Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1623: Truyền thống
Về phần chính sách ngoại giao với Tây Hạ, Lý Kỳ và Triệu Giai đã đàm luận không biết bao nhiêu lần, chỉ vì địa lý Tây Hạ vô cùng đặc thù, không dễ dàng ra tay, càng không thể để cho Kim quốc thực hiện được.
Nói tóm lại, nếu Tây Hạ phải vong, chỉ có thể diệt vong trong tay Đại Tống, nếu diệt vong trong tay Kim quốc, vậy Đại Tống sẽ tràn đầy nguy cơ.
Tuy nhiên, trước mắt Đại Tống không đủ năng lực đi tiêu diệt Tây Hạ, bởi vì một khi khai chiến, Kim quốc tất nhiên sẽ thừa cơ mà vào, có thể duy trì hiện trạng này chính là điều là Đại Tống hi vọng nhất, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, điều này làm cho Lý Kỳ cũng không biết bước tiếp theo nên làm thế nào. Cho nên hắn chỉ tạm thời đưa cho Tây Hạ một vài ưu đãi, kéo bọn họ đến bên Đại Tống, còn phải làm cho bọn họ có đủ thực lực để phòng thủ Kim quốc, sau đó yên lặng theo dõi kỳ biến.
Đương nhiên, về phần bán vũ khí cho Tây Hạ, đều là một vài sản phẩm đã bị đào thải, một khi vũ khí kiểu mới được nghiên cứu ra, mặc dù khai chiến với Tây Hạ, vẫn hoàn toàn có thể nghiền ép đối phương, nhưng hỏa khí này lại có sức uy hiếp phi thường lớn đối với kị binh của Kim quốc.
Bận rộn liên tiếp mấy ngày, Lý Kỳ cuối cùng có thể thở ra một hơi, lấy thái độ vô cùng thoải mái nghênh đón năm mới.
Ba mươi tết.
Mặt trời đã lâu không thấy xuất hiện trên bầu trời trắng như một dải lụa, mặc dù ánh nắng chỉ thưa thớt chiếu trên mặt đất, nhưng cũng đủ để dân chúng hưng phấn không thôi.
Mỗi khi đến ngày này, trước cửa Túy Tiên Cư quạnh quẽ chưa từng có trước đây, bởi vì trong những ngày này mọi người trong Túy Tiên Cư đều chè chén say sưa. Tuy rằng trong thời gian lễ mừng năm mới, là những ngày quán rượu kiếm được nhiều nhất, nhưng Lý Kỳ là người trọng truyền thống, hơn nữa phải biết rằng người làm trong Túy Tiên Cư phần lớn là người dân chạy nạn từ bắc Giang Nam, truyền thống đối với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.
Hơn nữa hiện giờ tửu lầu Túy Tiên Cư đã không phải là nơi buôn bán kiếm lời nhất của tập đoàn Túy Tiên Cư.
Có tiền tùy hứng một chút, ngại gì?
Hiện giờ cũng có rất nhiều tửu lâu bắt đầu học tập Túy Tiên Cư, tổ chức một vài hoạt động chúc mừng năm mới, tăng tiền thưởng cuối năm. Tuy nhiên nói gì thì nói, đây là chuyện không có cách nào, những thương nhân kia đương nhiên không muốn xuất ra số tiền này, nhưng người làm ở Túy Tiên Cư có đãi ngộ tốt như vậy, sẽ khiến cho người khác ở dưới cảm thấy không thoải mái.
Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù chỉ là một vài chi tiết, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống kinh tế, nhưng những thương gia này lại hoặc đưa chúc mừng lên trước tiên, hoặc sau khi thế chấp, sẽ không đặt trong những ngày tốt để kiếm tiền cuối năm..
- Xuyyyyyy ---!
Một chiếc xe ngựa đứng trước cửa Túy Tiên Cư, Lý Kỳ xuống xe, ngày này hàng năm, chỉ cần hắn ở kinh thành, thì sẽ đến các tửu lâu, nhà xưởng dưới trướng tập đoàn Túy Tiên Cư đi một vòng, hoặc là chúc mừng năm mới với các công nhân, điều này cũng tạo thành truyền thống.
Tuy nhiên hắn vẫn chưa đi vào, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, ít nhất cũng có chừng trăm người.
