Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1452-1: Không phải mãnh long không qua sông (II) (1)
Hồi lâu sau, chỉ thấy một người từ ngoài cửa đi vào, tiếng giày da phát ra lạch cạch ngoài cửa.
Mọi người nhìn ra phía ngoài, thấy người tới không phải là La Hổ, mà là một người đàn ông cao lớn vô cùng, mặc áo giáp đen. Phía trên khôi giáp sáng bóng màu đen đó, còn có không ít vết máu, càng khiến người ta kinh sợ. Trong tay y còn cầm một chiếc túi dính đầy máu.
Lẽ nào …!
Không ít người đều lần lượt trừng mắt lên nhìn.
- Mạt tướng Dương Tái Hưng bái kiến Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Sao lại có một mình ngươi tới? La tù trưởng đâu?
Dương Tái Hưng giơ tay trái lên, mở chiếc túi ở tay phải ra.
Chính là đầu lâu của La Hổ.
Bá bá bá!
Những tù trưởng đó, chủ động, tộc trưởng vừa nhìn thấy đầu của La Hổ, lần lượt đứng lên, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Mặc dù là Đỗ Minh cũng đứng lên, mặt vã mồ hôi, trò chơi này quá lớn rồi!
Mặc dù Ninh Võ không đứng lên, nhưng y cũng không khỏi nhíu mày.
Kỳ thực từ nhỏ tới giờ họ vẫn chưa từng nhìn thấy máu me. Đây chẳng qua chỉ là một chiếc đầu người đẫm máu mà thôi. Hơn nữa, phần lớn số người bọn họ ở đây đều có quan hệ với La Hổ, dù sao La Hổ cũng quá kiêu ngạo.
Nhưng lúc này bọn họ sao có thể không vui cho được?
Một tiếng của vị Kinh tế sử này đầu của La Hổ đã mất rồi. Đây là thực lực gì thế, thực sự khiến người ta sợ hãi.
Có câu là người tới không thiện, người thiện không tới.
Nỗi khiếp sợ, họ không khỏi tự hỏi, Lý Kỳ bỗng nhiên tới đây rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu là xông tới họ, thể hiện thực lực trước mặt Lý Kỳ, tình hình lúc này đối với họ mà nói có thể nói là cực kỳ bất lợi.
Trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Tinh thần của những người bọn họ, Lý Kỳ đều thấy hết, trong lòng thầm người vài tiếng, ngoài miệng vẫn nói:
- Tái Hưng à, ngươi đây là đang làm cái gì thế? Ta là muốn ngươi mời La tù trưởng tới đây, sao ngươi lại lấy đầu người ta, mau mang ra đi, bổn quan sợ máu.
Dương Tái Hưng nói thẳng:
- Hồi bẩm Xu Mật Sứ, La tù trưởng này không chịu tới, cho nên mạt tướng chỉ có thể dùng phương thức này để mời hắn ta tới.
Choang!
Choang một cái!
Thổ ty đang ngồi đó sao tin được những lời này của Lý Kỳ, ngươi đây rõ ràng chính là một âm ưu, ngươi ta không tới thì mang đầu người ta tới. Điều này không khỏi cũng quá bạo lực đi rồi.
Lý Kỳ ây da một tiếng, nói:
- Nhưng ngươi đã mời sai người rồi, người … người này không phải là La tù trưởng!
- Hả?
Dương Tái Hưng lần này cũng sững người, tình tiết vở kịch không phải tiến triển như vậy à!
Những người còn lại cũng nghe thấy thế cũng thấy mơ hồ, không hiểu rốt cuộc Lý Kỳ đang làm chủ ý gì?
Tên Vi Bình đó cười mà như không cười nói:
- Kinh tế sử, người này chính là La Hổ, tuyệt đối không thể sai được.
Kỳ thực La Hổ đã chết rồi, y là người được lợi lớn nhất. Bởi vì ở Ấp Châu này y vẫn luôn bị La Hổ đè xuống. Đương nhiên, tiền đề là Lý Kỳ không ý niệm chặt đầu y.
Lý Kỳ vẻ mặt đầy buồn bực nói:
- Vi tù trưởng, ngươi lầm rồi, ta tìm không phải là La Hổ, mà là La tù trưởng!
Vi Bình nghe thấy thế có chút sởn tóc gáy. Đây là đang nói chuyện ma quỷ sao? Liền nói:
- La Hổ này chính là La tù trưởng!
Lý Kỳ không tin nói:
- Ai nói cho ngươi biết?
Điều này còn phải ai nói cho ta biết à? Chuyện này người ta đều biết! Vi Bình tức giận nói:
- Ta nghĩ chuyện này mọi người đều biết!
- Thật sao?
