Bắc Tống Phong Lưu
Chương 117: Bị bắt tại trận
- Ách
Lý Kỳ nghe thấy vậy liền ngạc nhiên. Thực ra hắn cũng chỉ tùy tiện nói. Nói xong cũng chuẩn bị rời đi. Nhưng một câu đại ca của nàng khiến trong lòng hắn ấm áp, sửa lời:
- Quý cô nương, có phải cô nương có việc gì khó xử không? Nếu có thể, không ngại nói cho ta nghe một chút. Nói không chừng ta lại giúp được. Đương nhiên, nếu như cô nương không muốn nói, cũng không sao. Bởi vì ta chưa chắc đã giúp được gì, ha ha.
Quý Hồng Nô cảm động nhìn Lý Kỳ, sắc mặt trở nên buồn thảm. Dù nàng mới chỉ quen Lý Kỳ, nhưng hiện tại nàng rất ủy khuất. Rất cần một người nghe nàng trò chuyện.
Thì ra nàng cũng không phải là ca kỹ. Mà là tiểu thư khuê các của một gia đình lớn ở Đông Kinh. Chỉ vì gia cảnh sa xút, trong nhà lại không có nam đinh. Chỉ có một người mẹ già ốm đau nằm giường. Cho nên nàng mới bất đắc dĩ hát rong kiếm tiền mua thuốc cho mẫu thân. Nhưng nàng lại không muốn làm nghề kỹ nữ. Cho nên mới không ký văn tự bán mình cho Phượng Tê Lâu. Mà chỉ làm một người hát thuê.
Điều này vốn không hợp quy củ. Nhưng Hoa tỷ thấy dung mạo của nàng không tồi. Hơn nữa tài đánh đàn cũng rất tốt. Liền đồng ý cho nàng lên đài thử xem. Nhưng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên lên đài đã bị Cao nha nội đuổi xuống. Chuẩn bị cả đêm, không kiếm được đồng nào, ngược lại chịu ủy khuất không nhỏ. Trong lòng sao có thể tiếp thụ được, mới nghĩ tới đến bờ sông than khóc.
Thì ra là hiểu lầm.
Lý Kỳ nghe xong, trong lòng không có quá nhiều cảm xúc. Những chuyện bán mình cứu mẹ như vậy, đã thấy đầy trên mạng. Nhìn nhiều, đọc nhiều liền chết lặng. Nhưng hắn nghĩ tới một điểm khác. Đã không thể mời được Phong Nghi Nô, vì sao mình không tự tạo ra một Phong Nghi Nô khác?
Ở thời đại của hắn, minh tinh lớn nhỏ nhiều lắm. Mà cách lăng xê đại khái cũng giống nhau. Không ăn qua thịt heo, còn chưa thấy heo chạy sao.
Lý Kỳ càng nghĩ càng thấy biện pháp này có khả thi. Dù hắn không rành về âm nhạc, nhưng hắn thuộc rất nhiều ca khúc. Đây cũng là một khoản tài phú quý giá. Dù sao không sợ người khác tố cáo xâm phạm bản quyền. Hơn nữa chẳng mất đồng tiền vốn nào. Cứ thử xem sao.
Quý Hồng Nô thấy Lý Kỳ im lặng không nói, thẫn thờ đứng ở đó. Khi thì nhíu mày, khi thì cười gian, cực kỳ cổ quái. Nhất thời sinh lòng cảnh giác, sợ Lý Kỳ là một con sói đội lốt cừu.
- Quý
Lý Kỳ ngẩng đầu, vừa định lên tiếng, chợt thấy sắc mặt Quý Hồng Nô rất quái dị, liền hiếu kỳ hỏi:
- Quý cô nương, cô nương làm sao vậy?
- TaTa không sao.
Quý Hồng Nô lắc đầu, vô ý thức lùi về phía sau.
Lý Kỳ thấy vậy, trong lòng rất hoang mang, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chắp tay nói:
- Tại hạ là đầu bếp của Túy Tiên Cư, tên là Lý Kỳ.
- Túy Tiên Cư?
