Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1514-2: Đại chiến Sông Phú Lương (hai) (2)
Lý Toàn Thánh thấy chiêu này quả thực có hiệu quả, lập tức sai 5 ngàn quân lính dùng trường thương và 5 ngàn binh lính phóng lao xông lên từ hai cánh.
Dù sao quân đột kích của Đại Tống chỉ có 5 ngàn người, mặc dù quân chủ lực ở bờ Nam cũng đã mau chóng lần lượt tiến đến, nhưng cầu nổi rộng như thế, mà còn dài đến mấy trăm mét, trong thời gian ngắn toàn bộ đại quân không thể cùng lúc xông lên, mà quân Nam Ngô lại liên miên không ngừng tiến lên chém giết, dù có cuồng ma sát nhân Dương Tái Hưng thì quân Tống cũng đã bắt đầu có đôi chút không chống cự nổi nữa rồi.
Nếu toàn đội đột kích bị tiêu diệt, kẻ địch thủ tiêu cầu nổi thì tất cả những việc trước đó đều trở thành phí công vô ích, thắng bại chỉ nằm trong nháy mắt.
Nhưng cán cân dường như lại đang nghiêng về phía quân Nam Ngô.
Lý Kỳ cầm ống nhòm quan sát tình hình trên bờ Nam, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, chau mày nói:
- Bờ Nam địa hình trống trải, đáng tiếc kỵ binh ta không thể cùng lúc đến nơi, bằng không, chắc chắn sẽ gây thiệt hại nặng nề cho quân địch, không có chuyện để kỵ binh kẻ thì diễu võ dương oai như thế kia được.
Lời Lý Kỳ vừa trút ra làm cho Nhạc Phi trong lòng bừng tỉnh, y cầm lấy ống nhòm quan sát một hồi rồi đặt xuống, nói:
- Xu Mật Sứ, quân địch là vây đánh từ hai cánh, cầu nổi hai bên trái phải chịu đựng công kích nặng nề, chỉ có chiếc cầu ở giữa quân địch không nhiều, xem ra kẻ địch cũng e dè hỏa khí của quân ta,chúng ta thừa cơ quân địch chưa vây đánh đến chiếc cầu ở giữa mà sai kỵ binh vượt sông trước, sau đó lấy công làm thủ, tiến thẳng đến đại bản doanh của quân địch.
Triệu Tinh Yến cẩn trọng nói:
- Nhưng quân chủ lực còn chưa qua sông, kỵ binh tùy tiện vượt sông, có thể sẽ gặp tổn thất rất lớn.
Kỵ binh đi qua bằng cầu nổi, phía trước bắt buộc phải có bộ binh yểm trợ, nếu như không xông lên được, kỵ binh sẽ chẳng khác gì tự phế đi võ nghệ.
Lý Kỳ mau chóng đưa ra quyết định:
- Không quan tâm nhiều thế làm gì, hôm nay ta nhất định phải sang sông. Nhạc Phi, Ngưu Cao, các ngươi lập tức dẫn kỵ binh vượt sông từ con đường chính giữa.
- Tuân mệnh!
Lệnh vừa ban ra, tiếng kèn của kỵ binh xung phong lập tức vang lên.
Hàn Thế Trung nghe thấy tiếng kèn liền biết đám người Lý Kỳ đã xuất động kỵ binh rồi, trong lòng y nghĩ bên bờ này chúng ta và kẻ địch đã đánh nhau loạn lên. Hơn nữa còn bị kẻ địch lấn át, kỵ binh căn bản không có biện pháp triển khai được. Nếu lui về rồi lại xông lên, chẳng phải là làm tan rã chính mình ư?Tại sao Xu Mật Sứ lại chọn ngay lúc này mà xuất động kỵ binh? Chẳng lẽ ---?
Nghĩ tới đây, ánh mắt y hướng ra phía trước, rồi lại quay đầu liếc nhìn chiếc cầu ở chính giữa. Lúc này y liền bừng tỉnh, lập tức hạ lệnh, sai binh sĩ ở quanh hai chiếc cầu hai bên nhất định phải ngăn chặn kẻ địch, tuyệt đối không được để chúng bén mảng đến gần chiếc cầu ở giữa.
