Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1596-1: Thăm hỏi (1)
Cho dù quá trình thế nào, quan hệ giữa Lý Kỳ và Bạch gia cuối cùng cũng đã phá được lớp băng, trở về bình thường rồi.
Vui nhất trong đó đương nhiên chính là Bạch Thiển Dạ, bởi vì cả chuyện này kỳ thực nàng mới là người thống khổ nhất. Dù sao thì lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Cả buổi trưa đều trôi qua trong vui vẻ, Lý Kỳ mồm miệng nói năng, hơn nữa hắn sớm đã có sự chuẩn bị rồi. Tính cách của những đại ca tam tỷ đó của hắn bị hắn nắm rõ, cho nên nói chuyện rất hợp ý nhau, khiến cho những người con trong nhà Bạch gia đó đều vui vẻ coi hắn như tình thân.
Bạch Thiển Dạ ăn trưa xong liền trở về nha môn làm việc. Nàng không giống Lý Kỳ, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng lời đã nói ra rồi, Lý Kỳ cũng có bản lĩnh đó, chí ít nhiệm vụ của Triệu Giai giao cho hắn, hắn cũng đã hoàn thành ngoài dự tính rồi. Ngươi có thể làm được như vậy, ngươi cũng có thể không lên triều, điều này giống như nhân viên nghiệp vụ hò hét hoành tráng đó, hàng năm vì công ty đã thu về hàng triệu lợi nhuận, họ cũng có thể không cần phải đi làm.
Đương nhiên, gần đây Triệu Giai không muốn Lý Kỳ lên triều, bởi vì Lý Kỳ lên triều, cả triều đình sẽ đều vây lấy hắn. Hôm nay hát một bài, ngày mai nói một chuyện, trong triều đình này còn có thể vui sướng tiếp tục sao?
Lý Kỳ và đại ca tam tỷ của Bạch Thiển Dạ chơi mạt chược, trong số mấy người phụ nữ của hắn, Bạch Thiển Dạ là may mắn nhất, từ khi sinh ra chính là hàm chứa chiếc chìa khóa vàng, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội đều khỏe mạnh, còn ba vị phụ nhân đang sống trong phủ Lý Kỳ đều không cha không mẹ. Còn Lý Kỳ thì một mình cô độc tới triều Tống, tình bạn và tình yêu đều có thể đạt được, chí ít chính là tình thân. Cho nên hắn rất thích sống trong kiểu đại gia đình Bạch gia này, chơi cũng rất vui.
Sau khi ăn tối xong, Lý Kỳ đã đứng dậy cáo từ.
Bạch phu nhân bỗng lên tiếng nói:
- Thất Nương, cha con uống nhiều rồi, con đi chiếu cố chút đi, ta tiễn Lý Kỳ.
Bạch Thiển Dạ không nói thêm gì nữ, ừ một tiếng, lại nói với Lý Kỳ:
- Đại ca, trên đường huynh cẩn thận chút.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu nói:
- Muội cũng nên nghỉ ngơi sớm.
Nói xong hắn cùng Bạch phu nhân đi ra ngoài.
Ra khỏi tiểu viện Bạch gia, Bạch phu nhân vừa đi vừa nói:
- Sớm biết ngươi có năng lực như vậy, nói linh tinh cũng có thể dụ dỗ được lão đầu tử, ta đã không cầm được lòng này rồi.
Trong lời nói đều đầy niềm vui mừng.
Lý Kỳ liền nói:
- Mẹ vợ đừng nói như vậy, nếu không phải người nói giúp, cha vợ liệu có gặp con không, chuyện này cũng không thể biết được. Nếu cha không gặp con, dù con có ba hoa chích chòe cũng chẳng có đất dụng võ, tiểu tế vô cùng cảm kích chuyện này.
- Kỳ thực ta cũng là làm chút thôi. Ngươi muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Thái Thái sư, lão đầu tử có thể nói là môn sinh của Thái sư. Một lời Thái sư nói ra còn hữu ích hơn ta nhiều.
