Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1715: Bình thị không ra, ai dám tranh phong

- Ôôđâyđây chẳng phải là Đằng Cát tiên sinh và Bình võ sĩ sao?

Người đến chính là Đằng Cát Tam Mộc và Bình Võ Lang. Cuộc "gặp tình cờ" này khiến cho Lý sư phó chuyên nghiệp đạt cấp ảnh đế có không gian diễn xuất vô cùng rộng lớn, sự cả kinh trong phút chốc được diễn đạt vô cùng nhuần nhuyễn

- Thật sự là Xu Mật Sứ à!

Đằng Cát Tam Mộc kích động hô lên một tiếng, bước nhanh tới, giống hệt như là nhi tử thường xuyên ở bên ngoài nhìn thấy phụ thân vậy, cảnh tượng vô cùng cảm động.

Những ngư dân bên cạnh có chút sửng sốt, hóa ra cái vị ngày ngày đến đây mua hải sản chính là Kim Đao Trù Vương đỉnh đỉnh đại danh. Tuy bọn họ chưa từng gặp Lý Kỳ, nhưng đại danh của Lý Kỳ như sấm bên tai, vội vàng hành lễ nói: - Tiểu nhân có mắt như mù, kính xin Xu Mật Sứ thứ tội.

Bởi vì xây dựng kinh tế của Lý Kỳ đã xâm nhập lòng dân, những ngư dân này cũng nhận được lợi ích lớn.

Không xong! Quên mất ở đây còn có nhiều người như vậy. Lý Kỳ vội nói: - Các ngươi làm cái gì vậy, hiểu lầm rồi, bản nhân họ Thư, tên là Mật Tư.

- Hả?

Những ngư dân kia nhìn nhau, trên mặt tỏ vẻ mờ mịt.

Đằng Cát Tam Mộc cũng rất nhanh trí, lập tức phản ứng lại, bước lên trước, chắp tay nói: - Xu tiên sinh, đã lâu không gặp.

- Hữu lễ, hữu lễ.

Lý Kỳ đáp lễ lại.

Những ngư dân này vừa nghe thì mới xác định bản thân nhận sai người rồi, trong lòng đều nghĩ, người ta đường đường là Xu Mật Sứ sao có thể đích thân đến đây mua hải sản chứ, đều vội vàng bỏ đi.

Lý Kỳ cầm lấy một cái khăn lau tay, vươn tay chỉ sang một bên, mấy người liền đi qua đó.


- Xutiên sinh, sao ngài lại ở đây?

Bình Võ Lang đến nay vẫn không tin vào mắt mình.

Nếu ta không ở đây, hang ổ của các ngươi có thể bị kẻ thù bứng mất rồi. Lý Kỳ cười nói: - Là như vầy, Hoàng thượng lệnh cho ta đến đây thị sát, vừa hay mấy ngày nay rảnh rỗi, nên đến đây mua hải sản.

- Hải sản?

Vẻ mặt Bình Võ Lang kinh ngạc, thật lâu sau mới cho ra được một câu: - Thư tiên thật hăng hái mà.

- Nào có, nào có.

Lý Kỳ lại hỏi: - Đúng rồi, sao các vị lại tới đây? Bây giờ đến tham gia Triều hội Nguyên Đán hình như hơi sớm đó.

Đằng Cát Tam Mộc chợt nhớ đến mục đích của chuyến này, lấy hơi lên đến ngực, vừa định mở miệng thì Lý Kỳ đột nhiên nắm lấy cánh tay của ông ta nói: - Cái gọi là đến sớm không bằng trùng hợp, hai vị tới thật đúng lúc, đừng nói gì cả, đến đến đến, mau đi cùng với ta.

Nói xong lại đưa tay kéo cổ tay của Bình Võ Lang, vô cùng cao hứng mà đi về phía bãi cát.

Trong lều trướng, Triệu Tinh Yến ngồi bên trong, sắc mặt buồn bực, dáng vẻ tâm sự nặng nề, khẽ thở dài, lắc lắc đầu mấy cái, chợt nghe ngoài lều trướng vọng vào tiếng của Lý Kỳ: - Hai vị đến thật quá đúng lúc, ta bảo đảm chuyến này hai vị sẽ lưu luyến cơm chiều, vui quên trời đất.

Lại nghe có người nói: - Xu Mật Sứ thật quá khách sáo, tại hạ thụ sủng nhược kinh.