Hai mắt Mã Kiều lóe sáng, kỳ thật y cũng vô cùng chờ mong ngày hôm nay, bởi vì hôm nay y có thể đại khai sát giới, chủ yếu nhất là hôm nay sẽ có Lỗ Mỹ Mỹ làm bạn bên cạnh y.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn người này một cái, dặn dò: - Lát nữa ngươi phải kiềm chế ăn uống, đừng khi dễ tiểu Lục tử nhà người ta, tiểu tử kia tửu lượng chỉ có một chút, ngươi vừa vào bàn đã chuốc người ta say rồi, buổi chiều lại phải đánh thức người làm đồ ăn cho các ngươi, nhiều không dễ làm nha.
Mã Kiều hất đầu nói: - Rượu gặp tri kỉ ngàn chén vẫn ít, nói chuyện không hợp nửa câu đã là nhiều.
Câu này ngụ ý, chính là ta uống với bọn họ, đó là vì ta coi bọn họ như tri kỉ, người khác mời ta uống, chưa chắc ta đã muốn uống.
Chuyện này thật sự như thế, Mã Kiều không phải là Tửu Quỷ, coi rượu là mẹ, y uống rượu còn phải xem người.
Đồ tự kỉ cuồng! Lý Kỳ thầm mắng một câu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía trước, thấy một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới.
Mã Kiều quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: - Đây không phải là xe ngựa của phu nhân sao?
Không nghĩ là nàng cũng tới, vừa hay hôm nay có bạn rồi. Trong mắt Lý Kỳ hiện lên vẻ mừng rỡ, trong lòng đã bắt đầu tính toán.
Một lát sau, xe ngựa dừng trước cửa, tiểu Đào xuống xe ngựa trước.
Hiện giờ Tiểu Đào đã trưởng thành thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, tuy rằng so ra còn kém đại mỹ nhân Tần phu nhân, nhưng cũng coi như là mỹ nhân hiếm có, không thể không nói Tiểu Lục Tử rất có mắt nhìn.
- Đại nhân.
Tiểu Đào xuống xe, nhìn thấy Lý Kỳ còn giật mình kinh hãi.
Lý Kỳ ngoắc tay cười vô lương:
- Tiểu Đào hộ vệ, đến thăm Tiểu Lục Tử sao?
Khuôn mặt Tiểu Đào nhất thời đỏ bừng, xấu hổ dậm chân một cái.
Mã Kiều lại nói: - Tiểu Đào muội muội, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, sao lại giấu giấu diếm diếm như thế.
Tiểu Đào oán trách nói: - Mã ca, ngươi lại học cái xấu của Đại nhân, lát nữa ta phải nói cho Mỹ Mỹ tỷ, nói ngươi ức hiếp ta.
Đây chính là tử huyệt của Mã Kiều, y vội vàng nhảy dựng lên, nói: - Tiểu Đào muội muội, ngươi có phải nghĩ sai rồi không, là Xu Mật Sứ ức hiếp ngươi, ta đang giúp ngươi nha.
Tiều Đào này giống như quỷ linh ranh ma. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ta cũng không nói gì cả, cái gì trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, nói như là Tiểu Đào nhà ta không gả ra ngoài được.
Mã Kiều xoay đầu lại, căm tức nhìn Lý Kỳ, dường như đang nói, ngươi lần này đùa quá trớn rồi, mau chóng thu hồi lại đi, chúng ta còn có thể tiếp tục chơi.
- Tiểu Đào, ngươi chớ để để ý tới bọn họ.
Đi cùng với một giọng nói êm ái, là Tần phu nhân mặc một cái áo choàng màu vàng nhạt bước ra từ trong xe ngựa, tuy rằng nàng không giống Lý Kỳ, hằng năm đều đến đây, nhưng mỗi khi năm mới, nàng cũng thường xuyên tới thăm.
Lý Kỳ ngoắc tay nói: - Phu nhân, chào buổi sáng.
Tần phu nhân xuống xe ngựa, lập tức đưa cho Lý Kỳ một cái nhìn xem thường, nói: - Hai người các ngươi cũng trưởng thành rồi, không ngờ lại đi ức hiếp một tiểu cô nương như thế, nói ra cũng không sợ người ta chê cười.
Mã Kiều sắp khóc rồi, y cũng không cậy khỏe bắt nạt yếu, sao có thể nhận tiếng xấu này, y càng sợ Tiểu Đào thật sự sẽ đi tìm Mỹ Mỹ tố cáo y, nên nháy mắt với Lý Kỳ, bảo Lý Kỳ chủ động gánh vác tội danh.
