Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1722: Chuẩn bị đầy đủ, tính toán cho trường hợp xấu nhất
Người tới không phải là người ngoài, mà chính là Tửu Quỷ, người này bước đi nhanh, lảo đảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã, nhưng không giống với người khác, làm thế nào cũng không ngã được.
Hơn nữa nhìn thì có vẻ tốc độ không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mắt Lý Kỳ, há mồm thở dốc nói: - Ai ôi!!! Ta chạy sắp chết rồi.
Thở mạnh như vậy, nhất định là giả bộ. Lý Kỳ hừ một tiếng, gọn gàng dứt khoát nói: - Ngươi ít lừa gạt ta đi, cho dù ngươi lôi cả phổi ra thổi, ta vẫn làm việc dựa theo hợp đồng.
Tửu Quỷ nghe thấy, hô hấp lập tức vững vàng trở lại, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nhưng vẻ mặt bất mãn nói: - Xu Mật Sứ, ngươi thật sự là quá nhỏ mọn, ta vừa có công lao, lại có ---.
Lý Lỳ lười nói chuyện với lão ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía sau, nói: - Người đâu?
Tửu Quỷ thấy không chiếm được thông cảm, trong lòng buồn bực, phất tay nói: - Ra đi, ra đi.
Hơn mười người sai vặt trẻ tuổi đi ra từ bên cạnh bờ cát, không khó nhìn ra họ đều là nữa giả trang nam.
Triệu Tinh Yến hiếu kì nói:
- Nam Bác Vạn, đây là thủ hạ của ngươi?
Nam Bác Vạn đầu tiên là sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: - Không --- không phải, một người trong chỗ này ta cũng không nhận ra.
Lý Kỳ cười với Triệu Tinh Yến: - Các nàng sẽ là vệ sĩ của muội.
- Vệ sĩ?
Triệu Tinh Yến kinh ngạc lên tiếng.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Lần này viễn chinh, nguy hiểm rất nhiều, cho dù thành bại thế nào, ta đều không hi vọng muội có bất kỳ sơ suất gì, cho nên ta nhất định phải phái người đi bảo vệ muội. Tuy rằng muội thường thường giả thành nam, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, nếu mỗi ngày đều đi cùng đám lão gia kia, vậy thì không tốt.
Triệu Tinh Yến liếc mắt đánh giá mấy gã sai vặt trẻ tuổi, thấy khuôn mặt các nàng đều trẻ trung, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dù nhìn thế nào, cũng thấy giống người cần được bảo vệ, mà không phải là người bảo vệ người khác, nói: - Nhưng các nàng nhìn qua ---.
Nàng muốn nói lại thôi, ngụ ý, các nàng liệu có làm được gì không?
Tửu Quỷ đĩnh đạc cười nói: - Người đừng khinh thường các nàng, chỉ với công phu mèo ba chân của người, các nàng có thể một đấu với ba.
Triệu Tinh Yến khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Tửu Quỷ, trong lòng rất không hài lòng. Nàng là đồ đệ của Chủng Sư Đạo, có câu danh sư xuất cao đồ. Lạnh lùng cười nói: - Vậy sao?
Lời nói vừa dứt, nàng nhanh như chớp rút đoản kiếm ra, một kiếm đâm về phía thiếu nữ trước mặt.
- À?
Hai con chim non Lý Kỳ, Nam Bác Vạn nhất thời sợ tới mức bật ra tiếng.
Chỉ thấy kiếm của Triệu Tinh Yến dừng tại trước ngực của cô gái kia, gần như đã đâm thủng, chỉ cách khoảng một mi-li-mét, nhưng cô gái kia một cái lông cũng không động, vẫn buông tay xuống, làm như không thấy đoản kiếm trong tay Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến liếc mắt nhìn Tửu Quỷ: - Sao --- sao lại thế?
Tửu Quỷ nói: - Cái này phải trách Xu Mật Sứ, là hắn muốn ta huấn luyện như vậy, phục tùng, phục tùng nữa, phục tùng mãi.
- Rất thú vị. Lý Kỳ nói: - Nhưng ta nhớ trên hiệp ước đã viết rõ, phải đạt tới yêu cầu của ta mới có thể giữ lời.
- Ồ, hóa ra ngươi muốn kiểm nghiệm. Được, không có vấn đề.
Tủy Quỷ đĩnh đạc nói với cô gái kia: - Mang ra cho đại nhân nhìn.
