Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1769-1: Mượn lời cầu hôn (1)
Lý Kỳ hôm nay tới đây, chủ yếu vẫn là vì thực hiện lời hứa ngày xưa với Vương Dao. Kỳ thực Túy Tiên Cư mấy năm nay vẫn luôn hành thiện, nhưng hắn rất ít khi tham gia.
Tiếp đến, dù sao khi hắn ngồi tù, danh tiếng cũng đã bị ảnh hưởng đôi chút, cũng nên ra ngoài tiếp xúc với người dân.
Sau cùng chính là vì để những đầu bếp của Túy Tiên Cư và các học sinh của Thái sư học viện được thực tập. Dù sao Túy Tiên Cư cũng là biển tên chữ vàng của hắn dựng lên, các đầu bếp phải trải qua luyện tập rất lâu mới có thể được đứng bếp nấu nướng. Hành động hành thiện lần này đối với họ mà nói, có lẽ là vô cùng quý báu. Bởi vì đây là lần đầu tiên họ được đứng trước mặt mọi người nấu ăn.
Bởi vì Túy Tiên Cư thường xuyên tổ chức những hoạt động như vậy, hàng năm đều mời những khách quen cũ ra vùng ngoại ô du sơn ngoạn thủy. Mặc dù nhiệm vụ rất nhiều, nhưng đối với đám người Tiểu Ngọc, Ngô Tiểu Lục mà nói, không có khó khăn gì đáng nói, tất cả đều được bố trí gọn gàng, ngăn nắp.
Mà bên phía Thẩm Văn cũng đã giúp người già khám bệnh. Những người già này vì không có tiền, bệnh lâu ngày, bây giờ nghe nói có người tới khám bệnh miễn phí, lại còn phát thuốc miễn phí, đều lần lượt tới, ngay cả những người ở các làng lân cận cũng đều chạy tới.
Quái Cửu Lang luôn là người có yêu cầu nghiêm khắc với người bệnh. Lần này thật ra cũng rất hứng chí, thấy những người bệnh này giống như tài tử tới vùng non xanh nước biếc, vui sướng vô cùng. Mà lão phụ trách đương nhiên là những người bị bệnh lâu ngày không khỏi.
Những người bệnh này không biết lão già tóc bạc trước mặt chính là Quái Cửu Lang nghìn vàng khó cầu. Không ít ngươi đều tán tận gia sản mới cầu được lão chữa bệnh.
Lý Kỳ đi dạo một vòng, thấy tất cả đều tiến hành theo đúng quy trình, ánh mắt quét ngang một lượt, thấy đám người Vương Dao và Đại Đệ đang đứng trên khu đất trống, giống như là đang giúp đám người Đại Đệ kiểm tra bài vở. Khoan hãy nói những cái khác, Vương Dao này đối với đám người Đại Đệ thực sự vô cùng thân thiết, không nói ghét bỏ họ bẩn thỉu hoặc nghèo hèn, vẫn luôn đưa tay ra giúp họ chỉnh lý lại vạt áo, miệng luôn mỉm cười, tinh thần sáng láng. Miệng lưỡi lưu loát, trước đây ngươi để cô nói nhiều hơn nữa, đó đều là hy vọng xa vời.
Thấy Vương Dao hứng trí cao như vậy, Lý Kỳ cũng không muốn quấy rầy cô, chợt thấy một người còn nhàm chán hơn hắn nữa, chính là Ngô Phúc Vinh, do đó đã bước tới, cười nói: - Ngô đại thúc, hay là chúng ta đi ra suối câu cá đi.
Ngô Phúc Vinh cười nói: - Thật là đúng lúc, lão hủ cũng đang nghĩ như vậy.
Như vậy là một già một trẻ mang cần câu ra bờ suối câu cá.
Lý Kỳ liền quăng cần câu xuống, lập tức nằm lên bãi cỏ xanh mướt bên cạnh bờ suối, hai tay đặt ra sau gáy.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi như vậy có thể câu được cá sao?
Ngô Phúc Vinh nghe thấy thế mà bật cười ha hả, thật ra cũng không muốn nói thêm gì nữa, liền buông cần câu xuống dòng suối, bỗng nhiên vẻ mặt khó hiểu hỏi: - Lý Kỳ, ngươi và phu nhân cô ấy.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Chúc mừng thúc, thúc đoán đúng rồi. Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng lại, cẩn trọng nói: - Đúng rồi, thúc là người của Tần gia, không phải muốn làm hỏng chuyện này chứ.
Ngô Phúc Vinh tức giận nói:
- Cho dù lão hủ muốn, e là cũng lực bất tòng tâm rồi. Nhưng lão hủ thật sự không ngờ.
