Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1434-1: Cười một cái cho ta xem! (1)
Trong khu rừng núi mà Túy Tiên Sơn Trang tọa lạc, có tổng cộng 4 con suối, 2 con kênh, 1 con sông nhỏ, có thể nói là đầu gối sơn chân đạp thủy, đất phúc đó!
Nước suối thì dùng để uống, con kênh thì tô điểm thêm cho Túy Tiên Sơn Trang một cảnh đẹp nên thơ, còn con sông thì cho người dân sử dụng, hạ lưu dùng để nuôi gà vịt, còn thượng lưu thì để cư dân Túy Tiên Sơn Trang giặt quần áo rửa bát.
Mặt trời đã chếch về phía Tây, hiện trên mặt nước lấp lánh ánh kim như chiếc đĩa ngọc, như thể từng ngôi sao thần kì đang lung linh chiếu rọi vậy, ánh mặt trời phản chiếu lên cây cối, cây cối như được quết lên một lớp dầu, càng trở nên xanh biếc mượt mà..
- Oái? Đây là việc của đứa đầy tớ nào vậy? Sao nhiều bát đũa thế, người đi đâu mất rồi? Làm gì có chuyện đó. Lát nữa nhất định phải gọi lão Điền đi hỏi xem, xem kẻ nào đang lười biếng, trừ ngay kẻ đó nửa tháng lương.
Lý Kỳ và 3 nữ nhân đi tới bên sông, chợt thấy bờ sông có một chậu gỗ, chồng bát đũa trong chậu xếp cao như núi, đây rõ ràng là có kẻ đang trốn việc, Lý Kỳ tức đến mức kêu rít cả lên.
- Cái kẻ đầy tớ này ở ngay trước mắt mà.
Lý Sư Sư thấy cái bộ dạng nhớn nhác của Lý Kỳ, liền che miệng cười khúc khích.
Lý Kỳ quay phắt đầu lại, không biết là không khẳng định hay không dám khẳng định, vẻ sợ hãi hỏi:
- Sư Sư cô nương nói vậy là ý gì?
Lý Sư Sư cười nói: - Đây chính là bát đũa cần phải rửa trưa nay đó!
Ra là trận đấu đi tới những phút cuối, Lý Kỳ và Tần phu nhân đều đã kiệt sức, chẳng còn cách nào khác đành phải cúi đầu nhận thua.
Buổi trưa sau khi ăn xong, bọn họ đã về phòng ngủ một giấc dài, Lý Kỳ vốn cho là giấc ngủ sẽ dễ khiến người ta quên đi những việc này, đặc biệt là dạng người đẹp mê ngủ như Lý Sư Sư, nhưng nào biết, khi vừa mới tỷnh giấc, Lý Sư Sư đã thúc giục hắn mau đi làm việc.
Việc hôm nay chớ để ngày mai.
Cũng chẳng còn cách nào khác, đã chơi là phải chịu mà. Lý Kỳ biết rằng nếu mình mà ăn quỵt, thì Lý Sư Sư nhất định cũng sẽ ăn quỵt, đổi vài cái bát đũa lấy mấy bài hát của Lý Sư Sư, hơn nữa lần chịu phạt này do hai người chịu, còn thành quả thắng lợi thì mình hắn hưởng, vậy chẳng phải là vẫn lãi đó sao.
Lý Kỳ cam lòng chịu phạt, nhưng hắn không thể ngờ là bát đũa cần rửa lại nhiều đến thế.
- Có sai sót gì không vậy? Lý Kỳ phẫn nộ nói: - Nhiều---nhiều bát đũa thế này? Ai ăn vậy? Cô chớ có quên ta là đầu bếp đó, trưa nay ăn gì ta còn nhớ như in, tất cả 4 món ăn, chúng ta có 4 người, mỗi người một bộ bát đũa, nhiều lắm thì 10 cái bát, vậy số bát đũa nhiều ra kia là do cô trốn trong chăn ăn vụng mà có đấy à?
Lý Sư Sư cười hì hì nói: - Ngươi nói không sai, 4 người chúng ta đúng là không dùng tới 10 cái bát, nhưng chúng ta cần phải làm việc theo quy tắc mà!
- Quy tắc? Quy tắc nào?
