Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1249: Không thành kế
Chiến sự phía đông này có thể nói đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của quân Tống rồi. Bởi vì mấy nghìn tàn quân đó của Hoàn Nhan Tông Vọng căn bản không hứng nổi sóng gió gì nữa. Quan trọng nhất là có bắt được gã ta hay không, chỉ như vậy mà thôi.
Tuy nhiên chiến sự phía tây bắc lại vô cùng căng thẳng, chiến tranh mãi mãi không kết thúc. Thái Nguyên hãy còn bị bao vây tấn công. Hiện tại Hoàn Nhan Tông Hàn đã chia quân ra rồi. Cho nên phải nắm bắt thời gian, tiêu diệt được cánh quân này ở bên ngoài. Nếu để chúng tái hợp với nhau, như vậy sẽ khó mà tiêu diệt được cánh quân này. Dù thành công, e là cũng sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Vì vậy, Chủng Sư Trung dẫn sáu vạn nhân mã ngày đêm hành quân, một nắng hai sương. Trên đường đi nghe thấy hỏi thăm hướng đi của cánh quân Kim này, chờ cho tới khi sắp tới biên giới Hàm Đan, ông ta mới biết được hướng đi của cánh quân Kim này từ những bách tính xung quanh ban đầu chưa rời đi đó.
Qua xác nhận mới biết hiện tại cánh quân Kim nay đang đóng ở bờ sông cách Hàm Đan năm mươi dặm về phía bắc. Hơn nữa thống soái của đội quân này chính là Hoàn Nhan Hi Doãn.
Chủng Sư Trung không dám khinh địch, cũng không liều lĩnh, giấu quân đội ở gần Hàm Đan. Lại đích thân dẫn đội quân nhỏ lên núi cao ở phía nam bờ sông đó, dùng thiên lý nhãn quan sát doanh trại quân địch.
Chỉ thấy một thảm cỏ rộng mênh mông bên sông đầy lều trại màu trắng, dày đặc, nhiều không kể xiết. Dòng sông bên cạnh phía nam cánh đồng cỏ này, phía bắc là núi, rất phù hợp với thói quen sống của Nữ Chân Nhân. Lúc này không ít du kỵ đi ở bờ sông.
Lúc này chính là buổi giữa trưa, chỉ thấy bên sông khói bếp bay lên mờ mịt, từng hàng bếp được xếp chỉnh tề.
Mặc dù Chủng Sư Trung có thiên lý nhãn, nhưng ngươi lại không thể từng bước từng bước đi đếm xem đối phương có bao nhiêu người. Điều đó cũng không thực tế, còn thông qua bếp để phán đoán. Đương nhiên, nhiều bếp như vậy đếm cũng rất hao tổn tâm sức, với Chủng Sư Trung dày dặn kinh nghiệm như vậy, vừa nhìn một cái, trong lòng đã có một khái niệm, và sớm đã nhận được tình báo trước vài ngày, cũng khoảng tới hai vạn người tới.
Sau khi trở về doanh trại, Chủng Sư Trung triệu tập các tướng sỹ, thương lượng đối sách phá địch.
Một vị phụ tá cũ của ông ta liền nói:
- Doanh trại quân Kim ở thế núi kề nước, mà thế núi lại hiểm yếu. Chúng ta lại phần lớn là kỵ binh, không thể trên núi xuống nước được, rất khó mà hai mặt giáp công. Nếu vượt qua dãy núi, tiền hậu giáp kích, vừa tốn nhiều thời gian, e là còn bị quân địch phát hiện.
Chủng Sư Trung gật đầu nói:
- Nhưng chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không thể trì hoãn được. Nếu quân địch biết được, e là sẽ lập tức lui binh.
Chủng Liệt nói:
- Kẻ thù tuy là có hai vạn nhân mã, dù sao cũng là chính diện nghênh chiến. Chúng ta còn không sợ, huống hồ chúng ta đang ở trong bóng tối, họ ở ngoài sáng. Hài nhi nguyện dẫn quân đi đánh lén doanh trại quân địch.