- Vút.
Hàn quang chợt lóe.
Nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Một con dao găm bay qua đoản kiếm bay đến gần cổ Triệu Tinh Yến.
Cả người Triệu Tinh Yến ngây ra như phỗng, trong cổ họng không nói lên tiếng, chỉ cảm thấy hàn khí kinh người. Đoản kiếm trong tay hơi lay động trong không khí, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ khuôn mặt xuống.
Không biết từ lúc nào cô gái kia đã xuất hiện bên phải Triệu Tinh Yến, trong tay nắm con dao găm sắc bén, lưỡi dao sắc trực tiếp đặt trên động mạch chủ cổ Triệu Tinh Yến, cùng lúc đó, Mã Kiều đột nhiên xuất hiện bên trái Triệu Tinh Yến, cầm thanh đoản đao đến bên cổ Triệu Tinh Yến, đoản đao dường như nhanh chóng dán sát vào da của nàng.
Người thiếu nữ kia nghiêng mắt nhìn Mã Kiều, trong mắt mang theo ý thù địch.
Mã Kiều nói sơ lược: - Đừng hiểu lầm, ta chỉ sợ tay cô làm thương người khác.
- Ta đã được dạy dỗ, sẽ không làm đả thương người khác.
Tửu Quỷ cười nhìn Mã Kiều, lại nói với thiếu nữ kia: - Để xuống đi, để xuống đi, vị này là đại sư huynh của các ngươi, ngươi không phải là đối thủ của y.
Cô gái kia lúc này mới thu lại dao găm.
Mã Kiều cũng thu đoản đao về.
Triệu Tinh Yến thở dài một hơi, khiếp sợ nhìn thiếu nữ kia, một khắc mới vừa rồi, nàng thật sự có cảm giác của cái chết, điều này thật sự quá kinh khủng, nàng cũng không dám nghi ngờ Tửu Quỷ nữa.
Thật nhanh!
Lý Kỳ cũng bị hù đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, nhưng nhìn cũng biết là Tửu Quỷ tự mình dạy dỗ, bởi vì Tửu Quỷ kì thật không có quá nhiều chiêu thức, chỉ một chữ là --- nhanh.
Tuy nhiên từ sau khi Tửu Quỷ bị Quái Cửu Lang đùa bỡn, cố ý áp chế chính mình, vì vậy lựa chọn một thanh kiếm lớn làm vũ khí, tuy rằng khi nhảy lên thế lớn lực chìm, nhưng tốc độ vẫn nhanh không hề giảm đi.
Nhưng, lúc trước Tửu Quỷ và Ngọc Diện Phi Hồ chiến một trận, dường như chỉ trong nháy mắt đã lấy tay của Ngọc Diện Phi Hồ xuống, nhưng cũng chỉ chút nữa, Tửu Quỷ có lẽ đã đầu một nơi thân một nẻo rồi. Trong một khắc này Lý Kỳ biết tên này thật ra vẫn đang ẩn giấu thực lực của chính mình, trong thiên hạ, người có lẽ có thể địch lại với người này, ngoại trừ Chu Đồng đã qua đời ra, thì chỉ còn lại lão quái vật kia thôi.
Tửu quỷ đột nhiên nói: - Các ngươi cũng để đại sư huynh mở rộng tầm mắt bản lĩnh của các ngươi đi. A, đại sư huynh các ngươi thích nhất là một mình đấu với nhiều người, các ngươi lên cùng một lúc đi.
Vô số hàn quang đồng thời lóe lên, chỉ thấy bóng dáng của hơn mười thiếu nữ lay động, ánh mắt sắc bén linh hoạt giống như đang nhìn mọi thứ, nhưng các nàng rất cẩn thận. Mới vừa rồi Mã Kiều ra tay, khiến các nàng không dám đối phó với Mã Kiều giống như đối phó với Triệu Tinh Yến.
Tửu Quỷ chết tiệt. Mã Kiều đột nhiên ngồi xổm xuống, chân phải quét ngang vẽ trên mặt đất một nửa vòng, một trận cát bụi bỗng nhiên bay lên từ mặt đất, đánh về phía các thiếu nữ.
Cmn! Lại là chiêu này.
Lý Kỳ nhìn đến cả kinh, nhưng hắn nhớ rõ, lúc trước khi Mã Kiều và Nhạc Phi tỉ thí, cũng sử dụng chiêu này, nhưng khi đó là tuyết, còn bây giờ là cát.