Nói đùa gì vậy, hiện giờ có Lập Pháp Viện, tội danh này ta dám gánh vác sao? Lý Kỳ làm như không thấy, nghĩ thầm rằng, nếu không đùa giỡn tiểu nhân, ta đây đùa giỡn đại nhân. Cười nói với Tần phu nhân: - Phu nhân chắc hẳn biết hôm nay ta tới đây, chẳng lẽ là ---ha ha.
- Chẳng lẽ cái gì? Đầu tiên Tần phu nhân kinh ngạc, nhưng lời vừa thốt ra, nàng liền kịp thời phản ứng, phun một tiếng, không để ý đến Lý Kỳ, nói với Tiểu Đào: - Chúng ta vào thôi.
Chủ tớ hai người liền vào bên trong.
Lý Kỳ thấy Mã Kiều dùng ánh mắt giết người nhìn mình, nói: - Ngươi nhìn ta làm gì, ta đây không phải là cố gắng đưa thù hận lên người ta hay sao, ngươi còn không thấy đủ à.
Nói xong, hắn cũng đi vào bên trong.
- Phu nhân đã tới.
Phu nhân đã tới.
Một nhóm người hầu rượu đang chuyển bàn ghế, trang trí lại tửu lâu nhìn thấy Tần phu nhân đột nhiên đến, đều ngừng lại, mừng rỡ bất ngờ nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân còn chưa kịp mở miệng, Lý Kỳ đã chui ra từ phía sau, cất cao giọng nói: - Các vị, các vị, phu nhân biết mọi người vừa qua một năm khổ cực, nên đặc biệt đến thăm các vị, tuy rằng hai tay trống trơn, nhưng phu nhân có thể tới quả thật không dễ dàng, lát nữa mọi người nhất định phải uống nhiều hơn mấy chén với phu nhân. Trong lòng bổ sung thêm một câu, tuy nói rượu có thể mất lý trí, nhưng thỉnh thoảng làm loạn cũng không sao.
Những người làm kia vẫn tin rằng là thật, vỗ tay tán thưởng.
Trên mặt Tần phu nhân đỏ ửng, len lén trừng mắt nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, chính ngươi cũng không mang lễ vật mà. Thật ra trước đây nàng thường xuyên đưa một ít quần áo tới Túy Tiên Cư, chỉ có điều hiện tại người làm ở Túy Tiên Cư đều có tiền, nàng không làm việc vô ích, nhưng nàng cũng không nghĩ Lý Kỳ sẽ nói công khai ra, vì thế tức giận nói: - Chỉ cần Lý sư phó có thể uống một chén rượu với mọi người, ta cũng không để ý khi uống vài chén.
Lý Kỳ lập tức trợn tròn mắt, phu nhân từ khi nào trở nên sáng tạo nhanh nhẹn như vậy.
Tần phu nhân mấp máy môi, trong lòng đắc ý một lúc, có thể làm cho Lý Kỳ rơi vào tình huồng kinh ngạc quả thật không nhiều, nghĩ thầm rằng, ngươi là một người không uống rượu, cũng dám nhắc tới chữ rượu.
Bọn Điền Thất, A Nam nhìn thấy một ít manh mối, vụng trộm vui mừng. A Nam còn cố lấy dũng khí nói: - Lý đại ca, ngươi và phu phân uống vài chén đi.
Mã Kiều mới vừa rồi bị Lý Kỳ bán đứng cũng muốn mượn chuyện này lấy lại danh dự, nói: - Xu Mật Sứ, nếu ai nói với ta lời này, ta không uống một vò, sẽ không tên là Mã Kiều, uống rượu là thiên tính của đàn ông, sao có thể chiếm tiện nghi của phụ nữ.
Cừ thật, không ngờ lại "lấy tay bắt cá", ngươi còn muốn cưới đồ đệ của ta sao. Lý Kỳ không nhịn được nữa, thầm nghĩ, phu nhân thật sự là quá đáng ghét, biết rõ ta không thể uống rượu, không ngờ lại vạch trần vết sẹo của ta, thật sự là tức chết ta.
Hắn cũng không ngẫm lại là ai khơi mào đề tài này.
- Lấy năng lực của ngươi đi.
