Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1675-1: Kỹ (1)
Liễu Phiêu Phiêu này chính là người Lý Kỳ chỉ định, nhưng hắn không ngờ là Từ Bà Tích đã ở đây, vì thế nhỏ giọng nói với Cao Nha Nội: - Nha Nội, Từ Bà Tích này là ngươi gọi tới?
Đây không cần nghĩ cũng biết là tên dở hơi này mời tới.
Quả nhiên, Cao Nha Nội cười dâm đãng, lại mặt đen lại nói: - Nhưng mà ta phải nói rõ trước, Từ Bà Tích này là cá nhân ta mời, không quan hệ với tập đoàn Tứ Tiểu, không chịu hạn chế của hiệp ước cứt chó kia.
Chẳng lẽ... Lý Kỳ vẻ mặt mơ hồ, thấp giọng nói: - Ngươi đã nắm được rồi hả?
Cao Nha Nội cười bỉ ổi, nói: - Vẫn chưa, nhưng mà cũng nhanh thôi, nếu nàng không muốn cùng ta, thì sao lại nhận lời ta, ngươi cứ chờ là được, không hết năm nay, nàng sẽ vào sống trong Cao phủ ta.
- Lợi hại như vậy?
- Lần này xem như chậm đấy.
- Khâm phục, khâm phục.
- Đâu có, đâu có.
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ và Cao Nha Nội chụm đầu ghé tai, con mắt loạn chuyển, lặng lẽ ghé tai lại gần.
Đáng tiếc hiện giờ Lý Kỳ trở nên vô cùng cẩn thận, tai nghe tám phương, mắt nhìn sáu đường, lập tức ho nhẹ một tiếng, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, ta hết sức hài lòng.
Phong Nghi Nô phủi miệng, thầm nói:
- Ai mà thèm nghe chứ!
Trong lúc nói chuyện, Liễu Phiêu Phiêu và Từ Bà Tích cũng đã đi đến, hướng tới Lý Kỳ hành lễ nói: - Phiêu Phiêu (Bà Tích) tham kiến Xu Mật Sứ, Lý phu nhân.
Nhưng khi các nàng nhìn Phong Nghi Nô, trong mắt lóe ra sự hâm mộ và ghen tị, trong hội các nàng này, thì Phong Nghi Nô hạnh phúc nhất rồi, thậm chí so với Lý Sư Sư lúc trước còn khiến người đời hâm mộ hơn, nói trắng ra thì Lý Sư Sư chẳng qua chỉ là được Hoàng thượng bao dưỡng, nhưng Phong Nghi Nô lại là dựa vào thánh chỉ gả cho đệ nhất hồng nhân trong triều hiện giờ, đây chỉ sợ là chuyện từ xưa đến nay chưa hề có, hơn nữa Lý Kỳ đối với Phong Nghi Nô cũng là có thêm phần sủng ái, vì vậy Phong Nghi Nô lập tức đã trở thành tấm gương của các ca kỹ, những ca kỹ này đều hy vọng trở thành Phong Nghi Nô kế tiếp.
Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân Từ Bà Tích nhận lời Cao Nha Nội. Hiện giờ nàng vẫn là người đứng đầu trong nghề ca múa, vẫn vô cùng xinh đẹp, có tư chất không tồi, nhưng đây cũng là biểu thị nàng sắp xuống dốc rồi, cho nên nhân lúc này khẩn trương tìm người gả chồng.
Đương nhiên nàng cũng muốn dựa vào cây đại thụ Lý Kỳ này, nhưng đã mấy lần lui tới, Lý Kỳ tuy rằng miệng lưỡi xơn xớt, nhưng cũng không có biểu lộ ra bất cứ ý gì, cho dù nàng đã phát ra không ít ám hiệu, nhưng Lý Kỳ luôn giả bộ hồ đồ, nàng cũng biết mình vẫn thua kém Phong Nghi Nô, vì vậy nên chỉ có thể từ bỏ.
