Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1501-1: Vàng này không phải vàng kia (1)
Có vàng rơi? Lý Kỳ huynh là ai, ta còn không rõ hay sao, nếu là có vàng rơi, thì huynh đã sớm nhặt rồi.
Triệu Tinh Yến biết hắn lại đang thừa nước đục thả câu, tức giận nói:
- Cái gì mà có vàng rơi, lời này ai sẽ tin, huynh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh nói đi.
Này Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Vương Minh đột nhiên nói:
- Quân sư, Xu Mật Sứ không phải thừa nước đục thả câu, nơi này đúng là có vàng rơi.
Lý Kỳ nghe được vui vẻ, không nhận ra là tên này cũng tương đối thông minh đấy, sau này phải nói đỡ cho hắn nhiều nhiều, nói:
- Xem đi, chỉ có muội không tin mà thôi.
Triệu Tinh Yến tò mò nhìn về phía Vương Minh, nói:
- Ngươi nói nơi này có vàng rơi?
Vương Minh ra sức gật đầu nói:
- Đúng vậy a, nơi này rất nhiều mỏ vàng.
- Khụ khụ khụ.
Lý Kỳ bị lời này làm cho sặc một trận, thì ra nhà ngươi là rất nghiêm túc a! Nhưng trong lòng mừng thầm, ánh mắt gấp gáp nói:
- Rất nhiều sao?
Vương Minh gật đầu nói:
- Thật sự có rất nhiều, lúc Mã soái vừa mới giành được nơi này, phát hiện vàng ở nơi này đều là dùng xe để chở, đang chuẩn bị vận chuyển đến Phủ Thanh Long, gần đây còn có hơn mười mỏ vàng.
Dùng xe chở vàng? Cái này ta thích nha. Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Đây là tài vụ quốc gia, các ngươi không có nhét đầy túi tiền riêng chứ?
Vương Minh lập tức nói:
- Ty chức sao dám, sau khi Mã soái khống chế bên trong, liền sai người trông coi mỏ vàng, không có mệnh lệnh của Xu Mật Sứ, ai cũng không có thể lộn xộn.
- Không tệ, không tệ, làm rất tốt.
Lý Kỳ gật gật đầu, trong lòng thầm thích thú, không thể tưởng được trận chiến đầu tiên này đã thu hoạch quá nhiều a!
Quảng Nguyên Châu này không chỉ là vị trí địa lý trọng yếu, hơn nữa còn có nhiều vàng, lúc trước Nam Ngô chết sống muốn đoạt lấy nơi này, không vì cái gì khác, chính là vì vàng này, mà người thống trị của Đại Tống trước kia cũng thật sự là quá mức giàu có rồi, không thèm chút vàng này, còn ban Quảng Nguyên Châu cho Nam Ngô, hiện giờ Triệu Giai, Lý Kỳ hai tên xấu xa này cầm quyền, thì chắc chắn sẽ không làm chuyện ngốc nghếch này nữa rồi.
Trong lòng Triệu Tinh Yến cũng hết sức vui vẻ, vàng vẫn luôn là khiếm khuyết của Đại Tống, lại nhìn sang Lý Kỳ cười nói:
- Xu Mật Sứ, ta nghĩ vàng này không phải vàng kia chứ.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:
- Khí hậu của Nam Ngô này không giống với Đại Tống ta, nhưng cũng chính bởi vì vậy, cảnh nội Nam Ngô có rất nhiều đặc sản mà Đại Tống ta không có, trong đó có một loại cây tên là cây cao su, đây chính là bảo bối nha, ta có thể dùng tính mạng để cam đoan, loại cây cao su này sẽ thúc đẩy công nghiệp Đại Tống ta đi trước năm mươi năm, thậm chí một trăm năm, còn có chính là cà phê, cà phê đó chỉ thích hợp sinh trưởng ở kiểu khí hậu này, mấu chốt là hai thứ này cảnh nội Đại Tống đều không có, vật lấy hiếm là quý, lúc mới bắt đầu, phàm là thương gia kinh doanh những thứ này, nhất định sẽ kiếm đầy bát đầy chậu. Ta cũng không tin không ai chịu tới nơi này nhặt tiền.
