Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1159: Tuyên chiến
Két một tiếng.
Hai canh giờ đàm phán dài dằng dặc cuối cùng cũng theo tiếng cửa phòng mở ra mà tuyên bố kết thúc.
Đầu tiên đi ra chính là Lý Kỳ, hắn vỗ vỗ bờ vai của Cổ Đạt, ha hả cười nói: - Cổ sư phó, kỳ thật ta vẫn muốn khen ông một câu, đao công của ông thật sự là khéo léo tuyệt vời, hi vọng ngày nào đó có thể làm vẻ vang cho đất nước.
Nói xong, hắn liền hướng về phía Mã Kiều ra tín hiệu, hai người lập tức rời đi.
Cổ Đạt thậm chí còn không có kịp phản ứng, lời khen này thật sự là rất khó hiểu, vội vàng đi vào phòng trong, thấy Trương Xuân Nhi vẫn còn ngồi ở bên trong, hỏi: - Sao rồi?
Trương Xuân Nhi cười, đứng lên đáp: - So với những gì mà chúng ta tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.
...
- A ---!
Lý Kỳ đi ra phía bên ngoài nhà, vươn vai duỗi dài cái lưng mệt mỏi, đường phố vừa mới đây còn vô cùng náo nhiệt, lúc này đã trở nên im lìm tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng, thần bí tại thời khắc này ánh lên một vẻ vô cùng trân quý.
Mã Kiều hiếu kỳ hỏi: - Thật sự là không thể ngờ được cứu ngươi đúng là Trương Xuân Nhi, ả ta vì sao lại cứu ngươi?
Lý Kỳ cười đáp:
- Bởi vì ả là một thương nhân thành công. Nói xong, hắn liền xoay người đi về phía trước.
- Một thương nhân thành công?
Mã Kiều gãi đầu, vội vàng đuổi theo hỏi: - Bộ Soái, lời này của ngươi là có ý gì?
- Ta nói Mã Kiều, bây giờ sao ngươi lại càng ngày càng nhiều chuyện như vậy chứ, chẳng có một chút khí phách của cao thủ gì cả.
-...!
- Lúc này mới giống cao thủ à nha.
...
Nắng hè chói chang của mùa hè cuối cùng cũng sắp qua rồi, mặc kệ thế cục sẽ xuất hiện những chuyển biến thế nào, sắp tới đây nhất định sẽ là làn không khí dễ chịu của mùa thu.
Nhưng mà, vừa mới sang thu, phương Bắc đã xảy ra một chuyện lớn, đó chính là Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi dẫn đầu ba bốn vạn tàn binh bại tướng, cuối cùng bị Hoàn Nhan Tông Hàn bắt làm tù binh ở gần Bình Châu.
Da Luật Diên Hi sa lưới, cũng là lúc chính thức tuyên cáo Liêu quốc hoàn toàn bị tiêu diệt rồi.
Hoàn Nhan Thịnh cũng đã đem tin tức này chiêu cáo thiên hạ trước tiên.
Tin tức này rất nhanh truyền ra khắp Kim quốc, tộc người Nữ Chân được một phen vui mừng. Tên hôn quân này có thể nói là nhất kẻ thù lớn nhất của tộc Nữ Chân bọn họ, đã từng nhiều lần bóc lột bọn họ, ức hiếp bọn họ, và làm nhục bọn họ, bây giờ thù lớn cuối cùng cũng đã được báo, bọn họ làm sao có thể không vui mừng phấn chấn cho được.
Mà người Khiết Đan cũng hoàn toàn từ bỏ ý định nhỏ nhoi cuối cùng có thể khôi phục cố thổ.
Bắc quốc thượng kinh.
Hoàn Nhan Tông Hàn áp giải đám người Da Luật Diên Hi về tới thượng kinh, tại thời khắc này, gã chính là đại anh hùng trong suy nghĩ của người Nữ Chân, toàn thành dân chúng đều ra nghênh tiếp vị đại anh hùng này.
- Ha ha, Tông Hàn. Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.
Chỉ thấy một người tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch chạy ra, cười ha ha.
Hoàn Nhan Tông Hàn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mới nhìn lại người vừa tới, đúng là Hoàn Nhan Tông Vọng, gã ngắm bộ dạng như vậy của vị Kim quân này, toát ra đầy đầu mồ hôi lạnh, liền xuống ngựa, nói: - Tông Vọng. Ngày hôm nay đã không còn giống như trước đây nữa rồi, ngươi dù sau cũng nên rửa rửa mặt chải chải đầu một chút rồi hẵng tới đón tiếp ta chứ, nhìn bộ dạng này của ngươi, ta thật không biết nói ngươi như thế nào mới tốt đây.