Lý Kỳ liếc nhìn tất cả mọi người một cái.
Trong ánh mắt tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ mơ hồ, theo bản năng gật đầu.
- Kỳ quái?
Lý Kỳ làm ra vẻ còn mơ hồ hơn cả họ, nói:
- Nhưng ta nghe nói La tù trưởng này tên là La Long, không phải là La Hổ!
- La Long?
Ninh Võ nhíu mày nói:
- La Long này chính là em trai ruột của La Hổ. Nhưng không phải là tù trưởng của Bạch Hổ trại, Kinh tế sử sai rồi.
- Chắc không thể chứ. Ta nghĩ là các ngươi đã sai rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, lại nhìn Dương Tái Hưng nói:
- Ngươi còn ở trong này làm gì, mau cầm đi đi, muốn thấy bổn quan say máu sao.
- Tuân mệnh.
Dương Tái Hưng liền cầm túi đầu quay người chuẩn bị đi ra.
- Chờ chút.
Lý Kỳ bỗng nhiên gọi lại.
Dương Tái Hưng nói:
- Xu Mật Sứ còn có gì chỉ bảo?
Lý Kỳ nói:
- Lần sau phiền ngươi giết người xong, tắm đi rồi hãy tới gặp ta.
Dương Tái Hưng cúi đầu nhìn xuống, vuốt cằm nói:
- Tuân mệnh.
- Đi đi, đi đi.
Lý Kỳ khoát tay, thầm nghĩ, tên tiểu tử này cái gì cũng tốt, chính là ác khí quá nặng, nhìn mà khiến người ta dựng tóc gáy.
Dương Tái Hưng lại chắp tay lại, sau đó quay người rời đi. Từ đầu đến cuối, y đều không thèm liếc nhìn người khác, dù sao thì y cũng thích người chết hơn là người sống nhiều.
Đầu người bỗng nhiên được đưa tới khiến cho người đang ngồi cũng không rét mà thấy run. Chuyện này nếu làm không tốt, rất có khả năng họ sẽ rập khuôn theo La Hổ, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Quan trọng là Lý Kỳ này thực sự quá khó đoán biết được. Tới giờ, vẫn chưa có ai biết rốt cuộc là hắn đang định làm gì? Ngươi muốn đánh ta, ngươi đừng có mà dọa chúng ta chứ.
Đúng lúc nỗi sợ hãi này vẫn chưa lắng xuống, khiến cho những người này lo sợ chàng thanh niên nhìn có vẻ vô hại này.
Đặc biệt là tên Mã Huyền Tử đó, trong lòng thầm thấy may mắn vừa rồi không có gây chuyện với Lý Kỳ.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Các vị lượng thứ cho, thuộc hạ của ta đầu óc không được tốt lắm, phiền các vị chờ cho một chút. La tù trưởng này có lẽ cũng sắp tới rồi, ngồi xuống đi, ngồi đi.
Đầu óc không tốt này còn có thể xử lý được La Hổ, vậy người của chúng ta chẳng phải là ngu ngốc hết rồi sao?
Đám người vốn không kiên nhẫn được nữa, nhưng bây giờ Lý Kỳ muốn họ chờ, họ thực sự không còn dám nói gì thêm nữa, chỉ là có vẻ như đứng ngồi không yên.
Đỗ Minh liếc nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, ta thật sự đã đánh giá thấp người này rồi. Khó trách mấy hôm trước, hắn dám không thèm chú ý gì tới những người này. Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi yên tâm hơn. Thế mạnh của Lý Kỳ khiến cho ông ta cảm thấy nhẹ nhõm không ít, tự tin cũng tăng lên gấp bội.
Lại một khoảng thời gian bằng thời một bữa cơm trôi qua, bỗng nhiên một người từ bên ngoài đi vào. Lúc này mặc một chiếc áo dài trắng, không búi tóc, nhưng vô cùng chỉnh tề, phía trước má có một đám râu dài xuống.
Người này chính là Mã Kiều.
- Bộ soái, La tù trưởng tới rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Mau cho hắn ta vào đi, đang chờ chính là chỉ có một mình hắn ta thôi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa.
Lát sau lại thấy một đại hán đi vào. Người này tướng mạo giống La Hổ tới bảy phần, chỉ là thân người không được khôi ngô như La Hổ. Người này đi vào trong phòng, cung kính hành lễ với Lý Kỳ, nói:
- Bạch Hổ trại La Long tham kiến Xu Mật Sứ.
Bạch Hổ trại La Long?
Những người còn lại dường như đã hiểu ra một chút.
Lý Kỳ cố ý nói:
- La tù trưởng, ngươi tới muộn rồi, để chúng ta phải chờ, lát nữa tự phạt 3 ly.
