Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1407-2: Đáng giận! Đáng thương! (2)
Cho nên khi Lôi Lão Thực nhìn thấy những bức tranh mà Triệu Minh Thành cất giấu thì nhất thời nổi lòng tham, gã ta biết được giá trị của những bức tranh này, bởi vì lúc trước gã ta thường lén trộm danh họa của người khác, nhưng mấy bức danh họa trong tay gã ta còn thua xa mấy bức trong tay Triệu Minh Thành.
Vì thế gã ta bảo Lôi Minh đi câu kết với Lưu Cầm, bởi vì Lưu Cầm hay đến hiệu thuốc Lôi gia để bốc thuốc, mà dáng vẻ Lôi Minh cũng coi như là anh tuấn, nhất biểu nhân tài, mọi mặt đều rất ưu tú, lại có một nhân vật cưa gái đạt cấp độ đại sư Ngọc Diện Phi Hồ ở đây, lần này còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
Những gì xảy ra tiếp theo đều giống như Lý Kỳ phỏng đoán. Lúc đó Lưu Cầm căn bản không phải là mệt nhọc sinh bệnh, mà vì sảy thai sinh bệnh, bởi vì nếu để Triệu Minh Thành biết Lưu Cầm mang thai thì sẽ thất bại trong gang tấc, bởi vì bọn họ không biết đã không làm chuyện phòng the bao lâu rồi, hơn nữa Lý Thanh Chiếu đột nhiên đến đây, khiến Lôi Minh trở tay không kịp, thế là mới để Lưu Cầm phá thai, sau đó bọn họ bày kế độc chết Triệu Minh Thành, hãm hại Lý Thanh Chiếu, mưu đồ cướp lấy bảo vật mà Triệu Minh Thành cất giấu nhiều năm.
Lôi Lão Thực cũng cung khai toàn bộ những hành vi phạm tội trước đây của gã ta.
Sau khi hỏi cung xong, Âu Dương Triệt bắt đầu phán quyết, trước tiên y trả lại trong sạch cho Lý Thanh Chiếu, sau đó lại phán Lôi Lão Thực và Lôi Minh lăng trì xử tử, tuy Lưu Cầm tránh được nỗi đau lăng trì, nhưng cũng phải bị chém đầu răn chúng.
Tiếng vang uy vũ lại vang vọng trên công đường một lần nữa.
Sau khi bãi đường, Lý Kỳ cùng Lý Thanh Chiếu đi vào trong ngục, khi Lưu Cầm nhìn thấy Lý Kỳ thì trước tiên là khiếp sợ, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, nói: - Hóa ra là Xu Mật Sứ giá lâm, xem ra ta lưu lạc đến thế này cũng không oan uổng mà!
Lý Kỳ lạnh lùng nói: - Lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát, dù ta không đến, các ngươi cũng nhất định không trốn khỏi.
Lưu Cầm không có lên tiếng, dĩ nhiên nàng ta hoàn toàn không đồng ý lời của Lý Kỳ, nhưng bây giờ tranh luận điểm này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Lý Thanh Chiếu cũng không rảnh mà nghĩ những chuyện này, nàng nhìn Lưu Cầm thật lâu, dường như vẫn không dám tin sự thật trước mắt, sức công kích của chuyện này đối với nàng quá lớn, dùng giọng điệu không dám tin tưởng hỏi: - Lưu Cầm, phu quân đối với cô tốt như vậy, côtại sao cô phải làm như vậy?
Lưu Cầm giương mắt nhìn thẳng vào Lý Thanh Chiếu, không chút chột dạ, cười nói: - Đối đãi tốt với chúng ta mà cô nói là nói việc y ba lần bốn lượt vứt bỏ chúng ta, một mình chạy trốn sao.
Lý Thanh Chiếu ngẩn ra, cũng không đáp lại.
Lưu Cầm cười lạnh một tiếng, nói: - Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sở dĩ Triệu Minh Thành nạp ba người chúng ta làm thiếp chẳng qua chỉ vì muốn có hậu, chỉ thế mà thôi. Y chưa từng yêu chúng ta, cho dù là ở Đăng Châu, hay là Khai Phong, y đều không nói một tiếng đã muốn vứt bỏ chúng ta mà đi. Trong mắt y, chúng ta chẳng qua chỉ là một món hàng mà thôi, gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi.
- Tuy cô đỡ hơn chúng ta một chút, nhưng cũng không sánh bằng tranh chữ của y. Từ trước đến nay, trong lòng y chỉ có mấy thứ cổ họa kim thạch gì đó và Kim Thạch Lục của y, mối quan tâm của y cũng chỉ có những thứ đó, y quan tâm chúng ta lúc nào chứ. Y đối với ta như vậy, thì vì sao ta lại không thể làm vậy với y. Dù là bây giờ, ta cũng không hối hận về những gì ta đã làm, ta chẳng qua là không có may mắn giống như cô, không quen biết ai nên mới dẫn đến lưu lạc như bây giờ. Trong khi nói, cô ta còn liếc Lý Kỳ bên cạnh.
