Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1520-1: Giao người trước, đàm phán sau (1)
Khi trời chiều hạ xuống, màn đêm khoan thai đến chậm, tuy rằng ánh lửa có thể vì người dân Nam Ngô chiếu sáng lên con đường lúc này, nhưng trong tương lai --- lại giống như phương xa vậy, là một mảnh tối đen.
Lúc này, trong thành Thanh Long có thể nói là hoàn toàn yên tĩnh, đám dân chúng đều co rút trong phòng, cầu nguyện với ông trời, xin ông trời đuổi đi một đám cường đạo ngoài kia. Vào lúc này, Phật tổ cùng đạo Thánh có giá trị tồn tại phi thường cao, ít nhất bọn họ là nơi ký thác tinh thần cho dân chúng Nam Ngô.
Đây không phải là mê tín, mà là nhân tính.
Phủ nha phủ Thanh Long.
- Nực cười, nực cười, bọn Tống tặc thật sự là khinh người quá đáng.
Lý Toàn Thánh sau khi đọc xong lá thư mà Lưu Khánh Thanh mang về thì ném mạnh lên trên bàn, tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, lớn tiếng hét lên.
Lại nghe được bên cạnh một tiếng nói âm dương quái khí:
- Công lao của Bảo Quốc Công ở phương diện này là lớn nhất nha.
Lý Toàn Thánh nghe vậy ngẩn ra, nhíu mày nhìn người kia nói:
- Dương Thái phó, có chuyện gì thì ngươi nói thẳng ra, nơi này lại không có người ngoài, có cần phải châm chọc khiêu khích sao.
Người vừa nói đúng là Thái phó Dương Anh Nhị.
Dương Anh Nhị cười ha ha nói:
- Một khi đã vậy thì ta đây cứ việc nói thẳng luôn, nếu có chỗ nào mạo phạm Bảo Quốc Công thì mong Bao Quốc Công bỏ qua cho.
Tuy rằng nói như thế, nhưng trên mặt ông ta không có nửa phần kính ý.
Lý Toàn Thánh hừ nói:
- Kính cẩn lắng nghe.
Dương Anh Nhị nói:
- Mọi người đều biết, Khuông Lôi cùng Vương Quân là hai viên ái tướng dưới trướng Bảo Quốc Công, hiện giờ lại đầu hàng quân địch, mà Thống soái của đối phương còn phái riêng người đến muốn người nhà của bọn họ, vậy thì có thể thấy được Bảo Quốc Công thật sự là tuệ nhãn thức anh hùng nha, thủ hạ ái tướng đi đến đâu đều có người tán thưởng.
Nhìn như khen tặng, kỳ thật là ngầm châm biếm Lý Toàn Thánh mắt mù, dùng người không đúng.
Điểm này thì Lý Toàn Thánh đúng là không thể cãi lại, tức giận nói:
- Lão phu đích thật là mắt bị mù mới tin lầm hai kẻ đó, nếu sau này bọn chúng rơi vào trong tay lão phu thì lão phu chắc chắn quân pháp bất vị thân.
Lời kia vừa thốt ra, nhưng trong lòng ông ta lại nghĩ, ban đầu là do lão phu không để cho bọn họ rút về trong thành, thế cho nên làm cho bọn họ rơi vào trong tay quân địch, hiện giờ lão phu sao lại không biết xấu hổ đi trách tội bọn họ được.
Dương Anh Nhị cười ha ha nói:
Lý Toàn Thánh bị Dương Anh Nhị liên tục châm chọc khiêu khích, biến thành ông ta thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên đứng lên nói:
- Thôi được, các ngươi đã không tin lão phu vậy thì lão phu nguyện lấy cái chết chứng minh, hiện tại lão phu ngay lập tức suất lĩnh bản bộ nhân mã tiến đến đánh lén quân địch. Không cầu gì khác, chỉ nguyện có thể giết nhiều vài tên Tống tặc là được.
Người nọ ngồi ở ghế trên đột nhiên mở miệng:
- Tốt lắm, hiện giờ phải đối đầu với kẻ địch mạnh, mà các vị vẫn còn có tâm tư ngồi đây nội bộ tranh chấp ầm ĩ, nói ra không sợ khiến người chê cười sao, lão tướng quân, ngài cũng tạm bớt giận đi.
Lý Toàn Thánh thấy người này lên tiếng, cũng thật sự không dám làm gì nữa, lại ngồi xuống ghế.
Dương Anh Nhị cũng không dám nói thêm.
Người này đúng là Thái sư của Nam Ngô – Trương Bá Ngọc, có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Bốn người Trương Bá Ngọc, Lý Toàn Thánh, Dương Anh Nhị, Lưu Khánh Thanh đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Nam Ngô, đặc biệt là sau khi Lý Càn Đức chết.