Tuy rằng Cao Nha Nội hết sức lăng nhăng, nhưng đối với nữ nhân vẫn là hết lòng săn sóc, hơn nữa có thể vui vẻ, đối với các nàng mà nói, là một điều vô cùng tốt, đương nhiên, tiền đề là các nàng không muốn lấy một nông phu hoặc thợ thủ công sống cuộc sống nghèo rớt mồng tơi.
Về phần Liễu Phiêu Phiêu, về mặt tình yêu cũng có chút giống Phong Nghi Nô, đều là mang một khát khao tốt đẹp, đáng tiếc long nữ có tâm, tương vương vô mộng, trong lòng Trần A Nam chỉ có Tiểu Ngọc, mà Tiểu Ngọc lại là môn sinh đắc ý của Lý Kỳ, tuy rằng Tểu Ngọc về mặt tư sắc không bằng Liễu Phiêu Phiêu. Nhưng Tiểu Ngọc chưởng quản tập đoàn Túy Tiên Cư, thân phận địa vị còn lớn rất nhiều so với tiểu quan tiểu lại bình thường, cho dù là quan viên lục, thất phẩm nhìn thấy Tiểu Ngọc cũng phải kêu một tiếng Ngọc Nương Tử.
Liễu Phiêu Phiêu hiện giờ cũng đã từ bỏ rồi. Đây cũng là lựa chọn của người thông minh.
Lý Kỳ cười nói: - Miễn lễ, miễn lễ. Nhị vị nương tử, đã lâu không gặp. Đã lâu không gặp rồi.
Phong Nghi Nô hết sức rộng rãi đáp lễ lại, trước kia giữa nàng và Từ Bà Tích cũng có không ít khúc mắc, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, nhưng bây giờ nàng đã không để ý những chuyện này nữa, nghĩ đến hết thảy những gì nàng đã có được, những chuyện trước kia cũng tan theo mây khói.
Từ Bà Tích ngẩng đầu lên, chợt thấy Lý Kỳ luôn lấy tay che mũi, vì thế dò hỏi: - Xu Mật Sứ thân thể không thoải mái sao?
Có thể không muốn hỏi được không, Yến Phúc, khuỷu tay người này đúng là tới không phải lúc nha! Lý Kỳ tránh nặng tìm nhẹ nói:
- Bị cảm lạnh một chút, cứ bị chảy nước mũi.
Chu Hoa ủy khuất nói: - Đại ca, sao huynh không nói như vậy với ta.
Lý Kỳ liếc con ngươi thoáng nhìn, dường như đang nói, người ta là mỹ nữ, ngươi là gì?
Cao Nha Nội đĩnh đạc nói: - Từ nương tử, nàng đừng để Lý Kỳ lừa, là heo đụng phải cây, hắn đụng phải heo.
- À?
Đại tiểu mỹ nhân Từ, Liễu này cùng kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội, mấp máy môi, cố nén không cười ra tiếng.
Mẹ nó. Lão tử chẳng qua chỉ đùa một chút, nhà ngươi còn tưởng thật, bình thường đọc sách cũng không thấy ngươi nhớ tốt như vậy. Lý Kỳ xấu hổ cười, nói: - Nha Nội nói giỡn đấy. Lập tức lại nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, nghe nói nhị vị nương tử cũng đã gia nhập tập đoàn Tứ Tiểu?
Nhị vị mỹ nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó thoáng gật đầu.
Lý Kỳ nói: - Vậy thì phải nói tiếng chúc mừng với nhị vị, nhị vị xin yên tâm, lựa chọn của các cô là sáng suốt nhất đấy, ta cam đoan với các cô, không ngoài hai năm, giá của các cô nhất định tăng lên gấp mười lần, hơn nữa cũng không cần nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.
