Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1379-1: Chứng sợ hãi hôn lễ (1)

Hưng phấn? Việc này có gì hay mà hưng phấn chứ? Lý Kỳ sửng sốt thật lâu, lại ngẫm nghĩ thật lâu, lúc này mới hiểu rõ, trong lòng thán phục vô cùng nha. Lũ dâm đãng này suy nghĩ không giống người thường chút nào cả, đồng thời lại cảm thấy mình cũng quá trong sáng, việc này mà cũng phải nghĩ thật mới hiểu được, trầm giọng nói: - Làm ơn! Ta không phải là ngươi, ta mẹ nó mới không cao cấp như vậy, có tìnhSặc!

Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh âm "sặc".

- Vậy cũng đúng.

Cao Nha Nội tỏ vẻ đồng ý gật đầu.

Lý Kỳ hoàn toàn hết chỗ nói rồi, kéo về vấn đề chính, nói: - Vậy còn một vị thì sao?

Cao Nha Nội ngẩn người, nói: - Bạch nương tử nha!

Thất Nương? Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, biết các nàng Phong Nghi Nô nhất định đã qua lại với Bạch Thiển Dạ từ sớm rồi, nửa đường gặp được Tần phu nhân căn bản không phải là trùng hợp, mà là đã sắp xếp xong từ sớm, mục đích là để vứt bỏ chính mình, vội vàng hỏi: - Vậy nhạc phụ của ta có đến không?

Hắn thật đúng là sợ gặp được Bạch Thời Trung ở đây, nếu chẳng may không chuẩn bị cho tốt, việc vui này có thể sẽ trở thành tang sự mất.

Cao Nha Nội lắc đầu nói: - Ngược lại không nhìn thấy Bạch bá phụ.

Trong lòng Lý Kỳ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: - Vậy được rồi, ta đi tìm đám người Thất nương trước, ngươi làm việc của mình đi.

Cao Nha nội vội ngăn lại hắn, cười nịnh nói: - Ngươi có muốn theo ta một lát không, một mình ta đứng đây rất nhàm chán!

Lý Kỳ nở nụ cười vô cùng mê người với tên dở hơi này, nói: - Nếu đổi lại ngươi là ta, ngươi tình nguyện ở bên cạnh mấy vị đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hay là tình nguyện ở đây cùng với một nam nhân cài một đóa hoa màu tím đây?

Cao Nha Nội cả nghĩ cũng không hề nghĩ liền nói: - Đương nhiên là đại mỹ nhân nha.


- Còn không phải sao.

Lý Kỳ dang hai tay ra, bước nhanh vào trong.

Lý Kỳ đi vào trong, dưới sự chỉ dẫn của hạ nhân mà đi vào trong viện mà Trương Nhuận Nhi xuất giá, nhưng do phu nhân của Cao Cầu đang chải tóc giúp Trương Nhuận Nhi, nam nhân trưởng thành không được vào, chỉ nghe thấy từ bên trong vang ra từng trận cười, trong đó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khanh khách của Lý Chính Hi.

Trong lòng Lý Kỳ ghen tị không nói nên lời. Tiểu tử Lý Chính Hi kia thật là diễm phúc không cạn mà.

Bởi vì bên trong còn có mấy vị thê thiếp của phụ tử Cao Cầu, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông, nữ nhân đầy phòng, Lý Kỳ cũng không tiện mặt dày mà đi vào, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài nói chuyện nhân sinh với Cầu ca, nhưng nói chưa được bao lâu thì Cầu ca cũng ra ngoài nghênh tiếp khách khứa.

Trong lúc bất tri bất giác lại qua một khắc

Đám nữ nhân trong phủ dường như đều có vẻ hưng phấn dị thường, bận tới bận lui, căn bản không cần mấy nam nhân bọn họ giúp đỡ, tụ tập với nhau líu ríu không ngừng, Lý Kỳ thật sự không biết ở đâu mà lại có nhiều chuyện để nói như vậy chứ.

Lý Kỳ ngồi trong phòng cảm thấy vô cùng nhàm chán, vì thế đi tới tiền viện, nhưng đến tiền viện rồi thì thấy một đám nam nhân Hồng Thiên Cửu, Sài Thông, Phàn Thiếu Bạch đang ghé vào bên bàn đá trong tiền viện, ai ai cũng mang dáng vẻ trứng vỡ cả.

Lý Kỳ trước nay không thích những nghi lễ thói tục này, cho dù là hỉ sự hay là tang sự, nhưng hắn thấy đám người Hồng Thiên Cửu còn có vẻ nhàm chán hơn cả hắn, thì trong lòng không khỏi tò mò, thế là đi qua, dò hỏi: - Ta nói chứ mấy người các ngươi làm sao vậy? Việc vui mừng như vậy, sao các ngươi không có chút hưng phấn nào thế.

Hồng Thiên Cửu hai tay chống huyệt thái dương, hữu khí vô lực nói: - Lý đại ca, việc này ngẫu nhiên mới có thì vô cùng thú vị, nhưng năm nào cũng tham gia thì quá nhàm chán nha.

Những người còn lại đều gật đầu.

- Năm nào cũng tham gia?


Sài Thông nói: - Nếu không tính năm ngoái, gần như năm nào chúng ta cũng đều đến đây uống rượu mừng, chỉ có điều lúc trước đều là uống rượu mừng của Nha nội, lần này là uống rượu mừng của nghĩa muội gã.

Hồng Thiên Cửu gật đầu nói: - Còn không phải sao.

