Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1201: Đại chiến thôn Thanh Điền
- Ngươi biết tên mập đó?
Tửu Quỷ vẻ không thể tin nổi nhìn Mã Kiều hỏi, trong ấn tượng của lão thì bạn bè của Mã Kiều, lão đều biết cả.
Mã Kiều hừ một tiếng, nói: - Bại tướng dưới tay.
Thì ra cái người đột nhiên xông vào kia chính là tên mập A Ba Lê bị Mã Kiều đánh cho ngất xỉu ở Yến Sơn Phủ năm xưa. Chỉ có điều tên mập này bây giờ trông khỏe mạnh hoạt bát hơn nhiều, trên mình mặc áo giáp sắt, cú xông vào mạnh mẽ như vậy, thật là có khí phách vạn người không địch nổi.
Chỉ là không rõ cái mảng lông ngực đã dài được ra tẹo nào chưa.
Do Cao Nha Nội khi xây dựng thôn, đều sử dụng tường đất, cũng làm ăn không được nghiêm chỉnh, nên tường nhà mới dễ dàng bị tên mập này xô đổ như vậy. Cao Nha Nội có giầu trí tưởng tượng đến đâu thì cũng không thể nào ngờ là cái thôn nạn dân này vào thời khắc này lại trở nên quan trọng đến vậy.
- Ầm---ầm---!
Chỉ thấy một phi kị nhảy ra từ lỗ hổng đó, là quân Kim, sau đó, quân Kim như nước lũ ào ào tràn vào.
Tên mập kia vẫn không dừng lại, lấy hết sức đẩy xe đâm vào tường, chỉ trong chốc lát, đã tạo ra một lỗ hổng lớn.
Biến cố đột xuất này khiến quân Tống vô cùng kinh ngạc.
Quân chi viện của địch tới rồi! Lý Kỳ thầm nghĩ gay go rồi, nếu như để Quách Dược Sư chạy thoát, thì hắn chỉ còn nước ôm mặt khóc. Đoạn vội vã cử mấy nghìn kị binh xông tới, nhằm thẳng vào đội quân chi viện, nhất định phải lấy mạng Quách Dược Sư, chỉ giữ lại Da Luật Cốt Dục và thầy trò Tửu Quỷ bên mình.
Quách Dược Sư vốn đang tuyệt vọng, đột nhiên thấy quân chi viện của mình tới, vui đến rơi nước mắt, hét lớn: - Lúc này không giết thì đợi tới lúc nào! Các huynh đệ, giết cho ta! Sau đó lập tức dẫn quân liều chết xông tới.
Quân chi viện toàn là lính Nữ Chân, may mà địa hình này có lợi cho quân Tống, không thì cú xông tới này, chưa biết phần thắng sẽ vào tay ai. Tuy nhiên, do quân Tống bị đánh không kịp trở tay, nên trong chốc lát đã liên tiếp thất bại.
Dương Tái Hưng vẫn hết sức bình tĩnh, nhanh chóng chỉnh đốn lại đội hình, các cung thủ ẩn nấp trong các căn nhà ra sức phục kích đội quân chi viện này.
Hai bên lao vào nhau.
Vẫn cứ là câu cũ, ngõ hẹp gặp nhau, kẻ mạnh sẽ thắng.
Kị binh quân Kim mặc dù ở đây không phát huy được hết ưu thế, nhưng dưới sự chỉ đạo của đại tướng quân Hốt Lỗ Phấn, quân Nữ Chân trở nên dũng mãnh vô biên, lại thêm trận mở đường máu của Quách Dược Sư, xem ra bọn họ muốn hợp lại làm một rồi.
Lúc này, kị binh Long Vệ Quân cũng xông lên, tung hoành ở giữa, hai bên lại thêm một trận chém giết tàn khốc.
Một tốp Long Vệ Quân dẫn đầu xông tới chỗ tên mập đang phá tường, hòng đoạt lấy đường chạy trốn của quân Kim, một kị sĩ đi đầu vung đao xuống chỗ A Ba Lê.
Một âm thanh kim loại va đập vào nhau chói tai vang lên.
Chỉ thấy tên mập kia giơ tay lên đỡ, tia lửa bắn tung tóe, thì ra trên cánh tay y còn có một lớp hộ giáp dày dặn, y cũng không có vũ khí, chỉ dựa vào lớp hộ giáp trên hai cánh tay để ngăn địch.
- A---!
Mặc dù A Ba Lê cực béo, nhưng phản ứng lại cực nhanh, ngoắt tay tóm chặt lấy cổ tay tên lính kia, kêu to một tiếng, chỉ thấy giọng nói của gã the thé, nghe mà khiến người ta toàn thân nổi da gà. Tên lính kia nằm trong tay tên mập cứ như thể đồ chơi, căn bản chẳng còn sức lực mà chống cự. A Ba Lê nhấc tên lính kia lên, quăng mạnh sang một bên, đập vào mấy tên lính phía sau đang lao tới.
