Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1700-1: Khiêu khích (1)
Mặc dù Hoàn Nhan Tông Vọng ngoài miệng vẫn không nói gì, nhưng gã nhìn rất rõ, cánh quân Tống này hiện giờ đã là quân Tống ngày xưa rồi. Mặc dù vẫn còn kém so với quân Kim một chút nhưng chí ít cũng có thể nói là một cánh quân đội, mà không phải là một đám đàn bà. Thấy một chút quân đội Nam triều này mỗi ngày một mạnh lên, cũng đáng lo lắng đấy nha.
Thoáng chốc đã tới buổi trưa rồi.
Hộ vệ tới thông báo, có thể ăn cơm.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Hôm nay ta tới đây là có một mục đích, chính là thưởng thức tài nghệ của Kim Đao Trù Vương.
- Đương nhiên, việc này ta sớm đã chuẩn bị rồi, mời.
Chuyện này với Lý Kỳ cũng chẳng thành vấn đề gì cả, bởi vì hắn vốn chính là đầu bếp, cũng chẳng để ý nấu ăn cho người ta là một hành vi ti tiện.
Hoàn Nhan Tông Vọng giơ tay lên nói: - Nhưng ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi, dứt khoát là ăn ở bờ sông đấy nhé.
- Cũng được.
Lý Kỳ lập tức lệnh cho người mang đồ ăn tới đây.
Mấy người ngồi trên đất, không bao lâu sau, món ăn đã được bê lên, từng món từng món, nhưng không phải dùng bát đựng, mà dùng đĩa lớn đựng, bên trong đều là một miếng sườn cừu, còn đỏ rực, quét lớp dầu sáng bóng. Bên trong ẩn chứa từng khối xương trắng như bạch ngọc, sợi màu xanh, vừa ẩn vừa hiện, đắp thành núi, cực kỳ kích thích thị giác, khiến cho người ta mê mẩn.
Lý Kỳ nói: - Mã Kiều, ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi, tiếp Nhị thái tử vài ly rượu.
Kỳ thực hắn không nói, thì Mã Kiều cũng không định đứng nhìn họ ăn. Lý Kỳ vừa mở lời, y đã ngồi khoanh tròn xuống.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng nói với một người bên cạnh: - Thuật Liệt Tốc, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.
- Vâng.
Thuật Liệt Tốc là mãnh tướng hàng đầu dưới trướng Hoàn Nhan Tông Vọng. Hồi thứ nhất của cuộc đời này đã làm tù nhân, chính là do Lý Kỳ ban tặng.
Lý Kỳ lại cười nói: - Đây là sườn cừu đích thân ta làm, mời Nhị Thái tử bình phẩm xem. Hắn biết người Kim nay không thích dùng đũa, đều là dùng tay cầm thức ăn, dứt khoát làm món sườn cừu này, tránh để người khác nói hắn ức hiếp khách không có văn hóa.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không khách khí, liền cầm một miếng sườn cừu lên ăn. Miếng sườn cừu này không lớn, Hoàn Nhan Tông Vọng cắn một miếng chỉ còn lại xương, miệng bắt đầu nhau, xốp giòn ngon miệng. Chất thịt mềm, béo ngậy mà không ngấy, nhưng lại có vị cay cay, ăn một miếng này, mồ hôi vã ra, thật đúng là kinh ngạc. Hoàn Nhan Tông Vọng rót một ngụm Thiên hạ vô song uống vào, hô to một tiếng sảng khoái, nói: - Không hổ là Kim Đao Trù Vương, thịt cừu như vậy thật sự là không còn gì để nói nữa.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Quá khen, quá khen.
Bốn người bắt đầu ăn.
Ở đây ngoài Lý Kỳ ra, những người còn lại đều là vua bụng to. Hơn nữa còn đều là động vật ăn thịt, một đĩa lớn sườn cừu như vậy mà không bao lâu đã ngót đi 1/3 rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng, Thuật Liệt Tốc cũng đều là cái bình rượu. Nhưng họ không thể liên thủ để đối phó với Mã Kiều được, liên tiếp ba lần, vò rượu đầu tiên này đã cạn rồi.
Nhưng điều này đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là giải khát mà thôi, ngay cả đấu rượu cũng chẳng là gì hết.
Lý Kỳ uống với họ một ngụm nước, mỉm cười hỏi: - Đúng rồi, không biết Nhị Thái tử lần này tới Vân Châu là có chuyện gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ nói: - Mấy năm nay vẫn luôn ở Thượng Kinh, cũng nên ra ngoài chút chứ.
- Không hổ là Nhị Thái tử Kim quốc đấy. Không có hơn mười mấy vạn tiểu đệ cũng đều không chút ngượng ngùng ra ngoài, đủ khí thế rồi.
