Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1724-2: Tinh thần không biết sợ (2)
Triệu Tinh Yến liếc mắt xem thường, nhưng biết nếu mình không nghe lời, Lý Kỳ sẽ tiếp tục giằng co. hai chân di chuyển, hoa lệ xoay một vòng tròn.
Nghe thấy một tiếng huýt sáo vang lên: - Thật vểnh!
- Ừ?
- Lẳng lơ, lẳng lơ, không kìm lòng nổi.
Lý Kỳ gãi đầu, lại nói với Lưu Vân Hi: - Thập Nương, sao đột nhiên tốt lên rồi?
Vẻ mặt Lưu Vân Hi cũng hoang mang, lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ, loại bệnh này ta cũng gặp lần đầu tiên, tuy nhiên sư phụ đã từng nói, muốn khỏi hẳn cũng mất một năm, cho nên đây cũng không phải là rất kì quái.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không, ta cảm thấy, chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân, muội cẩn thận nghĩ lại xem.
Lưu Vân Hi trầm ngâm một lát, đột nhiên a một tiếng, nói: - Chẳng lẽ bởi vì ---
Quả nhiên là vợ chồng, thật sự là tâm đầu ý hợp! Ánh mắt Lý Kỳ lóe sáng, nói: - Tại sao?
Triệu Tinh Yến liếc nhìn Lưu Vân Hi. Đột nhiên hai mắt mở to, kéo tay Lưu Vân Hi, nói với Lý Kỳ: - Không có tại sao, tự nhiên tốt lên thôi.
Lý Kỳ ha hả nói: - Yến Phúc, muội còn muốn giấu ta đến khi nào, Thập Nương đã sớm nói cho ta biết rồi.
Triệu Tinh Yến lập tức quay đầu nhìn Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi gật đầu xin lỗi.
Lý Kỳ giả vờ cả giận nói: - Yến Phúc, muội thật sự là rất quá đáng, không ngờ làm vậy với vi phu, cái --- cái này thật sự rất đáng giận.
- Ta đáng giận?
Triệu Tinh Yến tức giận nhảy dựng lên, xông lên phía trước nói: - Huynh cho rằng ta muốn làm vậy sao, là huynh lưà ta trước, nói cái gì mà thuốc xổ.
Triệu Tinh Yến nổi đóa lên, Lý Kỳ vô cùng trống rỗng, thân mình hơi co lại phía sau, ủy khuất nói: - Chẳng lẽ thuốc xổ thì được?
- Huynh ---
Triệu Tinh Yến quay đầu đi, hốc mắt không hiểu sao lại ửng đỏ, muốn khóc to một trận. Chuyện này đúng là làm nàng ủy khuất, giao tấm thân trinh nữ của mình cho Lý Kỳ một cách không minh bạch, một chút cũng không chuẩn bị, đau đớn mấy ngày không nói, còn phải kể tiếp mấy tội danh của hắn nữa.
Nhưng điều này có thể trách ai đây, cũng không phải là Lý Kỳ thả nàng ra.
Lý Kỳ vội vàng đứng dậy, nói: - Được được được, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, ta muốn bồi tội với hai vị phu nhân, đa tạ hai vị phu nhân xả thân cứu phu, bên tiểu sinh có lễ.
Nói xong quả nhiên hắn cúi đầu vái chào.
Ngược lại làm Triệu Tinh Yến hơi ngượng ngùng, nói:
- Huynh đây là làm gì. Nói xong lại thấp giọng nói: - Dù sao --- dù sao sớm hay muộn cũng là của huynh.
Cũng đúng, nhưng, nói như vậy, ta thật đúng là thua lỗ, vốn dĩ đây là chuyện tốt, lại biến thành mơ mơ hồ hồ. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, chính thức nói: - Thập Nương, chúng ta nói chuyện, muội cảm thấy Yến Phúc khỏi hẳn và một đêm kia có liên quan gì đến nhau không?
