Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1732-2: Cùng là người lưu lạc chân trời (2)
Không chỉ như vậy, Đề Hình Ti liên hợp với Thương Vụ Cục bắt đầu tiến hành công tác thanh tra đối với thanh lâu, câu lan ngõa xá của phủ Đại Danh, thẩm tra kỹ hợp đồng của mỗi một ca kỹ hoặc kỹ nữ. Triều đình chỉ chỉnh đốn vấn đề nhân quyền của nữ nhân, hoàn toàn không phản đối ngành thanh lâu, nếu song phương đều tự nguyện thuê mướn thì không có vấn đề gì.
Ngược lại chính là dân chúng nhất định vỗ tay khen hay, ủng hộ hai viện. Bọn họ là người chịu áp bức, bây giờ có luật pháp làm chỗ dựa vững chắc, đương nhiên vô cùng vui mừng nha. Trong mấy ngày nay, Đề Hình Ti tiếp nhận án kiện đã phá được trăm vụ, đều là những vụ án liên quan đến bóc lột phi pháp, cái gì mà chiếm cứ đất đai, cắt xén tiền lương vân vân.
Hà Dã biết, hai viện có thể đứng vững ở phủ Đại Danh hay không, có thể dựng thẳng lá cờ pháp luật hay không thì phải coi lần này, thế là lệnh cho người phía dưới, nghiêm túc thẩm tra mỗi một vụ án, phải đưa ra phán quyết công bằng cho dân chúng.
Vì vậy, Đề Hình Ti còn mượn người trong quân, bù cho nhân thủ không đủ, cũng để những quyền quý kia kinh sợ, việc này ngược lại dễ làm, dù sao Xu Mật Sứ còn đang trong ngục.
Cuộc vận động pháp luật này bất tri bất giác đã tiến hành nửa tháng rồi, rất nhiều dân chúng đều lấy được phán quyết công bằng, đòi lại được lợi ích thuộc về mình, điều này khiến bọn họ càng ủng hộ kiên định cho chế độ hai viện.
Sáng sớm một ngày, chỉ thấy một chiếc xe tù chạy từ trong Đề Hình Ti ra, có hai người ngồi trong xe, một trong hai người có lai lịch rất lớn nha, chính là đệ nhất nhân đương triều, Xu Mật Sứ Lý Kỳ.
Người còn lại đương nhiên là Mã Kiều.
Dân chúng đều biết hôm nay là ngày Xu Mật Sứ rời đi, lần lượt kéo đến xem. Tuy bọn họ không hận Lý Kỳ, thậm chí còn rất ủng hộ Lý Kỳ, dù sao thì lúc trước là Lý Kỳ đuổi quân Kim ra khỏi phủ Đại Danh, nhưng nhìn thấy Xu Mật Sứ ngồi trong xe tù thì đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trong xe tù.
Lý Kỳ cũng nơm nớp lo sợ nha, hắn sợ có người ném trứng thối gì gì đó vào hắn. May mà hắn nghĩ nhiều thôi, dân chúng cổ đại không giàu có giống như dân chúng trong phim truyền hình, trứng gà thối cũng là trứng gà nha.
Lý sư phó mặc áo tù, ngồi xe tù, khuôn mặt mỉm cười vẫy tay với dân chúng hai bên đường, rõ ràng giống như một lãnh đạo lớn ra ngoài thị sát nha, làm sao giống tù nhân, lại nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, ngươi cúi đầu mãi làm cái gì?
- Đừng để ý đến ta.
Mã Kiều giấu đầu vào trong hai chân, sống chết không chịu ngẩng đầu.
- Ngươi thật sự là không thú vị mà, vậy ngươi có ăn hạt dưa không?
- Hạt dưa?
Mã Kiều khẽ ngẩng đầu lên, thấy trong lòng Lý Kỳ có thêm một túi hạt dưa, tò mà nói: - Hạt dưa này ngài lấy đâu ra vậy?
Lý Kỳ ha ha nói: - Là Đề Hình Ti sợ ta ở trên xe buồn chán, nên cho ta một túi hạt dưa để giải sầu trên đường.
- Không cho rượu sao?
- Vậy thì không có, ngươi có ăn không.
- Đương nhiên ăn.
- Buồn cười, các ngươi thật sự là quá đáng, lại bảo lão phu quét đường ở một nơi thế này, các ngươi rõ ràng là cố ý.