Quý Hồng Nô nhướn mày, chợt cả kinh:
- Có phải là Túy Tiên Cư bán Thiên Hạ Vô Song không?
- Đúng vậy.
Lý Kỳ cười gật đầu, thẳng thắn nói:
- Quý cô nương, không phải cô nương muốn kiếm tiến chữa bệnh cho mẫu thân sao. Ta có một biện pháp có thể giúp cô nương. Chỉ là không biết cô nương có nguyện ý hay không?
Quý Hồng Nô nghe hắn tự giới thiệu, trong lòng hơi yên tâm. Lại nghe hắn có thể giúp mình, liền vội vàng gật đầu.
Lý Kỳ cười nói:
- Là như vậy, Túy Tiên Cư của chúng ta còn thiếu một ca kỹ. Nếu cô nương chấp nhận, ta có thể thương lượng với đông chủ, cho cô nương thử xem. Tuy nhiên trước đó đôi bên phải ký kết khế ước. Đương nhiên, cô nương yên tâm, khế ước này không phải là văn tự bán mình gì cả. Ta chỉ cần cô nương hát là được, sẽ không để cô nương làm những chuyện khác. Cô nương thấy thế nào?
- Điều này
Quý Hồng Nô vừa nghe phải ký khế ước, sắc mặt có chút do dự.
Lý Kỳ cũng biết nàng băn khoăn cái gì, cười ha hả nói:
Quý Hồng Nô gật đầu, nói:
- Vâng, đa tạ Lý đại ca.
Lý Kỳ gật đầu cười, nhìn xung quanh, nói:
- Tốt lắm, sắc trời đã tối, cô nương mau mau về đi. Ta cũng trở về luôn đây.
.
Sau khi từ biệt Quý Hồng Nô, Lý Kỳ trở về Tần phủ, đứng trước cửa, thấp giọng hô:
- Trần đại nương, Trần đại nương.
Trước khi đi, hắn từng dặn dò Trần đại nương buổi tối giúp hắn mở cửa.
Chỉ chốc lát, cửa liền mở.
Lý Kỳ vội vàng chui vào, cũng không ngẩng đầu lên, liền hỏi:
- Đại nương, phu nhân đã ngủ chưa?
- Nếu ta ngủ rồi, thì còn ai giúp ngươi mở cửa nữa.
Thanh âm không đúng.
Lý Kỳ cẩn thận nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh, giật mình nói:
- PhuPhu nhân, sao lạisao lại là người?
Giúp hắn mở cửa chính là Tần phu nhân. Nàng cười lạnh, hỏi:
- Phượng Tê Lâu có thú vị không?
Lý Kỳ vô ý thức đáp một câu thú vị. Nhưng lời vừa mới ra, hắn liền phản ứng. Trong lòng không ngừng kêu khổ, thầm mắng Tần phu nhân học xấu.
Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng.
Lý Kỳ linh cơ vừa động, vội nói:
- Phu nhân, thực raPhu nhân đã hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
- Thực ra tại hạ tới Phượng Tê Lâu tìm nữ nhân
- HừNhư vậy ta hiểu lầm ngươi chỗ nào?
- Phu nhân hãy nghe tại hạ nói đã.
- Ta không nghe.
Đồ mồ hôi!
Lý Kỳ trừng mắt, nói:
- Tại hạ nói thật, lần này tại hạ tới Phượng Tê Lâu là tìm ca kỹ. Tại hạ nghĩ Túy Tiên Cư cũng đến lúc tìm vài ca kỹ tới hát trợ hứng. Như vậy rất có lợi cho việc buôn bán của chúng ta.
- Không phải ngươi luôn phản đối tìm ca kỹ đó sao?
- ÁchĐó là trước kia tại hạ suy nghĩ chưa thấu đáo. Hiện tại mới nhận ra rằng, quán ăn không thể tách rời ca kỹ.
Tần phu nhân nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Vậy ngươi đã tìm ra người phù hợp chưa?
