Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1376: Tây Hạ độc lập
Lý Kỳ trầm ngâm không nói, khiến Đoàn Thế Văn cảm thấy vô cùng không yên. Nếu Lý Kỳ không hài lòng, vậy cố gắng trước đó của bọn họ đều uổng công, vội nói: - Ta biết, chút người đó đích thực là ít ỏi, nhưng xin Xu Mật Sứ yên tâm, một khi quốc vương chúng ta vung tay hô hào, số người sẽ lập tức chuyển mình. Xu Mật Sứ có lẽ không biết, trong ba mươi bảy bộ của Đại Lý ta, có rất nhiều thủ lĩnh bộ tộc vô cùng ủng hộ quốc vương chúng ta, chỉ là trước mắt sợ để lộ phong thanh, vì vậy quốc vương chúng ta hoàn toàn không đưa ra lời mời với bọn họ, nhưng một khi bắt đầu, những người này nhất định sẽ nương nhờ vào quốc vương chúng ta.
Toát mồ hôi! Ta chẳng qua chỉ là ngẫm nghĩ, ngươi cần gì phải căng thẳng như vậy chứ, Lý Kỳ cười nói: - Đoàn sứ thần đã hiểu lầm, những gì các vị làm đã đủ rồi, là do chúng ta không ủng hộ đầy đủ cho các vị, ta cũng cảm thấy có lỗi về việc này, đồng thời chúng ta cũng cảm thấy vô cùng hài lòng đối với cố gắng gần đây của các vị.
Hóa ra là do ta quá lo lắng, Đoàn Thế Văn thở phào nhẹ nhõm, nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ có thể thông cảm một phần.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy không biết bước tiếp theo quốc vương các vị định làm thế nào?
Đoàn Thế Văn nhíu mày, có chút khó xử, thở dài nói: - Xu Mật Sứ, quốc vương chúng ta vô cùng thông cảm cho quý quốc, nhưng việc này e rằng không thể kéo dài thêm nữa, sợ rằng chậm trễ sẽ sinh biến nha. Nếu vẫn án binh bất động, quân đội mới được xây dựng e rằng sẽ lòng người dao động. Hơn nữa mấy năm trước, ba mươi bảy bộ đã từng làm phản một lần, tuy bây giờ đã bị trấn áp rồi, nhưng quan hệ giữa Cao thị và bọn họ vẫn vô cùng căng thẳng, thêm vào nội chiến mấy năm gần đây của Cao thị, quốc vương chúng ta cho rằng đây chính là cơ hội.
Nội chiến của Cao thị mà y nhắc đến, chính là cuộc tranh giành vị trí Tể tướng của Cao thị. Từ sau thời kỳ Đại Lý, vị trí Tể tướng này đều áp dụng chế độ thế tập, hơn nữa Đoàn thị chẳng qua là một con rối, vị trí Tể tướng này tương đương hoàng vị, đương nhiên sẽ dẫn đến tranh đoạt.
Từ sau khi Trung Quốc Công Cao Thái Minh đời thứ ba Đại Lý chết đi, đệ đệ của ông ta Cao Thái Vận cướp ngôi Tể tướng, nhưng mấy năm trước, nhi tử của Cao Thái Minh Cao Minh Thuận lại đoạt lại ngôi vị Tể tướng, cũng chính là Tể tướng hiện nay của Đại Lý.
Tuy rằng Cao Minh Thuận đoạt lại ngôi Tể tướng rồi, nhưng ông ta vẫn luôn dốc toàn lực củng cố địa vị của mình, chính sách của ông ta cũng là đối nội không đối ngoại, bởi vậy minh tranh ám đấu trong hệ phái nội bộ Cao thị vẫn chưa từng ngừng lại.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ngài nói rất có lý, việc này phải nhanh chóng tiến hành. Nhưng quốc vương các vị bây giờ vẫn đang ở Hoàng cung, có cách nào trốn thoát không?
