Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1361: Buổi trình diễn (tam)
Kính thủy tinh?
Mọi người đều đặt dấu chấm hỏi!
Từ thủy tinh đã xuất hiện ở thời đại này, nhưng hơn phân nửa chỉ là ngọc lưu ly, không có quan hệ gì với gương, nhưng hiện giờ Lý Kỳ gọi cái này là kính thủy tinh, làm người ta cảm thấy tò mò.
Chỉ một lát sau, thấy bốn hạ nhân mang một đồ gì đó dài một thước, chiều dài nửa thước đi tới, thoạt nhìn khá là nặng, bởi vì cũng dùng vải đó chùm lên, cho nên trừ Lý Kỳ, không ai biết đây là vật gì.
Không thể không nói, mọi người ở đây rất ghét tấm vải đó, càng thêm ghét tấm vải đỏ của Lý Kỳ.
Nhử cũng là một loại nghệ thuật.
Lý Kỳ cũng không vội cho người xốc tấm vải đỏ lên, mà để bọn họ dìu dậy, nói: - Lão tử đã từng nói, tri nhân giả trí dã, tự tri giả minh dã, binh pháp cũng nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Không biết lượng sức mình chính là kẻ ngu.
Một câu nói kia như khiến mọi người lọt vào sương mù, đạo lý to lớn này có quan hệ gì với thủy tinh?
Lại nghe Lý Kỳ tiếp tục nói: - Về mấy câu nói đó, ta rất đồng ý, một người, mặc dù người đó là nông dân, người bán hàng rong bên đường, hay đại quan trong triều đình, đầu tiên nhất định phải hiểu được một việc, chính là bản thân, ngươi có thể đứng trước mặt người khác ẩn giấu ý đồ của mình, hoặc nói là ưu khuyết điểm, đây cũng là thủ đoạn để bảo vệ chính mình, mặc dù có câu, gọi là quân tử thẳng thắn vô tư, không giấu diếm người khác, nhưng nếu ngươi thật sự nói cho người khác biết, ngay cả chuyện khi nào ngươi và thê tử ngươi làm chuyện phòng the cũng nói, vậy thì không phải là quân tử, mà là kẻ ngu xuẩn.
Đám người Thái Kinh nghe xong buồn cười, tuy rằng lời này của Lý Kỳ rất thô tục, nhưng không phải là không có lý, quân tử thẳng thắn vô tư, cũng chỉ ở một mức độ, phạm vi nhất định, không phải là chuyện gì cũng đều nói.
Lý Kỳ lại nói: - Nhưng ngươi không thể giấu diếm chính bản thân mình. Ngươi nhất định phải hiểu được ưu điểm và khuyết điểm của bản thân mình, lừa dối mình chính là phương pháp gạt người ngu xuẩn nhất, hơn nữa người như thế không có gì đáng tin, hắn ngay cả mình cũng lừa, vậy còn hy vọng xa vời gì hắn đối đãi thật lòng với ngươi, cho nên hiểu rõ mình là một môn học vấn vô cùng quan trọng, không được bỏ qua, đây cũng là một phần tự tu dưỡng bản thân. Ta không tin, một người ngay cả bản thân mình cũng không biết sẽ có thành công, có là chuyện không thể nào. Vậy làm như thế nào để hiểu chính mình?
Cao Nha Nội đột nhiên nói: - Người nào mà ngay cả bản thân cũng không hiểu vậy?
Lý Kỳ cười nói: - Nha Nội, vậy ngươi có biết hay không thật ra ngươi có một số thứ khiếm nhã ở khóe mắt trái.
Cao Nha Nội vội vàng dùng tay sờ lên khóe mắt trái, y cực kì quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, bởi vì bất cứ lúc nào có thể phát hiện ra mục tiêu, nhưng không phát hiện ra thứ gì, vội nói: - Ngươi gạt ta, căn bản không có cái gì.
