Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1502: Thời cơ chiến đấu
Đại Lý.
Lúc này đại quân Đoàn thị đang đóng doanh ở cách phía bắc phủ Lộng Đống một trăm dặm.
So với quốc nội Nam Ngô, chiến sự của cảnh nội Đại Lý này còn phức tạp hơn nhiều. Bởi vì đến nay quân Tống vẫn chưa trực tiếp tham chiến, chỉ là phái Ngô Giới bọn họ tới đây giám chiến, đợi khi Đoàn Chính Nghiêm trở thành kẻ trắng tay, không còn chiếm ưu thế về mặt binh lực, cho nên hai bên đánh nhau có đi có lại, rất là náo nhiệt.
Nhưng do phủ Hội Xuyên đại chiến, Ngô Giới, Đoàn thị hoàn thành hợp binh lần đầu, và đánh bại liên quân Cao - Nam, thuận thế cũng đã cướp lấy phủ Hội Xuyên. Kể từ đó, phủ Kiến Xương gần phủ Hội Xuyên cũng đã ổn định lại.
Chiến trường lại chuyển dời đến phủ Lộng Đống. Nếu phủ Lộng Đống một khi bị công phá, thì đại bản doanh Cao thị, cũng chính là quốc đô Thiện Xiển Phủ của Đại Lý đã hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt Ngô Giới bọn họ. Cũng chính bởi vậy, cuộc tiến công của đại quân Ngô Giới, Đoàn thị ở đây gặp phải sự chống cự ngoan cường nhất của kẻ thù, đến nay vẫn chưa công phá phủ Lộng Đống.
Chính trước đó vài ngày, Chiết Mỹ Nguyệt phụng mệnh của Lý Kỳ thống lĩnh năm nghìn Tây Quân của phủ Thành Đô vào đóng trú trong phủ Kiến Xương. Đây là lần đầu Đại Tống tăng binh Đại Lý, nhưng đây chỉ là lén lén lút lút, chứ không có tuyên chiến.
Lúc mới bắt đầu, Đoàn Chính Nghiêm hơi không bằng lòng cho lắm, phủ Kiến Xương này là đại bản doanh của ông ta, quân Tống ngươi chạy tới là cái đạo lý gì.
Chiết Mỹ Nguyệt vừa nghe nói như thế, không nói hai lời, liền lãnh binh chuẩn bị trở về.
Ngô Giới khẩn trương sai người ngăn Chiết Mỹ Nguyệt lại, lại tìm đến Đoàn Chính Nghiêm giải thích, nói cho ông ta biết Tây Quân không giỏi đánh trận ở phía nam này, triều đình Tống làm như vậy, hoàn toàn là vì tăng thêm binh mã cho tiền tuyến, hơn nữa mục tiêu của ngươi là phủ Thiện Xiển, ngươi dựa vào một thành thị biên giới như phủ Kiến Xương này có thể làm cái gì. Đại Tống ta thổ địa mênh mông, chỉ một phủ Kiến Xương này của ngươi, chúng ta đâu thèm ngó đến. Chúng ta đây chính là đang giúp ngươi đấy nha.
Vả lại Chiết Mỹ Nguyệt còn muốn cho các ngươi mượn tám ngàn chiến mã của Tây Quân để đánh giặc, đủ thấy thành ý của Đại Tống ta.
Đoàn Chính Nghiêm nghĩ thầm rằng tám ngàn Tây Quân cũng không nhiều, hơn nữa bọn họ còn đem chiến mã cho mình mượn, Tây Quân này tuy rằng dũng mãnh, nhưng không có ngựa nữa, thì càng không đáng để lo nghĩ. Nghĩ đến triều đình Tống cũng quả thật là muốn giúp ông ta tiêu diệt Cao thị sớm một chút, vì thế liền đáp ứng, chỉ để lại ba nghìn người ở phủ Kiến Xương, toàn bộ tám ngàn người còn lại đều điều đến tiền tuyến.
Tám ngàn người này vừa đến, Đoàn thị lập tức lại bắt đầu triển khai tấn công mạnh mẽ đối với phủ Lộng Đống, nhưng, khi mắt thấy phòng tuyến bên ngoài phủ Lộng Đống sắp bị phá vỡ thì đột nhiên tan tác, liên tiếp thối lui năm mươi dặm.
Đoàn Chính Nghiêm nhìn thấy vậy không hiểu ra sao, một khi trưng cầu ý kiến, nguyên nhân có hai. Thứ nhất chính là viện binh của kẻ địch cũng đã tới, hơn nữa còn vô cùng lợi hại. Thứ hai, Ngô Giới cũng không sử dụng hết toàn lực, thấy viện quân của kẻ thù vừa đến, liền lập tức hạ mệnh lui binh. Kỳ thật với tình huống lúc đó, hoàn toàn hiểu được.
