Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1477-1: Hòa nhau một ván (1)

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của Quái Cửu Lang, đặc biệt Lưu Vân Hi, vẻ mặt vẻ kinh ngạc.

- Phụ thân? Nhóc con này thật sự là quá không hiểu chuyện, hẳn là kêu ông ông mới đúng a!

Mã Kiều là một người vô cùng vô cùng thành thật, y nói chuyện luôn luôn sẽ không thèm bận tâm đến cảm thụ của người khác.

Lý Kỳ nghe vậy suýt nữa phì cười ra tiếng, thầm nhủ một tiếng, không hổ là Mã Kiều, lúc nói chuyện, thật đúng là biết chọc giận người khác, ta chịu đủ rồi, hiện giờ cũng đến phiên các ngươi, ha ha.

Quái Cửu Lang nghe vậy cơ má trái thoáng khẽ giật một cái, nhìn về phía thiếu niên kia, một đôi ánh mắt yên tĩnh như nước giếng đột nhiên hiện lên một chút vẻ khẩn trương, nhưng cũng chỉ là chợt lóe qua, trả lời: - Văn nhi, con đi về trước nói cho nương con biết, ta lát nữa sẽ về, nhanh đi.

Thiếu niên kia lúc này cũng nhìn thấy nhóm khách không mời mà đến này, ngẩn người, lập tức lên tiếng, bay nhanh về hướng trong cốc.

- Ha ha --- ha ha ha ---!


Lý Kỳ đột nhiên ngửa mặt cười ha hả.

Quái Cửu Lang luôn nhìn về hướng hắn, trầm giọng nói: - Ngươi cười cái gì?

- Ta đã nói vận khí ta sẽ không kém đến mức tận cùng mà, đi cả đêm toàn vận rủi, cũng nên bắn ngược trở lại rồi.

Lý Kỳ lầm bầm lầu bầu một câu, lại hướng tới Lưu Vân Hi nói: - Thập Nương, cô không phải vẫn luôn rất ngạc nhiên, vì sao sư phụ cô lại cố ý giả chết, rồi trốn ở chỗ này sao.

Lưu Vân Hi hừ nói: - Chuyện này có liên quan gì tới ngươi. Nhưng trong con ngươi lại lộ ra một tia tò mò.

Lý Kỳ cũng không thèm để ý, coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: - Kỳ thật rất đơn giản, bởi vì sư phụ cô đã biết yêu đương rồi, biết yêu đương có hiểu không? Cũng đã có người trong lòng rồi, không chỉ có như thế, già rồi mới có con, chậc chậc, đây thật sự là một chuyện vô cùng kỳ lạ nhé, ờ không, hẳn là chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng có câu cửa miệng là, Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Mỗi sự kiện đều có hai mặt, có một mặt tốt, dĩ nhiên là có một mặt xấu.


Sư phụ cô làm việc cổ quái, mặc dù cứu vô số người, nhưng cũng hại vô số người, nhưng lão lại không đủ độc, không có nhổ cỏ nhổ tận gốc. Đương nhiên, có lẽ là bởi vì năng lực hữu hạn, kẻ thù đồng dạng cũng là khắp thiên hạ, giờ nếu vô thân vô cố, thì đương nhiên không sao cả, dù sao chân trần còn sợ người mặc giày sao, cùng lắm thì chỉ có một cái mạng, hơn nữa sư phụ cô giảo hoạt như thế, không, thông minh, có rất ít người làm hại được lão.

Nhưng nếu có người yêu thương, hơn nữa còn có đứa nhỏ, vậy giờ đã không giống với lúc trước. Lúc sư phụ cô đùa bỡn người khác, luôn thích dùng cái gì thân tình, tình yêu, lại thêm một ít tài vật làm đồ gia vị, đùa cho người khác thành sống lên chết xuống. Nhưng cổ ngữ co noi, vạn ác dâm cầm đầu, lại có câu ta không dâm vợ người khác, người khác cũng không dâm nữ nhân của ta. Tà sắc chi giới, người nào dâm vợ của người khác, người khác cũng dâm vợ người đó. Sư phụ cô không phải là ma quỷ, lão cũng là một con người, lão cũng sợ hãi những kẻ thù này sẽ tìm vợ con của lão tính sổ, làm sao bây giờ đâu này? Chỉ có chết đi, mới có thể chấm dứt hết thảy ân oán, vì thế lão lựa chọn giả chết, sau đó trốn đi.