Ngay sau đó lại sai hạm đội ở giữa toàn bộ tiến sát lên, tập trung hỏa lực, mau chóng giải quyết số lượng địch ít ỏi ở con đường chính giữa, rồi lại sai Dương Tái Hưng ở giữa xông lên nghênh chiến, để kỵ binh có đủ thời gian đổ bộ.
Đùng đùng đùng!
Trong chốc lát, Nhạc Phi, Ngưu Cao hai người tự mình dẫn năm nghìn kỵ binh trùng trùng điệp điệp lao tới bờ Nam.
Binh sĩ hai bên sau khi nhận lệnh, ai nấy đều nỗ lực quên mình, liều chết không để hai cánh quân địch tiến về phía giữa.
Những chiến hạm nhỏ giữa ba cái cầu gần như đã áp sát vào bờ, điên cuồng bắn phá, cho dù là thuyền chiến cỡ trung thì cũng chỉ có số vị trí nhất định, nếu thực tế còn tiến lên nữa thì độ sau của nước sẽ không đủ.
Lý Toàn Thánh thấy kỵ binh quân Tống đã bắt đầu vượt sông, lại thấy hai chiếc chiến hạm lớn trên mặt sông đều đang dần dần từ hàng dọc trở thành hàng ngang, tựa vào chiếc chiến hạm lớn ở giữa, trong lòng cơ hồ đã hiểu ra điều gì, nhưng giờ hắn thực không dám tăng thêm binh lính đánh vào con đường ở giữa, rất rõ ràng đội thuyền của quân Tống đã đem hỏa lực tập trung vào con đường trung tâm, lại tiến lên không ít, nếu xông lên thì hậu quả thật sự khó mà lường trước được, nhưng giờ không phải lúc để hắn nghĩ ngợi nhiều, Lý Toàn Thánh giọng điệu hấp tấp nói:
- Khuông Lôi, Vương Quân!
- Có mạt tướng!
- Hai ngươi mỗi người lập tức đem 5 nghìn binh mã đến trợ giúp hai cánh, nhất định phải kịp trước khi kỵ binh quân địch định hình, bao vây chúng ở con đường chính giữa.
Không nghi ngờ gì đây chính là quyết đánh đến cùng.
- Tuân mệnh!
...
- Giết!
Hai bên đều đã chém giết đỏ cả mắt, tiếng giết chóc rung trời. Trận chiến đã đi đến hồi gay cấn, binh sĩ Nam Ngô cũng đã dùng tất cả mọi giá ra trận, Khuông Lôi, Vương Quân dẫn theo binh lính giương nanh múa vuốt xông tới chém giết, phạm vi hoạt động của quân Tống ở hai bên ngày một thu hẹp lại.
Thống soái hai bên đều căng thẳng vô cùng, tình thế đã tới mức ngàn cân treo sợi tóc rồi.
Hàn Thế Trung thấy quân địch tăng viện trợ hai cánh, biết bọn chúng cũng đã hiểu ra ý đồ của Nhạc Phi, thầm thì một câu, bọn nhãi Nam Ngô này quả cũng không đơn giản. Nhưng hiện giờ y cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Nhạc Phi bọn họ mau chóng qua sông, bởi vì hắn đã sử dụng hết thủ đoạn rồi.
Lương Hồng Ngọc dùng toàn lực đánh trống, tiếng trống dồn dập, như đang thúc giục binh sĩ trên cầu nổi chạy nhanh lên chút nữa, lại như đang cổ vũ tinh thần cho những binh sĩ đang chém giết kẻ thù.
Binh sĩ trên cầu nổi hai bên thấy các huynh đệ trước mặt từng người từng người ngã xuống, nộ khí trong ngực dâng lên, liều mình chạy về phía trước, dựa vào việc không ngừng bổ sung binh sĩ mà chặn lại quân địch ở hai bên trái phải.
Binh sĩ Nam Ngô từ đầu đến cuối đều thiếu đi cái chí khí này.
- Tái Hưng lên ngựa.
- Được!
Rất mau chóng, Nhạc Phi, Ngưu Cao đã lên tới bờ Nam.