Đại tướng Khúc Khắc nói:
- Mạt tướng tán thành kế của Chủng Liệt. Trận chiến này là không thể tránh khỏi. Nếu chúng ta nhanh chóng tiêu diệt cánh quân này, vậy thì chúng ta cũng có thể nhanh chóng tới tụ họp với Chiết gia quân, bao vây tiêu diệt quân Kim ở Thái Nguyên.
Các tướng sỹ còn lại cũng lần lượt gật đầu tán thành kế sách cảu Chủng Liệt.
Chủng Sư Trung cũng cảm thấy trước mắt cũng chỉ có làm như vậy. Mặc dù họ cũng nhiều người, nhưng do vì nguyên nhân địa hình, rất khó làm được giáp công. Nhưng chính diện đối kháng, nhân số gấp đôi, Chủng Sư Trung vẫn vô cùng tự tin. Vì đã bàn bạc kỹ, không để cho quân Kim cơ hội phát hiện, liền lập tức xuất binh, tối nay sẽ đánh lén doanh trại quân Kim.
…….
Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng màu bạc nhẹ nhàng chiếu lên mặt sông, mặc dù không chút gợn sóng, nhưng lại có làn sóng bạc sóng sánh, cảnh đêm càng đẹp hơn.
Đã tới canh bốn rồi, lúc này chính là thời điểm mệt mỏi nhất của con người, cũng là lúc ngủ ngon nhất của giấc ngủ.
Khúc Khắc và hai người con trai của Chủng Sư Trung là Chủng Hồng và Chủng Liệt dẫn ba vạn đại quân dưới sự yểm hộ của cảnh đêm, từ từ tiến sát doanh trại quân Kim. Tiếp tục đi tiếp khoảng chừng bằng thời gian của một bữa cơm, lúc này doanh trại quân Kim đã hiện ra trước mắt. Tướng sỹ toàn quân lập tức lên ngựa, đặt mũi tên lên dây cung.
- Giết!
Chủng Liệt hét lên một tiếng, tướng sỹ toàn quân lập tức xông về phía doanh trại quân Kim.
Sưu sưu sưu sưu!
Vô số mũi tên bắn lên trên trời, khiến cho cả bầu trời này đang sáng, lại rơi vào đám lều trại màu trắng. Vù vù vù, thoáng chốc doanh trại quân Kim đã trở thành biển lửa, đêm đen tựa như ban ngày.
Yên tĩnh!
Tuy nhiên, lúc này trong doanh trại quân Kim lại yên tĩnh như tờ, không có một tiếng kêu sợ hãi nào vang lên, cũng không có tiếng vó ngựa. Thậm chí sau khi đám người Chủng Liệt xông vào doanh trại, ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Chuyện này ….!
Chủng Liệt lúc này bỗng đờ đẫn người ra, người chạy đi đâu rồi?
Mấy vạn binh mã đứng giữa doanh trại quân Kim, nhìn thấy lều trại trống không, chỉ nghe thấy tiếng võ ngựa giẫm lên mặt đấy, lửa cháy dưới sự yểm trợ của gió đêm, lắc lư không ngừng, khắp nơi không có một bóng người. Không khí vô cùng vắng vẻ quỷ dị.
Một người chạy tới báo cáo:
- Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân đã kiểm tra kỹ rồi, cả doanh trại không một bóng người.
- Tướng quân, tình hình không hay rồi!
Chủng Hồng liền nói.
Khúc Khắc hơi giật mình, chợt bừng tỉnh, đang chuẩn bị hạ lệnh lui quân, ai ngờ đúng lúc này từ sườn núi phía bắc bỗng vang lên tiếng trống trận. Tiếp theo đó từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng giết.
- Không xong rồi, chúng ta bị trúng kế rồi, lui! Mau rút lui!
- Rút lui …!
Ba vạn đại quân liền rút lui ra khỏi doanh trại. Đám người Khúc Khắc bởi vì không biết đối phương mai phục bao nhiêu người. Hơn nữa, đây rất có thể là kế dụ địch của đối phương. Họ đã mất đi tiên cơ, cho nên không dám chiến đấu, thống lĩnh đại quân lui về phía đông, chạy như điên.
