Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1187-2: Bảo bối kinh thế (2)
Lý Kỳ quay đầu nhìn Mã Kiều gật đầu, Mã Kỳ tuân lệnh. Lập tức xoay người ra khỏi khu thí nghiệm. Một lát sau, y vác một cái bao tới. Lý Kỳ nói: - Mở ra đi, giấu lâu như vậy, cũng nên để chúng hít thở không khí rồi.
Mã Kiều ồ một tiếng. Mở cái bao ra, thấy trang bị hai cái ống đồng, ngoài ra, còn có ba đồ vật giống như ngọc lưu ly, còn trong suốt hơn cả ngọc lưu ly.
Đây đúng là kính lúp và kính viễn vọng chế tác từ thủy tinh.
Lý Kỳ nghiên cứu phát triển vài năm, cũng ẩn dấu vài năm, rốt cục sau khi tên phá gia chi tử Tống Huy Tông đi, mới đem ra, hắn sợ bây giờ nếu không lấy ra, sẽ không còn cơ hội lấy ra nữa.
Đám người Triệu Giai chưa bao giờ thấy vật thủy tinh này, không khỏi hít mạnh một ngụm khí lạnh, không cầm lòng nổi lấy một cái kính lúp, vốn là muốn cẩn thận quan sát, nhưng sau khi nhìn một lát, vật thể trong mắt đột nhiên hóa lớn, y sợ tới mức quát to một tiếng, nhẹ buông tay, mắt thấy kính lúp xuất sư chưa lâu mà đã toi trước.
Mọi người đều sợ tới mức kêu không ra tiếng.
Bỗng nhiên, một bàn tay đỡ cái kính lúp đang rơi, đầu năm nay, ngoại trừ Mã Kiều có thân thủ nhanh như vậy, còn có thể là ai. Mã Kiều cầm lấy kính lúp, đưa cho Triệu Giai nói: - Điện hạ, đây ạ.
Lý Kỳ một tay đoạt lấy, nói:
- Nói đùa gì vậy, điện hạ, người có biết một cái này tốn bao nhiêu tiền mới có thể làm ra không, đây là tố chất tâm lý quá kém, không cho người xem nữa.
Triệu Giai hồi tưởng lại cảnh tượng mới vừa rồi, cực kỳ kinh ngạc, như thế nào chịu nghe theo, nhanh chóng lấy một cái khác trong bao ra, đặt trước mắt, đong đưa xa gần, hô to nói: - Kỳ! Cái này thật kỳ diệu nha! Lý Kỳ, bảo bối này của ngươi, lại có thể xem rõ ràng các vật thể nhỏ đến vậy.
- Cái này gọi là kính lúp.
Lý Kỳ tức giận đáp lại một câu, cầm kính lúp trong tay đưa cho Ngu Doãn Văn nói: - Doãn Văn, thứ đồ khoa học này, phải cẩn thận, muốn nhìn những thứ nhỏ, muốn thấy rõ, bằng cái này sẽ tinh chuẩn hơn rất nhiều. Phát minh ra bất cứ cái gì mới, thì dựa vào cái này tính toán chính xác ra. Kính lúp này ta tặng cho ngươi, hy vọng ngươi không ngừng cố gắng.
- Đa tạ sư phụ.
Ngu Doãn Văn khẩn trương nhận lấy, dù sao cậu vẫn chưa hết tính trẻ con, cầm lấy bắt đầu xem ngay, bàn tay xúc động run run, nhìn trong tay, rồi lại nhìn hòn đá nhỏ, dường như tất cả những gì dưới tấm kính này đều vô cùng hứng thú.
Tuổi của cậu còn nhỏ, cũng là có nguồn gốc của nó, nhưng Triệu Giai cũng như vậy, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn nhìn, khiến cho người khác cảm thấy dở khóc dở cười.
Ô Hữu Hoa xoa xoa tay, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Lý Kỳ, dường như muốn nói, ngươi không thể bên nặng bên nhẹ nha!
Lý Kỳ bị ông ta nhìn đến buồn nôn, cầm lấy một cái kính lúp khác đưa cho Ô Hữu Hoa, nói: - Không cần nhìn ta như vậy, không thiếu của ngươi.
