Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1245-1: Đây là vinh quang (1)
Kỳ thực sắp xếp này của Lý Kỳ cũng không phải rất thỏa đáng. Bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tốc độ tiến quân của Hàn Thế Trung. Nhưng trong lòng huynh đệ đã hiểu. Tình hình hiện tại, những tù binh này quyết không thể để lại gần Đông Kinh, nhất định phải rời đi, dù là tiêu tốn bao nhiêu.
Vì vậy, họ cũng không nói thêm gì nữa.
Trải qua chiến tranh kỳ thực không phải là tàn nhẫn nhất. Tàn nhẫn nhất là công tác xử lý sau chiến tranh, tin chắc bất kỳ ai cũng phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn thi thể. Mặc dù đối phương là kẻ thù nhưng vẫn là con người, trong lòng không hề dễ chịu chút nào.
Nhưng đây lại là chuyện phải đối mặt.
Đương nhiên, có một người đứng bên ngoài, người đó chính là Dương Tái Hưng. Y vẫn trước sau như một tiêu sái bổ dao xuống đám thi thể vùi trong đất. Mặc dù Lý Kỳ hạ lệnh để lại mạng sống cho những tù binh này, nhưng những kẻ thù đã tắt thở đó, hoặc là kẻ địch bị thương nặng, Lý Kỳ đương nhiên là không thể giữ lại. Ngươi chạy tới giết ta, ta còn phải xuất tiền ra để lo lắng cuộc đời của ngươi. Điều này dù ở đâu đi nữa e là cũng không thể lọt tai được. Đương nhiên, điều vô nhân đạo này, hắn cũng không dễ để cho những tù binh đó nói ra. hắn chẳng qua là chấp nhận.
Tiếp theo, hắn lại bố trí một nghìn phu thuyền, xử lý hết thi thể bên mình, đưa về gia đình. Về phần quân địch, hắn quyết định chôn bên cạnh sông Hoàng Hà. Tất cả đều thiêu cháy, hơn nữa còn cho người chuẩn bị bia đá dựng lên phía trên. Hắn muốn ghi chiến thắng này vào trong sử sách.
Ngay lúc đó, thuyền của Hàn Thế Trung đã cập bờ, tướng sỹ liên quan cũng đều đang chờ xuất phát.
Lý Kỳ đi tới trước đội ngũ, cất cao giọng nói:
- Các huynh đệ, làm tốt nhé!
- Rống ….!
Hai mươi mấy vạn người đồng thời giơ cao binh khí, thủy quân liên thuyền cũng lần lượt giơ nỏ lên, đồng thanh gào rú. Họ là muốn nói cho cả thế giới biết, họ đã tiêu diệt quân Kim, đánh bại một cánh quân đã từng nổi tiếng một thời. Đây là một vinh dự lớn lao!
Trận đánh này cũng chắc chắn khiến cả thế giới kinh động, khiến cho con người trên thế giới nhìn quân Đại Tống với một cặp mắt khác.
Đây là vinh quang!
Lý Kỳ mỉm cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Nhưng, nếu các ngươi cho rằng chiến thắng lần này là kết thúc, vậy thì các ngươi đã nhầm rồi. Đây mới là bắt đầu, hôm nay nguyên khí quân Kim đã bị tổn thương lớn, cũng sẽ tới phiên chúng ta thổi kèn phản công. Các vị có dám theo ta vượt phía bắc sông Hoàng Hà, thu phục 16 châu Yến Vân.
Các tướng sỹ thoáng giật mình, họ hầu như không ngờ tới khẩu vị của Lý Kỳ lớn như vậy. Không ngờ lại muốn thừa thắng quay về cướp lại 16 châu Yến Vân. Nhưng, hiện tại họ cũng không còn sợ quân Kim nữa, lại một lần nữa hô lớn:
- Thu phục Yến Vân! Thu phục Yến Vân!
Một lần, hai lần!
“Yến Vân” hai từ này có thể gọi là vang lên tận trời xanh.