Nói chuyện không phải Lý Kỳ, cũng không phải Tần phu nhân, mà là Lỗ Mỹ Mỹ, Lỗ Mỹ Mỹ bưng một lồng hấp điểm tâm từ nhà bếp lên, nói: - Sư phụ, phu nhân, mọi người đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, lại đây ăn một miếng đi.
Tần phu nhân mỉm cười nói: - Cảm ơn ý tốt của Mỹ Mỹ, ta đã ăn rồi mới đến đây.
Còn chưa dứt lời, chợt thấy bên cạnh có một trận gió mạnh thổi qua, vừa nhắm mắt mở mắt, Mã Kiều đã bay tới bên người Lỗ Mỹ Mỹ, nói: - Sư muội, những việc nặng này giao cho vi huynh làm đi. Nói xong liền nhấc lồng hấp mang tới.
Tên vô sỉ, trước mặt mọi người lại không biết xấu hổi xum xoe như vậy, trong lòng Lý Kỳ thầm mắng một câu.
- Mã ca, ngươi có tiện không giúp ta một chút.
Ngô Tiểu Lục đứng phía sau Lỗ Mỹ Mỹ cố gắng hết sức ôm lồng hấp, đôi mắt trông mong nhìn Mã Kiều, y không có dáng người cao lớn như Lỗ Mỹ Mỹ, một lồng hấp này quả thật đã làm khó y.
- Chút lòng thành.
Trước mặt Lỗ Mỹ Mỹ, Mã Kiều không khẳng khái không được. Một cước bay ra, Ngô Tiểu Lục chỉ cảm thấy lồng hấp trong tay không còn, sợ tới mức hô to một tiếng, còn chưa kịp định thần lại, lồng hấp kia đã rơi vào tay Mã Kiều.
Mọi người thấy được đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lý Kỳ vội vàng thấp giọng nói: - Phu nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chúng ta làm hòa được không? Thật sự là không có cách nào, bất kể là thế nào, hắn cũng không thể uống rượu, hắn chỉ sợ Tần phu nhân không thuận theo cũng không buông tha, dù sao ở phương diện rượu, hắn một chút phần thắng cũng không có, nếu biết rõ thất bại, tội gì không nhận sai sớm một chút.
Tần phu nhân vừa rồi cũng bị ép, nàng làm sao muốn uống rượu, nhưng ngoài miệng vẫn hừ nhẹ nói: - Nếu như ngươi không chọc đến ta, ta sao lại chọc vào chỗ đau của ngươi.
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Lý Kỳ vội vàng rời sự chú ý của mọi người, đi lên phía trước nói: - Ta biết hai năm gần đây, tất cả mọi người đều khổ cực, cho nên sau khi ta và phu nhân thương lượng, quyết định sẽ cho mọi người một kỳ nghỉ lớn, đến mười lăm. Hơn nữa các ngươi có thể ở đây chè chén ba ngày, không cần lo lắng vấn đề rượu và thức ăn, phải uống vui vẻ, tận hứng mới thôi.
Lời này rất khích lệ sĩ khí, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Tần phu nhân có phần lo lắng, nói: - Nhưng mọi người đừng uống rượu quá nhiều, dù sao uống say cũng làm tổn hại đến cơ thê, hơn nữa còn có thể xảy ra những việc phiền toái.
Nàng vừa dứt lời, thì nghe thấy một tiếng ngáy như sấm.
Lý Kỳ, Tần phu nhân cùng lúc quay đầu lại nhìn, thấy Tửu Quỷ ôm một vò rượu rỗng nằm dưới quầy ngáy o o, say đến bất tỉnh nhân sự.
Tửu Quỷ ngày hôm qua đã tính toán, hiện tại say, cho đến khi tỉnh lại thì vừa lúc đến bữa ăn, đến lúc đó lại có thể say mèm một phen, tính như vậy, lão ta có thể say nhiều hơn một lần so với người ngoài.
Nhưng tiếng ngáy của lão ta rất có uy lực cho Tần phu nhân một cái bạt tai, mặt bị đánh rất đau.
Lý Kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói: - Bởi vậy có thể thấy được, người Túy Tiên Cư chúng ta cho dù say cũng say có tố chất tương xứng, sẽ không quấy rầy đến người khác, các ngươi cứ uống say đi, ta để xe lại ở đây, uống rượu say trực tiếp cho lên xe ngựa đưa về, bản thân ta sẽ chịu thiệt thòi một chút, để phu nhân đưa ta về.
