Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1581-1: Không cần thưởng, phải phạt (1)
Thực ra từ giây phút Tần Cối tiến lại chỗ Lý Kỳ, hai người họ đã trở thành tâm điểm của yến tiệc, dường như tất cả các đại thần đều thi thoảng hướng ánh mắt về phía này, điều này cũng hoàn toàn có thể lý giải, bởi Tần Cối và Lý Kỳ là người được trọng dụng nhất trong mắt Triệu Giai hiện giờ, thêm vào những chuyện đã xảy ra trong một năm nay, bọn họ chạm mặt nhau nhất định sẽ có nhiều điều thú vị.
Nhưng không ai ngờ bọn họ nói chuyện với nhau lại vô cùng vui vẻ, thậm chí còn cười ha ha, vô cùng hòa hợp, điều này khiến cho người xem có chút khó hiểu.
Lý Kỳ hiện chẳng có công sức đâu mà đi chú ý đến lắm chuyện như vậy, sau khi từ biệt Tần Cối, hắn liền lập tức chạy tới chỗ Bạch Thiển Dạ, trong lòng nghĩ, kẻ nào còn dám tới quấy rầy phu thê bọn họ gặp nhau, kẻ đó chính là kẻ thù của hắn, nhất định phải đuổi giết cho ra bã.
Thế nhưng, khi ánh mắt Lý Kỳ trông về phía những bồn hoa, giai nhân đã không còn ở đó, người---người đi đâu rồi?
Hắn vội vã đi tới trước mấy bồn hoa, nhìn ngó tứ phía, thấy bốn bề đều không có hình bóng Bạch Thiển Dạ, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng trông thấy ta và Tần Cối tán chuyện nên tức giận bỏ đi mất rồi, không thể nào, Thất nương đâu phải người nhỏ mọn như vậy.
Vừa hay có một tỳ nữ bưng mấy cốc nước trái cây đi qua, Lý Kỳ vội vẫy tay gọi nàng tới, không đợi nàng hành lễ liền hỏi:
- Ngươi có trông thấy Kinh Tế Sử không?
Nữ tỳ đáp:
- Hóa ra đại nhân đang tìm Kinh Tế Sử,vừa nãy hình như tiểu nhân có trông thấy người của hoàng hậu đến, sau đó Kinh Tế Sử đi cùng người đó về phía hậu cung rồi.
Từ khi Triệu Giai lên ngôi, hoàng cung dường như không có duyên với yến tiệc nữa, mà yến tiệc này không thể không tổ chức. Dù sao việc thu phục Nam Ngô đối với Đại Tống mà nói, quả thực là quá đặc biệt, vì thế lần này Triệu Giai cũng đã dùng hết toàn lực, đằng nào cũng đã có Túy Tiên Cư ở phía sau hỗ trợ, mở tiệc chiêu đãi cả trăm quần thần, thì bọn họ đương nhiên sẽ mang theo người nhà tới, những người này sẽ do hoàng hậu ra mặt thết đãi.
Mà Bạch Thiển Dạ đã làm quan, lại là nữ nhân, bên nào nàng cũng có thể tới.
Nếu đây mà là chỗ khác, Lý Kỳ sớm đã lao qua bên đó rồi. Nhưng đây là hậu cung, nếu hắn xông tới, chẳng khác nào bị người ta coi như dâm tặc mà tóm lại, hắn cầm một ly nước trái cây lên, một hơi cạn sạch, đặt chiếc ly rỗng về chỗ cũ, nỗi bực không được xả ra, hắn phất tay ra hiệu cho tỳ nữ lui xuống, miệng mắng:
- Bà nó, nói một câu cũng khó như vậy, cái chức quan này thật là chẳng có cái ý nghĩa gì.
Lý Kỳ nhìn từng gương mặt giả dối kia, cảm thấy rất bất lực, trong lòng chỉ nhớ đến mấy vị kiều thê ở nhà, lẩm bẩm:
- Cái yến tiệc này diễn ra trong bao lâu đây, vẫn còn chưa kết thúc nữa, ta thật sốt ruột đến chết mất.
Chẳng dễ dàng gì mới đợi được đến khi yến tiệc kết thúc, phản ứng đầu tiên của Lý Kỳ là lao ra ngoài, vội vã chạy đến con đường mà khi đi từ hậu cung ra ngoài cung nhất định sẽ phải đi qua để đợi Bạch Thiển Dạ, không lâu sau, hắn liền trông thấy Bạch Thiển Dạ từ phía xa đang vội vàng bước ra.
Xem ra ý nghĩ của hắn và Bạch Thiển Dạ giống hệt nhau,họ đều là người đầu tiên đi ra từ hậu cung
Lý Kỳ vội vàng vẫy tay, nhưng còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh bỗng đâu có một tên tiểu thái giám đi tới, nói:
- Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ.