Lý Sư Sư kiên nhẫn giải thích: - Chúng ta lúc trước cá cược trên thuyền, thì giá trị cá cược chỉ giới hạn trên thuyền, còn nay thì đương nhiên phải giới hạn trong cái đình viện này, nên bát đũa của Mã Kiều, Thập Nương cũng phải do ngươi phụ trách hết.
- Mẹ kiếp! Đây là quy tắc kiểu quái gì vậy?
- Cái này không thể trách ta được.
- Vậy ý cô là phải trách ta?
- Lúc cá cược vừa rồi, ngươi đâu có nói rõ, hơn nữa lại còn nói là chắc thắng, nên bây giờ đương nhiên là phải dựa vào quy tắc mới nhất để chịu phạt chứ.
- Cô---
Lý Kỳ tức không chịu nổi, nhìn Tần phu nhân nói: - Phu nhân, lẽ nào ngươi không có ý kiến gì sao?
Đây chẳng phải đều do ngươi gây ra sao. Tần phu nhân bất lực nói: - Ngươi còn nói không lại, thì còn trông chờ gì vào ta.
Biết là không dựa được vào ngươi mà. Lý Kỳ quay sang Lý Thanh Chiếu, vẻ nịnh nọt: - Thanh Chiếu tỷ tỷ---
Lý Thanh Chiếu lập tức nổi cả da gà nói: - Ngươi chớ có nhìn ta, lúc đó là tự các ngươi muốn cá cược mà, việc này ngươi thương lượng với Sư Sư đi.
Chẳng còn cách nào khác, mềm không được rồi, Lý Kỳ chỉ còn cách chơi rắn, đoạn hằm hằm nhìn Lý Sư Sư nói: - Sư Sư cô nương, làm người cũng không nên tuyệt tình quá, cô hôm nay chơi ta một vố, lẽ nào không sợ mai này ta chơi lại cô sao, cần phải nhớ, cô vẫn đang nợ ta mấy bài hát đó.
Lý Sư Sư đảo con ngươi nói:
- Nếu như ngươi tình nguyện xí xóa hết, thì ta cũng đành miễn cưỡng chấp nhận. Thực ra ban đầu nàng nghĩ ra trò cá cược này cốt để xí xóa món nợ của nàng với Lý Kỳ lần trước.
Hừm! Biết là ngươi có chủ ý vậy mà. Còn nói miễn cưỡng? Thật không biết là ai miễn cưỡng ai đây. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Cô đừng có mơ.
- Vậy ngươi rửa cho ta đi thôi. Lý Sư Sư tay chỉ về phía chậu bát đũa nói.
- Cô---
Lý Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cô nhớ đấy, cô chọc giận ta, coi chừng ta bắt cô hát bài 18 sờ.
- 18 sờ?
Lý Sư Sư tò mò nói: - Cái gì mà 18 sờ, chẳng phải là bài đồng dao mạt chược sao.
- Đồng dao mạt chược? Sư Sư cô nương, trí tưởng tượng của cô quả là phong phú đó! Được, hôm nay ta sẽ cho cô biết thế nào là 18 sờ!
Lý Kỳ cười gian, rồi đột nhiên cao giọng hát: - Sờ 1 cái a, đưa tay sờ tóc mai tỷ, mây đen kéo về hết cuối trời. Sờ 2 cái a, đưa tay sờ lên trán tỷ, thiên đình ấm no mê hồn người. Sờ 3 cái a, đưa tay sờ lông mày tỷ, nỗi buồn phân tán ra bên ngoài. Sờ 4 cái a, đưa tay sờ đôi mắt tỷ, đôi mắt đen nhánh đẹp làm sao. Sờ 5 cái a, đưa tay sờ sống mũi tỷ, hơi ấm nhè nhẹ thở ra ngoài. Sờ 6 cái a, đưa tay sờ miệng tỷ, nụ cười tươi rói nhìn không chán.
Đây đâu phải là đồng dao mạt chược, rõ ràng là một bài hát dâm ô đó chứ!
- Hạ lưu!
3 nữ nhân nhất tề xì một cái, ai nấy mặt đỏ bừng vì ngại, nhìn Lý Kỳ bằng ánh mắt khinh bỉ.
Lý Kỳ cũng chẳng thèm quan tâm, nếu như không chơi bài độc thì đám đàn bà này có còn coi ta là đàn ông nữa không, đoạn nói: - Sư Sư cô nương, đây mới là 6 sờ, còn 12 sờ nữa, nếu cô có thể thức thời thì ta cũng sẽ châm chước cho cô về lời bài hát, được chứ?