Lưu Vân Hi lắc đầu, nói thật: - Ta không rõ ràng lắm, có lẽ có, dù sao hai người ít nhiều gì vẫn có chút quan hệ.
Triệu Tinh Yên nghe thấy mặt đỏ như máu.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Ta thấy khả năng này rất lớn, nói không chừng trong lúc ấy ta đã vô tình đụng thông huyệt đạo gì đó.
Đàm luận bệnh tình, Lưu Vân Hi lập tức bày ra dáng vẻ thầy thuốc, như thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, nói: - Cũng không loại trừ khả năng này.
Huyệt đạo? Triệu Tinh Yến cho dù trời sinh tính tình rộng lượng, vẫn khó tránh khỏi sắc mặt nóng lên, đổ mồ hôi đầm đìa, cúi đầu nói: - Mọi người đừng nói nữa được không.
Lý Kỳ ai một tiếng, nói: - Việc này liên quan đến bệnh tình của muội, chúng ta phải thảo luận rành mạch, rõ ràng, nếu không lần này muội đi Nhật Bản, ta làm sao yên tâm. Nói xong hắn lại nói với Lưu Vân Hi: - Thập Nương, tình huống lúc đó ta nhớ không rõ lắm, muội nói lại chi tiết với ta được không.
Triệu Tinh Yến lập tức nói: - Thập Nương, cô không thể nói.
Lưu Vân Hi nói: - Yên tâm, ta sẽ không nói, ta mới là lang trung.
Nói có quan hệ gì, để cho ta hồi tưởng lại một chút cũng được mà! Lý Kỳ bị vạch trần, hắng giọng lại, nói: - Nếu đây là một biện pháp, hơn nữa là biện pháp duy nhất, ta nghĩ chúng ta nên cương quyết chấp hành, mới vừa rồi Yến Phúc có nói là hơi nhức mỏi, ta nghĩ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, còn phải củng cố, tránh cho tái phát, tranh thủ trước khi đi Nhật Bản chữa khỏi hẳn.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói: - Củng cố như thế nào?
Lý Kỳ ha hả nói: - Đương nhiên chính là ---
Vẫn là bờ biển bên kia
Vẫn là lều trại bên kia.
Vẫn là ban đẹp xinh đẹp kia.
Lúc này Lý sư phó tâm tình kích thích dị thường, không khỏi hát vang trong lòng, chờ thật lâu cuối cùng cũng đến ngày hôm nay.
- Yến Phúc, nhanh lên lại đây.
Lý Kỳ cười tủm tỉm ngoắc tay với Triệu Tinh Yến đang đứng trong góc, hiện hình thành một con sói lớn.
Triệu Tinh Yến hai tay ôm ngực, cực kì có ý thức phòng vệ, nổi giận nói: - Không --- không được, ta làm không được, Thập Nương, chúng ta về đi.
Lý Kỳ ho một tiếng, nói: - Muội đừng nghĩ ta hạ lưu như vậy, chúng ta đang giúp muội chữa bệnh, đây là tinh thần không biết sợ, nhanh lên đến đây đi.
Triệu Tinh Yến hừ nói: - Cái gì không biết sợ, huynh cho rằng ta không biết huynh đang nghĩ gì sao? Cho dù --- cho dù ---- huynh giúp ta chữa bệnh, vậy tại sao huynh lại kêu Thập Nương tới, hơn nữa --- hơn nữa còn tới nơi này.
Lý Kỳ dùng lời lẽ chính nghĩa nói: - Thập Nương là lang trung nha, nàng nhất định phải ở đây hướng dẫn, nếu chẳng may xảy ra cái gì không hay thì làm sao bây giờ. Về phần tại sao tới nơi này, ta hi vọng có thể trở về tình huống cũ lúc đó, như vậy sẽ giúp đỡ bệnh tình bình phục. Ta làm tất cả chỉ vì xuất phát từ bệnh tình của huynh, Thập Nương, muội nói xem có đúng không?
