Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1676-1: Cầm kỳ thi họa (1)

Lý Kỳ rất không thích cách trang điểm thịnh hành lúc này, từ lúc mới bắt đầu chính là như thế, hắn cũng không biết có phải do bất đồng thời đại tạo thành như vậy hay không, nhưng hắn thật sự là không cách nào thưởng thức khuôn mặt với hai khối son đỏ rực in hai bên má, hiện giờ hắn cũng muốn mượn chuyện này sửa lại kiểu trang điểm cổ phong này.

Mặc dù ở hậu thế cũng thường có minh tinh đánh phấn nền giống như tượng sáp, nhưng vì hậu thế có đèn điện, vì vậy nhìn cũng không phải quá khó coi, nhưng hiện tại không có đèn điện này, phấn đánh dày như vậy, Lý Kỳ vẫn thật sự không biết là có cái gì đẹp, có một kiểu thị cảm của chị thạch lựu, hắn vẫn là thiên về kiểu trang điểm trang nhã.

Đương nhiên, Phong Nghi Nô là một ngoại lệ, người phụ nữ này là minh tinh trời sinh, diễm trang và đạmm trang đều có thể khống chế rất tốt.

Không có cách nào, Lý Kỳ là chủ thẩm, những nữ nhân kia chỉ có thể vâng lời đi rửa mặt rồi đến, nhưng đây là một đả kích không nhỏ đối với lòng tự tin của các cô, kỳ thật các cô đều hết sức coi trọng thông báo tuyển dụng lần này tập đoàn Tứ Tiểu, cái khác thì không cần nói, chỉ bằng một khối vàng Lý Kỳ này chiêu bài, đã đủ để thuyết minh hết thảy, ai cũng biết rằng đi theo Lý Kỳ, tiền đồ sẽ bừng sáng.

Mà rất nhiều người trong các cô cũng đã đến tuổi băm, đây sẽ là cơ hội cuối cùng của các cô.

Nhưng cũng bởi vì như thế, các cô đều chuẩn bị hết sức đầy đủ.

Hơn nữa, các cô thật đúng là người đa tài đa nghệ, hoặc đàn hoặc hát, vừa múa vừa hát, eo nhỏ mông cong, cặp chân thon dài ẩn hiện trong chiếc váy dài bay bay, đây đều kích thích thú huyết trong cơ thể Cao Nha Nội.

- Đẹp, nhảy đích thực đẹp, dáng người này đúng là mê người a.

- Hát rất hay.


Hú!

Đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa đều phất cờ hò reo, chỉ thiếu chút nữa đã vỗ gãy tay rồi, đó đúng là một người bằng mười người, mặc dù chỉ mấy người bọn hắn, đã phát ra khí thế bừng bừng, khiến Lý Kỳ cảm giác dường như mình đang ở trong một buổi hòa nhạc trăm ngàn người vậy.

Ai da! Bọn người kia đến để tuyển dụng, hay là đến xem mỹ nữ. Lý Kỳ ngồi ở đây đã sắp muốn điên rồi, chờ đến nhóm thứ năm. Hắn thật sự là nhịn không được, nói: - Ta nói Nha Nội, Tiểu Cửu, mấy người các ngươi có yên lặng một chút được không?

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói: - Tại sao?

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Chúng ta đến để chọn lựa nhân tài đấy, các ngươi đừng có làm bộ dạng giống như ở Nghênh Xuân Lầu được không, bổn nhân ghét nhất là loại hoàn cảnh này.

Cao Nha Nội đĩnh đạc nói: - Đây còn có gì để tuyển, tuyển toàn bộ là được, bằng khuôn mặt này, bằng dáng người này, chậc chậc, tin tưởng ta. Nhất định không thiệt đâu.

Tin tưởng ngươi thì ta xong đời mẹ nó rồi. Lý Kỳ không thèm nói với đám dở hơi này nữa, quay đầu sang Phong Nghi Nô hỏi: - Nghi Nô, muội cảm thấy như thế nào?

Phong Nghi Nô gật đầu nói: - Muội thấy đều rất tốt a.

- Phải không, phải không.


Cao Nha Nội lập tức lên tinh thần, nói: - Con mắt của ta và Phong Nương Tử luôn giống nhau như vậy.

Phong Nghi Nô trợn mắt, quay đầu đi.

Thằng nhãi này đúng là hết thuốc chữa. Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu, dựa người ra phía sau, khẽ thở hắt ra.

Cao Nha Nội đột nhiên liếc nhìn Lý Kỳ, luôn miệng nói: - Ta biết rồi. Ta biết rồi, Lý Kỳ đây là đang hâm mộ chúng ta.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta hâm mộ các ngươi? Ngươi đang nói đùa sao? Lời này thật không biết làm sao nói lên a!

Hồng Thiên Cửu cũng hiếu kỳ nói: - Sao ca ca nói lời này?

Cao Nha Nội cười hì hì nói: - Cái này rất đơn giản nha, các ngươi nhìn Lý Kỳ đi, hắn chỉ có một tay có thể cử động, đến vỗ tay cũng không thể, hắn có thể không hâm mộ chúng ta sao.