- Việc này xin Xu Mật Sứ yên tâm, chúng ta đã sắp đặt rất nhiều, chỉ cần quý quốc gật đầu, quốc vương chúng ta lúc nào cũng có thể thoát thân.
Đoàn Thế Văn nói rồi lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo ra, chính là bản đồ Đại Lý bọn họ, bảy trên bàn trà, nói: - Bước đầu tiên Quốc vương chúng ta dự định đoạt lấy phủ Kiến Xương phía tây bắc Đại Lý ta. Phủ Kiến Xương này vừa hay tiếp giáp với quý quốc, hơn nữa ở đây còn là nơi lương thực dồi dào của Đại Lý ta, nếu có thể đoạt lấy nơi này làm đại bản doanh, nhất định sẽ làm ít được nhiều.
Lý Kỳ liếc nhìn, thấy phủ Kiến Xương này không chỉ tiếp giáp triều Tống, mà còn tiếp giáp Thổ Phiên, vừa hay là chính quyền Thổ Phiên mà phủ Kiến Xương tiếp giáp đã quy thuận Đại Tống khi Đồng Quán xuất binh ở địa khu Hà Hoàng lần trước. Hắn trầm tư thật lâu, mới gật đầu nói: - Chủ ý này của ngài không tệ. Vị trí của phủ Kiến Xương quan trọng như vậy, nhất định có trọng binh canh giữ, các vị có nắm chắc không?
Đoàn Thế Văn nói: - Bộ tộc phụ cận phủ Kiến Xương đều hướng về quốc vương chúng ta, chỉ có điều Cao thị cũng sắp xếp trọng binh canh gác ở biên giới với quý quốc và Thổ Phiên.
Nói tới đây, y lại liếc sang Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Ngài muốn chúng ta trực tiếp xuất binh?
Đoàn Thế Văn gật đầu.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Về điểm này ta đã nói rồi, vô cớ xuất binh nha. Nếu chúng ta trực tiếp xuất binh, chắc chắn sẽ khiến cho chúng ta và Đại Lý các vị xung đột chính diện, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng đồng minh của Đại Tống ta, chí ít trong giai đoạn đầu là như vậy, ta nghĩ Hoàng thượng không thể đồng ý đâu.
Đoàn Thế Văn nghe được thì trái tim lập tức rơi xuống. Binh tôm tướng cua bọn họ, thêm vào mấy bộ tộc, muốn đấu chính diện với quân chính quy của Đại Lý, thật sự rất quá sức. Nhưng nếu không đoạt được phủ Kiến Xương, thì chỉ có đoạt lấy Thạch Quận cũng tiếp giáp với Đại Tống, nhưng Thạch Quận cách đô phủ Đại Lý quá gần, hơn nữa cũng dựa vào Nam Ngô, vị trí địa lý càng trọng yếu hơn, không phải là lựa chọn sáng suốt.
Lý Kỳ nhìn thấy gương mặt đau khổ của Đoàn Thế Văn, nói: - Tuy Đại Tống chúng ta không thể trực tiếp xuất binh, nhưng có thể âm thầm ủng hộ các vị.
Đoàn Thế Văn vừa nghe thì hai mắt tràn trề hi vọng nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói:
- Chúng ta có thể âm thầm sử dụng binh lực Thổ Phiên để kéo binh lực phủ Kiến Xương đến biên giới, lại cho các vị vũ khí tiên tiến nhất, muốn đoạt được phủ Kiến Xương cũng không phải chuyện ngàn lẻ một đêm. Có điều các vị nhất định phải nhanh, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, chỉ cần các vị có thể đoạt được phủ Kiến Xương, vũ khí của chúng ta sẽ ào ào đổ vào không ngừng.
Đoàn Thế Văn vừa nghe, mừng rỡ không thôi, nói: - Như vậy quá tốt, quá tốt nha!