Trương Bá Ngọc thở dài, dò hỏi:
- Các ngươi thấy như thế nào?
Lưu Khánh Thanh nói:
- Hai người Khuông Lôi, Vương Quân đã đầu hàng với Tống, cái này giống như bát nước hắt đi ra ngoài, rất khó để thu hồi lại, cho dù giết người nhà bọn họ thì cũng chỉ là được sảng khoái nhất thời mà thôi, căn bản là không có bất cứ tác dụng gì, mà đưa cho quân Tống thì cùng lắm là mất mặt chứ cũng không có ảnh hưởng đến đại cục, chỉ có điều tên Tiển Bình này ---.
- Hiện giờ đối phương một mực khẳng định tên Tiển Bình này cùng tộc nhân của y đều là người Tống, nhất định phải trả lại cho chúng.
Lý Toàn Thánh tức giận mắng:
- Vậy thì Khuông Lôi, Vương Quân chẳng phải người Nam Ngô ta sao, vậy thì vì sao bọn chúng không trả về, dựa vào cái gì mà chúng ta lại phải đưa người cho bọn chúng.
Trương Bá Ngọc liếc mắt nhìn Lý Toàn Thánh nói:
- Lão tướng quân, nơi này chỉ có mấy người chúng ta, nếu như ngài đã nói vậy thì ta đây cũng nói thẳng luôn, bởi vì bây giờ là quân Tống vây quanh phủ Thanh Long chứ không phải là chúng ta vây quanh thành Biện Lương.
Một câu nói kia đã khiến Lý Toàn Thánh nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nếu không phải do ông thua thảm bại ở sông Phú Lương, thì hiện giờ sao bọn họ lại rơi vào quẫn cảnh này được. Nhưng trong lòng ông lại không nuốt trôi được cục tức này, lại nói:
- Nhưng Tiển Bình này cũng phải có một hai ngàn nhân mã, hơn nữa y không có lựa chọn nào khác nên khẳng định sẽ thề sống chết trung thành với chúng ta đấy. Hiện tại là lúc chúng ta cần dùng người, nếu vô duyên vô cớ tổn thất hơn một ngàn nhân mã thì không phải là tự hủy đi hai cánh tay của mình sao?
Dương Anh Nhị lại nhịn không được giễu cợt:
- Hơn mười vạn người đánh còn không thắng, chả lẽ thêm một ngàn nhân mã thì có thể lật trời được hay sao?
- Ngươi ---.
Lý Toàn Thánh trợn mắt lên, nhưng lại không nói lên lời, bởi vì mặc kệ ông ta có nói thế nào, cũng không xóa đi được trận thất bại thảm hại ở sông Phú Lương.
Hiển nhiên, tại việc này thì Trương Bá Ngọc đứng về phía Dương Anh Nhị, nói:
- Nếu như chúng ta không đáp ứng đối phương thì ngay cả cơ hội đàm phán đối phương cũng sẽ không cho chúng ta, rất có thể cách một ngày sẽ gặp phải tấn công.
- Tấn công thì cứ tấn công đi.
Lý Toàn Thánh nói:
- Chúng ta trong thành còn có hơn hai mươi vạn người, lại dựa vào tường thành này nữa, bọn chúng không nhất định sẽ thắng được, hơn nữa bên trong thành có lương thực sung túc, cũng đủ để theo chân bọn họ tiêu hao dần.
Lưu Khánh Thanh nói:
- Lão tướng quân, người Nam Ngô chúng ta vốn dĩ rất thưa thớt, hiện giờ đã tổn thất không ít rồi, mà quân Tống thì nhân khẩu đông đảo, cho dù là mười vạn đại quân này toàn diệt thì cũng sẽ khiến bọn họ bị thương căn bản được, nhưng chúng ta đừng nói là mười vạn người, cho dù là chết năm vạn thì chúng ta cũng không gượng dậy nổi rồi, đến lúc đó mặc dù chúng ta ngăn chặn được sự tấn công của địch nhân, nhưng cũng chắc chắn sẽ trở thành một quốc gia mà lại không giống một quốc gia.
- Lời của Lưu học sĩ chính là điều khiến ta lo lắng.
Trương Bá Ngọc gật gật đầu, nói tiếp:
- Không thể chết người thêm nữa, nếu không cho dù thắng lợi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, hơn nữa chúng ta còn không chắc chắn có thể ngăn trở được, đầu tiên, cung nỏ của đối phương có thể giết người ở khoảng cách xa hơn ngàn bước, mà chúng ta lại không chống lại được, tiếp theo, các vị không nên quên, Hoàng thượng vừa mời về trời không lâu, vừa loạn trong lại giặc ngoài thì làm sao chúng ta đánh thắng trận chiến này được.
