Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1281: Cha
- Aôiai nha, ai nha, nhẹ chút, nhẹ chút.
- Đại ca, huynh đừng cử động được không, muội không thoa được!
- À à, ta không cử động, nàng nhẹ tay một chút.
Sau khi nói mấy câu ở tiền viện với bọn Mã Kiều, Lý Kỳ và ba vị thê tử của hắn trở về hậu biện. Trước tiên hắn đi thăm nhi tử, nhưng Lý Chính Hi đã nằm trên giường trong tư thế chữ đại mà ngủ say, không chút nào để ý đến hắn.
Lý Kỳ không quấy rầy giấc ngủ ngon của nhi tử, chỉ nhẹ tay nhẹ chân trở nhi tử lại, đắp chăn lên, nhưng chỉ khẽ ôm nhi tử như vậy, hắn phát hiện nhi tử nặng lên rất nhiều, mà hình như cũng lớn thêm nhiều, đầu mọc thêm không ít tóc, gương mặt nhỏ ngày càng thanh tú, điều này khiến hắn rất xót xa, tin rằng mỗi một phụ thân đều không muốn bỏ lỡ mỗi một ngày trưởng thành của nhi tử.
Nhưng đây là chuyện không thể tránh được.
Lẳng lặng nhìn nhi tử một hồi, Lý Kỳ mới về phòng, mà lúc này tiểu Hồng Nô hiểu lòng người đã lấy một chiếc khăn lạnh ra giúp Lý Kỳ chườm lạnh.
- Phù!
Đắp một hồi lâu, Quý Hồng Nô khẽ thở hắt một hơi, hơi đau lòng nói: - Người Kim thật dã man, không ngờ lại đánh đại ca thành như vậy.
Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Người Kim? Ta nói đây là do người Kim đánh khi nào chứ?
- Không phải sao? Ngoài trừ người Kim còn ai đám đánh đại ca.
Toát mồ hôi! Nếu người Kim lương thiện như vậy thì tốt rồi. Lý Kỳ cười trộm, Hồng Nô rất đơn thuần nha!
Da Luật Cốt Dục cười nói: - Hồng Nô muội muội, nếu là do người Kim làm, chỉ e phu quân không thể ngồi đây được.
Quý Hồng Nô hiếu kỳ nói: - Vậy là bị ai đánh vậy?
Da Luật Cốt Dục và Phong Nghi Nô cũng hiếu kỳ nhìn Lý Kỳ.
Trên đời này ngoài trừ Hoàng thượng thì còn ai dám đánh ta nha! Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Các muội chỉ cần biết trong trận ẩu đả này, ta không chịu thiệt thòi thì đủ rồi.
Da Luật Cốt Dục thấy hắn không muốn nhiều lời cũng không hỏi nhiều, liền hỏi: - Phu quân, lần này kết quả cuộc chiến Bắc phạt thế nào rồi?
Lý Kỳ thở dài, nói: - Chuyện này một lời khó nói hết, nhưng Cốt Dục, mấy năm tới e rằng ta rất khó giúp muội báo thù.
Da Luật Cốt Dục hơi sững người, thầm nghĩ, hóa ra hắn hoàn toàn không quên lời hứa với ta. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng cảm động vạn phần. Thật ra ngay khoảnh khắc Lý Kỳ rơi xuống sông, nàng đã hoàn toàn buông bỏ ân oán này rồi. Lúc đó nàng nói với chính mình, chỉ cần Lý Kỳ có thể sống sót, nàng cũng không muốn báo thù nữa, nói: - Phu quân, chỉ cần huynh có thể bình an vô sự, những chuyện còn lại đều không quan trọng.
Lý Kỳ gật đầu, lại nghiêm mặt nói với ba nàng: - Về chuyện lần trước, ta thật sựthật sự cảm thấy
Không đợi hắn nói xong, Quý Hồng Nô cướp lời trước nói: - Đại ca, những chuyện đã qua Phong tỷ tỷ đã nói cho bọn muội biết. Thậm chí hai ngày trước đích thân Hoàng thượng đến đây giải thích một lần với bọn muội. Bọn muội cũng chưa từng trách huynh, chỉ cần huynh không sao là được.
