Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1569-1: Bếp vẽ tranh (1)
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lý Kỳ, Lý Sư Sư khẽ cười, dường như đang dương dương tự đắc nói: - Ngươi rất khôn khéo, nếu như nên nói thì cho dù không ai bảo ngươi nói, ngươi cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp nói ra, nhưng những gì không nên nói thì ngươi làm đến mức kín kẽ gọn gàng, nhưng Thập nương vô cùng đơn tuần, không giấu được chuyện gì cả.
Cũng biết là như vậy, Lý Kỳ liếc trắng mắt, bất lực nói: - Bát tự còn chưa nói đến, còn chưa đến mức như trong tưởng tượng của cô.
Lý Sư Sư nói: - Cho dù thế nào thì Thập nương là một cô gái tốt, ngươi đừng phụ lòng nàng.
Tuy rằng tính tình Lưu Vân Hi kỳ quái, nhưng đối với nàng mà nói, Lưu Vân Hi là ân nhân cứu mạng của nàng.
- Đây là đương nhiên, cô từng thấy ta phụ lòng
Nói đến đây, Lý Kỳ đột nhiên ngừng lại, lén lút liếc Lý Sư Sư, trầm mặc.
Lý Sư Sư sửng sốt, sắc mặt hơi quái dị, vén sợi tóc bên má ra sau tai, nói: - Hôm qua đường như Cao Thái úy có đến?
Lý Kỳ ừ một tiếng.
- Vậy chuyện của Tam nương?
- Cô đoán được bao nhiêu?
- Tuy rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ta hoàn toàn không biết, nhưng ta đoán chuyện này nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Có chút khó giải quyết.
Lý Sư Sư khẽ nhíu hàng mày đen, nói: - Vậy mà ngươi còn ở đây, lúc này Tam nương có thể vô cùng cần ngươi. Lý Kỳ còn nói việc này khó giải quyết, vậy chuyện này vô cùng nghiệm trọng. Tần phu nhân là nữ nhi của Vương Trọng Lăng, nhất định sẽ bị liên lụy.
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Lấy tính cách của phu nhân, nàng ấy hi vọng lúc này ra cố gắng về trễ một chút.
Lý Sư Sư khẽ sửng sốt, lại thở dài sâu xa, nói: - Đúng vậy, Tam nương không thích liên lụy đến việc này, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là sợ liên lụy người khác.
Lý Kỳ cười nói: - Có điều sự việc không hỏng bét giống như cô tưởng tượng, chí ít không lo về tính mạng.
Lý Sư Sư nghe được thì hơi yên tâm, nói: - Lần này lúc ngươi quay về thì bảo tỷ tỷ cũng theo ngươi về đi.
- Vì sao?
- Ta nhìn ra được tỷ tỷ thật sự vô cùng lo lắng cho Tam nương, chỉ là vì ta nên mới lựa chọn ở lại Hàng Châu.
Lý Kỳ chần chừ một lát, mới nói: - Việc này ta biết, nhưng Thanh Chiếu tỷ tỷ vừa đi thì ngay cả người nói chuyện cô cũng không có.
Lý Sư Sư nói: - Ta đã quen rồi. Giọng nói mang theo chút buồn bã.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Vẫn để Thanh Chiếu tỷ tỷ ở lại đây đi. Một là hai người cũng có thể chăm sóc cho nhau, hai là Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng là con cháu nhà quan, môn nhân của Tô thị, đừng để đến lúc đó lại liên lụy tỷ ấy, vậy thì hỏng bét.
Lý Sư Sư ngẫm lại cảm thấy Lý Kỳ nói cũng rất có lý, nói: - Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta cũng sợ ta làm phiền tỷ tỷ.
Lý Kỳ an ủy Lý Sư Sư một câu, không muốn nói nhiều về chuyện này, ha ha nói: - Đúng rồi, dạng nữ nhân ru rú trong nhà, cực kỳ buồn rầu như phu nhân còn có người theo đuổi, tin rằng Sư Sư cô nương cũng nhất định đã bị ong bướm quấy rầy.
- Ngươi lại bắt đầu nói hươu nói vượn rồi. Lý Sư Sư liếc trắng Lý Kỳ, nói: - Ta ít khi ra khỏi cửa, cho dù có cùng tỷ tỷ ra ngoài thì cũng ngồi trong xe ngựa, sao lại xảy ra chuyện này được.