Hóa ra bên trong là như vậy sao? Ừ, cũng phải đi thăm lão Thái này rồi. Lý Kỳ gật đầu.
Bạch phu nhân cười hỏi:
- Nhưng ta thực sự hiếu kỳ, sao ngươi lại kêu lão đầu tử gọi ngươi một tiếng rể hiền?
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Người đoán đi.
- Tên tiểu tử ngươi thật là một chút cũng không có thay đổi.
Bạch phu nhân trừng mắt lườm, trầm ngâm một chút, không xác định nói:
- Chớ không phải là Vương Trọng Lăng sao?
Lý Kỳ ngẩn người ra, đã lâu không gặp rồi, suýt chút nữa đã quên người mẹ vợ này trí gần như yêu, buồn bực nói:
- Mẹ vợ yên tâm, lần sau con cũng không thể nói với người nói hai từ này, thật đúng là không có ý tứ gì cả.
Bạch phu nhân bật cười một tiếng, giơ tay lên nói:
- Ngươi chớ có cất nhắc ta, kỳ thực có một chuyện ta vẫn luôn không thể đoán ra được.
Lý Kỳ cẩn thận nói:
- Chuyện gì thế?
Bạch phu nhân nói:
- Thất Nương làm trong triều đều là do ngươi dặn dò sao?
Lý Kỳ vã mồ hôi đầu, lại hỏi:
- Thất Nương trong triều làm gì?
Bạch phu nhân nói:
- Kỳ thực ta biết chắc chắn là ngươi muốn Thất Nương giúp ngươi thành lập thế lực của mình. Điều này không sai, nhưng ngươi không thấy Thất Nương làm có chút vội vàng sao?
Có cần như vậy không? Từ nay về sau còn có thể khiến cho ngươi vui vẻ tiễn ta sao? Lý Kỳ không hề thay đổi sắc mặt nói:
- Hóa ra chính là chuyện này, kỳ thực chuyện này con cũng đã nói với Thất Nương rồi. Mẹ vợ nói không sai, cô ấy quả thực là có chút kích động, nhưng chúng ta cũng phải hiểu cho cô ấy, cô ấy không phải muốn giúp ta tranh thủ một thế cục tốt hơn. Bây giờ thì tốt rồi, ta đã về rồi, gánh nặng trên vai cô ấy cũng đã nhẹ đi nhiều rồi, có thể chuyên tâm xử lý Thương vụ cục rồi.
Bạch phu nhân hồ nghi liếc nhìn hắn, nói:
- Chuyện này là thật chứ?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật rồi, mẹ vợ không thể cho rằng là con để Thất Nương lấy thân để mạo hiểm đấy chứ?
- Ồ, không … không phải.
Bạch phu nhân thầm nghĩ, hắn nói cũng không sai, hắn không có đạo lý làm như vậy.
Lý Kỳ liền chuyển đề tai, nói:
- Đúng rồi, mẹ vợ, con muốn đón nhà các người tới phủ của con ở.
Bạch phu nhân sửng sốt, lắc đầu nói:
- Ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận trong lòng. Đúng vậy, vừa rồi khi rời khỏi đại viện tòa nhà cao đó, ta thực sự có chút không quen, nhưng một năm trôi qua rồi, dù sao ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Trước đây, hàng ngày vì lo lắng của lão gia mà có mối lo này, mệt rồi, cũng mỏi rồi, ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Các ngươi tốt, chúng ta cũng hài lòng rồi. Ngươi để Thất Nương tới đó sống đi, nó dù sao cũng là vợ của ngươi, phải sống ở nhà ngươi mới đúng chứ.
Lý Kỳ nghe bà nói như vậy, thực sự cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ nói:
- Nhưng nếu Thất Nương không nỡ xa hai người thì sao?
Bạch phu nhân nói:
- Chuyện này còn quá xa, lúc nào nó cũng có thể tới thăm chúng ta. Ngươi yên tâm đi, nếu nó không bằng lòng, ta sẽ đuổi nó ra ngoài cửa.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Ra tay nhẹ chút là được rồi.