Hoàn Nhan Tông Bật núp ở phía sau cứ che miệng cười trộm mãi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng giật mình. Cúi đầu xuống đánh giá lại bản thân mình, lúc này mới ý thức được gã bây giờ nhếch nhác đến cỡ nào, vô cùng khó xử, trước tiên là dữ dằn trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Bật, người sau lập tức nín cười, xong gã lại bật cười ha hả nói: - Cái này không có liên quan gì tới ngươi, ta tới đây cũng không phải là để nghênh đón ngươi. Có một người khiến cho ta nhớ mong còn hơn cả ngươi!
Hoàn Nhan Tông Hàn đương nhiên biết được người mà miệng gã nói đến chính là cái tên Da Luật Diên Hi kia, ngón tay liền chỉ thẳng ra phía đằng sau.
Hoàn Nhan Tông Vọng đang chuẩn bị tiến về phía trước, nhưng nghĩ lại, gã vẫn là nhịn được, mẹ kiếp với cái bộ dạng này đường đường một đại nguyên soái trông lại còn nhếch nhác hơn cả tù binh, không chừng còn chưa biết là ai chê cười ai đâu! Lúng túng nói: - Ta vẫn là quay về trước rửa mặt chải đầu một chút đã, rồi mới tới gặp tên hôn quân kia. Đúng rồi, ngươi cũng chớ có quên, chúng ta trước đây đã từng hạ lời thề, không trực tiếp mang A Thích Nhi tới chỗ của Hoàng thượng.
Hoàn Nhan Tông Hàn ha ha cười đáp:
- Điều này làm sao mà ta quên được, ngươi đi nhanh một chút đi.
- Được. Vậy ta về trước đây.
Hoàn Nhan Tông Vọng cưỡi lên ngựa rồi phi nhanh về nhà.
Một lúc lâu sau.
Ở trong giáo trường cấm quân lớn nhất của thượng kinh, chỉ thấy xung quanh vây đầy người, hầu hết đều là người Nữ Chân, mà ở ngay chính giữa phía trước lều trại lớn nhất, một loạt người đứng thành một hàng, mỗi người đều đang mặc khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, mà hai bên bọn họ còn có không ít những người thân mặc hoa lệ phục sức đang đứng, có thể nói, các bộ lạc quý tộc của tộc Nữ Chân gần như cũng đã đến đông đủ.
Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào thao trường ở giữa, chỉ thấy chính giữa sân có khoảng hơn ba mươi người đang đứng, nam nữ lẫn lộn, mỗi người đều là tóc tai bù xù, nhếch nhác, nghèo túng đến cực điểm.
Hoàn Nhan Tông Vọng tay cầm roi ngựa, đi nhanh về phía trước, hướng về phía một vị lão nhân đầu đầy tóc bạc đứng ở chính giữa, cất cao giọng nói:
- A Thích Nhi, còn nhớ ta không.
Tiếng như Hồng lôi.
Lão nhân kia đúng là Da Luật Diên Hi, lúc này lão làm sao còn có được phong thái của trước đây, chỉ như một con chó lang thang, sợ tới mức cả người run lên, ngẩng đầu lên, thấy là Hoàn Nhan Tông Vọng, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp trên mặt đất, nói: - Hoá ra --- hóa ra là nhị Thái Tử. Tội --- tội dân tham kiến nhị Thái Tử.
Hoàn Nhan Tông Vọng ha ha nói:
- Tội dân? Hay cho câu tội dân? Thật sự là không thể ngờ được ngươi sẽ có ngày hôm nay! Ngươi còn nhớ ngày trước ngươi đã bắt phụ hoàng ta khiêu vũ cho ngươi như thế nào không?
Da Luật Diên Hi vừa nghe Hoàn Nhan Tông Vọng bắt đầu lôi lại chuyện cũ ra rồi, nhất thời sợ tới mức mặt mày tái xám, vội vàng đáp: - Nhị Thái Tử, tội dân khi đó cũng chỉ là một câu nói vui đùa mà thôi, phụ thân ngươi không có nhảy, tội dân cũng không có nhiều lời gì thêm?
- Vậy còn cha ta thì sao?
- Còn ông nội ta.
- Cả ta nữa.
Lập tức có không ít người đứng dậy, lớn tiếng chất vấn tên Da Luật Diên Hi này.
Hồi đó Da Luật Diên Hi lệnh cho các đại bộ lạc tộc Nữ Chân vì lão khiêu vũ giúp vui, duy chỉ có Hoàn Nhan A Cốt Đả không có nhảy, còn lại đều đã phải nhảy.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhấc tay lên, ra hiệu cho những người đó tạm thời yên lặng trước chớ có nóng vội, lại quay về phía Da Luật Diên Hi nói: - A Thích Nhi, ta là người từ trước đến nay đều rất công bằng, ta cũng không làm khó dễ ngươi, lúc trước ngươi bắt phụ hoàng ta khiêu vũ cho ngươi, bây giờ ngươi cùng với thân nhân của ngươi nhảy múa một đoạn cho chúng ta xem đi, coi như an ủi phụ hoàng ta trên trời có linh thiêng.
