Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1161: Bai trư ngoại tất phải an nội trước

Tống Huy Tông cùng một đám đại thần thấy Triệu Lương Tự cũng đã nói như vậy rồi, đương nhiên là hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, thế này thì chưa cần nói đến việc Lý Kỳ không muốn đi, e rằng hắn có đồng ý đi, Tống Huy Tông cũng sẽ không cho hắn đi. Quá nguy hiểm. Nếu chẳng may chọc giận Hoàn Nhan Tông Vọng, vậy thì đúng thật là chết chắc rồi.

Sau khi trải qua một trận thương nghị, không một đại thần nào đồng ý tiến lên trước cả, đều là đùn đẩy sang trái đùn đẩy sang phải, cuối cùng là lựa chọn một Cấp sự trung tên là Lý Nghiệp đi làm việc này.

Tống Huy Tông khẩn trương sai người chuẩn bị một phần hậu lễ, thậm chí còn vụng trộm nói với Lý Nghiệp, giới hạn thấp nhất của Đại Tống là sẵn sàng xưng thần với Kim, ông ta bây giờ chỉ hy vọng có thể tránh được trận bạo nạn này, những thứ khác đều không quan trọng.

Vì thế Lý Nghiệp đành nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy này, nhưng lúc y đồng ý, khóe mắt rưng rưng nước mắt.

Từ đầu đến cuối, trong triều đều không có người nào đề xuất ý kiến cứng rắn, mạnh mẽ một chút, đầu tiên, bọn họ nghĩ đến là chạy trốn, tiếp theo, chính là cầu hòa, đủ thấy Vương Triều Tống một khi gặp phải áp lực nặng nề, bên trong là yếu đuối cỡ nào, đây cũng là thói quen khắm khú trước giờ của Tống triều, đương nhiên, bây giờ càng rõ.

Sau khi hội nghị kết thúc, hầu như các vị đại thần từng người từng người một đều mất hồn mất vía rời khỏi hoàng cung, hết thảy mọi việc này đều tới quá đột nhiên, lá gan chuột nhắt của bọn họ thật khó có thể chịu đựng nổi!

Lý Kỳ tuy rằng tương đối thoải mái, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng thấp thỏm lo âu, đi tới đi lui, chợt nghe phía sau có người gọi: - Kinh Tế Sử, Kinh Tế Sử....

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, đúng là cấp sự trung Lý Nghiệp, trong lòng hắn rõ như gương, nhưng ngoài miệng lại tỏ ra hiếu kỳ hỏi: - Lý Cấp sự, ngươi gọi ta sao?

Triều đình ta Cấp sự trung mặc dù là nhiều không kể xiết, nhưng Kinh Tế Sứ thì chỉ có một mình ngươi, không phải gọi ngươi thì gọi ai. Lý Nghiệp lẩm bẩm trong miệng, gật đầu nói: - Đúng vậy. Đúng vậy.

Lý Kỳ hỏi: - Không biết Lý cấp sự tìm tại hạ có việc gì không?

Lý Nghiệp cười nịnh nói:

- Kinh Tế Sử lần trước lúc đi sứ Yến Sơn Phủ, diệu ngôn xảo biện quần thần Kim quốc, dương oai danh của Đại Tống ta, cho đến hôm nay còn làm người ta nói chuyện say sưa, hạ quan đời này còn chưa từng quen biết với người Kim, vì thế moiws muốn hướng Kinh Tế Sứ lãnh giáo mấy chiêu.


Nếu bàn về tài ăn nói, về những ý nghĩ không tốt chất đầy bụng, đó đúng thật là không ai hơn được Lý Kỳ, Lý Nghiệp đã từng tận mắt chứng kiến qua vô số lần, Lý Kỳ là như thế nào dựa vào cái miệng để ngăn cơn sóng dữ. Hơn nữa Lý Kỳ nhiều lần cùng người Kim đàm phán, đều chiếm được thượng phong, vì thế y muốn thỉnh giáo thỉnh giáo, thuận tiện tìm hiểu một chút về sự yếu mạnh của Kim quốc.

Lý Kỳ thở dài một tiếng nặng nề.

Lý Nghiệp cả người run lên, run rẩy đôi môi hỏi: - Kinh Tế Sử vì sao lại thở dài?

Lý Kỳ một tay khoác lên trên vai y, y hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngồi sụp xuống ngay đó. Lý Kỳ xém chút nữa là cười ra tiếng, quả nhiên là thí sinh có triển vọng, tin tưởng Hoàn Nhan Tông Vọng nhất định sẽ rất vui lòng nhận phần hậu lễ này đấy. Đáp: - Lý cấp sự, sự tình đã đến nước này, vì tính mạng của ngươi mà suy nghĩ, vậy thì tại hạ đành ăn ngay nói thật vậy.