Hồng Thiên Cửu như thoáng chút suy nghĩ nói: - Có lý.

Có lý cái mông. Lý Kỳ sắp tức chết rồi, nhưng sự thật đúng là như thế, hắn muốn vỗ tay cũng không có cơ hội. Không hổ là khắc tinh nha, hừ nói: - Vâng, ta hâm mộ các ngươi. Vậy các ngươi cứ tiếp tục kêu to lên.


Từ Bà Tích thấy Lý Kỳ vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, trong lòng hết sức tò mò, liền hỏi: - Không phải là Xu Mật Sứ không quá hài lòng với những nữ tử này chứ?

Nàng này vừa hỏi, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ không trực tiếp trả lời, chỉ nói: - Để xem đã.

Mấy người vừa nghe, đều là lộ ra vẻ kinh ngạc, theo bọn họ thấy, những ca kỹ này ai ai cũng là người thân mang tuyệt kỹ, dù sao trước kia các cô đều là đi ra từ nhà giàu có, từ nhỏ đã được bồi dưỡng rất tốt, không ngờ rằng Lý Kỳ lại không hài lòng với người nào.

Đó thật là trừ phi Từ Bà Tích, Liễu Phiêu Phiêu, thậm chí là Phong Nghi Nô lên đài, e rằng mới có thể khiến Lý Kỳ hài lòng.

Cao Nha Nội cau mày, nói thầm, thật là kỳ quái, ta cảm thấy tất cả đều rất tốt, tại sao Lý Kỳ không hài lòng, chuyện này không thể nào a, tuy rằng thê tử của hắn đẹp hơn so với thê tử của ta, nhưng đó là hắn gặp may mắn thôi, ánh mắt của hắn không lý nào lại cao hơn ta a, ta là thánh tình nha, không đúng, trong này nhất định có huyền cơ.

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên y xoay người sang phía Sài Thông hỏi: - Ây, Sài Thông, có một từ nói thế nào nhỉ, cái gì lạt, cái gì buộc đó?

Sài Thông tức giận nói: - Là lạt mềm buộc chặt.

- Đúng đúng đúng, lạt mềm buộc chặt.


Cao Nha Nội lại liếc nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đây là đang lạt mềm buộc chặt, uhm, nhất định là như vậy, nhưng chúng ta đều ký hiệp ước rồi, không cho thông đồng công nhân trong tập đoàn, không đúng, nếu như không có tuyển nhận các nàng, thì các nàng không phải người của tập đoàn chúng ta, như vậy là có thể thông đồng rồi, ai ôi, ta cũng thật là ngu xuẩn, lại vẫn muốn tuyển toàn bộ vào tập đoàn Tứ Tiểu, cái này không thể được, đáng ra một người cũng không thể.

Nghĩ tới đây, y đã bắt đầu trầm mặc, không, phải nói là thâm trầm, hai tay ôm ngực, cau mày, mặt không chút thay đổi nhìn lên đài, nhìn các mỹ nữ đứng trên đài giống như kẻ thù giết cha của y vậy.

Hồng Thiên Cửu thấy bên cạnh đột nhiên an tĩnh, quay đầu liếc mắt nhìn, hiếu kỳ nói: - Ca ca, sao huynh không hô hay vậy?

Cao Nha Nội thở dài, khoát tay hết sức thâm trầm nói: - Tiểu Cửu, đệ nói như vậy ta cũng không có thể trách đệ, dù sao đệ cũng chưa từng trải việc đời mấy, chỉ mấy tư sắc này đâu có tư cách khiến bổn Nha Nội reo hò.

Đám người Sài Thông, Phàn Thiếu Bạch nghe xong, đều kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội, lời này nghe thế nào cũng không nghĩ là xuất phát từ miệng của Cao Nha Nội, hơn nữa lời này cũng thật là khác thường.

Lý Kỳ nghe thấy, thầm nghĩ, tên dở hơi này lại đang có chủ ý gì không biết, phải chú ý y một chút, không để cho y làm xằng bậy.

Cao Nha Nội này không lên tiếng, không khí lập tức an tĩnh.

Trong lúc không để ý, mười tốp đã lần lượt xuất hiện trước mặt, mặc cho các cô ở trên đài hát vui vẻ ra sao, Lý Kỳ vẫn là hết đường xoay xở, hắn không vui, làm đám người Phàn Thiếu Bạch đều cảm thấy lo sợ, bọn họ tự hỏi nhưng không tìm được người tốt hơn.

Chỉ chốc lát sau. Bốn người trong tốp cuối cùng đi lên, so với năm mươi sáu vị mỹ nữ trước đó, năm người này lộ vẻ vô cùng ngây ngô, yếu ớt, giống như không đủ dinh dưỡng, hơn nữa có vẻ vô cùng câu nệ, không có chút thoải mái nào, khi đứng ở trên đài tự giới thiệu, không một người nào ngẩng đầu lên, hơn nữa giọng cũng lí nhí như tiếng muỗi kêu, căn bản nghe không rõ các cô đang nói cái gì.

Cao Nha Nội này thật lòng bất mãn rồi. Nói: - Mấy người này là ai tìm về?

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1676-1: Cầm kỳ thi họa (1)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...