Cô làm học trò cưng của lão, hẳn là lão có thể đem chuyện này nói cho cô biết. Nhưng lão không hề làm thế, kỳ thật lý do rất đơn giản, cũng là bởi vì lão hy vọng mượn miệng của cô, đi nói cho những kẻ thù của lão biết, lão đã chết, nếu ta đoán không sai, danh hiệu Quái Thập Nương này của cô, cũng là lão cố ý đưa ra ngoài đấy, nhìn chung ở Đại Tống này, chỉ có một mình lão có cái tên Quái Cửu Lang độc đáo như vậy, nếu cô cũng được gọi Quái Thập Nương, như vậy người khác rất nhanh sẽ liên tưởng đến Quái Cửu Lang, kể từ đó, tin lão đã chết cũng chắc chắn sẽ được truyền đi, không thể không nói một câu, sư phụ cô thực là vô cùng thông mình.

Lưu Vân Hi nghe vậy thì cau mày, không khỏi nhìn về phía Quái Cửu Lang.

Quái Cửu Lang cũng sửng sốt một hồi lâu, trong mắt hiện lên một chút khiếp sợ, cười gật đầu nói: - Xem ra là lão phu khinh thường ngươi rồi, chỉ bằng một tiếng phụ thân này, ngươi có thể đoán trúng tâm tư của lão phu hơn mười năm trước, lão phu đi lại giang hồ mấy chục năm, ngươi là người thông minh nhất mà lão phu từng gặp.

Ngụ ý này, không nghi ngờ chính là thừa nhận lời Lý Kỳ nói.

- Quá khen, quá khen, ở trước mặt ngươi nói những điều này, ngay bản thân ta cũng cảm thấy có chút múa rìu qua mắt thợ rồi.


Lý Kỳ nói xong trên mặt lại đầy vẻ hiếu kỳ nói: - Tuy nhiên có một điểm ta thật đúng là không nghĩ ra, con của ngươi nhìn qua không quá mười lăm mười sáu tuổi, ngươi lúc ấy ít nhất cũng đến năm mươi tuổi rồi đi, lớn tuổi như vậy còn có thể có con, y thuật của ngươi khẳng định đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực rồi, phương diện này thật ra ta rất muốn học tập một chút.

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nghe vậy cả người đều run rẩy lên, công phu mắng chửi người của Lý Kỳ này cũng có thể nói là tới cảnh giới đăng phong tạo cực rồi, thật sự là đứng trước mặt Quái Cửu Lang, hai người bọn họ cho dù là có khó chịu đến cắn nát cả đầu lưỡi, cũng không dám hắng giọng nửa tiếng.

Mã Kiều cũng không sợ, nói: - Đúng đúng đúng, Bộ Soái, ngươi nói thật sự là quá đúng, điểm này ta cũng nghĩ không thông, điều này thật sự là không thể tin nổi.

Đối mặt đôi chủ tớ này trêu chọc, trong mắt Quái Cửu Lang hiện lên một chút tức giận, cho tới nay, đều là lão đi trêu đùa người khác, chưa từng bị người trêu đùa, đây quả thực là vô cùng nhục nhã a.

Lưu Vân Hi đối với phương diện này cũng không hiểu rõ lắm, đột nhiên nói: - Sư phụ, người lợi dụng con?

Quái Cửu Lang thở dài, nói: - Thập Nương, vi sư nuôi con nhiều năm như vậy, và đem hết thảy tất cả truyền cho con, con vì vi sư làm một chút việc nhỏ như vậy, chẳng lẽ không nên sao?


Lưu Vân Hi nói: - Cái này dĩ nhiên là nên làm, nhưng người tại sao phải lừa gạt con chứ?

Quái Cửu Lang nói: - Mới vừa rồi cái gì Trù Vương này không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Năm đó vi sư đã quyết tâm thoái ẩn, không muốn gặp bất cứ kẻ nào, đối với con mà nói, vi sư sống hay chết không có gì khác nhau cả, chỉ là không nghĩ đến cuối cùng vẫn để cho con tìm được, đây có lẽ chính là thiên ý đi.

Lý Kỳ cười dài nói: - Quái Cửu Lang, ngươi thông minh như vậy, y thuật lại cao minh như vậy, nói vậy con của ngươi cũng nhất định vô cùng thông minh, là một tài năng có thể bồi dưỡng nha, triều đình hiện giờ đang cần người tài giỏi như thế, hôm nay con của ngươi gặp được ta, coi như là vận mệnh của nó a!

Trên mặt Quái Cửu Lang rốt cục hiện ra một tia tức giận, từng chữ một nói: - Ngươi muốn làm gì?

- Cầu y.

- Lão phu mới vừa rồi đã nói, nhiều nhất chỉ có thể duy trì mệnh của nàng trong một tháng.

- Phải không? Lý Kỳ ha hả cười nói: - Con người ta có một ưu điểm, chính là giỏi về đào móc nhân tài, bức ra tiềm lực của người khác, ngươi thông minh như vậy, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1477-1: Hòa nhau một ván (1)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...