Ngô Giới dụng binh như thần, Đoàn Chính Nghiêm nhìn không hiểu, vì thế đã gọi Ngô Giới đến. Hết sức khiêm tốn dò hỏi:
- Ngô Tướng quân, nghe nói hôm qua là tướng quân ngài đột nhiên hạ mệnh rút binh?
Tuy rằng Đoàn Chính Nghiêm là Thống soái, Ngô Giới chỉ là một người trợ giúp, nhưng do Ngô Giới tung hoành nam bắc ở Đại Lý, giống như chỗ không người, đánh cho Cao thị nghe tin đã sợ mất mật, thanh danh đại chấn. Từ điểm này cũng có thể thấy được, mặt này không phải cho người khác, mà là tự mình tránh.
Mấy ngàn binh mã ở huyện Mang Khang ban đầu phút chốc đã lên đến ba vạn nhân mã. Phải biết rằng mấy ngàn binh mã kia đều là mượn từ Thổ Phiên tới, mà những người này đi theo tiến trình của chiến sự, dần dần đem Ngô Giới là Thống soái của chính mình.
Bởi vì bản thân Ngô Giới không có binh, mười ngàn Tập Nguyệt Quân của y hiện giờ đều bị Lý Kỳ điều đi chiến trường Nam Ngô rồi, y phải khuếch trương thế lực của mình, cho nên y đối với binh lính dưới tay mình là vô cùng vô cùng tốt, đồ các ngươi giành được đều thuộc về các ngươi, ta không cần một xu.
Ngô Giới này kỳ thật vô cùng có đầu óc. Y biết rằng tiền này y có lấy, sớm muộn cũng phải đem cho triều đình, cho nên y dứt khoát dùng để lấy lòng quân sĩ, dù sao Quỷ kiến sầu không ở đây, ai quản được, ta đánh thắng là được rồi.
Sự thật cũng đúng là như vậy. Lý Kỳ vốn dĩ đã không cấp cho Ngô Giới một binh một tốt nào. Y làm như vậy cũng không có gì đáng trách, không thể vì vậy mà trách y, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành mục tiêu chiến lược, những thứ khác thì tùy ngươi làm.
Đoàn Chính Nghiêm tương đối mạnh ở phương diện chính trị, nhưng phương diện đánh giặc vô cùng không như ý người. Lúc trước viện binh Nam Ngô vừa đến, thiếu chút nữa đã đánh ông ta về phủ Kiến Xương rồi, may mà Ngô Giới đủ mạnh, từ bỏ tất cả quân đội, chạy như điên bảy ngày bảy đêm, tiến công phủ Hội Xuyên “vây Nguỵ cứu Triệu”, không chỉ đánh bại liên quân Cao - Nam, sau đó còn đánh chiếm Phủ Hội Xuyên.
Đoàn Chính Nghiêm cũng là hữu tâm vô lực, ông ta nhất định phải dựa vào Ngô Giới. Bản thân ông ta đánh không lại Cao thị, cho nên sau khi hai quân hợp quân, Đoàn Chính Nghiêm nắm giữ phương diện nội chính, nhưng phương diện quân chính, đã dần dần nắm trong tay Ngô Giới.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, ngươi không giao quân chính cho Ngô Giới, trận chiến này cũng không có cách nào đánh được.
Ngô Giới vuốt cằm nói:
- Đúng vậy.
Đoàn Chính Nghiêm hiếu kỳ nói:
- Tại sao lại như vậy? Theo ta được biết, lúc ấy quân ta hoàn toàn có hi vọng phá tan phòng tuyến bên ngoài của quân địch.
Ngô Giới cười nói:
- Là có hy vọng rất lớn.
Ngô Giới nói:
- Đô Thống có điều không biết đấy thôi. Hai ngày trước ta nhận được tin tức, Cao thị đã đang tập kết binh mã ở phủ Lộng Đống, nhưng căn cứ vào nhân số tăng binh, ta nghĩ bọn họ không phải muốn tử thủ phủ Lộng Đống, mà là chuẩn bị phản công quy mô lớn, với lại trước đó vài ngày trong lúc giao chiến, quân chi viện đuổi tới kia chính là tới từ phủ Thiện Xiển.
Đoàn Chính Nghiêm nói:
- Chuyện này rất bình thường a.
- Chuyện này không bình thường.