Một tên tính từ chiến mã của Dương Tái Hưng nhảy xuống, Dương Tái Hưng thân mình đẫm máu nhảy lên chiến mã, ném hai chiếc rìu sắt lớn trong tay xuống, chiếc rìu sắt này nằm trên mặt đất nhưng không ai tới lấy, chúng quá nặng, binh sĩ tầm thường nào dám động tới.
- Tướng quân!
Hai tên lính khiếng cây thương lớn của Dương Tái Hưng tới.
Dương Tái Hưng dùng một tay nhận lấy, chuẩn bị xông lên.
Nhạc Phi vội nói:
- Gượm đã.
Nói xong, y quay đầu nhìn Hàn Thế Trung.
Hàn Thế Trung phất lá cờ màu xanh lá.
Chỉ một lát sau, toàn bộ năm nghìn kỵ binh đã vượt sông Phú Bình.
Chỉ cần là những chiến hạm có trang bị nỏ bắn tên thì đều là căng tên trên cung.
Nhạc Phi cao giọng nói:
- Các vị huynh đệ, bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta đi thẳng con đường chính giữa, phá tan đại bản doanh của kẻ địch.
- Uỳnh---
- Giết!
Nhạc Phi, Ngưu Cao, Dương Tái Hưng chia làm ba ngả phi ngựa thẳng đến đại bản doanh của quân Nam Ngô ở bờ Nam.
- Lũ đáng ghét.
Lý Toàn Thánh trông thấy kỵ binh đối phương xông lên chém giết, ảo não vung mạnh tay xuống, chung quy vẫn không ngăn cản được bọn chúng, ông ta vội vã nói:
- Mau đi ngăn cản bọn chúng.
Binh sĩ thủ hạ của ông ta đều lao lên phía trước.
Chiu chiu chiu chiu!
Bỗng nhiên, một trận mưa tên như sấm chớp từ trên đầu bọn người Nhạc Phi bay đến, rơi xuống đằng trước mấy trăm bước, chỉ thấy xuyên thủng toán binh lính xuất kích đầu tiên của quân Nam Ngô.
Khói trắng lại nổi lên.
Bắc Tống Phong Lưu
Dù sao quân đột kích của Đại Tống chỉ có 5 ngàn người, mặc dù quân chủ lực ở bờ Nam cũng đã mau chóng lần lượt tiến đến, nhưng cầu nổi rộng như thế, mà còn dài đến mấy trăm mét, trong thời gian ngắn toàn bộ đại quân không thể cùng lúc xông lên, mà quân Nam Ngô lại liên miên không ngừng tiến lên chém giết, dù có cuồng ma sát nhân Dương Tái Hưng thì quân Tống cũng đã bắt đầu có đôi chút không chống cự nổi nữa rồi.
Nếu toàn đội đột kích bị tiêu diệt, kẻ địch thủ tiêu cầu nổi thì tất cả những việc trước đó đều trở thành phí công vô ích, thắng bại chỉ nằm trong nháy mắt.
Nhưng cán cân dường như lại đang nghiêng về phía quân Nam Ngô.
Lý Kỳ cầm ống nhòm quan sát tình hình trên bờ Nam, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, chau mày nói:
- Bờ Nam địa hình trống trải, đáng tiếc kỵ binh ta không thể cùng lúc đến nơi, bằng không, chắc chắn sẽ gây thiệt hại nặng nề cho quân địch, không có chuyện để kỵ binh kẻ thì diễu võ dương oai như thế kia được.
Lời Lý Kỳ vừa trút ra làm cho Nhạc Phi trong lòng bừng tỉnh, y cầm lấy ống nhòm quan sát một hồi rồi đặt xuống, nói:
- Xu Mật Sứ, quân địch là vây đánh từ hai cánh, cầu nổi hai bên trái phải chịu đựng công kích nặng nề, chỉ có chiếc cầu ở giữa quân địch không nhiều, xem ra kẻ địch cũng e dè hỏa khí của quân ta,chúng ta thừa cơ quân địch chưa vây đánh đến chiếc cầu ở giữa mà sai kỵ binh vượt sông trước, sau đó lấy công làm thủ, tiến thẳng đến đại bản doanh của quân địch.