- Bỉ ---
Tửu Quỷ còn chưa nói xong từ "ổi", chiêu thức tiếp theo của Mã Kiều đã khiến lão ta phải mở rộng tầm mắt.
Trong chớp mắt, Mã Kiều đã chạy xa tới khoảng hai ba mươi bước, hoàn toàn nhảy ra vòng chiến đầu, tốc độ phải nói là quá nhanh!
Tình hình gì đây?
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Chỉ thấy Mã Kiều vừa nhảy xuống, vừa thở gấp nói: - Ông mới là bỉ ổi, biết rõ lão tử không đánh phụ nữ, còn gọi một đám phụ nữ đến tỉ thí với lão tử. Đến đây, Tửu Quỷ, nếu như ngươi là đàn ông thì tự mình đến đây, lão tử muốn đấu với ông mấy trăm hiệp.
Tửu Quỷ rất vô sỉ cười ha hả nói - Ta không đánh với ngươi.
Mọi người xung quanh ầm ầm cười to.
Thủy triều lên xuống, mặt trời lặn ở phía tây, khiến những con sóng trắng xóa trở nên lấp lánh ánh kim.
Hai người Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến bước đi chậm rãi bên bãi biển, sóng biển dưới chân bọn họ lên xuống.
- Huynh sớm đã định để ta đi Nhật Bản sao?
Triệu Tinh Yến vừa đi, vừa nói.
Đến cả vệ sĩ cũng chuẩn bị xong, khó trách nàng sẽ hỏi như thế.
Nhưng Lý Kỳ lại lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, thật ra đây chỉ là một phần mà thôi, những thiếu nữ này đều là cô nhi ta thu nhận và giúp đỡ ở Nam Ngô. Nếu ta không thu lưu các nàng, e rằng các nàng đã chết đói rồi. Nhưng muội cũng biết, ta không nuôi dưỡng người không công, cho nên giao các nàng cho Tửu Quỷ, để Tửu Quỷ dạy các nàng võ nghệ, tuy phí dụng không hề rẻ, huấn luyện một người là một thùng tuyệt thế vô song. Ta định để các nàng đi bảo vệ muội và bên Thất Nương, không liên quan gì đến việc muội đi Nhật Bản. Lý do phía trước ta đã nói. Các muội đều là phụ nữ, một đám đàn ông đi theo bên người có nhiều chỗ không tiện.
Nói tới đây, hắn thở dài nói: - Thật ra vốn dĩ ta định tự mình đi, nhưng ta không ngờ nội chiến Nhật Bản lại bùng nổ nhanh như vậy. Mà đúng lúc này Kim quốc đang bắt đầu tây chinh, điều này làm cho ta không thể phân thân. Nhưng đối với Đại Tống mà nói, tầm quan trọng của chiến trường phía tây cao hơn Nhật Bản. Hoàng thượng không thể đồng ý để ta lĩnh quân xuất chinh.
- Mặc dù Ngưu Cao rất có tài năng quân sự, nhưng y trong chính trị chính là một người ngoài ngành, mà Nam Bác Vạn thì càng không cần phải nói, y chỉ là một người làm tốt nhiệm vụ được giao, chứ không phải là nhân tài đưa ra kế hoạch. Có câu là văn võ không phân biệt, ta cần một người thay ta chưởng quản đại cục, hơn nữa người này phải là người mà ta tín nhiệm nhất.
Triệu Tinh Yến cười khổ nói:
- Ta cũng không ngờ huynh sẽ tín nhiệm ta như vậy, càng không ngờ huynh lại có dã tâm lớn như thế.
Lý Kỳ cười hỏi: - Vậy trong mắt muội ta là người như thế nào?
- Giống như tên của huynh, một người kỳ quái. Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng cười, nói: - Nhưng nhìn từ những việc huynh đã làm, ta cho rằng huynh không phải là người ham quyền lực, thật không ngờ huynh lại có khát vọng quyền lực lớn như vậy.
- Mỗi người đều sợ chết, ta cũng không ngoại lệ. Lý Kỳ không muốn nói nhiều chuyện này, chuyển sang chủ đề khác: - Ta cũng không ngờ muội sẽ không ngăn cản ta.
- Đúng vậy, chính ta cũng không ngờ. Ánh mắt Triệu Tinh Yến nhìn về phương xa, nói: - Thật ra đêm hôm đó, ta đã nghĩ đối phó huynh như thế nào, nhưng --- nhưng cũng giống như lúc trước, ta cuối cùng vẫn chọn vẫn xuống nhảy xuống cái bẫy huynh đã sắp sẵn.