Tên mập kia được thể không buông tha, dựa vào thân hình hộ pháp xông tới, vung tay múa may một trận, khiến không ai có thể tiếp cận được với gã.
Nếu như không thể bịt cái lỗ hổng này lại, thì quân Kim chắc chắn sẽ bỏ chạy qua đây. Lý Kỳ thấy thế trong lòng rất lo lắng, đoạn nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, nhất định phải giết tên mập kia cho ta.
Mã Kiều đã sớm nóng lòng từ lâu, Lý Kỳ vừa dứt lời, y liền quất ngựa xông tới.
- Tiểu Kiều, ngươi đừng có kích động, một mình ngươi đi thì quá nguy hiểm, ái chà, để thầy tới bảo vệ ngươi.
Tửu Quỷ vội vã chạy theo, thực ra cái nửa câu sau thì có hơi nặng nệ chút.
Lý Kỳ cũng không ngăn lại, bởi vì hắn có muốn cũng không thể ngăn được, bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn có Da Luật Cốt Dục và mấy tên vệ binh, lúc này mà quân địch đến đánh lén, thì hắn chả khác nào chim lồng cá chậu.
Dưới sự hung hãn của người Nữ Chân, quân Kim rốt cuộc cũng đã mở được con đường máu, nhưng bọn họ cũng tổn thất nặng nề. Hốt Lỗ thấy xác chết chất thành đống, chợt thấy vô cùng kinh sợ, đây---đây đều là do người Tống gây ra sao? Đoạn nhìn sang Quách Dược Sư hô lớn: - Quách tướng quân, ta phụng mệnh Giám Quân tới chi viện cho ngươi.
Quách Dược Sư lúc này đã tiều tụy lắm rồi, giờ đây chỉ còn muốn chạy cho thật nhanh, thế là vội nói: - Hốt Lỗ tướng quân, chúng ta mau xông ra ngoài thôi.
Hốt Lỗ cũng biết là đánh ở đây thì chẳng khác gì tự tìm đến chỗ chết, sau khi tụ hợp lại được với Quách Dược Sư, cũng chẳng còn ý nghĩ nào khác, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Từng đợt mưa tên rơi xuống, quân Kim tử thương thê thảm.
Dương Tái Hưng vứt luôn cả cung tên, chẳng nói chẳng rằng xông tới chém giết. Sức y mạnh mẽ vô cùng, còn sự hung hãn của người Nữ Chân, trong con mắt y chẳng khác nào con số không tròn trĩnh, đoạn chỉ chăm chú giết người, đám người Nữ Chân dưới cây trường thương của y, cứ như thể thịt cá nằm trên thớt, mặc y băm chặt.
Quách Dược Sư thấy Dương Tái Hưng lại tới, trong lòng vừa hận vừa sợ, vội gọi người tới chặn lại.
Trong nháy mắt, có không ít người lao tới chỗ Dương Tái Hưng, y chỉ khẽ nhíu mày, kế hoạch bắt giặc phải bắt vua giặc trước của y đã phá sản.
- Hừ! Tên mập! Còn nhớ ông mày chứ?
Mã Kiều một tay ghìm dây cương, một tay gác cây gậy nanh sói lên vai, hùng hục xông thẳng tới chỗ tên mập với một dáng vẻ bừng bừng khí phách.
Tên mập kia nhìn thấy Mã Kiều, đôi mắt híp của gã lộ rõ một vẻ phẫn nộ, đoạn kêu lớn, hai tay đẩy chiếc xe kia xông thẳng tới chỗ Mã Kiều. Cái xe đẩy đó thực ra chính là xe ngựa của gã, nhưng gã mập như vậy, đến trâu cũng còn chẳng chịu nổi, huống hồ là ngựa, cho nên khi gã xuất trận, thường thì phải có vài con ngựa kéo xe.
- Các vị, mau tránh ra, tránh ra!
Mã Kiều cưỡi cọp quen rồi, khi cưỡi ngựa thì luôn bạt mạng, vừa chạy như điên vừa hét lớn, đám sĩ binh kia thấy Mã Kiều xông tới như vậy cũng vội vàng dạt cả ra, trong Long Vệ Quân thì có ai mà không biết đây là một thằng điên cơ chứ.
- Tên mập! Đón lấy một gậy của Mã gia gia ngươi đây.
Mã Kiều xông tới, cầm gật nanh sói bằng một tay, một cú quét ngang có thể thổi bay ngàn quân.
Nhưng tên mập lại không hề né tránh, hai tay vung cái xe đẩy lên.
Một tiếng "bịch" rất lớn vang lên.