Ngô Giới cười nói:
- Quân ta hát vang mãnh tiến, sĩ khí đại chấn, lúc này bọn họ nên tránh đi chỗ sắc nhọn, tử thủ mới đúng, nhưng bọn họ lại vội vã phản kích, trong đó nhất định có ẩn tình khác. Nếu ta đoán không sai, nhất định là bên phía Nam Ngô thúc giục Cao thị làm như vậy, bởi vì bên Xu Mật Sứ đã truyền đến tin tức, Đại Tống ta liên tiếp đánh bại chủ lực Nam Ngô ở Quảng Nguyên, Quyết Lý Ải, thu về toàn thắng, đây là nguyên nhân.
Đoàn Chính Nghiêm nghe nói không hiểu lắm, nói:
- Hai chuyện này có quan hệ gì sao?
- Có quan hệ lớn.
Ngô Giới nói:
- Hiện giờ Nam Ngô ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng đồng thời chúng cũng biết cho dù rút viện quân ở đây về cũng không có tác dụng quá lớn. Nếu Cao thị có thể mau chóng đánh bại chúng ta, như vậy thì có thể lập tức thống lĩnh đại quân cứu viện Nam Ngô, từ đó, quân đội Đại Tống ta sẽ phải chịu hai mặt giáp công.
Bọn họ liền phái hai, ba vạn nhân mã đến, nhưng lại có thể đổi lấy hơn mười vạn viện binh của Đại Lý, đây mới là điều Nam Ngô bức thiết muốn. Để xác minh suy nghĩ của ta, ta âm thầm sai người đến biên cảnh phía tây Nam Ngô tìm hiểu. Quả nhiên, Nam Ngô lại lần nữa tập kết hai vạn viện binh đi Đại Lý ở địa khu phía bắc, hy vọng có thể mau chóng đánh bại chúng ta, xong rồi trở về cứu viện.
Đoàn Chính Nghiêm nghe được có chút sợ hãi, nói:
Ngô Giới lắc đầu nói:
- Không thể, không thể. Phía nam này không giống với phương bắc, mặc dù chúng ta đánh bại quân địch, cũng rất khó mở rộng chiến quả, bọn họ có thể thong dong thối lui phủ Thiện Xiển. Nếu như bọn họ tử thủ phủ Thiện Xiển, chúng ta muốn đánh chiếm nơi đó cũng vô cùng khó khăn. Cho nên mục tiêu của chúng ta không nên đặt trên từng thành trì đó, mà nên đặt trên chủ lực đối phương.
Kỳ thật y còn có một tầng ý tứ chưa nói, Nam Ngô hy vọng nhanh chóng giải quyết chiến trường Đại Lý, Lý Kỳ cũng vô cùng hy vọng như vậy. Nếu không thì cũng sẽ không điều Tây Quân vào đóng trú trong phủ Kiến Xương rồi. Nếu Cao thị tử thủ thành trì, thì sẽ tạo thành mối phiền toái hết sức lớn cho Ngô Giới, mặc dù cuối cùng cũng đánh thắng, sợ rằng cũng phải tốn thời gian rất dài.
Còn một điều. Ngô Giới nghe được Nhạc Phi hát vang mãnh tiến, thế như chẻ tre, trong lòng cũng có chút lo lắng, y là người vô cùng có đầu óc quân sự. Cũng biết mục đích xuất chinh lần này của Lý Kỳ, nếu Nhạc Phi đánh vào phủ Thanh Long, tiêu diệt Nam Ngô trước, như vậy Lý Kỳ nhất định sẽ dẫn binh vào Đại Lý, thuận tiện khống chế được Đoàn Chính Nghiêm. Nếu như vậy, danh hiệu Trấn Nam vương đã nhét vào ngực này, chỉ sợ cũng phải hai tay dâng cho người ta thôi.
Chuyện này thì Ngô Giới không chịu. Lúc mới bắt đầu, y vẫn đang tính toán, cố ý tiêu hao thế lực của Đoàn Chính Nghiêm. Hiện giờ Lý Kỳ điều binh vào Đại Lý, rõ ràng cũng là hy vọng y có thể mau chóng giải quyết Cao thị. Y cũng không cần sợ bóng sợ gió nữa, y tự tin có thể nhanh hơn Nhạc Phi một bước, dẫn binh tiến vào Nam Ngô trước.
Đây chẳng qua là một lối tư duy của người bình thường, trong lòng Nhạc Phi chắc chắn cũng có tính toán này, hai bên đều có một kiểu ý thức cạnh tranh.
Đoàn Chính Nghiêm thoáng gật đầu nói:
- Vậy không biết tướng quân nghĩ nên tính toán như thế nào?
