Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1293-2: Sau này còn gặp lại (2)
Về điểm này Lý Kỳ cũng rất tin tưởng, hắn biết con người của Triệu Giai cực kỳ kiêu ngạo, lúc trước Triệu Giai đã đồng ý với hắn, như vậy dù phiền toái như thế nào, Triệu Giai nhất định sẽ nhất định thực hiện lời hứa của mình, nhưng không có nghĩa là Triệu Giai thật sự tình nguyện làm như vậy. Nói: - Đây là Hoàng thượng bảo cô nói với ta sao?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Hoàng thượng mặc dù không nói một chữ, nhưng ta cho rằng, y đã nói chuyện phong hưu thư cho ta biết, vậy thì chắc chắn muốn ta khuyên bảo ngươi. Tuy nhiên, y mặc dù không làm như vậy, ta cũng sẽ nói lời này, bởi vì giữ lại Bạch gia ở kinh thành, đối với mọi người không phải là chuyện tốt, ngươi thường nói lấy lợi ích làm đầu, nên biết phải làm sao. Hiện tại vẫn còn kịp, những người ở vị trí này như ngươi, vì chức quan mà giết vợ thí tốt cũng là chuyện rất bình thường, nếu Bạch nương tử không muốn rời khỏi Bạch gia, ngươi nên nhẫn tâm buông nàng ra.
Lý Kỳ cười lắc đầu, nói: - Cô cho rằng ta đang hỏi lợi hại trong chuyện này?
Triệu Tinh Yến cau mày nói: - Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đương nhiên không phải. Lý Kỳ nói: - Ta chẳng qua muốn cô giúp phân tích suy nghĩ của Thất Nương, ta dù sao cũng là người trong cuộc, cũng không hiểu lắm chuyện trong gia tộc, rất khó nhìn thấu triệt mọi việc, nhưng cô thì khác, cô có thể thấy những thứ ta không thể.
Triệu Tinh Yến nói: - Vậy ngươi định làm gì?
Lý Kỳ cười khổ nói: - Kỳ thật ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng là vì bảo vệ Thất Nương, còn có chính ta, điểm này chưa từng thay đổi, bây giờ, hay tương lai cũng thế. Muốn ta vứt bỏ Bạch gia, ta thật sự làm không được, nếu ta làm người như thế, ta cũng sẽ không thành công.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Lời này sao nói vậy? Lý Kỳ nói: - Cô có nghĩ tới không, vì sao ta lúc đầu có thể giấu diếm được mọi người? Chẳng lẽ do ta nói dối giống thật quá sao? Thật ra căn bản không phải do lời nói dối của ta không có chỗ hở, mà không phần lớn thời gian, ta đều trả giá bằng thật tâm thật ý, ta lấy ra cũng là bạc trắng.
- Mượn Thái thái sư và Cao thái úy mà nói, hai người bọn họ thông minh cỡ nào, cô hẳn còn rõ hơn so với ta, muốn lừa gạt bọn họ, là chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu lúc trước không phải ta đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì bọn họ bày mưu tính kế, giúp bọn họ giải quyết khó khăn, mà chỉ là muốn lợi dụng vị trí của bọn họ, làm sao có thể khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác với ta, như vậy kế hoạch của ta căn bản sẽ không thành công, ta sẽ không đứng ở chỗ này. Lúc ấy ngoại trừ những người Vương Phủ, mỗi một đồng minh ta đều thật tâm, cho dù là Lương Sư Thành. Ta đều nghiêm túc giúp y nghĩ biện pháp kiếm tiền, chứ không phải qua loa cho xong, mặc dù ta biết rằng tương lai ta nhất định phải giết y.
Ngừng lại một chút, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào Triệu Tinh Yến, nói:
- Còn cô nữa, nếu không có ta lúc đầu cảm kích cô từng giúp đỡ ta, một khi kế hoạch của ta xác định, ta căn bản sẽ không để cho cô bất kỳ cơ hội nào để xuất thủ, ta sẽ đuổi tận giết tuyệt với cô. Nếu ta làm như vậy, đêm hôm đó ta sẽ thua hoàn toàn, còn có đám người Nhạc Phi, Chủng Sư Đạo cũng đều như thế. Bởi vậy có thể thấy được, cái mà cô gọi là nhược điểm trí mạng kia, hoàn toàn chính là mấu chốt thành công của ta.