- Ta --- ta không nhảy.
Trong đám người chợt có một người lầm bẩm nói.
Vụt!
Người nọ vừa nói xong, lập tức thấy dưới chân hắn xuất hiện thêm một vết lằn roi. Hoàn Nhan Tông Vọng ánh mắt lạnh lẽo quét mắt liếc nhìn một lượt, nói: - Nếu ai không nhảy, vậy thì hãy để cho mỗi một người ở đây từ trên người hắn cắt xuống một miếng thịt, Ta nói được thì làm được. Người đâu, tấu nhạc.
Lập tức thấy hơn mười người nhạc công quả nhiên mang theo nhạc khí đi tới.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả, xoay người quay trở về, lúc trước gã cùng với các huynh đệ đã từng thề ở trước mặt Hoàn Nhan A Cốt Đả, nhất định phải bắt sống Da Luật Diên Hi, và bắt lão ở trước mặt Hoàn Nhan A Cốt Đả nhảy múa một đoạn vũ đạo, để trả thù cho nỗi nhục nhã ngày đó, bây giờ, bọn họ đã làm được, đáng tiếc là Hoàn Nhan A Cốt Đả đã đi mất rồi.
Trống trận nổi lên trước, trí kính thái tổ Thánh Thượng, rồi tiếng đàn mới bắt đầu cất lên.
Da Luật Diên Hi cùng với đám thân nhân của lão dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hàng vạn dân chúng nơi đây bắt đầu uốn éo chuyên đông.
Không thể không nói, bọn họ nhảy múa thật sự là rất khó coi, nghiêng trái đổ phải, cũng không biết là đang nhảy cái thứ gì. Nhưng trong mắt người Nữ Chân, đây là vũ đạo xinh đẹp nhất trên đời, tiếng chửi rủa và vỗ tay cùng vang lên, kèm theo là tiếng cười nhạo đinh tai nhức óc, dường như đang gửi tới Hoàn Nhan A Cốt Đả một đại kết cục hoàn mỹ.
Quả đúng là tự gây nghiệt, không thể sống!
Nếu Da Luật Diên Hi sớm biết có một ngày như vậy, tin rằng lão nhất định sẽ làm một vị hoàng đế tốt đấy, chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, đúng thật là hại người hại mình.
Đúng lúc đám người Hoàn Nhan Tông Vọng đang xem cực kỳ sảng khoái. Sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng, nói: - Mấy người các ngươi bao nhiêu tuổi rồi, không ngờ lại càn quấy như vậy.
Đám người Hoàn Nhan Tông Vọng quay đầu nhìn lên, thấy người vừa nói chính là Đại Kim Hoàng đế Hoàn Nhan Thịnh. Mỗi người đều sợ ngây người, đang định thi lễ, Hoàn Nhan Thịnh giơ tay lên ngăn trở bọn họ, rồi sau đó nhìn về phía trung tâm của thao trường. Vui đến mức ha hả cười không ngừng, nói: - Không thể ngờ được là vị lão bằng hữu từng phong quang vô hạn này lại biến thành bộ dạng như vậy, may mắn là hôm nay ta lại đến đây!
Hóa ra là người cũng đến để xem trò vui nha!
Hoàn Nhan Tông Vọng và các vị tướng lĩnh. Nhất thời đều bó tay rồi.
Tin tức Da Luật Diên Hi bị bắt giữ nhanh chóng truyền đến đông kinh Biện Lương, tên ngốc Tống Huy Tông ngay lập tức tự tay viết thư gửi tới Kim quốc chúc mừng Hoàn Nhan Thịnh. Khiến người ta bật cười chính là, trong buổi triều sớm ông ta lại còn kể lể về tình cảm huynh đệ của ông ta với Da Luật Diên Hi.
Đúng thật là vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn lập miếu thờ.
Lý Kỳ nghe được đúng là khóc không ra nước mắt, sau khi buổi triều sớm kết thúc, hắn liền lập tức đi tới Bạch phủ. Lúc này, Da Luật Cốt Dục và Quý Hồng Nô còn đang chăm sóc Lý Chính Hi, hoàn toàn không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
- Phu quân, sao người lại tới đây vậy?
Lý Kỳ nhìn Da Luật Cốt Dục nói: - Cốt Dục, có chuyện ta cảm thấy nên nói cho nàng biết.
Da Luật Cốt Dục kinh ngạc hỏi: - Chuyện gì?
- Phụ thân nàng bị quân Kim bắt được rồi.
- A ơ?
Quý Hồng Nô thất thanh kêu lên.