Triệu Giai? Tên này cuối cùng cũng làm được một việc có lương tâm rồi nha, vừa rồi có phải ra tay hơi nặng không. Lý Kỳ nghe thấy đích thân đương kim Hoàng thượng đến đây giải thích với thê tử của hắn, điều này khiến hắn có chút cảm động nhỏ nhỏ.
Quý Hồng Nô đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, ai ôi một tiếng, nói: - Đại ca, có chuyện quan trọng, muội quên nói với huynh.
- Chuyện gì?
Quý Hồng Nô bất an nói: - Thất nhi tỷ, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi Kinh thành.
Phong Nghi Nô cũng vội vàng nói:
- Đúng vậy, phu quân, Thất nương đã quyết định ngày mai đi phủ Ứng Thiên cùng với bọn Bạch bá phụ.
Sáng mai? Không đúng nha, không phải đêm nay sao? Lý Kỳ sửng sốt nhưng ngay lập tức hiểu ra, nhất định là Bạch Thiển Dạ cố ý lừa các nàng, để tránh cho các nàng đến đưa tiễn. Nói cách khác, không ai lại lựa chọn lên đường trong đêm. Đương nhiên, việc Bạch Thời Trung trọng sĩ diện có thể cũng là một trong những nguyên nhân. Nhưng nói đến Bạch Thiển Dạ, hắn lại lâm vào vẻ u sầu vô cùng, trầm mặc không nói.
Phong Nghi Nô nhìn thấy sắc mặt Lý Kỳ khác thường, hỏi: - Phu quân, phu quân.
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, thở dài:
- Không dối gạt các muội, ta vừa mới thấy Thất nương.
- Vậy sao?
Quý Hồng Nô tròn miệng như chữ O, nói: - Vậy mặt của đại ca
- Không quan hệ gì đến Thất nương, nhưng ta lại hi vọng là do Thất nương đánh. Lý Kỳ bất đắc dĩ nói.
Phong Nghi Nô nói: - Huynh biết hết toàn bộ rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói lại chuyện vừa xảy ra với các nàng một lần, đương nhiên bỏ qua chuyện ẩu đả với Triệu Giai, sau đó lại hỏi: - Thất nương bây giờ có phải rất hận ta không?
Ba nàng ngơ ngác nhìn nhau, lại không biết nói thế nào.
Cuối cùng vẫn là Phong Nghi Nô nói: - Phu quân, Thất nương đích thực rất giận huynh. Lúc đầu chúng ta còn có thể đến Bạch phủ thăm nàng, nhưng từ sau khi Bạch bá phụ ngã bệnh, ngay cả chúng ta nàng cũng không muốn gặp.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Việc này đích thực là ta có lỗi với nàng ấy, còn có các muội nữa.
Da Luật Cốt Dục nói:
- Phu quân, việc này huynh không cần phải áy náy. Lúc đó huynh chẳng qua chỉ vì dân chúng thiên hạ, mà tính cách Thái tử yếu đuối, không ngờ lại lâm trận bỏ trốn. Từ đó có thể thấy, ông ta hoàn toàn không phải là một minh chủ, ngược lại Tam điện hạ hữu dũng hữu mưu, yêu dân như con, muội không cho rằng huynh đã làm sai việc này.
Nàng thân là người trong hoàng gia, những gì được học từ nhỏ đương nhiên khác hẳn các nàng Bạch Thiển Dạ. Hơn nữa, lúc trước phụ thân nàng bỏ mặc nàng không lo, cũng khiến nàng vô cùng chán ghét những người bỏ trốn, cho nên, cho đến bây giờ nàng luôn cảm thấy cách làm của Lý Kỳ không có gì không thỏa đáng, ngược lại cảm thấy Bạch Thiển Dạ có chút không nói đạo lý.