Chạy khoảng gần nửa canh giờ, thấy sắp tới thành Hàm Đan rồi, hơn nữa tiếng giết phía sau cũng đã không còn nghe thấy nữa, lúc này họ mới dừng lại.
Trước tiên Khúc Khắc sai người đi trước thăm dò, thấy kẻ địch không còn truy đuổi nữa, sau đó mới điều chỉnh trận hình, tùy cơ có thế nghênh chiến.
Rất nhanh, người thăm dò đó đã trở về:
- Báo! Khởi bầm tướng quân, quân địch vẫn chưa đuổi tới.
Trong lòng Khúc Khắc hiếu kỳ nói:
- Kỳ lạ, nếu kẻ địch đang mai phục ở đây, sao có thể để chúng ta chạy đi dễ dàng như vậy? Đúng rồi, các ngươi vừa mới thấy chủ lực của kẻ địch chứ?
Chủng Liệt, Chủng Hồng đều lắc đầu.
Họ vừa rồi chỉ là nghe thấy tiếng trống trận và tiếng giết, mơ hồ nhìn thấy bóng của những người đó, nhưng nếu nói chủ lực, họ thật sự không nhìn thấy.
Kỵ binh của quân Kim đã nối tiếng thế giới, chạy vô cùng nhanh, hơn nữa sở trường nhất chính là truy kích, không thể bị mấy vạn nhân mã đuổi mà ngay cả cái đuôi ngựa cũng không nhìn thấy. Điều này thật là kỳ lạ.
Hơn nữa, nếu là phục kích, vậy theo lý mà nói, trước mặt có lẽ là mai phục một cánh quân để ngăn cản quân địch bỏ chạy. Sao có thể dễ dàng để cho kẻ địch từ doanh trại chạy ra.
Chủng Liệt nói:
- Liệu có phải là quân Kim cố ý phô trương thanh thế không?
Khúc Khắc lắc đầu:
- Chuyện này ta tạm thời cũng không hiểu. Nhưng nghe lão tướng quân nói, vị Hoàn Nhan Hi Doãn này văn võ song toàn. Văn tự Nữ Chân đó là do gã ta sáng tạo. Hơn nữa truyền thuyết người này thông hiểu binh pháp người Hán ta, am hiểu dụng kế. Ta thấy trong đó tất có mưu mẹo.
Đang lúc mọi người không biết nên lui hay là tiếp tục tiến công. Phía đông bỗng truyền tới ánh lửa, mọi người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đối diện hình như là có một đội quân khổng lồ.
Bỗng nghe thấy phía trước có người gọi nói:
- Đối diện có lẽ là Khúc tướng quân.
Khúc Khắc vừa nghe xong, liền đáp lại:
- Đúng vậy.
Chủng Liệt khé thở phào một tiếng, nói:
- Xem ra là cha tới rồi.
Y đoán không lầm, người tới chính là Chủng Sư Trung. Hóa ra Chủng Sư Trung vẫn không yên tâm, sợ Khúc Khắc trúng kế. Do đó đã dẫn nhân mã đi theo. Nhưng tận mắt thấy họ dừng ở đây, trong lòng vẫn luôn tò mò, lập tức hỏi có chuyện gì.
Chủng Liệt kể lại chi tiết chuyện vừa mới xảy ra.
Chủng Sư Trung vừa nghe xong, nhíu mày trầm ngâm một hồi, nói:
- Nếu thật sự như lời các ngươi nói, vừa rồi có lẽ là một cơ hội tuyệt vời. Theo lý mà nói họ có lẽ không thể dễ dàng buông tha cho các ngươi. Chuyện này quá là không hợp với lẽ thường, trừ phi ….
Nói tới đây, trong mắt ông ta bỗng lóe lên một chút sợ hãi, lập tức lệnh cho một nghìn kỵ binh đi sâu vào doanh trại quân Kim một chuyến nữa.
Hơn một canh giờ rồi mà một nghìn kỵ binh phái đi cũng đã trở về. Vẻ kinh hãi đầy trên khuôn mặt đó nói:
- Khởi bẩm tướng quân, xung quanh không phát hiện thấy quân Kim. Nhưng, mạt tướng sai người đi sâu vào trong núi kiểm tra, phát hiện thấy dưới chân núi và lưng chừng núi có hơn một trăm chiếc trống trận.