- Đã tìm được rồi. Tuy nhiên vẫn còn đang đàm phán. Đoán chừng mấy ngày nữa mới có kết quả. Hơn nữa vật mỹ giá rẻ.
Tần phu nhân vẫn hồ nghi:
- Thật không?
- Đương nhiên, tại hạ mạo hiểm tính mạng lẻn vào địch doanh, tìm kiếm tình báo của địch. Nếu không có chút thu hoạch, thì tại hạ đâu có mặt mũi trở về.
Tần phu nhân nghe thấy hắn lại bắt đầu thêu dệt vô cớ, khẽ nói:
- Lần này bỏ qua, nếu mà có lần sau, ngươi liền.
Tần phu nhân còn chưa nói hết, Lý Kỳ lời thề son sắt nói:
- Phu nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Trong bụng thì nói, xem ra lần sau nên đi ban ngày.
Lý Kỳ định qua một thời gian nữa, khi món lẩu giảm nhiệt, mới đưa ra món ăn chiêu bài của mình. Nhưng bởi vì gần đâu Phỉ Thúy Hiên và Phan Lâu lần lượt giới thiệu lẩu Phỉ Thúy là lẩu Kim Ngọc. Hơn nữa trải qua việc Hoàng Văn Nghiệp gây rối, danh tiếng của hắn đang lên cao. Bởi vậy hắn liền rèn sắt khi còn nóng, thuận thế đưa ra món ăn chiêu bài của mình. Chẳng hạn như Oa Bao Nhục, Ma Bà đậu hũ, cá dưa chua, gà phay, gan heo, vân vân.
Tất cả đều là những mon ngon mà Bắc Tống không có.
Hắn chơi là chơi thứ mới lạ, không bắt chước một ai, cũng chưa có ai làm.
Tuy nhiên, bởi vì tài nấu nướng của mấy người Ngô Tiểu Lục chưa đạt tới yêu cầu làm ra những món đó. Cho nên chỉ có hội viên Hoàng Kim mới được ăn. Giá tiền tất nhiên cũng không thấp. Món rẻ nhất cũng phải năm trăm văn.
Bắc Tống Phong Lưu
Lý Kỳ nghe thấy vậy liền ngạc nhiên. Thực ra hắn cũng chỉ tùy tiện nói. Nói xong cũng chuẩn bị rời đi. Nhưng một câu đại ca của nàng khiến trong lòng hắn ấm áp, sửa lời:
- Quý cô nương, có phải cô nương có việc gì khó xử không? Nếu có thể, không ngại nói cho ta nghe một chút. Nói không chừng ta lại giúp được. Đương nhiên, nếu như cô nương không muốn nói, cũng không sao. Bởi vì ta chưa chắc đã giúp được gì, ha ha.
Quý Hồng Nô cảm động nhìn Lý Kỳ, sắc mặt trở nên buồn thảm. Dù nàng mới chỉ quen Lý Kỳ, nhưng hiện tại nàng rất ủy khuất. Rất cần một người nghe nàng trò chuyện.
Thì ra nàng cũng không phải là ca kỹ. Mà là tiểu thư khuê các của một gia đình lớn ở Đông Kinh. Chỉ vì gia cảnh sa xút, trong nhà lại không có nam đinh. Chỉ có một người mẹ già ốm đau nằm giường. Cho nên nàng mới bất đắc dĩ hát rong kiếm tiền mua thuốc cho mẫu thân. Nhưng nàng lại không muốn làm nghề kỹ nữ. Cho nên mới không ký văn tự bán mình cho Phượng Tê Lâu. Mà chỉ làm một người hát thuê.
Điều này vốn không hợp quy củ. Nhưng Hoa tỷ thấy dung mạo của nàng không tồi. Hơn nữa tài đánh đàn cũng rất tốt. Liền đồng ý cho nàng lên đài thử xem. Nhưng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên lên đài đã bị Cao nha nội đuổi xuống. Chuẩn bị cả đêm, không kiếm được đồng nào, ngược lại chịu ủy khuất không nhỏ. Trong lòng sao có thể tiếp thụ được, mới nghĩ tới đến bờ sông than khóc.