Bắc Tống Phong Lưu
Nói tóm lại, nếu Tây Hạ phải vong, chỉ có thể diệt vong trong tay Đại Tống, nếu diệt vong trong tay Kim quốc, vậy Đại Tống sẽ tràn đầy nguy cơ.
Tuy nhiên, trước mắt Đại Tống không đủ năng lực đi tiêu diệt Tây Hạ, bởi vì một khi khai chiến, Kim quốc tất nhiên sẽ thừa cơ mà vào, có thể duy trì hiện trạng này chính là điều là Đại Tống hi vọng nhất, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, điều này làm cho Lý Kỳ cũng không biết bước tiếp theo nên làm thế nào. Cho nên hắn chỉ tạm thời đưa cho Tây Hạ một vài ưu đãi, kéo bọn họ đến bên Đại Tống, còn phải làm cho bọn họ có đủ thực lực để phòng thủ Kim quốc, sau đó yên lặng theo dõi kỳ biến.
Đương nhiên, về phần bán vũ khí cho Tây Hạ, đều là một vài sản phẩm đã bị đào thải, một khi vũ khí kiểu mới được nghiên cứu ra, mặc dù khai chiến với Tây Hạ, vẫn hoàn toàn có thể nghiền ép đối phương, nhưng hỏa khí này lại có sức uy hiếp phi thường lớn đối với kị binh của Kim quốc.
Bận rộn liên tiếp mấy ngày, Lý Kỳ cuối cùng có thể thở ra một hơi, lấy thái độ vô cùng thoải mái nghênh đón năm mới.
Ba mươi tết.
Mặt trời đã lâu không thấy xuất hiện trên bầu trời trắng như một dải lụa, mặc dù ánh nắng chỉ thưa thớt chiếu trên mặt đất, nhưng cũng đủ để dân chúng hưng phấn không thôi.
Mỗi khi đến ngày này, trước cửa Túy Tiên Cư quạnh quẽ chưa từng có trước đây, bởi vì trong những ngày này mọi người trong Túy Tiên Cư đều chè chén say sưa. Tuy rằng trong thời gian lễ mừng năm mới, là những ngày quán rượu kiếm được nhiều nhất, nhưng Lý Kỳ là người trọng truyền thống, hơn nữa phải biết rằng người làm trong Túy Tiên Cư phần lớn là người dân chạy nạn từ bắc Giang Nam, truyền thống đối với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.
Hơn nữa hiện giờ tửu lầu Túy Tiên Cư đã không phải là nơi buôn bán kiếm lời nhất của tập đoàn Túy Tiên Cư.
Có tiền tùy hứng một chút, ngại gì?
Hiện giờ cũng có rất nhiều tửu lâu bắt đầu học tập Túy Tiên Cư, tổ chức một vài hoạt động chúc mừng năm mới, tăng tiền thưởng cuối năm. Tuy nhiên nói gì thì nói, đây là chuyện không có cách nào, những thương nhân kia đương nhiên không muốn xuất ra số tiền này, nhưng người làm ở Túy Tiên Cư có đãi ngộ tốt như vậy, sẽ khiến cho người khác ở dưới cảm thấy không thoải mái.
Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù chỉ là một vài chi tiết, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống kinh tế, nhưng những thương gia này lại hoặc đưa chúc mừng lên trước tiên, hoặc sau khi thế chấp, sẽ không đặt trong những ngày tốt để kiếm tiền cuối năm..
- Xuyyyyyy ---!
Một chiếc xe ngựa đứng trước cửa Túy Tiên Cư, Lý Kỳ xuống xe, ngày này hàng năm, chỉ cần hắn ở kinh thành, thì sẽ đến các tửu lâu, nhà xưởng dưới trướng tập đoàn Túy Tiên Cư đi một vòng, hoặc là chúc mừng năm mới với các công nhân, điều này cũng tạo thành truyền thống.
Tuy nhiên hắn vẫn chưa đi vào, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, ít nhất cũng có chừng trăm người.