Lý Kỳ mỉm cười, lại nói: - Đúng rồi, quan hệ của Cao thị và Nam Ngô hiện giờ thế nào?
Đoàn Thế Văn ngẩn người, thở dài nói: - Quan hệ của bọn họ vẫn luôn tốt vô cùng, còn ngầm kết làm đồng minh, thật ra nguyên nhân bọn họ làm vậy chính là để chống lại quý quốc.
Không cần ngươi phải châm ngòi, việc này lão tử hiểu rất rõ. Lý Kỳ khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Đoàn Thế Văn cũng không biết Lý Kỳ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, lại thử dò xét nói: - Đến lúc đó nếu chúng ta thành công, Cao thị rất có thể sẽ thỉnh cầu Nam Ngô tương trợ.
- Cho nên các vị nhất định phải chuẩn bị mặt này cho thật tốt nha!
- Vậyvậy quý quốc thì sao?
Lý Kỳ không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: - Ngài yên tâm, chúng ta đã quyết định ủng hộ các vị, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cho phép tiền này trôi theo dòng nước. Ngài chỉ cần hiểu rõ một điểm là được, chính là việc quốc vương các vị cầm quyền đối với Đại Tống chúng ta mà nói có tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Câu nói này khiến Đoàn Thế Văn hoàn toàn yên lòng, liên tục gật đầu.
Lý Kỳ lại nói: - Còn đợt viện trợ thứ hai, thật ra ta đã chuẩn bị cũng khá rồi, thậm chí ta đã chuẩn bị xong cả lương thực rồi. Ta dự định vẫn để thương nhân vận chuyển vào trong tay các vị, nhưng ta sẽ chia thành mấy đợt. Các vị nhất định phải cẩn thận, lương thực này nếu bị người ta cướp được, thì chúng ta không còn lương thực dư thừa đâu.
Thật ra Lý Kỳ còn che giấu một chút, chính là Cấm quân tinh nhuệ nhất của triều Tống từ lâu đã đợi lệnh ở Giang Nam rồi.
Đoàn Thế Văn vui vẻ nói: - Việc này xin Xu Mật Sứ yên tâm, chúng ta đã sắp xếp thỏa đáng từ lâu.
Có nội ứng thật sự là khác biệt mà. Lý Kỳ gật đầu mỉm cười.
Đoàn Thế Văn và Lý Kỳ nói chuyện đến trời sáng, xác định lại một số chuyện chi tiết, thời gian được xác định vào tháng ba năm sau. Nghe nói hằng năm vào tháng này, Hoàng đế Đoàn thị đều xuất cung vào chùa, cầu phúc cho mùa vụ đầu xuân, hơn nữa vừa đi là đi một tháng, dù sao y cũng không làm gì cả, Đoàn Chính Nghiêm dự định thừa dịp này chạy thoát khỏi sự khống chế của Cao thị.
Còn chuyện Đoàn Chính Nghiêm làm sao thoát thân, Lý Kỳ thật sự là không thích nhúng tay, nhưng nói tới nói lui, ngay cả việc này các ngươi còn làm không được thì các ngươi còn gì đáng để ta tin tưởng chứ.
Thời gian vô cùng khẩn cấp nha!
Sau khi thương lượng ổn thỏa mọi việc, Đoàn Thế Văn liền vội vàng cho khoái mã chạy về Đại Lý, nói với Đoàn Chính Nghiêm mọi việc làm theo kế hoạch. Mà Lý Kỳ cũng viết một lá thư cho Nhạc Phi, bảo bọn họ triệu tập lương thực chuẩn bị trợ giúp Đoàn Chính Nghiêm. Chính vào lúc này, Triệu Giai cũng ban một Thánh chỉ, lệnh cho Chiết gia quân phụ trách chuyện bên phía Thổ Phiên.
Mà Đoàn Thế Văn trao đổi với Triệu Giai và Lý Kỳ xong, sau khi có được câu trả lời xác định hơn cũng vội vàng đứng dậy về nước.