Lý Toàn Thánh cảm thấy lời của Lưu Khánh Thanh cũng rất có đạo lý, nên hỏi:
- Vậy thì hai vị có ý như thế nào?
Bắc Tống Phong Lưu
Lúc này, trong thành Thanh Long có thể nói là hoàn toàn yên tĩnh, đám dân chúng đều co rút trong phòng, cầu nguyện với ông trời, xin ông trời đuổi đi một đám cường đạo ngoài kia. Vào lúc này, Phật tổ cùng đạo Thánh có giá trị tồn tại phi thường cao, ít nhất bọn họ là nơi ký thác tinh thần cho dân chúng Nam Ngô.
Đây không phải là mê tín, mà là nhân tính.
Phủ nha phủ Thanh Long.
- Nực cười, nực cười, bọn Tống tặc thật sự là khinh người quá đáng.
Lý Toàn Thánh sau khi đọc xong lá thư mà Lưu Khánh Thanh mang về thì ném mạnh lên trên bàn, tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, lớn tiếng hét lên.
Lại nghe được bên cạnh một tiếng nói âm dương quái khí:
- Công lao của Bảo Quốc Công ở phương diện này là lớn nhất nha.
Lý Toàn Thánh nghe vậy ngẩn ra, nhíu mày nhìn người kia nói:
- Dương Thái phó, có chuyện gì thì ngươi nói thẳng ra, nơi này lại không có người ngoài, có cần phải châm chọc khiêu khích sao.
Người vừa nói đúng là Thái phó Dương Anh Nhị.
Dương Anh Nhị cười ha ha nói:
- Một khi đã vậy thì ta đây cứ việc nói thẳng luôn, nếu có chỗ nào mạo phạm Bảo Quốc Công thì mong Bao Quốc Công bỏ qua cho.
Tuy rằng nói như thế, nhưng trên mặt ông ta không có nửa phần kính ý.
Lý Toàn Thánh hừ nói:
- Kính cẩn lắng nghe.
Dương Anh Nhị nói:
- Mọi người đều biết, Khuông Lôi cùng Vương Quân là hai viên ái tướng dưới trướng Bảo Quốc Công, hiện giờ lại đầu hàng quân địch, mà Thống soái của đối phương còn phái riêng người đến muốn người nhà của bọn họ, vậy thì có thể thấy được Bảo Quốc Công thật sự là tuệ nhãn thức anh hùng nha, thủ hạ ái tướng đi đến đâu đều có người tán thưởng.
Nhìn như khen tặng, kỳ thật là ngầm châm biếm Lý Toàn Thánh mắt mù, dùng người không đúng.
Điểm này thì Lý Toàn Thánh đúng là không thể cãi lại, tức giận nói:
- Lão phu đích thật là mắt bị mù mới tin lầm hai kẻ đó, nếu sau này bọn chúng rơi vào trong tay lão phu thì lão phu chắc chắn quân pháp bất vị thân.
Lời kia vừa thốt ra, nhưng trong lòng ông ta lại nghĩ, ban đầu là do lão phu không để cho bọn họ rút về trong thành, thế cho nên làm cho bọn họ rơi vào trong tay quân địch, hiện giờ lão phu sao lại không biết xấu hổ đi trách tội bọn họ được.
Dương Anh Nhị cười ha ha nói:
Lý Toàn Thánh bị Dương Anh Nhị liên tục châm chọc khiêu khích, biến thành ông ta thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên đứng lên nói:
- Thôi được, các ngươi đã không tin lão phu vậy thì lão phu nguyện lấy cái chết chứng minh, hiện tại lão phu ngay lập tức suất lĩnh bản bộ nhân mã tiến đến đánh lén quân địch. Không cầu gì khác, chỉ nguyện có thể giết nhiều vài tên Tống tặc là được.
Người nọ ngồi ở ghế trên đột nhiên mở miệng:
- Tốt lắm, hiện giờ phải đối đầu với kẻ địch mạnh, mà các vị vẫn còn có tâm tư ngồi đây nội bộ tranh chấp ầm ĩ, nói ra không sợ khiến người chê cười sao, lão tướng quân, ngài cũng tạm bớt giận đi.
Lý Toàn Thánh thấy người này lên tiếng, cũng thật sự không dám làm gì nữa, lại ngồi xuống ghế.
Dương Anh Nhị cũng không dám nói thêm.
Người này đúng là Thái sư của Nam Ngô – Trương Bá Ngọc, có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Bốn người Trương Bá Ngọc, Lý Toàn Thánh, Dương Anh Nhị, Lưu Khánh Thanh đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Nam Ngô, đặc biệt là sau khi Lý Càn Đức chết.
Trương Bá Ngọc thở dài, dò hỏi:
- Các ngươi thấy như thế nào?