- Quả đúng như vậy.
Chủng Sư Trung sợ hãi nói.
Chủng Liệt hiếu kỳ nói:
- Cha, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chủng Sư Trung nói:
Khúc Khắc nói:
- Nhưng mục đích của họ làm như vậy là vì sao?
- Ta nghĩ Hoàn Nhan Hi Doãn có lẽ đã hiểu rõ kế hoạch của chúng ta rồi.
Chủng Liệt kinh ngạc nói:
- Sao có thể như thế chứ? Chúng ta từ phủ Đại Danh ra không có dừng lại. Họ chẳng lẽ lại biết được chứ.
Chủng Sư Trung lắc đầu nói:
- Chuyện đó cũng không chừng. Nếu như Hoàn Nhan Tông Vọng gặp Hoàn Nhan Hi Doãn rồi, hoặc là Hoàn Nhan Tông Vọng sai người đi báo cho Hoàn Nhan Hi Doãn.
Khúc Khắc nói:
- Dù vậy, họ cũng chỉ biết Hoàn Nhan Tông Vọng bại chiến, sao có thể dự đoán được chúng ta sẽ tới đây tiêu diệt họ?
Chủng Sư Trung nhíu mày nói:
- Hoàn Nhan Hi Doãn và Hoàn Nhan Tông Hàn đều là người thiện chiến. Nếu họ biết tin Hoàn Nhan Tông Vọng bại trận, lại kết hợp với lời đồn thổi của Chiết gia quân phát ra trước đó, có thể đoán được kế hoạch của chúng ta, cũng không phải là điều không thể.
Chủng Hồng liền nói:
- Nếu họ biết rõ kế hoạch của chúng ta, vậy thì họ cũng có lẽ là lập tức lui binh rồi. Việc bố trí nghi trận này là vì sao? Lẽ nào là muốn làm chậm chúng ta truy kích?
- Ta thấy không đơn giản như vậy. Họ e là sớm đã biết trước một ngày rồi. Nếu vừa chạy trốn, chúng ta cũng không thể đuổi theo được. Họ có đủ thời gian.
Chủng Sư Trung suy nghĩ một hồi, bỗng nhướn mày lên, nói:
- Lẽ nào …, họ là muốn tương kế tựu kế, dụ dỗ Chiết gia quân ra khỏi Thái Nguyên. Mà sau hai mặt giáp công, tiêu diệt Chiết gia quân. Nếu là như vậy, họ ở đây đã đặt nghi trận, không phải vì làm chậm trễ việc chúng ta truy kích. Mà là vì làm chậm chúng ta tới Thái Nguyên cứu viện.
Nói tới đây, Chủng Sư Trung mồ hôi chảy ròng ròng. Tướng sỹ còn lại cũng thất sắc kinh ngạc. Nếu thật sự như vậy, Chiết gia quân đó có lẽ đã gặp nguy hiểm rồi.
Chủng Sư Trung mặc kệ nhiều như vậy cũng khẩn trương dẫn toàn quân nhanh chóng đi về Thái Nguyên. Nếu còn chậm trễ nửa giờ, Chiết gia quân đó có lẽ sẽ tiêu diệt toàn quân. Lúc này Chủng Sư Trung chỉ hy vọng Hoàn Nhan Hi Doãn chưa đi lâu.
Vì sao Chủng gia quân này lại là quân đội mạnh nhất của Đại Tống? Đó chính là vì tây bắc sinh sản ra ngựa. Ngựa của họ nhiều, Chủng Sư Trung lệnh cho binh lính không được xuống ngựa nghỉ ngơi, ăn cơm cũng ăn trên lưng ngựa. Cuối cùng đã tới Liêu Châu, đi tiếp chính là Thái Nguyên. Nhưng đúng lúc này quân tiên phong bỗng nhiên hồi báo, nói phía trước 30 dặm lại phát hiện ra doanh trại của quân Kim đóng. Hơn nữa có người còn nhìn thấy trước đó mấy ngày có rất nhiều quân Kim đóng ở đây.