Lý Kỳ đột nhiên ngừng lại, cầm bàn tay thon mềm của Triệu Tinh Yến nói: - Yến Phúc, ta thẳng thắn với muội, không phải là muốn muội đi Nhật Bản, mà là ---.
Triệu Tinh Yến không đợi hắn nói hết lời, đã nói: - Ta biết, nếu ta không muốn, huynh cũng không bắt ép được, nếu ta đã quyết định, việc này cho dù huynh không cho ta đi, ta vẫn sẽ đi. Ta không giống với huynh, ta rất khó để tin tưởng một người, ta đã giao tính mạng mình cho huynh, thì không thể giao tính mạng mình cho người khác nữa. Hơn nữa chuyện này cũng có liên quan rất lớn đến ta, ta đi cũng hợp lẽ.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Nhưng muội nhất định phải nhớ kĩ, làm việc không cần miễn cưỡng, trên đời này không có đường cùng, trong hoàn cảnh khó khăn chắc chắn sẽ có bước xoay chuyển, nếu đã thất bại, muội không được cậy mạnh, lập tức trở về, chúng ta nghĩ biện pháp khác.
Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, nói: - Ta biết rồi.
Trả lời nhanh như vậy, rốt cuộc có nghe thấy hay không! Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thật ra cho dù muội không chịu, cũng không thể như muội mong muốn, bởi vì những thiếu nữ này sẽ đưa muội về Đại Tống an toàn, cho dù là trói về.
Triệu Tinh Yến cau mày nói: - Phải dùng tới cách này sao?
- Chắc chắn, ta hiểu rất rõ muội, muội là một người không chịu thua, khó tránh sẽ đâm đầu vào sừng trâu, ta muốn đảm bảo nếu chẳng may.
- Xem ra huynh không quá tin tưởng lần này xuất chinh.
Lý Kỳ cười nói: - Ta vĩnh viễn sẽ chuẩn bị đầy đủ, tính toán cho trường hợp xấu nhất, dù sao mưu sự do người, thành sự do trời, ai cũng không thể đảm bảo một đời bách chiến bách thắng.
Triệu Tinh Yến gật đầu, dường như nhớ tới chuyện gì, nói: - À, có chuyện quên nói với huynh, ta không định để Thập Nương đi cùng.
Sắc mặt Lý Kỳ cả kinh, nói: - Tại sao?
Triệu Tinh Yến nói: - Người Thập Nương yêu chính là huynh, nàng giúp ta chữa bệnh cũng vì huynh, dựa vào cái gì mà bảo nàng vì ta chia tách với huynh, đi Nhật Bản mạo hiểm.
Lý Kỳ thoảng sửng sốt, nói: - Đúng, như vậy quả có lỗi với Thập Nương, nhưng ai cũng không muốn, muội đi Nhật Bản cũng không phải vì bản thân, mà vì mọi người chúng ta, nàng ta cũng là một phần trong đó, cũng nên đóng góp một phần công sức.
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Bệnh của ta chỉ là đau thôi, không đáng lo đến tính mạng, một tháng chỉ có vài ngày như vậy, nhịn một chút là qua rồi.
Lý Kỳ nói: - Nhưng vấn đề là muội hoàn toàn không nhịn được.
Triệu Tinh Yến nói: - Nhớ rõ lúc trước Quái Cửu Lang đã từng nói, đau đớn này sẽ giảm bớt theo thời gian, hiện giờ đã hai năm trôi qua, đau đớn hẳn đã giảm đi rất nhiều. Huynh đừng khuyên ta nữa, ta nói gì cũng không mang Thập Nương đi theo, chuyện này đối với nàng ấy không công bằng, từ tháng này trở đi ta không có ý định ti châm nữa.
- Nhưng ---
Lý Kỳ nói xong bỗng nhiên sửng sốt, nói: - Đợi đã, tháng này? Nguyệt sự tháng này của muội không phải đã qua rồi sao?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Vẫn chưa có ---.
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Lý Kỳ nghi ngờ nhìn nàng, nói: - Vẫn chưa có gì?
Hai gò má Triệu Tinh Yến thoáng đỏ bừng, ấp úng nói: - Vâng, mấy ngày trước Thập Nương đã giúp ta thi châm, ý ta là bắt đầu từ tháng này.