Bởi vì các loại vũ khí kiểu mới liên tục ra đời, Lý Kỳ phát hiện ý tưởng của vũ khí đã vượt qua nền tảng công nghiệp, không có nền tảng công nghiệp, vũ khí không thể có được sự đột phá quá lớn. Vì vậy sau khi Lý Kỳ thực sự nắm quyền, đã bắt đầu luyện sắt, luyện thép, với quy mô lớn, mà cao su là một loại vật phẩm có tính chất vô cùng đặc biệt. Nếu thiếu nó, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng rất nhiều chi tiết phương diện đều bởi vậy có điều chỗ thiếu sót, thậm chí còn quan trọng hơn so với vàng. Thu lấy lượng lớn cây cao su cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu Lý Kỳ tiến công Nam Ngô.
Triệu Tinh Yến gật đầu như thoáng chút suy nghĩ, lúc trước khi ở ấp châu Lý Kỳ cũng đã đề cập đến đạo lý này rồi, hỏi:
- Vậy huynh tính toán làm như thế nào?
Lý Kỳ đáp lại:
- Ta tính trồng cao su cây và cà phê quy mô lớn tại địa khu Nam Ngô này, triều đình lấy niên hạn giá thấp cấp địa tô cho thương nhân, dẫn dụ bọn họ tới đây đầu tư, hơn nữa có thể ký kết hiệp ước, vật phẩm bọn họ thu hoạch được, chúng ta sẽ thu mua toàn bộ, bọn họ có khác gì ngủ mà cũng phát tài.
Triệu Tinh Yến dường như hiểu được gì đó, nói:
- Sau khi thương nhân nhận thầu đất đai, việc đầu tiên tất nhiên là tìm người khai khẩn.
- Trẻ con dễ dạy.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Chẳng qua là triều đình lót tiền giúp bọn họ khai khẩn trước, đến lúc đó tăng thêm vào khế ước thuê mướn là được rồi. Sức lao động của dân chúng ở đây vô cùng rẻ, khoản tiền này bọn họ nhất định sẽ đồng ý bỏ ra, mà của Túy Tiên Cư ta cùng với triều đình, thậm chí còn có thể lôi kéo thêm một số thương nhân tới đây dựng nhà xưởng, thu mua những vật phẩm này, dùng hai thứ đó chế tác thành thành phẩm vận chuyển vào cảnh nội Đại Tống hoặc là nước ngoài, ngươi nói trong cuộc mua bán này có ai thiệt đâu nào?
Triệu Tinh Yến suy nghĩ một hồi lâu, mới nói:
- Quốc vương Nam Ngô thiệt.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Bọn họ sớm đã là người thua lớn nhất rồi.
Triệu Tinh Yến đột nhiên lại nói:
- Nhưng huynh đừng có quên, ban đầu là huynh tính chuyển người trong nước Nam Ngô nội đến cảnh nội Đại Tống ta.
Lý Kỳ nói:
- Ta không có quên, ta đây chính là đang đặt nền móng cho di chuyển a!
- Đặt nền móng cho di chuyển?
Triệu Tinh Yến nghi hoặc mở trừng hai mắt, nói:
- Xin lắng tai nghe.
Lý Kỳ nói:
- Lúc trước khi Kim quốc di chuyển dân chúng, bình thường đều là dùng binh lính áp giải, kiểu phương pháp này đơn giản thô bạo, nhưng cũng cực kỳ hiệu suất, nhưng chiêu này dùng ở quốc nội ta thì không thể thực hiện được.
Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói:
- Tại sao? Không chỉ là Kim quốc, quốc gia khác cũng đều là làm như vậy.