Ô Hữu Hoa khẩn trương nhận lấy, như nhặt được vật báu!
Triệu Giai vội hỏi:
- Cái --- cái này không phải cho ta sao?
Lý Kỳ hừ nói: - Người nói đùa à? Người có biết thứ này mất bao lâu mới tạo ra không, tặng cho điện hạ sao? Người thật đúng là dám nghĩ nha!
Triệu Giai cảm thấy vô cùng hứng thú với kính lúp này, lôi kéo Lý Kỳ đi qua một bên, nói: - Lý Kỳ, ngươi đừng quên ta bây giờ là Nhiếp chính vương, ngươi tốt xấu gì cũng phải cho ta mặt mũi chứ!
Lý Kỳ nói: - Nhiếp chính vương tôn kính của ta, sao ngươi không khiến người Kim cho ngươi mặt mũi, thứ đồ này trong tay người, chỉ là đồ chơi, nhưng ở trong tay bọn Doãn Văn lại là vũ khí của bọn họ, người nói nên đưa cho ai?
Triệu Giai sau khi nghe xong, ngượng ngùng cười, gật đầu nói: - Ngươi nói có lý, đưa cho bọn họ trước.
Lý Kỳ cười nói: - Người cũng đừng buồn bực, ta chắc chắn lần tiếp theo sẽ làm cho người một cái.
Triệu Giai vội vàng nói: - Ta nhất định nhớ kĩ lời này của ngươi.
- Được. Lý Kỳ gật đầu, thấy đám người Ngưu Cao đang đứng một bên ngơ ngác nhìn đám Ngu Doãn Văn, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, làm cho Lý Kỳ cảm thấy bản thân vô cùng hổ thẹn với họ, đi lên, quơ quơ tay trước mặt họ, nói: - Ai ai ai, nên tỉnh rồi.
Ngưu Cao, Nhạc Phi đều ngẩn ra, xấu hổ liếc mắt một cái với Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười cười, nói: - Yên tâm đi, cũng không thiếu phần các ngươi. Nói xong, hắn lấy ra một cái kính viễn vọng đưa cho Nhạc Phi, nói: - Cái này gọi là thiên lý nhãn, tuy rằng trước mặt nhìn vẫn chưa tới ngàn dặm, nhưng đối với các ngươi mà nói, cũng có thể giúp đỡ rất lớn.
Nhạc Phi vội vàng nhận lấy, Lý Kỳ lại đưa cho Ngưu Cao cái khác.
Hai mãng phu này cầm bảo bối trong tay nhưng lại không biết dùng, rất sốt ruột. Lý Kỳ cũng sốt ruột thay cho họ, nói cho họ biết cách sử dụng kính viễn vọng như thế nào.
Hai người dựa vào lời Lý Kỳ nói nhìn vào bên trong cái lỗ nhỏ, thấy cảnh vật phía xa xa dần trở nên rõ ràng, không khỏi sợ hãi, không thể tin được sự vật trong mắt mình, để xuống, lại cầm lên, tới tới lui lui vài lần, mới tin rằng thứ đồ này có thể nhìn thấy những thứ ở "ngàn dặm", lại giơ kính nhìn lên bầu trởi, lần đầu tiên thấy Bạch Vân hóa ra lại đẹp như vậy, nhìn mải mê, hai mãng phu này không ngờ cầm kính viễn vọng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, học bọn Ngu Doãn Văn nhìn hòn đá nhỏ, kết quả càng xem càng mơ hồ.
Đổ mồ hôi! Thành Khai Phong thật có thể giữ vững sao? Ta con mợ nó có phải tin nhầm người không? Lý Kỳ một tay che mặt, nói không ra lời.
Triệu Giai tâm ngứa khó nhịn, vươn tay nói: - Nhạc Phi, cho ta xem một chút.
Nhạc Phi nghe thấy, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng dù sao người ta là Nhiếp chính vương, Lý Kỳ có thể không nể mặt Triệu Giai, nhưng y lại không thể nha, vội vàng đưa tới.
Triệu Giai quơ lấy lập tức nhìn về núi ở phía xa, cảnh đẹp trên núi tất thảy đều thu vào mắt, đây quả thực thật không thể tin nổi, trái nhìn nhìn, phải nhìn nhìn, ngạc nhiên thán phục liên tục.