Lý Kỳ chậc chậc vài tiếng, ngoài ra còn có ý chỉ khác.
Hoàn Nhan Tông Vọng biết Lý Kỳ chỉ là mười vạn binh mã Tân Châu đó, liền mỉm cười nói: - Không còn cách nào khác, có tuổi rồi, cũng thấy sợ chết vô cùng, ra ngoài vẫn nên mang theo nhiều người chút mới tốt.
Gã không hề giấu diễm, nhưng cũng không nói rõ ý đồ. Điều này khiến cho trong lòng Lý Kỳ cảm thấy ngứa ngáy, nha đầu ngươi đánh hay không thì hãy cho một câu rõ ràng đi! Tiếp tục nói: - Nhưng ngươi dẫn theo nhiều người như vậy tới nhà chúng ta lúc ẩn lúc hiện, rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Điều này ảnh hưởng tới sự qua lại giữa người dân hai nước chúng ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ nói: - Nhưng theo ta được biết, ngươi ở vùng Yến Vân vẫn luôn có mười mấy vạn quân đội, có lẽ còn nhiều hơn chúng ta nhiều.
Lời này nói ra khiến Lý Kỳ cảm thấy có chút lúng túng, thầm nghĩ mười mấy vạn quân đội của chúng ta có thể so với các ngươi gì chứ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: - Chuyện này chúng ta cũng không nhớ, nhưng ai bảo Đại Tống chúng ta nhiều người chứ.
- Chuyện này thật ra cũng không có sao hết. Hoàn Nhan Tông Vọng nói xong, bỗng nhiên chuyển đề tài, nói: - Nhưng có chuyện Hoàng thượng chúng ta cảm thấy vô cùng bất mãn với các ngươi.
- Chuyện gì? Lý Kỳ cẩn trọng nói.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói thẳng vào vấn đề: - Nam triều các ngươi buôn bán vũ khí, chuyện này vốn không có gì cả, nhưng các ngươi dường như không tính tới liên minh này của chúng ta.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nhíu mày nói: - Lời này nên nói thế nào nhỉ?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Vũ khí mà các ngươi bán hiện giờ có lẽ đều đặt ở biên giới Đại Kim ta, thuyền chiến trên sông Áp Lục, Tây Hạ lấy Sàng tử nỏ của biên giới phía bắc, nhưng đều là từ nam triều các ngươi mà ra.
Lý Kỳ nói: - Mở cánh cửa buôn bán này, khách tới mua hàng dùng ở đâu, chúng ta sao có thể quản được chứ?
Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ hừ lên một tiếng, nói: - Nhưng chuyện này đã uy hiếp tới Đại Kim ta rồi, làm việc như vậy có lẽ là nên e dè đối phương, đặc biệt là Tây Hạ. Mọi người đều biết, Tây Hạ này là phản đồ của Đại Kim ta. Mà các ngươi lại là liên minh của Đại Kim ta, lại thường xuyên tiếp cận với Tây Hạ, nếu chỉ là qua lại về mặt buôn bán, như vậy cũng thôi đi, nhưng gần đây các ngươi lại bán cho Tây Hạ lượng lớn vũ khí, điều này khiến cho trên dưới Đại Kim chúng ta cảm thấy vô cùng bất mãn với cách làm của các ngươi. Đến tột cùng là ngươi cùng với họ là liên minh, hay là liên minh với chúng ta. Ban đầu, khi chúng ta ở đây đàm phán, chúng ta cũng đã nhượng bộ rồi, các ngươi đừng có mà được nước lấn tới.
Triệu Tinh Yến vẫn luôn trầm ngâm không nói bỗng nghe thấy thế liền nhíu mày một cái, đang muốn lên tiếng, nhưng lại bị Lý Kỳ dùng ánh mắt ngăn lại, lại nghe thấy hắn nói: - Việc mua bán vũ khí này chính là chính sách của nước ta, cho dù chúng ta là đồng minh, các ngươi cũng không có quyền can thiệp vào.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Nhưng có một tiền đề, chính là không thể gây rắc rối cho Đại Kim ta. Nhưng việc buôn bán vũ khí của ngươi đã làm tổn hại tới Đại Kim chúng ta. Chuyện này không phải chuyện buôn bán khác, các ngươi buôn bán vũ khí khắp nơi như vậy, rốt cuộc liệu có suy nghĩ tới đồng minh này của chúng ta không? Điều này lẽ nào là chuyện của một đồng minh nên làm sao? Điều này cũng rất khó khiến cho Đại Kim ta thấy được thành ý liên minh của các ngươi ở Vân Tang. Nếu binh sỹ Đại Kim chúng ta chết dưới vũ khí của các ngươi tạo ra, ngươi làm thế nào để ăn nói với Hoàng thượng chúng ta về họ? Ta thấy điều này đối với Đại Kim ta và Đại Tống các ngươi đều không phải là một lựa chọn thông minh.
