Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1537-1: Lấy pháp trị nước (1)
Trong lúc nhất thời toàn là những lời oán thán.
Chính như lời Lý Kỳ đã nói, mỗi người đều là ích kỷ, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên nhất định đều là bản thân mình, đây là một loại phản ứng bản năng, mà Đại Lý lại là một quốc gia ở đương đại xem như tương đối dân chủ, không phải là chế độ tiên tiến như quốc gia bọn họ, mà là hình thái xã hội của bọn họ tương đối đặc biệt.
Đại Lý không giống với Đại Tống, là một quốc gia dân tộc, người Hán vẫn thống trị Trung Nguyên, cho nên người Hán có kiên trì và vinh quang của bọn họ, nhưng Đại Lý bất đồng, Đại Lý là do tất cả các bộ tộc lớn nhỏ tạo thành, bên trong có rất nhiều dân tộc, trong mắt rất nhiều người ích lợi của bộ tộc còn cao hơn cả ích lợi của quốc gia.
Tâm thái tự lập làm Vương này của bọn họ, cũng làm cho ý thức quốc gia của bọn họ vô cùng bạc nhược.
Giống người dưới trướng Ngô Giới, hiện tại đang đứng ở một hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, bọn họ trước đó là người Cao thị, về sau lại thành người của Ngô Giới, đợi lát nữa còn có thể trở thành người của Đoàn thị, đây quả thực là gia nô ba họ nha.
Đoàn Chính Nghiêm sẽ nhìn nhận bọn họ như thế nào, điều này cũng không ai biết, một khi sau khi Đoàn Chính Nghiêm củng cố hoàng quyền xong, lại sẽ đối đãi với bọn họ như thế nào, cái này chỉ sợ có trời biết thôi.
Đừng nói là phong thưởng, bọn họ có còn giữ được địa vị trước kia hay không, cũng còn không biết được.
Không biết mới khiến cho người ta sợ hãi đấy.
Ngô Giới nhìn thấy tất cả mọi người oán khí ngập trời, trong lòng âm thầm cao hứng, trên mặt lại biểu hiện vô cùng bất đắc dĩ, tận tình khuyên bảo nói: - Các vị, ta cũng không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chỉ có điều --- chỉ là các ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta chẳng qua cũng chỉ là một đầu mục cấm quân nho nhỏ, cho dù lòng ta thông cảm với các vị, nhưng ta cũng là có lòng mà không đủ lực a, kính xin các vị thông cảm cho ta.
Những người bên dưới cũng biết, việc này tìm Ngô Giới cũng vô ích, nhưng vấn đề là ngoại trừ Ngô Giới bọn họ không còn người nào khác để tìm nữa rồi.
Diêu Kha Long nghĩ thầm rằng như vậy thì không thể được, cuộc chiến này là nhờ chúng ta đánh thắng đấy, cuối cùng về sau chúng ta lại biến thành đứa nhỏ không cha không mẹ, đợi khi tướng quân vừa đi, chúng ta liền quy về Đoàn vương, khẳng định xếp hạng phía dưới lũ khốn khiếp kia, vậy thì xong rồi, bọn chúng khẳng định nghĩ cách đến chơi chúng ta, sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn chúng chỉnh chết đi, không được, đây tuyệt đối không được.
Nghĩ đến đây, y lại cùng Bạch Mao Phượng đưa mắt liếc ý ra hiệu một cái.
Hai người là hảo cơ hữu, một ánh mắt có thể hiểu được ý tứ của đối phương.
Bạch Mao Phượng lên tiếng: - Ta đây cũng mặc kệ, lúc trước ta là quy hàng tướng quân, tướng quân đi hướng nào, chúng ta liền đi theo hướng đó.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả ra.
Ngô Giới phi thường "Sợ hãi" nói: - Bạch --- Bạch tù trưởng, ngươi --- ngươi đây là ý gì?
Diêu Kha Long lập tức nói: - Bạch tù trưởng nói rất đúng, nếu không phải lúc trước tướng quân ngươi chiêu hàng chúng ta, chúng ta cũng sẽ không rơi vào vũng nước đục này, chúng ta cũng chưa từng nói rằng phải giúp Đoàn Chính Nghiêm ông ta giành chính quyền.
Y còn tóm lược luôn cả kính xưng đối với Đoàn Chính Nghiêm, có thể thấy được y đã quyết định, đây là không có đường để quay về rồi.
Bạch Mao Phượng đứng dậy, đi đến trung gian. Ôm quyền nói: - Tướng quân, ta nguyện đi theo ngươi đi về Tống.
Diêu Kha Long cũng tiến lên đây, nói: - Ta cũng nguyện ý quy thuận Đại Tống.