Hai nàng cũng không phải chim non nữa rồi, các nàng gia nhập tập đoàn Tứ Tiểu còn không phải là vì tương lai của mình, cho nên hoa ngôn xảo ngữ này đối với các nàng mà nói căn bản là không cần thiết, không bằng cứ nói thực tế một chút.
Quả nhiên, hai nữ nghe được mừng rỡ, đều hành lễ nói tạ ơn.
Lý Kỳ cười nói: - Không cần cảm tạ, quan trọng vẫn là tự các cô phải nỗ lực.
Lúc này Tô Vân đã đi tới, Cao Nha Nội vội vã nghênh đón, cầm tay Tô Vân nói: - Phu nhân khổ cực rồi. Nói xong đắc ý trừng mắt nhìn Lý Kỳ, dường như nói, ta nhưng cũng là có người đẹp làm bạn.
Y tuy nhiều nữ nhân, nhưng lại không giống như Lý Kỳ, ai cũng có thể mang ra ngoài, những quả phụ kia thì không nói rồi, mà vợ của y lại là tiểu thư khuê các, trừ phi là trường hợp lớn, nếu không rất ít đi ra ngoài, đều ở nhà giúp chồng dạy con.
Hiện giờ đã khác, từ khi Tô Vân gả vào cửa Cao gia bọn họ, Cao Nha Nội đi ra ngoài luôn đem nàng mang theo bên cạnh, bởi vì Tô Vân là một nữ nhân vô cùng có đầu óc, đặc biệt về phương diên thương nghiệp, cho nên lúc ban đầu ngay cả Cầu Ca cũng hết sức coi trọng đối với cô con dâu mới này, còn đích thân tự tặng một đôi vòng ngọc vô giá cho Tô Vân. Có được địa vị ở Cao gia, chỉ sau mỗi chính thất của Cao Nha Nội, bởi vì chính thất của Cao Nha Nội là thiên kim của huynh đệ đồng hao với Cầu Ca, hai nhà là chỉ bụng hứa hôn, Cao Nha Nội cũng hết sức tôn trọng vợ y, địa vị là không thể dao động, Tô Vân cũng hiểu được, nhiệm vụ của hai người hết sức rõ ràng, nàng chủ ngoại, chính thất chủ nội.
Tên ngu xuẩn này, cái gì đều phải so sánh. Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Vân thấy có nhiều người như vậy, vội vàng giãy ra, hướng tới Lý Kỳ thi lễ một cái, lại nói: - Những người kia chuẩn bị xong rồi, không biết Xu Mật Sứ định gặp từng người một, hay để bọn họ cùng ra?
Cao Nha Nội vội kêu lên:
- Đương nhiên là cùng đi ra, nhiều mỹ nữ như vậy đứng chung với nhau, còn cảnh nào hùng tráng hơn a!
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Không cần để ý đến y, tuy nhiên gặp từng người thì chậm qua, cứ cho bốn người một lượt đi.
Tô Vân gật đầu nói: - Vâng, ta sẽ đi sắp xếp.
Cao Nha Nội vội vàng nói: - Ta đi giúp nàng.
Lý Kỳ một tay ghìm chặt cổ áo của y, nói: - Ngươi đi làm gì?
Cao Nha Nội nói: - Xem các nàng thay quần áo a, a không, ta đi giúp phu nhân ta.
Tô Vân lườm y một cái, lập tức đi tới hậu trường.
Lý Kỳ nhìn Cao Nha Nội nói: - Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây đi.
Mọi người lần lượt ngồi vào dãy ghế xếp ở phía trước, Lý Kỳ, Cao Nha Nội ở giữa, nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác nhau. Bên phía Lý Kỳ là Phong Nghi Nô, Từ Bà Tích, Liễu Phiêu Phiêu, trái lại bên phía Cao Nha Nội thì là đám người Phàn Thiếu Bạch, Tiểu Cửu, Sài Thông, Chu Hoa.
Quá không công bằng!
Trong lòng Nha Nội ủy khuất vô cùng.