Hai mắt Mã Kiều lóe sáng, kỳ thật y cũng vô cùng chờ mong ngày hôm nay, bởi vì hôm nay y có thể đại khai sát giới, chủ yếu nhất là hôm nay sẽ có Lỗ Mỹ Mỹ làm bạn bên cạnh y.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn người này một cái, dặn dò: - Lát nữa ngươi phải kiềm chế ăn uống, đừng khi dễ tiểu Lục tử nhà người ta, tiểu tử kia tửu lượng chỉ có một chút, ngươi vừa vào bàn đã chuốc người ta say rồi, buổi chiều lại phải đánh thức người làm đồ ăn cho các ngươi, nhiều không dễ làm nha.
Mã Kiều hất đầu nói: - Rượu gặp tri kỉ ngàn chén vẫn ít, nói chuyện không hợp nửa câu đã là nhiều.
Câu này ngụ ý, chính là ta uống với bọn họ, đó là vì ta coi bọn họ như tri kỉ, người khác mời ta uống, chưa chắc ta đã muốn uống.
Chuyện này thật sự như thế, Mã Kiều không phải là Tửu Quỷ, coi rượu là mẹ, y uống rượu còn phải xem người.
Đồ tự kỉ cuồng! Lý Kỳ thầm mắng một câu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía trước, thấy một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới.
Mã Kiều quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: - Đây không phải là xe ngựa của phu nhân sao?
Không nghĩ là nàng cũng tới, vừa hay hôm nay có bạn rồi. Trong mắt Lý Kỳ hiện lên vẻ mừng rỡ, trong lòng đã bắt đầu tính toán.
Một lát sau, xe ngựa dừng trước cửa, tiểu Đào xuống xe ngựa trước.
Hiện giờ Tiểu Đào đã trưởng thành thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, tuy rằng so ra còn kém đại mỹ nhân Tần phu nhân, nhưng cũng coi như là mỹ nhân hiếm có, không thể không nói Tiểu Lục Tử rất có mắt nhìn.
- Đại nhân.
Tiểu Đào xuống xe, nhìn thấy Lý Kỳ còn giật mình kinh hãi.
Lý Kỳ ngoắc tay cười vô lương:
- Tiểu Đào hộ vệ, đến thăm Tiểu Lục Tử sao?
Khuôn mặt Tiểu Đào nhất thời đỏ bừng, xấu hổ dậm chân một cái.
Mã Kiều lại nói: - Tiểu Đào muội muội, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, sao lại giấu giấu diếm diếm như thế.
Tiểu Đào oán trách nói: - Mã ca, ngươi lại học cái xấu của Đại nhân, lát nữa ta phải nói cho Mỹ Mỹ tỷ, nói ngươi ức hiếp ta.
Đây chính là tử huyệt của Mã Kiều, y vội vàng nhảy dựng lên, nói: - Tiểu Đào muội muội, ngươi có phải nghĩ sai rồi không, là Xu Mật Sứ ức hiếp ngươi, ta đang giúp ngươi nha.
Tiều Đào này giống như quỷ linh ranh ma. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ta cũng không nói gì cả, cái gì trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, nói như là Tiểu Đào nhà ta không gả ra ngoài được.
Mã Kiều xoay đầu lại, căm tức nhìn Lý Kỳ, dường như đang nói, ngươi lần này đùa quá trớn rồi, mau chóng thu hồi lại đi, chúng ta còn có thể tiếp tục chơi.
- Tiểu Đào, ngươi chớ để để ý tới bọn họ.
Đi cùng với một giọng nói êm ái, là Tần phu nhân mặc một cái áo choàng màu vàng nhạt bước ra từ trong xe ngựa, tuy rằng nàng không giống Lý Kỳ, hằng năm đều đến đây, nhưng mỗi khi năm mới, nàng cũng thường xuyên tới thăm.
Lý Kỳ ngoắc tay nói: - Phu nhân, chào buổi sáng.
Tần phu nhân xuống xe ngựa, lập tức đưa cho Lý Kỳ một cái nhìn xem thường, nói: - Hai người các ngươi cũng trưởng thành rồi, không ngờ lại đi ức hiếp một tiểu cô nương như thế, nói ra cũng không sợ người ta chê cười.
Mã Kiều sắp khóc rồi, y cũng không cậy khỏe bắt nạt yếu, sao có thể nhận tiếng xấu này, y càng sợ Tiểu Đào thật sự sẽ đi tìm Mỹ Mỹ tố cáo y, nên nháy mắt với Lý Kỳ, bảo Lý Kỳ chủ động gánh vác tội danh.