Chẳng lẽ thật sự là mình sai rồi sao? Triệu Tinh Yến không phủ nhận điểm này, bởi vì sự thật đã xảy ra trước mắt, nàng căn bản không thể nào phản bác, nói: - Chẳng lẽ, ngươi trước đó chưa từng nghĩ đến chuyện Bạch gia?
- Dĩ nhiên đã từng nghĩ. Nhưng chuyện này căn bản là khó giải thích. Trước đây khi ta chưa đến, Bạch Thì Trung đã là người của Thái tử rồi, hơn nữa quan hệ vô cùng mật thiết, nếu ta muốn kế hoạch của ta thành công, vậy thì Bạch gia sẽ phải chịu thương tổn rất lớn, không thể nào toàn vẹn được đôi bên, ta nghĩ vậy. Chỉ có thể bù lại. Nếu cô hỏi ta có hối hận không, tuyệt đối không hối hận tất cả những gì ta đã làm, ta cũng sẽ gánh vác hết tất cả hậu quả.
- Vậy ngươi chuẩn bị thế nào để gánh vác hậu quả này?
Lý Kỳ nói: - Để Thất Nương đảm nhiệm chức Kinh tế sử.
Triệu Tinh Yến trợn tròn hai mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục được bình tĩnh như trước: - Đây chính là hạ sách. Bạch gia nếu muốn mượn chuyện này thoát khỏi ánh sáng của Phụ Thành Vương, vậy thì khó hơn lên trời. Hơn nữa điều này cũng biểu thị, ngươi vĩnh viễn đưa Bạch gia lên phía trước, rốt cuộc không đặt được xuống, ngươi thật sự đã nghĩ thông suốt.
- Ta nói rồi ta nguyện ý gánh vác tất cả hậu quả. Mỗi một việc ta làm có thể không chính xác, nhưng ta cũng không hối hận chuyện ta đã làm, ta không làm chuyện thua lỗ giống như buôn bán, ồ, ngoại trừ uống say ra.
Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: - Ta muốn nói cũng đã nói tất cả, có lẽ ngươi nói đúng, nhưng kết quả như thế nào, ai cũng biết. Tuy nhiên còn một chuyện, tuy rằng ngươi có thể đã chú ý tới, nhưng trước khi ta đi, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một chút.
Lý Kỳ cười cười, phá vỡ không khí nặng nề, nói: - Cô cũng biết, ta rất thích nghe lời vàng ngọc của cô.
- Vậy sao? Ta đây thật ra cũng không phát hiện, nhưng chẳng qua biến ta thành phụ tá không cần lương bổng mà thôi, hơn nữa còn thường xuyên không nghe lời phụ tá ta đây khuyên bảo.
- Oa! Ta có lợi thế vậy sao. Lý Kỳ không phục nói: - Vậy ta có thể ứng trước mười năm lương bổng trong tương lai của cô, cô ở lại làm của ta phụ tá đi.
- Ngươi nghĩ cũng hay ho nhỉ, sao trước đây không tính như vậy?
Lý Kỳ sửng sốt, ha ha nói: - May mắn cô không mở tửu lâu, nếu không ta còn phiền nữa.
Triệu Tinh Yến mím môi cười, chợt lại nghiêm mặt nói: - Ngươi đã nghĩ tới phải tránh một số việc chưa?
- Ví dụ?
- Công cao lấn chủ.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Ta biết ngay cô muốn nói cái này.
Triệu Tinh Yến ồ một tiếng, nói: - Nghe giọng điệu lần này của ngươi, có vẻ đã có sự phòng rồi.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ta có biểu hiện ra ý tứ này sao? Cô hù ta à?