Điều này có thể trách ta sao, là chính các nàng muốn ngồi bên phía ta, ta che nửa nửa mặt lại thì ngươi cũng không bằng, đây có thể trách ai được, ôi, khó trách ta thường xuyên phải tự sướng.
Lý Kỳ nhìn ánh mắt u oán kia của Cao Nha Nội, trong lòng khỏi phải nói là vui vẻ thế nào.
Phong Nghi Nô đột nhiên nghiêng đầu sang, nhỏ giọng nói: - Phu quân, rốt cuộc mọi người định làm cái gì?
Lý Kỳ nói: - Để ca kỹ không bị người ta khinh bỉ.
Phong Nghi Nô nghe được tâm thần dao động, nàng cũng là xuất thân ca kỹ, có thể hiểu được nỗi chua xót trong đó nhất, không khỏi nhẹ nhàng cầm tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói: - Phu quân hiện giờ còn lại một bàn tay thôi.
Phong Nghi Nô thổi phù một tiếng, vỗ nhè nhẹ đánh vào tay của Lý Kỳ, thấp giọng nói: - Đáng đời huynh.
Chỉ chốc lát sau, nhóm ca kỹ đầu tiên đi lên đài.
Tất cả nam nhân trong đó bao gồm cả Lý Kỳ đều tràn ngập sự mong đợi. Chỉ thấy tốp ca kỹ đầu tiên đều mặc sườn xám, người nào người nấy cũng có cặp mông đầy đặn, nhưng mà, nhìn sao cũng không nghĩ đây là thiếu nữ, thiếu phụ thì còn may ra.
Đã nói là thiếu nữ rồi mà?
Lý Kỳ ngẩn người ra.
Cao Nha Nội hưng phấn nói: - Lý Kỳ, thế nào? Đây đều là bổn Nha Nội tìm về đấy, chậc chậc, với vóc dáng này, với khuôn mặt này, tập đoàn Tứ Tiểu ta muốn chắc rồi.
Nhưng Lý Kỳ vẫn còn giữ vẻ mặt mắt chữ O mồm chữ A.
Bắc Tống Phong Lưu
Đây không cần nghĩ cũng biết là tên dở hơi này mời tới.
Quả nhiên, Cao Nha Nội cười dâm đãng, lại mặt đen lại nói: - Nhưng mà ta phải nói rõ trước, Từ Bà Tích này là cá nhân ta mời, không quan hệ với tập đoàn Tứ Tiểu, không chịu hạn chế của hiệp ước cứt chó kia.
Chẳng lẽ... Lý Kỳ vẻ mặt mơ hồ, thấp giọng nói: - Ngươi đã nắm được rồi hả?
Cao Nha Nội cười bỉ ổi, nói: - Vẫn chưa, nhưng mà cũng nhanh thôi, nếu nàng không muốn cùng ta, thì sao lại nhận lời ta, ngươi cứ chờ là được, không hết năm nay, nàng sẽ vào sống trong Cao phủ ta.
- Lợi hại như vậy?
- Lần này xem như chậm đấy.
- Khâm phục, khâm phục.
- Đâu có, đâu có.
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ và Cao Nha Nội chụm đầu ghé tai, con mắt loạn chuyển, lặng lẽ ghé tai lại gần.
Đáng tiếc hiện giờ Lý Kỳ trở nên vô cùng cẩn thận, tai nghe tám phương, mắt nhìn sáu đường, lập tức ho nhẹ một tiếng, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, ta hết sức hài lòng.
Phong Nghi Nô phủi miệng, thầm nói:
- Ai mà thèm nghe chứ!
Trong lúc nói chuyện, Liễu Phiêu Phiêu và Từ Bà Tích cũng đã đi đến, hướng tới Lý Kỳ hành lễ nói: - Phiêu Phiêu (Bà Tích) tham kiến Xu Mật Sứ, Lý phu nhân.