Đám tướng lĩnh Dương Tái Hưng, Nhạc Phiên rất ghen tị, nóng lòng gãi má, mặt nhanh chóng bị cào đến nát, bởi vì trong bao chỉ có hai cái kính viễn vọng này, chắc chắn không có phần của bọn họ rồi.
Triệu Giai càng xem càng thích cái kính viễn vọng này, nói với Lý Kỳ: - Này --- có phải cũng không có phần của ta?
Lý Kỳ gật đầu cười nói: - Chúc mừng điện hạ, người đã đoán đúng. Kính viễn vọng này chỉ có tám cái, ta đưa cho các tướng lĩnh sáu cái, giờ chỉ còn hai cái này.
Triệu Giai buồn bực sắp khóc rồi, nhưng y cũng biết, bọn Nhạc Phi cần cái kính viễn vọng này hơn, nếu có thể phát hiện hướng đi của quân địch ngoài trăm dặm, không thể nghi ngờ gì là nắm giữ tiên cơ nha! Lại đưa kính viễn vọng cho Nhạc Phiên.
Này người xung quanh bắt đầu thay phiên xem, thường thường chỉ nghe thấy từ miệng bọn họ phát ra âm thanh "oa oa oa".
Triệu Giai kéo Lý Kỳ sang một bên, nói: - Lý Kỳ, ngươi nói thật đi, đến tột cùng là ngươi còn bao nhiêu bảo bối?
Lý Kỳ nói: - Toàn bộ gia sản rồi.
- Thật sao?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta ngay cả những báu vật quý hiếm đều lấy ra rồi, ngươi cho rằng còn thứ gì quý hiếm hơn nữa sao. Tuy nhiên, bây giờ chỉ có thể dùng vụng trộm, không thể khiến nhiều người biết được, nếu để cho quân Kim hoặc Tây Hạ biết được, ta phỏng chừng bọn chúng sẽ liều mạng đánh hạ Khai Phong.
Triệu Giai gật gật đầu nói: - Ừ, phương diện này chắc chắn phải chú ý, tuy nhiên, ngươi có thể giấu lâu như vậy, tin rằng ngươi nhất định sẽ có biện pháp.
Bắc Tống Phong Lưu
Mã Kiều ồ một tiếng. Mở cái bao ra, thấy trang bị hai cái ống đồng, ngoài ra, còn có ba đồ vật giống như ngọc lưu ly, còn trong suốt hơn cả ngọc lưu ly.
Đây đúng là kính lúp và kính viễn vọng chế tác từ thủy tinh.
Lý Kỳ nghiên cứu phát triển vài năm, cũng ẩn dấu vài năm, rốt cục sau khi tên phá gia chi tử Tống Huy Tông đi, mới đem ra, hắn sợ bây giờ nếu không lấy ra, sẽ không còn cơ hội lấy ra nữa.
Đám người Triệu Giai chưa bao giờ thấy vật thủy tinh này, không khỏi hít mạnh một ngụm khí lạnh, không cầm lòng nổi lấy một cái kính lúp, vốn là muốn cẩn thận quan sát, nhưng sau khi nhìn một lát, vật thể trong mắt đột nhiên hóa lớn, y sợ tới mức quát to một tiếng, nhẹ buông tay, mắt thấy kính lúp xuất sư chưa lâu mà đã toi trước.
Mọi người đều sợ tới mức kêu không ra tiếng.
Bỗng nhiên, một bàn tay đỡ cái kính lúp đang rơi, đầu năm nay, ngoại trừ Mã Kiều có thân thủ nhanh như vậy, còn có thể là ai. Mã Kiều cầm lấy kính lúp, đưa cho Triệu Giai nói: - Điện hạ, đây ạ.
Lý Kỳ một tay đoạt lấy, nói:
- Nói đùa gì vậy, điện hạ, người có biết một cái này tốn bao nhiêu tiền mới có thể làm ra không, đây là tố chất tâm lý quá kém, không cho người xem nữa.