Bắc Tống Phong Lưu
Hơn nữa nhìn thì có vẻ tốc độ không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mắt Lý Kỳ, há mồm thở dốc nói: - Ai ôi!!! Ta chạy sắp chết rồi.
Thở mạnh như vậy, nhất định là giả bộ. Lý Kỳ hừ một tiếng, gọn gàng dứt khoát nói: - Ngươi ít lừa gạt ta đi, cho dù ngươi lôi cả phổi ra thổi, ta vẫn làm việc dựa theo hợp đồng.
Tửu Quỷ nghe thấy, hô hấp lập tức vững vàng trở lại, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nhưng vẻ mặt bất mãn nói: - Xu Mật Sứ, ngươi thật sự là quá nhỏ mọn, ta vừa có công lao, lại có ---.
Lý Lỳ lười nói chuyện với lão ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía sau, nói: - Người đâu?
Tửu Quỷ thấy không chiếm được thông cảm, trong lòng buồn bực, phất tay nói: - Ra đi, ra đi.
Hơn mười người sai vặt trẻ tuổi đi ra từ bên cạnh bờ cát, không khó nhìn ra họ đều là nữa giả trang nam.
Triệu Tinh Yến hiếu kì nói:
- Nam Bác Vạn, đây là thủ hạ của ngươi?
Nam Bác Vạn đầu tiên là sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: - Không --- không phải, một người trong chỗ này ta cũng không nhận ra.
Lý Kỳ cười với Triệu Tinh Yến: - Các nàng sẽ là vệ sĩ của muội.
- Vệ sĩ?
Triệu Tinh Yến kinh ngạc lên tiếng.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Lần này viễn chinh, nguy hiểm rất nhiều, cho dù thành bại thế nào, ta đều không hi vọng muội có bất kỳ sơ suất gì, cho nên ta nhất định phải phái người đi bảo vệ muội. Tuy rằng muội thường thường giả thành nam, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, nếu mỗi ngày đều đi cùng đám lão gia kia, vậy thì không tốt.
Triệu Tinh Yến liếc mắt đánh giá mấy gã sai vặt trẻ tuổi, thấy khuôn mặt các nàng đều trẻ trung, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dù nhìn thế nào, cũng thấy giống người cần được bảo vệ, mà không phải là người bảo vệ người khác, nói: - Nhưng các nàng nhìn qua ---.
Nàng muốn nói lại thôi, ngụ ý, các nàng liệu có làm được gì không?
Tửu Quỷ đĩnh đạc cười nói: - Người đừng khinh thường các nàng, chỉ với công phu mèo ba chân của người, các nàng có thể một đấu với ba.
Triệu Tinh Yến khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Tửu Quỷ, trong lòng rất không hài lòng. Nàng là đồ đệ của Chủng Sư Đạo, có câu danh sư xuất cao đồ. Lạnh lùng cười nói: - Vậy sao?
Lời nói vừa dứt, nàng nhanh như chớp rút đoản kiếm ra, một kiếm đâm về phía thiếu nữ trước mặt.
- À?
Hai con chim non Lý Kỳ, Nam Bác Vạn nhất thời sợ tới mức bật ra tiếng.
Chỉ thấy kiếm của Triệu Tinh Yến dừng tại trước ngực của cô gái kia, gần như đã đâm thủng, chỉ cách khoảng một mi-li-mét, nhưng cô gái kia một cái lông cũng không động, vẫn buông tay xuống, làm như không thấy đoản kiếm trong tay Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến liếc mắt nhìn Tửu Quỷ: - Sao --- sao lại thế?
Tửu Quỷ nói: - Cái này phải trách Xu Mật Sứ, là hắn muốn ta huấn luyện như vậy, phục tùng, phục tùng nữa, phục tùng mãi.
- Rất thú vị. Lý Kỳ nói: - Nhưng ta nhớ trên hiệp ước đã viết rõ, phải đạt tới yêu cầu của ta mới có thể giữ lời.
- Ồ, hóa ra ngươi muốn kiểm nghiệm. Được, không có vấn đề.
Tủy Quỷ đĩnh đạc nói với cô gái kia: - Mang ra cho đại nhân nhìn.
- Vút.
Hàn quang chợt lóe.
Nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Một con dao găm bay qua đoản kiếm bay đến gần cổ Triệu Tinh Yến.