Vụn gỗ bay tứ tung, chiếc xe đẩy kia trong nháy mắt bị một gậy của Mã Kiều đập cho nát vụn thành từng mảnh, nhưng dẫu sao thì nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tuy nhiên, cây gậy nanh sói của Mã Kiều cũng suýt thì rơi khỏi tay, đoạn vẹo người một cái, Mã Kiều cũng suýt thì rơi khỏi ngựa, liền kinh ngạc nói: - A a a, lâu rồi không gặp, công lực mạnh hơn nhiều rồi đó.
A Ba Lê thì chẳng hiểu Mã Kiều nói gì, tay cầm hai cái cán xe đẩy còn sót lại lao tới, chẳng có chiêu thức nào cả, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh so đấu. Mã Kiều thì cuồn cuộn cơ bắp, y tin là sức mạnh của mình không thua kém tên mập kia, thế là chơi bài ngửa luôn, giơ cao cây gậy nanh sói lên, đọ sức với tên mập kia bằng phương pháp nguyên thủy nhất.
Nhưng đúng lúc bọn họ đang giằng co thì chợt nghe bên cạnh có một giọng khàn khàn vang lên: - Thằng mập, coi chừng.
Tên mập theo bản năng quay đầu lại, một tiếng bịch rất lớn vang lên, chỉ thấy cây thiết chùy nện thẳng vào mặt, gã lại một lần nữa bị một đòn hạ gục, chỉ có điều lần này e là chết chắc rồi, đoạn thẳng đừ người đổ cái rầm xuống, mặt đất dường như cũng rung chuyển.
- Ôi trời, ôi trời! Đã bảo phải coi chừng rồi mà sao bất cẩn thế chứ.
Tửu Quỷ gãi mạnh đầu, rồi nhại theo khẩu khí của Mã Kiều, nói: - Cây chùy này thật không tồi, vung lên rất có lực, lại còn có thể dùng làm ám khí, còn hay hơn các loại gậy nhiều.
Đòn trả thù trắng trợn quá!
Mã Kiều giận dữ, nhìn Tửu Quỷ rít gào nói:
- Khốn kiếp, ai bảo ông giúp hả.
Tửu Quỷ bỗng thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ một vẻ hung hãn nói: - Tiểu tử ngươi điên rồi đấy à. Đây là đánh trận, chứ có phải là đấu võ kết thân đâu, ngươi làm vậy có xứng mặt với Mỹ Mỹ không? Lão nói xong, một tay siết cương, xông thẳng tới chỗ quân Kim.
Mã Kiều rất hiếm khi thấy Tửu Quỷ tức giận, bị lão mắng như vậy lập tức tỉnh ngộ ra, cảm thấy mình luôn có lỗi với Mỹ Mỹ, đoạn cây gậy nanh sói quét xuống đất một đường, nói: - Đỡ lấy.
Tửu Quỷ phi ngựa một mạch, chẳng quay đầu lại, tay giơ về phía sau, đỡ lấy cây chùy, động tác liền mạch, không dừng lại chút nào, xông thẳng tới chỗ một tên lính quân Kim trước mặt, tên đó lập tức đầu lìa khỏi cổ, bay sang một bên.
Tửu Quỷ không giống với Mã Kiều, thích che giấu bản thân, lão là dạng người 18 món binh khí đều biết dùng, cũng biết là ra trận là dùng tính mạng mà tranh giành, không một chút nể nang, ra tay là phải đoạt mạng, hơn nữa phải là một chiêu hạ gục, thế là hai tay khua thiết chùy đến sắp tóe lửa, thật là chẳng kém gì Lý Nguyên Bá trong truyện tiểu thuyết, chỉ trong chốc lát đã giết chết hơn 20 người, khiến quân Kim nhao nhao rút lui, không dám tới gần y nửa bước.
Còn binh sĩ Thần Cơ Doanh thì yểm hộ Tửu Quỷ từ trên nóc nhà, điều này khiến Tửu Quỷ càng không có gì phải lo lắng, lão và Dương Tái Hưng đánh từ hai đầu đông tây vào giữa, hai người dường như còn đang ganh đua xem ai giết được nhiều hơn.
Tửu Quỷ lúc này mới bộc lộ trần trụi nhất cái bản tính khát máu của lão, đoạn hưng phấn hét lớn: - Oa ha ha! Lâu lắm rồi mới giết sướng tay như vậy.
- A Ba Lê!
Đại tướng quân Hốt Lỗ của quân Kim thấy tên mập đã ngã xuống, liền gào rú một tiếng, phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại thấy có mấy viên mãnh tướng địch đang xông tới, trong lòng vô cùng lo lắng, nếu như không phá vòng vây thì e là phải chết cùng Quách Dược Sư mất.
Tuy nhiên đám cung thủ ẩn nấp trong nhà và trên nóc nhà quá đáng sợ, có bọn họ thì khó mà phá nổi vòng vây.