Triệu Tinh Yến biết Lý Kỳ nếu không nói, nàng nhất định sẽ không cởi bỏ được, đơn giản nói: - Mới vừa rồi đã nói, chúng ta lần này phải nói chuyện công bằng, hơn nữa chuyện này cũng không dính tới người khác, ngươi không nên nói hai lời.
Đổ mồ hôi! Vòng nửa ngày, vẫn bị nàng ta tóm lại, thôi, đã được lợi từ nàng nhiều như vậy, vậy cho nàng một lần đi. Lý Kỳ nói: - Cô đoán.
- Ngươi coi đây là công bằng? Triệu Tinh Yến đợi một lúc lâu mới có được câu nói như vậy, thật muốn bóp chết Lý Kỳ.
Lý Kỳ ha hả nói: - Không phải, hai chữ này ẩn chứa một tin tức vô cùng quan trọng. Đúng là ta đã có dự phòng rồi, chẳng qua là ta luyển tiếc cô, muốn cùng cô đi thêm một quãng đường mà thôi, hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.
- Vô sỉ!
- Cảm ơn khen ngợi.
Triệu Tinh Yến đỏ mặt lườm hắn một cái, lại trầm ngâm, xem ra thật sự hắn đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng đã sớm lên kế hoạch rồi, vậy thì đến tột cùng là gì chứ? Chẳng lẽ --- một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên cười, nói: - Ta nghĩ ta biết rồi.
- Thật hay giả?
Lý Kỳ buồn bực nói: - Cô có thể đoán ra, không phải là thầy bói trong truyền thuyết chứ?
- So với ngươi, khôn vặt của ta cũng không tính là gì. Vẻ mặt Triệu Tinh Yến lập tức thoải mái hơn rất nhiều, nói: - Được rồi, ngươi trở về đi, ta phải đi rồi.
Lý Kỳ ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ đau thương, há miệng, một lúc lâu sau, mới nói: - Cô định đi đâu? Công bằng đấy.
- Ngươi đoán!
Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Cô đây chính là ăn gian, ai có thể đoán ra được. Đừng đùa, có lẽ không lâu nữa, ta sẽ đến Giang Nam, đến lúc đó nhất định cô phải làm phụ tá của ta.
Triệu Tinh Yến chần chờ một lát, nói: - Hàng Châu.
- Không lừa ta chứ?
- Nếu ngươi không tin ta, dù ta nói chỗ nào, ngươi cũng không tin.
- Điều này cũng đúng, ta đến lúc đó làm sao có thể tìm được cô?
- Ta sẽ tới tìm ngươi.
- Này! Cô đừng cho ta leo cây --- à, chính là đừng gạt ta.
- Ừ, thời gian không còn sớm, ngươi về đi.
- Đợi --- đợi đã, câu hỏi cuối cùng?
- Còn gì nữa?
Lý Kỳ do dự một lát, mới đỏ mặt nói: - Lần này cô rời khỏi, cũng giống như Thất Nương?
Triệu Tinh Yến ngẩn ra, trên mặt đỏ ửng, nói:
- Ngươi quá coi trọng mình rồi, ya ----.
Nói xong, nàng vung roi ngựa lên, phóng ngựa chạy nhanh.
Lý Kỳ vội hét lên: - Cô tốt xấu gì cũng phải nói tạm biệt chứ!
- Tạm biệt.
- Cmn! Nhiều hơn hai chữ sẽ chết à!
- Sau này còn gặp lại.
- Ặc, nàng khi nào trở nên nghe lời như vậy?
Lý Kỳ nhìn bóng hình Triệu Tinh Yến đi xa, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Chẳng biết lúc nào, Mã Kiều đã cưỡi ngựa đi lên, như thoáng suy nghĩ, nói: - Ta nghĩ điều nàng muốn là nhanh chóng thoát khỏi ngươi.
Cmn! Có cần thành thật vậy không! Lý Kỳ tức giận nói: - Chỉ sợ trong lòng ngươi cũng muốn vậy
- Ta cũng không muốn vậy, sư muội ta ở đây, ta đương nhiên cũng ở chỗ này.