Triệu Giai hồi tưởng lại cảnh tượng mới vừa rồi, cực kỳ kinh ngạc, như thế nào chịu nghe theo, nhanh chóng lấy một cái khác trong bao ra, đặt trước mắt, đong đưa xa gần, hô to nói: - Kỳ! Cái này thật kỳ diệu nha! Lý Kỳ, bảo bối này của ngươi, lại có thể xem rõ ràng các vật thể nhỏ đến vậy.
- Cái này gọi là kính lúp.
Lý Kỳ tức giận đáp lại một câu, cầm kính lúp trong tay đưa cho Ngu Doãn Văn nói: - Doãn Văn, thứ đồ khoa học này, phải cẩn thận, muốn nhìn những thứ nhỏ, muốn thấy rõ, bằng cái này sẽ tinh chuẩn hơn rất nhiều. Phát minh ra bất cứ cái gì mới, thì dựa vào cái này tính toán chính xác ra. Kính lúp này ta tặng cho ngươi, hy vọng ngươi không ngừng cố gắng.
- Đa tạ sư phụ.
Ngu Doãn Văn khẩn trương nhận lấy, dù sao cậu vẫn chưa hết tính trẻ con, cầm lấy bắt đầu xem ngay, bàn tay xúc động run run, nhìn trong tay, rồi lại nhìn hòn đá nhỏ, dường như tất cả những gì dưới tấm kính này đều vô cùng hứng thú.
Tuổi của cậu còn nhỏ, cũng là có nguồn gốc của nó, nhưng Triệu Giai cũng như vậy, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn nhìn, khiến cho người khác cảm thấy dở khóc dở cười.
Ô Hữu Hoa xoa xoa tay, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Lý Kỳ, dường như muốn nói, ngươi không thể bên nặng bên nhẹ nha!
Lý Kỳ bị ông ta nhìn đến buồn nôn, cầm lấy một cái kính lúp khác đưa cho Ô Hữu Hoa, nói: - Không cần nhìn ta như vậy, không thiếu của ngươi.
Ô Hữu Hoa khẩn trương nhận lấy, như nhặt được vật báu!
Triệu Giai vội hỏi:
- Cái --- cái này không phải cho ta sao?
Lý Kỳ hừ nói: - Người nói đùa à? Người có biết thứ này mất bao lâu mới tạo ra không, tặng cho điện hạ sao? Người thật đúng là dám nghĩ nha!
Triệu Giai cảm thấy vô cùng hứng thú với kính lúp này, lôi kéo Lý Kỳ đi qua một bên, nói: - Lý Kỳ, ngươi đừng quên ta bây giờ là Nhiếp chính vương, ngươi tốt xấu gì cũng phải cho ta mặt mũi chứ!
Lý Kỳ nói: - Nhiếp chính vương tôn kính của ta, sao ngươi không khiến người Kim cho ngươi mặt mũi, thứ đồ này trong tay người, chỉ là đồ chơi, nhưng ở trong tay bọn Doãn Văn lại là vũ khí của bọn họ, người nói nên đưa cho ai?
Triệu Giai sau khi nghe xong, ngượng ngùng cười, gật đầu nói: - Ngươi nói có lý, đưa cho bọn họ trước.
Lý Kỳ cười nói: - Người cũng đừng buồn bực, ta chắc chắn lần tiếp theo sẽ làm cho người một cái.
Triệu Giai vội vàng nói: - Ta nhất định nhớ kĩ lời này của ngươi.
- Được. Lý Kỳ gật đầu, thấy đám người Ngưu Cao đang đứng một bên ngơ ngác nhìn đám Ngu Doãn Văn, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, làm cho Lý Kỳ cảm thấy bản thân vô cùng hổ thẹn với họ, đi lên, quơ quơ tay trước mặt họ, nói: - Ai ai ai, nên tỉnh rồi.
Ngưu Cao, Nhạc Phi đều ngẩn ra, xấu hổ liếc mắt một cái với Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười cười, nói: - Yên tâm đi, cũng không thiếu phần các ngươi. Nói xong, hắn lấy ra một cái kính viễn vọng đưa cho Nhạc Phi, nói: - Cái này gọi là thiên lý nhãn, tuy rằng trước mặt nhìn vẫn chưa tới ngàn dặm, nhưng đối với các ngươi mà nói, cũng có thể giúp đỡ rất lớn.