Thì ra là hiểu lầm.
Lý Kỳ nghe xong, trong lòng không có quá nhiều cảm xúc. Những chuyện bán mình cứu mẹ như vậy, đã thấy đầy trên mạng. Nhìn nhiều, đọc nhiều liền chết lặng. Nhưng hắn nghĩ tới một điểm khác. Đã không thể mời được Phong Nghi Nô, vì sao mình không tự tạo ra một Phong Nghi Nô khác?
Ở thời đại của hắn, minh tinh lớn nhỏ nhiều lắm. Mà cách lăng xê đại khái cũng giống nhau. Không ăn qua thịt heo, còn chưa thấy heo chạy sao.
Lý Kỳ càng nghĩ càng thấy biện pháp này có khả thi. Dù hắn không rành về âm nhạc, nhưng hắn thuộc rất nhiều ca khúc. Đây cũng là một khoản tài phú quý giá. Dù sao không sợ người khác tố cáo xâm phạm bản quyền. Hơn nữa chẳng mất đồng tiền vốn nào. Cứ thử xem sao.
Quý Hồng Nô thấy Lý Kỳ im lặng không nói, thẫn thờ đứng ở đó. Khi thì nhíu mày, khi thì cười gian, cực kỳ cổ quái. Nhất thời sinh lòng cảnh giác, sợ Lý Kỳ là một con sói đội lốt cừu.
- Quý
Lý Kỳ ngẩng đầu, vừa định lên tiếng, chợt thấy sắc mặt Quý Hồng Nô rất quái dị, liền hiếu kỳ hỏi:
- Quý cô nương, cô nương làm sao vậy?
- TaTa không sao.
Quý Hồng Nô lắc đầu, vô ý thức lùi về phía sau.
Lý Kỳ thấy vậy, trong lòng rất hoang mang, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chắp tay nói:
- Tại hạ là đầu bếp của Túy Tiên Cư, tên là Lý Kỳ.
- Túy Tiên Cư?
Quý Hồng Nô nhướn mày, chợt cả kinh:
- Có phải là Túy Tiên Cư bán Thiên Hạ Vô Song không?
- Đúng vậy.
Lý Kỳ cười gật đầu, thẳng thắn nói:
- Quý cô nương, không phải cô nương muốn kiếm tiến chữa bệnh cho mẫu thân sao. Ta có một biện pháp có thể giúp cô nương. Chỉ là không biết cô nương có nguyện ý hay không?
Quý Hồng Nô nghe hắn tự giới thiệu, trong lòng hơi yên tâm. Lại nghe hắn có thể giúp mình, liền vội vàng gật đầu.
Lý Kỳ cười nói:
- Là như vậy, Túy Tiên Cư của chúng ta còn thiếu một ca kỹ. Nếu cô nương chấp nhận, ta có thể thương lượng với đông chủ, cho cô nương thử xem. Tuy nhiên trước đó đôi bên phải ký kết khế ước. Đương nhiên, cô nương yên tâm, khế ước này không phải là văn tự bán mình gì cả. Ta chỉ cần cô nương hát là được, sẽ không để cô nương làm những chuyện khác. Cô nương thấy thế nào?
- Điều này
Quý Hồng Nô vừa nghe phải ký khế ước, sắc mặt có chút do dự.
Lý Kỳ cũng biết nàng băn khoăn cái gì, cười ha hả nói:
Quý Hồng Nô gật đầu, nói:
- Vâng, đa tạ Lý đại ca.
Lý Kỳ gật đầu cười, nhìn xung quanh, nói:
- Tốt lắm, sắc trời đã tối, cô nương mau mau về đi. Ta cũng trở về luôn đây.
.
Sau khi từ biệt Quý Hồng Nô, Lý Kỳ trở về Tần phủ, đứng trước cửa, thấp giọng hô:
- Trần đại nương, Trần đại nương.
Trước khi đi, hắn từng dặn dò Trần đại nương buổi tối giúp hắn mở cửa.
Chỉ chốc lát, cửa liền mở.