Lý Kỳ cười nói: - Ta lừa ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự hiểu bản thân mình, vậy ngươi hoàn toàn sẽ không bị ta lừa. Một người thành công, hắn đi ra ngoài, toàn thân trên dưới đều toát lên vẻ tự tin, bởi vì hắn hiểu rõ mỗi ưu điểm và khuyết điểm trên người mình. Hắn sẽ cố gắng thể hiện ưu điểm của mình ra, tránh đi khuyết điểm của mình trước mắt người khác, chúng ta nhất định phải hiểu chính bản thân mình, quan sát chính mình, đi khám phá mình. Như lúc này, ta cần đến một thứ có thể giúp mình hiểu bản thân. Thứ đồ này chính là thứ chúng ta dùng hàng ngày --- gương.
Trịnh Dật nghe xong không kiềm chế được vỗ tay, liên tục nói: - Xuất sắc! Rất xuất sắc! Trước đó y cũng không hiểu lời nói của Lý Kỳ có liên quan đến thủy tinh, cho đến khi nghe đến cuối cùng y mới hiểu được lời Lý Kỳ nói phía trước, đã đưa gương ra làm chứng minh tốt nhất. Mọi người khi soi gương, hoặc chính là soi cách ăn mặc, hoặc là thưởng thức dung mạo của chính mình, thỉnh thoảng sẽ vì dung mạo của mình thay đổi mà cảm thấy rất sâu, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ gương sẽ mang tới cho họ cảm xúc, càng không nghĩ tới mặt trên những đạo lý mà Lý Kỳ đã nói.
Y vỗ tay trước tiên, những người còn lại cũng vỗ tay.
Cao Cầu quay đầu đi, nhỏ giọng nói với Thái Kinh: - Tiểu tử này thật sự rất biết cách ăn nói!
Thái Kinh nói: - Mới chỉ bắt đầu thôi, nghe nói phía sau còn xuất sắc hơn.
- Vậy sao?
Thái Kinh gật đầu.
Cùng lúc với tiếng vỗ tay, mọi người cũng không khỏi sinh nghi, gương này những người khách quý bọn họ đều dùng, không phải là đồ ly kỳ gì, tuy rằng có ý nghĩa thuyết minh hoàn mĩ chiếc gương, nhưng cũng không thuyết mình chỗ tuyệt diệu của chiếc gương.
Nhưng Lý Kỳ rất nhanh đã cho bọn họ đáp án, hắn đi lại vài bước, tiếp tục nói: - Như vậy có thể thấy được, một tấm gương tốt, đều có trợ giúp to lớn đối với chúng ta. Hiện tại chúng ta dùng đều là gương đồng, nói thật, ta rất không hài lòng với gương đồng, ta không nói đến mơ hồ không rõ ràng, chỉ nói nó không thể làm cho chúng ta nhìn thấy màu da của chính mình, đây là tử tội, một người ngay cả màu da cũng không nhìn thấy rõ ràng, vậy có thể hiểu chính mình sao? Tuyệt đối không thể. Cho nên lúc ấy ta liền quyết định, nhất định phải làm ra một tấm gương có thể nhìn thấy mặt mình hoàn toàn, không chỉ riêng ta, mỗi người đều đáng có được. Hiện giờ, rốt cuộc ta cũng tạo ra được, chính là gương thủy tinh.
Hắn nói xong duỗi tay sang bên cạnh, sau đó lập tức xốc vải đỏ xuống, ánh mắt trong phút chốc bắn về một chỗ.
Tiếng thán phục cùng lúc vang lên.
Lý Kỳ thấy Cao Nha Nội và mấy tên ngốc chuẩn bị xông lên, vội nói: - Các vị không cần gấp, ta sẽ đưa một tấm gương thủy tinh đến trước mặt cho các vị thưởng thức.
Tiểu tử Hồng Thiên Cửu sau khi nghe xong, mới thu lại tiếng bước chân.
Lý Kỳ vừa dứt lời, bốn hạ nhân trên đài, hai người nâng hai bên sườn của chiếc gương, hai người kia đỡ phía sau, cẩn thận đi xuống.
Gương thủy tinh được bê xuống, quá sức tưởng tượng, khách quý đều bật dậy đón chào, nhưng khi họ đến trước gương, hoảng sợ đều khôn nói ra lời, có vài người còn cho rằng mình nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa bị dọa cho bất tỉnh, có thể nói là một loại sợ hãi rõ ràng.