Ông chủ Lý Kỳ một lần nữa bị Tiểu Kiều coi thường một cách hoa lệ.
----------oOo----------
Bắc Tống Phong Lưu
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Hoàng thượng mặc dù không nói một chữ, nhưng ta cho rằng, y đã nói chuyện phong hưu thư cho ta biết, vậy thì chắc chắn muốn ta khuyên bảo ngươi. Tuy nhiên, y mặc dù không làm như vậy, ta cũng sẽ nói lời này, bởi vì giữ lại Bạch gia ở kinh thành, đối với mọi người không phải là chuyện tốt, ngươi thường nói lấy lợi ích làm đầu, nên biết phải làm sao. Hiện tại vẫn còn kịp, những người ở vị trí này như ngươi, vì chức quan mà giết vợ thí tốt cũng là chuyện rất bình thường, nếu Bạch nương tử không muốn rời khỏi Bạch gia, ngươi nên nhẫn tâm buông nàng ra.
Lý Kỳ cười lắc đầu, nói: - Cô cho rằng ta đang hỏi lợi hại trong chuyện này?
Triệu Tinh Yến cau mày nói: - Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đương nhiên không phải. Lý Kỳ nói: - Ta chẳng qua muốn cô giúp phân tích suy nghĩ của Thất Nương, ta dù sao cũng là người trong cuộc, cũng không hiểu lắm chuyện trong gia tộc, rất khó nhìn thấu triệt mọi việc, nhưng cô thì khác, cô có thể thấy những thứ ta không thể.
Triệu Tinh Yến nói: - Vậy ngươi định làm gì?
Lý Kỳ cười khổ nói: - Kỳ thật ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng là vì bảo vệ Thất Nương, còn có chính ta, điểm này chưa từng thay đổi, bây giờ, hay tương lai cũng thế. Muốn ta vứt bỏ Bạch gia, ta thật sự làm không được, nếu ta làm người như thế, ta cũng sẽ không thành công.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Lời này sao nói vậy? Lý Kỳ nói: - Cô có nghĩ tới không, vì sao ta lúc đầu có thể giấu diếm được mọi người? Chẳng lẽ do ta nói dối giống thật quá sao? Thật ra căn bản không phải do lời nói dối của ta không có chỗ hở, mà không phần lớn thời gian, ta đều trả giá bằng thật tâm thật ý, ta lấy ra cũng là bạc trắng.
- Mượn Thái thái sư và Cao thái úy mà nói, hai người bọn họ thông minh cỡ nào, cô hẳn còn rõ hơn so với ta, muốn lừa gạt bọn họ, là chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu lúc trước không phải ta đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì bọn họ bày mưu tính kế, giúp bọn họ giải quyết khó khăn, mà chỉ là muốn lợi dụng vị trí của bọn họ, làm sao có thể khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác với ta, như vậy kế hoạch của ta căn bản sẽ không thành công, ta sẽ không đứng ở chỗ này. Lúc ấy ngoại trừ những người Vương Phủ, mỗi một đồng minh ta đều thật tâm, cho dù là Lương Sư Thành. Ta đều nghiêm túc giúp y nghĩ biện pháp kiếm tiền, chứ không phải qua loa cho xong, mặc dù ta biết rằng tương lai ta nhất định phải giết y.
Ngừng lại một chút, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào Triệu Tinh Yến, nói:
- Còn cô nữa, nếu không có ta lúc đầu cảm kích cô từng giúp đỡ ta, một khi kế hoạch của ta xác định, ta căn bản sẽ không để cho cô bất kỳ cơ hội nào để xuất thủ, ta sẽ đuổi tận giết tuyệt với cô. Nếu ta làm như vậy, đêm hôm đó ta sẽ thua hoàn toàn, còn có đám người Nhạc Phi, Chủng Sư Đạo cũng đều như thế. Bởi vậy có thể thấy được, cái mà cô gọi là nhược điểm trí mạng kia, hoàn toàn chính là mấu chốt thành công của ta.