Người này tìm đâu ra cái bài hát tục tĩu thế nhỉ. Lý Sư Sư trưởng thành lên từ cõi phong trần, có bài diễm khúc nào mà chưa từng nghe, nhưng bài 18 sờ này của Lý Kỳ đã khiến nàng cảm thấy thực sự sợ hãi, dù sao thì nó đem lại sự khiêu khích cho thị giác quá lớn. Ban đầu vốn muốn thỏa hiệp, nhưng thấy cái điệu bộ ngông nghênh của Lý Kỳ, cục tức trong cổ không thể nào nuốt trôi, đoạn nói: - Nếu ngươi dám nghe, thì ta sẽ dám hát, trừ khi ngươi đồng ý xí xóa, không thì tất cả miễn bàn.
- Sư Sư cô nương, chớ có làm theo cảm tính đó!
- Đây cũng là điều Sư Sư muốn nói với Lý Sư Phó.
- Được! Ta sẽ cố gắng trong tối nay sẽ sửa xong lời để gửi cho cô.
- Nhưng trước hết, ngươi cứ rửa sạch bát đũa đi đã.
- Cô được lắm! Vậy hãy đợi đấy!
- Đợi thì đợi.
Lý Sư Sư nói rồi đột nhiên kéo tay Lý Thanh Chiếu nói: - Tỷ tỷ, cảnh sắc quanh đây thật đẹp, chúng ta đi ngắm chút, đợi lát nữa quay về xem họ đã rửa bát chưa.
- Đi? Tần phu nhân vẻ bất ngờ hỏi: - Sư Sư, các vị không ở đây---ở đây giám sát sao?
Lý Kỳ đảo con ngươi, vẻ oai phong lẫm liệt nói: - Phu nhân cứ yên tâm, ta là con người của chính nghĩa, có ta ở đây, bất kể yêu ma quỷ quái nào dám lại gần ngươi, ta nhất định sẽ đại diện cho mặt trời tiêu diệt chúng.
Tần phu nhân nhìn Lý Kỳ, dở khóc dở cười.
Lý Sư Sư nói: - Tam Nương, thật là xin lỗi, nhưng Lý Kỳ đã liên lụy đến tỷ, tỷ có trách thì phải trách hắn ấy, đã đành là hình phạt, thì chúng muội không thể ở lại đây giúp các vị rồi, muội và tỷ tỷ đi dạo bộ chút đây. Nói rồi nàng liền kéo Lý Thanh Chiếu quay người rời đi.
Tần phu nhân giơ tay ra, định mở miệng gọi Lý Sư Sư lại, nhưng miệng thì há, nhưng tay thì buông xuống.
Lý Thanh Chiếu khẽ liếc về phía sau, nói khẽ: - Sư Sư, muội làm vậy có ổn không đó?
Lý Sư Sư cười vẻ ranh mãnh, nói: - Tỷ tỷ, tỷ cứ đợi xem hôm nay bọn họ sẽ lấy gì ra báo đáp muội đi, nếu không phải trọng lễ, muội quyết không nhận đâu.
---
Tần phu nhân nhìn theo bóng dáng tỷ muội Lý Thanh Chiếu rời đi, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ lo lắng.
- Phu nhân, phu nhân.
Lý Kỳ thấy Tần phu nhân đứng im không nói, liền gọi vài tiếng.
Tần phu nhân ngớ người ra, lúng túng hỏi: - Ngươi muốn làm gì?
Mẹ kiếp! Ở đây mặc dù cũng có thể coi là rừng núi hẻo lánh, là nơi thánh địa vụng trộm, nhưng ta dâu có đến mức thèm khát đến vậy. Lý Kỳ cười khổ nói: - Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là rửa bát rồi.
- Rửa bát? À đúng, rửa bát.
Tần phu nhân quay đầu lại nhìn cái chậu bát, vẻ mặt đầy u ám, mặc dù nàng trước nay vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng chưa bao giờ có ý định quỵt nợ, nhưng nàng lại là người vô cùng thích sạch sẽ, số bát bẩn thỉu này, khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Lý Kỳ vỗ ngực nói: - Phu nhân cứ yên tâm, chút bát đĩa này với ta mà nói, căn bản là chẳng nhằm nhò gì, ta làm thoáng một cái là xong ý mà.