Lý Kỳ dõng dạc nói: - Ta và Tam Nương trai tài gái sắc, trời đất tạo thành một đôi, đây đều là chắc chắn rồi.
Ngô Phúc Vinh nói: - Lão hủ nói không phải chuyện này, mà tính cách của ngươi và phu nhân cũng hoàn toàn trái ngược, còn nhớ khi gặp mặt lần hai, ngươi đã khiến cho phu nhân tức giận vô cùng. Nhưng nghĩ lại, khi đó ai lại ngờ gã say bên đường này lại trở thành người số 1 đương triều. Bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy có chút khó tin.
- Ồ, tuổi tác đã lớn rồi, nhớ lại quá khứ, ngươi cũng chớ có trách móc.
Hảo hán không nhớ lại chuyện cũ, càng huống hồ là chuyện không hay ho gì, vì vậy khi lão nói tới gã say, không khỏi cảm thấy có chút không ổn.
- Không trách, không trách.
Lý Kỳ liền ngồi dậy, có phần hứng thú nói: - Kỳ thực nói ra chuyện ngày xưa, nếu không phải Ngô đại thúc người khi đó giữ ta lại, ta sao có được ngày hôm nay. Ân tình này cho dù cả cuộc đời này, ta cũng không thể báo đáp được.
Ngô Phúc Vinh liền nói: - Lời này chớ có nói tới nữa, lão hủ không thể đảm đương nổi. Từ nay về sau, lão hủ đã hưởng hết phúc thọ nhân gian rồi, huống hồ khi đó lão hủ chẳng qua chỉ là cho ngươi chút cơm thừa canh cặn, sao có thể gọi là ân tình gì chứ?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy được, thúc không biết trước khi ta tới Túy Tiên Cư, ta thường xuyên bị người ta cầm côn đuổi đi, toàn bộ Biện Lương, cũng chí có Ngô đại thúc thúc bằng lòng thu nhận ta. Mặc dù những ngày tháng đó đối với ta mà nói, vô cùng đen tối, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự cũng không có thấy khổ, ngược lại còn thấy có chút thú vị. Nhân sinh cũng có dũng khí để đi ăn mày, ăn ngủ đầu đường xó chợ, đó cũng là điều khó vô cùng.
Ngô Phúc Vinh cảm thán thở dài một tiếng, cười ha hả nói:
- Kỳ thực khi đó Túy Tiên Cư cũng khác với ngươi, đầu bếp đều được Thái hồ ly đó quản lý, ngay cả con dường Hoa Điêu Túy cũng trở thành chiêu bài của Phỉ Thúy Hiên, người ở lại chỉ còn lại Tiểu Lục Tử, ngươi không biết tiểu tử đó hóa ra cũng muốn ra đi, là lão hủ đã tát hắn ta vài cái để thức tỉnh. Khi đó thì cả tháng cũng chẳng có mấy người khách tới.
Hóa ra là tưởng mời được Chu sư phó sẽ khá hơn chút, ai ngờ lại càng tệ hơn, cũng là lão Thái hồ ly đó quá tinh ranh, cho rằng khi đó cả Biện Kinh chỉ có một mình lão ta bằng lòng mua lại Túy Tiên Cư, luôn muốn ép giá. Không ngờ, hiện giờ e là đã không còn Túy Tiên Cư nữa rồi. Có lẽ ngươi cũng chưa biết, khi đó ta đã thấy ngươi say rượu ngoài phố, vô cùng nghèo đói, cảm thấy ngươi cũng đáng thương như Túy Tiên Cư, lúc đó mới quyết định giữ ngươi lại.
Lý Kỳ thực sự không biết, liền cười nói:
- Thật sao? Đó thật sự là duyên phận rồi!
- Điều này thực sự là duyên phận đấy! Ngô Phúc Vinh thở dài nói: - Nếu ngày xưa tình hình của Túy Tiên Cư tốt hơn, lão hủ e là cũng không thể để người nằm trước cửa nhiều ngày như vậy. Ngươi nói đây liệu có phải là trời định không? Khi đó nào biết được, ngươi vừa tới Túy Tiên Cư lập tức hồi sinh từ cái chết, hơn nữa nhảy vọt trở thành tửu lầu số 1 của Đông Kinh. Không chỉ như vậy, ngươi còn nhớ ngày xưa đã Trương Tam Lang đưa đậu phụ đó.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Thúc nói chính là Trương Tam thúc à, sao lại không nhớ chứ. Đây là món tiền đầu tiên ta có thể dựa vào ông ta để kiếm, nhưng lâu rồi không có gặp ông ấy nữa, thúc có còn liên hệ với ông ấy không?