- Miễn lễ, miễn lễ.
Lý Kỳ không thèm nhìn y, liên tục hất hất tay, bảo y nên làm gì thì đi mà làm đi
- Xu Mật Sứ, hoàng thượng sai tiểu nhân tới mời Xu Mật Sứ đến ngự thư phòng.
Hơ. Vẫn còn muốn tiếp tục nữa à. Lý Kỳ ảo não gãi gãi đầu, rồi lại nhìn Bạch Thiển Dạ, thấy Bạch Thiển Dạ đã đi chậm lại, hiển nhiên đã trông thấy tình huống xảy ra ở bên này.
Lý Kỳ đành dùng ánh mắt chuyển lời xin lỗi tới cho Bạch Thiển Dạ, sau đó cùng tiểu thái giám kia rời đi, dù sao cũng là lời truyền gọi của hoàng thường, không thể nào chậm trễ được.
Đến ngự thư phòng, chỉ thấy Triệu Giai ngồi ở chính giữa phòng xem tấu chương.
Thật hay giả đây, lần nào tới ngươi cũng đang xem tấu chương, không phải là cố ý vờ vịt đấy chứ.
Lý Kỳ thầm khinh miệt Triệu Giai, sau đó liền hành lễ:
- Vi thần Lý Kỳ tham kiến hoàng thượng.
Triệu Giai vội đưa tay ra nói:
- Miễn lễ, miến lễ.
Sau đó lại phẩy tay bảo các thái giám trong phòng lui ra.
- Lý Kỳ, chuyến này thật vất vả cho ngươi rồi.
Biết ta vất vả còn không mau thả cho ta về nhà đoàn tụ, ngoài miệng Lý Kỳ lại nói:
- Hoàng thượng nói vậy thật khách khí quá rồi, đây đều là chức trách của vi thần, làm gì có chuyện vất vả hay không vất vả.
Triệu Giai gật đầu cười, đưa tay ra:
- Ngồi đi.
Triệu Giai cũng không quay về ghế rồng, mà ngồi cùng Lý Kỳ.
Triệu Giai ngồi xuống, khuôn mặt buồn rầu nói:
- Hiện giờ ngươi lập được bao kì công, trẫm thật không biết phải thưởng cho ngươi thế nào, không giấu gì ngươi, trẫm vì vấn đề này mà đau đầu vô cùng, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được cách nào, tốt nhất là để ngươi tự nói đi.
Lại là cái trò này, chẳng khác gì cha ngươi, nhưng ta cũng đâu có kém cạnh, ta sớm đã lấy lại hết ban thưởng từ chỗ Cao Minh Thuận rồi. Lý Kỳ tùy tiện nói:
- Vi thần vốn chỉ muốn hoàng thượng thưởng cho một ít vàng bạc châu báu là được rồi, nhưng chưa từng nghĩ đến việc hoàng thượng tổ chức yến tiếc còn phải để Túy tiên cư thần hỗ trợ, điều này làm vi thần vô cùng xấu hổ, nghĩ đến việc hoàng thượng đây cũng chẳng dư dả, bằng không thì như vậy đi, chẳng phải thần còn chưa nhận mấy tháng bổng lộc đó ư, lấy đó bù ra là được rồi.
Triệu Giai hơi trừng mắt nhìn Lý Kỳ,trong lòng vừa bực vừa buồn cười, lại thở dài một tiếng:
- Nhưng đại công lớn như vậy chỉ tính bằng mấy tháng bổng lộc, trẫm không biết phải nói sao cho phải.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Hoàng thượng, người tin cũng được, không tin cũng được, vinh hoa phú quý thần hoàn toàn có thể kiếm được bằng cách riêng của mình, thần đâu có nhất thiết phải làm cái chức Xu Mật Sứ này, so với quyền lực thì thần thích sự tự do hơn, thần ngồi lên cái chức vị này chỉ có một mục đích, chính là giúp Đại Tống ta làm chút việc, đúng là như vậy, cho nên việc phong thưởng đối với thần mà nói, chẳng quan trọng vậy, có thể hoàn thành được nhiệm vụ thần đã rất mừng rồi.
Triệu Giai nghe xong sửng sốt, trên mặt có nét biến sắc, gật đầu cười:
- Nếu lời này là người khác nói, trẫm sẽ nghe cho xong, nhưng lời này lại xuất phát từ miệng ngươi, trẫm vô cùng tin tưởng không hề hoài nghi.
- Hoàng thượng có thể hiểu được, vi thần đã thỏa mãn lắm rồi.
Lý Kỳ cười ha ha, bỗng hắn nhớ đến chuyện gì, vội nói:
- Hoàng thượng, việc trọng thưởng này miễn đi, vi thần muốn lĩnh chút tội về.