……
……
Hôm sau.
Phong Nghi Nô giống như hiền thê giúp Lý Kỳ sửa sang lại vạt áo, ngoài miệng lại bất mãn nói:
- Hôm nay huynh phải ra ngoài à.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Ta trở về lâu như vậy, còn chưa đi thăm Thái sư. Ông ta dù sao cũng là ân nhân của ta, về tình về lý ta đều phải tới thăm.
Phong Nghi Nô bĩu môi nói:
- Vừa mới về có vài ngày, cả ngày đều đi ra ngoài.
Lý Kỳ bật cười hì hì nói:
- Buổi tối quay về cùng các muội là được rồi, tối nay chúng ta cố gắng một đêm, nhất định có thể hoàn thành chỉ thị trước.
Phong Nghi Nô đỏ mặt lên nói:
- Nói chuyện chẳng được câu tử tế nào, đêm nay huynh đi tìm Cốt Dục đi, ta không chịu nổi sự giằng co của huynh.
Nói xong nàng liền vỗ lên vạt áo gần đó, nói:
- Được rồi.
Bàn tay Lý Kỳ đặt lên bờ mông Phong Nghi Nô nhéo một cái, bật cười ha hả, đi ra ngoài.
Ra cửa chính, Lý Kỳ liền cùng mẹ con Quý Hồng Nô lên xe, đi tới Thái sư phủ. Chính Hi này cũng khá là hiếu động, hầu như thích tới nhà người khác chơi, đồng thời cũng rất thích chơi với các đệ đệ muội muội nhà người ta. Nó chỉ có một mình, dù cả ngày đều có tứ đại mỹ nhân bao quanh, nhưng nó lại không hiểu cái gì là mỹ nữ, nó đương nhiên là vẫn muốn chơi cùng những người cùng tuổi rồi. Cháu của Thái Kinh đều có hơn chục đứa, do đó Lý Kỳ mới định đưa Lý Chính Hi tới Thái sư phủ.
Bắc Tống Phong Lưu
Vui nhất trong đó đương nhiên chính là Bạch Thiển Dạ, bởi vì cả chuyện này kỳ thực nàng mới là người thống khổ nhất. Dù sao thì lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Cả buổi trưa đều trôi qua trong vui vẻ, Lý Kỳ mồm miệng nói năng, hơn nữa hắn sớm đã có sự chuẩn bị rồi. Tính cách của những đại ca tam tỷ đó của hắn bị hắn nắm rõ, cho nên nói chuyện rất hợp ý nhau, khiến cho những người con trong nhà Bạch gia đó đều vui vẻ coi hắn như tình thân.
Bạch Thiển Dạ ăn trưa xong liền trở về nha môn làm việc. Nàng không giống Lý Kỳ, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng lời đã nói ra rồi, Lý Kỳ cũng có bản lĩnh đó, chí ít nhiệm vụ của Triệu Giai giao cho hắn, hắn cũng đã hoàn thành ngoài dự tính rồi. Ngươi có thể làm được như vậy, ngươi cũng có thể không lên triều, điều này giống như nhân viên nghiệp vụ hò hét hoành tráng đó, hàng năm vì công ty đã thu về hàng triệu lợi nhuận, họ cũng có thể không cần phải đi làm.
Đương nhiên, gần đây Triệu Giai không muốn Lý Kỳ lên triều, bởi vì Lý Kỳ lên triều, cả triều đình sẽ đều vây lấy hắn. Hôm nay hát một bài, ngày mai nói một chuyện, trong triều đình này còn có thể vui sướng tiếp tục sao?