Bắc Tống Phong Lưu
Thoáng chốc đã tới buổi trưa rồi.
Hộ vệ tới thông báo, có thể ăn cơm.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Hôm nay ta tới đây là có một mục đích, chính là thưởng thức tài nghệ của Kim Đao Trù Vương.
- Đương nhiên, việc này ta sớm đã chuẩn bị rồi, mời.
Chuyện này với Lý Kỳ cũng chẳng thành vấn đề gì cả, bởi vì hắn vốn chính là đầu bếp, cũng chẳng để ý nấu ăn cho người ta là một hành vi ti tiện.
Hoàn Nhan Tông Vọng giơ tay lên nói: - Nhưng ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi, dứt khoát là ăn ở bờ sông đấy nhé.
- Cũng được.
Lý Kỳ lập tức lệnh cho người mang đồ ăn tới đây.
Mấy người ngồi trên đất, không bao lâu sau, món ăn đã được bê lên, từng món từng món, nhưng không phải dùng bát đựng, mà dùng đĩa lớn đựng, bên trong đều là một miếng sườn cừu, còn đỏ rực, quét lớp dầu sáng bóng. Bên trong ẩn chứa từng khối xương trắng như bạch ngọc, sợi màu xanh, vừa ẩn vừa hiện, đắp thành núi, cực kỳ kích thích thị giác, khiến cho người ta mê mẩn.
Lý Kỳ nói: - Mã Kiều, ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi, tiếp Nhị thái tử vài ly rượu.
Kỳ thực hắn không nói, thì Mã Kiều cũng không định đứng nhìn họ ăn. Lý Kỳ vừa mở lời, y đã ngồi khoanh tròn xuống.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng nói với một người bên cạnh: - Thuật Liệt Tốc, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.
- Vâng.
Thuật Liệt Tốc là mãnh tướng hàng đầu dưới trướng Hoàn Nhan Tông Vọng. Hồi thứ nhất của cuộc đời này đã làm tù nhân, chính là do Lý Kỳ ban tặng.
Lý Kỳ lại cười nói: - Đây là sườn cừu đích thân ta làm, mời Nhị Thái tử bình phẩm xem. Hắn biết người Kim nay không thích dùng đũa, đều là dùng tay cầm thức ăn, dứt khoát làm món sườn cừu này, tránh để người khác nói hắn ức hiếp khách không có văn hóa.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không khách khí, liền cầm một miếng sườn cừu lên ăn. Miếng sườn cừu này không lớn, Hoàn Nhan Tông Vọng cắn một miếng chỉ còn lại xương, miệng bắt đầu nhau, xốp giòn ngon miệng. Chất thịt mềm, béo ngậy mà không ngấy, nhưng lại có vị cay cay, ăn một miếng này, mồ hôi vã ra, thật đúng là kinh ngạc. Hoàn Nhan Tông Vọng rót một ngụm Thiên hạ vô song uống vào, hô to một tiếng sảng khoái, nói: - Không hổ là Kim Đao Trù Vương, thịt cừu như vậy thật sự là không còn gì để nói nữa.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Quá khen, quá khen.
Bốn người bắt đầu ăn.
Ở đây ngoài Lý Kỳ ra, những người còn lại đều là vua bụng to. Hơn nữa còn đều là động vật ăn thịt, một đĩa lớn sườn cừu như vậy mà không bao lâu đã ngót đi 1/3 rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng, Thuật Liệt Tốc cũng đều là cái bình rượu. Nhưng họ không thể liên thủ để đối phó với Mã Kiều được, liên tiếp ba lần, vò rượu đầu tiên này đã cạn rồi.
Nhưng điều này đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là giải khát mà thôi, ngay cả đấu rượu cũng chẳng là gì hết.
Lý Kỳ uống với họ một ngụm nước, mỉm cười hỏi: - Đúng rồi, không biết Nhị Thái tử lần này tới Vân Châu là có chuyện gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ nói: - Mấy năm nay vẫn luôn ở Thượng Kinh, cũng nên ra ngoài chút chứ.
- Không hổ là Nhị Thái tử Kim quốc đấy. Không có hơn mười mấy vạn tiểu đệ cũng đều không chút ngượng ngùng ra ngoài, đủ khí thế rồi.
Lý Kỳ chậc chậc vài tiếng, ngoài ra còn có ý chỉ khác.