Nhưng khi các nàng nhìn Phong Nghi Nô, trong mắt lóe ra sự hâm mộ và ghen tị, trong hội các nàng này, thì Phong Nghi Nô hạnh phúc nhất rồi, thậm chí so với Lý Sư Sư lúc trước còn khiến người đời hâm mộ hơn, nói trắng ra thì Lý Sư Sư chẳng qua chỉ là được Hoàng thượng bao dưỡng, nhưng Phong Nghi Nô lại là dựa vào thánh chỉ gả cho đệ nhất hồng nhân trong triều hiện giờ, đây chỉ sợ là chuyện từ xưa đến nay chưa hề có, hơn nữa Lý Kỳ đối với Phong Nghi Nô cũng là có thêm phần sủng ái, vì vậy Phong Nghi Nô lập tức đã trở thành tấm gương của các ca kỹ, những ca kỹ này đều hy vọng trở thành Phong Nghi Nô kế tiếp.
Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân Từ Bà Tích nhận lời Cao Nha Nội. Hiện giờ nàng vẫn là người đứng đầu trong nghề ca múa, vẫn vô cùng xinh đẹp, có tư chất không tồi, nhưng đây cũng là biểu thị nàng sắp xuống dốc rồi, cho nên nhân lúc này khẩn trương tìm người gả chồng.
Đương nhiên nàng cũng muốn dựa vào cây đại thụ Lý Kỳ này, nhưng đã mấy lần lui tới, Lý Kỳ tuy rằng miệng lưỡi xơn xớt, nhưng cũng không có biểu lộ ra bất cứ ý gì, cho dù nàng đã phát ra không ít ám hiệu, nhưng Lý Kỳ luôn giả bộ hồ đồ, nàng cũng biết mình vẫn thua kém Phong Nghi Nô, vì vậy nên chỉ có thể từ bỏ.
Tuy rằng Cao Nha Nội hết sức lăng nhăng, nhưng đối với nữ nhân vẫn là hết lòng săn sóc, hơn nữa có thể vui vẻ, đối với các nàng mà nói, là một điều vô cùng tốt, đương nhiên, tiền đề là các nàng không muốn lấy một nông phu hoặc thợ thủ công sống cuộc sống nghèo rớt mồng tơi.
Về phần Liễu Phiêu Phiêu, về mặt tình yêu cũng có chút giống Phong Nghi Nô, đều là mang một khát khao tốt đẹp, đáng tiếc long nữ có tâm, tương vương vô mộng, trong lòng Trần A Nam chỉ có Tiểu Ngọc, mà Tiểu Ngọc lại là môn sinh đắc ý của Lý Kỳ, tuy rằng Tểu Ngọc về mặt tư sắc không bằng Liễu Phiêu Phiêu. Nhưng Tiểu Ngọc chưởng quản tập đoàn Túy Tiên Cư, thân phận địa vị còn lớn rất nhiều so với tiểu quan tiểu lại bình thường, cho dù là quan viên lục, thất phẩm nhìn thấy Tiểu Ngọc cũng phải kêu một tiếng Ngọc Nương Tử.
Liễu Phiêu Phiêu hiện giờ cũng đã từ bỏ rồi. Đây cũng là lựa chọn của người thông minh.
Lý Kỳ cười nói: - Miễn lễ, miễn lễ. Nhị vị nương tử, đã lâu không gặp. Đã lâu không gặp rồi.
Phong Nghi Nô hết sức rộng rãi đáp lễ lại, trước kia giữa nàng và Từ Bà Tích cũng có không ít khúc mắc, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, nhưng bây giờ nàng đã không để ý những chuyện này nữa, nghĩ đến hết thảy những gì nàng đã có được, những chuyện trước kia cũng tan theo mây khói.
Từ Bà Tích ngẩng đầu lên, chợt thấy Lý Kỳ luôn lấy tay che mũi, vì thế dò hỏi: - Xu Mật Sứ thân thể không thoải mái sao?