Thì ra là thế, Lý Kỳ xem như hiểu rồi. Mấu chốt nằm ở chỗ trước kia tần suất Cao Nha nội nạp thiếp quá cao, hơn nữa tên dở hơi này lại thích bày tiệc lớn, lấy một tiểu thiếp vào nhà mà làm còn náo nhiệt hơn cả người ta cưới vợ nữa, cũng làm cho yến tiệc hôn lễ mất đi cảm giác mới mẻ, khiến người ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Sài Thông lại hỏi: - Đúng rồi, Lý Kỳ, hình như ngươi còn chưa cử hành hôn lễ nha?

- Hả?

Lý Kỳ hơi sững sờ.

Hồng Thiên Cửu nghe được thì ánh mắt sáng ngời, vỗ đùi, ngồi xổm trên ghế, lắc mông, hưng phấn dạt dào nói: - Lý đại ca, huynh cử hành hôn lễ nhất định là vô cùng thú vị.

Còn có gì khác nhau sao? Sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng nói: - Nói vậy là sao?

Hồng Thiên Cửu cười hì hì nói: - Huynh một lần được cưới bốn vị thê tử mà, đệ chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu.

Phàn Thiếu Bạch ha ha nói: - Đến lúc đó cho dù thế nào cũng phải bắt ngươi uống mấy chén.

Sài Thông gật đầu nói: - Đúng vậy, ngày ngươi kết hôn, thể nào cũng phải uống mấy chén, bằng không, ngươi đừng mơ tưởng ôm được mỹ nhân về.

- Đúng thế, đúng thế, bây giờ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng thú vị nha!

- Lý đại cagì? Lý đại ca, huynhhuynh làm sao vậy? Có phải là cảm thấy không thoải mái không nha!

Chu Hoa chợt thấy Lý Kỳ ngồi đó ngây người không nói, trên mặt mồ hôi tuôn như mưa, nắm chặt hai nắm tay, vẻ mặt vô cùng đặc biệt, hình như đặc biệt sợ hãi.

Lý Kỳ dường như không có nghe được Hồng Thiên Cửu nói, đầu mày cũng sắp ở chung chỗ với Nam Ngô rồi.

Mấy người Hồng Thiên Cửu liếc mắt nhìn nhau, Sài Thông ngồi bên cạnh Lý Kỳ khẽ đẩy Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ, ngươi làm sao vậy?

Lý Kỳ chợt ngẩn ra, còn dọa đám người Hồng Thiên Cửu thật lâu đều chuẩn bị bỏ chạy cả rồi, hắn mới hơi thở dốc: - Cáicái gì?

Hồng Thiên Cửu hơi sợ hãi nói: - À, bọn đệ đang nghĩ thử coi, đại ca khi nào thì cử hành hôn lễ.

- Tata không biết.

Lý Kỳ lắc đầu, cầm lấy chiếc bình sứ trên bàn rót một chén trà, uống vào một hơi.

- Phụt!

Vừa nuốt vào, Lý Kỳ liền phun ra đầy miệng.

Chu Hoa ngồi đối diện Lý Kỳ trực tiếp bị Lý Kỳ phun đầy mặt, cả người si ngốc, lần này thật sự là tai bay vạ gió mà, một hồi lâu sau, Chu đại mập mạp mới lau đôi mắt nhỏ, lệ nóng doanh tròng nói: - Lý đại ca, có phải đệ nói sai hay không?

Mấy người Sài Thông đều rối rít cúi đầu cười trộm, vui sướng khi người gặp họa chính là bản lĩnh mà bốn vị tiểu công tử am hiểu nhất.

- Xin lỗi, xin lỗi. Lý Kỳ nói rồi lại ra vẻ buồn bực nói: - Đâyđây sao lại là rượu chứ?

Hồng Thiên Cửu kinh ngạc nói: - Bọn đệ cũng không có thoi quen uống trà.


- Giờ là sáng tinh mơ đấy, các ngươi uống rượu cái gì hả. Trong giọng nói của Lý Kỳ còn thấp thoáng chút phẫn nộ.

Hồng Thiên Cửu không biết làm sao mà gãi mặt, trong lòng có cảm giác sợ hãi.

Phàn Thiếu Bạch thấy Lý Kỳ dường như thật sự tức giận, vội đánh mắt ra hiệu cho hạ nhân bên cạnh, người kia thấy tình hình có chút không ổn liền vội vàng chạy về phòng mang một bình nước trà đến.

Phàn Thiếu Bạch lại hỏi: - Lý Kỳ, hôm nay hình như ngươi hơi lạ? Có phải gặp việc gì khó hay không.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không sao, không sao, các ngươi tán gẫu đi, ta đi nhà xí một lát.

Nói rồi hắn một tay cầm ấm trà, một tay cầm ly trà rời đi.

- Hảà.

Đợi cho Lý Kỳ đi rồi, Chu Hoa lau mặt, mờ mịt nói: - Lý đại ca thế này là sao vậy, đi nhà xí còn cầm theo ấm trà.

Hồng Thiên Cửu nói: - Đúng vậy, giống như là biến thành một người khác vậy.

Sài Thông hiếu kỳ nói: - Chẳng lẽ chúng ta nói sai nói sao?

Phàn Thiếu Bạch thở dài, nói:

- Ta nghĩ nhất định là bởi vì chuyện của Bạch nương tử.

- Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1379-1: Chứng sợ hãi hôn lễ (1)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...