Hốt Lỗ dù sao thì cũng kinh qua trăm trận chiến, lâm nguy không loạn, một mặt phá vòng vây, một mặt suy tính kế sách, đột nhiên ánh mắt gã ta bị một cây củi đang cháy thu hút. Đoạn quét trường thương xuống đất, hất củi cháy bay vào một túp lều cỏ, lập tức túp lều cháy bùng lên.
Đám binh sĩ thấy vậy cũng lập tức hiểu ý, liền nhao nhao xông tới lấy củi cháy ném ra xung quanh.
Trong chốc lát, cả thôn Thanh Điền chìm trong biển lửa.
Đám sĩ binh Thần Cơ Doanh trong các ngôi nhà đành phải chạy ra ngoài, ẩn nấp trong các ngõ nhỏ tiếp tục tập kích quân địch, nhưng tầm nhìn đã bị hạn chế đi nhiều.
Khói đặc cuồn cuộn, không có sự yểm trợ của Thần Cơ Doanh, quân Kim cũng bớt hoảng loạn, liền ra sức mở một đường máu mà chạy, bọn họ dù sao vẫn là kị binh, khả năng bỏ chạy vẫn là số một.
Lý Kỳ giương mắt nhìn Quách Dược Sư lao qua lỗ hổng kia chạy thoát, bất lực thở dài một tiếng, địa hình xung quanh rộng lớn, căn bản không thể sắp xếp phục binh, một khi bọn chúng thoát khỏi cái thôn này thì căn bản là không thể vây hãm thêm được nữa, đoạn hai tay gối sau gáy, ngửa mặt lên trời mắng: - Cái thằng gian thương Cao Nha Nội kia, xây chắc chắn một chút thì ngươi chết sao!
Đương nhiên là không phải hắn thật lòng muốn trách Cao Nha Nội, xây dựng tường thôn thì không thể đòi hỏi vững chãi như tường thành được, chỉ là hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, mắt nhìn ngọn lửa ngày càng to, nói với các binh sĩ bên cạnh: - Nói với các huynh đệ, lập tức thu dọn chiến trường, sau đó rời khỏi thôn Thanh Điền.
- Tuân mệnh!
---
Quách Dược Sư quả là thoát chết trong gang tấc, giữ được mạng một cách khó tin, vậy là chạy thục mạng cùng với Hốt Lỗ, chẳng dám quay đầu lại. Chạy một hồi lâu, khi tiếng truy đuổi phía sau dần xa, gã mới thở phào một hơi, chợt một người kêu lên: - Quân địch đuổi tới rồi.
- Ở đâu?
Quách Dược Sư vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách 20 trượng bên trái có một đội quân gần như đi sóng vai với gã, đội quân này người không nhiều, chỉ độ hơn trăm người, nhưng ai nấy đều khoác trên mình bộ giáp đen, người đi đầu chính là Dương Tái Hưng, hai mắt đang trừng lên nhìn chằm chằm Quách Dược Sư, chẳng nói chẳng rằng, cứ như thể nhìn một xác chết vậy.
- Lại là tên tiểu tử này.
Quách Dược Sư giờ đây vô cùng căm hận cái ánh mắt kia của Dương Tái Hưng, hận không thể băm vằm cái tên kia thành trăm mảnh.
Thực ra Hốt Lỗ đã luôn để mắt tới đội quân này. Kể từ khi bọn họ xông ra khỏi vòng vây, thì đội quân này luôn bám theo sau. Mặc dù bọn Hốt Lỗ là đội tàn quân, nhưng cũng có tới vài nghìn nhân mã, sức chiến đấu vẫn tuyệt đối là số một, ngươi chỉ vẻn vẹn hơn trăm quân mà đuổi tới, thì thật là quá to gan rồi đó. Trong đám người Tống không ngờ lại có một tên máu lạnh như vậy, hơn nữa, cần phải biết rằng kĩ thuật cưỡi ngựa của người Nữ Chân là vô địch thiên hạ, nhưng đội quân này lại không hề yếu hơn.
Điều này khiến cho Hốt Lỗ vô cùng kinh ngạc, thực ra vừa rồi ở thôn Thanh Điền, gã ta đã chú ý tới Dương Tái Hưng, tính ra thì tên tiểu tử này và đại thúc mang chùy kia là giết hăng nhất, còn Dương Tái Hưng thì giết nhiều nhất.
Hốt Lỗ biết rõ là hơn 100 quân đối phương không có gì đáng sợ, chẳng thể uy hiếp nổi mình, nhưng việc truy kích không buông tha của Dương Tái Hưng, và cái ánh mắt lạnh lùng đó, khiến gã ta cảm thấy rất không dễ chịu, ai mà muốn sau mông mình lại mọc ra cái đuôi chứ. Tuy nhiên hiện giờ vẫn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm nguy, quyết không được ham đánh, thế là lệnh cho một mãnh tướng thủ hạ dẫn 200 quân tới ngăn cản Dương Tái Hưng, còn gã ta thì vẫn tiếp tục bỏ chạy.
