Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1744: Màn kịch này chẳng còn cách nào xem tiếp nữa (2)

Vào trong con đường, chỉ trông thấy bên cạnh có đặt một chiếc biển, bên trên có viết mấy chữ lớn --- Hồi thứ nhất Xạ điêu anh hùng truyện, kinh biến trong gió tuyết.

- Đến cả danh sách diễn viên cũng không có, thật không chuyên nghiệp.

Lý Kỳ xem rồi lắc đầu.

Phong Nghi Nô tò mò nói: - Phu quân, những thứ này không phải đều do huynh dạy bọn họ đó sao?.

- Ờm

Lý Kỳ đột nhiên nói thầm với Phong Nghi Nô:

- Ta chỉ đưa ra ý kiến mà thôi, cụ thể như thế nào, ta đâu hay biết, muội tuyệt đối đừng nói như vậy, ta quả thật chẳng còn mặt mũi nào đâu.

Thật ra kể cả là do hắn sắp xếp, hắn cũng không dám để lộ ra, lần trước suýt đã mất mạng, Cao Nha Nội tên đần này, chẳng bao giờ chịu làm việc một cách bình thường, lại đánh ngất người ta ngay trên sân khấu, thử hỏi còn chuyện gì y không dám làm nữa, căn bản chẳng thể nào dự đoán được, nên nhất định phải phủi sạch quan hệ.

Nhưng Lý Kỳ thầm nghĩ, may mà đây là hồi 1, chắc sẽ không phải nhìn thấy mấy tên đần Cao Nha Nội.

Phong Nghi Nô nghe thấy bụm miệng cười.

Đoàn người tiến vào bên trong, con đường này dẫn thẳng đến đại sảnh, rẽ trái ở phía cuối con đường chính là hậu trường, cũng là nơi diễn viên nghỉ ngơi và hóa trang, rẽ phải mới là hướng đi đến đại sảnh.

Lý Kỳ bọn họ không đi thẳng đến đại sảnh mà đi vào hậu trường xem, thế nào thì cũng phải tới thăm chủ nhân một chút đã, tuy rằng gã chủ này có chút đần độn.

Hậu trường của Nhà hát lớn Biện Lương này quả không nhỏ, hai bên tường mỗi bên đặt đến mười chiếc bàn trang điểm, phải biết rằng vở kịch này vốn dĩ không cần đến nhiều người, hai mươi chiếc bàn trang điểm có hơi nhiều. Nhưng Cao Nha Nội y là đại gia, hết cách, điều y chú ý chính là sự phóng khoáng.

Bên trái tường còn có một cái cầu thang dẫn lên tầng hai. Tầng hai là nơi dành cho nữ giới thay đồ, tại sao lại sắp xếp phòng thay đồ cho phụ nữ ở tầng hai, chắc chắn là để ngăn thằng nhãi Cao Nha Nội nhìn trộm, bên phải tường còn có một căn phòng, đây là nơi nam giới thay đồ.

- Ai ai ai, Tri Thư, Tri Cầm bên đó thế nào rồi?

- Sắp xong rồi.


- Nhanh lên, bắt đầu ngay bây giờ đây.

- Ừ.

- Sài Thông, bên nhạc công đã xong chưa.

- Rồi.

Sài Thông thích làm màu này trong khung cảnh tiếng người ồn ã, ngươi khó mà khiến y nói nhiều thêm nửa lời, nhất định cứ phải một mình ngồi 1 góc giả vờ trầm tư, trừ khi---.

- Lý Kỳ, ngươi đến rồi à.

Sài Thông bỗng nhiên trông thấy Lý Kỳ, lập tức đi tới, rồi gật đầu với Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, khí khái quân tử bộc lộ trọn vẹn.

Phong, Quý hai nàng cùng duyên dáng đáp lễ.

Lý Chính Hi cũng ngoan ngoãn kêu lên một tiếng:

- Sài thúc.

Vua làm màu! Lý Kỳ thầm mắng 1 câu, lại trông y một thân áo lam, tay cầm quạt giấy, cưới nói: - Thế nào? Hôm nay không có phần của ngươi à?

Sài Thông cười nói: - Sách là do ngươi viết, ngươi có thể không biết ư?

Trong khi hai người đang hàn huyên thì nghe thấy một âm thanh chảnh chọe: - Đợi----đợi chút? Hình như ta nghe thấy có người gọi tên Lý Kỳ, tên nhãi đó đã đến rồi sao? Tiếng nói vọng tới từ trong phòng thay đồ nam.

Lời chưa dứt đã trông thấy một bóng người từ trong phòng thay đồ chui ra, nói: - Lý---a, Phong nương tử, nàng cũng tới rồi, nàng tới xem ta đó ư?

Một trận gió lớn thổi đến, Lý Kỳ chỉ thấy trước mắt khẽ lóe lên, điều này thực quá đỗi quen thuộc, hắn mau lẹ đưa tay đẩy ra, giận dữ nói: - Đứng xa ra chút.