Lưu Khánh Thanh nói:
- Hai người Khuông Lôi, Vương Quân đã đầu hàng với Tống, cái này giống như bát nước hắt đi ra ngoài, rất khó để thu hồi lại, cho dù giết người nhà bọn họ thì cũng chỉ là được sảng khoái nhất thời mà thôi, căn bản là không có bất cứ tác dụng gì, mà đưa cho quân Tống thì cùng lắm là mất mặt chứ cũng không có ảnh hưởng đến đại cục, chỉ có điều tên Tiển Bình này ---.
- Hiện giờ đối phương một mực khẳng định tên Tiển Bình này cùng tộc nhân của y đều là người Tống, nhất định phải trả lại cho chúng.
Lý Toàn Thánh tức giận mắng:
- Vậy thì Khuông Lôi, Vương Quân chẳng phải người Nam Ngô ta sao, vậy thì vì sao bọn chúng không trả về, dựa vào cái gì mà chúng ta lại phải đưa người cho bọn chúng.
Trương Bá Ngọc liếc mắt nhìn Lý Toàn Thánh nói:
- Lão tướng quân, nơi này chỉ có mấy người chúng ta, nếu như ngài đã nói vậy thì ta đây cũng nói thẳng luôn, bởi vì bây giờ là quân Tống vây quanh phủ Thanh Long chứ không phải là chúng ta vây quanh thành Biện Lương.
Một câu nói kia đã khiến Lý Toàn Thánh nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nếu không phải do ông thua thảm bại ở sông Phú Lương, thì hiện giờ sao bọn họ lại rơi vào quẫn cảnh này được. Nhưng trong lòng ông lại không nuốt trôi được cục tức này, lại nói:
- Nhưng Tiển Bình này cũng phải có một hai ngàn nhân mã, hơn nữa y không có lựa chọn nào khác nên khẳng định sẽ thề sống chết trung thành với chúng ta đấy. Hiện tại là lúc chúng ta cần dùng người, nếu vô duyên vô cớ tổn thất hơn một ngàn nhân mã thì không phải là tự hủy đi hai cánh tay của mình sao?
Dương Anh Nhị lại nhịn không được giễu cợt:
- Hơn mười vạn người đánh còn không thắng, chả lẽ thêm một ngàn nhân mã thì có thể lật trời được hay sao?
- Ngươi ---.
Lý Toàn Thánh trợn mắt lên, nhưng lại không nói lên lời, bởi vì mặc kệ ông ta có nói thế nào, cũng không xóa đi được trận thất bại thảm hại ở sông Phú Lương.
Hiển nhiên, tại việc này thì Trương Bá Ngọc đứng về phía Dương Anh Nhị, nói:
- Nếu như chúng ta không đáp ứng đối phương thì ngay cả cơ hội đàm phán đối phương cũng sẽ không cho chúng ta, rất có thể cách một ngày sẽ gặp phải tấn công.
- Tấn công thì cứ tấn công đi.
Lý Toàn Thánh nói:
- Chúng ta trong thành còn có hơn hai mươi vạn người, lại dựa vào tường thành này nữa, bọn chúng không nhất định sẽ thắng được, hơn nữa bên trong thành có lương thực sung túc, cũng đủ để theo chân bọn họ tiêu hao dần.
Lưu Khánh Thanh nói:
- Lão tướng quân, người Nam Ngô chúng ta vốn dĩ rất thưa thớt, hiện giờ đã tổn thất không ít rồi, mà quân Tống thì nhân khẩu đông đảo, cho dù là mười vạn đại quân này toàn diệt thì cũng sẽ khiến bọn họ bị thương căn bản được, nhưng chúng ta đừng nói là mười vạn người, cho dù là chết năm vạn thì chúng ta cũng không gượng dậy nổi rồi, đến lúc đó mặc dù chúng ta ngăn chặn được sự tấn công của địch nhân, nhưng cũng chắc chắn sẽ trở thành một quốc gia mà lại không giống một quốc gia.
- Lời của Lưu học sĩ chính là điều khiến ta lo lắng.
Trương Bá Ngọc gật gật đầu, nói tiếp:
- Không thể chết người thêm nữa, nếu không cho dù thắng lợi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, hơn nữa chúng ta còn không chắc chắn có thể ngăn trở được, đầu tiên, cung nỏ của đối phương có thể giết người ở khoảng cách xa hơn ngàn bước, mà chúng ta lại không chống lại được, tiếp theo, các vị không nên quên, Hoàng thượng vừa mời về trời không lâu, vừa loạn trong lại giặc ngoài thì làm sao chúng ta đánh thắng trận chiến này được.
Lý Toàn Thánh cảm thấy lời của Lưu Khánh Thanh cũng rất có đạo lý, nên hỏi:
- Vậy thì hai vị có ý như thế nào?
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1520-1: Giao người trước, đàm phán sau (1)
10.0/10 từ 34 lượt.