Bắc Tống Phong Lưu
Nước suối thì dùng để uống, con kênh thì tô điểm thêm cho Túy Tiên Sơn Trang một cảnh đẹp nên thơ, còn con sông thì cho người dân sử dụng, hạ lưu dùng để nuôi gà vịt, còn thượng lưu thì để cư dân Túy Tiên Sơn Trang giặt quần áo rửa bát.
Mặt trời đã chếch về phía Tây, hiện trên mặt nước lấp lánh ánh kim như chiếc đĩa ngọc, như thể từng ngôi sao thần kì đang lung linh chiếu rọi vậy, ánh mặt trời phản chiếu lên cây cối, cây cối như được quết lên một lớp dầu, càng trở nên xanh biếc mượt mà..
- Oái? Đây là việc của đứa đầy tớ nào vậy? Sao nhiều bát đũa thế, người đi đâu mất rồi? Làm gì có chuyện đó. Lát nữa nhất định phải gọi lão Điền đi hỏi xem, xem kẻ nào đang lười biếng, trừ ngay kẻ đó nửa tháng lương.
Lý Kỳ và 3 nữ nhân đi tới bên sông, chợt thấy bờ sông có một chậu gỗ, chồng bát đũa trong chậu xếp cao như núi, đây rõ ràng là có kẻ đang trốn việc, Lý Kỳ tức đến mức kêu rít cả lên.
- Cái kẻ đầy tớ này ở ngay trước mắt mà.
Lý Sư Sư thấy cái bộ dạng nhớn nhác của Lý Kỳ, liền che miệng cười khúc khích.
Lý Kỳ quay phắt đầu lại, không biết là không khẳng định hay không dám khẳng định, vẻ sợ hãi hỏi:
- Sư Sư cô nương nói vậy là ý gì?
Lý Sư Sư cười nói: - Đây chính là bát đũa cần phải rửa trưa nay đó!
Ra là trận đấu đi tới những phút cuối, Lý Kỳ và Tần phu nhân đều đã kiệt sức, chẳng còn cách nào khác đành phải cúi đầu nhận thua.
Buổi trưa sau khi ăn xong, bọn họ đã về phòng ngủ một giấc dài, Lý Kỳ vốn cho là giấc ngủ sẽ dễ khiến người ta quên đi những việc này, đặc biệt là dạng người đẹp mê ngủ như Lý Sư Sư, nhưng nào biết, khi vừa mới tỷnh giấc, Lý Sư Sư đã thúc giục hắn mau đi làm việc.
Việc hôm nay chớ để ngày mai.
Cũng chẳng còn cách nào khác, đã chơi là phải chịu mà. Lý Kỳ biết rằng nếu mình mà ăn quỵt, thì Lý Sư Sư nhất định cũng sẽ ăn quỵt, đổi vài cái bát đũa lấy mấy bài hát của Lý Sư Sư, hơn nữa lần chịu phạt này do hai người chịu, còn thành quả thắng lợi thì mình hắn hưởng, vậy chẳng phải là vẫn lãi đó sao.
Lý Kỳ cam lòng chịu phạt, nhưng hắn không thể ngờ là bát đũa cần rửa lại nhiều đến thế.
- Có sai sót gì không vậy? Lý Kỳ phẫn nộ nói: - Nhiều---nhiều bát đũa thế này? Ai ăn vậy? Cô chớ có quên ta là đầu bếp đó, trưa nay ăn gì ta còn nhớ như in, tất cả 4 món ăn, chúng ta có 4 người, mỗi người một bộ bát đũa, nhiều lắm thì 10 cái bát, vậy số bát đũa nhiều ra kia là do cô trốn trong chăn ăn vụng mà có đấy à?
Lý Sư Sư cười hì hì nói: - Ngươi nói không sai, 4 người chúng ta đúng là không dùng tới 10 cái bát, nhưng chúng ta cần phải làm việc theo quy tắc mà!
- Quy tắc? Quy tắc nào?
Lý Sư Sư kiên nhẫn giải thích: - Chúng ta lúc trước cá cược trên thuyền, thì giá trị cá cược chỉ giới hạn trên thuyền, còn nay thì đương nhiên phải giới hạn trong cái đình viện này, nên bát đũa của Mã Kiều, Thập Nương cũng phải do ngươi phụ trách hết.