- Này ---!
Ngô Giới không hổ là binh thủ hạ của Lý Kỳ, kỹ xảo diễn xuất rất là tiêu chuẩn, mở to hai mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt, vừa ngơ ngẩn lại vừa sợ sệt, tuyệt đối là cấp bậc vua màn ảnh.
Những người còn lại nhìn Bạch Mao Phượng, Diêu Kha Long, trong lòng cũng nói thầm, Đại Tống binh hùng tướng mạnh, hơn nữa lại giàu nứt khố đổ vách, mà tiền của Đoàn thị kia trên cơ bản đều là Đại Tống cho. Mà ngay cả tiền trong quốc khố cũng đều bị Cao thị đưa cho Đại Tống, nghèo đến mức bản thân mình cũng không nuôi sống nổi, đi theo ông ta chẳng sẽ đói chết hay sao, nói không chừng còn muốn tìm chúng ta đòi tiền, nghĩ đến Đoàn thị chẳng qua cũng là tiểu đệ của Đại Tống, một khi đã như vậy, chúng ta vì sao phải đi theo tiểu đệ này lăn lộn, sao không nhân cơ hội trực tiếp đi theo lão đại ca kia mà lăn lộn.
Lục tục mọi người đều đi đến trung gian, tỏ vẻ nguyện ý quy thuận Đại Tống.
Bọn họ nguyên vẹn thể hiện ra một câu, chim khôn chọn cành mà đậu.
Những người này đều không phải người ngu, hiện giờ Đại Lý là tình huống như thế nào, bọn họ hiểu rõ nhất, cùng Đoàn thị lăn lộn xác định vững chắc không có tiền đồ, mà Đại Tống gần đây nhất thực lực lại càng tăng mạnh thêm, đánh Nam Ngô cũng chỉ là chuyện từng phút đồng hồ, ai ưu ai kém, vừa xem là hiểu ngay.
Ngô Giới đều mừng muốn chết rồi, về công về tư, y đều vô cùng hy vọng nhìn thấy một màn này, bởi vì trong tay y đã không có Tập Nguyệt Quân, nếu những người này quy thuận Tống mà nói, như vậy Lý Kỳ nhất định sẽ giao cho y quản lý, nói vậy, trong tay y đã có thể có đến mấy vạn thân binh, làm một võ tướng, không có vạn thân binh, thì còn tiếp tục lăn lộn kiểu gì nha, nhưng bây giờ còn chưa thể đắc ý vênh váo, bởi vì chuyện này y thật đúng là không làm chủ được, nhất định phải do Lý Kỳ và Đoàn Chính Nghiêm đi can thiệp, y chỉ có mỗi một tác dụng là trợ giúp mà thôi.
Sợ vô cùng, Ngô Giới liên tục phất tay, nói: - Các ngươi làm cái gì vậy? Ai ôi!!!, các ngươi đây là muốn vùi ta vào chỗ bất nghĩa a! Không thể, không thể, hành động này vạn vạn không được.
Sự tình chạy tới một bước này, muốn không tiếp tục nữa cũng khó khăn a!
Bạch Mao Phượng lên đường: - Tướng quân nếu là sợ hãi, có thể tiến cử chúng ta với Xu Mật Sứ hay không, chúng ta tự mình nói với Xu Mật Sứ đi.
- Các ngươi đây là muốn bức ta chết à!
Ngô Giới gấp đến độ nhảy tưng tưng, nói: - Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta còn có việc phải xử lý, trước --- trước xin lỗi không tiếp được rồi. Nói xong, Ngô Giới vội vàng hấp tấp lao ra ngoài trướng vải.
- Tướng quân.
- Tướng quân.
...
Đợi cho đám người Diêu Kha Long kịp phản ứng, Ngô Giới đã chạy ngoài trướng vải.
- Ai ai ai, các ngươi đừng ép đại ca ta, việc này huynh ấy không làm chủ được.
Ngô Lân tiến lên phía trước nói.
Ánh mắt của mọi người đột nhiên toàn bộ nhìn phía Ngô Lân, đúng a! Lão đại tuy rằng đi rồi, nhưng lão nhị vẫn còn ở nơi này.
- Nhị Tướng quân.
Đám người còn lại lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi bước về hướng Ngô Lân.
Ngô Lân vội hỏi: - Này --- này đại ca của ta đều không làm chủ được, ta --- ta thì càng thêm không được.
- Không biết Nhị Tướng quân có quen với Xu Mật Sứ không?
- Cái này --- cái này tất nhiên là quen rồi.
- Vậy là được rồi. Ha hả ---.
...
