Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1741-2: Y tốt, ta mới tốt! (2)
Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, nói: - Muội sẽ tăng cường chuẩn bị. Nói rồi nàng dường như nhớ đến điều gì, hỏi: - Phu quân, chuyện Nhật Bản?
Lý Kỳ nói: - Ta giao cho Yến Phúc rồi.
- Nàng ấy?
Bạch Thiển Dạ lộ ra một tia lo lắng nói: - Huynh đã nói cả cho nàng ấy rồi?
Lý Kỳ gật đầu đáp: - Chuyện này vốn dĩ để ta đi là thích hợp nhất rồi, nhưng ta hiện nay căn bản không có cách nào rời đi, ta cũng đã từng nghĩ đến việc để Cốt Dục đi trước, nhưng nếu Cốt Dục đi, thì có hơi trùng với Ngưu Cao, họ đều có sở trường đánh trận, hơn nữa Yến Phúc lại tinh thông con đường chính trị, có thể bù đắp rất tốt cho những thiếu sót của Ngưu Cao, ta cũng phải cân nhắc mãi mới quyết định nói cho nàng ấy, thực ra nàng ấy sớm đã đoán ra được chút ít.
- Cái gì?
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Huynh bảo nàng ấy sớm đã có nghi ngờ ư?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Chắc muội cũng biết, sau khi ta vừa tới Tam Nha nhậm chức, nàng ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều, cho đến tận bây giờ, lúc đó chúng ta tuy rằng đều có chuyện giấu diếm, nhưng mục tiêu thì thống nhất, đều là vì sự tốt đẹp của Đại Tống, cho nên kỳ thực hai ta đều hiểu rõ tận gốc rễ, nhưng kể từ sau khi nam chinh, ta và nàng ấy càng lúc càng xa cách, đặc biệt là khi đến Yến Vân, nàng ấy đã nhìn ra ta có chuyện giấu giếm, nàng ấy biết ta rất hiểu nàng ấy, nếu như là chuyện có lợi cho Đại Tống, ta nhất định sẽ không bận tâm thương lượng với nàng ấy, trừ khi
Bạch Thiển Dạ nói: - Trừ khi huynh và Đại Tống nghĩ một đằng làm một nẻo.
Lý Kỳ gật đầu.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Nhưng nàng ấy họ Triệu.
Lý Kỳ cười đáp: - Nhưng nàng cũng là thê tử của ta, nếu như ta tin muội, mà lại không tin tưởng nàng ấy, điều này là không công bằng với mỗi người chúng ta, hơn nữa sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ấy biết chuyện, nói muộn không bằng nói sớm.
Bạch Thiển Dạ đem theo một tia kinh ngạc liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó lập tức cười nói: - Phu quân, muội tin huynh sẽ không nhìn lầm người.
- Đừng nói ta tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ vào chuyện này, kể cả ta có nhìn lầm đi chăng nữa, ta cũng sẽ không hối hận, khi ta vạch ra toàn bộ kế hoạch này, ta đã tính đến việc thất bại, cho nên đối với từng bước đi của mình, đều sẽ không cảm thấy hối tiếc.
Lời thì nói như vậy, nhưng trên mặt Lý Kỳ lại nở một nụ cười tự tin, lại tiếp: - Trước mắt nói chuyện này còn quá sớm, dù sao quân đội của chúng ta chắc cũng chỉ vừa mới đổ bộ vào Nhật Bản, phải rồi, gần đây Tần Cối có động tĩnh gì không? Y chính là một quân cờ mấu chốt đấy.
Bạch Thiển Dạ nói: - Như lời huynh nói lúc trước, gần đây y trên triều đình không hề có bất cứ động tĩnh nào, toàn tâm toàn ý vào việc sắp xếp vận chuyển quân lương, nhưng Vương thị vợ y thì lại liên tiếp hành động, theo như muội được biết, Vương thị và Trương Xuân Nhi đã hợp tác mở mấy quán rượu ở Tây Kinh Lạc Dương, hơn nữa còn mở một xưởng chế tạo giấy in lớn nhất vùng Lạc Dương, Vương thị còn dựa vào mạng lưới quan hệ của Trương Xuân Nhi để tạo mối quan hệ với không ít thương nhân bán lương thực.