Chẳng lẽ thật sự là mình sai rồi sao? Triệu Tinh Yến không phủ nhận điểm này, bởi vì sự thật đã xảy ra trước mắt, nàng căn bản không thể nào phản bác, nói: - Chẳng lẽ, ngươi trước đó chưa từng nghĩ đến chuyện Bạch gia?
- Dĩ nhiên đã từng nghĩ. Nhưng chuyện này căn bản là khó giải thích. Trước đây khi ta chưa đến, Bạch Thì Trung đã là người của Thái tử rồi, hơn nữa quan hệ vô cùng mật thiết, nếu ta muốn kế hoạch của ta thành công, vậy thì Bạch gia sẽ phải chịu thương tổn rất lớn, không thể nào toàn vẹn được đôi bên, ta nghĩ vậy. Chỉ có thể bù lại. Nếu cô hỏi ta có hối hận không, tuyệt đối không hối hận tất cả những gì ta đã làm, ta cũng sẽ gánh vác hết tất cả hậu quả.
- Vậy ngươi chuẩn bị thế nào để gánh vác hậu quả này?
Lý Kỳ nói: - Để Thất Nương đảm nhiệm chức Kinh tế sử.
Triệu Tinh Yến trợn tròn hai mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục được bình tĩnh như trước: - Đây chính là hạ sách. Bạch gia nếu muốn mượn chuyện này thoát khỏi ánh sáng của Phụ Thành Vương, vậy thì khó hơn lên trời. Hơn nữa điều này cũng biểu thị, ngươi vĩnh viễn đưa Bạch gia lên phía trước, rốt cuộc không đặt được xuống, ngươi thật sự đã nghĩ thông suốt.
- Ta nói rồi ta nguyện ý gánh vác tất cả hậu quả. Mỗi một việc ta làm có thể không chính xác, nhưng ta cũng không hối hận chuyện ta đã làm, ta không làm chuyện thua lỗ giống như buôn bán, ồ, ngoại trừ uống say ra.
Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: - Ta muốn nói cũng đã nói tất cả, có lẽ ngươi nói đúng, nhưng kết quả như thế nào, ai cũng biết. Tuy nhiên còn một chuyện, tuy rằng ngươi có thể đã chú ý tới, nhưng trước khi ta đi, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một chút.
Lý Kỳ cười cười, phá vỡ không khí nặng nề, nói: - Cô cũng biết, ta rất thích nghe lời vàng ngọc của cô.
- Vậy sao? Ta đây thật ra cũng không phát hiện, nhưng chẳng qua biến ta thành phụ tá không cần lương bổng mà thôi, hơn nữa còn thường xuyên không nghe lời phụ tá ta đây khuyên bảo.
- Oa! Ta có lợi thế vậy sao. Lý Kỳ không phục nói: - Vậy ta có thể ứng trước mười năm lương bổng trong tương lai của cô, cô ở lại làm của ta phụ tá đi.
- Ngươi nghĩ cũng hay ho nhỉ, sao trước đây không tính như vậy?
Lý Kỳ sửng sốt, ha ha nói: - May mắn cô không mở tửu lâu, nếu không ta còn phiền nữa.
Triệu Tinh Yến mím môi cười, chợt lại nghiêm mặt nói: - Ngươi đã nghĩ tới phải tránh một số việc chưa?
- Ví dụ?
- Công cao lấn chủ.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Ta biết ngay cô muốn nói cái này.
Triệu Tinh Yến ồ một tiếng, nói: - Nghe giọng điệu lần này của ngươi, có vẻ đã có sự phòng rồi.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ta có biểu hiện ra ý tứ này sao? Cô hù ta à?
Triệu Tinh Yến biết Lý Kỳ nếu không nói, nàng nhất định sẽ không cởi bỏ được, đơn giản nói: - Mới vừa rồi đã nói, chúng ta lần này phải nói chuyện công bằng, hơn nữa chuyện này cũng không dính tới người khác, ngươi không nên nói hai lời.