Cả người Triệu Tinh Yến ngây ra như phỗng, trong cổ họng không nói lên tiếng, chỉ cảm thấy hàn khí kinh người. Đoản kiếm trong tay hơi lay động trong không khí, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ khuôn mặt xuống.
Không biết từ lúc nào cô gái kia đã xuất hiện bên phải Triệu Tinh Yến, trong tay nắm con dao găm sắc bén, lưỡi dao sắc trực tiếp đặt trên động mạch chủ cổ Triệu Tinh Yến, cùng lúc đó, Mã Kiều đột nhiên xuất hiện bên trái Triệu Tinh Yến, cầm thanh đoản đao đến bên cổ Triệu Tinh Yến, đoản đao dường như nhanh chóng dán sát vào da của nàng.
Người thiếu nữ kia nghiêng mắt nhìn Mã Kiều, trong mắt mang theo ý thù địch.
Mã Kiều nói sơ lược: - Đừng hiểu lầm, ta chỉ sợ tay cô làm thương người khác.
- Ta đã được dạy dỗ, sẽ không làm đả thương người khác.
Tửu Quỷ cười nhìn Mã Kiều, lại nói với thiếu nữ kia: - Để xuống đi, để xuống đi, vị này là đại sư huynh của các ngươi, ngươi không phải là đối thủ của y.
Cô gái kia lúc này mới thu lại dao găm.
Mã Kiều cũng thu đoản đao về.
Triệu Tinh Yến thở dài một hơi, khiếp sợ nhìn thiếu nữ kia, một khắc mới vừa rồi, nàng thật sự có cảm giác của cái chết, điều này thật sự quá kinh khủng, nàng cũng không dám nghi ngờ Tửu Quỷ nữa.
Thật nhanh!
Lý Kỳ cũng bị hù đến mức tim suýt nhảy ra ngoài, nhưng nhìn cũng biết là Tửu Quỷ tự mình dạy dỗ, bởi vì Tửu Quỷ kì thật không có quá nhiều chiêu thức, chỉ một chữ là --- nhanh.
Tuy nhiên từ sau khi Tửu Quỷ bị Quái Cửu Lang đùa bỡn, cố ý áp chế chính mình, vì vậy lựa chọn một thanh kiếm lớn làm vũ khí, tuy rằng khi nhảy lên thế lớn lực chìm, nhưng tốc độ vẫn nhanh không hề giảm đi.
Nhưng, lúc trước Tửu Quỷ và Ngọc Diện Phi Hồ chiến một trận, dường như chỉ trong nháy mắt đã lấy tay của Ngọc Diện Phi Hồ xuống, nhưng cũng chỉ chút nữa, Tửu Quỷ có lẽ đã đầu một nơi thân một nẻo rồi. Trong một khắc này Lý Kỳ biết tên này thật ra vẫn đang ẩn giấu thực lực của chính mình, trong thiên hạ, người có lẽ có thể địch lại với người này, ngoại trừ Chu Đồng đã qua đời ra, thì chỉ còn lại lão quái vật kia thôi.
Tửu quỷ đột nhiên nói: - Các ngươi cũng để đại sư huynh mở rộng tầm mắt bản lĩnh của các ngươi đi. A, đại sư huynh các ngươi thích nhất là một mình đấu với nhiều người, các ngươi lên cùng một lúc đi.
Vô số hàn quang đồng thời lóe lên, chỉ thấy bóng dáng của hơn mười thiếu nữ lay động, ánh mắt sắc bén linh hoạt giống như đang nhìn mọi thứ, nhưng các nàng rất cẩn thận. Mới vừa rồi Mã Kiều ra tay, khiến các nàng không dám đối phó với Mã Kiều giống như đối phó với Triệu Tinh Yến.
Tửu Quỷ chết tiệt. Mã Kiều đột nhiên ngồi xổm xuống, chân phải quét ngang vẽ trên mặt đất một nửa vòng, một trận cát bụi bỗng nhiên bay lên từ mặt đất, đánh về phía các thiếu nữ.
Cmn! Lại là chiêu này.
Lý Kỳ nhìn đến cả kinh, nhưng hắn nhớ rõ, lúc trước khi Mã Kiều và Nhạc Phi tỉ thí, cũng sử dụng chiêu này, nhưng khi đó là tuyết, còn bây giờ là cát.
- Bỉ ---
Tửu Quỷ còn chưa nói xong từ "ổi", chiêu thức tiếp theo của Mã Kiều đã khiến lão ta phải mở rộng tầm mắt.
