Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1607-1: Y dược cùng tiến (1)

Lúc nói chuyện với Lý Kỳ ấy, trừ phi là nói chuyện yêu đương, nếu không rất khó rời khỏi hai chứ “lợi ích”, đây cũng không phải nói rằng hắn là người chỉ vì lợi ích trước mắt, mà là nếu ngươi muốn hắn giống như đại văn hào Tô Thức, dùng đạo đức để khuyên nhủ mọi người, thì hắn cũng không làm được, dù sao thì hắn là một người mà ngay cả Luận ngữ cũng không đọc được đầy đủ, đây cũng là một điểm yếu của học sinh khoa tự nhiên nha.

Cho dù là sao chép câu thơ, cũng chính như Đường Bá Hổ, Lý Thanh Chiết hát Nhị Nhân Chuyển vậy.

Trong từng câu chữ của hắn, chỉ tồn tại quan hệ cung cầu, bởi vì có nhu cầu nên mới có cung ứng, nhưng trong thiên hạ cũng không có việc không làm mà được hưởng, ngươi muốn có nhu cầu thì nhất định phải trả giá trước, đây là một loại quy luật tự nhiên.

Thông qua bệnh viện để thu hoạch lợi ích, việc này cùng với các tư tưởng đương đại đích thật là có chút khác biệt, kỳ thật ở triều Tống cũng đã xuất hiện một số cơ sở chữa bệnh, nhưng đều là những cơ sở chữa bệnh kính dâng không yêu cầu hoàn lại, làm thế sẽ không có động lực, chỉ nói riêng cá nhân thôi, không có người nào nguyện ý làm chuyện gì không có lợi cả, bởi vì mỗi người đều phải lo ăn mặc, cho nên những cơ sở như thế hơn phân nửa đều do triều đình gánh vác, bình thường tồn tại cũng chủ yếu là vì một số bệnh dịch, dịch bệnh đi rồi thì một cái cũng không còn nữa.

Cho dù là lang trung trong dân gian, cũng chỉ được hai ba người, hơn nữa mỗi người đều coi phương thuốc nhìn còn trọng yếu hơn vận mệnh của mình, rất khó mà phát triển thành quy mô lớn được, nếu như đưa tới thương nhân đầu tư, vậy thì hoàn toàn sẽ không giống với lúc trước,

Kỳ thật ở thời cổ đại Trung Quốc, ngoại trừ văn học ra, thì những môn học vấn còn lại đều không hình thành được thành một hệ thống, không phải do người Hán ngu xuẩn, mà là bọn họ đều tập trung tư tưởng ở chỉ một môn học vấn, một tai họa ngầm này cũng khiến cho những gì còn sót lại ở thời lịch sử cận đại Trung Quốc chỉ là khuất nhục thôi.

Ở phương diện khoa học, Trung Quốc dẫn đầu nghiên cứu ra thuốc nổ, nhưng thuốc nổ ở phương Tây lại đạt được thành tựu xuất sắc, điều này thật sự chỉ do chính sách bế quan tỏa cảng của chính quyền Mãn Thanh tạo thành sao?

Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn vì vậy, nhìn chúng toàn bộ lịch sử năm ngàn năm của Hoa Hạ, phàm là kết quả khoa học thì đều là phân tán tây một tẹo đông một tí, ngươi trong lúc vô tình chơi đùa ra thuốc nổ, ta trong lúc vô tình nghịch ra trang giấy, xong thì cứ để vậy thôi, không có phát triển tiếp, không ai muốn biết vì sao thuốc nổ sẽ phát nổ, cũng không có người đi nghiên cứu một cách hệ thống hóa mấy thứ này, kết hợp lại mấy thứ này để hình thành một môn học vấn để nghiên cứu, tất cả chỉ là một ít thành quả rất rải rác thôi.

Thuốc nổ tồn tại ở Trung Quốc mấy trăm năm, tới tận thời Mãn Thanh vẫn chỉ là loại thuốc nổ đó, không có gì tiến triển, vẫn là do các nhà khoa học phương Tây không ngừng tinh luyện mới phát minh ra loại thuốc nổ tiên tiến hơn.

Trung y cũng giống như vậy, tất cả mọi người coi y thuật của mình thành bí phương, đái khái là sẽ không truyền ra bên ngoài, kể cả ở cung đình, ngươi am hiểu chữa bệnh gì, ta lại am hiều chữa bệnh gì, mọi người đều chữa bệnh của mình, không xâm phạm lẫn nhau. Rất khó hình thành một hệ thống được, thế cho nên các loại bí phương đều thất truyền, chuyện trung y càng ngày càng xuống dốc cũng là hợp lý thôi.


Bất kể là đã thành một môn học vấn hay chưa, thì nhất định cũng phải hệ thống hóa thì mới có thể phát triển mạnh mẽ được.