- Nhất định, nhất định rồi.
Bắc Tống Phong Lưu
Mọi người nhìn ra phía ngoài, thấy người tới không phải là La Hổ, mà là một người đàn ông cao lớn vô cùng, mặc áo giáp đen. Phía trên khôi giáp sáng bóng màu đen đó, còn có không ít vết máu, càng khiến người ta kinh sợ. Trong tay y còn cầm một chiếc túi dính đầy máu.
Lẽ nào …!
Không ít người đều lần lượt trừng mắt lên nhìn.
- Mạt tướng Dương Tái Hưng bái kiến Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Sao lại có một mình ngươi tới? La tù trưởng đâu?
Dương Tái Hưng giơ tay trái lên, mở chiếc túi ở tay phải ra.
Chính là đầu lâu của La Hổ.
Bá bá bá!
Những tù trưởng đó, chủ động, tộc trưởng vừa nhìn thấy đầu của La Hổ, lần lượt đứng lên, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Mặc dù là Đỗ Minh cũng đứng lên, mặt vã mồ hôi, trò chơi này quá lớn rồi!
Mặc dù Ninh Võ không đứng lên, nhưng y cũng không khỏi nhíu mày.
Kỳ thực từ nhỏ tới giờ họ vẫn chưa từng nhìn thấy máu me. Đây chẳng qua chỉ là một chiếc đầu người đẫm máu mà thôi. Hơn nữa, phần lớn số người bọn họ ở đây đều có quan hệ với La Hổ, dù sao La Hổ cũng quá kiêu ngạo.
Nhưng lúc này bọn họ sao có thể không vui cho được?
Một tiếng của vị Kinh tế sử này đầu của La Hổ đã mất rồi. Đây là thực lực gì thế, thực sự khiến người ta sợ hãi.
Có câu là người tới không thiện, người thiện không tới.
Nỗi khiếp sợ, họ không khỏi tự hỏi, Lý Kỳ bỗng nhiên tới đây rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu là xông tới họ, thể hiện thực lực trước mặt Lý Kỳ, tình hình lúc này đối với họ mà nói có thể nói là cực kỳ bất lợi.
Trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Tinh thần của những người bọn họ, Lý Kỳ đều thấy hết, trong lòng thầm người vài tiếng, ngoài miệng vẫn nói:
- Tái Hưng à, ngươi đây là đang làm cái gì thế? Ta là muốn ngươi mời La tù trưởng tới đây, sao ngươi lại lấy đầu người ta, mau mang ra đi, bổn quan sợ máu.
Dương Tái Hưng nói thẳng:
- Hồi bẩm Xu Mật Sứ, La tù trưởng này không chịu tới, cho nên mạt tướng chỉ có thể dùng phương thức này để mời hắn ta tới.
Choang!
Choang một cái!
Thổ ty đang ngồi đó sao tin được những lời này của Lý Kỳ, ngươi đây rõ ràng chính là một âm ưu, ngươi ta không tới thì mang đầu người ta tới. Điều này không khỏi cũng quá bạo lực đi rồi.
Lý Kỳ ây da một tiếng, nói:
- Nhưng ngươi đã mời sai người rồi, người … người này không phải là La tù trưởng!
- Hả?
Dương Tái Hưng lần này cũng sững người, tình tiết vở kịch không phải tiến triển như vậy à!
Những người còn lại cũng nghe thấy thế cũng thấy mơ hồ, không hiểu rốt cuộc Lý Kỳ đang làm chủ ý gì?
Tên Vi Bình đó cười mà như không cười nói:
- Kinh tế sử, người này chính là La Hổ, tuyệt đối không thể sai được.
Kỳ thực La Hổ đã chết rồi, y là người được lợi lớn nhất. Bởi vì ở Ấp Châu này y vẫn luôn bị La Hổ đè xuống. Đương nhiên, tiền đề là Lý Kỳ không ý niệm chặt đầu y.
Lý Kỳ vẻ mặt đầy buồn bực nói:
- Vi tù trưởng, ngươi lầm rồi, ta tìm không phải là La Hổ, mà là La tù trưởng!
Vi Bình nghe thấy thế có chút sởn tóc gáy. Đây là đang nói chuyện ma quỷ sao? Liền nói:
- La Hổ này chính là La tù trưởng!
Lý Kỳ không tin nói:
- Ai nói cho ngươi biết?
Điều này còn phải ai nói cho ta biết à? Chuyện này người ta đều biết! Vi Bình tức giận nói:
- Ta nghĩ chuyện này mọi người đều biết!
- Thật sao?
Lý Kỳ liếc nhìn tất cả mọi người một cái.
Trong ánh mắt tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ mơ hồ, theo bản năng gật đầu.