Lý Kỳ nói:
- Kim quốc có thể làm như vậy, mấu chốt là quốc nội bọn họ áp dụng là chế độ nô lệ, nếu là nô lệ, đương nhiên có thể dùng vũ lực đối đãi. Nhưng Đại Tống ta thì không phải là chế độ nô lệ, hơn nữa chế độ nô lệ là một kiểu chế độ hết sức lạc hậu, không lý nào Đại Tống ta còn muốn thụt lùi, mà lần này là chúng ta tới lấy lại Nam Ngô, chứ không phải tới xâm lược, chúng ta nhất định phải duy trì khái niệm này, không thể xáo trộn được, chúng ta là chính nghĩa chi sư. Nếu đã như vậy, theo lý thì những người này chính là dân chúng Đại Tống ta, chúng ta phải dùng một phương thức hợp lý để di chuyển bọn họ đến đất Đại Tống ta.
- Phương thức hợp lý?
- Thương nhân, tuyển mộ.
Lý Kỳ thấy Triệu Tinh Yến vẫn là không hiểu lắm, vì thế giải thích lại:
- Muội suy nghĩ thử xem, hiện giờ chúng ta cũng không đủ người ở đây, những dân chúng ở đây chờ đợi cũng là vẫn là chờ đợi, như vậy thì tại sao chúng ta không nhân cơ hội cho bọn họ thể nghiệm chế độ kinh tế của Đại Tống ta trước, hoặc là nói cho bọn họ thử làm giao dịch một lần với ông chủ tương lai của bọn họ, cho bọn họ cảm nhận được điểm tốt của chế độ thuê mướn. Ít nhất cũng tốt hơn so với việc lãng phí thời gian ở đây.
Triệu Tinh Yến nói:
- Huynh là muốn trực tiếp để thương nhân dẫn độ những người này đến quốc nội?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng là như thế, vốn dĩ ta tính toán đánh xong rồi sẽ cùng chỉnh đốn lại, nhưng bây giờ xem ra, nhất định phải thực hiện kế hoạch trước, may mà ta đã sớm viết thư kêu Thất Nương đi chuẩn bị hết thảy chuyện này, thương nhân Đại ta Tống hẳn là sẽ rất nhanh chóng tới đây đào vàng. Cứ lấy Quảng Nguyên Châu này mà nói, dân chúng nơi này hiện giờ cả ngày không có việc gì, không có bất kỳ sinh kế gì, chịu đủ đói khát, thứ bọn họ cần có nhất chính là một miếng cơm, bây giờ chỉ cần ai cho bọn họ một miếng cơm ăn, bọn họ nhất định sẽ đem coi là đại ân nhân, này chính là một cơ hội vô cùng tốt.
Chúng ta có thể xem triều đình, thương nhân, dân chúng Nam Ngô là tam phương của thể kết cấu cơ sở kinh tế, triều đình đại diện cho trung gian, mà thương nhân và dân chúng Nam Ngô đại diện cho hai bên thuê mướn. Triều đình có thể lợi dụng thương nhân tới đây tuyển người, dẫn độ dân chúng của Nam Ngô đến quốc nội mà không lưu lại dấu vết. Chuyện của Trương Giác cũng nói cho chúng ta biết. Rất nhiều dân chúng cũng không muốn rời khỏi cố thổ của mình, nhưng vẫn là câu nói cũ kia, không muốn không có nghĩa là không được, chỉ là lợi thế không đủ. Những dân chúng ở đây không có kế sinh nhai, không có đất đai, bọn họ ở đây cũng chỉ có thể chờ chết, nếu có người chịu bỏ tiền, bỏ lương thực, cho bọn họ việc để làm, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Mà khai phát Quảng Nguyên Châu chính là cho dân chúng nơi này được nếm một ít mật ngọt, làm cho bọn họ có chút hiểu biết đối với chế độ thuê mướn, nhanh chóng khiến cho bọn họ tự nguyện đến Đại Tống ta.