Ngô Giới nói đơn giản rõ ràng:
- Dụ địch vào sâu, tìm địa hình thích hợp, rồi toàn diệt hết chủ lực.
Đoàn Chính Nghiêm kinh ngạc nói:
- Binh lực của đối phương ở phủ Lộng Đống cũng phải bảy, tám vạn a!
Bọn họ chỉ có hơn năm vạn nhân mã, kém khá xa, hơn nữa năng lực tác chiến của binh lính còn không bằng đối phương.
- Như vậy thì mới nói, nếu ít thì ra đã không phải tốn công suy nghĩ.
- Hả? Có phải tướng quân đã có thượng sách?
Ngô Giới giơ tay ra, mời Đoàn Chính Nghiêm đến bản đồ bên cạnh, nói:
- Sau khi chúng ta có được tám ngàn ngựa của Tây Quân, cộng thêm số kỵ binh vốn có, chúng ta có được một chi kỵ binh một vạn năm ngàn người. Nếu như có thể dùng tốt chi kỵ binh hùng mạnh này, nhất định có thể diệt toàn bộ quân địch. Nhưng nơi này vùng núi chiếm đa số, uy lực của kỵ binh không thể phát huy, cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp dụ quân địch đi đến vùng đất bình nguyên.
Hiện giờ dưới sự thúc giục của Nam Ngô, quân địch nhất định sẽ vội vã xông đến, đây chính cơ hội cho chúng ta, chúng ta có thể giả vờ không đánh lại, lui về phía sau, quân địch thấy quân ta không đánh lại, nhất định sẽ thừa thắng truy kích.
Nói tới đây, tay y chỉ lên trên bản đồ, nói:
- Nơi này chính là địa điểm ta sẽ bao vây tiêu diệt tất cả chủ lực quân địch. Nơi này cách phủ Hội Xuyên chỉ có tám mươi dặm đường, ở bờ Nam sông Kim Sa, cách nơi chúng ta đang ở cũng chỉ có khoảng một trăm dặm, đây là một giải đất bình nguyên duy nhất trong phạm vi hai trăm dặm, nơi này ba mặt giáp sông, chính là địa hình tuyệt hảo. Nếu chúng ta có thể dụ quân địch đến đây, như vậy thì có thể phát huy ưu thế của kỵ binh, tiêu diệt hết kẻ thù.
Đoàn Chính Nghiêm cảm thấy y nói rất có lý, lại thấy Ngô Giới thề lên thề xuống, suy nghĩ một hồi, cuối cùng là quyết định chọn dùng kế sách của Ngô Giới.
Đúng như Ngô Giới dự liệu, liên quân Cao – Nam sau khi ở ngăn cản được một đợt tiến công hung mãnh nhất của Đoàn thị, thì bắt đầu tập kết binh lực phản công quy mô lớn, hơn nữa biểu hiện hết sức vội vàng.
Đoàn Chính Nghiêm đều nhìn thấy hết, trong lòng cũng càng thêm khâm phục tài năng quân sự của Ngô Giới, chỉ hận người này không phải là người Đại Lý.
Ngô Giới vì để vở kịch này làm càng thêm thật một ít, còn dẫn dắt binh lính ngoan cường chống cự, thậm chí trước đợt thối lui lần đầu tiên, y còn âm mưu đánh lén một lần, nhưng không thành công mà lui, tuy nhiên điều này cũng nằm trong dự liệu của y.
Lần đánh lén không thành công mà lui này, cũng bổ sung cho Ngô Giới một lý do lui binh, vì thế vừa đánh vừa rút lui, hễ đã rút đến địa hình có lợi, Ngô Giới liền giả vờ chống cự một chút, sau đó lại rút lui về phía sau.
Liên quân Cao – Nam thấy Ngô Giới bị đánh dần dần tiếp bại lui, sĩ khí đại chấn, trong lòng cũng tính toán, chuẩn bị lại thuận thế đoạt lại phủ Hội Xuyên.
Bọn họ nói vậy cũng cũng không phải kẻ ngốc nói mê. Bởi vì đại quân Đoàn thị nếu phải lui về phủ Hội Xuyên, như vậy thì nhất định phải vượt qua sông Kim Sa, đây chính là cơ hội của bọn họ. Bọn họ tính nhân lúc Ngô Giới vượt sông, nhất cử đánh tan đối phương, tiêu diệt hết đại quân Đoàn thị, cho nên bọn họ cũng theo đuổi không dứt ở phía sau.
Nào biết, Ngô Giới cũng tính toán tiêu diệt bọn họ ở đó.
Một trận chiến mang tính quyết định sẽ mở màn bên bờ sông Kim Sa này.