Trước cửa một thanh lâu, Lư Thường Thanh ném chổi đi, chỉ vào sai nha bên cạnh mà rít gào.
Dù sao cũng đã trở mặt rồi, Đề Hình Ti cũng không định nể mặt sĩ đại phu, chuyên bảo đám người Lư Thường Thanh đến quét đường trước cửa một số thanh lâu ngõa xá. Các ngươi không phải coi những ca kỹ kia như công cụ cầm cố sao, vậy các ngươi cũng phải làm công cụ cho các nàng, để giải tỏa sự uất ức mà các nàng phải chịu hàng ngày.
Người phụ trách giám sát Lư Thường Thanh chính là nha sai bị ông ta thưởng cho cái tát ngày đó, chỉ nghe gã lạnh nhạt nói:
- Lư lão, đây là mệnh lệnh của cấp trên, ta chỉ đang chấp hành nhiệm vụ, ông làm dữ với ta cũng vô dụng. Ông có bản lĩnh thì ông hung dữ với Pháp Lý Tự, đây là mệnh lệnh mà Pháp Lý Tự ban ra.
- Ngươi ngươi
- Đừng ngươi nữa, các ông còn không nhanh chóng quét sạch, cơm trưa cũng không được ăn.
Những người còn lại nhanh chóng quét, bọn họ chỉ thi hành án nửa tháng, hôm nay là ngày cuối cùng, trong lòng đều muốn nhanh chóng quét cho xong việc, lần này lỡ như phạm tội nào nữa, thì thật hỏng bét.
Trên lầu hai ở chính điếm đối diện, một số sĩ tử nhìn thấy trưởng bối mà ngày thường bọn họ tôn kính lại bị đối đãi như thế, đều căm giận bất bình nha!
- Buồn cười, bọn họ lại dám đối đãi với Lư lão như vậy, thật sự đáng ghê tởm mà, ta xuống đó phân tích đúng sai với bọn họ.
- Này, ngươi đi làm gì, cùng bọn họ quét đường sao?
- Vớ vẩn, lẽ nào không cho phép người ta nêu lên bất bình sao?
- Ngươi nêu lên bất bình thì nêu ở đây là được, nhưng nếu ngươi xuống dưới, thì chính là cản trở Đề Hình Ti chấp pháp, Đề Hình Ti có quyền bắt ngươi, Pháp Lý Tự cũng có quyền phán quyết người, ngươi nên nghĩ cho rõ ràng.
- Việc này
- Hửm? Các ngươi mau nhìn xem, hình như kia là xe tù của Xu Mật Sứ, bọn họ sao lại ra khỏi thành vậy.
Chỉ thấy một chiếc xe tù chậm rãi chạy về phía bọn Lư Thường Thanh.
- Ái chà chà, đây không phải là Lư lão sao, ngừng lại chút.
Lư Thường Thanh đang nổi giận trong bụng, vừa nghe được âm thanh này thì sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, giống hệt như hồi quang phản chiếu, quay phắt đầu lại, đột nhiên ngẩn người, thấy Lý Kỳ ngồi trong xe tù, trong lòng liền kêu một tiếng thoải mái nha, bật cười ha ha, nói: - Ơ? Xu Mật Sứ, ngài ngồi xe thật sự là rất khác biệt nha.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Ta bình sinh đây cũng là lần đầu tiên ngồi, cảm giác rất tốt, ngài có muốn lên thử không.
Lư Thường Thanh khoát tay nói: - Lão phu không có phúc khí này, mọi người mau tới đây đi, Xu Mật Sứ đến xem chúng ta này.
Trận ồn ào này, lão già bên cạnh đều lần lược bước qua, vây xem Lý Kỳ.
Nhưng da mặt Lý sư phó dày hoàn toàn đã vượt qua cực hạn của loài người rồi, đối diện với nhiều người vây xem như vậy, không chút lúng túng nào, cười hỏi: - Khí sắc các vị đều không tệ nha. Đã đã nói mà, sinh mệnh đều dựa vào vận động, bình thường quét dọn thì sẽ khỏe mạnh hơn mà. Đương nhiên, có một số hoạt động làm nhiều sẽ có hại cho sức khỏe, ví dụ như thú vui khuê phòng. Các vị tuổi tác đã cao, đừng cứ cậy mạnh, phải bảo dưỡng thật tốt, trong nhà nuôi nhiều tư kỹ như vậy làm gì? Tốn nhiều tiền như vậy lại khiến bản thân sống ít hơn vài năm, việc này nhìn thế nào cũng là một vụ mua bán lỗ vốn nha.