Hoàn Nhan Tông Vọng biết Lý Kỳ chỉ là mười vạn binh mã Tân Châu đó, liền mỉm cười nói: - Không còn cách nào khác, có tuổi rồi, cũng thấy sợ chết vô cùng, ra ngoài vẫn nên mang theo nhiều người chút mới tốt.
Gã không hề giấu diễm, nhưng cũng không nói rõ ý đồ. Điều này khiến cho trong lòng Lý Kỳ cảm thấy ngứa ngáy, nha đầu ngươi đánh hay không thì hãy cho một câu rõ ràng đi! Tiếp tục nói: - Nhưng ngươi dẫn theo nhiều người như vậy tới nhà chúng ta lúc ẩn lúc hiện, rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Điều này ảnh hưởng tới sự qua lại giữa người dân hai nước chúng ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ nói: - Nhưng theo ta được biết, ngươi ở vùng Yến Vân vẫn luôn có mười mấy vạn quân đội, có lẽ còn nhiều hơn chúng ta nhiều.
Lời này nói ra khiến Lý Kỳ cảm thấy có chút lúng túng, thầm nghĩ mười mấy vạn quân đội của chúng ta có thể so với các ngươi gì chứ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: - Chuyện này chúng ta cũng không nhớ, nhưng ai bảo Đại Tống chúng ta nhiều người chứ.
- Chuyện này thật ra cũng không có sao hết. Hoàn Nhan Tông Vọng nói xong, bỗng nhiên chuyển đề tài, nói: - Nhưng có chuyện Hoàng thượng chúng ta cảm thấy vô cùng bất mãn với các ngươi.
- Chuyện gì? Lý Kỳ cẩn trọng nói.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói thẳng vào vấn đề: - Nam triều các ngươi buôn bán vũ khí, chuyện này vốn không có gì cả, nhưng các ngươi dường như không tính tới liên minh này của chúng ta.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nhíu mày nói: - Lời này nên nói thế nào nhỉ?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Vũ khí mà các ngươi bán hiện giờ có lẽ đều đặt ở biên giới Đại Kim ta, thuyền chiến trên sông Áp Lục, Tây Hạ lấy Sàng tử nỏ của biên giới phía bắc, nhưng đều là từ nam triều các ngươi mà ra.
Lý Kỳ nói: - Mở cánh cửa buôn bán này, khách tới mua hàng dùng ở đâu, chúng ta sao có thể quản được chứ?
Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ hừ lên một tiếng, nói: - Nhưng chuyện này đã uy hiếp tới Đại Kim ta rồi, làm việc như vậy có lẽ là nên e dè đối phương, đặc biệt là Tây Hạ. Mọi người đều biết, Tây Hạ này là phản đồ của Đại Kim ta. Mà các ngươi lại là liên minh của Đại Kim ta, lại thường xuyên tiếp cận với Tây Hạ, nếu chỉ là qua lại về mặt buôn bán, như vậy cũng thôi đi, nhưng gần đây các ngươi lại bán cho Tây Hạ lượng lớn vũ khí, điều này khiến cho trên dưới Đại Kim chúng ta cảm thấy vô cùng bất mãn với cách làm của các ngươi. Đến tột cùng là ngươi cùng với họ là liên minh, hay là liên minh với chúng ta. Ban đầu, khi chúng ta ở đây đàm phán, chúng ta cũng đã nhượng bộ rồi, các ngươi đừng có mà được nước lấn tới.
Triệu Tinh Yến vẫn luôn trầm ngâm không nói bỗng nghe thấy thế liền nhíu mày một cái, đang muốn lên tiếng, nhưng lại bị Lý Kỳ dùng ánh mắt ngăn lại, lại nghe thấy hắn nói: - Việc mua bán vũ khí này chính là chính sách của nước ta, cho dù chúng ta là đồng minh, các ngươi cũng không có quyền can thiệp vào.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Nhưng có một tiền đề, chính là không thể gây rắc rối cho Đại Kim ta. Nhưng việc buôn bán vũ khí của ngươi đã làm tổn hại tới Đại Kim chúng ta. Chuyện này không phải chuyện buôn bán khác, các ngươi buôn bán vũ khí khắp nơi như vậy, rốt cuộc liệu có suy nghĩ tới đồng minh này của chúng ta không? Điều này lẽ nào là chuyện của một đồng minh nên làm sao? Điều này cũng rất khó khiến cho Đại Kim ta thấy được thành ý liên minh của các ngươi ở Vân Tang. Nếu binh sỹ Đại Kim chúng ta chết dưới vũ khí của các ngươi tạo ra, ngươi làm thế nào để ăn nói với Hoàng thượng chúng ta về họ? Ta thấy điều này đối với Đại Kim ta và Đại Tống các ngươi đều không phải là một lựa chọn thông minh.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1700-1: Khiêu khích (1)
10.0/10 từ 34 lượt.