Bắc Tống Phong Lưu
Lúc này đại quân Đoàn thị đang đóng doanh ở cách phía bắc phủ Lộng Đống một trăm dặm.
So với quốc nội Nam Ngô, chiến sự của cảnh nội Đại Lý này còn phức tạp hơn nhiều. Bởi vì đến nay quân Tống vẫn chưa trực tiếp tham chiến, chỉ là phái Ngô Giới bọn họ tới đây giám chiến, đợi khi Đoàn Chính Nghiêm trở thành kẻ trắng tay, không còn chiếm ưu thế về mặt binh lực, cho nên hai bên đánh nhau có đi có lại, rất là náo nhiệt.
Nhưng do phủ Hội Xuyên đại chiến, Ngô Giới, Đoàn thị hoàn thành hợp binh lần đầu, và đánh bại liên quân Cao - Nam, thuận thế cũng đã cướp lấy phủ Hội Xuyên. Kể từ đó, phủ Kiến Xương gần phủ Hội Xuyên cũng đã ổn định lại.
Chiến trường lại chuyển dời đến phủ Lộng Đống. Nếu phủ Lộng Đống một khi bị công phá, thì đại bản doanh Cao thị, cũng chính là quốc đô Thiện Xiển Phủ của Đại Lý đã hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt Ngô Giới bọn họ. Cũng chính bởi vậy, cuộc tiến công của đại quân Ngô Giới, Đoàn thị ở đây gặp phải sự chống cự ngoan cường nhất của kẻ thù, đến nay vẫn chưa công phá phủ Lộng Đống.
Chính trước đó vài ngày, Chiết Mỹ Nguyệt phụng mệnh của Lý Kỳ thống lĩnh năm nghìn Tây Quân của phủ Thành Đô vào đóng trú trong phủ Kiến Xương. Đây là lần đầu Đại Tống tăng binh Đại Lý, nhưng đây chỉ là lén lén lút lút, chứ không có tuyên chiến.
Lúc mới bắt đầu, Đoàn Chính Nghiêm hơi không bằng lòng cho lắm, phủ Kiến Xương này là đại bản doanh của ông ta, quân Tống ngươi chạy tới là cái đạo lý gì.
Chiết Mỹ Nguyệt vừa nghe nói như thế, không nói hai lời, liền lãnh binh chuẩn bị trở về.
Ngô Giới khẩn trương sai người ngăn Chiết Mỹ Nguyệt lại, lại tìm đến Đoàn Chính Nghiêm giải thích, nói cho ông ta biết Tây Quân không giỏi đánh trận ở phía nam này, triều đình Tống làm như vậy, hoàn toàn là vì tăng thêm binh mã cho tiền tuyến, hơn nữa mục tiêu của ngươi là phủ Thiện Xiển, ngươi dựa vào một thành thị biên giới như phủ Kiến Xương này có thể làm cái gì. Đại Tống ta thổ địa mênh mông, chỉ một phủ Kiến Xương này của ngươi, chúng ta đâu thèm ngó đến. Chúng ta đây chính là đang giúp ngươi đấy nha.
Vả lại Chiết Mỹ Nguyệt còn muốn cho các ngươi mượn tám ngàn chiến mã của Tây Quân để đánh giặc, đủ thấy thành ý của Đại Tống ta.
Đoàn Chính Nghiêm nghĩ thầm rằng tám ngàn Tây Quân cũng không nhiều, hơn nữa bọn họ còn đem chiến mã cho mình mượn, Tây Quân này tuy rằng dũng mãnh, nhưng không có ngựa nữa, thì càng không đáng để lo nghĩ. Nghĩ đến triều đình Tống cũng quả thật là muốn giúp ông ta tiêu diệt Cao thị sớm một chút, vì thế liền đáp ứng, chỉ để lại ba nghìn người ở phủ Kiến Xương, toàn bộ tám ngàn người còn lại đều điều đến tiền tuyến.
Tám ngàn người này vừa đến, Đoàn thị lập tức lại bắt đầu triển khai tấn công mạnh mẽ đối với phủ Lộng Đống, nhưng, khi mắt thấy phòng tuyến bên ngoài phủ Lộng Đống sắp bị phá vỡ thì đột nhiên tan tác, liên tiếp thối lui năm mươi dặm.
Đoàn Chính Nghiêm nhìn thấy vậy không hiểu ra sao, một khi trưng cầu ý kiến, nguyên nhân có hai. Thứ nhất chính là viện binh của kẻ địch cũng đã tới, hơn nữa còn vô cùng lợi hại. Thứ hai, Ngô Giới cũng không sử dụng hết toàn lực, thấy viện quân của kẻ thù vừa đến, liền lập tức hạ mệnh lui binh. Kỳ thật với tình huống lúc đó, hoàn toàn hiểu được.