Triệu Giai sửng sốt, cười nói:
- Thưởng không cần, lại muốn lĩnh tội, trẫm thực chưa nghe đến bao giờ.
Bắc Tống Phong Lưu
Nhưng không ai ngờ bọn họ nói chuyện với nhau lại vô cùng vui vẻ, thậm chí còn cười ha ha, vô cùng hòa hợp, điều này khiến cho người xem có chút khó hiểu.
Lý Kỳ hiện chẳng có công sức đâu mà đi chú ý đến lắm chuyện như vậy, sau khi từ biệt Tần Cối, hắn liền lập tức chạy tới chỗ Bạch Thiển Dạ, trong lòng nghĩ, kẻ nào còn dám tới quấy rầy phu thê bọn họ gặp nhau, kẻ đó chính là kẻ thù của hắn, nhất định phải đuổi giết cho ra bã.
Thế nhưng, khi ánh mắt Lý Kỳ trông về phía những bồn hoa, giai nhân đã không còn ở đó, người---người đi đâu rồi?
Hắn vội vã đi tới trước mấy bồn hoa, nhìn ngó tứ phía, thấy bốn bề đều không có hình bóng Bạch Thiển Dạ, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng trông thấy ta và Tần Cối tán chuyện nên tức giận bỏ đi mất rồi, không thể nào, Thất nương đâu phải người nhỏ mọn như vậy.
Vừa hay có một tỳ nữ bưng mấy cốc nước trái cây đi qua, Lý Kỳ vội vẫy tay gọi nàng tới, không đợi nàng hành lễ liền hỏi:
- Ngươi có trông thấy Kinh Tế Sử không?
Nữ tỳ đáp:
- Hóa ra đại nhân đang tìm Kinh Tế Sử,vừa nãy hình như tiểu nhân có trông thấy người của hoàng hậu đến, sau đó Kinh Tế Sử đi cùng người đó về phía hậu cung rồi.
Từ khi Triệu Giai lên ngôi, hoàng cung dường như không có duyên với yến tiệc nữa, mà yến tiệc này không thể không tổ chức. Dù sao việc thu phục Nam Ngô đối với Đại Tống mà nói, quả thực là quá đặc biệt, vì thế lần này Triệu Giai cũng đã dùng hết toàn lực, đằng nào cũng đã có Túy Tiên Cư ở phía sau hỗ trợ, mở tiệc chiêu đãi cả trăm quần thần, thì bọn họ đương nhiên sẽ mang theo người nhà tới, những người này sẽ do hoàng hậu ra mặt thết đãi.
Mà Bạch Thiển Dạ đã làm quan, lại là nữ nhân, bên nào nàng cũng có thể tới.
Nếu đây mà là chỗ khác, Lý Kỳ sớm đã lao qua bên đó rồi. Nhưng đây là hậu cung, nếu hắn xông tới, chẳng khác nào bị người ta coi như dâm tặc mà tóm lại, hắn cầm một ly nước trái cây lên, một hơi cạn sạch, đặt chiếc ly rỗng về chỗ cũ, nỗi bực không được xả ra, hắn phất tay ra hiệu cho tỳ nữ lui xuống, miệng mắng:
- Bà nó, nói một câu cũng khó như vậy, cái chức quan này thật là chẳng có cái ý nghĩa gì.
Lý Kỳ nhìn từng gương mặt giả dối kia, cảm thấy rất bất lực, trong lòng chỉ nhớ đến mấy vị kiều thê ở nhà, lẩm bẩm:
- Cái yến tiệc này diễn ra trong bao lâu đây, vẫn còn chưa kết thúc nữa, ta thật sốt ruột đến chết mất.
Chẳng dễ dàng gì mới đợi được đến khi yến tiệc kết thúc, phản ứng đầu tiên của Lý Kỳ là lao ra ngoài, vội vã chạy đến con đường mà khi đi từ hậu cung ra ngoài cung nhất định sẽ phải đi qua để đợi Bạch Thiển Dạ, không lâu sau, hắn liền trông thấy Bạch Thiển Dạ từ phía xa đang vội vàng bước ra.
Xem ra ý nghĩ của hắn và Bạch Thiển Dạ giống hệt nhau,họ đều là người đầu tiên đi ra từ hậu cung
Lý Kỳ vội vàng vẫy tay, nhưng còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh bỗng đâu có một tên tiểu thái giám đi tới, nói:
- Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ.
- Miễn lễ, miễn lễ.
Lý Kỳ không thèm nhìn y, liên tục hất hất tay, bảo y nên làm gì thì đi mà làm đi
- Xu Mật Sứ, hoàng thượng sai tiểu nhân tới mời Xu Mật Sứ đến ngự thư phòng.