Nói đùa gì vậy, hiện giờ có Lập Pháp Viện, tội danh này ta dám gánh vác sao? Lý Kỳ làm như không thấy, nghĩ thầm rằng, nếu không đùa giỡn tiểu nhân, ta đây đùa giỡn đại nhân. Cười nói với Tần phu nhân: - Phu nhân chắc hẳn biết hôm nay ta tới đây, chẳng lẽ là ---ha ha.
- Chẳng lẽ cái gì? Đầu tiên Tần phu nhân kinh ngạc, nhưng lời vừa thốt ra, nàng liền kịp thời phản ứng, phun một tiếng, không để ý đến Lý Kỳ, nói với Tiểu Đào: - Chúng ta vào thôi.
Chủ tớ hai người liền vào bên trong.
Lý Kỳ thấy Mã Kiều dùng ánh mắt giết người nhìn mình, nói: - Ngươi nhìn ta làm gì, ta đây không phải là cố gắng đưa thù hận lên người ta hay sao, ngươi còn không thấy đủ à.
Nói xong, hắn cũng đi vào bên trong.
- Phu nhân đã tới.
Phu nhân đã tới.
Một nhóm người hầu rượu đang chuyển bàn ghế, trang trí lại tửu lâu nhìn thấy Tần phu nhân đột nhiên đến, đều ngừng lại, mừng rỡ bất ngờ nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân còn chưa kịp mở miệng, Lý Kỳ đã chui ra từ phía sau, cất cao giọng nói: - Các vị, các vị, phu nhân biết mọi người vừa qua một năm khổ cực, nên đặc biệt đến thăm các vị, tuy rằng hai tay trống trơn, nhưng phu nhân có thể tới quả thật không dễ dàng, lát nữa mọi người nhất định phải uống nhiều hơn mấy chén với phu nhân. Trong lòng bổ sung thêm một câu, tuy nói rượu có thể mất lý trí, nhưng thỉnh thoảng làm loạn cũng không sao.
Những người làm kia vẫn tin rằng là thật, vỗ tay tán thưởng.
Trên mặt Tần phu nhân đỏ ửng, len lén trừng mắt nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, chính ngươi cũng không mang lễ vật mà. Thật ra trước đây nàng thường xuyên đưa một ít quần áo tới Túy Tiên Cư, chỉ có điều hiện tại người làm ở Túy Tiên Cư đều có tiền, nàng không làm việc vô ích, nhưng nàng cũng không nghĩ Lý Kỳ sẽ nói công khai ra, vì thế tức giận nói: - Chỉ cần Lý sư phó có thể uống một chén rượu với mọi người, ta cũng không để ý khi uống vài chén.
Lý Kỳ lập tức trợn tròn mắt, phu nhân từ khi nào trở nên sáng tạo nhanh nhẹn như vậy.
Tần phu nhân mấp máy môi, trong lòng đắc ý một lúc, có thể làm cho Lý Kỳ rơi vào tình huồng kinh ngạc quả thật không nhiều, nghĩ thầm rằng, ngươi là một người không uống rượu, cũng dám nhắc tới chữ rượu.
Bọn Điền Thất, A Nam nhìn thấy một ít manh mối, vụng trộm vui mừng. A Nam còn cố lấy dũng khí nói: - Lý đại ca, ngươi và phu phân uống vài chén đi.
Mã Kiều mới vừa rồi bị Lý Kỳ bán đứng cũng muốn mượn chuyện này lấy lại danh dự, nói: - Xu Mật Sứ, nếu ai nói với ta lời này, ta không uống một vò, sẽ không tên là Mã Kiều, uống rượu là thiên tính của đàn ông, sao có thể chiếm tiện nghi của phụ nữ.
Cừ thật, không ngờ lại "lấy tay bắt cá", ngươi còn muốn cưới đồ đệ của ta sao. Lý Kỳ không nhịn được nữa, thầm nghĩ, phu nhân thật sự là quá đáng ghét, biết rõ ta không thể uống rượu, không ngờ lại vạch trần vết sẹo của ta, thật sự là tức chết ta.
Hắn cũng không ngẫm lại là ai khơi mào đề tài này.
- Lấy năng lực của ngươi đi.
Nói chuyện không phải Lý Kỳ, cũng không phải Tần phu nhân, mà là Lỗ Mỹ Mỹ, Lỗ Mỹ Mỹ bưng một lồng hấp điểm tâm từ nhà bếp lên, nói: - Sư phụ, phu nhân, mọi người đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, lại đây ăn một miếng đi.