Vì sinh mạng mà suy nghĩ? Lý Nghiệp hoang mang mở trừng hai mắt. Hỏi: - Lẽ nào --- lẽ nào là sẽ có nguy hiểm tính mạng?

Lý Kỳ gật đầu đáp: - Không phải là lẽ nào, mà là nhất định.

Lý Nghiệp thở không ra hơi nói: - Chuyện này --- chuyện này sao lại có thể như thế được, hai nước giao chiến, không chém sứ a!

Lý Kỳ đáp:

- Lời nói đúng là như thế, nhưng mà cũng tùy mỗi người mỗi khác. Người Nữ Chân đến một chữ cũng không biết, ngươi có thể trông cậy là bọn họ sẽ giữ đúng đạo lý lớn này sao. Lúc trước ta đi sứ Yến Sơn Phủ. Tận mắt nhìn thấy, Hoàn Nhan trói chặt vài tên sứ nhà Liêu còn đang nguyên vẹn tại chỗ, sau đó phái năm mươi con chiến mã phi tới phi lui ở trên người bọn họ, cảnh tượng này thật khiến cho người ta sợ hãi đó nha! Trong lòng ta cảm thấy tò mò, liền tiến lên hỏi, ngươi đoán người Nữ Chân kia nói sao?

- Gã--- gã nói sao.

Lý Kỳ đáp:


- Người phụ trách kia nói cho ta biết, người Liêu nhiều lắm, sau khi giết chết, thi thể khó có thể xử lý, chi bằng dùng thi thể bọn họ để rải đất, trải phẳng những chỗ lồi lồi lõm lõm trên mặt đất kia. Quả nhiên, khi những chiến mã kia dừng lại, ta từ xa nhìn vào, chao ôi!!!, những người kia hoàn toàn dính chặt vào trong đất, quả thật là toàn bộ đã phẳng rồi. --- Lý Cấp sự ngươi làm sao vậy?

Lý Nghiệp kia nghe đến đây, thân thể đổ quỵ xuống, may mà Lý Kỳ tay mắt lanh lẹ, đỡ được y.

Lý Nghiệp đột ngột đờ ra, mồ hôi túa ra đầy mặt, lã chã chảy thành ròng, vội vàng nắm chặt hai tay của Lý Kỳ, nói:

- Kinh Tế Sử, ngươi cứu cứu ta với!

Ngươi không phải chứ, bị dọa sợ đến mức biến thành bộ dáng này cơ à, thập đại khổ hình Mãn Thanh của ta vẫn còn chưa bắt đầu cơ mà. Lý Kỳ thấy mới lấy có một ví dụ, đối phương đã bị hù đến không được nữa rồi, sau đành giam bơt đi, khuyên giải an ủi nói: - Lý cấp sự cũng không cần lo lắng, người Khiết Đan và người Nữ Chân thù sâu như biển, bọn họ làm như vậy, cũng là có lý mà theo đấy. Đại Tống ta và Kim quốc không thù không oán, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không đối đãi với ngươi như vậy, chỉ có điều ngươi nói chuyện chú ý chút, cũng đừng nói gì khiến người Kim không vui, nói ngắn lại, ít nói ít sai.

Lý Nghiệp vội vàng gật đầu nói: - A a a, cái này ta sẽ kiệm lời, sẽ kiệm lời.

Lý Kỳ lại chém gió với y vài câu, rồi sau đó liền cao chí nói: - Được rồi, Lý Kỳ tại đây chúc Lý cấp sự thuận buồm xuôi gió.

Như vậy rồi còn có thể thuận buồm xuôi gió sao? Lý Nghiệp hai mắt xụi lơ cụp xuống, thật sự là một bộ mặt đau khổ a!

Bởi vì Tống Huy Tông trong lòng lo lắng, căn bản cũng không có để cho Lý Nghiệp nhiều thời gian chuẩn bị cho lắm, ngay đêm đó y đã phải xuất phát rồi, nghe nói lúc Lý Nghiệp xuất phát, còn té xỉu thêm một lần nữa.

Rất nhanh, tin tức Kim quốc xuất binh, liền truyền khắp toàn bộ Đông Kinh.

Ngay lập tức khiến lòng người bàng hoàng a!