Cao Nha Nội lảo đảo về đằng sau mấy bước, đứng vững lại.


Lý Kỳ định thần lại, kinh ngạc nói: - Các hạ à, sao tác phong làm việc lại giống Cao đần---Nha Nội như thế chứ!

Nhưng trông thấy người trước mặt mặc một bộ nông phục màu trắng, đầu tóc có điểm hơi giống Mã Kiều, nhưng Mã Kiều chỉ có một sợi râu dài, mà y lại có những hai sợi, giống như con dế vậy, hơn nữa còn để một nhúm râu.

- Lý Kỳ, ngươi mở to mắt nhìn rõ đây, đến Nha Nội ta ngươi cũng không nhận ra à.

Người kia thân hình vạm vỡ rung chuyển. Hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Lý Kỳ nói.

- Nha Nội?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Sao ngươi lại ăn vận thành như vậy.

Cao Nha Nội trợn mắt nói:

- Đương nhiên là để diễn xuất rồi, tên nhãi nhà ngươi có phải ngồi tù ngồi đến đần luôn rồi không.

Lý Kỳ bực mình nói: - Ngươi có thể đừng cứ nói mãi chuyện ngồi tù nữa không, làm như ngươi chưa từng ngồi tù ấy, còn không sợ mất mặt, có cần nói cụ thể lại không.

Cao Nha Nội nghĩ đến việc giúp Lý Kỳ lấy nước rửa chân 10 ngày, ánh mắt liền trốn tránh, quay đầu đi, ho khan một tiếng có dụng ý rất rõ ràng.

Sài Thông liếc mắt hồ nghi nhìn hai người bọn họ một cái.

Lúc này bỗng Tô Vân từ trên lầu đi xuống, nàng vừa trông thấy đám người Lý Kỳ đã tới, liền vội vàng bước nhanh xuống, hành lễ với Lý Kỳ, hàn huyên một hồi rồi nói: - Phong nương tử, Quý tiểu nương tử, nơi này đông người hỗn tạp, chúng ta lên trên lầu nói chuyện đi.

Nàng là nữ chủ nhân mà, tự nhiên sẽ phải đối đãi thật tốt các vị nữ khách quý này.

Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô cũng chẳng thích thú với việc đợi chờ ở đây, dù sao cũng có mấy người Cao Nha Nội ở đây, vì vậy liền theo Tô Vân đi ra ngoài.

Ha ha, xem ra sau này có thể đem chuyện này ra uy hiếp tên đần này rồi, Lý Kỳ sau khi trông theo Phong Nghi Nô các nàng rời đi mới chuyển ánh nhìn trở lại người Cao Nha Nội, trộm cười mấy tiếng, trong lòng thực ra rất hiếu kỳ, hỏi: - Ngươi sẽ không đem Âu Dương Khắc làm diễn viên chính đấy chứ. Ta nhớ là hồi 1 làm gì có chuyện gì của Âu Dương Khắc đâu?

Cao Nha Nội nói: - Cái này có liên quan gì đến Âu Dương Khắc, ngươi xem lại xem.


Lý Kỳ nghĩ một hồi rồi nói: - Chẳng lẽ ngươi là diễn viên quần chúng.

- Diễn viên quần chúng.

- Chính là mấy nhân vật chẳng có liên quan gì đó.

- Tên nhãi nhà ngươi đúng là thích xem thường người khác, ta chính là nhân vật chính của hồi này đấy.

Cao Nha Nội ngẩng đầu kiêu ngạo nói.

Diễn viên chính của hồi 1? Khâu Xử Cơ? Không đúng, Khâu Xử Cơ không thể mặc giống nông phu thế này được, ít nhất cũng phải mặc một bộ áo đạo sĩ chứ. Lý Kỳ nói: - Chẳng lẽ là Quách Khiếu Thiên hoặc Dương Thiết Tâm.

Cao Nha Nội ha ha nói: - Chính là Dương Thiết Tâm.

Cả người Lý Kỳ bỗng lóe lên một cái, trong lòng thầm kêu lên nguy hiểm thật, may mà ta sớm đã chối bỏ quan hệ, bằng không thì xong rồi, hắn nghi ngờ nói: - Ngươi diễn Dương Thiết Tâm, vậy Âu Dương Khắc thì làm thế nào?

Cao Nha Nội nói: - Ai bảo ta muốn diễn Âu Dương Khắc?

Lý Kỳ wa lên 1 tiếng, vô cùng kích động nói: - Âu Dương Khắc này chính là nguyên hình của Nha Nội đấy, ngươi không diễn Âu Dương Khắc thì thực là lãng phí quá đi.