Sự xuất hiện của thủy tinh, đại biểu cho thế giới này sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.
Thái Kinh nhìn người giống mình như đúc trong gương, quả thật không thể tin nổi mắt của mình, đương nhiên lão cũng có lý do, bởi vì mắt lão vốn đã mờ rồi, còn không kìm lòng nổi dí sát mặt vào, cẩn thận quan sát mặt mình, nhưng nhìn thấy đều là nếp nhăn và làn da đồi mồi, trong lòng lão rất hận. Nếu cái gương này xuất hiện sớm hơn vài thập niên, thật là tốt biết bao, lão có thể nhìn dung mạo tuấn nhã của chính mình.
Khi Thái Kinh còn đang thương cảm, thì thấy trong gương có thêm hai cái đầu, làm lão sợ tới mức lảo đảo vài bước.
- Thái bá bá, ông không sao chứ?
Cao Nha Nội phía sau vội vàng đỡ lấy Thái Kinh, hai người này đương nhiên là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu, hai người bọn họ làm sao kiềm chế được, trực tiếp nhảy từ hàng thứ ba tới hàng thứ nhất.
- Hai người các ngươi hù chết lão phu rồi.
Thái Kinh thấy rõ người phía sau là Cao Nha Nội, liên tục vỗ ngực.
Cao Nha Nội lười nói nhiều với Thái Kinh. Tiện tay ném Thái Kinh cho Thái Dũng, sau đó cùng Hồng Thiên Cửu nhào tới.
Cao Nha Nội một tay vuốt ve hoa hồng trên tóc mai, làm ra tư thế lẳng lơ, khóe miệng trái thường lộ ra nụ cười dâm đãng, dường như cảm thấy nụ cười này quá khó coi, y lại đổi sang bên phải, nhưng vẫn có đủ dâm đãng. Nói tóm lại, mặt của soái ca đều yêu, dường như bị chính vẻ đẹp trai của mình làm hôn mê bất tỉnh.
- Gương thủy tinh này thật sự quá thần kỳ, làm cho người ta kinh ngạc.
Hồng Thiên Cửu ngược lại không để ý đến vẻ ngoài của mình, dù sao y cũng xấu. Cũng không sợ không tìm thấy vợ, nhưng y vô cùng có hứng thú với gương thủy tinh này, thường lấy tay sờ sờ, thường đong đưa cái mông.
Đang lúc Cao Nha Nội trầm mê bộ dáng anh tuấn của mình, phía sau xuất hiện một cái mặt đến, ba đường trên trán xám xịt, dù là gương đồng cũng thấy rõ ràng.
- Phụ --- phụ thân.
Cao Nha Nội thấy khuôn mặt đen ở trong gương, Sợ tới mức sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt, trước gương thủy tinh, hoàn toàn bộc lộ hết.
Khuôn mặt đen này chính là của Cầu ca.
- Bốp bốp!
Cao Cầu thật sự nhịn không được, thưởng cho mỗi tên ngốc một cái cốc đầu ngay tại chỗ, giọng nói trầm thấp quát:
- Cút.
Hai tên ngốc Cao, Hồng làm sao còn dám lên tiếng, chàng chường rời đi.
- Hai tên tiểu tử này, thật sự làm tức chết ta --- a? Đây đây là ta sao?
Lý Kỳ đứng trên đài nhìn vẻ mặt quẫn bách của Cao Cầu, cúi đầu không ngừng cười trộm.
Vài hạ nhân bê gương vòng qua khách quý một vòng, để mỗi người được nhìn mặt mình một lần.
Chỉ thấy các vẻ mặt kinh ngạc, hiện lên trong gương thủy tinh.
Một vòng này, hồn của mọi người đều bị đưa đi mất, bọn họ hiện giờ hi vọng nhất chính là có một tấm gương thủy tinh, không có thứ khác.
Không ít nhân vật thổ hào có số má gào thét muốn mua một tấm gương thủy tinh, về phần giá cả, họ đều cảm thấy nói đến tiền là vũ nhục gương thủy tinh.