Lý Kỳ và đại ca tam tỷ của Bạch Thiển Dạ chơi mạt chược, trong số mấy người phụ nữ của hắn, Bạch Thiển Dạ là may mắn nhất, từ khi sinh ra chính là hàm chứa chiếc chìa khóa vàng, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội đều khỏe mạnh, còn ba vị phụ nhân đang sống trong phủ Lý Kỳ đều không cha không mẹ. Còn Lý Kỳ thì một mình cô độc tới triều Tống, tình bạn và tình yêu đều có thể đạt được, chí ít chính là tình thân. Cho nên hắn rất thích sống trong kiểu đại gia đình Bạch gia này, chơi cũng rất vui.
Sau khi ăn tối xong, Lý Kỳ đã đứng dậy cáo từ.
Bạch phu nhân bỗng lên tiếng nói:
- Thất Nương, cha con uống nhiều rồi, con đi chiếu cố chút đi, ta tiễn Lý Kỳ.
Bạch Thiển Dạ không nói thêm gì nữ, ừ một tiếng, lại nói với Lý Kỳ:
- Đại ca, trên đường huynh cẩn thận chút.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu nói:
- Muội cũng nên nghỉ ngơi sớm.
Nói xong hắn cùng Bạch phu nhân đi ra ngoài.
Ra khỏi tiểu viện Bạch gia, Bạch phu nhân vừa đi vừa nói:
- Sớm biết ngươi có năng lực như vậy, nói linh tinh cũng có thể dụ dỗ được lão đầu tử, ta đã không cầm được lòng này rồi.
Trong lời nói đều đầy niềm vui mừng.
Lý Kỳ liền nói:
- Mẹ vợ đừng nói như vậy, nếu không phải người nói giúp, cha vợ liệu có gặp con không, chuyện này cũng không thể biết được. Nếu cha không gặp con, dù con có ba hoa chích chòe cũng chẳng có đất dụng võ, tiểu tế vô cùng cảm kích chuyện này.
- Kỳ thực ta cũng là làm chút thôi. Ngươi muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Thái Thái sư, lão đầu tử có thể nói là môn sinh của Thái sư. Một lời Thái sư nói ra còn hữu ích hơn ta nhiều.
Hóa ra bên trong là như vậy sao? Ừ, cũng phải đi thăm lão Thái này rồi. Lý Kỳ gật đầu.
Bạch phu nhân cười hỏi:
- Nhưng ta thực sự hiếu kỳ, sao ngươi lại kêu lão đầu tử gọi ngươi một tiếng rể hiền?
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Người đoán đi.
- Tên tiểu tử ngươi thật là một chút cũng không có thay đổi.
Bạch phu nhân trừng mắt lườm, trầm ngâm một chút, không xác định nói:
- Chớ không phải là Vương Trọng Lăng sao?
Lý Kỳ ngẩn người ra, đã lâu không gặp rồi, suýt chút nữa đã quên người mẹ vợ này trí gần như yêu, buồn bực nói:
- Mẹ vợ yên tâm, lần sau con cũng không thể nói với người nói hai từ này, thật đúng là không có ý tứ gì cả.
Bạch phu nhân bật cười một tiếng, giơ tay lên nói:
- Ngươi chớ có cất nhắc ta, kỳ thực có một chuyện ta vẫn luôn không thể đoán ra được.
Lý Kỳ cẩn thận nói:
- Chuyện gì thế?
Bạch phu nhân nói:
- Thất Nương làm trong triều đều là do ngươi dặn dò sao?
Lý Kỳ vã mồ hôi đầu, lại hỏi:
- Thất Nương trong triều làm gì?
Bạch phu nhân nói:
- Kỳ thực ta biết chắc chắn là ngươi muốn Thất Nương giúp ngươi thành lập thế lực của mình. Điều này không sai, nhưng ngươi không thấy Thất Nương làm có chút vội vàng sao?
Có cần như vậy không? Từ nay về sau còn có thể khiến cho ngươi vui vẻ tiễn ta sao? Lý Kỳ không hề thay đổi sắc mặt nói:
- Hóa ra chính là chuyện này, kỳ thực chuyện này con cũng đã nói với Thất Nương rồi. Mẹ vợ nói không sai, cô ấy quả thực là có chút kích động, nhưng chúng ta cũng phải hiểu cho cô ấy, cô ấy không phải muốn giúp ta tranh thủ một thế cục tốt hơn. Bây giờ thì tốt rồi, ta đã về rồi, gánh nặng trên vai cô ấy cũng đã nhẹ đi nhiều rồi, có thể chuyên tâm xử lý Thương vụ cục rồi.