Nhưng mà, vào ngày thứ ba sau khi Đoàn Thế Văn đi, phía tây truyền đến tin tức khiến người ta khiếp sợ.
Vào cuối tháng mười một, Tây Hạ chính thức tuyên bố độc lập ra ngoài.
Bởi vì Lý Kỳ từ sớm đã sắp xếp người ở Tây Hạ chờ tin tức, một khi Tây Hạ có bất kỳ hành động gì thì phải dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Đông Kinh, cho nên tin tức mới có thể truyền đến nhanh như vậy.
Hóa ra sau khi Lý Sát Nhĩ về nước, liền bẩm báo ý của triều Tống cho quốc vương của họ. Trên dưới Tây Hạ nhất trí cho rằng đây là một cơ hội tốt để độc lập, bởi vì Tống Kim vừa trải qua đại chiến, nguyên khí đều bị tổn thương nặng nề, rất khó khôi phục lại trong thời gian ngắn. Tây Hạ bọn họ tuy cũng xuất binh, nhưng chỉ là đánh một trận ngẫu nhiên, hoàn toàn không tổn thương gì, thực lực được bảo lưu một cách hoàn hảo.
Không chỉ như vậy, nước Kim bây giờ còn phải xử lý hai phiền phức là Cao Ly và Da Luật Đại Thạch, có thể nói là ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu lúc này không độc lập, một khi nước Kim từ từ hồi sức, thì càng khó để độc lập. Thêm vào đó nước Kim nhiều lần phái người tới hỏi tội, lại không thực hiện minh ước lúc trước, nắm toàn bộ nơi hiểm yếu chiến lược của Tây Hạ trong tay. Điều này khiến triều đình Tây Hạ cảm thấy nước Kim không mang ý tốt đối với bọn họ, nghi kỵ lẫn nhau như vậy, còn không bằng chọc thủng lớp cửa sổ này vậy.
Hơn nữa, độc lập còn có thể đạt được sự công nhận của Đại Tống, đây là chuyện Tây Hạ luôn hi vọng đạt được, bởi vì lúc trước Tống luôn muốn thôn tính Tây Hạ, đoạt lại mã trường, dẫn đến Tây Hạ chỉ có thể lựa chọn chính sách hai mặt gặp núi. Bây giờ triều đình Tống đã bày tỏ ám chỉ vô cùng rõ ràng, quốc vương Tây Hạ cảm thấy không có lý do gì lại ngăn cản Tây Hạ độc lập nữa.
Vì thế quốc vương Tây Hạ vừa ngầm liên hệ với Da Luật Đại Thạch, vừa phái người đến can thiệp Vân Châu, hi vọng nước Kim có thể thực hiện lời hứa lúc trước, trả lại đất đai cho Tây Hạ.
Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu vừa nghe thì giận đến suýt chút đem chém sứ giả. Lúc trước khi quân Tống đánh đến Vân Châu, nếu không phải các ngươi chỉ ra chút sức, Vân Châu của lão tử há sẽ để quân Tống cắt mất một phần chứ. Bây giờ ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ đã là vô cùng kiềm chế rồi, các ngươi lại còn mặt mũi tới hỏi ta đòi đất.
Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn giận dữ mắng mỏ thì đánh đuổi sứ giả Tây Hạ ra khỏi Vân Châu.
Trên dưới Tây Hạ đã dự đoán được từ sớm, thế là đợi sau khi sứ giả về nước, Tây Hạ lập tức xem đây là lý do, phê bình nước Kim không trọng chữ tín, không thực hiện lời hứa lúc trước, vậy thì thề ước lúc trước của hai nước cũng không thể giữ được, tuyên bố độc lập ra ngoài. Quốc vương Tây Hạ đội mũ, cởi bỏ bộ mặt dối trá kia, trở thành Hoàng đế đường đường chính chính.
