tình thâm ý trọng, cũng ứng với lời hứa hẹn đối với ta của hắn trước đó khi còn ở trên xe, vì sao ta lại tức giận như thế, nếu ta trở về tìm hắn, ta sẽ tha thứ cho bản thân mình sao, nhưng ta lại nên nói như thế nào đây?
Hoá ra đây chẳng qua là một hiểu lầm, mà hiểu lầm này hoàn toàn lại là vì sai biệt trong văn hóa của hai người tạo thành.
Lý Kỳ đến từ hậu thế, những chuyện giống như cầu hôn, đương nhiên phải chính mồm nói ra mới có thành ý, nhưng đương đại chú ý chính là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, có vài người trước khi kết hôn còn chưa từng gặp đối phương, thành hay không đều là lén thương lượng, sau đó thông qua mai mối trao đổi ý kiến, rất ít người tự mình ra mặt.
Hiện giờ nếu Vương Dao như hồi tuổi còn trẻ, phỏng chừng nàng sẽ không cảm thấy không tốt, dù sao khi đó tuổi nhỏ không hiểu những điều này, nhưng hiện tại Vương Dao sớm đã thành thục, suy nghĩ cũng nhiều hơn, mà nàng cho tới nay cũng đều là thanh tao lịch sự thủ lễ, đoan trang tự trì, lúc ấy nàng thật sự rất muốn một lời đáp ứng Lý Kỳ, nhưng lời này đến trên cổ họng, thì như thế nào cũng không nói ra được, trong lòng rất sốt ruột.
Hơn nữa nàng hoàn toàn không nghĩ đến Lý Kỳ sẽ không bị cản trở như vậy, trong lúc nhất thời không biết mình nên gật đầu hay là lắc đầu, kỳ thật sự trầm mặc của nàng đã biểu đạt tâm ý, nếu nàng phản đối, nhất định sẽ lập tức từ chối, thuận tiện còn chọc Lý Kỳ một tiếng.
Đáng tiếc nàng lại không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, phải biết rằng việc cầu hôn này, bất kỳ một chi tiết nào đều sinh ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên Lý Kỳ đã cúi đầu rồi, nghĩ đến nàng chỉ là sợ mình thương tâm, ngượng ngùng cự tuyệt mình, cho nên thuận miệng nói ra câu nói kia, là để tạo lối thoát thay mình.
Nhưng hắn sao có thể nghĩ đến, nguyên bản Vương Dao còn đang rất rối rắm, nhưng không phải nàng rối rắm giữa đồng ý và từ chối, mà là nội tâm ngượng ngùng, nhưng vừa nghe lời này của Lý Kỳ, trong lòng vừa là vội vàng, vừa là giãy dụa, bàng hoàng không liệu, thì càng thêm không biết nên đáp lời này như thế nào, tất cả nhân tố chung vào một chỗ, làm cho nàng rối tinh rối mù, không biết nên làm thế nào, thế cho nên đột nhiên nổi giận.
Lý Kỳ tuy rằng kinh nghiệm tán gái không ít, nhưng hắn duy chỉ có đoán không ra tâm tư của Vương Dao, cũng sợ sẽ thành ép Vương Dao, bởi vì hắn biết ở hậu thế rất nhiều tình lữ đều là vì một câu, một chút chuyện nhỏ, bộc phát ra mâu thuẫn, sau đó ai cũng không chịu nhún nhường nhận sai với đối phương, làm cho lãng phí một đoạn nhân duyên tốt đẹp, thậm chí khả năng hối hận cả đời, cho nên hắn mới có thể nói như vậy, nhưng thật ra là để lại lối thoát cho song phương, không đến mức sau này gặp mặt sẽ xấu hổ.
Nào biết ngược lại đem sự tình biến thành càng thêm phức tạp.
Ngược lại những tình yêu mang đầy ích lợi, vật chất thì càng thêm đơn giản sáng tỏ.
Kết hôn?
Được! Nhà, xe, sính lễ.
Ly hôn?
Được! Tài sản nên phân chia như thế nào.
Bất kể là yêu hoặc không yêy, chúng ta lập một tờ hiệp ước trước rồi nói sau.
- Phu nhân, sao người lại khóc vậy?
Chợt nghe phía trước có người nói chuyện, Vương Dao ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiểu Đào đứng ở trước mặt nàng, hoá ra nàng vô tri vô giác, trái lo phải nghĩ, vô tình về tới phụ cận thôn xóm, vừa quay đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ, làm sao còn có thân ảnh của Lý Kỳ.
- Phu nhân, phu nhân.