Lý Kỳ cười nói: - Các vị đừng nóng vội, đừng nóng vội, kỳ thật gương thủy tinh này còn trong quá trình nghiên chế, còn chưa hoàn thiện, hiện giờ một người nhìn thấy tấm gương này, một khi nhìn lâu, sẽ cảm thấy mơ hồ. Tuy nhiên mọi người xin hãy yên tâm, không đến bao lâu nữa, mọi người có thể mua gương thủy tinh này về nhà.
Kỳ thật gương thủy tinh này dùng phương pháp cổ xưa nhất, chính là mài miếng kim loại đến bằng phẳng sáng bóng, sau đó hợp lại với thủy tinh, chế thành gương thủy tinh. Khi vừa mới làm xong quả thật không tệ, nhẵn bóng soi được người. Nhưng không bao lâu, hình ảnh trong gương trở nên mơ hồ không rõ, là do hơi nước và không khí chui vào khe hở giữa kim loại và thủy tinh, miếng kim loại bị o xy hóa rồi.
Nhóm khách quý nghe xong vô cùng thất vọng.
Cao Nha Nội vội la lên: - Còn cần hoàn thiện cái gì, ta thấy không cần, ta đã rất hài lòng, cho dù là chỉ nhìn thấy một ngày ta cũng thấy đủ rồi.
Lý Kỳ cười nói: - Túy Tiên Cư chúng ta vẫn luôn theo đuổi con đường hoàn mĩ, nếu chúng ta biết gương thủy tinh có một thiếu sót lớn như vậy, lại làm như không thấy, bán cho khách hàng, đây là một loại lừa gạt, nếu như vậy, chúng ta không còn mặt mũi nào tiếp tục làm. Ta tin rằng mọi người đều hy vọng có được một tấm gương thủy tinh hoàn mĩ nhất, cho nên, kính xin các vị cho ta một ít thời gian.
Mọi người nghe xong, tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng cũng hiểu được Lý Kỳ nói rất có lý.
Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên lại nói: - Phải hiểu rõ chính mình, chỉ dựa vào gương cũng không được, nhất định phải giữ được đôi mắt khỏe mạnh.
---------oOo----------
Bắc Tống Phong Lưu
Mọi người đều đặt dấu chấm hỏi!
Từ thủy tinh đã xuất hiện ở thời đại này, nhưng hơn phân nửa chỉ là ngọc lưu ly, không có quan hệ gì với gương, nhưng hiện giờ Lý Kỳ gọi cái này là kính thủy tinh, làm người ta cảm thấy tò mò.
Chỉ một lát sau, thấy bốn hạ nhân mang một đồ gì đó dài một thước, chiều dài nửa thước đi tới, thoạt nhìn khá là nặng, bởi vì cũng dùng vải đó chùm lên, cho nên trừ Lý Kỳ, không ai biết đây là vật gì.
Không thể không nói, mọi người ở đây rất ghét tấm vải đó, càng thêm ghét tấm vải đỏ của Lý Kỳ.
Nhử cũng là một loại nghệ thuật.
Lý Kỳ cũng không vội cho người xốc tấm vải đỏ lên, mà để bọn họ dìu dậy, nói: - Lão tử đã từng nói, tri nhân giả trí dã, tự tri giả minh dã, binh pháp cũng nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Không biết lượng sức mình chính là kẻ ngu.
Một câu nói kia như khiến mọi người lọt vào sương mù, đạo lý to lớn này có quan hệ gì với thủy tinh?
Lại nghe Lý Kỳ tiếp tục nói: - Về mấy câu nói đó, ta rất đồng ý, một người, mặc dù người đó là nông dân, người bán hàng rong bên đường, hay đại quan trong triều đình, đầu tiên nhất định phải hiểu được một việc, chính là bản thân, ngươi có thể đứng trước mặt người khác ẩn giấu ý đồ của mình, hoặc nói là ưu khuyết điểm, đây cũng là thủ đoạn để bảo vệ chính mình, mặc dù có câu, gọi là quân tử thẳng thắn vô tư, không giấu diếm người khác, nhưng nếu ngươi thật sự nói cho người khác biết, ngay cả chuyện khi nào ngươi và thê tử ngươi làm chuyện phòng the cũng nói, vậy thì không phải là quân tử, mà là kẻ ngu xuẩn.