Đúng vậy! Tình hình của nhàng thật ra không khỏe hơn phu nhân bao nhiêu, Lý Kỳ hỏi: - Vậy sau này cô có dự tính gì?
Khóe miệng Lý Sư Sư hiện lên nụ cười khổ, ghé vào bên hành lang, nhìn ra mặt hồ yên tĩnh, nói: - Dạng nữ nhân như ta chỉ cần có thể bình lặng mà sống thì ta còn phải cảm tạ trời xanh, còn chuyện tính toán gì đó, đều là hi vọng xa vời.
Trước kia nàng là chim hoàng yến trong lồng, tuy rằng đã không còn lồng vàng, nhưng nàng vẫn bị vây trong thế tục, có lẽ vận mệnh của nàng chính là vậy.
Lý Kỳ nghe được thì trong lòng hơi thương xót, nghiêng người tựa vào ghê sô lon, nhìn không trung xanh thẳm, âm thầm cản khái, việc gì cũng không thể vượt quá, xinh đẹp cũng giống như vậy, vượt quá chính là sai lầm.
Trong lúc bất tri bất giác đã là buổi trưa.
Lý Thanh Chiếu, Triệu Tinh Yến lên đến boong thuyền, khí trời tốt như vậy, ngồi trong khoang thuyền thật sự là lãng phí.
- Ừm, thật thơm nha!
Lý Thanh Chiếu nghe được mùi hương thì không khỏi cảm thấy có chút đói bụng.
- Đến đây, đến đây.
Nàng vừa dứt lời, thì nghe thấy Lý Kỳ đi ra từ dưới khoang thuyền, hắn nhìn thấy Lý Thanh Chiếu và Triệu Tinh Yến thì cười ha ha nói: - Các ngươi đều xuống rồi, ta còn chuẩn bị đi lên gọi các người xuống ăn cơm, hôm nay khí trời tốt như vậy, thì ăn ở bên ngoài đi.
Xu Mật Sứ này cũng thật chưa từng có trước nay nha. Triệu Tinh Yến nhìn thấy Lý Kỳ ăn mặc như đầu bếp thì trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Lý Thanh Chiếu ngược lại đã quen rồi, lúc trước Tô Thức cũng thường xuyên xuống bếp, hơn nữa còn lấy làm kiêu ngạo, thường hay gọi một vài người bạn thân đến thưởng thức trù nghệ của ông ta, do vậy nàng hoàng toàn không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại càng cảm thấy thân thiết, giống như đã trở lại với những năm tháng vô ưu vô lo, khẽ cười nói: - Đã lâu không nếm thử tay nghề của Kim Đao Trù Vương, không biết hôm nay Kim Đao Trù Vương lại nấu mỹ thực gì vậy?
- Cua.
Lý Kỳ cười nói: - Mùa thu không ăn cua thì thật xấu hổ khi nói mình đã trải qua mùa thu. Hôm nay đã gần cuối thu rồi, chúng ta càng nên nhanh chóng nếm thử mỹ vị của thịt cua.
Nói tới đây, hắn đột nhiên nhấc tay, nói:
- Nhưng ta phải nói rõ một điểm trước.
Triệu Tinh Yến khẽ hừ nói: - Ăn một bữa cơm cũng chú ý nhiều đến vậy?
- Ai bảo đây là món ta làm, không phải muội. Nếu là muội làm thì muội cũng có thể đề ra quy củ nha. Lý Kỳ nháy mắt nói với Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến nhệch miệng, nói: - Không phải chỉ là nấu ăn sao, có gì mà đắc ý chứ.
Lý Kỳ ha ha nói: - Nếu muội có thể không ăn cơm thì muội có thể nói câu này.
Lý Thanh Chiếu giơ tay lên nói: - Lý Kỳ nói đúng, những người đợi ăn chúng ta nên tôn trọng quy củ, ngươi nói đi.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là không ăn mỹ thực mà ta làm thì không đàm luận quốc gia đại sự gì đó.
- Vì sao như thế? Lý Thanh Chiếu hơi kinh ngạc nói.