Nói tới đây, nàng chau mày: - Nhưng Tần Cối mới nhậm chức chưa lâu, y lại xuất thân nghèo khó, trong nhà có thể có bao nhiêu của cải, sao lại có thể một chốc một lát đã phát triển được nhiều việc kinh doanh như vậy, trong chuyện này ắt có gì mờ ám.
Lý Kỳ khẽ cười nói: - Chỉ dựa vào việc Tần Cối là thiếu tể, rất nhiều thương nhân đều sẽ xin y được cùng hợp tác, hơn nữa căn bản không cần y bỏ vốn, y có thể phát triển nhanh như vậy, cũng là điều dễ hiểu.
Bạch Thiển Dạ nói: - Vậy thì chứng minh rằng giữa bọn họ vẫn có sự trao nhận ngầm.
Lý Kỳ nói: - Nhưng điều này cũng không trái luật, cùng với sự nâng cao địa vị của thương nhân, quan và thương nhân liên doanh với nhau, cũng là xu hướng phát triển toàn cục, người làm quan, trước hết phải được phục tùng, nếu như không thể có sự phục tùng, thì chức quan này của y không thể trụ lâu dài, có một số việc y bắt buộc phải nhượng bộ, nếu như đến việc này y cũng không chịu, vậy thì chỉ có nước bức những vị quan này đi vào con đường tham ô, dù gì bọn họ cũng chẳng phải thánh nhân, vô dục vô cầu, cho nên để bọn họ có chút không gian tồn tại, thì mới có thể phát triển có lợi hơn, những vị quan này đi làm buôn bán, thì luôn tốt hơn là đi tham ô, có câu thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu quan nhất phẩm trong triều đều không tham ô thì các quan địa phương sẽ càng không dám.
Bạch Thiển Dạ nói: - Nhưng một khi đã thành lâu dài thì sẽ khó tránh khỏi việc xuất hiện hiện tượng quan lại và thương nhân câu kết với nhau, việc này với việc quan lại che đậy lẫn nhau chẳng có gì khác biệt.
- Muội nói không sai. Lý Kỳ gật đầu, lại tiếp lời: - Điều này cần luật pháp để cân bằng, sinh tồn vốn là điều cần nhiều thủ đoạn, mà con người so với động vật, khác biệt lớn nhất chính là vì quy củ tồn tại trong thế giới loài người, bất kể bọn họ buôn bán ra sao, chỉ cần không phạm pháp là được, cho nên Lập Pháp Viện mới là nơi mấu chốt, trên đời này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện hiện tượng bình đẳng giữa người với người, điều chúng ta có thể làm chỉ là khiến mọi người bình đẳng ở trên phương diện luật pháp, còn về chuyện sinh tử nghèo đói, thì phải xét đến cá nhân mỗi người, chẳng ai giúp được ngươi cả. Hiện giờ Lập Pháp Viện còn nhiều chỗ thiếu hụt, đây là một quãng đường dài phải từ từ mà bước.
Bạch Thiển Dạ nghe xong khẽ thở dài một tiếng, năng lực và sinh mệnh của một con người thực sự là hữu hạn, cho dù có đến ba đầu sáu tay, so với cả một quốc gia, thực chỉ xem như đem muối bỏ biển. Cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, vì nghĩ nhiều cũng vô dụng. - À, còn một chuyện nữa, Vương thị kia gần đây lại đang chuẩn bị làm cái gì mà Hội Phụ nữ, muội xem đến tám phần vẫn là ý của Tần Cối.