Mà trong tư tưởng giáo dục ở thời Trung Quốc cổ đại, mấy thứ này đều là bàng môn tà đạo, không được đầy đủ coi trọng, như vậy thì dĩ nhiên sẽ không có người nguyện ý hoa phí tinh lực ở trên phương diện này rồi.

Điều Lý Kỳ cần phải làm là gom thành nhóm, gom những thứ rải rác này tạo thành một hệ thống, để mà phát triển theo phương thức hệ thống hóa.

Như vậy thì lợi ích chính là động lực để ngưng tụ hết thảy.

Nếu coi làm nghề y từ một loại mỹ đức trở thành một công cụ kiếm lợi thì khẳng định sẽ có người đầu nhập vào, như vậy sẽ có thể thúc đẩy sự phát triển của y học.

Lý Kỳ lại tiếp tục nói:

- Triệu công tử, hiện giờ Đại Tống ta đang không ngừng mở mang bờ cõi, công nông thương đều đột nhiên tăng mạnh, đây chính là thời khắc yêu cầu phi thường hà khắc đối với nhân lực, nếu như không có đủ nhân lực thì sẽ rất khó lấy được thành quả lớn hơn nữa, y thuật phát triển có thể khiến nhân lực được bảo tồn tốt nhất, đới với Đại Tống ta có thể nói là được trăm lợi mà không có một hại.

Ngược lại, nếu như ai ở thời kỳ này thi hành kế hoạch hóa gia đình thì tuyệt đối là tự chịu diệt vong.

Triệu Giai gật đầu, nói:


- Điều này ta biết, nhưng phàm là có dính dáng đến khoa khảo thì đều không phải việc nhỏ, ta còn cần thận trọng suy xét thêm, như vậy đi, ngươi khiến cho Kinh tế sử nghĩ ra một phần tấu chương dâng lên, đem việc này đưa ra cho triều đình thảo luận.

Lý Kỳ cười nói:

- Vâng, thần biết nên làm như thế nào rồi.

Triệu Giai đột nhiên nhìn về Triệu Tinh Yến, nói:

- Yến Phúc, Tam ca thật vất vả mới tới đây một chuyến, muội không mang tam ca đi thăm thú xung quanh sao?

Triệu Tinh Yến sửng sốt, lập tức cười nói:

- Thật có lỗi, thật có lỗi, là do Yến Phúc thất lễ rồi.

Nói xong nàng đứng dậy đưa tay ra hiệu:

- Tam ca, mời.

Lý Kỳ cũng khẩn trương đứng lên:


- Triệu công tử, ta ---.

Triệu Giai lập tức cắt đứt lời của hắn:

- Ngươi đừng đi theo, ngươi mà đi theo, không chừng lại lôi cái viện gì ra, còn chê ta chưa đủ đau đầu sao.

Đổ mồ hôi! Ta cũng không tính đi theo a, ta chỉ muốn nói là đưa ngài thôi mà, Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói:

- Vâng.

Triệu Tinh Yến mím môi cười, đi theo Triệu Giai ra ngoài.

Hai đường huynh muội này vừa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Lý Kỳ cùng Lưu Vân Hi thôi, Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Thập Nương, có hay không ---.

- Ha ha.


Một trận tiếng cười sang sảng đã cắt đứt lời Lý Kỳ đang muốn nói, chỉ thấy Quái Cửu Lang đi ra từ bên trong:

- Hay! Hay! Thật sự là hay! Nghe được những lời hôm nay của Xu Mật Sứ thật sự là còn hơn mười năm đọc sách nha.

Ngươi lão quái này, biến qua một bên để ta còn tán tỉnh đồ đệ ngươi, lại đi ra chỗ này làm bóng đèn, thật không biết là ngươi có mục đích gì nữa, thật sự là đủ quái đản đấy. Lý Kỳ đầy ngập buồn bực, không mặn không nhạt bảo:

- Đâu có, đâu có, Quái huynh quá khen rồi.

Quái Cửu Lang không thèm để ý, nói một cách hưng trí dào dạt:

- Ai, lão phu cũng chưa từng nói được như vậy, thường là nghĩ gì thì nói nấy, một loạt phát biểu vừa rồi của ngươi đích thật là phi thường khiến cho người ta rơi vào tự hỏi, lợi dụng khoa khảo để y thuật trở nên thông dụng, đích xác là có trợ giúp lớn lao đối với y học, hơn nữa lão phu cũng đồng ý với quan điểm dùng lợi ích để mở rộng y học của ngươi.

Điều này hắn làm sao nghĩ ra được, hắn cũng là có được gợi ý từ Thái lão hàng thôi. Lý Kỳ cười nói:

- Chỉ tiếc Quái huynh không có lòng dạ nào làm quan, bằng không ta nhất định sẽ đề cử ngươi vào Thái y viện đấy.

Quái Cửu Lang cười ha ha nói:

- Ngươi biết thế là tốt nhất rồi.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1607-1: Y dược cùng tiến (1)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...