Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1681-2: Liều mình cùng phu nhân (2)

Tiểu Đào tình thế khó xử nha, nhưng Đại phu nhân chung quy vẫn là Đại phu nhân, vội vàng gật đầu nói: - Vâng. Sau đó cô ta liền cùng Vương phu nhân rời đi.

Bọn họ đi rồi, trong đình chỉ còn lại Lý Kỳ và Tần phu nhân.

Chỉ thấy phu nhân quay ngoắt đi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Kỳ, hai mắt phát ra ánh lửa. Trước đây khi nàng đối mặt với Lý Kỳ, thực sự không có cách nào, vẫn có thể trầm mặc mà chống đỡ, nhắm mắt làm ngơ, nhưng hiện tại cũng không biết Lý Kỳ và mẹ nàng đã đạt thành hiệp nghị gì, hai người phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, căn bản là không chống đỡ được, nếu tiếp tục thế này, thì thật sự sẽ điên mất.

- Tam nương. Cô đừng nhìn người ta như vậy, người ta xấu hổ.

Lý sư phó cũng biết xấu hổ à.

- Ngươi ngươi vô sỉ!

Tần phu nhân muốn điên rồi.

- Ây ây ây, quen thì quen, nói lung tung ta sẽ kiện cô tội phỉ báng. Hôm nay vừa đúng lúc ta muốn đi vận động một chút, đột nhiên nhớ ra cô cứ ru rú ở trong nhà, hảo tâm gọi cô ra ngoài rèn luyện với, cũng không nhìn xem mình đã béo thành dạng gì rồi, thực đem mình làm Dương Ngọc Hoàn rồi.Ý tốt của ta uổng mất rồi. Nếu như cô không muốn đi, cứ nói thẳng là được, cũng không cần phải chửi người ta chứ, ta cũng sẽ không miễn cưỡng cô.

Lý Kỳ nghẹo đầu, giống như là bị ủy khuất lớn lắm.

Ta rất béo sao?


Tần phu nhân lén dùng ánh mắt đánh giá lại mình, hình như cũng không có quá tệ nha, lại nghe giọng điệu này của Lý Kỳ, dường như thật sự trách lầm hắn rồi, nói: - Thật sao?

Lý Kỳ nhún nhún vai nói: - Đương nhiên, tất cả mọi người đều biết, ta trước giờ không thích miễn cưỡng người khác, ta sẽ đi nói với Vương di một tiếng cáo từ ngay bây giờ.

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

Ngươi đây còn nói không miễn cưỡng à! Rõ ràng là muốn đâm thọc nha. Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng, nhưng trong lòng cũng là tràn đầy bất đắc dĩ, nói: - Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?

Đương nhiên là "cua" cô rồi! Lý Kỳ tức giận nói: - Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ là muốn tìm cô ra ngoài rèn luyện thân thể một chút, cô chưa từng nghe thấy sao, sinh mạng ở vận động.

- Rèn luyện?

Tần phu nhân làm sao chịu tin, nói: - Vậy ngươi nói trước đi, lát nữa đến đâu?

Chăng lẽ cô nghĩ rằng ta tới đây là để tìm gái. Nếu là như thế, ta hà tất phải phí công sức, trực tiếp cưỡng ép cô xxoo là được rồi, Vương di mà thấy, không chừng sẽ còn vỗ tay khen hay, phất cờ hò reo cho ta nữa. Lý Kỳ nói qua quýt: - Nếu cô không tin ta, vậy thì cô làm chủ đi, kiểu kiện tướng thể dục thể thao giống như ta căn bản là cũng không có bất cứ sở đoản gì trên phương diện vận động, là đá cầu, hay là đánh cầu lông, hoặc là chạy bộ, tùy cô chọn.

Tần phu nhân đột nhiên hơi giật mình, hừ nhẹ nói: - Ta thấy chưa chắc.



Tần phu nhân nói: - Đang có ý đó.

Ai ôi!!! Hôm nay phu nhân bị hỏng não rồi đấy à? Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Ta tưởng là thật đấy.

Tần phu nhân nói: - Ta không giống ngươi, lời nói ra thì nhất định sẽ giữ.

Lý Kỳ cười dài nói: - Chắc không phải cô muốn thi đá cầu với ta chứ. Đừng cho rằng cô biết một chiêu kim kê là đã giỏi lắm rồi. Bây giờ đá cầu không phải là trò nữ nhân các cô có thể chơi, biệt danh của bổn nhân ở trong sân đá cầu gọi là Cầm thú, không, Dã thú, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm cô bị thương.