Sau khi tin tức truyền đến triều Tống, tất cả đại thần trong triều đều chấn động, chỉ có ngoài trừ hai người là Lý kỳ và Triệu Giai, tin này đối với họ mà nói thật sự là một tin tức tốt cực kỳ. Nếu Cao Ly thành công nữa, thì nước Kim không nghi ngờ gì bị cô lập rồi, đối với nước Kim vừa lập quốc không bao lâu mà nói thật sự là hỏng bét rồi.
Bắc Tống Phong Lưu
Toát mồ hôi! Ta chẳng qua chỉ là ngẫm nghĩ, ngươi cần gì phải căng thẳng như vậy chứ, Lý Kỳ cười nói: - Đoàn sứ thần đã hiểu lầm, những gì các vị làm đã đủ rồi, là do chúng ta không ủng hộ đầy đủ cho các vị, ta cũng cảm thấy có lỗi về việc này, đồng thời chúng ta cũng cảm thấy vô cùng hài lòng đối với cố gắng gần đây của các vị.
Hóa ra là do ta quá lo lắng, Đoàn Thế Văn thở phào nhẹ nhõm, nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ có thể thông cảm một phần.
Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy không biết bước tiếp theo quốc vương các vị định làm thế nào?
Đoàn Thế Văn nhíu mày, có chút khó xử, thở dài nói: - Xu Mật Sứ, quốc vương chúng ta vô cùng thông cảm cho quý quốc, nhưng việc này e rằng không thể kéo dài thêm nữa, sợ rằng chậm trễ sẽ sinh biến nha. Nếu vẫn án binh bất động, quân đội mới được xây dựng e rằng sẽ lòng người dao động. Hơn nữa mấy năm trước, ba mươi bảy bộ đã từng làm phản một lần, tuy bây giờ đã bị trấn áp rồi, nhưng quan hệ giữa Cao thị và bọn họ vẫn vô cùng căng thẳng, thêm vào nội chiến mấy năm gần đây của Cao thị, quốc vương chúng ta cho rằng đây chính là cơ hội.
Nội chiến của Cao thị mà y nhắc đến, chính là cuộc tranh giành vị trí Tể tướng của Cao thị. Từ sau thời kỳ Đại Lý, vị trí Tể tướng này đều áp dụng chế độ thế tập, hơn nữa Đoàn thị chẳng qua là một con rối, vị trí Tể tướng này tương đương hoàng vị, đương nhiên sẽ dẫn đến tranh đoạt.
Từ sau khi Trung Quốc Công Cao Thái Minh đời thứ ba Đại Lý chết đi, đệ đệ của ông ta Cao Thái Vận cướp ngôi Tể tướng, nhưng mấy năm trước, nhi tử của Cao Thái Minh Cao Minh Thuận lại đoạt lại ngôi vị Tể tướng, cũng chính là Tể tướng hiện nay của Đại Lý.
Tuy rằng Cao Minh Thuận đoạt lại ngôi Tể tướng rồi, nhưng ông ta vẫn luôn dốc toàn lực củng cố địa vị của mình, chính sách của ông ta cũng là đối nội không đối ngoại, bởi vậy minh tranh ám đấu trong hệ phái nội bộ Cao thị vẫn chưa từng ngừng lại.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ngài nói rất có lý, việc này phải nhanh chóng tiến hành. Nhưng quốc vương các vị bây giờ vẫn đang ở Hoàng cung, có cách nào trốn thoát không?
- Việc này xin Xu Mật Sứ yên tâm, chúng ta đã sắp đặt rất nhiều, chỉ cần quý quốc gật đầu, quốc vương chúng ta lúc nào cũng có thể thoát thân.