- Ai đến vậy? Hai hàng mày của Triệu Tinh Yến chau lại vội vàng đi đến trước cửa, hơi hé màn trướng lên nhìn ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Lý Kỳ và Đằng Cát, Bình Võ Lang đi qua ngoài trướng, trong lòng thầm cả kinh, nói: - Sao lại là bọn họ? Lẽ nàolẽ nào Nhật Bản đã đánh rồi. À, ta hiểu rồi, phu quân chờ ở đây là để đợi bọn họ, xem ra phu quân nắm rõ thế cục Nhật Bản trong lòng bàn tay.

Lý Kỳ dẫn theo Đằng Cát Tam Mộc, Bình Võ lang đến trước phòng bếp lộ thiên trên bãi cát của hắn. Đằng Cát Tam Mộc kinh ngạc nói: - Xu Mật Sứ, đây là?

- Lần này ta đến Lai Châu chính là đến vì hải sản ở đây. Nhật Bản các vị bốn bên là biển, có thể không phát hiện, nhưng chúng ta muốn ăn hải sản tươi ở đây thật không dễ dàng nha, chỉ có thể ăn được hải sản tươi ngon nhất ở trên bờ biển thôi.


- Phải, phải, phải, Xu Mật Sứ

Đằng Cát đang nói lại bị Lý Kỳ ngắt ngang lần nữa, nghe thấy hắn hô lên với hạ nhân: - Mang bồn giữ lạnh lên, đừng làm chậm trễ khách quý của ta.

- Dạ.

Chỉ chốc lát sau, hạ nhân liền mang theo một cái bồn lên, chỉ thấy trong đó hiện lên từng miếng thịt cá màu đỏ, thoạt nhìn giống như thịt trâu vậy, nhưng càng bóng loáng hơn, được cắt rất đều đặn ngay ngắn, giống như hồng ngọc vậy, trong suốt lấp lánh, chất thịt non mềm dùng mắt cũng có thể nhìn ra.

Đằng Cát Tam Mộc dường như không có hứng ăn, chỉ liếc nhìn một cái, lại nói với Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ

Nhưng lại bị Lý Kỳ ngắt ngang lần nữa: - Nhị vị có điều không biết. Đây là thịt cá ngừ đại dương, trưa hôm nay có một con thuyền quay về, vừa hay người đánh cá trên thuyền đánh được một con cá ngừ đại dương, thân hình vô cùng lớn, là cực phẩm trong loài cá ngừ, rất hiếm có. Ta không nói hai lời lập tức tiêu số tiền lớn mua về, cho nên ta nói hai vị thật sự đến rất đúng lúc, mau mau nếm thử đi.

Miếng cá ngừ đại dương sashimi coi trọng rất nhiều thứ, không thể cắt thành miếng mỏng giống như lát cá sashimi bình thường được, phải bảo đảm độ dày nhất định, nhưng miếng cắt nhất định phải đều, như vậy mới có thể bảo đảm trơn mềm không ngấy mỡ. Nếu quá mỏng thì không trơn mềm và khó nhai, nếu quá dày lại cảm thấy ngấy mỡ.

Đằng Cát Tam Mộc nhiều lần mở miệng đều bị Lý Kỳ ngắt ngang, vẻ buồn bực hiện rõ ràng trên mặt, lại thấy Lý Kỳ hưng phấn bừng bừng, không tiện từ chối, nhìn thoáng qua Bình Võ Lang, khẽ gật đầu, hai người lúc này mới ngồi xuống.

- Đây là nước tương ta đặc biệt chế biến cho món này, mời nhị vị thưởng thức.

- Đa tạ, đa tạ.

Thịnh tình khó chối từ nha!

Đằng Cát Tam Mộc, Bình Võ Lang gắp một miếng cá lên, chấm vào nước tương. Sắc đỏ khiến người ta thèm nhỏ dãi, vị mặn của nước tương, vị cay của mù tạt, cho vào trong miệng nhấm nháp lần đầu tiên, chất dịch trong thịt phun ra, giao hòa cùng một chỗ, lại tăng thêm cảm giác no nê mà co dãn, không chỉ mang lại cho người ta sự hưởng thụ sắc hương vị, mà còn có cảm xúc chưa từng được nếm qua.