Lư Thường Thanh hừ nói: - Xu Mật Sứ ngươi cũng không tốt hơn được chỗ nào, nhất phẩm đương triều ngồi xe tù, còn dám mạnh miệng, lão phu muốn coi thử ngươi có thể đắc ý được bao lâu.
Lý Kỳ chậc một tiếng, nói: - Ta nói này Lư lão, sao ông lại có thể nghĩ như vậy chứ, ta rất đau lòng đó. Đều là người lưu lạc chân trời, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng, ta đặc biệt vòng đường đến đây để thăm các ông đây. Về chuyện hai bạt tai kia, ta thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng ông cũng nên hiểu cho ta, ta đang dùng tính mạng để nói cho các ông biết một đạo lý, đứng trước luật pháp, ai cũng bình đẳng. Ông đánh người ta một bạt tai, nói không chừng người khác sẽ đánh ông một bạt tai, hoặc là ba cái cũng không chừng.
Vừa nghe thấy ba cái tát kia, Lư Thường Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: - Ngài nói rất đúng, có qua mà không có lại thật vô lễ, lão phu sẽ ghi nhớ thật kỹ.
Lý Kỳ ha ha nói: - Ai ui, muốn đánh người khác rồi, ta thật sợ nha, mau đi nhanh thôi, còn không đi nữa thì sẽ có tai nạn chết người đó. Các vị từ từ quét, bản quan không bồi được. Ha ha.
Xe tù lập tức chuyển động.
Kẻ ngồi xe tù đến chê cười người quét đường, đây là thế đạo gì hả!
Lư Thường Thanh giận đến suýt chút không hít thở được, đang chuẩn bị động chổi thì đột nhiên phát hiện trên đất có thêm nhiều vỏ hạt dưa nha, nhưng chỗ này vừa rồi rõ ràng đã quét sạch sẽ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi mà xe tù đi ngang qua đều để lại dấu vết vỏ hạt dưa.
Cổ đại không có nhựa đường gì đó, đều lấy đá phiến mà trải đường, rất nhiều kẽ hở, cho nên hạt dưa là khó quét nhất. Lư Thường Thanh vội vàng chỉ Lý Kỳ nói với sai nha kia: - Thằng nhãi ngươi chẳng lẽ mù sao, hắn thành tâm rải hạt dưa lung tung, sao ngươi có thể thấy mà coi như không thấy chứ.
Sai nha kia nói: - Ta nhìn thấy rồi.
- Vậy sao ngươi không quả.
Sai nha kia nửa nhắm nửa mở mắt, ngáp một cái, uể oải nói: - Thật sự xin lỗi, Xu Mật Sứ đã chịu xong tội ngồi tù ở phủ Đại Danh ta, đêm qua cũng đã hoàn thành thủ tục bàn giao, bây giờ không do chúng ta quản. Ông không thấy người áp giải Xu Mật Sứ là người của Kinh thành sao. Ngài ấy ném vỏ hạt dưa không phạm pháp, chúng ta không có quyền quản. Ngược lại các ông, quét nhanh chút đi, ta còn phải quay về phục mệnh nữa. Thật không biết đã tạo nghiệt gì mà phải cùng các ông chịu tội ở đây nữa.
- Nhưng lão phu vừa mới quét sạch sẽ rồi.
- Nhưng bây giờ lại dơ rồi, sao ông lại nhiều lời như vậy chứ, không phải chỉ là quét cái thôi sao, vậy mà cũng tính toán chi li, bớt nói nhảm, quét nhanh đi.
- Ngươi, một sai nha ngươi mà dám vô lễ với lão phu?
- Quan trên của chúng ta không nói cho chúng ta biết đối đãi với phạm nhân mà còn phải cung kính tôn trọng. Ông quét hay không, nếu không quét thì ngồi tù đợi đi.
- Ngươi ngươi a a
- Lư huynh, Lư huynh, huynh làm sao vậy?
Trong xe tù đã đi xa, Mã Kiều nhìn Lý Kỳ đang ra sức ném hạt dưa, buồn bực nói: - Xu Mật Sứ, ngài cũng thật nhàm chán mà!