Bắc Tống Phong Lưu
Tửu Quỷ vẻ không thể tin nổi nhìn Mã Kiều hỏi, trong ấn tượng của lão thì bạn bè của Mã Kiều, lão đều biết cả.
Mã Kiều hừ một tiếng, nói: - Bại tướng dưới tay.
Thì ra cái người đột nhiên xông vào kia chính là tên mập A Ba Lê bị Mã Kiều đánh cho ngất xỉu ở Yến Sơn Phủ năm xưa. Chỉ có điều tên mập này bây giờ trông khỏe mạnh hoạt bát hơn nhiều, trên mình mặc áo giáp sắt, cú xông vào mạnh mẽ như vậy, thật là có khí phách vạn người không địch nổi.
Chỉ là không rõ cái mảng lông ngực đã dài được ra tẹo nào chưa.
Do Cao Nha Nội khi xây dựng thôn, đều sử dụng tường đất, cũng làm ăn không được nghiêm chỉnh, nên tường nhà mới dễ dàng bị tên mập này xô đổ như vậy. Cao Nha Nội có giầu trí tưởng tượng đến đâu thì cũng không thể nào ngờ là cái thôn nạn dân này vào thời khắc này lại trở nên quan trọng đến vậy.
- Ầm---ầm---!
Chỉ thấy một phi kị nhảy ra từ lỗ hổng đó, là quân Kim, sau đó, quân Kim như nước lũ ào ào tràn vào.
Tên mập kia vẫn không dừng lại, lấy hết sức đẩy xe đâm vào tường, chỉ trong chốc lát, đã tạo ra một lỗ hổng lớn.
Biến cố đột xuất này khiến quân Tống vô cùng kinh ngạc.
Quân chi viện của địch tới rồi! Lý Kỳ thầm nghĩ gay go rồi, nếu như để Quách Dược Sư chạy thoát, thì hắn chỉ còn nước ôm mặt khóc. Đoạn vội vã cử mấy nghìn kị binh xông tới, nhằm thẳng vào đội quân chi viện, nhất định phải lấy mạng Quách Dược Sư, chỉ giữ lại Da Luật Cốt Dục và thầy trò Tửu Quỷ bên mình.
Quách Dược Sư vốn đang tuyệt vọng, đột nhiên thấy quân chi viện của mình tới, vui đến rơi nước mắt, hét lớn: - Lúc này không giết thì đợi tới lúc nào! Các huynh đệ, giết cho ta! Sau đó lập tức dẫn quân liều chết xông tới.
Quân chi viện toàn là lính Nữ Chân, may mà địa hình này có lợi cho quân Tống, không thì cú xông tới này, chưa biết phần thắng sẽ vào tay ai. Tuy nhiên, do quân Tống bị đánh không kịp trở tay, nên trong chốc lát đã liên tiếp thất bại.
Dương Tái Hưng vẫn hết sức bình tĩnh, nhanh chóng chỉnh đốn lại đội hình, các cung thủ ẩn nấp trong các căn nhà ra sức phục kích đội quân chi viện này.
Hai bên lao vào nhau.
Vẫn cứ là câu cũ, ngõ hẹp gặp nhau, kẻ mạnh sẽ thắng.
Kị binh quân Kim mặc dù ở đây không phát huy được hết ưu thế, nhưng dưới sự chỉ đạo của đại tướng quân Hốt Lỗ Phấn, quân Nữ Chân trở nên dũng mãnh vô biên, lại thêm trận mở đường máu của Quách Dược Sư, xem ra bọn họ muốn hợp lại làm một rồi.
Lúc này, kị binh Long Vệ Quân cũng xông lên, tung hoành ở giữa, hai bên lại thêm một trận chém giết tàn khốc.
Một tốp Long Vệ Quân dẫn đầu xông tới chỗ tên mập đang phá tường, hòng đoạt lấy đường chạy trốn của quân Kim, một kị sĩ đi đầu vung đao xuống chỗ A Ba Lê.
Một âm thanh kim loại va đập vào nhau chói tai vang lên.
Chỉ thấy tên mập kia giơ tay lên đỡ, tia lửa bắn tung tóe, thì ra trên cánh tay y còn có một lớp hộ giáp dày dặn, y cũng không có vũ khí, chỉ dựa vào lớp hộ giáp trên hai cánh tay để ngăn địch.
- A---!
Mặc dù A Ba Lê cực béo, nhưng phản ứng lại cực nhanh, ngoắt tay tóm chặt lấy cổ tay tên lính kia, kêu to một tiếng, chỉ thấy giọng nói của gã the thé, nghe mà khiến người ta toàn thân nổi da gà. Tên lính kia nằm trong tay tên mập cứ như thể đồ chơi, căn bản chẳng còn sức lực mà chống cự. A Ba Lê nhấc tên lính kia lên, quăng mạnh sang một bên, đập vào mấy tên lính phía sau đang lao tới.