Bản thân Lý Kỳ cũng không nhịn được mà nếm thử một miếng, kêu lên một tiếng sảng khoái, chỉ thấy hai người Đằng Cát, Bình Võ chỉ chết lặng mà nhai nuốt, trên mặt không bày tỏ cảm xúc, không giống như đang ăn mỹ vị, mà có chút giống như uống thuốc độc. Lý Kỳ nhìn thấy mà mấp máy môi, cố gắng để bản thân mình không NG, thầm nói, xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì Kỷ Yên nói nữa, ngoài miệng lại tò mò nói: - Dường như nhị vị không thích ăn cá sống?

- Hả?


Đằng Cát Tam Mộc ngẩn ra, vội lắc đầu nói: - Xu Mật Sứ nghĩ nhiều rồi, Đằng Cát ta dám nói, bất cứ ai trên đời này đều không thể cự tuyệt trù nghệ của Kim Đao Trù Vương được.

- Nhưng ta thấy hai vị ăn có chút không vui lắm.

- Việc này

- Không sao.

Lý Kỳ vung tay lên, lại ngắt lời Đằng Cát lần nữa, nói: - Không thích ăn cá sống, chúng ta đổi món khác. Hải sản ở chỗ ta rất nhiều, tùy tiện chọn một món cũng không sao. Hai vị đợi một lát, bây giờ ta đi làm ngay.

Bây giờ đi làm ngay? Chỉ nghe thịch một tiếng, Đằng Cát Tam Một xuất hiện trước mặt Lý Kỳ giống như chớp lóe, vội nói: - Không vội, không vội, tại hạ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Xu Mật Sứ, chuyện này liên quan đến tính mạng của chủ ta, kính xin Xu Mật Sứ nhất định phải giúp đỡ chúng ta.

Ông ta thật sự sợ lại bị Lý Kỳ ngắt ngang, nên nói chuyện cực nhanh, nói xong một hơi, nói rồi lại quỳ xuống, ông ta nhất định phải để Lý Kỳ biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

Đến lúc này, Lý Kỳ thật lòng không thể giả vờ nữa, ai ôi một tiếng, vội vàng đỡ Đằng Cát dậy: - Ngài làm gì thế, ta chưa có chết, có gì thì nói rõ ra, ta ghét nhất là người khác hở chút lại quỳ xuống. Chúng ta là bạn bè lâu năm, đâm bạn bè hai đao, à không, không tiếc mạng sống giúp bạn bè là việc mà Lý Kỳ ta luôn làm mà.

- Xin lỗi, xin lỗi, là tại hạ đường đột, kính xin Xu Mật Sứ thứ tội, thứ tộ. Đằng Cát Tam Một liên tục cúi người.

Người Nhật Bản có tính giác ngộ cao, cấp bậc lễ nghi chu toàn, tinh thông lễ nghĩa khiến người ta không trách được. Cầu người à, nên làm như thế. Nếu ngươi cầu người mà còn vênh váo tự đắc, thì quỷ mới giúp ngươi nha! Lý Kỳ thấy cũng không sai biệt lắm, Đằng Cát, Bình Võ đều đã như kiến bò chảo nóng, hẳn là không chơi tiếp được nữa rồi, nói: - Đã như vậy, vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.

Ba người lại ngồi xuống lần nữa.

Đằng Cát Tam Mộc đã sắp bị Lý Kỳ làm cho điên rồi, vội vàng vào đề, nói: - Không biết Xu Mật Sứ có biết không, Bạch Hà Pháp Hoàng của Nhật Bản chúng ta đã bệnh chết vào mùa xuân năm nay rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Việc này thì ta biết, ta còn chuẩn bị phái người qua đó nói tiếng chúc mừng các ngài nữa.


Bình Võ Lang kinh ngạc nói: - Vui mừng ở đâu?

Lý Kỳ cười nói: - Theo ta được biết, sở dĩ võ sĩ có thể phát triển nhanh chóng ở quý quốc, công lao của Bạch Hà Hoàng Pháp làm không thể bỏ qua. Không biết ta có nói sai không?

Đằng Cát Tam Mộc gật đầu.