Bắc Tống Phong Lưu
Tiếp đến, dù sao khi hắn ngồi tù, danh tiếng cũng đã bị ảnh hưởng đôi chút, cũng nên ra ngoài tiếp xúc với người dân.
Sau cùng chính là vì để những đầu bếp của Túy Tiên Cư và các học sinh của Thái sư học viện được thực tập. Dù sao Túy Tiên Cư cũng là biển tên chữ vàng của hắn dựng lên, các đầu bếp phải trải qua luyện tập rất lâu mới có thể được đứng bếp nấu nướng. Hành động hành thiện lần này đối với họ mà nói, có lẽ là vô cùng quý báu. Bởi vì đây là lần đầu tiên họ được đứng trước mặt mọi người nấu ăn.
Bởi vì Túy Tiên Cư thường xuyên tổ chức những hoạt động như vậy, hàng năm đều mời những khách quen cũ ra vùng ngoại ô du sơn ngoạn thủy. Mặc dù nhiệm vụ rất nhiều, nhưng đối với đám người Tiểu Ngọc, Ngô Tiểu Lục mà nói, không có khó khăn gì đáng nói, tất cả đều được bố trí gọn gàng, ngăn nắp.
Mà bên phía Thẩm Văn cũng đã giúp người già khám bệnh. Những người già này vì không có tiền, bệnh lâu ngày, bây giờ nghe nói có người tới khám bệnh miễn phí, lại còn phát thuốc miễn phí, đều lần lượt tới, ngay cả những người ở các làng lân cận cũng đều chạy tới.
Quái Cửu Lang luôn là người có yêu cầu nghiêm khắc với người bệnh. Lần này thật ra cũng rất hứng chí, thấy những người bệnh này giống như tài tử tới vùng non xanh nước biếc, vui sướng vô cùng. Mà lão phụ trách đương nhiên là những người bị bệnh lâu ngày không khỏi.
Những người bệnh này không biết lão già tóc bạc trước mặt chính là Quái Cửu Lang nghìn vàng khó cầu. Không ít ngươi đều tán tận gia sản mới cầu được lão chữa bệnh.
Lý Kỳ đi dạo một vòng, thấy tất cả đều tiến hành theo đúng quy trình, ánh mắt quét ngang một lượt, thấy đám người Vương Dao và Đại Đệ đang đứng trên khu đất trống, giống như là đang giúp đám người Đại Đệ kiểm tra bài vở. Khoan hãy nói những cái khác, Vương Dao này đối với đám người Đại Đệ thực sự vô cùng thân thiết, không nói ghét bỏ họ bẩn thỉu hoặc nghèo hèn, vẫn luôn đưa tay ra giúp họ chỉnh lý lại vạt áo, miệng luôn mỉm cười, tinh thần sáng láng. Miệng lưỡi lưu loát, trước đây ngươi để cô nói nhiều hơn nữa, đó đều là hy vọng xa vời.
Thấy Vương Dao hứng trí cao như vậy, Lý Kỳ cũng không muốn quấy rầy cô, chợt thấy một người còn nhàm chán hơn hắn nữa, chính là Ngô Phúc Vinh, do đó đã bước tới, cười nói: - Ngô đại thúc, hay là chúng ta đi ra suối câu cá đi.
Ngô Phúc Vinh cười nói: - Thật là đúng lúc, lão hủ cũng đang nghĩ như vậy.
Như vậy là một già một trẻ mang cần câu ra bờ suối câu cá.
Lý Kỳ liền quăng cần câu xuống, lập tức nằm lên bãi cỏ xanh mướt bên cạnh bờ suối, hai tay đặt ra sau gáy.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi như vậy có thể câu được cá sao?
Ngô Phúc Vinh nghe thấy thế mà bật cười ha hả, thật ra cũng không muốn nói thêm gì nữa, liền buông cần câu xuống dòng suối, bỗng nhiên vẻ mặt khó hiểu hỏi: - Lý Kỳ, ngươi và phu nhân cô ấy.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Chúc mừng thúc, thúc đoán đúng rồi. Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng lại, cẩn trọng nói: - Đúng rồi, thúc là người của Tần gia, không phải muốn làm hỏng chuyện này chứ.
Ngô Phúc Vinh tức giận nói:
- Cho dù lão hủ muốn, e là cũng lực bất tòng tâm rồi. Nhưng lão hủ thật sự không ngờ.
Lý Kỳ dõng dạc nói: - Ta và Tam Nương trai tài gái sắc, trời đất tạo thành một đôi, đây đều là chắc chắn rồi.