Đoàn Thế Văn nói rồi lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo ra, chính là bản đồ Đại Lý bọn họ, bảy trên bàn trà, nói: - Bước đầu tiên Quốc vương chúng ta dự định đoạt lấy phủ Kiến Xương phía tây bắc Đại Lý ta. Phủ Kiến Xương này vừa hay tiếp giáp với quý quốc, hơn nữa ở đây còn là nơi lương thực dồi dào của Đại Lý ta, nếu có thể đoạt lấy nơi này làm đại bản doanh, nhất định sẽ làm ít được nhiều.
Lý Kỳ liếc nhìn, thấy phủ Kiến Xương này không chỉ tiếp giáp triều Tống, mà còn tiếp giáp Thổ Phiên, vừa hay là chính quyền Thổ Phiên mà phủ Kiến Xương tiếp giáp đã quy thuận Đại Tống khi Đồng Quán xuất binh ở địa khu Hà Hoàng lần trước. Hắn trầm tư thật lâu, mới gật đầu nói: - Chủ ý này của ngài không tệ. Vị trí của phủ Kiến Xương quan trọng như vậy, nhất định có trọng binh canh giữ, các vị có nắm chắc không?
Đoàn Thế Văn nói: - Bộ tộc phụ cận phủ Kiến Xương đều hướng về quốc vương chúng ta, chỉ có điều Cao thị cũng sắp xếp trọng binh canh gác ở biên giới với quý quốc và Thổ Phiên.
Nói tới đây, y lại liếc sang Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Ngài muốn chúng ta trực tiếp xuất binh?
Đoàn Thế Văn gật đầu.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Về điểm này ta đã nói rồi, vô cớ xuất binh nha. Nếu chúng ta trực tiếp xuất binh, chắc chắn sẽ khiến cho chúng ta và Đại Lý các vị xung đột chính diện, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng đồng minh của Đại Tống ta, chí ít trong giai đoạn đầu là như vậy, ta nghĩ Hoàng thượng không thể đồng ý đâu.
Đoàn Thế Văn nghe được thì trái tim lập tức rơi xuống. Binh tôm tướng cua bọn họ, thêm vào mấy bộ tộc, muốn đấu chính diện với quân chính quy của Đại Lý, thật sự rất quá sức. Nhưng nếu không đoạt được phủ Kiến Xương, thì chỉ có đoạt lấy Thạch Quận cũng tiếp giáp với Đại Tống, nhưng Thạch Quận cách đô phủ Đại Lý quá gần, hơn nữa cũng dựa vào Nam Ngô, vị trí địa lý càng trọng yếu hơn, không phải là lựa chọn sáng suốt.
Lý Kỳ nhìn thấy gương mặt đau khổ của Đoàn Thế Văn, nói: - Tuy Đại Tống chúng ta không thể trực tiếp xuất binh, nhưng có thể âm thầm ủng hộ các vị.
Đoàn Thế Văn vừa nghe thì hai mắt tràn trề hi vọng nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói:
- Chúng ta có thể âm thầm sử dụng binh lực Thổ Phiên để kéo binh lực phủ Kiến Xương đến biên giới, lại cho các vị vũ khí tiên tiến nhất, muốn đoạt được phủ Kiến Xương cũng không phải chuyện ngàn lẻ một đêm. Có điều các vị nhất định phải nhanh, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, chỉ cần các vị có thể đoạt được phủ Kiến Xương, vũ khí của chúng ta sẽ ào ào đổ vào không ngừng.
Đoàn Thế Văn vừa nghe, mừng rỡ không thôi, nói: - Như vậy quá tốt, quá tốt nha!
Lý Kỳ mỉm cười, lại nói: - Đúng rồi, quan hệ của Cao thị và Nam Ngô hiện giờ thế nào?
Đoàn Thế Văn ngẩn người, thở dài nói: - Quan hệ của bọn họ vẫn luôn tốt vô cùng, còn ngầm kết làm đồng minh, thật ra nguyên nhân bọn họ làm vậy chính là để chống lại quý quốc.