Cao Nha Nội khó chịu nói: - Đi đi đi, ngươi chỉ muốn lừa ta, ta không mắc bẫy đâu, tên Âu Dương Khắc kia ai ai cũng muốn đánh, Nha Nội ta còn là Cao Thanh Thiên, điều này chẳng phải sẽ phá hoại thanh danh của ta sao.

Ai da! IQ của tên nhãi này tăng lên rồi. Việc này Lý Kỳ thực khó mà lừa được hắn rồi. Lý Kỳ hỏi:

- Nhưng Dương Thiết Tâm có ít đất diễn lắm, ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy.

Cao Nha Nội đáp: - Ta chỉ đóng Dương Thiết Tâm một lúc thôi, hồi này ta sẽ diễn Dương Khang.

Mồ hôi đầm đìa! Dương Khang? Cái này sẽ có thanh danh tốt hay sao? Lý Kỳ một trận yên lặng. Ta mẹ nó còn tưởng ngươi muốn đóng vai quân tử, vậy mà lại muốn diễn một vai còn tệ hơn, tên Dương Khang này nhận giặc làm cha, còn đáng ghét hơn cả Âu Dương Khắc, hắn bỗng chau mày nói: - Không đúng à, ngươi đã muốn đóng Dương Khang, lại muốn đóng cả Dương Thiết Tâm, khi hai cha con họ gặp nhau, chẳng lẽ ngươi đem chính mình phân ra để diễn ư, điều này quả thực là làm loạn mà.

Cao Nha Nội nói: - Ngươi biết cái gì, lần tiếp theo Dương Thiết Tâm xuất hiện, chẳng phải đã thay đổi hoàn toàn, vô cùng khó diễn, lúc đó Nha Nội ta cho dù có lòng thì cũng bất lực, lúc đó sẽ đổi người diễn là xong.


- Như vậy cũng được ư.

- Nhất định được.

Được rồi, ngươi là lão đại, đằng nào việc này chẳng có can hệ gì đến ta. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lý Kỳ vẫn cho rằng Cao Nha Nội phải đóng Âu Dương Khắc, như thế quả thực là quá hợp, sau khi diễn xong, đi đến đâu chắc chắn cũng sẽ bị người đời mắng là tên dâm đãng, như thế mới phù hợp với bản tính của y, Lý Kỳ khuyên:

- Ta bảo Nha Nội này, ta vẫn cảm thấy ngươi diễn Âu Dương Khắc thì hay hơn, Dương Khang cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Cao Nha Nội phẩy tay nói: - Ý ta đã quyết, ngươi đừng khuyên nhủ gì nữa.

Í, có mưu mô gì đây. Lý Kỳ hồ nghi liếc nhìn Cao Nha Nội.

Sài Thông khẽ cười nói: - Lý Kỳ, chuyện này ngươi đừng khuyên nữa, y sẽ không đồng ý đâu.

Lý Kỳ hóng hớt nói: - Sao vậy?

Sài Thông hướng đầu vào bên trong nói: - Ngươi nhìn xem đó là ai?

Lý Kỳ nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ trông thấy một thiếu phụ đang ngồi trên bàn trang điểm. A? Có chút quen thuộc nhé, không đúng, đây chẳng phải là Tri Cầm ư, ai ya, thực là đẹp đến mê người mà, nàng chải búi tóc, hiển nhiên là một thiếu phụ tuổi thanh xuân, ai, nữ nhân này quả thực là thay đổi quá nhiều! Nhưng mà việc này có liên quan gì đến việc Cao Nha Nội đóng Dương Thiết Tâm, hắn hơi trầm ngâm rồi nói: - Không phải là Tri Cầm đóng Bao Tích Nhược đấy chứ?

Sài Thông gật đầu nói: - Đúng vậy, còn vai Từ Bà Tích đóng là Mục Niệm Từ. Nói rồi y lại thì thầm:

- Mấu chốt nằm ở chỗ Liễu Phiêu Phiêu không mắc bẫy của Nha Nội.

Vừa nghe xong Lý Kỳ liền hiểu ra toàn bộ sự việc, xem ra quy tắc ngầm của ông tổ nghề, tên đần này chạy không thoát rồi, nhưng mà dở nam dở nữ ngươi cũng muốn, nữ nhân ngươi cũng chẳng tha, mẹ kiếp, thực quá kích thích mà!

Cao Nha Nội trông hai người bọn họ thì thì thầm thầm, sán lại tò mò nói: - Các ngươi đang nói chuyện gì thế.

Lý Kỳ khẽ ho một tiếng, thuận miệng nói: - Ta đang nghĩ, không phải Quách Khiếu Thiên là do Tiểu Cửu diễn đấy chứ.

Lời còn chưa dứt liền nghe thấy tiếng reo lên: - Đại ca, huynh thật lợi hại, đoán trúng phóc.

OMG. Vở kịch này không thể xem nổi rồi

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1744: Màn kịch này chẳng còn cách nào xem tiếp nữa (2)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...