- Mẹ kiếp! Đây là quy tắc kiểu quái gì vậy?
- Cái này không thể trách ta được.
- Vậy ý cô là phải trách ta?
- Lúc cá cược vừa rồi, ngươi đâu có nói rõ, hơn nữa lại còn nói là chắc thắng, nên bây giờ đương nhiên là phải dựa vào quy tắc mới nhất để chịu phạt chứ.
- Cô---
Lý Kỳ tức không chịu nổi, nhìn Tần phu nhân nói: - Phu nhân, lẽ nào ngươi không có ý kiến gì sao?
Đây chẳng phải đều do ngươi gây ra sao. Tần phu nhân bất lực nói: - Ngươi còn nói không lại, thì còn trông chờ gì vào ta.
Biết là không dựa được vào ngươi mà. Lý Kỳ quay sang Lý Thanh Chiếu, vẻ nịnh nọt: - Thanh Chiếu tỷ tỷ---
Lý Thanh Chiếu lập tức nổi cả da gà nói: - Ngươi chớ có nhìn ta, lúc đó là tự các ngươi muốn cá cược mà, việc này ngươi thương lượng với Sư Sư đi.
Chẳng còn cách nào khác, mềm không được rồi, Lý Kỳ chỉ còn cách chơi rắn, đoạn hằm hằm nhìn Lý Sư Sư nói: - Sư Sư cô nương, làm người cũng không nên tuyệt tình quá, cô hôm nay chơi ta một vố, lẽ nào không sợ mai này ta chơi lại cô sao, cần phải nhớ, cô vẫn đang nợ ta mấy bài hát đó.
Lý Sư Sư đảo con ngươi nói:
- Nếu như ngươi tình nguyện xí xóa hết, thì ta cũng đành miễn cưỡng chấp nhận. Thực ra ban đầu nàng nghĩ ra trò cá cược này cốt để xí xóa món nợ của nàng với Lý Kỳ lần trước.
Hừm! Biết là ngươi có chủ ý vậy mà. Còn nói miễn cưỡng? Thật không biết là ai miễn cưỡng ai đây. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Cô đừng có mơ.
- Vậy ngươi rửa cho ta đi thôi. Lý Sư Sư tay chỉ về phía chậu bát đũa nói.
- Cô---
Lý Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cô nhớ đấy, cô chọc giận ta, coi chừng ta bắt cô hát bài 18 sờ.
- 18 sờ?
Lý Sư Sư tò mò nói: - Cái gì mà 18 sờ, chẳng phải là bài đồng dao mạt chược sao.
- Đồng dao mạt chược? Sư Sư cô nương, trí tưởng tượng của cô quả là phong phú đó! Được, hôm nay ta sẽ cho cô biết thế nào là 18 sờ!
Lý Kỳ cười gian, rồi đột nhiên cao giọng hát: - Sờ 1 cái a, đưa tay sờ tóc mai tỷ, mây đen kéo về hết cuối trời. Sờ 2 cái a, đưa tay sờ lên trán tỷ, thiên đình ấm no mê hồn người. Sờ 3 cái a, đưa tay sờ lông mày tỷ, nỗi buồn phân tán ra bên ngoài. Sờ 4 cái a, đưa tay sờ đôi mắt tỷ, đôi mắt đen nhánh đẹp làm sao. Sờ 5 cái a, đưa tay sờ sống mũi tỷ, hơi ấm nhè nhẹ thở ra ngoài. Sờ 6 cái a, đưa tay sờ miệng tỷ, nụ cười tươi rói nhìn không chán.
Đây đâu phải là đồng dao mạt chược, rõ ràng là một bài hát dâm ô đó chứ!
- Hạ lưu!
3 nữ nhân nhất tề xì một cái, ai nấy mặt đỏ bừng vì ngại, nhìn Lý Kỳ bằng ánh mắt khinh bỉ.
Lý Kỳ cũng chẳng thèm quan tâm, nếu như không chơi bài độc thì đám đàn bà này có còn coi ta là đàn ông nữa không, đoạn nói: - Sư Sư cô nương, đây mới là 6 sờ, còn 12 sờ nữa, nếu cô có thể thức thời thì ta cũng sẽ châm chước cho cô về lời bài hát, được chứ?