Lý Thanh Chiếu nhíu mày hừ nói: - Chuyện tới nước này, sao cô còn không biết sai, cho dù là vậy cũng không phải là lý do để cô giết người.
Lưu Cầm cười nói: - Ta chẳng qua là học được từ Triệu Minh Thành thôi. Khi đó y vứt bỏ chúng ta có khác gì đẩy chúng ta vào chỗ chết chứ, chẳng qua chỉ là chúng ta khá may mắn mới không bị tặc tử bắt được, bằng không chúng ta sẽ chỉ sống không bằng chết. Sao khi đó cô không đi hỏi y xem y biết sai hay không.
Lý Thanh Chiếu trầm mặc một hồi, nhắm mắt than nhẹ một tiếng nói: - Cô tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong, nàng liền ra khỏi phòng giam.
Lý Kỳ liếc nhìn Lưu Cầm, lắc đầu, cũng đi theo ra ngoài.
Trong ngôi nhà nhỏ đối diện tiểu viện của Triệu gia, lúc này toàn bộ cửa viện, cửa phòng đều được mở rộng ra, một bóng hình cô độc đang ngồi trong phòng, tuy là ban ngày nhưng trên bàn vẫn đang châm một ngọn nến, chỉ là dầu trong chiếc đèn dầu đã không còn nhiều nữa.
Một lát sau, một cỗ xe ngựa dừng ở cửa việc trên xe có hai người đi xuống, chính là Lý Thanh Chiếu và Lý Kỳ.
- Hảo bà.
Lý Thanh Chiếu đi đến trước cửa, ánh mắt phức tạp nhìn cụ già gần đất xa trời này.
Trương Hảo không chút bất ngờ chuyện Lý Thanh Chiếu đến, đứng dậy, đưa tay nói: - Mời Triệu phu nhân ngồi. Giọng điệu rõ ràng bình tĩnh vô cùng.
Lý Thanh Chiếu đi vào, nhưng cũng không ngồi xuống.
Trương Hảo trước tiên thi lễ một cái, nói: - Đa tạ Triệu phu nhân tha cho lão phụ một mạng.
Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói: - Không phải ta tha cho bà, chỉ là hoàn toàn không có chứng cứ nào có thể chỉ tội bà. Nếu có cũng không phải là việc ta có thể làm chủ được, nhưng lần này bà đã thật sự làm sai rồi.
Trương Hảo nói: - Đúng vậy! Từ nhỏ đến lớn, lão thân chưa từng làm bất cứ việc xấu nào, không ngờ đến khi tuổi già, chỉ vì suy nghĩ không đúng đã gây ra lỗi lầm lớn. Trong khi nói, nước mắt tuôn đầy mặt bà, trong lỗ mũi đột nhiên tuôn ra máu tươi, thân lể lắc lư sắp ngã.
- Hảo bà!
Sắc mặt Lý Thanh Chiếu cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ lấy Trương Hảo - Bà làm sao vậy?
Trương Hảo lắc lắc đầu nói: - Triệu phu nhân, phu nhân là người tốt, là lão thân có lỗi với phu nhân. Tuy luật pháp không thể trừng phạt lão thân, nhưng lão thân trước sau cũng không qua được ải của mình. Lão thân không yêu cầu xa vời được phu nhân tha thứ, lão thân sẽ xin bồi tội với Triệu tiểu tướng công dưới suối vàng, kiếp sau lão thân sẽ lại làm trâu làm ngựa cho các vị đề bù đắp lại sai lầm mà lão thân đã phạm phải.
Trong mắt Lý Thanh Chiếu mang theo dòng lệ trong suốt, không đành lòng nói: - Bàbà sao phải khổ vậy, cho dù thế nào thì phu quân cũng đã không thể chết đi sống lại được nữa. Thực ra ta đến đây không phải là muốn nhìn thấy bà tự sát, ta không muốn có ai vì chuyện này mà phải đền mạng nữa.
- Trong mười mấy năm này, lão thân không lúc nào không nhớ đến phu quân và hai nhi tử đã chết, lão thân thật sự mệt mỏi rồi. Triệu phu nhân, khụ khụ khụlão thân có thể cầu xin phu nhân một chuyện không.
- Bà nói đi.
- Sau khi lão thân chết, phu nhân có thể rải tro cốt của lão thân vào trong Vận Hà không, lão thân muốn tìm bọn họkhụ khụ khụ.
- Ta hứa với bà.
- Tạ ơn.