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, bởi vì cuộc sống của muôn dân trăm họ ở Đông Kinh chưa bao giờ trải qua chiến hỏa, hơn nữa, Tống triều từ lúc khai nước tới nay, chiến sự vốn không có lúc nào ngừng qua, cho nên bọn họ cũng đều đã thành thói quen, khiến bọn họ lo lắng hơn là những thân nhân ở phương Bắc. Bọn họ dường như không biết tính nghiêm trọng của chuyện này.


Lý Kỳ về đến nhà, cũng chính thức cùng với ba người vợ chưa cưới mở một cuộc họp gia đình, Lý Kỳ lúc này thật sự là không có tâm tư, nói thêm vài lời hoa mỹ gì nữa, nói ngắn lại, bốn chữ, cùng sinh cùng tử.

Nữ nhân các ngươi vẫn là cần phải làm gì, thì đi làm cái đó, còn lại là do nam nhân chúng ta đảm đương.

Ba người Phong Nghi Nô cũng không nói thêm gì, chỉ là muốn Lý Kỳ chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình, kỳ thật trong lòng các nàng sớm đã quyết định chủ ý, quân sống, ta sống, quân chết, ta cũng sẽ không lưu luyến với thế giới.

Bởi vì ba người các nàng có một điểm giống nhau, đó là người thân nhất hoặc là đã qua đời, hoặc là thậm chí còn không biết là ai, hoặc là đã từng làm tổn thương sâu nặng tới các nàng, trên đời này, thứ duy nhất khiến các nàng bận lòng chính là Lý Kỳ.

Cho nên, chính là vì dựa trên nền tảng tình cảm này, các nàng lúc đối mặt với thời điểm khó khăn, ngược lại có vẻ rất thong dong bình tĩnh. Cùng lắm là cùng chết mà thôi.

Điều này khiến cho Lý Kỳ rất là yên tâm, hắn vốn dĩ còn muốn đưa Phong Nghi Nô các nàng tiễn đi chỗ khác. Nhưng hắn nghĩ lại, mấy người phụ nữ này người duy nhất có thể dựa vào chính là mình, nếu như mình không còn nữa, như vậy các nàng sống ở trong thời loạn thế này, nhất định sẽ sống không dễ chịu gì, nếu đã như vậy, còn không bằng đập nồi dìm thuyền, đồng sinh cộng tử. Như vậy cũng bớt đi cho hắn một phần vướng bận.

Thế mà, chỉ mới qua một ngày, giá hàng ở Đông Kinh đã tăng tới mức làm cho người ta trợn mắt nghẹn họng. Đầu tiên bắt đầu tăng giá tất nhiên là lương thực, giá hàng dâng lên, là một đặc thù cơ bản của loạn thế, điều này là không thể tránh khỏi được.

Cái bọn gian thương này trước kia liều lĩnh tích trữ lương thực chính là vì một ngày này, bây giờ rốt cục bọn chúng cũng chờ được rồi. Bọn chúng đương nhiên vô cùng quý trọng, liên hợp cùng nhau, đầu cơ bán lương thực, là mỗi khắc một giá, bởi vì bọn chúng đều biết, đây là thời cơ kiếm tiền tốt nhất. Qua đó sự thật nói cho bọn họ biết, không được bao lâu nữa, sẽ có một lượng dân chúng lớn di chuyển đến Đông Kinh, bọn họ dù sao cũng phải ăn cơm chứ.

Giá cả lương thực tăng lên rồi, giá cả của những mặt hàng còn lại cũng chỉ có thể theo đó mà tăng lên.

Tần Cối đối mặt với vấn đề này, nhức đầu lắm, nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp gì đến. Khẩn trương đi tìm Lý Kỳ, đem toàn bộ sự tình kể lại tỉ mỉ một lượt. Lý Kỳ đã sớm liệu được, dửng dung cười nói: - Có câu là bai trư ngoại tất phải an nội trước, đây chính là thời điểm cho bọn chúng biết rằng bông hoa vì sao lại đỏ như vậy.

Trong lòng hắn biết rất rõ, giờ chỉ là vừa mới bắt đầu, theo tình hình thâm nhập của chiến sự xâm nhập, giá hàng này sớm hay muộn cũng sẽ tăng tới mức, khiến dân chúng phải bán thịt bán huyết, điều này hắn quyết không cho phép đấy. Lập tức khiến Tần Cối triệu tập các thương nhân bán lương thực lớn đến Thương Vụ Cục họp.


Thương Vụ Cục.

Lý Kỳ nhìn đám thương lái lương thực đang ngồi ở đó, nói: - Các vị thật đúng là trở mặt nha, về giá lương thực, lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi đấy, các ngươi nhất định phải phối hợp với Thương Vụ Cục chúng ta, nhưng, lúc này chưa được bao lâu, giá lương thực giờ đều đã tăng đến mức ngay cả chính ta cũng ăn không nổi rồi.