Đám người Thái Kinh nghe xong buồn cười, tuy rằng lời này của Lý Kỳ rất thô tục, nhưng không phải là không có lý, quân tử thẳng thắn vô tư, cũng chỉ ở một mức độ, phạm vi nhất định, không phải là chuyện gì cũng đều nói.
Lý Kỳ lại nói: - Nhưng ngươi không thể giấu diếm chính bản thân mình. Ngươi nhất định phải hiểu được ưu điểm và khuyết điểm của bản thân mình, lừa dối mình chính là phương pháp gạt người ngu xuẩn nhất, hơn nữa người như thế không có gì đáng tin, hắn ngay cả mình cũng lừa, vậy còn hy vọng xa vời gì hắn đối đãi thật lòng với ngươi, cho nên hiểu rõ mình là một môn học vấn vô cùng quan trọng, không được bỏ qua, đây cũng là một phần tự tu dưỡng bản thân. Ta không tin, một người ngay cả bản thân mình cũng không biết sẽ có thành công, có là chuyện không thể nào. Vậy làm như thế nào để hiểu chính mình?
Cao Nha Nội đột nhiên nói: - Người nào mà ngay cả bản thân cũng không hiểu vậy?
Lý Kỳ cười nói: - Nha Nội, vậy ngươi có biết hay không thật ra ngươi có một số thứ khiếm nhã ở khóe mắt trái.
Cao Nha Nội vội vàng dùng tay sờ lên khóe mắt trái, y cực kì quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, bởi vì bất cứ lúc nào có thể phát hiện ra mục tiêu, nhưng không phát hiện ra thứ gì, vội nói: - Ngươi gạt ta, căn bản không có cái gì.
Lý Kỳ cười nói: - Ta lừa ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự hiểu bản thân mình, vậy ngươi hoàn toàn sẽ không bị ta lừa. Một người thành công, hắn đi ra ngoài, toàn thân trên dưới đều toát lên vẻ tự tin, bởi vì hắn hiểu rõ mỗi ưu điểm và khuyết điểm trên người mình. Hắn sẽ cố gắng thể hiện ưu điểm của mình ra, tránh đi khuyết điểm của mình trước mắt người khác, chúng ta nhất định phải hiểu chính bản thân mình, quan sát chính mình, đi khám phá mình. Như lúc này, ta cần đến một thứ có thể giúp mình hiểu bản thân. Thứ đồ này chính là thứ chúng ta dùng hàng ngày --- gương.
Trịnh Dật nghe xong không kiềm chế được vỗ tay, liên tục nói: - Xuất sắc! Rất xuất sắc! Trước đó y cũng không hiểu lời nói của Lý Kỳ có liên quan đến thủy tinh, cho đến khi nghe đến cuối cùng y mới hiểu được lời Lý Kỳ nói phía trước, đã đưa gương ra làm chứng minh tốt nhất. Mọi người khi soi gương, hoặc chính là soi cách ăn mặc, hoặc là thưởng thức dung mạo của chính mình, thỉnh thoảng sẽ vì dung mạo của mình thay đổi mà cảm thấy rất sâu, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ gương sẽ mang tới cho họ cảm xúc, càng không nghĩ tới mặt trên những đạo lý mà Lý Kỳ đã nói.
Y vỗ tay trước tiên, những người còn lại cũng vỗ tay.
Cao Cầu quay đầu đi, nhỏ giọng nói với Thái Kinh: - Tiểu tử này thật sự rất biết cách ăn nói!
Thái Kinh nói: - Mới chỉ bắt đầu thôi, nghe nói phía sau còn xuất sắc hơn.
- Vậy sao?
Thái Kinh gật đầu.
Cùng lúc với tiếng vỗ tay, mọi người cũng không khỏi sinh nghi, gương này những người khách quý bọn họ đều dùng, không phải là đồ ly kỳ gì, tuy rằng có ý nghĩa thuyết minh hoàn mĩ chiếc gương, nhưng cũng không thuyết mình chỗ tuyệt diệu của chiếc gương.