Lý Kỳ nói: - Điều này ta biết, Nghi Nô có nói cho ta nghe rồi.
Bạch Thiển Dạ sửng sốt, Phong tỷ tỷ trước giờ đều không quan tâm đến những chuyện này, sao tỷ ấy lại có thể nói chuyện này với phu quân. Nàng hoài nghi nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói thằng: - Nàng ấy muốn làm Hội trưởng.
- Cái này---?
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc.
Lý Kỳ nói: - Tâm nguyện ban đầu của nàng ấy là muốn giúp chút sức lực cho ta và Sư Sư.
Đôi lông mày của Bạch Thiển Dạ nhíu lại, nói: - Cái Hội phụ nữ này không phải là chuyện đùa, hiện giờ luật bảo vệ phụ nữ đã gây chấn động khắp cả nước rồi, lúc này bất kể ai thành lập Hội phụ nữ đều là mang thân mình đưa ra đầu ngọn sóng, điều này tuyệt đối không phải việc sáng suốt.
Lý Kỳ cười nói: - Vậy vì sao Tần Cối lại làm như vậy?
Bạch Thiển Dạ ngẩn người, nói: - Đây là cách làm nhất quán của y, y làm bất kì chuyện gì cũng là giúp đỡ lúc người ta đang cần, tuyệt đối không phải là làm chuyện đã đẹp lại càng đẹp thêm.
- Đúng là như vậy. Lý Kỳ gật đầu nói: - Bất kể là Nho báo ngày trước, hay là Hội phụ nữ hiện nay, đều xuất hiện trong thời điểm đối phương khó khăn nhất, điều này có thể giúp y mau chóng chiếm được không ít lòng dân, y khởi đầu muộn hơn ta, gia thế lại kém xa Trịnh Dật, nếu không có thủ đoạn cao cường thì trong triều tại sao lại có thể xuất hiện cục diện ba chân.
Bạch Thiển Dạ nghi hoặc nói: - Nhưng như thế chẳng phải sẽ đắc tội với không ít sĩ phu đó sao?
Bắc Tống Phong Lưu
Lý Kỳ nói: - Ta giao cho Yến Phúc rồi.
- Nàng ấy?
Bạch Thiển Dạ lộ ra một tia lo lắng nói: - Huynh đã nói cả cho nàng ấy rồi?
Lý Kỳ gật đầu đáp: - Chuyện này vốn dĩ để ta đi là thích hợp nhất rồi, nhưng ta hiện nay căn bản không có cách nào rời đi, ta cũng đã từng nghĩ đến việc để Cốt Dục đi trước, nhưng nếu Cốt Dục đi, thì có hơi trùng với Ngưu Cao, họ đều có sở trường đánh trận, hơn nữa Yến Phúc lại tinh thông con đường chính trị, có thể bù đắp rất tốt cho những thiếu sót của Ngưu Cao, ta cũng phải cân nhắc mãi mới quyết định nói cho nàng ấy, thực ra nàng ấy sớm đã đoán ra được chút ít.
- Cái gì?
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Huynh bảo nàng ấy sớm đã có nghi ngờ ư?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Chắc muội cũng biết, sau khi ta vừa tới Tam Nha nhậm chức, nàng ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều, cho đến tận bây giờ, lúc đó chúng ta tuy rằng đều có chuyện giấu diếm, nhưng mục tiêu thì thống nhất, đều là vì sự tốt đẹp của Đại Tống, cho nên kỳ thực hai ta đều hiểu rõ tận gốc rễ, nhưng kể từ sau khi nam chinh, ta và nàng ấy càng lúc càng xa cách, đặc biệt là khi đến Yến Vân, nàng ấy đã nhìn ra ta có chuyện giấu giếm, nàng ấy biết ta rất hiểu nàng ấy, nếu như là chuyện có lợi cho Đại Tống, ta nhất định sẽ không bận tâm thương lượng với nàng ấy, trừ khi
Bạch Thiển Dạ nói: - Trừ khi huynh và Đại Tống nghĩ một đằng làm một nẻo.