Hơ. Vẫn còn muốn tiếp tục nữa à. Lý Kỳ ảo não gãi gãi đầu, rồi lại nhìn Bạch Thiển Dạ, thấy Bạch Thiển Dạ đã đi chậm lại, hiển nhiên đã trông thấy tình huống xảy ra ở bên này.
Lý Kỳ đành dùng ánh mắt chuyển lời xin lỗi tới cho Bạch Thiển Dạ, sau đó cùng tiểu thái giám kia rời đi, dù sao cũng là lời truyền gọi của hoàng thường, không thể nào chậm trễ được.
Đến ngự thư phòng, chỉ thấy Triệu Giai ngồi ở chính giữa phòng xem tấu chương.
Thật hay giả đây, lần nào tới ngươi cũng đang xem tấu chương, không phải là cố ý vờ vịt đấy chứ.
Lý Kỳ thầm khinh miệt Triệu Giai, sau đó liền hành lễ:
- Vi thần Lý Kỳ tham kiến hoàng thượng.
Triệu Giai vội đưa tay ra nói:
- Miễn lễ, miến lễ.
Sau đó lại phẩy tay bảo các thái giám trong phòng lui ra.
- Lý Kỳ, chuyến này thật vất vả cho ngươi rồi.
Biết ta vất vả còn không mau thả cho ta về nhà đoàn tụ, ngoài miệng Lý Kỳ lại nói:
- Hoàng thượng nói vậy thật khách khí quá rồi, đây đều là chức trách của vi thần, làm gì có chuyện vất vả hay không vất vả.
Triệu Giai gật đầu cười, đưa tay ra:
- Ngồi đi.
Triệu Giai cũng không quay về ghế rồng, mà ngồi cùng Lý Kỳ.
Triệu Giai ngồi xuống, khuôn mặt buồn rầu nói:
- Hiện giờ ngươi lập được bao kì công, trẫm thật không biết phải thưởng cho ngươi thế nào, không giấu gì ngươi, trẫm vì vấn đề này mà đau đầu vô cùng, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được cách nào, tốt nhất là để ngươi tự nói đi.
Lại là cái trò này, chẳng khác gì cha ngươi, nhưng ta cũng đâu có kém cạnh, ta sớm đã lấy lại hết ban thưởng từ chỗ Cao Minh Thuận rồi. Lý Kỳ tùy tiện nói:
- Vi thần vốn chỉ muốn hoàng thượng thưởng cho một ít vàng bạc châu báu là được rồi, nhưng chưa từng nghĩ đến việc hoàng thượng tổ chức yến tiếc còn phải để Túy tiên cư thần hỗ trợ, điều này làm vi thần vô cùng xấu hổ, nghĩ đến việc hoàng thượng đây cũng chẳng dư dả, bằng không thì như vậy đi, chẳng phải thần còn chưa nhận mấy tháng bổng lộc đó ư, lấy đó bù ra là được rồi.
Triệu Giai hơi trừng mắt nhìn Lý Kỳ,trong lòng vừa bực vừa buồn cười, lại thở dài một tiếng:
- Nhưng đại công lớn như vậy chỉ tính bằng mấy tháng bổng lộc, trẫm không biết phải nói sao cho phải.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Hoàng thượng, người tin cũng được, không tin cũng được, vinh hoa phú quý thần hoàn toàn có thể kiếm được bằng cách riêng của mình, thần đâu có nhất thiết phải làm cái chức Xu Mật Sứ này, so với quyền lực thì thần thích sự tự do hơn, thần ngồi lên cái chức vị này chỉ có một mục đích, chính là giúp Đại Tống ta làm chút việc, đúng là như vậy, cho nên việc phong thưởng đối với thần mà nói, chẳng quan trọng vậy, có thể hoàn thành được nhiệm vụ thần đã rất mừng rồi.
Triệu Giai nghe xong sửng sốt, trên mặt có nét biến sắc, gật đầu cười:
- Nếu lời này là người khác nói, trẫm sẽ nghe cho xong, nhưng lời này lại xuất phát từ miệng ngươi, trẫm vô cùng tin tưởng không hề hoài nghi.
- Hoàng thượng có thể hiểu được, vi thần đã thỏa mãn lắm rồi.
Lý Kỳ cười ha ha, bỗng hắn nhớ đến chuyện gì, vội nói:
- Hoàng thượng, việc trọng thưởng này miễn đi, vi thần muốn lĩnh chút tội về.
Triệu Giai sửng sốt, cười nói:
- Thưởng không cần, lại muốn lĩnh tội, trẫm thực chưa nghe đến bao giờ.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1581-1: Không cần thưởng, phải phạt (1)
10.0/10 từ 34 lượt.