Bắc Tống Phong Lưu
Tuy nhiên chiến sự phía tây bắc lại vô cùng căng thẳng, chiến tranh mãi mãi không kết thúc. Thái Nguyên hãy còn bị bao vây tấn công. Hiện tại Hoàn Nhan Tông Hàn đã chia quân ra rồi. Cho nên phải nắm bắt thời gian, tiêu diệt được cánh quân này ở bên ngoài. Nếu để chúng tái hợp với nhau, như vậy sẽ khó mà tiêu diệt được cánh quân này. Dù thành công, e là cũng sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Vì vậy, Chủng Sư Trung dẫn sáu vạn nhân mã ngày đêm hành quân, một nắng hai sương. Trên đường đi nghe thấy hỏi thăm hướng đi của cánh quân Kim này, chờ cho tới khi sắp tới biên giới Hàm Đan, ông ta mới biết được hướng đi của cánh quân Kim này từ những bách tính xung quanh ban đầu chưa rời đi đó.
Qua xác nhận mới biết hiện tại cánh quân Kim nay đang đóng ở bờ sông cách Hàm Đan năm mươi dặm về phía bắc. Hơn nữa thống soái của đội quân này chính là Hoàn Nhan Hi Doãn.
Chủng Sư Trung không dám khinh địch, cũng không liều lĩnh, giấu quân đội ở gần Hàm Đan. Lại đích thân dẫn đội quân nhỏ lên núi cao ở phía nam bờ sông đó, dùng thiên lý nhãn quan sát doanh trại quân địch.
Chỉ thấy một thảm cỏ rộng mênh mông bên sông đầy lều trại màu trắng, dày đặc, nhiều không kể xiết. Dòng sông bên cạnh phía nam cánh đồng cỏ này, phía bắc là núi, rất phù hợp với thói quen sống của Nữ Chân Nhân. Lúc này không ít du kỵ đi ở bờ sông.
Lúc này chính là buổi giữa trưa, chỉ thấy bên sông khói bếp bay lên mờ mịt, từng hàng bếp được xếp chỉnh tề.
Mặc dù Chủng Sư Trung có thiên lý nhãn, nhưng ngươi lại không thể từng bước từng bước đi đếm xem đối phương có bao nhiêu người. Điều đó cũng không thực tế, còn thông qua bếp để phán đoán. Đương nhiên, nhiều bếp như vậy đếm cũng rất hao tổn tâm sức, với Chủng Sư Trung dày dặn kinh nghiệm như vậy, vừa nhìn một cái, trong lòng đã có một khái niệm, và sớm đã nhận được tình báo trước vài ngày, cũng khoảng tới hai vạn người tới.
Sau khi trở về doanh trại, Chủng Sư Trung triệu tập các tướng sỹ, thương lượng đối sách phá địch.
Một vị phụ tá cũ của ông ta liền nói:
- Doanh trại quân Kim ở thế núi kề nước, mà thế núi lại hiểm yếu. Chúng ta lại phần lớn là kỵ binh, không thể trên núi xuống nước được, rất khó mà hai mặt giáp công. Nếu vượt qua dãy núi, tiền hậu giáp kích, vừa tốn nhiều thời gian, e là còn bị quân địch phát hiện.
Chủng Sư Trung gật đầu nói:
- Nhưng chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không thể trì hoãn được. Nếu quân địch biết được, e là sẽ lập tức lui binh.
Chủng Liệt nói:
- Kẻ thù tuy là có hai vạn nhân mã, dù sao cũng là chính diện nghênh chiến. Chúng ta còn không sợ, huống hồ chúng ta đang ở trong bóng tối, họ ở ngoài sáng. Hài nhi nguyện dẫn quân đi đánh lén doanh trại quân địch.
Đại tướng Khúc Khắc nói:
- Mạt tướng tán thành kế của Chủng Liệt. Trận chiến này là không thể tránh khỏi. Nếu chúng ta nhanh chóng tiêu diệt cánh quân này, vậy thì chúng ta cũng có thể nhanh chóng tới tụ họp với Chiết gia quân, bao vây tiêu diệt quân Kim ở Thái Nguyên.