Nhạc Phi vội vàng nhận lấy, Lý Kỳ lại đưa cho Ngưu Cao cái khác.
Hai mãng phu này cầm bảo bối trong tay nhưng lại không biết dùng, rất sốt ruột. Lý Kỳ cũng sốt ruột thay cho họ, nói cho họ biết cách sử dụng kính viễn vọng như thế nào.
Hai người dựa vào lời Lý Kỳ nói nhìn vào bên trong cái lỗ nhỏ, thấy cảnh vật phía xa xa dần trở nên rõ ràng, không khỏi sợ hãi, không thể tin được sự vật trong mắt mình, để xuống, lại cầm lên, tới tới lui lui vài lần, mới tin rằng thứ đồ này có thể nhìn thấy những thứ ở "ngàn dặm", lại giơ kính nhìn lên bầu trởi, lần đầu tiên thấy Bạch Vân hóa ra lại đẹp như vậy, nhìn mải mê, hai mãng phu này không ngờ cầm kính viễn vọng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, học bọn Ngu Doãn Văn nhìn hòn đá nhỏ, kết quả càng xem càng mơ hồ.
Đổ mồ hôi! Thành Khai Phong thật có thể giữ vững sao? Ta con mợ nó có phải tin nhầm người không? Lý Kỳ một tay che mặt, nói không ra lời.
Triệu Giai tâm ngứa khó nhịn, vươn tay nói: - Nhạc Phi, cho ta xem một chút.
Nhạc Phi nghe thấy, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng dù sao người ta là Nhiếp chính vương, Lý Kỳ có thể không nể mặt Triệu Giai, nhưng y lại không thể nha, vội vàng đưa tới.
Triệu Giai quơ lấy lập tức nhìn về núi ở phía xa, cảnh đẹp trên núi tất thảy đều thu vào mắt, đây quả thực thật không thể tin nổi, trái nhìn nhìn, phải nhìn nhìn, ngạc nhiên thán phục liên tục.
Đám tướng lĩnh Dương Tái Hưng, Nhạc Phiên rất ghen tị, nóng lòng gãi má, mặt nhanh chóng bị cào đến nát, bởi vì trong bao chỉ có hai cái kính viễn vọng này, chắc chắn không có phần của bọn họ rồi.
Triệu Giai càng xem càng thích cái kính viễn vọng này, nói với Lý Kỳ: - Này --- có phải cũng không có phần của ta?
Lý Kỳ gật đầu cười nói: - Chúc mừng điện hạ, người đã đoán đúng. Kính viễn vọng này chỉ có tám cái, ta đưa cho các tướng lĩnh sáu cái, giờ chỉ còn hai cái này.
Triệu Giai buồn bực sắp khóc rồi, nhưng y cũng biết, bọn Nhạc Phi cần cái kính viễn vọng này hơn, nếu có thể phát hiện hướng đi của quân địch ngoài trăm dặm, không thể nghi ngờ gì là nắm giữ tiên cơ nha! Lại đưa kính viễn vọng cho Nhạc Phiên.
Này người xung quanh bắt đầu thay phiên xem, thường thường chỉ nghe thấy từ miệng bọn họ phát ra âm thanh "oa oa oa".
Triệu Giai kéo Lý Kỳ sang một bên, nói: - Lý Kỳ, ngươi nói thật đi, đến tột cùng là ngươi còn bao nhiêu bảo bối?
Lý Kỳ nói: - Toàn bộ gia sản rồi.
- Thật sao?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta ngay cả những báu vật quý hiếm đều lấy ra rồi, ngươi cho rằng còn thứ gì quý hiếm hơn nữa sao. Tuy nhiên, bây giờ chỉ có thể dùng vụng trộm, không thể khiến nhiều người biết được, nếu để cho quân Kim hoặc Tây Hạ biết được, ta phỏng chừng bọn chúng sẽ liều mạng đánh hạ Khai Phong.
Triệu Giai gật gật đầu nói: - Ừ, phương diện này chắc chắn phải chú ý, tuy nhiên, ngươi có thể giấu lâu như vậy, tin rằng ngươi nhất định sẽ có biện pháp.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1187-2: Bảo bối kinh thế (2)
10.0/10 từ 34 lượt.