Trong chớp mắt, Mã Kiều đã chạy xa tới khoảng hai ba mươi bước, hoàn toàn nhảy ra vòng chiến đầu, tốc độ phải nói là quá nhanh!
Tình hình gì đây?
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Chỉ thấy Mã Kiều vừa nhảy xuống, vừa thở gấp nói: - Ông mới là bỉ ổi, biết rõ lão tử không đánh phụ nữ, còn gọi một đám phụ nữ đến tỉ thí với lão tử. Đến đây, Tửu Quỷ, nếu như ngươi là đàn ông thì tự mình đến đây, lão tử muốn đấu với ông mấy trăm hiệp.
Tửu Quỷ rất vô sỉ cười ha hả nói - Ta không đánh với ngươi.
Mọi người xung quanh ầm ầm cười to.
Thủy triều lên xuống, mặt trời lặn ở phía tây, khiến những con sóng trắng xóa trở nên lấp lánh ánh kim.
Hai người Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến bước đi chậm rãi bên bãi biển, sóng biển dưới chân bọn họ lên xuống.
- Huynh sớm đã định để ta đi Nhật Bản sao?
Triệu Tinh Yến vừa đi, vừa nói.
Đến cả vệ sĩ cũng chuẩn bị xong, khó trách nàng sẽ hỏi như thế.
Nhưng Lý Kỳ lại lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, thật ra đây chỉ là một phần mà thôi, những thiếu nữ này đều là cô nhi ta thu nhận và giúp đỡ ở Nam Ngô. Nếu ta không thu lưu các nàng, e rằng các nàng đã chết đói rồi. Nhưng muội cũng biết, ta không nuôi dưỡng người không công, cho nên giao các nàng cho Tửu Quỷ, để Tửu Quỷ dạy các nàng võ nghệ, tuy phí dụng không hề rẻ, huấn luyện một người là một thùng tuyệt thế vô song. Ta định để các nàng đi bảo vệ muội và bên Thất Nương, không liên quan gì đến việc muội đi Nhật Bản. Lý do phía trước ta đã nói. Các muội đều là phụ nữ, một đám đàn ông đi theo bên người có nhiều chỗ không tiện.
Nói tới đây, hắn thở dài nói: - Thật ra vốn dĩ ta định tự mình đi, nhưng ta không ngờ nội chiến Nhật Bản lại bùng nổ nhanh như vậy. Mà đúng lúc này Kim quốc đang bắt đầu tây chinh, điều này làm cho ta không thể phân thân. Nhưng đối với Đại Tống mà nói, tầm quan trọng của chiến trường phía tây cao hơn Nhật Bản. Hoàng thượng không thể đồng ý để ta lĩnh quân xuất chinh.
- Mặc dù Ngưu Cao rất có tài năng quân sự, nhưng y trong chính trị chính là một người ngoài ngành, mà Nam Bác Vạn thì càng không cần phải nói, y chỉ là một người làm tốt nhiệm vụ được giao, chứ không phải là nhân tài đưa ra kế hoạch. Có câu là văn võ không phân biệt, ta cần một người thay ta chưởng quản đại cục, hơn nữa người này phải là người mà ta tín nhiệm nhất.
Triệu Tinh Yến cười khổ nói:
- Ta cũng không ngờ huynh sẽ tín nhiệm ta như vậy, càng không ngờ huynh lại có dã tâm lớn như thế.
Lý Kỳ cười hỏi: - Vậy trong mắt muội ta là người như thế nào?
- Giống như tên của huynh, một người kỳ quái. Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng cười, nói: - Nhưng nhìn từ những việc huynh đã làm, ta cho rằng huynh không phải là người ham quyền lực, thật không ngờ huynh lại có khát vọng quyền lực lớn như vậy.
- Mỗi người đều sợ chết, ta cũng không ngoại lệ. Lý Kỳ không muốn nói nhiều chuyện này, chuyển sang chủ đề khác: - Ta cũng không ngờ muội sẽ không ngăn cản ta.
- Đúng vậy, chính ta cũng không ngờ. Ánh mắt Triệu Tinh Yến nhìn về phương xa, nói: - Thật ra đêm hôm đó, ta đã nghĩ đối phó huynh như thế nào, nhưng --- nhưng cũng giống như lúc trước, ta cuối cùng vẫn chọn vẫn xuống nhảy xuống cái bẫy huynh đã sắp sẵn.