Ngô Giới dụng binh như thần, Đoàn Chính Nghiêm nhìn không hiểu, vì thế đã gọi Ngô Giới đến. Hết sức khiêm tốn dò hỏi:
- Ngô Tướng quân, nghe nói hôm qua là tướng quân ngài đột nhiên hạ mệnh rút binh?
Tuy rằng Đoàn Chính Nghiêm là Thống soái, Ngô Giới chỉ là một người trợ giúp, nhưng do Ngô Giới tung hoành nam bắc ở Đại Lý, giống như chỗ không người, đánh cho Cao thị nghe tin đã sợ mất mật, thanh danh đại chấn. Từ điểm này cũng có thể thấy được, mặt này không phải cho người khác, mà là tự mình tránh.
Mấy ngàn binh mã ở huyện Mang Khang ban đầu phút chốc đã lên đến ba vạn nhân mã. Phải biết rằng mấy ngàn binh mã kia đều là mượn từ Thổ Phiên tới, mà những người này đi theo tiến trình của chiến sự, dần dần đem Ngô Giới là Thống soái của chính mình.
Bởi vì bản thân Ngô Giới không có binh, mười ngàn Tập Nguyệt Quân của y hiện giờ đều bị Lý Kỳ điều đi chiến trường Nam Ngô rồi, y phải khuếch trương thế lực của mình, cho nên y đối với binh lính dưới tay mình là vô cùng vô cùng tốt, đồ các ngươi giành được đều thuộc về các ngươi, ta không cần một xu.
Ngô Giới này kỳ thật vô cùng có đầu óc. Y biết rằng tiền này y có lấy, sớm muộn cũng phải đem cho triều đình, cho nên y dứt khoát dùng để lấy lòng quân sĩ, dù sao Quỷ kiến sầu không ở đây, ai quản được, ta đánh thắng là được rồi.
Sự thật cũng đúng là như vậy. Lý Kỳ vốn dĩ đã không cấp cho Ngô Giới một binh một tốt nào. Y làm như vậy cũng không có gì đáng trách, không thể vì vậy mà trách y, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành mục tiêu chiến lược, những thứ khác thì tùy ngươi làm.
Đoàn Chính Nghiêm tương đối mạnh ở phương diện chính trị, nhưng phương diện đánh giặc vô cùng không như ý người. Lúc trước viện binh Nam Ngô vừa đến, thiếu chút nữa đã đánh ông ta về phủ Kiến Xương rồi, may mà Ngô Giới đủ mạnh, từ bỏ tất cả quân đội, chạy như điên bảy ngày bảy đêm, tiến công phủ Hội Xuyên “vây Nguỵ cứu Triệu”, không chỉ đánh bại liên quân Cao - Nam, sau đó còn đánh chiếm Phủ Hội Xuyên.
Đoàn Chính Nghiêm cũng là hữu tâm vô lực, ông ta nhất định phải dựa vào Ngô Giới. Bản thân ông ta đánh không lại Cao thị, cho nên sau khi hai quân hợp quân, Đoàn Chính Nghiêm nắm giữ phương diện nội chính, nhưng phương diện quân chính, đã dần dần nắm trong tay Ngô Giới.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, ngươi không giao quân chính cho Ngô Giới, trận chiến này cũng không có cách nào đánh được.
Ngô Giới vuốt cằm nói:
- Đúng vậy.
Đoàn Chính Nghiêm hiếu kỳ nói:
- Tại sao lại như vậy? Theo ta được biết, lúc ấy quân ta hoàn toàn có hi vọng phá tan phòng tuyến bên ngoài của quân địch.
Ngô Giới cười nói:
- Là có hy vọng rất lớn.
Ngô Giới nói:
- Đô Thống có điều không biết đấy thôi. Hai ngày trước ta nhận được tin tức, Cao thị đã đang tập kết binh mã ở phủ Lộng Đống, nhưng căn cứ vào nhân số tăng binh, ta nghĩ bọn họ không phải muốn tử thủ phủ Lộng Đống, mà là chuẩn bị phản công quy mô lớn, với lại trước đó vài ngày trong lúc giao chiến, quân chi viện đuổi tới kia chính là tới từ phủ Thiện Xiển.
Đoàn Chính Nghiêm nói:
- Chuyện này rất bình thường a.
- Chuyện này không bình thường.