Nhưng Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô lại có thể thông cảm cho Bạch Thiển Dạ, nhưng các nàng cũng không tiện nói thêm nhiều.
Quý Hồng Nô nói: - Đại ca, bây giờ huynh định làm sao?
Lý Kỳ nói: - Việc phải làm trước mắt chính là nghĩ ra một lý do để Hoàng thượng có thể đường hoàng thu hồi Thánh chỉ. Còn về Thất nương, bất luận thế nào, ta nhất định sẽ không để nàng ấy rời khỏi ta. Hôm nay nàng ấy bỏ ta, cùng lắm thì ngày mai ta theo đuổi nàng về.
Ở thời đại này mà có thể đường hoàng nói ra chuyện bị hưu ngoài miệng, e rằng cũng chỉ có Lý Kỳ.
Nhưng Quý Hồng Nô lại vô cùng đồng ý cách nói của Lý Kỳ. Trong lòng mấy nữ tử các nàng, Bạch Thiển Dạ mãi mãi là chính cung, chính vì có Bạch Thiển Dạ, các nàng mới có thể bước vào Lý gia. Điều này khiến bản thân các nàng đều ôm lòng cảm kích đối với Bạch Thiển Dạ, cười nói: - Đại ca, muội ủng hộ huynh.
Phong Nghi Nô cũng gật đầu nói: - Muội nhìn ra được Thất nương vẫn còn rất thích huynh. Bây giờ có thể chỉ là nhất thời không thông suốt thôi.
Nếu thật sự là nhất thời không thông suốt thì tốt rồi, Lý Kỳ gật đầu, nhưng trong lòng lại rất bất an. Hắn quá hiểu Bạch Thiển Dạ, nếu muốn giải gút mắc trong lòng Bạch Thiển Dạ, thì dù là Lý Kỳ thì trong lòng cũng không nắm chắc được.
Đúng lúc này, trong phòng chợt vang lên tiếng khóc.
- Chính Hi dậy rồi.
Bốn người vội vàng đi vào phòng trong.
Chỉ thấy Lý Chính Hi tự mình ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé nắm lấy góc chăn, mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn bọn họ.
Quý Hồng Nô vội đi qua ôm lấy Lý Chính Hi đến trước người Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy Lý Chính Hi, vỗ vài cái, cười nói: - Nhi tử, có nhớ cha không nha, mau kêu cha đi.
Lý Chính Hi chớp đôi mắt to vài cái, đột nhiên thốt lên một cách non nớt: - Cha.
Đại não Lý Kỳ bỗng nhiên oành một tiếng, hắn chỉ tiện miệng nói thôi, nào biết Lý Chính Hi lại thật sự gọi ra, tuy Lý Chính Hi thốt ra từ vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói thì không nghi ngờ gì là lễ vật tốt nhất. Hắn sống đã hai đời rồi nhưng lại là lần đầu tiên có người gọi hắn là "cha", cảm giác vui mừng này e rằng cũng chỉ có người làm cha mới biết thôi.
- Các muội có nghe thấy không, có nghe thấy không, nó gọi ta là chanó lại gọi ta là cha, chakhông không không, nhi tử bảo bối, gọi lại một tiếng cha đi.
Lý Kỳ bắt đầu nói năng lộn xộn, trong mắt lóe lên lệ quang.
- Chacha.
Lý Chính Hi cũng thật nể mặt lão tử, thật sự gọi thêm một lần, có lẽ nó cảm thấy chơi rất vui, sau khi gọi xong lại bật cười ha ha, khiến Lý Kỳ hung hăn hôn mạnh lên mặt nó.
Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Bọn muội đều nghe thấy rồi. Phu quân, huynh không biết thôi, từ đầu tiên mà Chính Hi học chính là làm sao gọi cha. Lúc huynh không ở đây, Hồng Nô muội muội cả ngày đều dạy Chính Hi gọi "cha" đó.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn Quý Hồng Nô, cảm động nói: - Cám ơn.