Tên mập kia được thể không buông tha, dựa vào thân hình hộ pháp xông tới, vung tay múa may một trận, khiến không ai có thể tiếp cận được với gã.
Nếu như không thể bịt cái lỗ hổng này lại, thì quân Kim chắc chắn sẽ bỏ chạy qua đây. Lý Kỳ thấy thế trong lòng rất lo lắng, đoạn nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, nhất định phải giết tên mập kia cho ta.
Mã Kiều đã sớm nóng lòng từ lâu, Lý Kỳ vừa dứt lời, y liền quất ngựa xông tới.
- Tiểu Kiều, ngươi đừng có kích động, một mình ngươi đi thì quá nguy hiểm, ái chà, để thầy tới bảo vệ ngươi.
Tửu Quỷ vội vã chạy theo, thực ra cái nửa câu sau thì có hơi nặng nệ chút.
Lý Kỳ cũng không ngăn lại, bởi vì hắn có muốn cũng không thể ngăn được, bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn có Da Luật Cốt Dục và mấy tên vệ binh, lúc này mà quân địch đến đánh lén, thì hắn chả khác nào chim lồng cá chậu.
Dưới sự hung hãn của người Nữ Chân, quân Kim rốt cuộc cũng đã mở được con đường máu, nhưng bọn họ cũng tổn thất nặng nề. Hốt Lỗ thấy xác chết chất thành đống, chợt thấy vô cùng kinh sợ, đây---đây đều là do người Tống gây ra sao? Đoạn nhìn sang Quách Dược Sư hô lớn: - Quách tướng quân, ta phụng mệnh Giám Quân tới chi viện cho ngươi.
Quách Dược Sư lúc này đã tiều tụy lắm rồi, giờ đây chỉ còn muốn chạy cho thật nhanh, thế là vội nói: - Hốt Lỗ tướng quân, chúng ta mau xông ra ngoài thôi.
Hốt Lỗ cũng biết là đánh ở đây thì chẳng khác gì tự tìm đến chỗ chết, sau khi tụ hợp lại được với Quách Dược Sư, cũng chẳng còn ý nghĩ nào khác, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Từng đợt mưa tên rơi xuống, quân Kim tử thương thê thảm.
Dương Tái Hưng vứt luôn cả cung tên, chẳng nói chẳng rằng xông tới chém giết. Sức y mạnh mẽ vô cùng, còn sự hung hãn của người Nữ Chân, trong con mắt y chẳng khác nào con số không tròn trĩnh, đoạn chỉ chăm chú giết người, đám người Nữ Chân dưới cây trường thương của y, cứ như thể thịt cá nằm trên thớt, mặc y băm chặt.
Quách Dược Sư thấy Dương Tái Hưng lại tới, trong lòng vừa hận vừa sợ, vội gọi người tới chặn lại.
Trong nháy mắt, có không ít người lao tới chỗ Dương Tái Hưng, y chỉ khẽ nhíu mày, kế hoạch bắt giặc phải bắt vua giặc trước của y đã phá sản.
- Hừ! Tên mập! Còn nhớ ông mày chứ?
Mã Kiều một tay ghìm dây cương, một tay gác cây gậy nanh sói lên vai, hùng hục xông thẳng tới chỗ tên mập với một dáng vẻ bừng bừng khí phách.
Tên mập kia nhìn thấy Mã Kiều, đôi mắt híp của gã lộ rõ một vẻ phẫn nộ, đoạn kêu lớn, hai tay đẩy chiếc xe kia xông thẳng tới chỗ Mã Kiều. Cái xe đẩy đó thực ra chính là xe ngựa của gã, nhưng gã mập như vậy, đến trâu cũng còn chẳng chịu nổi, huống hồ là ngựa, cho nên khi gã xuất trận, thường thì phải có vài con ngựa kéo xe.
- Các vị, mau tránh ra, tránh ra!
Mã Kiều cưỡi cọp quen rồi, khi cưỡi ngựa thì luôn bạt mạng, vừa chạy như điên vừa hét lớn, đám sĩ binh kia thấy Mã Kiều xông tới như vậy cũng vội vàng dạt cả ra, trong Long Vệ Quân thì có ai mà không biết đây là một thằng điên cơ chứ.
- Tên mập! Đón lấy một gậy của Mã gia gia ngươi đây.
Mã Kiều xông tới, cầm gật nanh sói bằng một tay, một cú quét ngang có thể thổi bay ngàn quân.
Nhưng tên mập lại không hề né tránh, hai tay vung cái xe đẩy lên.
Một tiếng "bịch" rất lớn vang lên.
Vụn gỗ bay tứ tung, chiếc xe đẩy kia trong nháy mắt bị một gậy của Mã Kiều đập cho nát vụn thành từng mảnh, nhưng dẫu sao thì nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tuy nhiên, cây gậy nanh sói của Mã Kiều cũng suýt thì rơi khỏi tay, đoạn vẹo người một cái, Mã Kiều cũng suýt thì rơi khỏi ngựa, liền kinh ngạc nói: - A a a, lâu rồi không gặp, công lực mạnh hơn nhiều rồi đó.