Ngô Giới cười nói:
- Quân ta hát vang mãnh tiến, sĩ khí đại chấn, lúc này bọn họ nên tránh đi chỗ sắc nhọn, tử thủ mới đúng, nhưng bọn họ lại vội vã phản kích, trong đó nhất định có ẩn tình khác. Nếu ta đoán không sai, nhất định là bên phía Nam Ngô thúc giục Cao thị làm như vậy, bởi vì bên Xu Mật Sứ đã truyền đến tin tức, Đại Tống ta liên tiếp đánh bại chủ lực Nam Ngô ở Quảng Nguyên, Quyết Lý Ải, thu về toàn thắng, đây là nguyên nhân.
Đoàn Chính Nghiêm nghe nói không hiểu lắm, nói:
- Hai chuyện này có quan hệ gì sao?
- Có quan hệ lớn.
Ngô Giới nói:
- Hiện giờ Nam Ngô ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng đồng thời chúng cũng biết cho dù rút viện quân ở đây về cũng không có tác dụng quá lớn. Nếu Cao thị có thể mau chóng đánh bại chúng ta, như vậy thì có thể lập tức thống lĩnh đại quân cứu viện Nam Ngô, từ đó, quân đội Đại Tống ta sẽ phải chịu hai mặt giáp công.
Bọn họ liền phái hai, ba vạn nhân mã đến, nhưng lại có thể đổi lấy hơn mười vạn viện binh của Đại Lý, đây mới là điều Nam Ngô bức thiết muốn. Để xác minh suy nghĩ của ta, ta âm thầm sai người đến biên cảnh phía tây Nam Ngô tìm hiểu. Quả nhiên, Nam Ngô lại lần nữa tập kết hai vạn viện binh đi Đại Lý ở địa khu phía bắc, hy vọng có thể mau chóng đánh bại chúng ta, xong rồi trở về cứu viện.
Đoàn Chính Nghiêm nghe được có chút sợ hãi, nói:
Ngô Giới lắc đầu nói:
- Không thể, không thể. Phía nam này không giống với phương bắc, mặc dù chúng ta đánh bại quân địch, cũng rất khó mở rộng chiến quả, bọn họ có thể thong dong thối lui phủ Thiện Xiển. Nếu như bọn họ tử thủ phủ Thiện Xiển, chúng ta muốn đánh chiếm nơi đó cũng vô cùng khó khăn. Cho nên mục tiêu của chúng ta không nên đặt trên từng thành trì đó, mà nên đặt trên chủ lực đối phương.
Kỳ thật y còn có một tầng ý tứ chưa nói, Nam Ngô hy vọng nhanh chóng giải quyết chiến trường Đại Lý, Lý Kỳ cũng vô cùng hy vọng như vậy. Nếu không thì cũng sẽ không điều Tây Quân vào đóng trú trong phủ Kiến Xương rồi. Nếu Cao thị tử thủ thành trì, thì sẽ tạo thành mối phiền toái hết sức lớn cho Ngô Giới, mặc dù cuối cùng cũng đánh thắng, sợ rằng cũng phải tốn thời gian rất dài.
Còn một điều. Ngô Giới nghe được Nhạc Phi hát vang mãnh tiến, thế như chẻ tre, trong lòng cũng có chút lo lắng, y là người vô cùng có đầu óc quân sự. Cũng biết mục đích xuất chinh lần này của Lý Kỳ, nếu Nhạc Phi đánh vào phủ Thanh Long, tiêu diệt Nam Ngô trước, như vậy Lý Kỳ nhất định sẽ dẫn binh vào Đại Lý, thuận tiện khống chế được Đoàn Chính Nghiêm. Nếu như vậy, danh hiệu Trấn Nam vương đã nhét vào ngực này, chỉ sợ cũng phải hai tay dâng cho người ta thôi.
Chuyện này thì Ngô Giới không chịu. Lúc mới bắt đầu, y vẫn đang tính toán, cố ý tiêu hao thế lực của Đoàn Chính Nghiêm. Hiện giờ Lý Kỳ điều binh vào Đại Lý, rõ ràng cũng là hy vọng y có thể mau chóng giải quyết Cao thị. Y cũng không cần sợ bóng sợ gió nữa, y tự tin có thể nhanh hơn Nhạc Phi một bước, dẫn binh tiến vào Nam Ngô trước.
Đây chẳng qua là một lối tư duy của người bình thường, trong lòng Nhạc Phi chắc chắn cũng có tính toán này, hai bên đều có một kiểu ý thức cạnh tranh.
Đoàn Chính Nghiêm thoáng gật đầu nói:
- Vậy không biết tướng quân nghĩ nên tính toán như thế nào?
Ngô Giới nói đơn giản rõ ràng:
- Dụ địch vào sâu, tìm địa hình thích hợp, rồi toàn diệt hết chủ lực.