Sỹ khí ngất trời hiện giờ, Lý Kỳ cũng không muốn nói tới những lời cổ vũ sỹ khí đó nữa, liền hạ lệnh. Ngoài Ngưu Cao thống lĩnh ba vạn cấm quân ở lại, những người còn lại lập tức lên thuyền vượt sông.
Đội thuyền này của Hàn Thế Trung còn uy vũ hơn đội thuyền của quân Kim rất nhiều. Hơn nữa phía dưới còn có cửa khoang của đội quân chuyên vận chuyển. Các binh lính quân Tống đều từng nhóm từng nhóm lên thuyền.
Cao lớn tuyệt vời.
Do vì Lý Kỳ ngay từ khi bắt đầu đã chú trọng huấn luyện năng lực tác chiến thủy lục của cấm quân,giờ đây đã hình thành một quy luật. Cho nên khi cấm quân lên thuyền, đó thật sự là kỷ luật nghiêm minh. Cho dù là đội quân của Thần Cơ Doanh, hay là kỵ binh, đó đều là trật tự ngay ngắn, không bị rối loạn.
Ngược lại Chủng gia quân của quân đội vốn mạnh nhất từ xưa tới nay của Đại Tống, rõ ràng là có chút tạp loạn. Hai bên dường như vẫn còn chút hỗn độn. Nhưng cấm quân hình như không hề trì hoãn chiến thắng. Trải qua lần này, tin rằng binh lính của Chủng gia quân ai cũng không dám xem thường cánh cấm quân này.
Chủng Sư Đạo sớm biết cánh cấm quân này đã thoát thai hoán cốt. Mà Tây quân vốn không am hiểu thủy chiến, cũng xem như rất tốt. Nhưng Chủng Sư Trung lại là lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cánh cấm quân này. Kỳ thật vừa rồi bao vây quân Kim tiêu diệt. ông ta đã cảm thấy vô cùng chấn động. ông ta cũng dần hiểu ra, ban đầu Lý Kỳ đã bố trí binh lực ở ngoài thành, triển khai cuộc chiến vừa tấn công vừa phòng ngự với quân Kim. Dù sao cũng không phải là chó ngáp phải ruồi, ông ta cẫn có chút lo lắng.
- Bộ soái, Bộ soái!
Đang lúc toàn quân lên thuyền chuẩn bị vượt sông Hoàng Hà, Ngưu Cao bỗng nhiên bước nhanh về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ tâm sáng như gương, ngoài miệng vẫn thản nhiên nói:
- Chuyện gì?
Ngưu Cao vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Bộ soái, có phải mạt tướng có chỗ nào làm không tốt không?
Lý Kỳ nói:
- Vì sao ngươi lại nghi ngờ như vậy?
Ngưu Cao liền nói:
- Vậy Bộ soái vì sao lại không dẫn quân lên phía bắc?
- Là chuyện này à!
Lý Kỳ bật cười ha hả, vỗ vai gã, nói:
- Bởi vì ngươi đủ thông minh rồi.
- Chuyện này ta biết, vậy Bộ soái càng hẳn nên để ta đi a!
Ngưu Cao đi theo Lý Kỳ lâu như vậy, da mặt cũng đã được huấn luyện rất kỹ rồi.
Bá đạo! Ta đây chính là một câu khách khí cũng không thể nói được. Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Ngưu Cao, ta để ngươi ở lại đây, chính là vì ta tín nhiệm nhất ở đây chính là ngươi. Bởi vì kinh thành còn khó khăn hơn phương bắc nhiều.
Ngưu Cao mơ màng trừng mắt nói:
- Ý gì, Bộ soái, ta nghe mà không hiểu gì hết vậy!
Lý Kỳ buồn bực liếc nhìn y, vẫy tay, Ngưu Cao liền ghé sát tai lại.
Lý Kỳ nói thầm bên tai y một hồi.
Ngưu Cao nghe thấy thế vẻ mặt lại vô cùng phong phú, vừa kinh động, vừa lo sợ, vừa hưng phấn.