Các tướng sỹ còn lại cũng lần lượt gật đầu tán thành kế sách cảu Chủng Liệt.
Chủng Sư Trung cũng cảm thấy trước mắt cũng chỉ có làm như vậy. Mặc dù họ cũng nhiều người, nhưng do vì nguyên nhân địa hình, rất khó làm được giáp công. Nhưng chính diện đối kháng, nhân số gấp đôi, Chủng Sư Trung vẫn vô cùng tự tin. Vì đã bàn bạc kỹ, không để cho quân Kim cơ hội phát hiện, liền lập tức xuất binh, tối nay sẽ đánh lén doanh trại quân Kim.
…….
Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng màu bạc nhẹ nhàng chiếu lên mặt sông, mặc dù không chút gợn sóng, nhưng lại có làn sóng bạc sóng sánh, cảnh đêm càng đẹp hơn.
Đã tới canh bốn rồi, lúc này chính là thời điểm mệt mỏi nhất của con người, cũng là lúc ngủ ngon nhất của giấc ngủ.
Khúc Khắc và hai người con trai của Chủng Sư Trung là Chủng Hồng và Chủng Liệt dẫn ba vạn đại quân dưới sự yểm hộ của cảnh đêm, từ từ tiến sát doanh trại quân Kim. Tiếp tục đi tiếp khoảng chừng bằng thời gian của một bữa cơm, lúc này doanh trại quân Kim đã hiện ra trước mắt. Tướng sỹ toàn quân lập tức lên ngựa, đặt mũi tên lên dây cung.
- Giết!
Chủng Liệt hét lên một tiếng, tướng sỹ toàn quân lập tức xông về phía doanh trại quân Kim.
Sưu sưu sưu sưu!
Vô số mũi tên bắn lên trên trời, khiến cho cả bầu trời này đang sáng, lại rơi vào đám lều trại màu trắng. Vù vù vù, thoáng chốc doanh trại quân Kim đã trở thành biển lửa, đêm đen tựa như ban ngày.
Yên tĩnh!
Tuy nhiên, lúc này trong doanh trại quân Kim lại yên tĩnh như tờ, không có một tiếng kêu sợ hãi nào vang lên, cũng không có tiếng vó ngựa. Thậm chí sau khi đám người Chủng Liệt xông vào doanh trại, ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Chuyện này ….!
Chủng Liệt lúc này bỗng đờ đẫn người ra, người chạy đi đâu rồi?
Mấy vạn binh mã đứng giữa doanh trại quân Kim, nhìn thấy lều trại trống không, chỉ nghe thấy tiếng võ ngựa giẫm lên mặt đấy, lửa cháy dưới sự yểm trợ của gió đêm, lắc lư không ngừng, khắp nơi không có một bóng người. Không khí vô cùng vắng vẻ quỷ dị.
Một người chạy tới báo cáo:
- Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân đã kiểm tra kỹ rồi, cả doanh trại không một bóng người.
- Tướng quân, tình hình không hay rồi!
Chủng Hồng liền nói.
Khúc Khắc hơi giật mình, chợt bừng tỉnh, đang chuẩn bị hạ lệnh lui quân, ai ngờ đúng lúc này từ sườn núi phía bắc bỗng vang lên tiếng trống trận. Tiếp theo đó từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng giết.
- Không xong rồi, chúng ta bị trúng kế rồi, lui! Mau rút lui!
- Rút lui …!
Ba vạn đại quân liền rút lui ra khỏi doanh trại. Đám người Khúc Khắc bởi vì không biết đối phương mai phục bao nhiêu người. Hơn nữa, đây rất có thể là kế dụ địch của đối phương. Họ đã mất đi tiên cơ, cho nên không dám chiến đấu, thống lĩnh đại quân lui về phía đông, chạy như điên.
Chạy khoảng gần nửa canh giờ, thấy sắp tới thành Hàm Đan rồi, hơn nữa tiếng giết phía sau cũng đã không còn nghe thấy nữa, lúc này họ mới dừng lại.