Vương Dao a một tiếng, ồ một tiếng, vội vàng lau nước mắt trên mặt, nói: - Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Tiểu Đào nói:
- Là Ngô thúc bảo muội tới gọi người và đại nhân về ăn cơm, phu nhân, người không sao chứ?
Vương Dao lúc này làm sao còn có tâm tư ăn cơm, nói: - Thân thể của ta có chút không khoẻ, không đói bụng, các ngươi tự ăn trước là được, ta vào trong xe nghỉ ngơi một chút trước đã.
Dứt lời, nàng cũng nhanh bước ly rời khỏi.
Vương Dao lên xe ngồi ngơ ngác nhìn bó hoa trên bàn kia, trong lòng là ngũ vị tạp trần, nói không rõ được là chua xót hay là đắng cay.
Không biết qua bao lâu, ngoài xe Ngô Phúc Vinh nói: - Phu nhân, chính ngọ sắp qua rồi, ta bảo tiểu Lục tử nấu cho ngươi chút cháo, ngươi tốt xấu cũng ăn chút đi.
- Thôi đi, ta không có khẩu vị gì cả. Nói xong, nàng đột nhiên hỏi: - Lý Kỳ ăn chưa?
Ngô Phúc Vinh nói: - Hắn cũng không ăn, tiểu Đào đi gọi hắn rồi, nhưng hắn nói còn muốn ngồi ở đó một lát nữa.
Ngô Phúc Vinh cũng không hiểu ra sao, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, gật gật đầu, khẩn trương kêu Ngô Tiểu Lục đem đồ ăn đưa tới, kỳ thật Lý Kỳ đã chuẩn bị từ sớm, chính là một ít bánh mì, bánh ngọt cac loai.
Đợi Ngô Tiểu Lục đem đồ ăn tới, Vương Dao xách theo điểm tâm đi dọc theo bên bờ dòng suối tới khoảnh đất trồng rau bên kia.
Đi tới gần chỗ đất trồng rau, chỉ thấy Lý Kỳ một người ngồi ở trên cỏ, bóng dáng có vẻ cực kỳ cô đơn, điều này làm cho nàng cảm thấy áy náy, đi tới.
Lý Kỳ nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy là Vương Dao, không khỏi kinh ngạc nói: - Sao nàng lại tới đây?
- Ta đưa thức ăn đến cho ngươi đây.
Vương Dao có thể nói là người không biết biểu đạt mình nhất, rõ ràng chính là mang một mảnh tình thâm, nhưng những lời nói ra, luôn có vẻ bình thản.
- Ồ, thật sự cảm ơn nàng.
Lý Kỳ khẩn trương tiếp nhận cái giỏ cơm, rồi lại nhìn Vương Dao, thấy trên mặt nàng nước mắt chưa tiêu, vẻ mặt áy náy nói: - Rất xin lỗi, ta lại chọc nàng tức giận rồi, mới vừa rồi tiểu Đào hộ vệ đã qua đây dạy dỗ cẩn thận ta một phen rồi. Kỳ thật mới vừa rồi ta nói như vậy, không phải là muốn bức nàng hiện tại gả cho ta, chẳng qua là khi ta nghe được bài từ kia của Thanh Chiếu tỷ tỷ, trong lòng có chút hướng tới, không kìm lòng nổi mới nói ra được, nàng --- nàng không có trách ta chứ.
Kỳ thật hắn cho đến hiện tại vẫn còn chưa biết mình đã nói sai câu nào, bản thân hắn cảm thấy câu nguyện đợi thêm mười năm nữa kia, vẫn là khá cảm động cơ mà, nhưng vì sao Vương Dao lại nổi giận lớn như vậy, hắn trầm tư suy nghĩ, thậm chí đã quên đuổi theo Vương Dao, nhưng nghĩ nửa ngày, hắn cũng không nghĩ ra một nguyên cớ nào.
Về sau tiểu Đào lại đây nói hắn khi dễ phu nhân, còn nói phu nhân đang khóc, lúc này hắn lại càng bất an, nhưng hắn lại không dám trở về tìm Vương Dao, vì thế ngồi ở chỗ này đau khổ suy nghĩ, hy vọng có thể tìm ra sai lầm trước, sau đó mới hốt thuốc đúng bệnh được, nhưng chính là không nghĩ ra được, bởi vì sai không phải là tại bản thân hắn, đây chỉ là do sự xung đột văn hóa mà thôi.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1770-1: Lại đợi nàng thêm mười năm làm thê tử của ta
10.0/10 từ 34 lượt.