- Đừng hỏi ta.
Lưu Vân Hi trừng mắt, khuôn mặt giận dữ.
Nàng trước đó cũng không biết mình giống với Triệu Tinh Yến, đều bị lừa dối, tuy nhiên nàng không sợ, nàng mang theo châm trên người.
- A.
Ta không thể gây thù với hai bên được. Lý Kỳ nói với Triệu Tinh Yến: - Yên Phúc, ngoan nào, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian, đợi sau khi qua vài lần điều trị, củng cố vững vàng lại.
- Huynh đừng mơ thực hiện được.
- Thật sự là có lòng tốt không được hồi báo. Muội cho rằng ta muốn đến đây hứng gió biển sao. Muội đã không muốn, chúng ta trở về.
Lý Kỳ thất vọng thở dài, đứng lên, vừa mới quay lưng, đột nhiên xoay mạnh người lại, xông lên, kéo tay Triệu Tinh Yến đến
- A---!
Triệu Tinh Yến kinh sợ kêu một tiếng, nhưng đã trễ, Lý Kỳ đã kéo nàng té nhào vào đấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, nghe tiếng tim đập lẫn nhau, trong trướng bồng nhiệt độ đột nhiên thăng lên.
Không được, càng thời điểm này ta càng phải cẩn thận, quyết không để các nàng nhìn ra kinh nghiệm phong phú của mình, hai nữ nhân này cũng không dễ chọc. Lý Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Vân Hi, vô cùng ngây thơ mà hỏi: - Thật có lỗi, tiểu đệ không có kinh nghiệm gì, xin hỏi hai vị mĩ nữ, tiểu đệ hiện tại nên làm thế nào, mới có thể không nặng bên này nhẹ bên kia, các nàng hẳn là có kinh nghiệm.
Trong trướng đầu tiên là tĩnh lặng, lập tức vang lên hai âm thanh trong trẻo.
Bốp bốp!
Làm một đám hải âu giật mình!
Trên đời này sao lại có nam nhân ti tiện như vậy.
Bắc Tống Phong Lưu
Nghe thấy một tiếng huýt sáo vang lên: - Thật vểnh!
- Ừ?
- Lẳng lơ, lẳng lơ, không kìm lòng nổi.
Lý Kỳ gãi đầu, lại nói với Lưu Vân Hi: - Thập Nương, sao đột nhiên tốt lên rồi?
Vẻ mặt Lưu Vân Hi cũng hoang mang, lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ, loại bệnh này ta cũng gặp lần đầu tiên, tuy nhiên sư phụ đã từng nói, muốn khỏi hẳn cũng mất một năm, cho nên đây cũng không phải là rất kì quái.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không, ta cảm thấy, chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân, muội cẩn thận nghĩ lại xem.
Lưu Vân Hi trầm ngâm một lát, đột nhiên a một tiếng, nói: - Chẳng lẽ bởi vì ---
Quả nhiên là vợ chồng, thật sự là tâm đầu ý hợp! Ánh mắt Lý Kỳ lóe sáng, nói: - Tại sao?
Triệu Tinh Yến liếc nhìn Lưu Vân Hi. Đột nhiên hai mắt mở to, kéo tay Lưu Vân Hi, nói với Lý Kỳ: - Không có tại sao, tự nhiên tốt lên thôi.
Lý Kỳ ha hả nói: - Yến Phúc, muội còn muốn giấu ta đến khi nào, Thập Nương đã sớm nói cho ta biết rồi.
Triệu Tinh Yến lập tức quay đầu nhìn Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi gật đầu xin lỗi.
Lý Kỳ giả vờ cả giận nói: - Yến Phúc, muội thật sự là rất quá đáng, không ngờ làm vậy với vi phu, cái --- cái này thật sự rất đáng giận.
- Ta đáng giận?