- Kỳ quái?
Lý Kỳ làm ra vẻ còn mơ hồ hơn cả họ, nói:
- Nhưng ta nghe nói La tù trưởng này tên là La Long, không phải là La Hổ!
- La Long?
Ninh Võ nhíu mày nói:
- La Long này chính là em trai ruột của La Hổ. Nhưng không phải là tù trưởng của Bạch Hổ trại, Kinh tế sử sai rồi.
- Chắc không thể chứ. Ta nghĩ là các ngươi đã sai rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, lại nhìn Dương Tái Hưng nói:
- Ngươi còn ở trong này làm gì, mau cầm đi đi, muốn thấy bổn quan say máu sao.
- Tuân mệnh.
Dương Tái Hưng liền cầm túi đầu quay người chuẩn bị đi ra.
- Chờ chút.
Lý Kỳ bỗng nhiên gọi lại.
Dương Tái Hưng nói:
- Xu Mật Sứ còn có gì chỉ bảo?
Lý Kỳ nói:
- Lần sau phiền ngươi giết người xong, tắm đi rồi hãy tới gặp ta.
Dương Tái Hưng cúi đầu nhìn xuống, vuốt cằm nói:
- Tuân mệnh.
- Đi đi, đi đi.
Lý Kỳ khoát tay, thầm nghĩ, tên tiểu tử này cái gì cũng tốt, chính là ác khí quá nặng, nhìn mà khiến người ta dựng tóc gáy.
Dương Tái Hưng lại chắp tay lại, sau đó quay người rời đi. Từ đầu đến cuối, y đều không thèm liếc nhìn người khác, dù sao thì y cũng thích người chết hơn là người sống nhiều.
Đầu người bỗng nhiên được đưa tới khiến cho người đang ngồi cũng không rét mà thấy run. Chuyện này nếu làm không tốt, rất có khả năng họ sẽ rập khuôn theo La Hổ, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Quan trọng là Lý Kỳ này thực sự quá khó đoán biết được. Tới giờ, vẫn chưa có ai biết rốt cuộc là hắn đang định làm gì? Ngươi muốn đánh ta, ngươi đừng có mà dọa chúng ta chứ.
Đúng lúc nỗi sợ hãi này vẫn chưa lắng xuống, khiến cho những người này lo sợ chàng thanh niên nhìn có vẻ vô hại này.
Đặc biệt là tên Mã Huyền Tử đó, trong lòng thầm thấy may mắn vừa rồi không có gây chuyện với Lý Kỳ.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Các vị lượng thứ cho, thuộc hạ của ta đầu óc không được tốt lắm, phiền các vị chờ cho một chút. La tù trưởng này có lẽ cũng sắp tới rồi, ngồi xuống đi, ngồi đi.
Đầu óc không tốt này còn có thể xử lý được La Hổ, vậy người của chúng ta chẳng phải là ngu ngốc hết rồi sao?
Đám người vốn không kiên nhẫn được nữa, nhưng bây giờ Lý Kỳ muốn họ chờ, họ thực sự không còn dám nói gì thêm nữa, chỉ là có vẻ như đứng ngồi không yên.
Đỗ Minh liếc nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, ta thật sự đã đánh giá thấp người này rồi. Khó trách mấy hôm trước, hắn dám không thèm chú ý gì tới những người này. Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi yên tâm hơn. Thế mạnh của Lý Kỳ khiến cho ông ta cảm thấy nhẹ nhõm không ít, tự tin cũng tăng lên gấp bội.
Lại một khoảng thời gian bằng thời một bữa cơm trôi qua, bỗng nhiên một người từ bên ngoài đi vào. Lúc này mặc một chiếc áo dài trắng, không búi tóc, nhưng vô cùng chỉnh tề, phía trước má có một đám râu dài xuống.
Người này chính là Mã Kiều.
- Bộ soái, La tù trưởng tới rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Mau cho hắn ta vào đi, đang chờ chính là chỉ có một mình hắn ta thôi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa.
Lát sau lại thấy một đại hán đi vào. Người này tướng mạo giống La Hổ tới bảy phần, chỉ là thân người không được khôi ngô như La Hổ. Người này đi vào trong phòng, cung kính hành lễ với Lý Kỳ, nói:
- Bạch Hổ trại La Long tham kiến Xu Mật Sứ.
Bạch Hổ trại La Long?
Những người còn lại dường như đã hiểu ra một chút.
Lý Kỳ cố ý nói:
- La tù trưởng, ngươi tới muộn rồi, để chúng ta phải chờ, lát nữa tự phạt 3 ly.
- Nhất định, nhất định rồi.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1452-1: Không phải mãnh long không qua sông (II) (1)
10.0/10 từ 34 lượt.