Không cần ngươi phải châm ngòi, việc này lão tử hiểu rất rõ. Lý Kỳ khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Đoàn Thế Văn cũng không biết Lý Kỳ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, lại thử dò xét nói: - Đến lúc đó nếu chúng ta thành công, Cao thị rất có thể sẽ thỉnh cầu Nam Ngô tương trợ.
- Cho nên các vị nhất định phải chuẩn bị mặt này cho thật tốt nha!
- Vậyvậy quý quốc thì sao?
Lý Kỳ không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: - Ngài yên tâm, chúng ta đã quyết định ủng hộ các vị, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cho phép tiền này trôi theo dòng nước. Ngài chỉ cần hiểu rõ một điểm là được, chính là việc quốc vương các vị cầm quyền đối với Đại Tống chúng ta mà nói có tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Câu nói này khiến Đoàn Thế Văn hoàn toàn yên lòng, liên tục gật đầu.
Lý Kỳ lại nói: - Còn đợt viện trợ thứ hai, thật ra ta đã chuẩn bị cũng khá rồi, thậm chí ta đã chuẩn bị xong cả lương thực rồi. Ta dự định vẫn để thương nhân vận chuyển vào trong tay các vị, nhưng ta sẽ chia thành mấy đợt. Các vị nhất định phải cẩn thận, lương thực này nếu bị người ta cướp được, thì chúng ta không còn lương thực dư thừa đâu.
Thật ra Lý Kỳ còn che giấu một chút, chính là Cấm quân tinh nhuệ nhất của triều Tống từ lâu đã đợi lệnh ở Giang Nam rồi.
Đoàn Thế Văn vui vẻ nói: - Việc này xin Xu Mật Sứ yên tâm, chúng ta đã sắp xếp thỏa đáng từ lâu.
Có nội ứng thật sự là khác biệt mà. Lý Kỳ gật đầu mỉm cười.
Đoàn Thế Văn và Lý Kỳ nói chuyện đến trời sáng, xác định lại một số chuyện chi tiết, thời gian được xác định vào tháng ba năm sau. Nghe nói hằng năm vào tháng này, Hoàng đế Đoàn thị đều xuất cung vào chùa, cầu phúc cho mùa vụ đầu xuân, hơn nữa vừa đi là đi một tháng, dù sao y cũng không làm gì cả, Đoàn Chính Nghiêm dự định thừa dịp này chạy thoát khỏi sự khống chế của Cao thị.
Còn chuyện Đoàn Chính Nghiêm làm sao thoát thân, Lý Kỳ thật sự là không thích nhúng tay, nhưng nói tới nói lui, ngay cả việc này các ngươi còn làm không được thì các ngươi còn gì đáng để ta tin tưởng chứ.
Thời gian vô cùng khẩn cấp nha!
Sau khi thương lượng ổn thỏa mọi việc, Đoàn Thế Văn liền vội vàng cho khoái mã chạy về Đại Lý, nói với Đoàn Chính Nghiêm mọi việc làm theo kế hoạch. Mà Lý Kỳ cũng viết một lá thư cho Nhạc Phi, bảo bọn họ triệu tập lương thực chuẩn bị trợ giúp Đoàn Chính Nghiêm. Chính vào lúc này, Triệu Giai cũng ban một Thánh chỉ, lệnh cho Chiết gia quân phụ trách chuyện bên phía Thổ Phiên.
Mà Đoàn Thế Văn trao đổi với Triệu Giai và Lý Kỳ xong, sau khi có được câu trả lời xác định hơn cũng vội vàng đứng dậy về nước.
Nhưng mà, vào ngày thứ ba sau khi Đoàn Thế Văn đi, phía tây truyền đến tin tức khiến người ta khiếp sợ.
Vào cuối tháng mười một, Tây Hạ chính thức tuyên bố độc lập ra ngoài.
Bởi vì Lý Kỳ từ sớm đã sắp xếp người ở Tây Hạ chờ tin tức, một khi Tây Hạ có bất kỳ hành động gì thì phải dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Đông Kinh, cho nên tin tức mới có thể truyền đến nhanh như vậy.