Lý Kỳ giận dữ trừng mắt nhìn y, nói: - Ngươi nói thế không phải là vô nghĩa sao, có ai bị giam trong xe tù mà có thể cảm thấy không nhàm chán chứ!
Bắc Tống Phong Lưu
Ngược lại chính là dân chúng nhất định vỗ tay khen hay, ủng hộ hai viện. Bọn họ là người chịu áp bức, bây giờ có luật pháp làm chỗ dựa vững chắc, đương nhiên vô cùng vui mừng nha. Trong mấy ngày nay, Đề Hình Ti tiếp nhận án kiện đã phá được trăm vụ, đều là những vụ án liên quan đến bóc lột phi pháp, cái gì mà chiếm cứ đất đai, cắt xén tiền lương vân vân.
Hà Dã biết, hai viện có thể đứng vững ở phủ Đại Danh hay không, có thể dựng thẳng lá cờ pháp luật hay không thì phải coi lần này, thế là lệnh cho người phía dưới, nghiêm túc thẩm tra mỗi một vụ án, phải đưa ra phán quyết công bằng cho dân chúng.
Vì vậy, Đề Hình Ti còn mượn người trong quân, bù cho nhân thủ không đủ, cũng để những quyền quý kia kinh sợ, việc này ngược lại dễ làm, dù sao Xu Mật Sứ còn đang trong ngục.
Cuộc vận động pháp luật này bất tri bất giác đã tiến hành nửa tháng rồi, rất nhiều dân chúng đều lấy được phán quyết công bằng, đòi lại được lợi ích thuộc về mình, điều này khiến bọn họ càng ủng hộ kiên định cho chế độ hai viện.
Sáng sớm một ngày, chỉ thấy một chiếc xe tù chạy từ trong Đề Hình Ti ra, có hai người ngồi trong xe, một trong hai người có lai lịch rất lớn nha, chính là đệ nhất nhân đương triều, Xu Mật Sứ Lý Kỳ.
Người còn lại đương nhiên là Mã Kiều.
Dân chúng đều biết hôm nay là ngày Xu Mật Sứ rời đi, lần lượt kéo đến xem. Tuy bọn họ không hận Lý Kỳ, thậm chí còn rất ủng hộ Lý Kỳ, dù sao thì lúc trước là Lý Kỳ đuổi quân Kim ra khỏi phủ Đại Danh, nhưng nhìn thấy Xu Mật Sứ ngồi trong xe tù thì đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trong xe tù.
Lý Kỳ cũng nơm nớp lo sợ nha, hắn sợ có người ném trứng thối gì gì đó vào hắn. May mà hắn nghĩ nhiều thôi, dân chúng cổ đại không giàu có giống như dân chúng trong phim truyền hình, trứng gà thối cũng là trứng gà nha.
Lý sư phó mặc áo tù, ngồi xe tù, khuôn mặt mỉm cười vẫy tay với dân chúng hai bên đường, rõ ràng giống như một lãnh đạo lớn ra ngoài thị sát nha, làm sao giống tù nhân, lại nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, ngươi cúi đầu mãi làm cái gì?
- Đừng để ý đến ta.
Mã Kiều giấu đầu vào trong hai chân, sống chết không chịu ngẩng đầu.
- Ngươi thật sự là không thú vị mà, vậy ngươi có ăn hạt dưa không?
- Hạt dưa?
Mã Kiều khẽ ngẩng đầu lên, thấy trong lòng Lý Kỳ có thêm một túi hạt dưa, tò mà nói: - Hạt dưa này ngài lấy đâu ra vậy?
Lý Kỳ ha ha nói: - Là Đề Hình Ti sợ ta ở trên xe buồn chán, nên cho ta một túi hạt dưa để giải sầu trên đường.
- Không cho rượu sao?
- Vậy thì không có, ngươi có ăn không.
- Đương nhiên ăn.
- Buồn cười, các ngươi thật sự là quá đáng, lại bảo lão phu quét đường ở một nơi thế này, các ngươi rõ ràng là cố ý.
Trước cửa một thanh lâu, Lư Thường Thanh ném chổi đi, chỉ vào sai nha bên cạnh mà rít gào.