Lý Kỳ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, Yến Phúc, không phải ta nói hai người, các người tốt xấu gì cũng phải e dè cảm thụ của Sư Sư cô nương người ta nha, quốc gia đại sự này không phải ai ai cũng thích nghe. Tỷ và Yến Phúc nói rất là vui vẻ, nhưng Sư Sư cô nương người ta một mình ngồi ngoài này nhàm chán biết bao nha, cuối cùng còn lôi ta từ phòng bếp ra, ngồi tán gẫu với nàng. Ta lại phải nấu ăn, lại phải tán gẫu, ta cũng không dễ dàng nha!
Lý Sư Sư bối rối cả người, sửng sốt một lát, lại thấy Lý Thanh Chiếu, Triệu Tinh Yến nhìn sang bên này, vội vàng giải thích: - Các người đừng nghe hắn nói bậy, là tự hắn đi ra ngoài, ta chưa từng oán giận cái gì cả, càng không kéo hắn ra.
- Sư Sư cô nương đừng sợ, chúng ta hai chọi hai. Lý Kỳ lập tức nói.
Lý Sư Sư đã xung động muốn hộc máu, nói:
- Ai hai chọi hai với ngươi? Rõ ràng là chính ngươi không muốn bàn quốc gia đại sự, sao còn lôi ta ra?
- Chính vì ta cũng không muốn bàn, cô cũng không muốn bàn, cho nên ta mới nói hai chọi hai. Lý Kỳ nói xong lại nói: - Sư Sư cô nương, ta hỏi cô một câu, vừa rồi sao cô lại ngồi một mình bên ngoài.
- Ta
Lý Sư Sư cảm nhận sâu sắc cảm giác bị bán đứng, tròng mắt liếc sang Lý Kỳ.
Trong lòng Lý Thanh Chiếu hiểu rõ, thầm nghĩ, phải nha, hôm nay thật hiếm khi mọi người cùng ra ngoài chơi, thoải mái chút cũng tốt, thế là gật đầu nói:
- Được, vậy theo lời ngươi, không nói quốc gia đại sự, vậy chi bằng chơi tửu lệnh, thế nào?
- Vậy còn không bằng nói quốc gia đại sự.
Vẻ mặt Lý Kỳ buồn bực, ngươi bảo hắn ngẫu hứng làm ra vài câu thơ, ngược lại hắn khá thích thú, nhưng chơi tửu lệnh là so bản lĩnh thật, thể nào cũng làm trò hề, loại chuyện ngốc này hắn sẽ không làm.
Bắc Tống Phong Lưu
Cũng biết là như vậy, Lý Kỳ liếc trắng mắt, bất lực nói: - Bát tự còn chưa nói đến, còn chưa đến mức như trong tưởng tượng của cô.
Lý Sư Sư nói: - Cho dù thế nào thì Thập nương là một cô gái tốt, ngươi đừng phụ lòng nàng.
Tuy rằng tính tình Lưu Vân Hi kỳ quái, nhưng đối với nàng mà nói, Lưu Vân Hi là ân nhân cứu mạng của nàng.
- Đây là đương nhiên, cô từng thấy ta phụ lòng
Nói đến đây, Lý Kỳ đột nhiên ngừng lại, lén lút liếc Lý Sư Sư, trầm mặc.
Lý Sư Sư sửng sốt, sắc mặt hơi quái dị, vén sợi tóc bên má ra sau tai, nói: - Hôm qua đường như Cao Thái úy có đến?
Lý Kỳ ừ một tiếng.
- Vậy chuyện của Tam nương?
- Cô đoán được bao nhiêu?
- Tuy rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ta hoàn toàn không biết, nhưng ta đoán chuyện này nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Có chút khó giải quyết.
Lý Sư Sư khẽ nhíu hàng mày đen, nói: - Vậy mà ngươi còn ở đây, lúc này Tam nương có thể vô cùng cần ngươi. Lý Kỳ còn nói việc này khó giải quyết, vậy chuyện này vô cùng nghiệm trọng. Tần phu nhân là nữ nhi của Vương Trọng Lăng, nhất định sẽ bị liên lụy.
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Lấy tính cách của phu nhân, nàng ấy hi vọng lúc này ra cố gắng về trễ một chút.
Lý Sư Sư khẽ sửng sốt, lại thở dài sâu xa, nói: - Đúng vậy, Tam nương không thích liên lụy đến việc này, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là sợ liên lụy người khác.