Bắc Tống Phong Lưu
Chính như lời Lý Kỳ đã nói, mỗi người đều là ích kỷ, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên nhất định đều là bản thân mình, đây là một loại phản ứng bản năng, mà Đại Lý lại là một quốc gia ở đương đại xem như tương đối dân chủ, không phải là chế độ tiên tiến như quốc gia bọn họ, mà là hình thái xã hội của bọn họ tương đối đặc biệt.
Đại Lý không giống với Đại Tống, là một quốc gia dân tộc, người Hán vẫn thống trị Trung Nguyên, cho nên người Hán có kiên trì và vinh quang của bọn họ, nhưng Đại Lý bất đồng, Đại Lý là do tất cả các bộ tộc lớn nhỏ tạo thành, bên trong có rất nhiều dân tộc, trong mắt rất nhiều người ích lợi của bộ tộc còn cao hơn cả ích lợi của quốc gia.
Tâm thái tự lập làm Vương này của bọn họ, cũng làm cho ý thức quốc gia của bọn họ vô cùng bạc nhược.
Giống người dưới trướng Ngô Giới, hiện tại đang đứng ở một hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, bọn họ trước đó là người Cao thị, về sau lại thành người của Ngô Giới, đợi lát nữa còn có thể trở thành người của Đoàn thị, đây quả thực là gia nô ba họ nha.
Đoàn Chính Nghiêm sẽ nhìn nhận bọn họ như thế nào, điều này cũng không ai biết, một khi sau khi Đoàn Chính Nghiêm củng cố hoàng quyền xong, lại sẽ đối đãi với bọn họ như thế nào, cái này chỉ sợ có trời biết thôi.
Đừng nói là phong thưởng, bọn họ có còn giữ được địa vị trước kia hay không, cũng còn không biết được.
Không biết mới khiến cho người ta sợ hãi đấy.
Ngô Giới nhìn thấy tất cả mọi người oán khí ngập trời, trong lòng âm thầm cao hứng, trên mặt lại biểu hiện vô cùng bất đắc dĩ, tận tình khuyên bảo nói: - Các vị, ta cũng không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chỉ có điều --- chỉ là các ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta chẳng qua cũng chỉ là một đầu mục cấm quân nho nhỏ, cho dù lòng ta thông cảm với các vị, nhưng ta cũng là có lòng mà không đủ lực a, kính xin các vị thông cảm cho ta.
Những người bên dưới cũng biết, việc này tìm Ngô Giới cũng vô ích, nhưng vấn đề là ngoại trừ Ngô Giới bọn họ không còn người nào khác để tìm nữa rồi.
Diêu Kha Long nghĩ thầm rằng như vậy thì không thể được, cuộc chiến này là nhờ chúng ta đánh thắng đấy, cuối cùng về sau chúng ta lại biến thành đứa nhỏ không cha không mẹ, đợi khi tướng quân vừa đi, chúng ta liền quy về Đoàn vương, khẳng định xếp hạng phía dưới lũ khốn khiếp kia, vậy thì xong rồi, bọn chúng khẳng định nghĩ cách đến chơi chúng ta, sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn chúng chỉnh chết đi, không được, đây tuyệt đối không được.
Nghĩ đến đây, y lại cùng Bạch Mao Phượng đưa mắt liếc ý ra hiệu một cái.
Hai người là hảo cơ hữu, một ánh mắt có thể hiểu được ý tứ của đối phương.
Bạch Mao Phượng lên tiếng: - Ta đây cũng mặc kệ, lúc trước ta là quy hàng tướng quân, tướng quân đi hướng nào, chúng ta liền đi theo hướng đó.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả ra.
Ngô Giới phi thường "Sợ hãi" nói: - Bạch --- Bạch tù trưởng, ngươi --- ngươi đây là ý gì?
Diêu Kha Long lập tức nói: - Bạch tù trưởng nói rất đúng, nếu không phải lúc trước tướng quân ngươi chiêu hàng chúng ta, chúng ta cũng sẽ không rơi vào vũng nước đục này, chúng ta cũng chưa từng nói rằng phải giúp Đoàn Chính Nghiêm ông ta giành chính quyền.
Y còn tóm lược luôn cả kính xưng đối với Đoàn Chính Nghiêm, có thể thấy được y đã quyết định, đây là không có đường để quay về rồi.
Bạch Mao Phượng đứng dậy, đi đến trung gian. Ôm quyền nói: - Tướng quân, ta nguyện đi theo ngươi đi về Tống.
Diêu Kha Long cũng tiến lên đây, nói: - Ta cũng nguyện ý quy thuận Đại Tống.
- Này ---!