Nói xong, Lý Kỳ nói:
- Chuyện này ngươi hiểu rồi chứ.
Ngưu Cao ngượng ngùng gật đầu nói:
- Ta …. Ta hiểu rồi. Nhưng Bộ soái ngài có thể để Nhạc Phi ở lại đây. Hắn ta còn giỏi hơn ta nhiều. Ta cũng hy vọng có thể cùng Bộ soái đi lên phía bắc, thu phục Yến Vân.
Lý Kỳ trừng mắt lườm nói:
- Lẽ nào ngươi cứ phải để cho ta nói rõ ra mới được sao, ta vừa mới nói ngươi thông minh, nhưng không phải chỉ là phương diện đánh giặc. Phương diện đánh giặc Nhạc Phi giỏi hơn ngươi. Ta là nói đầu óc ngươi linh hoạt, có thể đoán được lời qua sắc mặt, cũng hiểu được những thứ ngoắt ngéo trong chốn quan trường. Hơn nữa ngươi cũng không phải không biết tính cách của Nhạc Phi. Để hắn ta ở lại đây, đó chính là đang làm hại hắn ta.
Lời này quả rất đả thương người ta! Ngưu Cao ấm ức nói:
- Nhưng ….
Lý Kỳ giơ tay lên, cắt lời Ngưu Cao, nói:
- Chuyện này ta đã quyết định rồi, cũng không thể thay đổi được nữa. Ngươi đã ở bên cạnh ta lâu như vậy, ta tin tưởng nhất chính là ngươi, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng. Ồ, suýt chút nữa đã quên nói cho ngươi biết, đây là quân lệnh.
Ngưu Cao vừa nghe xong, biết chuyện này không dễ thay đổi, chắp tay nói:
- Mạt tướng tuân mệnh.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:
- Ngưu Cao, trận chiến này vừa mới bắt đầu, ngươi còn sợ không có cơ hội lập công lập nghiệp gì đó. Nhưng nếu ngươi muốn hoàn toàn chiến thắng trong trận chiến này. Ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Hơn nữa, tính mệnh của chúng ta đều nằm trong tay của ngươi, ngươi hiểu chưa?
Bắc Tống Phong Lưu
Vì vậy, họ cũng không nói thêm gì nữa.
Trải qua chiến tranh kỳ thực không phải là tàn nhẫn nhất. Tàn nhẫn nhất là công tác xử lý sau chiến tranh, tin chắc bất kỳ ai cũng phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn thi thể. Mặc dù đối phương là kẻ thù nhưng vẫn là con người, trong lòng không hề dễ chịu chút nào.
Nhưng đây lại là chuyện phải đối mặt.
Đương nhiên, có một người đứng bên ngoài, người đó chính là Dương Tái Hưng. Y vẫn trước sau như một tiêu sái bổ dao xuống đám thi thể vùi trong đất. Mặc dù Lý Kỳ hạ lệnh để lại mạng sống cho những tù binh này, nhưng những kẻ thù đã tắt thở đó, hoặc là kẻ địch bị thương nặng, Lý Kỳ đương nhiên là không thể giữ lại. Ngươi chạy tới giết ta, ta còn phải xuất tiền ra để lo lắng cuộc đời của ngươi. Điều này dù ở đâu đi nữa e là cũng không thể lọt tai được. Đương nhiên, điều vô nhân đạo này, hắn cũng không dễ để cho những tù binh đó nói ra. hắn chẳng qua là chấp nhận.
Tiếp theo, hắn lại bố trí một nghìn phu thuyền, xử lý hết thi thể bên mình, đưa về gia đình. Về phần quân địch, hắn quyết định chôn bên cạnh sông Hoàng Hà. Tất cả đều thiêu cháy, hơn nữa còn cho người chuẩn bị bia đá dựng lên phía trên. Hắn muốn ghi chiến thắng này vào trong sử sách.
Ngay lúc đó, thuyền của Hàn Thế Trung đã cập bờ, tướng sỹ liên quan cũng đều đang chờ xuất phát.