Có thể không muốn hỏi được không, Yến Phúc, khuỷu tay người này đúng là tới không phải lúc nha! Lý Kỳ tránh nặng tìm nhẹ nói:
- Bị cảm lạnh một chút, cứ bị chảy nước mũi.
Chu Hoa ủy khuất nói: - Đại ca, sao huynh không nói như vậy với ta.
Lý Kỳ liếc con ngươi thoáng nhìn, dường như đang nói, người ta là mỹ nữ, ngươi là gì?
Cao Nha Nội đĩnh đạc nói: - Từ nương tử, nàng đừng để Lý Kỳ lừa, là heo đụng phải cây, hắn đụng phải heo.
- À?
Đại tiểu mỹ nhân Từ, Liễu này cùng kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội, mấp máy môi, cố nén không cười ra tiếng.
Mẹ nó. Lão tử chẳng qua chỉ đùa một chút, nhà ngươi còn tưởng thật, bình thường đọc sách cũng không thấy ngươi nhớ tốt như vậy. Lý Kỳ xấu hổ cười, nói: - Nha Nội nói giỡn đấy. Lập tức lại nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, nghe nói nhị vị nương tử cũng đã gia nhập tập đoàn Tứ Tiểu?
Nhị vị mỹ nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó thoáng gật đầu.
Lý Kỳ nói: - Vậy thì phải nói tiếng chúc mừng với nhị vị, nhị vị xin yên tâm, lựa chọn của các cô là sáng suốt nhất đấy, ta cam đoan với các cô, không ngoài hai năm, giá của các cô nhất định tăng lên gấp mười lần, hơn nữa cũng không cần nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.
Hai nàng cũng không phải chim non nữa rồi, các nàng gia nhập tập đoàn Tứ Tiểu còn không phải là vì tương lai của mình, cho nên hoa ngôn xảo ngữ này đối với các nàng mà nói căn bản là không cần thiết, không bằng cứ nói thực tế một chút.
Quả nhiên, hai nữ nghe được mừng rỡ, đều hành lễ nói tạ ơn.
Lý Kỳ cười nói: - Không cần cảm tạ, quan trọng vẫn là tự các cô phải nỗ lực.
Lúc này Tô Vân đã đi tới, Cao Nha Nội vội vã nghênh đón, cầm tay Tô Vân nói: - Phu nhân khổ cực rồi. Nói xong đắc ý trừng mắt nhìn Lý Kỳ, dường như nói, ta nhưng cũng là có người đẹp làm bạn.
Y tuy nhiều nữ nhân, nhưng lại không giống như Lý Kỳ, ai cũng có thể mang ra ngoài, những quả phụ kia thì không nói rồi, mà vợ của y lại là tiểu thư khuê các, trừ phi là trường hợp lớn, nếu không rất ít đi ra ngoài, đều ở nhà giúp chồng dạy con.
Hiện giờ đã khác, từ khi Tô Vân gả vào cửa Cao gia bọn họ, Cao Nha Nội đi ra ngoài luôn đem nàng mang theo bên cạnh, bởi vì Tô Vân là một nữ nhân vô cùng có đầu óc, đặc biệt về phương diên thương nghiệp, cho nên lúc ban đầu ngay cả Cầu Ca cũng hết sức coi trọng đối với cô con dâu mới này, còn đích thân tự tặng một đôi vòng ngọc vô giá cho Tô Vân. Có được địa vị ở Cao gia, chỉ sau mỗi chính thất của Cao Nha Nội, bởi vì chính thất của Cao Nha Nội là thiên kim của huynh đệ đồng hao với Cầu Ca, hai nhà là chỉ bụng hứa hôn, Cao Nha Nội cũng hết sức tôn trọng vợ y, địa vị là không thể dao động, Tô Vân cũng hiểu được, nhiệm vụ của hai người hết sức rõ ràng, nàng chủ ngoại, chính thất chủ nội.