Ngô Phúc Vinh nói: - Lão hủ nói không phải chuyện này, mà tính cách của ngươi và phu nhân cũng hoàn toàn trái ngược, còn nhớ khi gặp mặt lần hai, ngươi đã khiến cho phu nhân tức giận vô cùng. Nhưng nghĩ lại, khi đó ai lại ngờ gã say bên đường này lại trở thành người số 1 đương triều. Bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy có chút khó tin.
- Ồ, tuổi tác đã lớn rồi, nhớ lại quá khứ, ngươi cũng chớ có trách móc.
Hảo hán không nhớ lại chuyện cũ, càng huống hồ là chuyện không hay ho gì, vì vậy khi lão nói tới gã say, không khỏi cảm thấy có chút không ổn.
- Không trách, không trách.
Lý Kỳ liền ngồi dậy, có phần hứng thú nói: - Kỳ thực nói ra chuyện ngày xưa, nếu không phải Ngô đại thúc người khi đó giữ ta lại, ta sao có được ngày hôm nay. Ân tình này cho dù cả cuộc đời này, ta cũng không thể báo đáp được.
Ngô Phúc Vinh liền nói: - Lời này chớ có nói tới nữa, lão hủ không thể đảm đương nổi. Từ nay về sau, lão hủ đã hưởng hết phúc thọ nhân gian rồi, huống hồ khi đó lão hủ chẳng qua chỉ là cho ngươi chút cơm thừa canh cặn, sao có thể gọi là ân tình gì chứ?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy được, thúc không biết trước khi ta tới Túy Tiên Cư, ta thường xuyên bị người ta cầm côn đuổi đi, toàn bộ Biện Lương, cũng chí có Ngô đại thúc thúc bằng lòng thu nhận ta. Mặc dù những ngày tháng đó đối với ta mà nói, vô cùng đen tối, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự cũng không có thấy khổ, ngược lại còn thấy có chút thú vị. Nhân sinh cũng có dũng khí để đi ăn mày, ăn ngủ đầu đường xó chợ, đó cũng là điều khó vô cùng.
Ngô Phúc Vinh cảm thán thở dài một tiếng, cười ha hả nói:
- Kỳ thực khi đó Túy Tiên Cư cũng khác với ngươi, đầu bếp đều được Thái hồ ly đó quản lý, ngay cả con dường Hoa Điêu Túy cũng trở thành chiêu bài của Phỉ Thúy Hiên, người ở lại chỉ còn lại Tiểu Lục Tử, ngươi không biết tiểu tử đó hóa ra cũng muốn ra đi, là lão hủ đã tát hắn ta vài cái để thức tỉnh. Khi đó thì cả tháng cũng chẳng có mấy người khách tới.
Hóa ra là tưởng mời được Chu sư phó sẽ khá hơn chút, ai ngờ lại càng tệ hơn, cũng là lão Thái hồ ly đó quá tinh ranh, cho rằng khi đó cả Biện Kinh chỉ có một mình lão ta bằng lòng mua lại Túy Tiên Cư, luôn muốn ép giá. Không ngờ, hiện giờ e là đã không còn Túy Tiên Cư nữa rồi. Có lẽ ngươi cũng chưa biết, khi đó ta đã thấy ngươi say rượu ngoài phố, vô cùng nghèo đói, cảm thấy ngươi cũng đáng thương như Túy Tiên Cư, lúc đó mới quyết định giữ ngươi lại.
Lý Kỳ thực sự không biết, liền cười nói:
- Thật sao? Đó thật sự là duyên phận rồi!
- Điều này thực sự là duyên phận đấy! Ngô Phúc Vinh thở dài nói: - Nếu ngày xưa tình hình của Túy Tiên Cư tốt hơn, lão hủ e là cũng không thể để người nằm trước cửa nhiều ngày như vậy. Ngươi nói đây liệu có phải là trời định không? Khi đó nào biết được, ngươi vừa tới Túy Tiên Cư lập tức hồi sinh từ cái chết, hơn nữa nhảy vọt trở thành tửu lầu số 1 của Đông Kinh. Không chỉ như vậy, ngươi còn nhớ ngày xưa đã Trương Tam Lang đưa đậu phụ đó.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Thúc nói chính là Trương Tam thúc à, sao lại không nhớ chứ. Đây là món tiền đầu tiên ta có thể dựa vào ông ta để kiếm, nhưng lâu rồi không có gặp ông ấy nữa, thúc có còn liên hệ với ông ấy không?
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1769-1: Mượn lời cầu hôn (1)
10.0/10 từ 34 lượt.