Lý Kỳ đi tới trước đội ngũ, cất cao giọng nói:
- Các huynh đệ, làm tốt nhé!
- Rống ….!
Hai mươi mấy vạn người đồng thời giơ cao binh khí, thủy quân liên thuyền cũng lần lượt giơ nỏ lên, đồng thanh gào rú. Họ là muốn nói cho cả thế giới biết, họ đã tiêu diệt quân Kim, đánh bại một cánh quân đã từng nổi tiếng một thời. Đây là một vinh dự lớn lao!
Trận đánh này cũng chắc chắn khiến cả thế giới kinh động, khiến cho con người trên thế giới nhìn quân Đại Tống với một cặp mắt khác.
Đây là vinh quang!
Lý Kỳ mỉm cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Nhưng, nếu các ngươi cho rằng chiến thắng lần này là kết thúc, vậy thì các ngươi đã nhầm rồi. Đây mới là bắt đầu, hôm nay nguyên khí quân Kim đã bị tổn thương lớn, cũng sẽ tới phiên chúng ta thổi kèn phản công. Các vị có dám theo ta vượt phía bắc sông Hoàng Hà, thu phục 16 châu Yến Vân.
Các tướng sỹ thoáng giật mình, họ hầu như không ngờ tới khẩu vị của Lý Kỳ lớn như vậy. Không ngờ lại muốn thừa thắng quay về cướp lại 16 châu Yến Vân. Nhưng, hiện tại họ cũng không còn sợ quân Kim nữa, lại một lần nữa hô lớn:
- Thu phục Yến Vân! Thu phục Yến Vân!
Một lần, hai lần!
“Yến Vân” hai từ này có thể gọi là vang lên tận trời xanh.
Sỹ khí ngất trời hiện giờ, Lý Kỳ cũng không muốn nói tới những lời cổ vũ sỹ khí đó nữa, liền hạ lệnh. Ngoài Ngưu Cao thống lĩnh ba vạn cấm quân ở lại, những người còn lại lập tức lên thuyền vượt sông.
Đội thuyền này của Hàn Thế Trung còn uy vũ hơn đội thuyền của quân Kim rất nhiều. Hơn nữa phía dưới còn có cửa khoang của đội quân chuyên vận chuyển. Các binh lính quân Tống đều từng nhóm từng nhóm lên thuyền.
Cao lớn tuyệt vời.
Do vì Lý Kỳ ngay từ khi bắt đầu đã chú trọng huấn luyện năng lực tác chiến thủy lục của cấm quân,giờ đây đã hình thành một quy luật. Cho nên khi cấm quân lên thuyền, đó thật sự là kỷ luật nghiêm minh. Cho dù là đội quân của Thần Cơ Doanh, hay là kỵ binh, đó đều là trật tự ngay ngắn, không bị rối loạn.
Ngược lại Chủng gia quân của quân đội vốn mạnh nhất từ xưa tới nay của Đại Tống, rõ ràng là có chút tạp loạn. Hai bên dường như vẫn còn chút hỗn độn. Nhưng cấm quân hình như không hề trì hoãn chiến thắng. Trải qua lần này, tin rằng binh lính của Chủng gia quân ai cũng không dám xem thường cánh cấm quân này.
Chủng Sư Đạo sớm biết cánh cấm quân này đã thoát thai hoán cốt. Mà Tây quân vốn không am hiểu thủy chiến, cũng xem như rất tốt. Nhưng Chủng Sư Trung lại là lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cánh cấm quân này. Kỳ thật vừa rồi bao vây quân Kim tiêu diệt. ông ta đã cảm thấy vô cùng chấn động. ông ta cũng dần hiểu ra, ban đầu Lý Kỳ đã bố trí binh lực ở ngoài thành, triển khai cuộc chiến vừa tấn công vừa phòng ngự với quân Kim. Dù sao cũng không phải là chó ngáp phải ruồi, ông ta cẫn có chút lo lắng.
- Bộ soái, Bộ soái!