Bắc Tống Phong Lưu
Triệu Tinh Yến biết hắn lại đang thừa nước đục thả câu, tức giận nói:
- Cái gì mà có vàng rơi, lời này ai sẽ tin, huynh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh nói đi.
Này Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Vương Minh đột nhiên nói:
- Quân sư, Xu Mật Sứ không phải thừa nước đục thả câu, nơi này đúng là có vàng rơi.
Lý Kỳ nghe được vui vẻ, không nhận ra là tên này cũng tương đối thông minh đấy, sau này phải nói đỡ cho hắn nhiều nhiều, nói:
- Xem đi, chỉ có muội không tin mà thôi.
Triệu Tinh Yến tò mò nhìn về phía Vương Minh, nói:
- Ngươi nói nơi này có vàng rơi?
Vương Minh ra sức gật đầu nói:
- Đúng vậy a, nơi này rất nhiều mỏ vàng.
- Khụ khụ khụ.
Lý Kỳ bị lời này làm cho sặc một trận, thì ra nhà ngươi là rất nghiêm túc a! Nhưng trong lòng mừng thầm, ánh mắt gấp gáp nói:
- Rất nhiều sao?
Vương Minh gật đầu nói:
- Thật sự có rất nhiều, lúc Mã soái vừa mới giành được nơi này, phát hiện vàng ở nơi này đều là dùng xe để chở, đang chuẩn bị vận chuyển đến Phủ Thanh Long, gần đây còn có hơn mười mỏ vàng.
Dùng xe chở vàng? Cái này ta thích nha. Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Đây là tài vụ quốc gia, các ngươi không có nhét đầy túi tiền riêng chứ?
Vương Minh lập tức nói:
- Ty chức sao dám, sau khi Mã soái khống chế bên trong, liền sai người trông coi mỏ vàng, không có mệnh lệnh của Xu Mật Sứ, ai cũng không có thể lộn xộn.
- Không tệ, không tệ, làm rất tốt.
Lý Kỳ gật gật đầu, trong lòng thầm thích thú, không thể tưởng được trận chiến đầu tiên này đã thu hoạch quá nhiều a!
Quảng Nguyên Châu này không chỉ là vị trí địa lý trọng yếu, hơn nữa còn có nhiều vàng, lúc trước Nam Ngô chết sống muốn đoạt lấy nơi này, không vì cái gì khác, chính là vì vàng này, mà người thống trị của Đại Tống trước kia cũng thật sự là quá mức giàu có rồi, không thèm chút vàng này, còn ban Quảng Nguyên Châu cho Nam Ngô, hiện giờ Triệu Giai, Lý Kỳ hai tên xấu xa này cầm quyền, thì chắc chắn sẽ không làm chuyện ngốc nghếch này nữa rồi.
Trong lòng Triệu Tinh Yến cũng hết sức vui vẻ, vàng vẫn luôn là khiếm khuyết của Đại Tống, lại nhìn sang Lý Kỳ cười nói:
- Xu Mật Sứ, ta nghĩ vàng này không phải vàng kia chứ.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:
- Khí hậu của Nam Ngô này không giống với Đại Tống ta, nhưng cũng chính bởi vì vậy, cảnh nội Nam Ngô có rất nhiều đặc sản mà Đại Tống ta không có, trong đó có một loại cây tên là cây cao su, đây chính là bảo bối nha, ta có thể dùng tính mạng để cam đoan, loại cây cao su này sẽ thúc đẩy công nghiệp Đại Tống ta đi trước năm mươi năm, thậm chí một trăm năm, còn có chính là cà phê, cà phê đó chỉ thích hợp sinh trưởng ở kiểu khí hậu này, mấu chốt là hai thứ này cảnh nội Đại Tống đều không có, vật lấy hiếm là quý, lúc mới bắt đầu, phàm là thương gia kinh doanh những thứ này, nhất định sẽ kiếm đầy bát đầy chậu. Ta cũng không tin không ai chịu tới nơi này nhặt tiền.