Nói xong, Trương Hảo nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống từ khóe mắt, nở bung ra trên mặt đất.
Lý Kỳ nghiêng người dựa cửa lắc đầu đi qua, khe khẽ thở dài.
Bắc Tống Phong Lưu
Vì thế gã ta bảo Lôi Minh đi câu kết với Lưu Cầm, bởi vì Lưu Cầm hay đến hiệu thuốc Lôi gia để bốc thuốc, mà dáng vẻ Lôi Minh cũng coi như là anh tuấn, nhất biểu nhân tài, mọi mặt đều rất ưu tú, lại có một nhân vật cưa gái đạt cấp độ đại sư Ngọc Diện Phi Hồ ở đây, lần này còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
Những gì xảy ra tiếp theo đều giống như Lý Kỳ phỏng đoán. Lúc đó Lưu Cầm căn bản không phải là mệt nhọc sinh bệnh, mà vì sảy thai sinh bệnh, bởi vì nếu để Triệu Minh Thành biết Lưu Cầm mang thai thì sẽ thất bại trong gang tấc, bởi vì bọn họ không biết đã không làm chuyện phòng the bao lâu rồi, hơn nữa Lý Thanh Chiếu đột nhiên đến đây, khiến Lôi Minh trở tay không kịp, thế là mới để Lưu Cầm phá thai, sau đó bọn họ bày kế độc chết Triệu Minh Thành, hãm hại Lý Thanh Chiếu, mưu đồ cướp lấy bảo vật mà Triệu Minh Thành cất giấu nhiều năm.
Lôi Lão Thực cũng cung khai toàn bộ những hành vi phạm tội trước đây của gã ta.
Sau khi hỏi cung xong, Âu Dương Triệt bắt đầu phán quyết, trước tiên y trả lại trong sạch cho Lý Thanh Chiếu, sau đó lại phán Lôi Lão Thực và Lôi Minh lăng trì xử tử, tuy Lưu Cầm tránh được nỗi đau lăng trì, nhưng cũng phải bị chém đầu răn chúng.
Tiếng vang uy vũ lại vang vọng trên công đường một lần nữa.
Sau khi bãi đường, Lý Kỳ cùng Lý Thanh Chiếu đi vào trong ngục, khi Lưu Cầm nhìn thấy Lý Kỳ thì trước tiên là khiếp sợ, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, nói: - Hóa ra là Xu Mật Sứ giá lâm, xem ra ta lưu lạc đến thế này cũng không oan uổng mà!
Lý Kỳ lạnh lùng nói: - Lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát, dù ta không đến, các ngươi cũng nhất định không trốn khỏi.
Lưu Cầm không có lên tiếng, dĩ nhiên nàng ta hoàn toàn không đồng ý lời của Lý Kỳ, nhưng bây giờ tranh luận điểm này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Lý Thanh Chiếu cũng không rảnh mà nghĩ những chuyện này, nàng nhìn Lưu Cầm thật lâu, dường như vẫn không dám tin sự thật trước mắt, sức công kích của chuyện này đối với nàng quá lớn, dùng giọng điệu không dám tin tưởng hỏi: - Lưu Cầm, phu quân đối với cô tốt như vậy, côtại sao cô phải làm như vậy?
Lưu Cầm giương mắt nhìn thẳng vào Lý Thanh Chiếu, không chút chột dạ, cười nói: - Đối đãi tốt với chúng ta mà cô nói là nói việc y ba lần bốn lượt vứt bỏ chúng ta, một mình chạy trốn sao.
Lý Thanh Chiếu ngẩn ra, cũng không đáp lại.
Lưu Cầm cười lạnh một tiếng, nói: - Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sở dĩ Triệu Minh Thành nạp ba người chúng ta làm thiếp chẳng qua chỉ vì muốn có hậu, chỉ thế mà thôi. Y chưa từng yêu chúng ta, cho dù là ở Đăng Châu, hay là Khai Phong, y đều không nói một tiếng đã muốn vứt bỏ chúng ta mà đi. Trong mắt y, chúng ta chẳng qua chỉ là một món hàng mà thôi, gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi.
- Tuy cô đỡ hơn chúng ta một chút, nhưng cũng không sánh bằng tranh chữ của y. Từ trước đến nay, trong lòng y chỉ có mấy thứ cổ họa kim thạch gì đó và Kim Thạch Lục của y, mối quan tâm của y cũng chỉ có những thứ đó, y quan tâm chúng ta lúc nào chứ. Y đối với ta như vậy, thì vì sao ta lại không thể làm vậy với y. Dù là bây giờ, ta cũng không hối hận về những gì ta đã làm, ta chẳng qua là không có may mắn giống như cô, không quen biết ai nên mới dẫn đến lưu lạc như bây giờ. Trong khi nói, cô ta còn liếc Lý Kỳ bên cạnh.