A Ba Lê thì chẳng hiểu Mã Kiều nói gì, tay cầm hai cái cán xe đẩy còn sót lại lao tới, chẳng có chiêu thức nào cả, chỉ đơn thuần dùng sức mạnh so đấu. Mã Kiều thì cuồn cuộn cơ bắp, y tin là sức mạnh của mình không thua kém tên mập kia, thế là chơi bài ngửa luôn, giơ cao cây gậy nanh sói lên, đọ sức với tên mập kia bằng phương pháp nguyên thủy nhất.
Nhưng đúng lúc bọn họ đang giằng co thì chợt nghe bên cạnh có một giọng khàn khàn vang lên: - Thằng mập, coi chừng.
Tên mập theo bản năng quay đầu lại, một tiếng bịch rất lớn vang lên, chỉ thấy cây thiết chùy nện thẳng vào mặt, gã lại một lần nữa bị một đòn hạ gục, chỉ có điều lần này e là chết chắc rồi, đoạn thẳng đừ người đổ cái rầm xuống, mặt đất dường như cũng rung chuyển.
- Ôi trời, ôi trời! Đã bảo phải coi chừng rồi mà sao bất cẩn thế chứ.
Tửu Quỷ gãi mạnh đầu, rồi nhại theo khẩu khí của Mã Kiều, nói: - Cây chùy này thật không tồi, vung lên rất có lực, lại còn có thể dùng làm ám khí, còn hay hơn các loại gậy nhiều.
Đòn trả thù trắng trợn quá!
Mã Kiều giận dữ, nhìn Tửu Quỷ rít gào nói:
- Khốn kiếp, ai bảo ông giúp hả.
Tửu Quỷ bỗng thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ một vẻ hung hãn nói: - Tiểu tử ngươi điên rồi đấy à. Đây là đánh trận, chứ có phải là đấu võ kết thân đâu, ngươi làm vậy có xứng mặt với Mỹ Mỹ không? Lão nói xong, một tay siết cương, xông thẳng tới chỗ quân Kim.
Mã Kiều rất hiếm khi thấy Tửu Quỷ tức giận, bị lão mắng như vậy lập tức tỉnh ngộ ra, cảm thấy mình luôn có lỗi với Mỹ Mỹ, đoạn cây gậy nanh sói quét xuống đất một đường, nói: - Đỡ lấy.
Tửu Quỷ phi ngựa một mạch, chẳng quay đầu lại, tay giơ về phía sau, đỡ lấy cây chùy, động tác liền mạch, không dừng lại chút nào, xông thẳng tới chỗ một tên lính quân Kim trước mặt, tên đó lập tức đầu lìa khỏi cổ, bay sang một bên.
Tửu Quỷ không giống với Mã Kiều, thích che giấu bản thân, lão là dạng người 18 món binh khí đều biết dùng, cũng biết là ra trận là dùng tính mạng mà tranh giành, không một chút nể nang, ra tay là phải đoạt mạng, hơn nữa phải là một chiêu hạ gục, thế là hai tay khua thiết chùy đến sắp tóe lửa, thật là chẳng kém gì Lý Nguyên Bá trong truyện tiểu thuyết, chỉ trong chốc lát đã giết chết hơn 20 người, khiến quân Kim nhao nhao rút lui, không dám tới gần y nửa bước.
Còn binh sĩ Thần Cơ Doanh thì yểm hộ Tửu Quỷ từ trên nóc nhà, điều này khiến Tửu Quỷ càng không có gì phải lo lắng, lão và Dương Tái Hưng đánh từ hai đầu đông tây vào giữa, hai người dường như còn đang ganh đua xem ai giết được nhiều hơn.
Tửu Quỷ lúc này mới bộc lộ trần trụi nhất cái bản tính khát máu của lão, đoạn hưng phấn hét lớn: - Oa ha ha! Lâu lắm rồi mới giết sướng tay như vậy.
- A Ba Lê!
Đại tướng quân Hốt Lỗ của quân Kim thấy tên mập đã ngã xuống, liền gào rú một tiếng, phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại thấy có mấy viên mãnh tướng địch đang xông tới, trong lòng vô cùng lo lắng, nếu như không phá vòng vây thì e là phải chết cùng Quách Dược Sư mất.
Tuy nhiên đám cung thủ ẩn nấp trong nhà và trên nóc nhà quá đáng sợ, có bọn họ thì khó mà phá nổi vòng vây.
Hốt Lỗ dù sao thì cũng kinh qua trăm trận chiến, lâm nguy không loạn, một mặt phá vòng vây, một mặt suy tính kế sách, đột nhiên ánh mắt gã ta bị một cây củi đang cháy thu hút. Đoạn quét trường thương xuống đất, hất củi cháy bay vào một túp lều cỏ, lập tức túp lều cháy bùng lên.