Triệu Tinh Yến tức giận nhảy dựng lên, xông lên phía trước nói: - Huynh cho rằng ta muốn làm vậy sao, là huynh lưà ta trước, nói cái gì mà thuốc xổ.
Triệu Tinh Yến nổi đóa lên, Lý Kỳ vô cùng trống rỗng, thân mình hơi co lại phía sau, ủy khuất nói: - Chẳng lẽ thuốc xổ thì được?
- Huynh ---
Triệu Tinh Yến quay đầu đi, hốc mắt không hiểu sao lại ửng đỏ, muốn khóc to một trận. Chuyện này đúng là làm nàng ủy khuất, giao tấm thân trinh nữ của mình cho Lý Kỳ một cách không minh bạch, một chút cũng không chuẩn bị, đau đớn mấy ngày không nói, còn phải kể tiếp mấy tội danh của hắn nữa.
Nhưng điều này có thể trách ai đây, cũng không phải là Lý Kỳ thả nàng ra.
Lý Kỳ vội vàng đứng dậy, nói: - Được được được, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, ta muốn bồi tội với hai vị phu nhân, đa tạ hai vị phu nhân xả thân cứu phu, bên tiểu sinh có lễ.
Nói xong quả nhiên hắn cúi đầu vái chào.
Ngược lại làm Triệu Tinh Yến hơi ngượng ngùng, nói:
- Huynh đây là làm gì. Nói xong lại thấp giọng nói: - Dù sao --- dù sao sớm hay muộn cũng là của huynh.
Cũng đúng, nhưng, nói như vậy, ta thật đúng là thua lỗ, vốn dĩ đây là chuyện tốt, lại biến thành mơ mơ hồ hồ. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, chính thức nói: - Thập Nương, chúng ta nói chuyện, muội cảm thấy Yến Phúc khỏi hẳn và một đêm kia có liên quan gì đến nhau không?
Lưu Vân Hi lắc đầu, nói thật: - Ta không rõ ràng lắm, có lẽ có, dù sao hai người ít nhiều gì vẫn có chút quan hệ.
Triệu Tinh Yên nghe thấy mặt đỏ như máu.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Ta thấy khả năng này rất lớn, nói không chừng trong lúc ấy ta đã vô tình đụng thông huyệt đạo gì đó.
Đàm luận bệnh tình, Lưu Vân Hi lập tức bày ra dáng vẻ thầy thuốc, như thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, nói: - Cũng không loại trừ khả năng này.
Huyệt đạo? Triệu Tinh Yến cho dù trời sinh tính tình rộng lượng, vẫn khó tránh khỏi sắc mặt nóng lên, đổ mồ hôi đầm đìa, cúi đầu nói: - Mọi người đừng nói nữa được không.
Lý Kỳ ai một tiếng, nói: - Việc này liên quan đến bệnh tình của muội, chúng ta phải thảo luận rành mạch, rõ ràng, nếu không lần này muội đi Nhật Bản, ta làm sao yên tâm. Nói xong hắn lại nói với Lưu Vân Hi: - Thập Nương, tình huống lúc đó ta nhớ không rõ lắm, muội nói lại chi tiết với ta được không.
Triệu Tinh Yến lập tức nói: - Thập Nương, cô không thể nói.
Lưu Vân Hi nói: - Yên tâm, ta sẽ không nói, ta mới là lang trung.
Nói có quan hệ gì, để cho ta hồi tưởng lại một chút cũng được mà! Lý Kỳ bị vạch trần, hắng giọng lại, nói: - Nếu đây là một biện pháp, hơn nữa là biện pháp duy nhất, ta nghĩ chúng ta nên cương quyết chấp hành, mới vừa rồi Yến Phúc có nói là hơi nhức mỏi, ta nghĩ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, còn phải củng cố, tránh cho tái phát, tranh thủ trước khi đi Nhật Bản chữa khỏi hẳn.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói: - Củng cố như thế nào?
Lý Kỳ ha hả nói: - Đương nhiên chính là ---
Vẫn là bờ biển bên kia
Vẫn là lều trại bên kia.