Bởi vì các loại vũ khí kiểu mới liên tục ra đời, Lý Kỳ phát hiện ý tưởng của vũ khí đã vượt qua nền tảng công nghiệp, không có nền tảng công nghiệp, vũ khí không thể có được sự đột phá quá lớn. Vì vậy sau khi Lý Kỳ thực sự nắm quyền, đã bắt đầu luyện sắt, luyện thép, với quy mô lớn, mà cao su là một loại vật phẩm có tính chất vô cùng đặc biệt. Nếu thiếu nó, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng rất nhiều chi tiết phương diện đều bởi vậy có điều chỗ thiếu sót, thậm chí còn quan trọng hơn so với vàng. Thu lấy lượng lớn cây cao su cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu Lý Kỳ tiến công Nam Ngô.
Triệu Tinh Yến gật đầu như thoáng chút suy nghĩ, lúc trước khi ở ấp châu Lý Kỳ cũng đã đề cập đến đạo lý này rồi, hỏi:
- Vậy huynh tính toán làm như thế nào?
Lý Kỳ đáp lại:
- Ta tính trồng cao su cây và cà phê quy mô lớn tại địa khu Nam Ngô này, triều đình lấy niên hạn giá thấp cấp địa tô cho thương nhân, dẫn dụ bọn họ tới đây đầu tư, hơn nữa có thể ký kết hiệp ước, vật phẩm bọn họ thu hoạch được, chúng ta sẽ thu mua toàn bộ, bọn họ có khác gì ngủ mà cũng phát tài.
Triệu Tinh Yến dường như hiểu được gì đó, nói:
- Sau khi thương nhân nhận thầu đất đai, việc đầu tiên tất nhiên là tìm người khai khẩn.
- Trẻ con dễ dạy.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Chẳng qua là triều đình lót tiền giúp bọn họ khai khẩn trước, đến lúc đó tăng thêm vào khế ước thuê mướn là được rồi. Sức lao động của dân chúng ở đây vô cùng rẻ, khoản tiền này bọn họ nhất định sẽ đồng ý bỏ ra, mà của Túy Tiên Cư ta cùng với triều đình, thậm chí còn có thể lôi kéo thêm một số thương nhân tới đây dựng nhà xưởng, thu mua những vật phẩm này, dùng hai thứ đó chế tác thành thành phẩm vận chuyển vào cảnh nội Đại Tống hoặc là nước ngoài, ngươi nói trong cuộc mua bán này có ai thiệt đâu nào?
Triệu Tinh Yến suy nghĩ một hồi lâu, mới nói:
- Quốc vương Nam Ngô thiệt.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Bọn họ sớm đã là người thua lớn nhất rồi.
Triệu Tinh Yến đột nhiên lại nói:
- Nhưng huynh đừng có quên, ban đầu là huynh tính chuyển người trong nước Nam Ngô nội đến cảnh nội Đại Tống ta.
Lý Kỳ nói:
- Ta không có quên, ta đây chính là đang đặt nền móng cho di chuyển a!
- Đặt nền móng cho di chuyển?
Triệu Tinh Yến nghi hoặc mở trừng hai mắt, nói:
- Xin lắng tai nghe.
Lý Kỳ nói:
- Lúc trước khi Kim quốc di chuyển dân chúng, bình thường đều là dùng binh lính áp giải, kiểu phương pháp này đơn giản thô bạo, nhưng cũng cực kỳ hiệu suất, nhưng chiêu này dùng ở quốc nội ta thì không thể thực hiện được.
Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói:
- Tại sao? Không chỉ là Kim quốc, quốc gia khác cũng đều là làm như vậy.