Người này tìm đâu ra cái bài hát tục tĩu thế nhỉ. Lý Sư Sư trưởng thành lên từ cõi phong trần, có bài diễm khúc nào mà chưa từng nghe, nhưng bài 18 sờ này của Lý Kỳ đã khiến nàng cảm thấy thực sự sợ hãi, dù sao thì nó đem lại sự khiêu khích cho thị giác quá lớn. Ban đầu vốn muốn thỏa hiệp, nhưng thấy cái điệu bộ ngông nghênh của Lý Kỳ, cục tức trong cổ không thể nào nuốt trôi, đoạn nói: - Nếu ngươi dám nghe, thì ta sẽ dám hát, trừ khi ngươi đồng ý xí xóa, không thì tất cả miễn bàn.
- Sư Sư cô nương, chớ có làm theo cảm tính đó!
- Đây cũng là điều Sư Sư muốn nói với Lý Sư Phó.
- Được! Ta sẽ cố gắng trong tối nay sẽ sửa xong lời để gửi cho cô.
- Nhưng trước hết, ngươi cứ rửa sạch bát đũa đi đã.
- Cô được lắm! Vậy hãy đợi đấy!
- Đợi thì đợi.
Lý Sư Sư nói rồi đột nhiên kéo tay Lý Thanh Chiếu nói: - Tỷ tỷ, cảnh sắc quanh đây thật đẹp, chúng ta đi ngắm chút, đợi lát nữa quay về xem họ đã rửa bát chưa.
- Đi? Tần phu nhân vẻ bất ngờ hỏi: - Sư Sư, các vị không ở đây---ở đây giám sát sao?
Lý Kỳ đảo con ngươi, vẻ oai phong lẫm liệt nói: - Phu nhân cứ yên tâm, ta là con người của chính nghĩa, có ta ở đây, bất kể yêu ma quỷ quái nào dám lại gần ngươi, ta nhất định sẽ đại diện cho mặt trời tiêu diệt chúng.
Tần phu nhân nhìn Lý Kỳ, dở khóc dở cười.
Lý Sư Sư nói: - Tam Nương, thật là xin lỗi, nhưng Lý Kỳ đã liên lụy đến tỷ, tỷ có trách thì phải trách hắn ấy, đã đành là hình phạt, thì chúng muội không thể ở lại đây giúp các vị rồi, muội và tỷ tỷ đi dạo bộ chút đây. Nói rồi nàng liền kéo Lý Thanh Chiếu quay người rời đi.
Tần phu nhân giơ tay ra, định mở miệng gọi Lý Sư Sư lại, nhưng miệng thì há, nhưng tay thì buông xuống.
Lý Thanh Chiếu khẽ liếc về phía sau, nói khẽ: - Sư Sư, muội làm vậy có ổn không đó?
Lý Sư Sư cười vẻ ranh mãnh, nói: - Tỷ tỷ, tỷ cứ đợi xem hôm nay bọn họ sẽ lấy gì ra báo đáp muội đi, nếu không phải trọng lễ, muội quyết không nhận đâu.
---
Tần phu nhân nhìn theo bóng dáng tỷ muội Lý Thanh Chiếu rời đi, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ lo lắng.
- Phu nhân, phu nhân.
Lý Kỳ thấy Tần phu nhân đứng im không nói, liền gọi vài tiếng.
Tần phu nhân ngớ người ra, lúng túng hỏi: - Ngươi muốn làm gì?
Mẹ kiếp! Ở đây mặc dù cũng có thể coi là rừng núi hẻo lánh, là nơi thánh địa vụng trộm, nhưng ta dâu có đến mức thèm khát đến vậy. Lý Kỳ cười khổ nói: - Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là rửa bát rồi.
- Rửa bát? À đúng, rửa bát.
Tần phu nhân quay đầu lại nhìn cái chậu bát, vẻ mặt đầy u ám, mặc dù nàng trước nay vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng chưa bao giờ có ý định quỵt nợ, nhưng nàng lại là người vô cùng thích sạch sẽ, số bát bẩn thỉu này, khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Lý Kỳ vỗ ngực nói: - Phu nhân cứ yên tâm, chút bát đĩa này với ta mà nói, căn bản là chẳng nhằm nhò gì, ta làm thoáng một cái là xong ý mà.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1434-1: Cười một cái cho ta xem! (1)
10.0/10 từ 34 lượt.