Lý Kỳ gật đầu.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Nhưng nàng ấy họ Triệu.
Lý Kỳ cười đáp: - Nhưng nàng cũng là thê tử của ta, nếu như ta tin muội, mà lại không tin tưởng nàng ấy, điều này là không công bằng với mỗi người chúng ta, hơn nữa sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ấy biết chuyện, nói muộn không bằng nói sớm.
Bạch Thiển Dạ đem theo một tia kinh ngạc liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó lập tức cười nói: - Phu quân, muội tin huynh sẽ không nhìn lầm người.
- Đừng nói ta tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ vào chuyện này, kể cả ta có nhìn lầm đi chăng nữa, ta cũng sẽ không hối hận, khi ta vạch ra toàn bộ kế hoạch này, ta đã tính đến việc thất bại, cho nên đối với từng bước đi của mình, đều sẽ không cảm thấy hối tiếc.
Lời thì nói như vậy, nhưng trên mặt Lý Kỳ lại nở một nụ cười tự tin, lại tiếp: - Trước mắt nói chuyện này còn quá sớm, dù sao quân đội của chúng ta chắc cũng chỉ vừa mới đổ bộ vào Nhật Bản, phải rồi, gần đây Tần Cối có động tĩnh gì không? Y chính là một quân cờ mấu chốt đấy.
Bạch Thiển Dạ nói: - Như lời huynh nói lúc trước, gần đây y trên triều đình không hề có bất cứ động tĩnh nào, toàn tâm toàn ý vào việc sắp xếp vận chuyển quân lương, nhưng Vương thị vợ y thì lại liên tiếp hành động, theo như muội được biết, Vương thị và Trương Xuân Nhi đã hợp tác mở mấy quán rượu ở Tây Kinh Lạc Dương, hơn nữa còn mở một xưởng chế tạo giấy in lớn nhất vùng Lạc Dương, Vương thị còn dựa vào mạng lưới quan hệ của Trương Xuân Nhi để tạo mối quan hệ với không ít thương nhân bán lương thực.
Nói tới đây, nàng chau mày: - Nhưng Tần Cối mới nhậm chức chưa lâu, y lại xuất thân nghèo khó, trong nhà có thể có bao nhiêu của cải, sao lại có thể một chốc một lát đã phát triển được nhiều việc kinh doanh như vậy, trong chuyện này ắt có gì mờ ám.
Lý Kỳ khẽ cười nói: - Chỉ dựa vào việc Tần Cối là thiếu tể, rất nhiều thương nhân đều sẽ xin y được cùng hợp tác, hơn nữa căn bản không cần y bỏ vốn, y có thể phát triển nhanh như vậy, cũng là điều dễ hiểu.
Bạch Thiển Dạ nói: - Vậy thì chứng minh rằng giữa bọn họ vẫn có sự trao nhận ngầm.
Lý Kỳ nói: - Nhưng điều này cũng không trái luật, cùng với sự nâng cao địa vị của thương nhân, quan và thương nhân liên doanh với nhau, cũng là xu hướng phát triển toàn cục, người làm quan, trước hết phải được phục tùng, nếu như không thể có sự phục tùng, thì chức quan này của y không thể trụ lâu dài, có một số việc y bắt buộc phải nhượng bộ, nếu như đến việc này y cũng không chịu, vậy thì chỉ có nước bức những vị quan này đi vào con đường tham ô, dù gì bọn họ cũng chẳng phải thánh nhân, vô dục vô cầu, cho nên để bọn họ có chút không gian tồn tại, thì mới có thể phát triển có lợi hơn, những vị quan này đi làm buôn bán, thì luôn tốt hơn là đi tham ô, có câu thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu quan nhất phẩm trong triều đều không tham ô thì các quan địa phương sẽ càng không dám.