Lý Kỳ vội vàng chui vào, cũng không ngẩng đầu lên, liền hỏi:
- Đại nương, phu nhân đã ngủ chưa?
- Nếu ta ngủ rồi, thì còn ai giúp ngươi mở cửa nữa.
Thanh âm không đúng.
Lý Kỳ cẩn thận nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh, giật mình nói:
- PhuPhu nhân, sao lạisao lại là người?
Giúp hắn mở cửa chính là Tần phu nhân. Nàng cười lạnh, hỏi:
- Phượng Tê Lâu có thú vị không?
Lý Kỳ vô ý thức đáp một câu thú vị. Nhưng lời vừa mới ra, hắn liền phản ứng. Trong lòng không ngừng kêu khổ, thầm mắng Tần phu nhân học xấu.
Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng.
Lý Kỳ linh cơ vừa động, vội nói:
- Phu nhân, thực raPhu nhân đã hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
- Thực ra tại hạ tới Phượng Tê Lâu tìm nữ nhân
- HừNhư vậy ta hiểu lầm ngươi chỗ nào?
- Phu nhân hãy nghe tại hạ nói đã.
- Ta không nghe.
Đồ mồ hôi!
Lý Kỳ trừng mắt, nói:
- Tại hạ nói thật, lần này tại hạ tới Phượng Tê Lâu là tìm ca kỹ. Tại hạ nghĩ Túy Tiên Cư cũng đến lúc tìm vài ca kỹ tới hát trợ hứng. Như vậy rất có lợi cho việc buôn bán của chúng ta.
- Không phải ngươi luôn phản đối tìm ca kỹ đó sao?
- ÁchĐó là trước kia tại hạ suy nghĩ chưa thấu đáo. Hiện tại mới nhận ra rằng, quán ăn không thể tách rời ca kỹ.
Tần phu nhân nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Vậy ngươi đã tìm ra người phù hợp chưa?
- Đã tìm được rồi. Tuy nhiên vẫn còn đang đàm phán. Đoán chừng mấy ngày nữa mới có kết quả. Hơn nữa vật mỹ giá rẻ.
Tần phu nhân vẫn hồ nghi:
- Thật không?
- Đương nhiên, tại hạ mạo hiểm tính mạng lẻn vào địch doanh, tìm kiếm tình báo của địch. Nếu không có chút thu hoạch, thì tại hạ đâu có mặt mũi trở về.
Tần phu nhân nghe thấy hắn lại bắt đầu thêu dệt vô cớ, khẽ nói:
- Lần này bỏ qua, nếu mà có lần sau, ngươi liền.
Tần phu nhân còn chưa nói hết, Lý Kỳ lời thề son sắt nói:
- Phu nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Trong bụng thì nói, xem ra lần sau nên đi ban ngày.
Lý Kỳ định qua một thời gian nữa, khi món lẩu giảm nhiệt, mới đưa ra món ăn chiêu bài của mình. Nhưng bởi vì gần đâu Phỉ Thúy Hiên và Phan Lâu lần lượt giới thiệu lẩu Phỉ Thúy là lẩu Kim Ngọc. Hơn nữa trải qua việc Hoàng Văn Nghiệp gây rối, danh tiếng của hắn đang lên cao. Bởi vậy hắn liền rèn sắt khi còn nóng, thuận thế đưa ra món ăn chiêu bài của mình. Chẳng hạn như Oa Bao Nhục, Ma Bà đậu hũ, cá dưa chua, gà phay, gan heo, vân vân.
Tất cả đều là những mon ngon mà Bắc Tống không có.
Hắn chơi là chơi thứ mới lạ, không bắt chước một ai, cũng chưa có ai làm.
Tuy nhiên, bởi vì tài nấu nướng của mấy người Ngô Tiểu Lục chưa đạt tới yêu cầu làm ra những món đó. Cho nên chỉ có hội viên Hoàng Kim mới được ăn. Giá tiền tất nhiên cũng không thấp. Món rẻ nhất cũng phải năm trăm văn.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 117: Bị bắt tại trận
10.0/10 từ 34 lượt.