Dù sao cũng đã trở mặt rồi, Đề Hình Ti cũng không định nể mặt sĩ đại phu, chuyên bảo đám người Lư Thường Thanh đến quét đường trước cửa một số thanh lâu ngõa xá. Các ngươi không phải coi những ca kỹ kia như công cụ cầm cố sao, vậy các ngươi cũng phải làm công cụ cho các nàng, để giải tỏa sự uất ức mà các nàng phải chịu hàng ngày.
Người phụ trách giám sát Lư Thường Thanh chính là nha sai bị ông ta thưởng cho cái tát ngày đó, chỉ nghe gã lạnh nhạt nói:
- Lư lão, đây là mệnh lệnh của cấp trên, ta chỉ đang chấp hành nhiệm vụ, ông làm dữ với ta cũng vô dụng. Ông có bản lĩnh thì ông hung dữ với Pháp Lý Tự, đây là mệnh lệnh mà Pháp Lý Tự ban ra.
- Ngươi ngươi
- Đừng ngươi nữa, các ông còn không nhanh chóng quét sạch, cơm trưa cũng không được ăn.
Những người còn lại nhanh chóng quét, bọn họ chỉ thi hành án nửa tháng, hôm nay là ngày cuối cùng, trong lòng đều muốn nhanh chóng quét cho xong việc, lần này lỡ như phạm tội nào nữa, thì thật hỏng bét.
Trên lầu hai ở chính điếm đối diện, một số sĩ tử nhìn thấy trưởng bối mà ngày thường bọn họ tôn kính lại bị đối đãi như thế, đều căm giận bất bình nha!
- Buồn cười, bọn họ lại dám đối đãi với Lư lão như vậy, thật sự đáng ghê tởm mà, ta xuống đó phân tích đúng sai với bọn họ.
- Này, ngươi đi làm gì, cùng bọn họ quét đường sao?
- Vớ vẩn, lẽ nào không cho phép người ta nêu lên bất bình sao?
- Ngươi nêu lên bất bình thì nêu ở đây là được, nhưng nếu ngươi xuống dưới, thì chính là cản trở Đề Hình Ti chấp pháp, Đề Hình Ti có quyền bắt ngươi, Pháp Lý Tự cũng có quyền phán quyết người, ngươi nên nghĩ cho rõ ràng.
- Việc này
- Hửm? Các ngươi mau nhìn xem, hình như kia là xe tù của Xu Mật Sứ, bọn họ sao lại ra khỏi thành vậy.
Chỉ thấy một chiếc xe tù chậm rãi chạy về phía bọn Lư Thường Thanh.
- Ái chà chà, đây không phải là Lư lão sao, ngừng lại chút.
Lư Thường Thanh đang nổi giận trong bụng, vừa nghe được âm thanh này thì sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, giống hệt như hồi quang phản chiếu, quay phắt đầu lại, đột nhiên ngẩn người, thấy Lý Kỳ ngồi trong xe tù, trong lòng liền kêu một tiếng thoải mái nha, bật cười ha ha, nói: - Ơ? Xu Mật Sứ, ngài ngồi xe thật sự là rất khác biệt nha.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Ta bình sinh đây cũng là lần đầu tiên ngồi, cảm giác rất tốt, ngài có muốn lên thử không.
Lư Thường Thanh khoát tay nói: - Lão phu không có phúc khí này, mọi người mau tới đây đi, Xu Mật Sứ đến xem chúng ta này.
Trận ồn ào này, lão già bên cạnh đều lần lược bước qua, vây xem Lý Kỳ.
Nhưng da mặt Lý sư phó dày hoàn toàn đã vượt qua cực hạn của loài người rồi, đối diện với nhiều người vây xem như vậy, không chút lúng túng nào, cười hỏi: - Khí sắc các vị đều không tệ nha. Đã đã nói mà, sinh mệnh đều dựa vào vận động, bình thường quét dọn thì sẽ khỏe mạnh hơn mà. Đương nhiên, có một số hoạt động làm nhiều sẽ có hại cho sức khỏe, ví dụ như thú vui khuê phòng. Các vị tuổi tác đã cao, đừng cứ cậy mạnh, phải bảo dưỡng thật tốt, trong nhà nuôi nhiều tư kỹ như vậy làm gì? Tốn nhiều tiền như vậy lại khiến bản thân sống ít hơn vài năm, việc này nhìn thế nào cũng là một vụ mua bán lỗ vốn nha.