Nhưng Lý Kỳ rất nhanh đã cho bọn họ đáp án, hắn đi lại vài bước, tiếp tục nói: - Như vậy có thể thấy được, một tấm gương tốt, đều có trợ giúp to lớn đối với chúng ta. Hiện tại chúng ta dùng đều là gương đồng, nói thật, ta rất không hài lòng với gương đồng, ta không nói đến mơ hồ không rõ ràng, chỉ nói nó không thể làm cho chúng ta nhìn thấy màu da của chính mình, đây là tử tội, một người ngay cả màu da cũng không nhìn thấy rõ ràng, vậy có thể hiểu chính mình sao? Tuyệt đối không thể. Cho nên lúc ấy ta liền quyết định, nhất định phải làm ra một tấm gương có thể nhìn thấy mặt mình hoàn toàn, không chỉ riêng ta, mỗi người đều đáng có được. Hiện giờ, rốt cuộc ta cũng tạo ra được, chính là gương thủy tinh.
Hắn nói xong duỗi tay sang bên cạnh, sau đó lập tức xốc vải đỏ xuống, ánh mắt trong phút chốc bắn về một chỗ.
Tiếng thán phục cùng lúc vang lên.
Lý Kỳ thấy Cao Nha Nội và mấy tên ngốc chuẩn bị xông lên, vội nói: - Các vị không cần gấp, ta sẽ đưa một tấm gương thủy tinh đến trước mặt cho các vị thưởng thức.
Tiểu tử Hồng Thiên Cửu sau khi nghe xong, mới thu lại tiếng bước chân.
Lý Kỳ vừa dứt lời, bốn hạ nhân trên đài, hai người nâng hai bên sườn của chiếc gương, hai người kia đỡ phía sau, cẩn thận đi xuống.
Gương thủy tinh được bê xuống, quá sức tưởng tượng, khách quý đều bật dậy đón chào, nhưng khi họ đến trước gương, hoảng sợ đều khôn nói ra lời, có vài người còn cho rằng mình nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa bị dọa cho bất tỉnh, có thể nói là một loại sợ hãi rõ ràng.
Sự xuất hiện của thủy tinh, đại biểu cho thế giới này sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.
Thái Kinh nhìn người giống mình như đúc trong gương, quả thật không thể tin nổi mắt của mình, đương nhiên lão cũng có lý do, bởi vì mắt lão vốn đã mờ rồi, còn không kìm lòng nổi dí sát mặt vào, cẩn thận quan sát mặt mình, nhưng nhìn thấy đều là nếp nhăn và làn da đồi mồi, trong lòng lão rất hận. Nếu cái gương này xuất hiện sớm hơn vài thập niên, thật là tốt biết bao, lão có thể nhìn dung mạo tuấn nhã của chính mình.
Khi Thái Kinh còn đang thương cảm, thì thấy trong gương có thêm hai cái đầu, làm lão sợ tới mức lảo đảo vài bước.
- Thái bá bá, ông không sao chứ?
Cao Nha Nội phía sau vội vàng đỡ lấy Thái Kinh, hai người này đương nhiên là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu, hai người bọn họ làm sao kiềm chế được, trực tiếp nhảy từ hàng thứ ba tới hàng thứ nhất.
- Hai người các ngươi hù chết lão phu rồi.
Thái Kinh thấy rõ người phía sau là Cao Nha Nội, liên tục vỗ ngực.
Cao Nha Nội lười nói nhiều với Thái Kinh. Tiện tay ném Thái Kinh cho Thái Dũng, sau đó cùng Hồng Thiên Cửu nhào tới.
Cao Nha Nội một tay vuốt ve hoa hồng trên tóc mai, làm ra tư thế lẳng lơ, khóe miệng trái thường lộ ra nụ cười dâm đãng, dường như cảm thấy nụ cười này quá khó coi, y lại đổi sang bên phải, nhưng vẫn có đủ dâm đãng. Nói tóm lại, mặt của soái ca đều yêu, dường như bị chính vẻ đẹp trai của mình làm hôn mê bất tỉnh.
- Gương thủy tinh này thật sự quá thần kỳ, làm cho người ta kinh ngạc.