Trước tiên Khúc Khắc sai người đi trước thăm dò, thấy kẻ địch không còn truy đuổi nữa, sau đó mới điều chỉnh trận hình, tùy cơ có thế nghênh chiến.
Rất nhanh, người thăm dò đó đã trở về:
- Báo! Khởi bầm tướng quân, quân địch vẫn chưa đuổi tới.
Trong lòng Khúc Khắc hiếu kỳ nói:
- Kỳ lạ, nếu kẻ địch đang mai phục ở đây, sao có thể để chúng ta chạy đi dễ dàng như vậy? Đúng rồi, các ngươi vừa mới thấy chủ lực của kẻ địch chứ?
Chủng Liệt, Chủng Hồng đều lắc đầu.
Họ vừa rồi chỉ là nghe thấy tiếng trống trận và tiếng giết, mơ hồ nhìn thấy bóng của những người đó, nhưng nếu nói chủ lực, họ thật sự không nhìn thấy.
Kỵ binh của quân Kim đã nối tiếng thế giới, chạy vô cùng nhanh, hơn nữa sở trường nhất chính là truy kích, không thể bị mấy vạn nhân mã đuổi mà ngay cả cái đuôi ngựa cũng không nhìn thấy. Điều này thật là kỳ lạ.
Hơn nữa, nếu là phục kích, vậy theo lý mà nói, trước mặt có lẽ là mai phục một cánh quân để ngăn cản quân địch bỏ chạy. Sao có thể dễ dàng để cho kẻ địch từ doanh trại chạy ra.
Chủng Liệt nói:
- Liệu có phải là quân Kim cố ý phô trương thanh thế không?
Khúc Khắc lắc đầu:
- Chuyện này ta tạm thời cũng không hiểu. Nhưng nghe lão tướng quân nói, vị Hoàn Nhan Hi Doãn này văn võ song toàn. Văn tự Nữ Chân đó là do gã ta sáng tạo. Hơn nữa truyền thuyết người này thông hiểu binh pháp người Hán ta, am hiểu dụng kế. Ta thấy trong đó tất có mưu mẹo.
Đang lúc mọi người không biết nên lui hay là tiếp tục tiến công. Phía đông bỗng truyền tới ánh lửa, mọi người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đối diện hình như là có một đội quân khổng lồ.
Bỗng nghe thấy phía trước có người gọi nói:
- Đối diện có lẽ là Khúc tướng quân.
Khúc Khắc vừa nghe xong, liền đáp lại:
- Đúng vậy.
Chủng Liệt khé thở phào một tiếng, nói:
- Xem ra là cha tới rồi.
Y đoán không lầm, người tới chính là Chủng Sư Trung. Hóa ra Chủng Sư Trung vẫn không yên tâm, sợ Khúc Khắc trúng kế. Do đó đã dẫn nhân mã đi theo. Nhưng tận mắt thấy họ dừng ở đây, trong lòng vẫn luôn tò mò, lập tức hỏi có chuyện gì.
Chủng Liệt kể lại chi tiết chuyện vừa mới xảy ra.
Chủng Sư Trung vừa nghe xong, nhíu mày trầm ngâm một hồi, nói:
- Nếu thật sự như lời các ngươi nói, vừa rồi có lẽ là một cơ hội tuyệt vời. Theo lý mà nói họ có lẽ không thể dễ dàng buông tha cho các ngươi. Chuyện này quá là không hợp với lẽ thường, trừ phi ….
Nói tới đây, trong mắt ông ta bỗng lóe lên một chút sợ hãi, lập tức lệnh cho một nghìn kỵ binh đi sâu vào doanh trại quân Kim một chuyến nữa.
Hơn một canh giờ rồi mà một nghìn kỵ binh phái đi cũng đã trở về. Vẻ kinh hãi đầy trên khuôn mặt đó nói:
- Khởi bẩm tướng quân, xung quanh không phát hiện thấy quân Kim. Nhưng, mạt tướng sai người đi sâu vào trong núi kiểm tra, phát hiện thấy dưới chân núi và lưng chừng núi có hơn một trăm chiếc trống trận.