Lý Kỳ lại nói: - Nhưng Bạch Hà Pháp Hoàng lại nghiêng về phía Nguyên thị, chứ không phải Bình thị các vị. Nói cách khác, chỉ cần Bạch Hà Pháp Hoàng còn sống một ngày, các vị vĩnh viễn sẽ bị Nguyên thị áp chế. Mà Bạch Hà Pháp Hoàng bệnh chết, Nguyên thị mất đi chỗ dựa lớn nhất, đây chính là cơ hội của các vị, các vị có thể liên hợp với thế lực mới đối phó Nguyên thị. Chỉ dựa vào thực lực của các vị, rất nhanh sẽ có thể trở thành cái gánh của tập đoàn võ sĩ, à, cũng là nhân vật lãnh quân. Nói một cách đơn giản, một câu thì có thể khái quát được, võ sĩ chí tôn, thanh trừ Nguyên thị, hiệu lệnh thiên hạ, mặc cảm bất tùng, Bình thị bất xuất, thùy dữ tranh phong.

Tuy Lý Kỳ không viết Ỷ Thiên Đồ Long ký, nhưng vẫn nhớ mấy câu này rất rõ. Tuy nói đây chẳng qua là hắn nói đùa, nhưng xét theo tập đoàn võ sĩ đương thời ở Nhật Bản, Nguyên thị và Bình thị đích thực có thể xưng là Đồ Long Ỷ Thiên trong giới võ sĩ.

Sau khi nghe xong, Đằng Cát Tam Mộc đột nhiên vỗ mạnh vào đùi mình, Lý Kỳ nhìn thấy mà đau, nhưng Đằng Cát hoàn toàn không phát hiện ra, hối hận nói: - Nếu sớm nghe được mấy câu nói này của Xu Mật Sứ thì chủ ta sao có thể lưu lạc đến mức này.

Lý Kỳ hiểu rõ nhưng lại vờ hồ đồ nói: - Nói vậy là sao?

Đằng Cát Tam Mộc than một tiếng, nói lại một lần toàn bộ chuyện đã xảy ra với Lý Kỳ.

Tổng thể thì không khác gì so với Kỷ Yên nói, nhưng cũng có một số tin tức mà Kỷ Yên không biết. Hóa ra từ lúc Bạch Hà Pháp Hoàng mắc trọng bệnh thì Nguyên thị đã bắt đầu bày mưu chiến đấu tiêu diệt Bình thị rồi. Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, Bình thị đích thực có ý định nương nhờ Điểu Vũ Pháp Hoàng, nhưng Nguyên thị giật dây Bạch Hà Pháp Hoàng lung lay Bình thị, cùng bọn họ phò trợ Sùng Đức Thiên Hoàng tuổi còn nhỏ, đối kháng lại Điểu Vũ Pháp Hoàng và Đằng Nguyên thị.

Một bên chủ động chiêu mộ, một bên vẫn không biết gì cả.

Hơn nữa xét theo tình huống lúc đó, Sùng Đức Thiên Hoàng càng cần Bình thị bọn họ hơn. Có một câu rất đúng, giúp người thì nên đưa than trong ngày tuyết rơi, đừng dệt hoa trên gấm.

Bình thị thấy Bạch Hà Pháp Hoàng chủ động mời chào bọn họ, hơn nữa Nguyên thị cũng chủ động thể hiện thiện ý, và thề thốt son sắt cam đoan bỏ qua ân oán ngày xưa, thế là liền đồng ý.

Nào ngờ Nguyên thị từ lâu đã câu kết sau lưng với Điểu Vũ Pháp Hoàng.

Kết quả là Bình thị đại bại, gia chủ Bình Trung Chính tuy may mắn trốn thoát, nhưng cũng chịu trọng thương, Bình thị lập tức binh bại như núi đổ, mất sạch thế lực Quan Đông, thoái lui một đường đến Bắc Lục, nhưng Nguyên thị vẫn không bỏ qua, dẫn theo đại quân trùng trùng điệp điệp đuổi theo, sinh tử tồn vong của đại gia tộc Bình thị đã rơi vào thế nguy trong sớm tối.

Lý Kỳ nghe thấy mà thở dài nặng nề, suýt chút là than đến tan nát trái tim của Đằng Cát Tam Mộc và Bình Võ Lang, lại mặt đầy giận dữ nói: - Thật buồn cười, Nguyên thị thật sự là quá đáng sợ, không ngờ lại giở trò tiếu lý tàng đao, đủ tiểu nhân mà. Ta hận nhất chính là hạng tiểu nhân này. Các vị mau chóng cho ta phương thức liên lạc với gia chủ Nguyên thị, ta sẽ đi báikhông, bảo người đi nói chuyên với ông ta, ông ta có lớn hơn nữa thì có thể lớn hơn cả chữ lý sao.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1715: Bình thị không ra, ai dám tranh phong
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...