Lý Kỳ nói:
- Kim quốc có thể làm như vậy, mấu chốt là quốc nội bọn họ áp dụng là chế độ nô lệ, nếu là nô lệ, đương nhiên có thể dùng vũ lực đối đãi. Nhưng Đại Tống ta thì không phải là chế độ nô lệ, hơn nữa chế độ nô lệ là một kiểu chế độ hết sức lạc hậu, không lý nào Đại Tống ta còn muốn thụt lùi, mà lần này là chúng ta tới lấy lại Nam Ngô, chứ không phải tới xâm lược, chúng ta nhất định phải duy trì khái niệm này, không thể xáo trộn được, chúng ta là chính nghĩa chi sư. Nếu đã như vậy, theo lý thì những người này chính là dân chúng Đại Tống ta, chúng ta phải dùng một phương thức hợp lý để di chuyển bọn họ đến đất Đại Tống ta.
- Phương thức hợp lý?
- Thương nhân, tuyển mộ.
Lý Kỳ thấy Triệu Tinh Yến vẫn là không hiểu lắm, vì thế giải thích lại:
- Muội suy nghĩ thử xem, hiện giờ chúng ta cũng không đủ người ở đây, những dân chúng ở đây chờ đợi cũng là vẫn là chờ đợi, như vậy thì tại sao chúng ta không nhân cơ hội cho bọn họ thể nghiệm chế độ kinh tế của Đại Tống ta trước, hoặc là nói cho bọn họ thử làm giao dịch một lần với ông chủ tương lai của bọn họ, cho bọn họ cảm nhận được điểm tốt của chế độ thuê mướn. Ít nhất cũng tốt hơn so với việc lãng phí thời gian ở đây.
Triệu Tinh Yến nói:
- Huynh là muốn trực tiếp để thương nhân dẫn độ những người này đến quốc nội?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng là như thế, vốn dĩ ta tính toán đánh xong rồi sẽ cùng chỉnh đốn lại, nhưng bây giờ xem ra, nhất định phải thực hiện kế hoạch trước, may mà ta đã sớm viết thư kêu Thất Nương đi chuẩn bị hết thảy chuyện này, thương nhân Đại ta Tống hẳn là sẽ rất nhanh chóng tới đây đào vàng. Cứ lấy Quảng Nguyên Châu này mà nói, dân chúng nơi này hiện giờ cả ngày không có việc gì, không có bất kỳ sinh kế gì, chịu đủ đói khát, thứ bọn họ cần có nhất chính là một miếng cơm, bây giờ chỉ cần ai cho bọn họ một miếng cơm ăn, bọn họ nhất định sẽ đem coi là đại ân nhân, này chính là một cơ hội vô cùng tốt.
Chúng ta có thể xem triều đình, thương nhân, dân chúng Nam Ngô là tam phương của thể kết cấu cơ sở kinh tế, triều đình đại diện cho trung gian, mà thương nhân và dân chúng Nam Ngô đại diện cho hai bên thuê mướn. Triều đình có thể lợi dụng thương nhân tới đây tuyển người, dẫn độ dân chúng của Nam Ngô đến quốc nội mà không lưu lại dấu vết. Chuyện của Trương Giác cũng nói cho chúng ta biết. Rất nhiều dân chúng cũng không muốn rời khỏi cố thổ của mình, nhưng vẫn là câu nói cũ kia, không muốn không có nghĩa là không được, chỉ là lợi thế không đủ. Những dân chúng ở đây không có kế sinh nhai, không có đất đai, bọn họ ở đây cũng chỉ có thể chờ chết, nếu có người chịu bỏ tiền, bỏ lương thực, cho bọn họ việc để làm, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Mà khai phát Quảng Nguyên Châu chính là cho dân chúng nơi này được nếm một ít mật ngọt, làm cho bọn họ có chút hiểu biết đối với chế độ thuê mướn, nhanh chóng khiến cho bọn họ tự nguyện đến Đại Tống ta.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1501-1: Vàng này không phải vàng kia (1)
10.0/10 từ 34 lượt.