Lý Kỳ cười nói: - Có điều sự việc không hỏng bét giống như cô tưởng tượng, chí ít không lo về tính mạng.
Lý Sư Sư nghe được thì hơi yên tâm, nói: - Lần này lúc ngươi quay về thì bảo tỷ tỷ cũng theo ngươi về đi.
- Vì sao?
- Ta nhìn ra được tỷ tỷ thật sự vô cùng lo lắng cho Tam nương, chỉ là vì ta nên mới lựa chọn ở lại Hàng Châu.
Lý Kỳ chần chừ một lát, mới nói: - Việc này ta biết, nhưng Thanh Chiếu tỷ tỷ vừa đi thì ngay cả người nói chuyện cô cũng không có.
Lý Sư Sư nói: - Ta đã quen rồi. Giọng nói mang theo chút buồn bã.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Vẫn để Thanh Chiếu tỷ tỷ ở lại đây đi. Một là hai người cũng có thể chăm sóc cho nhau, hai là Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng là con cháu nhà quan, môn nhân của Tô thị, đừng để đến lúc đó lại liên lụy tỷ ấy, vậy thì hỏng bét.
Lý Sư Sư ngẫm lại cảm thấy Lý Kỳ nói cũng rất có lý, nói: - Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta cũng sợ ta làm phiền tỷ tỷ.
Lý Kỳ an ủy Lý Sư Sư một câu, không muốn nói nhiều về chuyện này, ha ha nói: - Đúng rồi, dạng nữ nhân ru rú trong nhà, cực kỳ buồn rầu như phu nhân còn có người theo đuổi, tin rằng Sư Sư cô nương cũng nhất định đã bị ong bướm quấy rầy.
- Ngươi lại bắt đầu nói hươu nói vượn rồi. Lý Sư Sư liếc trắng Lý Kỳ, nói: - Ta ít khi ra khỏi cửa, cho dù có cùng tỷ tỷ ra ngoài thì cũng ngồi trong xe ngựa, sao lại xảy ra chuyện này được.
Đúng vậy! Tình hình của nhàng thật ra không khỏe hơn phu nhân bao nhiêu, Lý Kỳ hỏi: - Vậy sau này cô có dự tính gì?
Khóe miệng Lý Sư Sư hiện lên nụ cười khổ, ghé vào bên hành lang, nhìn ra mặt hồ yên tĩnh, nói: - Dạng nữ nhân như ta chỉ cần có thể bình lặng mà sống thì ta còn phải cảm tạ trời xanh, còn chuyện tính toán gì đó, đều là hi vọng xa vời.
Trước kia nàng là chim hoàng yến trong lồng, tuy rằng đã không còn lồng vàng, nhưng nàng vẫn bị vây trong thế tục, có lẽ vận mệnh của nàng chính là vậy.
Lý Kỳ nghe được thì trong lòng hơi thương xót, nghiêng người tựa vào ghê sô lon, nhìn không trung xanh thẳm, âm thầm cản khái, việc gì cũng không thể vượt quá, xinh đẹp cũng giống như vậy, vượt quá chính là sai lầm.
Trong lúc bất tri bất giác đã là buổi trưa.
Lý Thanh Chiếu, Triệu Tinh Yến lên đến boong thuyền, khí trời tốt như vậy, ngồi trong khoang thuyền thật sự là lãng phí.
- Ừm, thật thơm nha!
Lý Thanh Chiếu nghe được mùi hương thì không khỏi cảm thấy có chút đói bụng.
- Đến đây, đến đây.
Nàng vừa dứt lời, thì nghe thấy Lý Kỳ đi ra từ dưới khoang thuyền, hắn nhìn thấy Lý Thanh Chiếu và Triệu Tinh Yến thì cười ha ha nói: - Các ngươi đều xuống rồi, ta còn chuẩn bị đi lên gọi các người xuống ăn cơm, hôm nay khí trời tốt như vậy, thì ăn ở bên ngoài đi.
Xu Mật Sứ này cũng thật chưa từng có trước nay nha. Triệu Tinh Yến nhìn thấy Lý Kỳ ăn mặc như đầu bếp thì trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Lý Thanh Chiếu ngược lại đã quen rồi, lúc trước Tô Thức cũng thường xuyên xuống bếp, hơn nữa còn lấy làm kiêu ngạo, thường hay gọi một vài người bạn thân đến thưởng thức trù nghệ của ông ta, do vậy nàng hoàng toàn không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại càng cảm thấy thân thiết, giống như đã trở lại với những năm tháng vô ưu vô lo, khẽ cười nói: - Đã lâu không nếm thử tay nghề của Kim Đao Trù Vương, không biết hôm nay Kim Đao Trù Vương lại nấu mỹ thực gì vậy?