Quý Hồng Nô đỏ mặt, nói: - Đại ca vui vẻ thì được rồi.
Tiếp theo đương nhiên là lúc phụ tử hưởng thụ niềm vui rồi, nhưng Lý Chính Hi rất nhanh liền đói bụng, mà Lý Kỳ cũng nhân dịp này mau chóng chạy đi tắm một cái. Trời nóng như vậy, lại đi đường cả ngày, nếu không tắm rửa thì Lý Kỳ thật sự sẽ không ngủ được.
Đợi khi hắn tắm rửa xong thì trời đã dần sáng lên. Lỗ Mỹ Mỹ mang đến ít điểm tâm, tuy Lý Kỳ chuẩn bị ngủ, nhưng bữa sáng thì không thể thiếu được, thế là ăn mấy miếng lấp đầy bao tử, sau đó mau chóng nhảy lên giường, ôm Lý Chính Hi vào trong ngực.
Quý Hồng Nô bỗng nhiên nói: - Đại ca, hay là huynh ngủ trong phòng riêng đi.
Lý Kỳ sửng sốt, nói:
- Vì sao? Hôm nay ta muốn ngủ cùng nhi tử.
Quý Hồng Nô nói: - Lúc này Chính Hi rất thích líu ríu nói chuyện, hơn nữa vừa nói thì đến nửa canh giờ, lát nữa e sẽ làm ồn huynh ngủ.
- Không sao, ta thích nó nói chuyện, nhi tử, gọi lại một tiếng cha xem.
-!
- Oa! Không phải con chứ, ăn xong thì không nhận người, còn nhỏ vậy mà thực tế như thế, lớn lên không được rồi, mau gọi tiếng cha xem.
- A ôkhà khà khà!
- Không phải a ô, là gọi chabỏ đi, bỏ đi, con không gọi thì thôi, dù sao thì lát nữa con cũng phải ăn cơm.
Chơi đùa với Lý Chính Hi một hồi thì một chút mệt mỏi đột nhiên vây lấy, mí mắt Lý Kỳ dần buông xuống, nhưng Lý Chính Hi lại tinh thần sáng láng, ngồi bên cạnh Lý Kỳ bi bô nói chuyện không dứt, đột nhiên, nó đánh lên mũi Lý Kỳ một cái.
- A!
Lý Kỳ vừa mới thiếp đi thì đau đến tỉnh hẳn, đột nhiên ngồi dậy, che mũi, chảy cả nước mắt, nhìn nhi tử, nhóc này ra tay cũng độc thật, nhưng Lý Chính Hi lại bật cười ha ha.
- Đại ca, huynh không sao chứ.
Quý Hồng Nô nói xong lại ôm lấy Lý Chính Hi, đánh vài cái lên mông nó.
Lý Chính Hi mếu máo, nhìn như sắp khóc vậy.
Đây là sát chiêu nha! Quý Hồng Nô biết rõ trên tay mình không có dùng sức, nhưng vừa thấy vẻ mặt này của Lý Chính Hi thì trong lòng áy náy không thôi, lại dỗ dành vài câu, sau đó nói với Lý Kỳ: - Đại ca, huynh ngủ trước đi, muội ôm Chính Hi tới chỗ thẩm thẩm.
Lần này Lý Kỳ thật không dám ngủ cùng Lý Chính Hi, nếu bị đánh thêm mấy cái thì thật quá đau đớn mà, gật đầu mấy cái, sợ hãi nói: - Vậyvậy được rồi, ai chao, thật đau, nó mới một tuổi mà sức lại mạnh như vậy nha.
Quý Hồng Nô thấy vẻ mặt của Lý Kỳ, cười tinh nghịch rồi ôm lấy Lý Chính Hi ra ngoài.