Bạch Thiển Dạ nói: - Nhưng một khi đã thành lâu dài thì sẽ khó tránh khỏi việc xuất hiện hiện tượng quan lại và thương nhân câu kết với nhau, việc này với việc quan lại che đậy lẫn nhau chẳng có gì khác biệt.
- Muội nói không sai. Lý Kỳ gật đầu, lại tiếp lời: - Điều này cần luật pháp để cân bằng, sinh tồn vốn là điều cần nhiều thủ đoạn, mà con người so với động vật, khác biệt lớn nhất chính là vì quy củ tồn tại trong thế giới loài người, bất kể bọn họ buôn bán ra sao, chỉ cần không phạm pháp là được, cho nên Lập Pháp Viện mới là nơi mấu chốt, trên đời này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện hiện tượng bình đẳng giữa người với người, điều chúng ta có thể làm chỉ là khiến mọi người bình đẳng ở trên phương diện luật pháp, còn về chuyện sinh tử nghèo đói, thì phải xét đến cá nhân mỗi người, chẳng ai giúp được ngươi cả. Hiện giờ Lập Pháp Viện còn nhiều chỗ thiếu hụt, đây là một quãng đường dài phải từ từ mà bước.
Bạch Thiển Dạ nghe xong khẽ thở dài một tiếng, năng lực và sinh mệnh của một con người thực sự là hữu hạn, cho dù có đến ba đầu sáu tay, so với cả một quốc gia, thực chỉ xem như đem muối bỏ biển. Cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, vì nghĩ nhiều cũng vô dụng. - À, còn một chuyện nữa, Vương thị kia gần đây lại đang chuẩn bị làm cái gì mà Hội Phụ nữ, muội xem đến tám phần vẫn là ý của Tần Cối.
Lý Kỳ nói: - Điều này ta biết, Nghi Nô có nói cho ta nghe rồi.
Bạch Thiển Dạ sửng sốt, Phong tỷ tỷ trước giờ đều không quan tâm đến những chuyện này, sao tỷ ấy lại có thể nói chuyện này với phu quân. Nàng hoài nghi nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói thằng: - Nàng ấy muốn làm Hội trưởng.
- Cái này---?
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc.
Lý Kỳ nói: - Tâm nguyện ban đầu của nàng ấy là muốn giúp chút sức lực cho ta và Sư Sư.
Đôi lông mày của Bạch Thiển Dạ nhíu lại, nói: - Cái Hội phụ nữ này không phải là chuyện đùa, hiện giờ luật bảo vệ phụ nữ đã gây chấn động khắp cả nước rồi, lúc này bất kể ai thành lập Hội phụ nữ đều là mang thân mình đưa ra đầu ngọn sóng, điều này tuyệt đối không phải việc sáng suốt.
Lý Kỳ cười nói: - Vậy vì sao Tần Cối lại làm như vậy?
Bạch Thiển Dạ ngẩn người, nói: - Đây là cách làm nhất quán của y, y làm bất kì chuyện gì cũng là giúp đỡ lúc người ta đang cần, tuyệt đối không phải là làm chuyện đã đẹp lại càng đẹp thêm.
- Đúng là như vậy. Lý Kỳ gật đầu nói: - Bất kể là Nho báo ngày trước, hay là Hội phụ nữ hiện nay, đều xuất hiện trong thời điểm đối phương khó khăn nhất, điều này có thể giúp y mau chóng chiếm được không ít lòng dân, y khởi đầu muộn hơn ta, gia thế lại kém xa Trịnh Dật, nếu không có thủ đoạn cao cường thì trong triều tại sao lại có thể xuất hiện cục diện ba chân.
Bạch Thiển Dạ nghi hoặc nói: - Nhưng như thế chẳng phải sẽ đắc tội với không ít sĩ phu đó sao?
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1741-2: Y tốt, ta mới tốt! (2)
10.0/10 từ 34 lượt.