Lư Thường Thanh hừ nói: - Xu Mật Sứ ngươi cũng không tốt hơn được chỗ nào, nhất phẩm đương triều ngồi xe tù, còn dám mạnh miệng, lão phu muốn coi thử ngươi có thể đắc ý được bao lâu.
Lý Kỳ chậc một tiếng, nói: - Ta nói này Lư lão, sao ông lại có thể nghĩ như vậy chứ, ta rất đau lòng đó. Đều là người lưu lạc chân trời, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng, ta đặc biệt vòng đường đến đây để thăm các ông đây. Về chuyện hai bạt tai kia, ta thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng ông cũng nên hiểu cho ta, ta đang dùng tính mạng để nói cho các ông biết một đạo lý, đứng trước luật pháp, ai cũng bình đẳng. Ông đánh người ta một bạt tai, nói không chừng người khác sẽ đánh ông một bạt tai, hoặc là ba cái cũng không chừng.
Vừa nghe thấy ba cái tát kia, Lư Thường Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: - Ngài nói rất đúng, có qua mà không có lại thật vô lễ, lão phu sẽ ghi nhớ thật kỹ.
Lý Kỳ ha ha nói: - Ai ui, muốn đánh người khác rồi, ta thật sợ nha, mau đi nhanh thôi, còn không đi nữa thì sẽ có tai nạn chết người đó. Các vị từ từ quét, bản quan không bồi được. Ha ha.
Xe tù lập tức chuyển động.
Kẻ ngồi xe tù đến chê cười người quét đường, đây là thế đạo gì hả!
Lư Thường Thanh giận đến suýt chút không hít thở được, đang chuẩn bị động chổi thì đột nhiên phát hiện trên đất có thêm nhiều vỏ hạt dưa nha, nhưng chỗ này vừa rồi rõ ràng đã quét sạch sẽ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi mà xe tù đi ngang qua đều để lại dấu vết vỏ hạt dưa.
Cổ đại không có nhựa đường gì đó, đều lấy đá phiến mà trải đường, rất nhiều kẽ hở, cho nên hạt dưa là khó quét nhất. Lư Thường Thanh vội vàng chỉ Lý Kỳ nói với sai nha kia: - Thằng nhãi ngươi chẳng lẽ mù sao, hắn thành tâm rải hạt dưa lung tung, sao ngươi có thể thấy mà coi như không thấy chứ.
Sai nha kia nói: - Ta nhìn thấy rồi.
- Vậy sao ngươi không quả.
Sai nha kia nửa nhắm nửa mở mắt, ngáp một cái, uể oải nói: - Thật sự xin lỗi, Xu Mật Sứ đã chịu xong tội ngồi tù ở phủ Đại Danh ta, đêm qua cũng đã hoàn thành thủ tục bàn giao, bây giờ không do chúng ta quản. Ông không thấy người áp giải Xu Mật Sứ là người của Kinh thành sao. Ngài ấy ném vỏ hạt dưa không phạm pháp, chúng ta không có quyền quản. Ngược lại các ông, quét nhanh chút đi, ta còn phải quay về phục mệnh nữa. Thật không biết đã tạo nghiệt gì mà phải cùng các ông chịu tội ở đây nữa.
- Nhưng lão phu vừa mới quét sạch sẽ rồi.
- Nhưng bây giờ lại dơ rồi, sao ông lại nhiều lời như vậy chứ, không phải chỉ là quét cái thôi sao, vậy mà cũng tính toán chi li, bớt nói nhảm, quét nhanh đi.
- Ngươi, một sai nha ngươi mà dám vô lễ với lão phu?
- Quan trên của chúng ta không nói cho chúng ta biết đối đãi với phạm nhân mà còn phải cung kính tôn trọng. Ông quét hay không, nếu không quét thì ngồi tù đợi đi.
- Ngươi ngươi a a
- Lư huynh, Lư huynh, huynh làm sao vậy?
Trong xe tù đã đi xa, Mã Kiều nhìn Lý Kỳ đang ra sức ném hạt dưa, buồn bực nói: - Xu Mật Sứ, ngài cũng thật nhàm chán mà!
Lý Kỳ giận dữ trừng mắt nhìn y, nói: - Ngươi nói thế không phải là vô nghĩa sao, có ai bị giam trong xe tù mà có thể cảm thấy không nhàm chán chứ!
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1732-2: Cùng là người lưu lạc chân trời (2)
10.0/10 từ 34 lượt.