- Quả đúng như vậy.
Chủng Sư Trung sợ hãi nói.
Chủng Liệt hiếu kỳ nói:
- Cha, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chủng Sư Trung nói:
Khúc Khắc nói:
- Nhưng mục đích của họ làm như vậy là vì sao?
- Ta nghĩ Hoàn Nhan Hi Doãn có lẽ đã hiểu rõ kế hoạch của chúng ta rồi.
Chủng Liệt kinh ngạc nói:
- Sao có thể như thế chứ? Chúng ta từ phủ Đại Danh ra không có dừng lại. Họ chẳng lẽ lại biết được chứ.
Chủng Sư Trung lắc đầu nói:
- Chuyện đó cũng không chừng. Nếu như Hoàn Nhan Tông Vọng gặp Hoàn Nhan Hi Doãn rồi, hoặc là Hoàn Nhan Tông Vọng sai người đi báo cho Hoàn Nhan Hi Doãn.
Khúc Khắc nói:
- Dù vậy, họ cũng chỉ biết Hoàn Nhan Tông Vọng bại chiến, sao có thể dự đoán được chúng ta sẽ tới đây tiêu diệt họ?
Chủng Sư Trung nhíu mày nói:
- Hoàn Nhan Hi Doãn và Hoàn Nhan Tông Hàn đều là người thiện chiến. Nếu họ biết tin Hoàn Nhan Tông Vọng bại trận, lại kết hợp với lời đồn thổi của Chiết gia quân phát ra trước đó, có thể đoán được kế hoạch của chúng ta, cũng không phải là điều không thể.
Chủng Hồng liền nói:
- Nếu họ biết rõ kế hoạch của chúng ta, vậy thì họ cũng có lẽ là lập tức lui binh rồi. Việc bố trí nghi trận này là vì sao? Lẽ nào là muốn làm chậm chúng ta truy kích?
- Ta thấy không đơn giản như vậy. Họ e là sớm đã biết trước một ngày rồi. Nếu vừa chạy trốn, chúng ta cũng không thể đuổi theo được. Họ có đủ thời gian.
Chủng Sư Trung suy nghĩ một hồi, bỗng nhướn mày lên, nói:
- Lẽ nào …, họ là muốn tương kế tựu kế, dụ dỗ Chiết gia quân ra khỏi Thái Nguyên. Mà sau hai mặt giáp công, tiêu diệt Chiết gia quân. Nếu là như vậy, họ ở đây đã đặt nghi trận, không phải vì làm chậm trễ việc chúng ta truy kích. Mà là vì làm chậm chúng ta tới Thái Nguyên cứu viện.
Nói tới đây, Chủng Sư Trung mồ hôi chảy ròng ròng. Tướng sỹ còn lại cũng thất sắc kinh ngạc. Nếu thật sự như vậy, Chiết gia quân đó có lẽ đã gặp nguy hiểm rồi.
Chủng Sư Trung mặc kệ nhiều như vậy cũng khẩn trương dẫn toàn quân nhanh chóng đi về Thái Nguyên. Nếu còn chậm trễ nửa giờ, Chiết gia quân đó có lẽ sẽ tiêu diệt toàn quân. Lúc này Chủng Sư Trung chỉ hy vọng Hoàn Nhan Hi Doãn chưa đi lâu.
Vì sao Chủng gia quân này lại là quân đội mạnh nhất của Đại Tống? Đó chính là vì tây bắc sinh sản ra ngựa. Ngựa của họ nhiều, Chủng Sư Trung lệnh cho binh lính không được xuống ngựa nghỉ ngơi, ăn cơm cũng ăn trên lưng ngựa. Cuối cùng đã tới Liêu Châu, đi tiếp chính là Thái Nguyên. Nhưng đúng lúc này quân tiên phong bỗng nhiên hồi báo, nói phía trước 30 dặm lại phát hiện ra doanh trại của quân Kim đóng. Hơn nữa có người còn nhìn thấy trước đó mấy ngày có rất nhiều quân Kim đóng ở đây.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1249: Không thành kế
10.0/10 từ 34 lượt.