Bắc Tống Phong Lưu
- Đại ca, huynh đừng cử động được không, muội không thoa được!
- À à, ta không cử động, nàng nhẹ tay một chút.
Sau khi nói mấy câu ở tiền viện với bọn Mã Kiều, Lý Kỳ và ba vị thê tử của hắn trở về hậu biện. Trước tiên hắn đi thăm nhi tử, nhưng Lý Chính Hi đã nằm trên giường trong tư thế chữ đại mà ngủ say, không chút nào để ý đến hắn.
Lý Kỳ không quấy rầy giấc ngủ ngon của nhi tử, chỉ nhẹ tay nhẹ chân trở nhi tử lại, đắp chăn lên, nhưng chỉ khẽ ôm nhi tử như vậy, hắn phát hiện nhi tử nặng lên rất nhiều, mà hình như cũng lớn thêm nhiều, đầu mọc thêm không ít tóc, gương mặt nhỏ ngày càng thanh tú, điều này khiến hắn rất xót xa, tin rằng mỗi một phụ thân đều không muốn bỏ lỡ mỗi một ngày trưởng thành của nhi tử.
Nhưng đây là chuyện không thể tránh được.
Lẳng lặng nhìn nhi tử một hồi, Lý Kỳ mới về phòng, mà lúc này tiểu Hồng Nô hiểu lòng người đã lấy một chiếc khăn lạnh ra giúp Lý Kỳ chườm lạnh.
- Phù!
Đắp một hồi lâu, Quý Hồng Nô khẽ thở hắt một hơi, hơi đau lòng nói: - Người Kim thật dã man, không ngờ lại đánh đại ca thành như vậy.
Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Người Kim? Ta nói đây là do người Kim đánh khi nào chứ?
- Không phải sao? Ngoài trừ người Kim còn ai đám đánh đại ca.
Toát mồ hôi! Nếu người Kim lương thiện như vậy thì tốt rồi. Lý Kỳ cười trộm, Hồng Nô rất đơn thuần nha!
Da Luật Cốt Dục cười nói: - Hồng Nô muội muội, nếu là do người Kim làm, chỉ e phu quân không thể ngồi đây được.
Quý Hồng Nô hiếu kỳ nói: - Vậy là bị ai đánh vậy?
Da Luật Cốt Dục và Phong Nghi Nô cũng hiếu kỳ nhìn Lý Kỳ.
Trên đời này ngoài trừ Hoàng thượng thì còn ai dám đánh ta nha! Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Các muội chỉ cần biết trong trận ẩu đả này, ta không chịu thiệt thòi thì đủ rồi.
Da Luật Cốt Dục thấy hắn không muốn nhiều lời cũng không hỏi nhiều, liền hỏi: - Phu quân, lần này kết quả cuộc chiến Bắc phạt thế nào rồi?
Lý Kỳ thở dài, nói: - Chuyện này một lời khó nói hết, nhưng Cốt Dục, mấy năm tới e rằng ta rất khó giúp muội báo thù.
Da Luật Cốt Dục hơi sững người, thầm nghĩ, hóa ra hắn hoàn toàn không quên lời hứa với ta. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng cảm động vạn phần. Thật ra ngay khoảnh khắc Lý Kỳ rơi xuống sông, nàng đã hoàn toàn buông bỏ ân oán này rồi. Lúc đó nàng nói với chính mình, chỉ cần Lý Kỳ có thể sống sót, nàng cũng không muốn báo thù nữa, nói: - Phu quân, chỉ cần huynh có thể bình an vô sự, những chuyện còn lại đều không quan trọng.
Lý Kỳ gật đầu, lại nghiêm mặt nói với ba nàng: - Về chuyện lần trước, ta thật sựthật sự cảm thấy
Không đợi hắn nói xong, Quý Hồng Nô cướp lời trước nói: - Đại ca, những chuyện đã qua Phong tỷ tỷ đã nói cho bọn muội biết. Thậm chí hai ngày trước đích thân Hoàng thượng đến đây giải thích một lần với bọn muội. Bọn muội cũng chưa từng trách huynh, chỉ cần huynh không sao là được.