Lý Kỳ đột nhiên ngừng lại, cầm bàn tay thon mềm của Triệu Tinh Yến nói: - Yến Phúc, ta thẳng thắn với muội, không phải là muốn muội đi Nhật Bản, mà là ---.
Triệu Tinh Yến không đợi hắn nói hết lời, đã nói: - Ta biết, nếu ta không muốn, huynh cũng không bắt ép được, nếu ta đã quyết định, việc này cho dù huynh không cho ta đi, ta vẫn sẽ đi. Ta không giống với huynh, ta rất khó để tin tưởng một người, ta đã giao tính mạng mình cho huynh, thì không thể giao tính mạng mình cho người khác nữa. Hơn nữa chuyện này cũng có liên quan rất lớn đến ta, ta đi cũng hợp lẽ.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Nhưng muội nhất định phải nhớ kĩ, làm việc không cần miễn cưỡng, trên đời này không có đường cùng, trong hoàn cảnh khó khăn chắc chắn sẽ có bước xoay chuyển, nếu đã thất bại, muội không được cậy mạnh, lập tức trở về, chúng ta nghĩ biện pháp khác.
Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, nói: - Ta biết rồi.
Trả lời nhanh như vậy, rốt cuộc có nghe thấy hay không! Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thật ra cho dù muội không chịu, cũng không thể như muội mong muốn, bởi vì những thiếu nữ này sẽ đưa muội về Đại Tống an toàn, cho dù là trói về.
Triệu Tinh Yến cau mày nói: - Phải dùng tới cách này sao?
- Chắc chắn, ta hiểu rất rõ muội, muội là một người không chịu thua, khó tránh sẽ đâm đầu vào sừng trâu, ta muốn đảm bảo nếu chẳng may.
- Xem ra huynh không quá tin tưởng lần này xuất chinh.
Lý Kỳ cười nói: - Ta vĩnh viễn sẽ chuẩn bị đầy đủ, tính toán cho trường hợp xấu nhất, dù sao mưu sự do người, thành sự do trời, ai cũng không thể đảm bảo một đời bách chiến bách thắng.
Triệu Tinh Yến gật đầu, dường như nhớ tới chuyện gì, nói: - À, có chuyện quên nói với huynh, ta không định để Thập Nương đi cùng.
Sắc mặt Lý Kỳ cả kinh, nói: - Tại sao?
Triệu Tinh Yến nói: - Người Thập Nương yêu chính là huynh, nàng giúp ta chữa bệnh cũng vì huynh, dựa vào cái gì mà bảo nàng vì ta chia tách với huynh, đi Nhật Bản mạo hiểm.
Lý Kỳ thoảng sửng sốt, nói: - Đúng, như vậy quả có lỗi với Thập Nương, nhưng ai cũng không muốn, muội đi Nhật Bản cũng không phải vì bản thân, mà vì mọi người chúng ta, nàng ta cũng là một phần trong đó, cũng nên đóng góp một phần công sức.
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Bệnh của ta chỉ là đau thôi, không đáng lo đến tính mạng, một tháng chỉ có vài ngày như vậy, nhịn một chút là qua rồi.
Lý Kỳ nói: - Nhưng vấn đề là muội hoàn toàn không nhịn được.
Triệu Tinh Yến nói: - Nhớ rõ lúc trước Quái Cửu Lang đã từng nói, đau đớn này sẽ giảm bớt theo thời gian, hiện giờ đã hai năm trôi qua, đau đớn hẳn đã giảm đi rất nhiều. Huynh đừng khuyên ta nữa, ta nói gì cũng không mang Thập Nương đi theo, chuyện này đối với nàng ấy không công bằng, từ tháng này trở đi ta không có ý định ti châm nữa.
- Nhưng ---
Lý Kỳ nói xong bỗng nhiên sửng sốt, nói: - Đợi đã, tháng này? Nguyệt sự tháng này của muội không phải đã qua rồi sao?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Vẫn chưa có ---.
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Lý Kỳ nghi ngờ nhìn nàng, nói: - Vẫn chưa có gì?
Hai gò má Triệu Tinh Yến thoáng đỏ bừng, ấp úng nói: - Vâng, mấy ngày trước Thập Nương đã giúp ta thi châm, ý ta là bắt đầu từ tháng này.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1722: Chuẩn bị đầy đủ, tính toán cho trường hợp xấu nhất
10.0/10 từ 34 lượt.