Ngô Giới không hổ là binh thủ hạ của Lý Kỳ, kỹ xảo diễn xuất rất là tiêu chuẩn, mở to hai mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt, vừa ngơ ngẩn lại vừa sợ sệt, tuyệt đối là cấp bậc vua màn ảnh.
Những người còn lại nhìn Bạch Mao Phượng, Diêu Kha Long, trong lòng cũng nói thầm, Đại Tống binh hùng tướng mạnh, hơn nữa lại giàu nứt khố đổ vách, mà tiền của Đoàn thị kia trên cơ bản đều là Đại Tống cho. Mà ngay cả tiền trong quốc khố cũng đều bị Cao thị đưa cho Đại Tống, nghèo đến mức bản thân mình cũng không nuôi sống nổi, đi theo ông ta chẳng sẽ đói chết hay sao, nói không chừng còn muốn tìm chúng ta đòi tiền, nghĩ đến Đoàn thị chẳng qua cũng là tiểu đệ của Đại Tống, một khi đã như vậy, chúng ta vì sao phải đi theo tiểu đệ này lăn lộn, sao không nhân cơ hội trực tiếp đi theo lão đại ca kia mà lăn lộn.
Lục tục mọi người đều đi đến trung gian, tỏ vẻ nguyện ý quy thuận Đại Tống.
Bọn họ nguyên vẹn thể hiện ra một câu, chim khôn chọn cành mà đậu.
Những người này đều không phải người ngu, hiện giờ Đại Lý là tình huống như thế nào, bọn họ hiểu rõ nhất, cùng Đoàn thị lăn lộn xác định vững chắc không có tiền đồ, mà Đại Tống gần đây nhất thực lực lại càng tăng mạnh thêm, đánh Nam Ngô cũng chỉ là chuyện từng phút đồng hồ, ai ưu ai kém, vừa xem là hiểu ngay.
Ngô Giới đều mừng muốn chết rồi, về công về tư, y đều vô cùng hy vọng nhìn thấy một màn này, bởi vì trong tay y đã không có Tập Nguyệt Quân, nếu những người này quy thuận Tống mà nói, như vậy Lý Kỳ nhất định sẽ giao cho y quản lý, nói vậy, trong tay y đã có thể có đến mấy vạn thân binh, làm một võ tướng, không có vạn thân binh, thì còn tiếp tục lăn lộn kiểu gì nha, nhưng bây giờ còn chưa thể đắc ý vênh váo, bởi vì chuyện này y thật đúng là không làm chủ được, nhất định phải do Lý Kỳ và Đoàn Chính Nghiêm đi can thiệp, y chỉ có mỗi một tác dụng là trợ giúp mà thôi.
Sợ vô cùng, Ngô Giới liên tục phất tay, nói: - Các ngươi làm cái gì vậy? Ai ôi!!!, các ngươi đây là muốn vùi ta vào chỗ bất nghĩa a! Không thể, không thể, hành động này vạn vạn không được.
Sự tình chạy tới một bước này, muốn không tiếp tục nữa cũng khó khăn a!
Bạch Mao Phượng lên đường: - Tướng quân nếu là sợ hãi, có thể tiến cử chúng ta với Xu Mật Sứ hay không, chúng ta tự mình nói với Xu Mật Sứ đi.
- Các ngươi đây là muốn bức ta chết à!
Ngô Giới gấp đến độ nhảy tưng tưng, nói: - Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta còn có việc phải xử lý, trước --- trước xin lỗi không tiếp được rồi. Nói xong, Ngô Giới vội vàng hấp tấp lao ra ngoài trướng vải.
- Tướng quân.
- Tướng quân.
...
Đợi cho đám người Diêu Kha Long kịp phản ứng, Ngô Giới đã chạy ngoài trướng vải.
- Ai ai ai, các ngươi đừng ép đại ca ta, việc này huynh ấy không làm chủ được.
Ngô Lân tiến lên phía trước nói.
Ánh mắt của mọi người đột nhiên toàn bộ nhìn phía Ngô Lân, đúng a! Lão đại tuy rằng đi rồi, nhưng lão nhị vẫn còn ở nơi này.
- Nhị Tướng quân.
Đám người còn lại lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi bước về hướng Ngô Lân.
Ngô Lân vội hỏi: - Này --- này đại ca của ta đều không làm chủ được, ta --- ta thì càng thêm không được.
- Không biết Nhị Tướng quân có quen với Xu Mật Sứ không?
- Cái này --- cái này tất nhiên là quen rồi.
- Vậy là được rồi. Ha hả ---.
...
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1537-1: Lấy pháp trị nước (1)
10.0/10 từ 34 lượt.