Triệu Giai? Tên này cuối cùng cũng làm được một việc có lương tâm rồi nha, vừa rồi có phải ra tay hơi nặng không. Lý Kỳ nghe thấy đích thân đương kim Hoàng thượng đến đây giải thích với thê tử của hắn, điều này khiến hắn có chút cảm động nhỏ nhỏ.
Quý Hồng Nô đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, ai ôi một tiếng, nói: - Đại ca, có chuyện quan trọng, muội quên nói với huynh.
- Chuyện gì?
Quý Hồng Nô bất an nói: - Thất nhi tỷ, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi Kinh thành.
Phong Nghi Nô cũng vội vàng nói:
- Đúng vậy, phu quân, Thất nương đã quyết định ngày mai đi phủ Ứng Thiên cùng với bọn Bạch bá phụ.
Sáng mai? Không đúng nha, không phải đêm nay sao? Lý Kỳ sửng sốt nhưng ngay lập tức hiểu ra, nhất định là Bạch Thiển Dạ cố ý lừa các nàng, để tránh cho các nàng đến đưa tiễn. Nói cách khác, không ai lại lựa chọn lên đường trong đêm. Đương nhiên, việc Bạch Thời Trung trọng sĩ diện có thể cũng là một trong những nguyên nhân. Nhưng nói đến Bạch Thiển Dạ, hắn lại lâm vào vẻ u sầu vô cùng, trầm mặc không nói.
Phong Nghi Nô nhìn thấy sắc mặt Lý Kỳ khác thường, hỏi: - Phu quân, phu quân.
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, thở dài:
- Không dối gạt các muội, ta vừa mới thấy Thất nương.
- Vậy sao?
Quý Hồng Nô tròn miệng như chữ O, nói: - Vậy mặt của đại ca
- Không quan hệ gì đến Thất nương, nhưng ta lại hi vọng là do Thất nương đánh. Lý Kỳ bất đắc dĩ nói.
Phong Nghi Nô nói: - Huynh biết hết toàn bộ rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói lại chuyện vừa xảy ra với các nàng một lần, đương nhiên bỏ qua chuyện ẩu đả với Triệu Giai, sau đó lại hỏi: - Thất nương bây giờ có phải rất hận ta không?
Ba nàng ngơ ngác nhìn nhau, lại không biết nói thế nào.
Cuối cùng vẫn là Phong Nghi Nô nói: - Phu quân, Thất nương đích thực rất giận huynh. Lúc đầu chúng ta còn có thể đến Bạch phủ thăm nàng, nhưng từ sau khi Bạch bá phụ ngã bệnh, ngay cả chúng ta nàng cũng không muốn gặp.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Việc này đích thực là ta có lỗi với nàng ấy, còn có các muội nữa.
Da Luật Cốt Dục nói:
- Phu quân, việc này huynh không cần phải áy náy. Lúc đó huynh chẳng qua chỉ vì dân chúng thiên hạ, mà tính cách Thái tử yếu đuối, không ngờ lại lâm trận bỏ trốn. Từ đó có thể thấy, ông ta hoàn toàn không phải là một minh chủ, ngược lại Tam điện hạ hữu dũng hữu mưu, yêu dân như con, muội không cho rằng huynh đã làm sai việc này.
Nàng thân là người trong hoàng gia, những gì được học từ nhỏ đương nhiên khác hẳn các nàng Bạch Thiển Dạ. Hơn nữa, lúc trước phụ thân nàng bỏ mặc nàng không lo, cũng khiến nàng vô cùng chán ghét những người bỏ trốn, cho nên, cho đến bây giờ nàng luôn cảm thấy cách làm của Lý Kỳ không có gì không thỏa đáng, ngược lại cảm thấy Bạch Thiển Dạ có chút không nói đạo lý.