Hóa ra sau khi Lý Sát Nhĩ về nước, liền bẩm báo ý của triều Tống cho quốc vương của họ. Trên dưới Tây Hạ nhất trí cho rằng đây là một cơ hội tốt để độc lập, bởi vì Tống Kim vừa trải qua đại chiến, nguyên khí đều bị tổn thương nặng nề, rất khó khôi phục lại trong thời gian ngắn. Tây Hạ bọn họ tuy cũng xuất binh, nhưng chỉ là đánh một trận ngẫu nhiên, hoàn toàn không tổn thương gì, thực lực được bảo lưu một cách hoàn hảo.
Không chỉ như vậy, nước Kim bây giờ còn phải xử lý hai phiền phức là Cao Ly và Da Luật Đại Thạch, có thể nói là ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu lúc này không độc lập, một khi nước Kim từ từ hồi sức, thì càng khó để độc lập. Thêm vào đó nước Kim nhiều lần phái người tới hỏi tội, lại không thực hiện minh ước lúc trước, nắm toàn bộ nơi hiểm yếu chiến lược của Tây Hạ trong tay. Điều này khiến triều đình Tây Hạ cảm thấy nước Kim không mang ý tốt đối với bọn họ, nghi kỵ lẫn nhau như vậy, còn không bằng chọc thủng lớp cửa sổ này vậy.
Hơn nữa, độc lập còn có thể đạt được sự công nhận của Đại Tống, đây là chuyện Tây Hạ luôn hi vọng đạt được, bởi vì lúc trước Tống luôn muốn thôn tính Tây Hạ, đoạt lại mã trường, dẫn đến Tây Hạ chỉ có thể lựa chọn chính sách hai mặt gặp núi. Bây giờ triều đình Tống đã bày tỏ ám chỉ vô cùng rõ ràng, quốc vương Tây Hạ cảm thấy không có lý do gì lại ngăn cản Tây Hạ độc lập nữa.
Vì thế quốc vương Tây Hạ vừa ngầm liên hệ với Da Luật Đại Thạch, vừa phái người đến can thiệp Vân Châu, hi vọng nước Kim có thể thực hiện lời hứa lúc trước, trả lại đất đai cho Tây Hạ.
Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu vừa nghe thì giận đến suýt chút đem chém sứ giả. Lúc trước khi quân Tống đánh đến Vân Châu, nếu không phải các ngươi chỉ ra chút sức, Vân Châu của lão tử há sẽ để quân Tống cắt mất một phần chứ. Bây giờ ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ đã là vô cùng kiềm chế rồi, các ngươi lại còn mặt mũi tới hỏi ta đòi đất.
Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn giận dữ mắng mỏ thì đánh đuổi sứ giả Tây Hạ ra khỏi Vân Châu.
Trên dưới Tây Hạ đã dự đoán được từ sớm, thế là đợi sau khi sứ giả về nước, Tây Hạ lập tức xem đây là lý do, phê bình nước Kim không trọng chữ tín, không thực hiện lời hứa lúc trước, vậy thì thề ước lúc trước của hai nước cũng không thể giữ được, tuyên bố độc lập ra ngoài. Quốc vương Tây Hạ đội mũ, cởi bỏ bộ mặt dối trá kia, trở thành Hoàng đế đường đường chính chính.
Sau khi tin tức truyền đến triều Tống, tất cả đại thần trong triều đều chấn động, chỉ có ngoài trừ hai người là Lý kỳ và Triệu Giai, tin này đối với họ mà nói thật sự là một tin tức tốt cực kỳ. Nếu Cao Ly thành công nữa, thì nước Kim không nghi ngờ gì bị cô lập rồi, đối với nước Kim vừa lập quốc không bao lâu mà nói thật sự là hỏng bét rồi.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1376: Tây Hạ độc lập
10.0/10 từ 34 lượt.