Tần phu nhân mỉm cười nói: - Cảm ơn ý tốt của Mỹ Mỹ, ta đã ăn rồi mới đến đây.
Còn chưa dứt lời, chợt thấy bên cạnh có một trận gió mạnh thổi qua, vừa nhắm mắt mở mắt, Mã Kiều đã bay tới bên người Lỗ Mỹ Mỹ, nói: - Sư muội, những việc nặng này giao cho vi huynh làm đi. Nói xong liền nhấc lồng hấp mang tới.
Tên vô sỉ, trước mặt mọi người lại không biết xấu hổi xum xoe như vậy, trong lòng Lý Kỳ thầm mắng một câu.
- Mã ca, ngươi có tiện không giúp ta một chút.
Ngô Tiểu Lục đứng phía sau Lỗ Mỹ Mỹ cố gắng hết sức ôm lồng hấp, đôi mắt trông mong nhìn Mã Kiều, y không có dáng người cao lớn như Lỗ Mỹ Mỹ, một lồng hấp này quả thật đã làm khó y.
- Chút lòng thành.
Trước mặt Lỗ Mỹ Mỹ, Mã Kiều không khẳng khái không được. Một cước bay ra, Ngô Tiểu Lục chỉ cảm thấy lồng hấp trong tay không còn, sợ tới mức hô to một tiếng, còn chưa kịp định thần lại, lồng hấp kia đã rơi vào tay Mã Kiều.
Mọi người thấy được đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lý Kỳ vội vàng thấp giọng nói: - Phu nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chúng ta làm hòa được không? Thật sự là không có cách nào, bất kể là thế nào, hắn cũng không thể uống rượu, hắn chỉ sợ Tần phu nhân không thuận theo cũng không buông tha, dù sao ở phương diện rượu, hắn một chút phần thắng cũng không có, nếu biết rõ thất bại, tội gì không nhận sai sớm một chút.
Tần phu nhân vừa rồi cũng bị ép, nàng làm sao muốn uống rượu, nhưng ngoài miệng vẫn hừ nhẹ nói: - Nếu như ngươi không chọc đến ta, ta sao lại chọc vào chỗ đau của ngươi.
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Lý Kỳ vội vàng rời sự chú ý của mọi người, đi lên phía trước nói: - Ta biết hai năm gần đây, tất cả mọi người đều khổ cực, cho nên sau khi ta và phu nhân thương lượng, quyết định sẽ cho mọi người một kỳ nghỉ lớn, đến mười lăm. Hơn nữa các ngươi có thể ở đây chè chén ba ngày, không cần lo lắng vấn đề rượu và thức ăn, phải uống vui vẻ, tận hứng mới thôi.
Lời này rất khích lệ sĩ khí, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Tần phu nhân có phần lo lắng, nói: - Nhưng mọi người đừng uống rượu quá nhiều, dù sao uống say cũng làm tổn hại đến cơ thê, hơn nữa còn có thể xảy ra những việc phiền toái.
Nàng vừa dứt lời, thì nghe thấy một tiếng ngáy như sấm.
Lý Kỳ, Tần phu nhân cùng lúc quay đầu lại nhìn, thấy Tửu Quỷ ôm một vò rượu rỗng nằm dưới quầy ngáy o o, say đến bất tỉnh nhân sự.
Tửu Quỷ ngày hôm qua đã tính toán, hiện tại say, cho đến khi tỉnh lại thì vừa lúc đến bữa ăn, đến lúc đó lại có thể say mèm một phen, tính như vậy, lão ta có thể say nhiều hơn một lần so với người ngoài.
Nhưng tiếng ngáy của lão ta rất có uy lực cho Tần phu nhân một cái bạt tai, mặt bị đánh rất đau.
Lý Kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói: - Bởi vậy có thể thấy được, người Túy Tiên Cư chúng ta cho dù say cũng say có tố chất tương xứng, sẽ không quấy rầy đến người khác, các ngươi cứ uống say đi, ta để xe lại ở đây, uống rượu say trực tiếp cho lên xe ngựa đưa về, bản thân ta sẽ chịu thiệt thòi một chút, để phu nhân đưa ta về.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1623: Truyền thống
10.0/10 từ 34 lượt.