Nhưng Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô lại có thể thông cảm cho Bạch Thiển Dạ, nhưng các nàng cũng không tiện nói thêm nhiều.
Quý Hồng Nô nói: - Đại ca, bây giờ huynh định làm sao?
Lý Kỳ nói: - Việc phải làm trước mắt chính là nghĩ ra một lý do để Hoàng thượng có thể đường hoàng thu hồi Thánh chỉ. Còn về Thất nương, bất luận thế nào, ta nhất định sẽ không để nàng ấy rời khỏi ta. Hôm nay nàng ấy bỏ ta, cùng lắm thì ngày mai ta theo đuổi nàng về.
Ở thời đại này mà có thể đường hoàng nói ra chuyện bị hưu ngoài miệng, e rằng cũng chỉ có Lý Kỳ.
Nhưng Quý Hồng Nô lại vô cùng đồng ý cách nói của Lý Kỳ. Trong lòng mấy nữ tử các nàng, Bạch Thiển Dạ mãi mãi là chính cung, chính vì có Bạch Thiển Dạ, các nàng mới có thể bước vào Lý gia. Điều này khiến bản thân các nàng đều ôm lòng cảm kích đối với Bạch Thiển Dạ, cười nói: - Đại ca, muội ủng hộ huynh.
Phong Nghi Nô cũng gật đầu nói: - Muội nhìn ra được Thất nương vẫn còn rất thích huynh. Bây giờ có thể chỉ là nhất thời không thông suốt thôi.
Nếu thật sự là nhất thời không thông suốt thì tốt rồi, Lý Kỳ gật đầu, nhưng trong lòng lại rất bất an. Hắn quá hiểu Bạch Thiển Dạ, nếu muốn giải gút mắc trong lòng Bạch Thiển Dạ, thì dù là Lý Kỳ thì trong lòng cũng không nắm chắc được.
Đúng lúc này, trong phòng chợt vang lên tiếng khóc.
- Chính Hi dậy rồi.
Bốn người vội vàng đi vào phòng trong.
Chỉ thấy Lý Chính Hi tự mình ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé nắm lấy góc chăn, mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn bọn họ.
Quý Hồng Nô vội đi qua ôm lấy Lý Chính Hi đến trước người Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy Lý Chính Hi, vỗ vài cái, cười nói: - Nhi tử, có nhớ cha không nha, mau kêu cha đi.
Lý Chính Hi chớp đôi mắt to vài cái, đột nhiên thốt lên một cách non nớt: - Cha.
Đại não Lý Kỳ bỗng nhiên oành một tiếng, hắn chỉ tiện miệng nói thôi, nào biết Lý Chính Hi lại thật sự gọi ra, tuy Lý Chính Hi thốt ra từ vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói thì không nghi ngờ gì là lễ vật tốt nhất. Hắn sống đã hai đời rồi nhưng lại là lần đầu tiên có người gọi hắn là "cha", cảm giác vui mừng này e rằng cũng chỉ có người làm cha mới biết thôi.
- Các muội có nghe thấy không, có nghe thấy không, nó gọi ta là chanó lại gọi ta là cha, chakhông không không, nhi tử bảo bối, gọi lại một tiếng cha đi.
Lý Kỳ bắt đầu nói năng lộn xộn, trong mắt lóe lên lệ quang.
- Chacha.
Lý Chính Hi cũng thật nể mặt lão tử, thật sự gọi thêm một lần, có lẽ nó cảm thấy chơi rất vui, sau khi gọi xong lại bật cười ha ha, khiến Lý Kỳ hung hăn hôn mạnh lên mặt nó.
Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Bọn muội đều nghe thấy rồi. Phu quân, huynh không biết thôi, từ đầu tiên mà Chính Hi học chính là làm sao gọi cha. Lúc huynh không ở đây, Hồng Nô muội muội cả ngày đều dạy Chính Hi gọi "cha" đó.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn Quý Hồng Nô, cảm động nói: - Cám ơn.