Triệu Tinh Yến cẩn trọng nói:
- Nhưng quân chủ lực còn chưa qua sông, kỵ binh tùy tiện vượt sông, có thể sẽ gặp tổn thất rất lớn.
Kỵ binh đi qua bằng cầu nổi, phía trước bắt buộc phải có bộ binh yểm trợ, nếu như không xông lên được, kỵ binh sẽ chẳng khác gì tự phế đi võ nghệ.
Lý Kỳ mau chóng đưa ra quyết định:
- Không quan tâm nhiều thế làm gì, hôm nay ta nhất định phải sang sông. Nhạc Phi, Ngưu Cao, các ngươi lập tức dẫn kỵ binh vượt sông từ con đường chính giữa.
- Tuân mệnh!
Lệnh vừa ban ra, tiếng kèn của kỵ binh xung phong lập tức vang lên.
Hàn Thế Trung nghe thấy tiếng kèn liền biết đám người Lý Kỳ đã xuất động kỵ binh rồi, trong lòng y nghĩ bên bờ này chúng ta và kẻ địch đã đánh nhau loạn lên. Hơn nữa còn bị kẻ địch lấn át, kỵ binh căn bản không có biện pháp triển khai được. Nếu lui về rồi lại xông lên, chẳng phải là làm tan rã chính mình ư?Tại sao Xu Mật Sứ lại chọn ngay lúc này mà xuất động kỵ binh? Chẳng lẽ ---?
Nghĩ tới đây, ánh mắt y hướng ra phía trước, rồi lại quay đầu liếc nhìn chiếc cầu ở chính giữa. Lúc này y liền bừng tỉnh, lập tức hạ lệnh, sai binh sĩ ở quanh hai chiếc cầu hai bên nhất định phải ngăn chặn kẻ địch, tuyệt đối không được để chúng bén mảng đến gần chiếc cầu ở giữa.
Ngay sau đó lại sai hạm đội ở giữa toàn bộ tiến sát lên, tập trung hỏa lực, mau chóng giải quyết số lượng địch ít ỏi ở con đường chính giữa, rồi lại sai Dương Tái Hưng ở giữa xông lên nghênh chiến, để kỵ binh có đủ thời gian đổ bộ.
Đùng đùng đùng!
Trong chốc lát, Nhạc Phi, Ngưu Cao hai người tự mình dẫn năm nghìn kỵ binh trùng trùng điệp điệp lao tới bờ Nam.
Binh sĩ hai bên sau khi nhận lệnh, ai nấy đều nỗ lực quên mình, liều chết không để hai cánh quân địch tiến về phía giữa.
Những chiến hạm nhỏ giữa ba cái cầu gần như đã áp sát vào bờ, điên cuồng bắn phá, cho dù là thuyền chiến cỡ trung thì cũng chỉ có số vị trí nhất định, nếu thực tế còn tiến lên nữa thì độ sau của nước sẽ không đủ.
Lý Toàn Thánh thấy kỵ binh quân Tống đã bắt đầu vượt sông, lại thấy hai chiếc chiến hạm lớn trên mặt sông đều đang dần dần từ hàng dọc trở thành hàng ngang, tựa vào chiếc chiến hạm lớn ở giữa, trong lòng cơ hồ đã hiểu ra điều gì, nhưng giờ hắn thực không dám tăng thêm binh lính đánh vào con đường ở giữa, rất rõ ràng đội thuyền của quân Tống đã đem hỏa lực tập trung vào con đường trung tâm, lại tiến lên không ít, nếu xông lên thì hậu quả thật sự khó mà lường trước được, nhưng giờ không phải lúc để hắn nghĩ ngợi nhiều, Lý Toàn Thánh giọng điệu hấp tấp nói:
- Khuông Lôi, Vương Quân!
- Có mạt tướng!
- Hai ngươi mỗi người lập tức đem 5 nghìn binh mã đến trợ giúp hai cánh, nhất định phải kịp trước khi kỵ binh quân địch định hình, bao vây chúng ở con đường chính giữa.
Không nghi ngờ gì đây chính là quyết đánh đến cùng.