Đổ mồ hôi! Vòng nửa ngày, vẫn bị nàng ta tóm lại, thôi, đã được lợi từ nàng nhiều như vậy, vậy cho nàng một lần đi. Lý Kỳ nói: - Cô đoán.
- Ngươi coi đây là công bằng? Triệu Tinh Yến đợi một lúc lâu mới có được câu nói như vậy, thật muốn bóp chết Lý Kỳ.
Lý Kỳ ha hả nói: - Không phải, hai chữ này ẩn chứa một tin tức vô cùng quan trọng. Đúng là ta đã có dự phòng rồi, chẳng qua là ta luyển tiếc cô, muốn cùng cô đi thêm một quãng đường mà thôi, hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.
- Vô sỉ!
- Cảm ơn khen ngợi.
Triệu Tinh Yến đỏ mặt lườm hắn một cái, lại trầm ngâm, xem ra thật sự hắn đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng đã sớm lên kế hoạch rồi, vậy thì đến tột cùng là gì chứ? Chẳng lẽ --- một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên cười, nói: - Ta nghĩ ta biết rồi.
- Thật hay giả?
Lý Kỳ buồn bực nói: - Cô có thể đoán ra, không phải là thầy bói trong truyền thuyết chứ?
- So với ngươi, khôn vặt của ta cũng không tính là gì. Vẻ mặt Triệu Tinh Yến lập tức thoải mái hơn rất nhiều, nói: - Được rồi, ngươi trở về đi, ta phải đi rồi.
Lý Kỳ ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ đau thương, há miệng, một lúc lâu sau, mới nói: - Cô định đi đâu? Công bằng đấy.
- Ngươi đoán!
Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Cô đây chính là ăn gian, ai có thể đoán ra được. Đừng đùa, có lẽ không lâu nữa, ta sẽ đến Giang Nam, đến lúc đó nhất định cô phải làm phụ tá của ta.
Triệu Tinh Yến chần chờ một lát, nói: - Hàng Châu.
- Không lừa ta chứ?
- Nếu ngươi không tin ta, dù ta nói chỗ nào, ngươi cũng không tin.
- Điều này cũng đúng, ta đến lúc đó làm sao có thể tìm được cô?
- Ta sẽ tới tìm ngươi.
- Này! Cô đừng cho ta leo cây --- à, chính là đừng gạt ta.
- Ừ, thời gian không còn sớm, ngươi về đi.
- Đợi --- đợi đã, câu hỏi cuối cùng?
- Còn gì nữa?
Lý Kỳ do dự một lát, mới đỏ mặt nói: - Lần này cô rời khỏi, cũng giống như Thất Nương?
Triệu Tinh Yến ngẩn ra, trên mặt đỏ ửng, nói:
- Ngươi quá coi trọng mình rồi, ya ----.
Nói xong, nàng vung roi ngựa lên, phóng ngựa chạy nhanh.
Lý Kỳ vội hét lên: - Cô tốt xấu gì cũng phải nói tạm biệt chứ!
- Tạm biệt.
- Cmn! Nhiều hơn hai chữ sẽ chết à!
- Sau này còn gặp lại.
- Ặc, nàng khi nào trở nên nghe lời như vậy?
Lý Kỳ nhìn bóng hình Triệu Tinh Yến đi xa, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Chẳng biết lúc nào, Mã Kiều đã cưỡi ngựa đi lên, như thoáng suy nghĩ, nói: - Ta nghĩ điều nàng muốn là nhanh chóng thoát khỏi ngươi.
Cmn! Có cần thành thật vậy không! Lý Kỳ tức giận nói: - Chỉ sợ trong lòng ngươi cũng muốn vậy
- Ta cũng không muốn vậy, sư muội ta ở đây, ta đương nhiên cũng ở chỗ này.
Ông chủ Lý Kỳ một lần nữa bị Tiểu Kiều coi thường một cách hoa lệ.
----------oOo----------
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1293-2: Sau này còn gặp lại (2)
10.0/10 từ 34 lượt.