Lý Thanh Chiếu nhíu mày hừ nói: - Chuyện tới nước này, sao cô còn không biết sai, cho dù là vậy cũng không phải là lý do để cô giết người.
Lưu Cầm cười nói: - Ta chẳng qua là học được từ Triệu Minh Thành thôi. Khi đó y vứt bỏ chúng ta có khác gì đẩy chúng ta vào chỗ chết chứ, chẳng qua chỉ là chúng ta khá may mắn mới không bị tặc tử bắt được, bằng không chúng ta sẽ chỉ sống không bằng chết. Sao khi đó cô không đi hỏi y xem y biết sai hay không.
Lý Thanh Chiếu trầm mặc một hồi, nhắm mắt than nhẹ một tiếng nói: - Cô tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong, nàng liền ra khỏi phòng giam.
Lý Kỳ liếc nhìn Lưu Cầm, lắc đầu, cũng đi theo ra ngoài.
Trong ngôi nhà nhỏ đối diện tiểu viện của Triệu gia, lúc này toàn bộ cửa viện, cửa phòng đều được mở rộng ra, một bóng hình cô độc đang ngồi trong phòng, tuy là ban ngày nhưng trên bàn vẫn đang châm một ngọn nến, chỉ là dầu trong chiếc đèn dầu đã không còn nhiều nữa.
Một lát sau, một cỗ xe ngựa dừng ở cửa việc trên xe có hai người đi xuống, chính là Lý Thanh Chiếu và Lý Kỳ.
- Hảo bà.
Lý Thanh Chiếu đi đến trước cửa, ánh mắt phức tạp nhìn cụ già gần đất xa trời này.
Trương Hảo không chút bất ngờ chuyện Lý Thanh Chiếu đến, đứng dậy, đưa tay nói: - Mời Triệu phu nhân ngồi. Giọng điệu rõ ràng bình tĩnh vô cùng.
Lý Thanh Chiếu đi vào, nhưng cũng không ngồi xuống.
Trương Hảo trước tiên thi lễ một cái, nói: - Đa tạ Triệu phu nhân tha cho lão phụ một mạng.
Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói: - Không phải ta tha cho bà, chỉ là hoàn toàn không có chứng cứ nào có thể chỉ tội bà. Nếu có cũng không phải là việc ta có thể làm chủ được, nhưng lần này bà đã thật sự làm sai rồi.
Trương Hảo nói: - Đúng vậy! Từ nhỏ đến lớn, lão thân chưa từng làm bất cứ việc xấu nào, không ngờ đến khi tuổi già, chỉ vì suy nghĩ không đúng đã gây ra lỗi lầm lớn. Trong khi nói, nước mắt tuôn đầy mặt bà, trong lỗ mũi đột nhiên tuôn ra máu tươi, thân lể lắc lư sắp ngã.
- Hảo bà!
Sắc mặt Lý Thanh Chiếu cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ lấy Trương Hảo - Bà làm sao vậy?
Trương Hảo lắc lắc đầu nói: - Triệu phu nhân, phu nhân là người tốt, là lão thân có lỗi với phu nhân. Tuy luật pháp không thể trừng phạt lão thân, nhưng lão thân trước sau cũng không qua được ải của mình. Lão thân không yêu cầu xa vời được phu nhân tha thứ, lão thân sẽ xin bồi tội với Triệu tiểu tướng công dưới suối vàng, kiếp sau lão thân sẽ lại làm trâu làm ngựa cho các vị đề bù đắp lại sai lầm mà lão thân đã phạm phải.
Trong mắt Lý Thanh Chiếu mang theo dòng lệ trong suốt, không đành lòng nói: - Bàbà sao phải khổ vậy, cho dù thế nào thì phu quân cũng đã không thể chết đi sống lại được nữa. Thực ra ta đến đây không phải là muốn nhìn thấy bà tự sát, ta không muốn có ai vì chuyện này mà phải đền mạng nữa.
- Trong mười mấy năm này, lão thân không lúc nào không nhớ đến phu quân và hai nhi tử đã chết, lão thân thật sự mệt mỏi rồi. Triệu phu nhân, khụ khụ khụlão thân có thể cầu xin phu nhân một chuyện không.
- Bà nói đi.
- Sau khi lão thân chết, phu nhân có thể rải tro cốt của lão thân vào trong Vận Hà không, lão thân muốn tìm bọn họkhụ khụ khụ.
- Ta hứa với bà.
- Tạ ơn.
Nói xong, Trương Hảo nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống từ khóe mắt, nở bung ra trên mặt đất.
Lý Kỳ nghiêng người dựa cửa lắc đầu đi qua, khe khẽ thở dài.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1407-2: Đáng giận! Đáng thương! (2)
10.0/10 từ 34 lượt.