- Tuân mệnh!
...
- Giết!
Hai bên đều đã chém giết đỏ cả mắt, tiếng giết chóc rung trời. Trận chiến đã đi đến hồi gay cấn, binh sĩ Nam Ngô cũng đã dùng tất cả mọi giá ra trận, Khuông Lôi, Vương Quân dẫn theo binh lính giương nanh múa vuốt xông tới chém giết, phạm vi hoạt động của quân Tống ở hai bên ngày một thu hẹp lại.
Thống soái hai bên đều căng thẳng vô cùng, tình thế đã tới mức ngàn cân treo sợi tóc rồi.
Hàn Thế Trung thấy quân địch tăng viện trợ hai cánh, biết bọn chúng cũng đã hiểu ra ý đồ của Nhạc Phi, thầm thì một câu, bọn nhãi Nam Ngô này quả cũng không đơn giản. Nhưng hiện giờ y cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Nhạc Phi bọn họ mau chóng qua sông, bởi vì hắn đã sử dụng hết thủ đoạn rồi.
Lương Hồng Ngọc dùng toàn lực đánh trống, tiếng trống dồn dập, như đang thúc giục binh sĩ trên cầu nổi chạy nhanh lên chút nữa, lại như đang cổ vũ tinh thần cho những binh sĩ đang chém giết kẻ thù.
Binh sĩ trên cầu nổi hai bên thấy các huynh đệ trước mặt từng người từng người ngã xuống, nộ khí trong ngực dâng lên, liều mình chạy về phía trước, dựa vào việc không ngừng bổ sung binh sĩ mà chặn lại quân địch ở hai bên trái phải.
Binh sĩ Nam Ngô từ đầu đến cuối đều thiếu đi cái chí khí này.
- Tái Hưng lên ngựa.
- Được!
Rất mau chóng, Nhạc Phi, Ngưu Cao đã lên tới bờ Nam.
Một tên tính từ chiến mã của Dương Tái Hưng nhảy xuống, Dương Tái Hưng thân mình đẫm máu nhảy lên chiến mã, ném hai chiếc rìu sắt lớn trong tay xuống, chiếc rìu sắt này nằm trên mặt đất nhưng không ai tới lấy, chúng quá nặng, binh sĩ tầm thường nào dám động tới.
- Tướng quân!
Hai tên lính khiếng cây thương lớn của Dương Tái Hưng tới.
Dương Tái Hưng dùng một tay nhận lấy, chuẩn bị xông lên.
Nhạc Phi vội nói:
- Gượm đã.
Nói xong, y quay đầu nhìn Hàn Thế Trung.
Hàn Thế Trung phất lá cờ màu xanh lá.
Chỉ một lát sau, toàn bộ năm nghìn kỵ binh đã vượt sông Phú Bình.
Chỉ cần là những chiến hạm có trang bị nỏ bắn tên thì đều là căng tên trên cung.
Nhạc Phi cao giọng nói:
- Các vị huynh đệ, bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta đi thẳng con đường chính giữa, phá tan đại bản doanh của kẻ địch.
- Uỳnh---
- Giết!
Nhạc Phi, Ngưu Cao, Dương Tái Hưng chia làm ba ngả phi ngựa thẳng đến đại bản doanh của quân Nam Ngô ở bờ Nam.
- Lũ đáng ghét.
Lý Toàn Thánh trông thấy kỵ binh đối phương xông lên chém giết, ảo não vung mạnh tay xuống, chung quy vẫn không ngăn cản được bọn chúng, ông ta vội vã nói:
- Mau đi ngăn cản bọn chúng.
Binh sĩ thủ hạ của ông ta đều lao lên phía trước.
Chiu chiu chiu chiu!
Bỗng nhiên, một trận mưa tên như sấm chớp từ trên đầu bọn người Nhạc Phi bay đến, rơi xuống đằng trước mấy trăm bước, chỉ thấy xuyên thủng toán binh lính xuất kích đầu tiên của quân Nam Ngô.
Khói trắng lại nổi lên.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1514-2: Đại chiến Sông Phú Lương (hai) (2)
10.0/10 từ 34 lượt.