Hồng Thiên Cửu ngược lại không để ý đến vẻ ngoài của mình, dù sao y cũng xấu. Cũng không sợ không tìm thấy vợ, nhưng y vô cùng có hứng thú với gương thủy tinh này, thường lấy tay sờ sờ, thường đong đưa cái mông.
Đang lúc Cao Nha Nội trầm mê bộ dáng anh tuấn của mình, phía sau xuất hiện một cái mặt đến, ba đường trên trán xám xịt, dù là gương đồng cũng thấy rõ ràng.
- Phụ --- phụ thân.
Cao Nha Nội thấy khuôn mặt đen ở trong gương, Sợ tới mức sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt, trước gương thủy tinh, hoàn toàn bộc lộ hết.
Khuôn mặt đen này chính là của Cầu ca.
- Bốp bốp!
Cao Cầu thật sự nhịn không được, thưởng cho mỗi tên ngốc một cái cốc đầu ngay tại chỗ, giọng nói trầm thấp quát:
- Cút.
Hai tên ngốc Cao, Hồng làm sao còn dám lên tiếng, chàng chường rời đi.
- Hai tên tiểu tử này, thật sự làm tức chết ta --- a? Đây đây là ta sao?
Lý Kỳ đứng trên đài nhìn vẻ mặt quẫn bách của Cao Cầu, cúi đầu không ngừng cười trộm.
Vài hạ nhân bê gương vòng qua khách quý một vòng, để mỗi người được nhìn mặt mình một lần.
Chỉ thấy các vẻ mặt kinh ngạc, hiện lên trong gương thủy tinh.
Một vòng này, hồn của mọi người đều bị đưa đi mất, bọn họ hiện giờ hi vọng nhất chính là có một tấm gương thủy tinh, không có thứ khác.
Không ít nhân vật thổ hào có số má gào thét muốn mua một tấm gương thủy tinh, về phần giá cả, họ đều cảm thấy nói đến tiền là vũ nhục gương thủy tinh.
Lý Kỳ cười nói: - Các vị đừng nóng vội, đừng nóng vội, kỳ thật gương thủy tinh này còn trong quá trình nghiên chế, còn chưa hoàn thiện, hiện giờ một người nhìn thấy tấm gương này, một khi nhìn lâu, sẽ cảm thấy mơ hồ. Tuy nhiên mọi người xin hãy yên tâm, không đến bao lâu nữa, mọi người có thể mua gương thủy tinh này về nhà.
Kỳ thật gương thủy tinh này dùng phương pháp cổ xưa nhất, chính là mài miếng kim loại đến bằng phẳng sáng bóng, sau đó hợp lại với thủy tinh, chế thành gương thủy tinh. Khi vừa mới làm xong quả thật không tệ, nhẵn bóng soi được người. Nhưng không bao lâu, hình ảnh trong gương trở nên mơ hồ không rõ, là do hơi nước và không khí chui vào khe hở giữa kim loại và thủy tinh, miếng kim loại bị o xy hóa rồi.
Nhóm khách quý nghe xong vô cùng thất vọng.
Cao Nha Nội vội la lên: - Còn cần hoàn thiện cái gì, ta thấy không cần, ta đã rất hài lòng, cho dù là chỉ nhìn thấy một ngày ta cũng thấy đủ rồi.
Lý Kỳ cười nói: - Túy Tiên Cư chúng ta vẫn luôn theo đuổi con đường hoàn mĩ, nếu chúng ta biết gương thủy tinh có một thiếu sót lớn như vậy, lại làm như không thấy, bán cho khách hàng, đây là một loại lừa gạt, nếu như vậy, chúng ta không còn mặt mũi nào tiếp tục làm. Ta tin rằng mọi người đều hy vọng có được một tấm gương thủy tinh hoàn mĩ nhất, cho nên, kính xin các vị cho ta một ít thời gian.
Mọi người nghe xong, tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng cũng hiểu được Lý Kỳ nói rất có lý.
Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên lại nói: - Phải hiểu rõ chính mình, chỉ dựa vào gương cũng không được, nhất định phải giữ được đôi mắt khỏe mạnh.
---------oOo----------
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1361: Buổi trình diễn (tam)
10.0/10 từ 34 lượt.