Quý Hồng Nô đỏ mặt, nói: - Đại ca vui vẻ thì được rồi.
Tiếp theo đương nhiên là lúc phụ tử hưởng thụ niềm vui rồi, nhưng Lý Chính Hi rất nhanh liền đói bụng, mà Lý Kỳ cũng nhân dịp này mau chóng chạy đi tắm một cái. Trời nóng như vậy, lại đi đường cả ngày, nếu không tắm rửa thì Lý Kỳ thật sự sẽ không ngủ được.
Đợi khi hắn tắm rửa xong thì trời đã dần sáng lên. Lỗ Mỹ Mỹ mang đến ít điểm tâm, tuy Lý Kỳ chuẩn bị ngủ, nhưng bữa sáng thì không thể thiếu được, thế là ăn mấy miếng lấp đầy bao tử, sau đó mau chóng nhảy lên giường, ôm Lý Chính Hi vào trong ngực.
Quý Hồng Nô bỗng nhiên nói: - Đại ca, hay là huynh ngủ trong phòng riêng đi.
Lý Kỳ sửng sốt, nói:
- Vì sao? Hôm nay ta muốn ngủ cùng nhi tử.
Quý Hồng Nô nói: - Lúc này Chính Hi rất thích líu ríu nói chuyện, hơn nữa vừa nói thì đến nửa canh giờ, lát nữa e sẽ làm ồn huynh ngủ.
- Không sao, ta thích nó nói chuyện, nhi tử, gọi lại một tiếng cha xem.
-!
- Oa! Không phải con chứ, ăn xong thì không nhận người, còn nhỏ vậy mà thực tế như thế, lớn lên không được rồi, mau gọi tiếng cha xem.
- A ôkhà khà khà!
- Không phải a ô, là gọi chabỏ đi, bỏ đi, con không gọi thì thôi, dù sao thì lát nữa con cũng phải ăn cơm.
Chơi đùa với Lý Chính Hi một hồi thì một chút mệt mỏi đột nhiên vây lấy, mí mắt Lý Kỳ dần buông xuống, nhưng Lý Chính Hi lại tinh thần sáng láng, ngồi bên cạnh Lý Kỳ bi bô nói chuyện không dứt, đột nhiên, nó đánh lên mũi Lý Kỳ một cái.
- A!
Lý Kỳ vừa mới thiếp đi thì đau đến tỉnh hẳn, đột nhiên ngồi dậy, che mũi, chảy cả nước mắt, nhìn nhi tử, nhóc này ra tay cũng độc thật, nhưng Lý Chính Hi lại bật cười ha ha.
- Đại ca, huynh không sao chứ.
Quý Hồng Nô nói xong lại ôm lấy Lý Chính Hi, đánh vài cái lên mông nó.
Lý Chính Hi mếu máo, nhìn như sắp khóc vậy.
Đây là sát chiêu nha! Quý Hồng Nô biết rõ trên tay mình không có dùng sức, nhưng vừa thấy vẻ mặt này của Lý Chính Hi thì trong lòng áy náy không thôi, lại dỗ dành vài câu, sau đó nói với Lý Kỳ: - Đại ca, huynh ngủ trước đi, muội ôm Chính Hi tới chỗ thẩm thẩm.
Lần này Lý Kỳ thật không dám ngủ cùng Lý Chính Hi, nếu bị đánh thêm mấy cái thì thật quá đau đớn mà, gật đầu mấy cái, sợ hãi nói: - Vậyvậy được rồi, ai chao, thật đau, nó mới một tuổi mà sức lại mạnh như vậy nha.
Quý Hồng Nô thấy vẻ mặt của Lý Kỳ, cười tinh nghịch rồi ôm lấy Lý Chính Hi ra ngoài.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1281: Cha
10.0/10 từ 34 lượt.