- Cua.
Lý Kỳ cười nói: - Mùa thu không ăn cua thì thật xấu hổ khi nói mình đã trải qua mùa thu. Hôm nay đã gần cuối thu rồi, chúng ta càng nên nhanh chóng nếm thử mỹ vị của thịt cua.
Nói tới đây, hắn đột nhiên nhấc tay, nói:
- Nhưng ta phải nói rõ một điểm trước.
Triệu Tinh Yến khẽ hừ nói: - Ăn một bữa cơm cũng chú ý nhiều đến vậy?
- Ai bảo đây là món ta làm, không phải muội. Nếu là muội làm thì muội cũng có thể đề ra quy củ nha. Lý Kỳ nháy mắt nói với Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến nhệch miệng, nói: - Không phải chỉ là nấu ăn sao, có gì mà đắc ý chứ.
Lý Kỳ ha ha nói: - Nếu muội có thể không ăn cơm thì muội có thể nói câu này.
Lý Thanh Chiếu giơ tay lên nói: - Lý Kỳ nói đúng, những người đợi ăn chúng ta nên tôn trọng quy củ, ngươi nói đi.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là không ăn mỹ thực mà ta làm thì không đàm luận quốc gia đại sự gì đó.
- Vì sao như thế? Lý Thanh Chiếu hơi kinh ngạc nói.
Lý Kỳ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, Yến Phúc, không phải ta nói hai người, các người tốt xấu gì cũng phải e dè cảm thụ của Sư Sư cô nương người ta nha, quốc gia đại sự này không phải ai ai cũng thích nghe. Tỷ và Yến Phúc nói rất là vui vẻ, nhưng Sư Sư cô nương người ta một mình ngồi ngoài này nhàm chán biết bao nha, cuối cùng còn lôi ta từ phòng bếp ra, ngồi tán gẫu với nàng. Ta lại phải nấu ăn, lại phải tán gẫu, ta cũng không dễ dàng nha!
Lý Sư Sư bối rối cả người, sửng sốt một lát, lại thấy Lý Thanh Chiếu, Triệu Tinh Yến nhìn sang bên này, vội vàng giải thích: - Các người đừng nghe hắn nói bậy, là tự hắn đi ra ngoài, ta chưa từng oán giận cái gì cả, càng không kéo hắn ra.
- Sư Sư cô nương đừng sợ, chúng ta hai chọi hai. Lý Kỳ lập tức nói.
Lý Sư Sư đã xung động muốn hộc máu, nói:
- Ai hai chọi hai với ngươi? Rõ ràng là chính ngươi không muốn bàn quốc gia đại sự, sao còn lôi ta ra?
- Chính vì ta cũng không muốn bàn, cô cũng không muốn bàn, cho nên ta mới nói hai chọi hai. Lý Kỳ nói xong lại nói: - Sư Sư cô nương, ta hỏi cô một câu, vừa rồi sao cô lại ngồi một mình bên ngoài.
- Ta
Lý Sư Sư cảm nhận sâu sắc cảm giác bị bán đứng, tròng mắt liếc sang Lý Kỳ.
Trong lòng Lý Thanh Chiếu hiểu rõ, thầm nghĩ, phải nha, hôm nay thật hiếm khi mọi người cùng ra ngoài chơi, thoải mái chút cũng tốt, thế là gật đầu nói:
- Được, vậy theo lời ngươi, không nói quốc gia đại sự, vậy chi bằng chơi tửu lệnh, thế nào?
- Vậy còn không bằng nói quốc gia đại sự.
Vẻ mặt Lý Kỳ buồn bực, ngươi bảo hắn ngẫu hứng làm ra vài câu thơ, ngược lại hắn khá thích thú, nhưng chơi tửu lệnh là so bản lĩnh thật, thể nào cũng làm trò hề, loại chuyện ngốc này hắn sẽ không làm.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1569-1: Bếp vẽ tranh (1)
10.0/10 từ 34 lượt.