Đám binh sĩ thấy vậy cũng lập tức hiểu ý, liền nhao nhao xông tới lấy củi cháy ném ra xung quanh.
Trong chốc lát, cả thôn Thanh Điền chìm trong biển lửa.
Đám sĩ binh Thần Cơ Doanh trong các ngôi nhà đành phải chạy ra ngoài, ẩn nấp trong các ngõ nhỏ tiếp tục tập kích quân địch, nhưng tầm nhìn đã bị hạn chế đi nhiều.
Khói đặc cuồn cuộn, không có sự yểm trợ của Thần Cơ Doanh, quân Kim cũng bớt hoảng loạn, liền ra sức mở một đường máu mà chạy, bọn họ dù sao vẫn là kị binh, khả năng bỏ chạy vẫn là số một.
Lý Kỳ giương mắt nhìn Quách Dược Sư lao qua lỗ hổng kia chạy thoát, bất lực thở dài một tiếng, địa hình xung quanh rộng lớn, căn bản không thể sắp xếp phục binh, một khi bọn chúng thoát khỏi cái thôn này thì căn bản là không thể vây hãm thêm được nữa, đoạn hai tay gối sau gáy, ngửa mặt lên trời mắng: - Cái thằng gian thương Cao Nha Nội kia, xây chắc chắn một chút thì ngươi chết sao!
Đương nhiên là không phải hắn thật lòng muốn trách Cao Nha Nội, xây dựng tường thôn thì không thể đòi hỏi vững chãi như tường thành được, chỉ là hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, mắt nhìn ngọn lửa ngày càng to, nói với các binh sĩ bên cạnh: - Nói với các huynh đệ, lập tức thu dọn chiến trường, sau đó rời khỏi thôn Thanh Điền.
- Tuân mệnh!
---
Quách Dược Sư quả là thoát chết trong gang tấc, giữ được mạng một cách khó tin, vậy là chạy thục mạng cùng với Hốt Lỗ, chẳng dám quay đầu lại. Chạy một hồi lâu, khi tiếng truy đuổi phía sau dần xa, gã mới thở phào một hơi, chợt một người kêu lên: - Quân địch đuổi tới rồi.
- Ở đâu?
Quách Dược Sư vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách 20 trượng bên trái có một đội quân gần như đi sóng vai với gã, đội quân này người không nhiều, chỉ độ hơn trăm người, nhưng ai nấy đều khoác trên mình bộ giáp đen, người đi đầu chính là Dương Tái Hưng, hai mắt đang trừng lên nhìn chằm chằm Quách Dược Sư, chẳng nói chẳng rằng, cứ như thể nhìn một xác chết vậy.
- Lại là tên tiểu tử này.
Quách Dược Sư giờ đây vô cùng căm hận cái ánh mắt kia của Dương Tái Hưng, hận không thể băm vằm cái tên kia thành trăm mảnh.
Thực ra Hốt Lỗ đã luôn để mắt tới đội quân này. Kể từ khi bọn họ xông ra khỏi vòng vây, thì đội quân này luôn bám theo sau. Mặc dù bọn Hốt Lỗ là đội tàn quân, nhưng cũng có tới vài nghìn nhân mã, sức chiến đấu vẫn tuyệt đối là số một, ngươi chỉ vẻn vẹn hơn trăm quân mà đuổi tới, thì thật là quá to gan rồi đó. Trong đám người Tống không ngờ lại có một tên máu lạnh như vậy, hơn nữa, cần phải biết rằng kĩ thuật cưỡi ngựa của người Nữ Chân là vô địch thiên hạ, nhưng đội quân này lại không hề yếu hơn.
Điều này khiến cho Hốt Lỗ vô cùng kinh ngạc, thực ra vừa rồi ở thôn Thanh Điền, gã ta đã chú ý tới Dương Tái Hưng, tính ra thì tên tiểu tử này và đại thúc mang chùy kia là giết hăng nhất, còn Dương Tái Hưng thì giết nhiều nhất.
Hốt Lỗ biết rõ là hơn 100 quân đối phương không có gì đáng sợ, chẳng thể uy hiếp nổi mình, nhưng việc truy kích không buông tha của Dương Tái Hưng, và cái ánh mắt lạnh lùng đó, khiến gã ta cảm thấy rất không dễ chịu, ai mà muốn sau mông mình lại mọc ra cái đuôi chứ. Tuy nhiên hiện giờ vẫn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm nguy, quyết không được ham đánh, thế là lệnh cho một mãnh tướng thủ hạ dẫn 200 quân tới ngăn cản Dương Tái Hưng, còn gã ta thì vẫn tiếp tục bỏ chạy.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1201: Đại chiến thôn Thanh Điền
10.0/10 từ 34 lượt.