Tên ngu xuẩn này, cái gì đều phải so sánh. Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Vân thấy có nhiều người như vậy, vội vàng giãy ra, hướng tới Lý Kỳ thi lễ một cái, lại nói: - Những người kia chuẩn bị xong rồi, không biết Xu Mật Sứ định gặp từng người một, hay để bọn họ cùng ra?
Cao Nha Nội vội kêu lên:
- Đương nhiên là cùng đi ra, nhiều mỹ nữ như vậy đứng chung với nhau, còn cảnh nào hùng tráng hơn a!
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Không cần để ý đến y, tuy nhiên gặp từng người thì chậm qua, cứ cho bốn người một lượt đi.
Tô Vân gật đầu nói: - Vâng, ta sẽ đi sắp xếp.
Cao Nha Nội vội vàng nói: - Ta đi giúp nàng.
Lý Kỳ một tay ghìm chặt cổ áo của y, nói: - Ngươi đi làm gì?
Cao Nha Nội nói: - Xem các nàng thay quần áo a, a không, ta đi giúp phu nhân ta.
Tô Vân lườm y một cái, lập tức đi tới hậu trường.
Lý Kỳ nhìn Cao Nha Nội nói: - Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây đi.
Mọi người lần lượt ngồi vào dãy ghế xếp ở phía trước, Lý Kỳ, Cao Nha Nội ở giữa, nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác nhau. Bên phía Lý Kỳ là Phong Nghi Nô, Từ Bà Tích, Liễu Phiêu Phiêu, trái lại bên phía Cao Nha Nội thì là đám người Phàn Thiếu Bạch, Tiểu Cửu, Sài Thông, Chu Hoa.
Quá không công bằng!
Trong lòng Nha Nội ủy khuất vô cùng.
Điều này có thể trách ta sao, là chính các nàng muốn ngồi bên phía ta, ta che nửa nửa mặt lại thì ngươi cũng không bằng, đây có thể trách ai được, ôi, khó trách ta thường xuyên phải tự sướng.
Lý Kỳ nhìn ánh mắt u oán kia của Cao Nha Nội, trong lòng khỏi phải nói là vui vẻ thế nào.
Phong Nghi Nô đột nhiên nghiêng đầu sang, nhỏ giọng nói: - Phu quân, rốt cuộc mọi người định làm cái gì?
Lý Kỳ nói: - Để ca kỹ không bị người ta khinh bỉ.
Phong Nghi Nô nghe được tâm thần dao động, nàng cũng là xuất thân ca kỹ, có thể hiểu được nỗi chua xót trong đó nhất, không khỏi nhẹ nhàng cầm tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói: - Phu quân hiện giờ còn lại một bàn tay thôi.
Phong Nghi Nô thổi phù một tiếng, vỗ nhè nhẹ đánh vào tay của Lý Kỳ, thấp giọng nói: - Đáng đời huynh.
Chỉ chốc lát sau, nhóm ca kỹ đầu tiên đi lên đài.
Tất cả nam nhân trong đó bao gồm cả Lý Kỳ đều tràn ngập sự mong đợi. Chỉ thấy tốp ca kỹ đầu tiên đều mặc sườn xám, người nào người nấy cũng có cặp mông đầy đặn, nhưng mà, nhìn sao cũng không nghĩ đây là thiếu nữ, thiếu phụ thì còn may ra.
Đã nói là thiếu nữ rồi mà?
Lý Kỳ ngẩn người ra.
Cao Nha Nội hưng phấn nói: - Lý Kỳ, thế nào? Đây đều là bổn Nha Nội tìm về đấy, chậc chậc, với vóc dáng này, với khuôn mặt này, tập đoàn Tứ Tiểu ta muốn chắc rồi.
Nhưng Lý Kỳ vẫn còn giữ vẻ mặt mắt chữ O mồm chữ A.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1675-1: Kỹ (1)
10.0/10 từ 34 lượt.