Đang lúc toàn quân lên thuyền chuẩn bị vượt sông Hoàng Hà, Ngưu Cao bỗng nhiên bước nhanh về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ tâm sáng như gương, ngoài miệng vẫn thản nhiên nói:
- Chuyện gì?
Ngưu Cao vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Bộ soái, có phải mạt tướng có chỗ nào làm không tốt không?
Lý Kỳ nói:
- Vì sao ngươi lại nghi ngờ như vậy?
Ngưu Cao liền nói:
- Vậy Bộ soái vì sao lại không dẫn quân lên phía bắc?
- Là chuyện này à!
Lý Kỳ bật cười ha hả, vỗ vai gã, nói:
- Bởi vì ngươi đủ thông minh rồi.
- Chuyện này ta biết, vậy Bộ soái càng hẳn nên để ta đi a!
Ngưu Cao đi theo Lý Kỳ lâu như vậy, da mặt cũng đã được huấn luyện rất kỹ rồi.
Bá đạo! Ta đây chính là một câu khách khí cũng không thể nói được. Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Ngưu Cao, ta để ngươi ở lại đây, chính là vì ta tín nhiệm nhất ở đây chính là ngươi. Bởi vì kinh thành còn khó khăn hơn phương bắc nhiều.
Ngưu Cao mơ màng trừng mắt nói:
- Ý gì, Bộ soái, ta nghe mà không hiểu gì hết vậy!
Lý Kỳ buồn bực liếc nhìn y, vẫy tay, Ngưu Cao liền ghé sát tai lại.
Lý Kỳ nói thầm bên tai y một hồi.
Ngưu Cao nghe thấy thế vẻ mặt lại vô cùng phong phú, vừa kinh động, vừa lo sợ, vừa hưng phấn.
Nói xong, Lý Kỳ nói:
- Chuyện này ngươi hiểu rồi chứ.
Ngưu Cao ngượng ngùng gật đầu nói:
- Ta …. Ta hiểu rồi. Nhưng Bộ soái ngài có thể để Nhạc Phi ở lại đây. Hắn ta còn giỏi hơn ta nhiều. Ta cũng hy vọng có thể cùng Bộ soái đi lên phía bắc, thu phục Yến Vân.
Lý Kỳ trừng mắt lườm nói:
- Lẽ nào ngươi cứ phải để cho ta nói rõ ra mới được sao, ta vừa mới nói ngươi thông minh, nhưng không phải chỉ là phương diện đánh giặc. Phương diện đánh giặc Nhạc Phi giỏi hơn ngươi. Ta là nói đầu óc ngươi linh hoạt, có thể đoán được lời qua sắc mặt, cũng hiểu được những thứ ngoắt ngéo trong chốn quan trường. Hơn nữa ngươi cũng không phải không biết tính cách của Nhạc Phi. Để hắn ta ở lại đây, đó chính là đang làm hại hắn ta.
Lời này quả rất đả thương người ta! Ngưu Cao ấm ức nói:
- Nhưng ….
Lý Kỳ giơ tay lên, cắt lời Ngưu Cao, nói:
- Chuyện này ta đã quyết định rồi, cũng không thể thay đổi được nữa. Ngươi đã ở bên cạnh ta lâu như vậy, ta tin tưởng nhất chính là ngươi, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng. Ồ, suýt chút nữa đã quên nói cho ngươi biết, đây là quân lệnh.
Ngưu Cao vừa nghe xong, biết chuyện này không dễ thay đổi, chắp tay nói:
- Mạt tướng tuân mệnh.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:
- Ngưu Cao, trận chiến này vừa mới bắt đầu, ngươi còn sợ không có cơ hội lập công lập nghiệp gì đó. Nhưng nếu ngươi muốn hoàn toàn chiến thắng trong trận chiến này. Ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Hơn nữa, tính mệnh của chúng ta đều nằm trong tay của ngươi, ngươi hiểu chưa?
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1245-1: Đây là vinh quang (1)
10.0/10 từ 34 lượt.