Hắn đây thật ra là đang uy hiếp Tần phu nhân, thật ra hắn đá cầu đâu có giỏi gì, lần trước hắn thấy Tần phu nhân ra tay, biết mình không phải là đối thủ của nàng, vì vậy muốn dùng dã man để cảnh cáo nàng, ta sẽ không cùng cô chơi kỹ xảo gì đó, ta muốn đấu là sức mạnh.

Người này thật sự là giảo hoạt hết sức. Tần phu nhân trong lòng làm sao lại không rõ, nói: - Ai nói ta muốn thi đá cầu với ngươi.

- Vậy là cái gì?

Tần phu nhân cười nói: - Không phải ngươi nói mình không có bất kỳ sở đoản sao, nếu đã như vậy, thì ngươi còn hỏi cái gì, cứ nói có dám ứng chiến hay không đi.

Nói đùa gì vậy, tưởng là cái gì ta cũng biết thật à? Lý Kỳ xoa xoa cằm nói: - Cũng không có thể nói như vậy, tuy rằng ở phương diện vận động ta không có bất kỳ sở đoản nào, nhưng mà có vài môn vận động là nữ nhân các cô chơi, ta cũng không mạnh lắm.

Tần phu nhân thản nhiên nói: - Môn vận động này nam nữ đều thích hợp, chắc ngươi cũng từng chơi qua, hơn nữa cũng không có kỹ xảo gì, thứ thi đấu là sự gan dạ.


- Sự gan dạ?

Lý Kỳ thở mạnh một cái, thầm nghĩ, cô nhát như chuột, lại dám thi gan với ta, rốt cuộc là cô điên rồi, hay là ta xuất hiện ảo thính rồi, nói: - Cô chắc chắn?

Tần phu nhân gật đầu.

- Giỏi như vậy?

Lý Kỳ thầm nghĩ, chắc ta từng chơi qua? Chẳng lẽ là nhảy cầu? Nhưng năm nay chưa có cái đồ chơi nhảy cầu này nha. Hơn nữa ta đã ở cùng cô ta mấy năm, ngày bình thường cũng không thấy cô ta vận động gì, nhiều nhất chỉ là đánh cầu lông với Hồng Nô, chơi mạt chược gì đó, nếu chỉ là tỷ thí lòng gan dạ đơn thuần, không có lý gì ta sẽ thua cô ta nha! Liền cắn răng nói: - Được, thi thì thi, ta lại sợ cô à.

Tần phu nhân nói: - Ta cũng không làm khó ngươi, nếu đã thi gì là để ta quyết định, vậy thì chỉ cần hòa là coi như ngươi thắng.

- Thật hay giả? Lý Kỳ giật mình, dường như cả thế giới đều điên đảo rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Tần phu nhân tự tin như vậy.

- Đương nhiên.

Tần phu nhân khẳng định cực kỳ chắc chắn.

Lý Kỳ trong lòng hơi sợ, cẩn thận nói: - Tin là đây nhất định không phải tỷ thí đơn thuần chứ?

Tần phu nhân khẽ cười, giống như đóa băng sơn tuyết liên nở rộ, gọn gàng dứt khoát nói: - Nếu ngươi thua, sau này sẽ không được lợi dụng mẹ ta để dọa ta nữa. Nói đến phần sau, nàng gần như cắn chặt răng nói.

- Ta cũng đâu có lợi dụng Vương di để dọa cô, ta tôn kính Vương di còn không còn kịp nữa, làm sao lại lợi dụng lão nhân gia, lời này của cô thật sự là làm tổn thương đến chỉ số thông minh của Vương di rồi.

- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi không cần phải giả vờ ngây ngốc.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ lên, nói: - Vậy nếu cô thua?

Tần phu nhân nói: - Điều kiện tùy ngươi ra.

Lý Kỳ trợn tròn hai mắt nói: - Tùy ta ra? Ta không có nghe nhầm chứ?

Tần phu nhân gật đầu nói: - Ngươi không có nghe nhầm.

Lý Kỳ nuốt nước bọt đánh ực, hết sức uyển chuyển nói: - Ý là tùy ta ra, nhưng không có bất kỳ quy phạm đạo đức nào à, cô nên nghĩ cho kỹ.

Người này thật sự là hạ lưu! Tần phu nhân phun một tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Cái này ta biết, không cần ngươi phải nhắc nhở, ngươi cứ nói có dám đánh cuộc hay không đi.

Nếu ta đây không đánh cuộc, thì ta đúng là một cái chày gỗ rồi! Cho dù không cần Vương di tương trợ, ta chắc chắn cũng "cua" được cô. Lý Kỳ nói: - Được! Hôm nay Lý Kỳ ta sẽ liều mình cùng phu nhân.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1681-2: Liều mình cùng phu nhân (2)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...