Một tên thương nhân trong đó nói: - Kinh Tế Sử, cái này không thể trách chúng ta nói mà không giữ lời được nha, trước khác nay khác, người làm ăn nói chuyện làm ăn, vật lấy hiếm là quý, lần này Đông Kinh nhân khẩu sắp tới sẽ gặp phải tình huống tăng trưởng kịch liệt, lương thực thì chỉ có nhiêu vậy, chúng ta cho dù cứ coi như là miễn phí tặng, cũng là không đủ phần đâu nha! Giá lương thực tăng lên cũng là chuyện đương nhiên đấy, điều này cũng không phải là lần đầu tiên, từ xưa đến nay, đều là như thế.

Những người còn lại đều gật đầu.

- Có tầm nhìn xa. Không tệ, không tệ. Lý Kỳ ha hả cười, lời nói bỗng xoay chuyển, cất giọng: - Tuy nhiên các vị phải chăng là quá xem thường Thương vụ cục ta rồi. Mang lên, để cho bọn họ nhìn một chút.

Chỉ chốc lát sau, vài tên tôi tớ cầm một đống tư liệu thật dày phân phát cho những thương lái lương thực đang ngồi ở đó.

Lý Kỳ nói: - Mọi người đều biết, Đông Kinh ta dựa núi ven sông, sông hồ vô số, đất đai phì nhiêu, thu hoạch trong một năm nay, cũng có thể lên làm nên vài châu của Kim quốc, các ngươi nói với ta không đủ phần. Ha ha, thật sự là buồn cười quá. Đừng cho là ta không biết các ngươi muốn chơi cái trò mèo gì, thẳng thắn mở lời nói thật với bản quan đi. Những tài liệu này đã tỉ mỉ ghi chép lại, các ngươi mỗi nhà tích trữ bao nhiêu lương thực, Đông Kinh chúng ta lương thực tồn trữ là có bao nhiêu. Ta rất khiêm tốn nói cho các ngươi biết, không tính thu hoạch của năm nay, chỉ tính số lương thực hiện nay đang có, tuyệt đối cũng đủ tất cả dân chúng Đông Kinh chúng ta nằm rỗi ăn không được ba năm, thậm chí còn không chỉ có thế, nói cách khác, chẳng sợ Đông Kinh nhân khẩu tăng nhiều lên gấp ba, cũng đủ ăn một năm rồi. Không đủ phần? Các ngươi là đang dối gạt ta, hay là tự lừa dối chính bản thân các ngươi hả!

Đám thương nhân bán lương thực này nhìn nhìn đống tư liệu, rồi người này nhìn người kia, không có một ai nói gì cả, rất rõ ràng, bọn họ muốn dùng sự yên lặng để nói Lý Kỳ biết, lương thực này là của ta, ta thích bán thế nào, thì sẽ bán thế nào, ngươi quản được sao.

- Ái chà!!!, đều không nói gì rồi, mưu tính cùng với ta làm căng đến cuối cùng hả! Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Ta đây tuyệt đối không phản đối. Cho tới hôm nay, bản quan đều là lấy các ngươi những đại thương nhân này làm trung tâm, phàm là có chuyện tốt, liền nghĩ đến các ngươi trước tiên, hiện giờ xem ra, hình như có lẽ đã làm hư các ngươi, phải chăng ta vẫn biểu hiện quá mức thiện lương, hôm nay là thời điểm trải nghiệm một chút thủ đoạn của Lý mỗ ta.

Đám thương lái lương thực này nghe vậy thì ngẩn ra, trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn là không muốn mở miệng, khối bánh ngọt lớn như vậy, bọn họ làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Lý Kỳ hai tay chống trên mặt bàn, mặt mỉm cười nói: - Nếu ta có thể chỉ một tay nâng các ngươi lên, ta đây cũng có thể chỉ một tay mà đánh hạ các ngươi xuống.

- Kinh Tế Sử, người nói như vậy dường như có chút không ổn thì phải, tuy rằng người là Kinh Tế Sử, nhưng người cũng không thể trực tiếp can thiệp việc buôn bán của chúng ta chứ, chúng ta đây nếu không có phạm pháp, vậy thì người đều không có quyền can thiệp. Một người đột nhiên đứng lên nói. Người này chính là Cố lão đại của cửa hàng gạo Cố gia

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1161: Bai trư ngoại tất phải an nội trước
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...