Vẫn là ban đẹp xinh đẹp kia.
Lúc này Lý sư phó tâm tình kích thích dị thường, không khỏi hát vang trong lòng, chờ thật lâu cuối cùng cũng đến ngày hôm nay.
- Yến Phúc, nhanh lên lại đây.
Lý Kỳ cười tủm tỉm ngoắc tay với Triệu Tinh Yến đang đứng trong góc, hiện hình thành một con sói lớn.
Triệu Tinh Yến hai tay ôm ngực, cực kì có ý thức phòng vệ, nổi giận nói: - Không --- không được, ta làm không được, Thập Nương, chúng ta về đi.
Lý Kỳ ho một tiếng, nói: - Muội đừng nghĩ ta hạ lưu như vậy, chúng ta đang giúp muội chữa bệnh, đây là tinh thần không biết sợ, nhanh lên đến đây đi.
Triệu Tinh Yến hừ nói: - Cái gì không biết sợ, huynh cho rằng ta không biết huynh đang nghĩ gì sao? Cho dù --- cho dù ---- huynh giúp ta chữa bệnh, vậy tại sao huynh lại kêu Thập Nương tới, hơn nữa --- hơn nữa còn tới nơi này.
Lý Kỳ dùng lời lẽ chính nghĩa nói: - Thập Nương là lang trung nha, nàng nhất định phải ở đây hướng dẫn, nếu chẳng may xảy ra cái gì không hay thì làm sao bây giờ. Về phần tại sao tới nơi này, ta hi vọng có thể trở về tình huống cũ lúc đó, như vậy sẽ giúp đỡ bệnh tình bình phục. Ta làm tất cả chỉ vì xuất phát từ bệnh tình của huynh, Thập Nương, muội nói xem có đúng không?
- Đừng hỏi ta.
Lưu Vân Hi trừng mắt, khuôn mặt giận dữ.
Nàng trước đó cũng không biết mình giống với Triệu Tinh Yến, đều bị lừa dối, tuy nhiên nàng không sợ, nàng mang theo châm trên người.
- A.
Ta không thể gây thù với hai bên được. Lý Kỳ nói với Triệu Tinh Yến: - Yên Phúc, ngoan nào, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian, đợi sau khi qua vài lần điều trị, củng cố vững vàng lại.
- Huynh đừng mơ thực hiện được.
- Thật sự là có lòng tốt không được hồi báo. Muội cho rằng ta muốn đến đây hứng gió biển sao. Muội đã không muốn, chúng ta trở về.
Lý Kỳ thất vọng thở dài, đứng lên, vừa mới quay lưng, đột nhiên xoay mạnh người lại, xông lên, kéo tay Triệu Tinh Yến đến
- A---!
Triệu Tinh Yến kinh sợ kêu một tiếng, nhưng đã trễ, Lý Kỳ đã kéo nàng té nhào vào đấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, nghe tiếng tim đập lẫn nhau, trong trướng bồng nhiệt độ đột nhiên thăng lên.
Không được, càng thời điểm này ta càng phải cẩn thận, quyết không để các nàng nhìn ra kinh nghiệm phong phú của mình, hai nữ nhân này cũng không dễ chọc. Lý Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Vân Hi, vô cùng ngây thơ mà hỏi: - Thật có lỗi, tiểu đệ không có kinh nghiệm gì, xin hỏi hai vị mĩ nữ, tiểu đệ hiện tại nên làm thế nào, mới có thể không nặng bên này nhẹ bên kia, các nàng hẳn là có kinh nghiệm.
Trong trướng đầu tiên là tĩnh lặng, lập tức vang lên hai âm thanh trong trẻo.
Bốp bốp!
Làm một đám hải âu giật mình!
Trên đời này sao lại có nam nhân ti tiện như vậy.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1724-2: Tinh thần không biết sợ (2)
10.0/10 từ 34 lượt.