Đoàn Chính Nghiêm kinh ngạc nói:
- Binh lực của đối phương ở phủ Lộng Đống cũng phải bảy, tám vạn a!
Bọn họ chỉ có hơn năm vạn nhân mã, kém khá xa, hơn nữa năng lực tác chiến của binh lính còn không bằng đối phương.
- Như vậy thì mới nói, nếu ít thì ra đã không phải tốn công suy nghĩ.
- Hả? Có phải tướng quân đã có thượng sách?
Ngô Giới giơ tay ra, mời Đoàn Chính Nghiêm đến bản đồ bên cạnh, nói:
- Sau khi chúng ta có được tám ngàn ngựa của Tây Quân, cộng thêm số kỵ binh vốn có, chúng ta có được một chi kỵ binh một vạn năm ngàn người. Nếu như có thể dùng tốt chi kỵ binh hùng mạnh này, nhất định có thể diệt toàn bộ quân địch. Nhưng nơi này vùng núi chiếm đa số, uy lực của kỵ binh không thể phát huy, cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp dụ quân địch đi đến vùng đất bình nguyên.
Hiện giờ dưới sự thúc giục của Nam Ngô, quân địch nhất định sẽ vội vã xông đến, đây chính cơ hội cho chúng ta, chúng ta có thể giả vờ không đánh lại, lui về phía sau, quân địch thấy quân ta không đánh lại, nhất định sẽ thừa thắng truy kích.
Nói tới đây, tay y chỉ lên trên bản đồ, nói:
- Nơi này chính là địa điểm ta sẽ bao vây tiêu diệt tất cả chủ lực quân địch. Nơi này cách phủ Hội Xuyên chỉ có tám mươi dặm đường, ở bờ Nam sông Kim Sa, cách nơi chúng ta đang ở cũng chỉ có khoảng một trăm dặm, đây là một giải đất bình nguyên duy nhất trong phạm vi hai trăm dặm, nơi này ba mặt giáp sông, chính là địa hình tuyệt hảo. Nếu chúng ta có thể dụ quân địch đến đây, như vậy thì có thể phát huy ưu thế của kỵ binh, tiêu diệt hết kẻ thù.
Đoàn Chính Nghiêm cảm thấy y nói rất có lý, lại thấy Ngô Giới thề lên thề xuống, suy nghĩ một hồi, cuối cùng là quyết định chọn dùng kế sách của Ngô Giới.
Đúng như Ngô Giới dự liệu, liên quân Cao – Nam sau khi ở ngăn cản được một đợt tiến công hung mãnh nhất của Đoàn thị, thì bắt đầu tập kết binh lực phản công quy mô lớn, hơn nữa biểu hiện hết sức vội vàng.
Đoàn Chính Nghiêm đều nhìn thấy hết, trong lòng cũng càng thêm khâm phục tài năng quân sự của Ngô Giới, chỉ hận người này không phải là người Đại Lý.
Ngô Giới vì để vở kịch này làm càng thêm thật một ít, còn dẫn dắt binh lính ngoan cường chống cự, thậm chí trước đợt thối lui lần đầu tiên, y còn âm mưu đánh lén một lần, nhưng không thành công mà lui, tuy nhiên điều này cũng nằm trong dự liệu của y.
Lần đánh lén không thành công mà lui này, cũng bổ sung cho Ngô Giới một lý do lui binh, vì thế vừa đánh vừa rút lui, hễ đã rút đến địa hình có lợi, Ngô Giới liền giả vờ chống cự một chút, sau đó lại rút lui về phía sau.
Liên quân Cao – Nam thấy Ngô Giới bị đánh dần dần tiếp bại lui, sĩ khí đại chấn, trong lòng cũng tính toán, chuẩn bị lại thuận thế đoạt lại phủ Hội Xuyên.
Bọn họ nói vậy cũng cũng không phải kẻ ngốc nói mê. Bởi vì đại quân Đoàn thị nếu phải lui về phủ Hội Xuyên, như vậy thì nhất định phải vượt qua sông Kim Sa, đây chính là cơ hội của bọn họ. Bọn họ tính nhân lúc Ngô Giới vượt sông, nhất cử đánh tan đối phương, tiêu diệt hết đại quân Đoàn thị, cho nên bọn họ cũng theo đuổi không dứt ở phía sau.
Nào biết, Ngô Giới cũng tính toán tiêu diệt bọn họ ở đó.
Một trận chiến mang tính quyết định sẽ mở màn bên bờ sông Kim Sa này.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1502: Thời cơ chiến đấu
10.0/10 từ 34 lượt.