Bạch phu nhân hồ nghi liếc nhìn hắn, nói:
- Chuyện này là thật chứ?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật rồi, mẹ vợ không thể cho rằng là con để Thất Nương lấy thân để mạo hiểm đấy chứ?
- Ồ, không … không phải.
Bạch phu nhân thầm nghĩ, hắn nói cũng không sai, hắn không có đạo lý làm như vậy.
Lý Kỳ liền chuyển đề tai, nói:
- Đúng rồi, mẹ vợ, con muốn đón nhà các người tới phủ của con ở.
Bạch phu nhân sửng sốt, lắc đầu nói:
- Ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận trong lòng. Đúng vậy, vừa rồi khi rời khỏi đại viện tòa nhà cao đó, ta thực sự có chút không quen, nhưng một năm trôi qua rồi, dù sao ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Trước đây, hàng ngày vì lo lắng của lão gia mà có mối lo này, mệt rồi, cũng mỏi rồi, ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Các ngươi tốt, chúng ta cũng hài lòng rồi. Ngươi để Thất Nương tới đó sống đi, nó dù sao cũng là vợ của ngươi, phải sống ở nhà ngươi mới đúng chứ.
Lý Kỳ nghe bà nói như vậy, thực sự cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ nói:
- Nhưng nếu Thất Nương không nỡ xa hai người thì sao?
Bạch phu nhân nói:
- Chuyện này còn quá xa, lúc nào nó cũng có thể tới thăm chúng ta. Ngươi yên tâm đi, nếu nó không bằng lòng, ta sẽ đuổi nó ra ngoài cửa.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Ra tay nhẹ chút là được rồi.
……
……
Hôm sau.
Phong Nghi Nô giống như hiền thê giúp Lý Kỳ sửa sang lại vạt áo, ngoài miệng lại bất mãn nói:
- Hôm nay huynh phải ra ngoài à.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Ta trở về lâu như vậy, còn chưa đi thăm Thái sư. Ông ta dù sao cũng là ân nhân của ta, về tình về lý ta đều phải tới thăm.
Phong Nghi Nô bĩu môi nói:
- Vừa mới về có vài ngày, cả ngày đều đi ra ngoài.
Lý Kỳ bật cười hì hì nói:
- Buổi tối quay về cùng các muội là được rồi, tối nay chúng ta cố gắng một đêm, nhất định có thể hoàn thành chỉ thị trước.
Phong Nghi Nô đỏ mặt lên nói:
- Nói chuyện chẳng được câu tử tế nào, đêm nay huynh đi tìm Cốt Dục đi, ta không chịu nổi sự giằng co của huynh.
Nói xong nàng liền vỗ lên vạt áo gần đó, nói:
- Được rồi.
Bàn tay Lý Kỳ đặt lên bờ mông Phong Nghi Nô nhéo một cái, bật cười ha hả, đi ra ngoài.
Ra cửa chính, Lý Kỳ liền cùng mẹ con Quý Hồng Nô lên xe, đi tới Thái sư phủ. Chính Hi này cũng khá là hiếu động, hầu như thích tới nhà người khác chơi, đồng thời cũng rất thích chơi với các đệ đệ muội muội nhà người ta. Nó chỉ có một mình, dù cả ngày đều có tứ đại mỹ nhân bao quanh, nhưng nó lại không hiểu cái gì là mỹ nữ, nó đương nhiên là vẫn muốn chơi cùng những người cùng tuổi rồi. Cháu của Thái Kinh đều có hơn chục đứa, do đó Lý Kỳ mới định đưa Lý Chính Hi tới Thái sư phủ.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1596-1: Thăm hỏi (1)
10.0/10 từ 34 lượt.