Ngược lại là Da Luật Cốt Dục có vẻ vô cùng bình tĩnh, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khổ, nói: - Muội đây đã sớm đoán biết trước được, chỉ có điều là chuyện sớm hay muộn thôi. Nói xong nàng có kìm lại một tiếng thở dài, quay đầu nhìn ngắm Lý Chính Hi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lý Chính Hi, nói: - Tất cả chuyện này đều là do ông ấy gieo gió thì gặt bão thôi, không oán trách người khác được.
Tuy rằng nàng quay nghiêng bên mặt về phía Lý Kỳ đấy, nhưng Lý Kỳ vẫn là mơ hồ nhìn thấy trên khóe mắt nàng ngân ngấn ánh lên một giọt lệ hoa, chung quy thì mối liên hệ máu mủ này không phải nói chặt đứt là có thể chặt đứt được, mặc dù Da Luật Diên Hi từ bỏ nàng, mặc dù nàng bởi vậy mà phải chịu nhiều giày vò, nhưng Lý Kỳ biết rằng, nàng vẫn luôn nhớ phụ thân của nàng, cùng với thân nhân của nàng, lúc này nàng nhất định rất đau lòng.
Là một người chồng vào lúc này, đáng lý ra nên tiến đến an ủi thê tử của mình, nhưng Lý Kỳ bây giờ tự thân khó bảo toàn, với kẻ từ trước đến nay giỏi khua môi múa mép như hắn, phát hiện rất nhiều lời nếu là từ trong miệng hắn nói ra, đều giống như là một sự lừa dối, bởi vì hắn thật không dám nắm chắc, sẽ không để cho Da Luật Cốt Dục lại phải trải qua một lần đau khổ nữa giống như vậy.
Ngược lại Da Luật Cốt Dục dường như cảm nhận được sự khó sử của Lý Kỳ, xoay đầu lại, nói: - Phu quân, lúc này huynh cần phải khuyên Hoàng thượng cẩn thận, dã tâm của người Kim không chỉ có như vậy, muội thấy bọn họ có lẽ sẽ xuất binh tới Đại Tống.
Quý Hồng Nô sợ tới mức lại hoảng hốt kêu một tiếng.
- Ừ. Ta sẽ chú ý. Lý Kỳ cầm tay hai nàng, nói:
- Các muội yên tâm, cho dù kết cục như thế nào, ta nhất định sẽ không bỏ rơi các muội.
Đây là những lời duy nhất cho tới trước mắt, hắn có thể hứa hẹn được.
Thế mà, ngay tại lúc triều đình nhà Tống còn đang đắm chìm trong niềm vui mừng cho Kim quốc, Kim quốc lại lập tức phát khởi đợt chiến tranh xâm lược thứ hai, do Hoàn Nhan Tông Vọng, và Hoàn Nhan Tông Hàn cầm đầu văn võ bá quan liên danh thượng tấu, thỉnh cầu Hoàn Nhan Thịnh xuất binh phạt Tống, lý do chính là khi Da Luật Diên Hi khi tấn kiến Hoàn Nhan Thịnh, nói rằng sở dĩ lão bây giờ đang ở vùng Yến Vân, là vì Tống Huy Tông phái người mời lão đến Tống triều, ai ai cũng biết tên Da Luật Diên Hi này là kẻ thù lớn nhất của người Nữ Chân, ngươi còn muốn thu nhận và giúp đỡ lão, đây là điều mà người Nữ Chân không thể tha thứ được.
Hiện giờ, Kim quốc từ vương công đại thần, cho tới lê dân bách tính, tất cả đều nhất trí yêu cầu xuất binh phạt Tống.
Hiển nhiên, đây là tiết mục do Hoàn Nhan Tông Vọng đạo diễn ra, những chứng cớ và nhân chứng kia cũng đều là do gã bịa đặt ra đấy, đúng thật là muốn vu oan cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh.
Hiện giờ Da Luật Diên Hi đã bị bắt giữ, giải quyết xong mối lo này, Hoàn Nhan Thịnh là người thứ hai đảm nhiệm ngôi Hoàng đế, vẫn luôn sống dưới ảnh hưởng của bóng ma Hoàn Nhan A Cốt Đả, ông ta đúng là không thể chờ đợi được muốn vì Kim quốc mở mang bờ cõi, kiến công lập nghiệp, để có thể được ghi tên vào sử sách, ngự bút vung lên, tam quân vì nước quên mình, xuất binh phạt Tống.
Bắc Tống Phong Lưu
Hai canh giờ đàm phán dài dằng dặc cuối cùng cũng theo tiếng cửa phòng mở ra mà tuyên bố kết thúc.
Đầu tiên đi ra chính là Lý Kỳ, hắn vỗ vỗ bờ vai của Cổ Đạt, ha hả cười nói: - Cổ sư phó, kỳ thật ta vẫn muốn khen ông một câu, đao công của ông thật sự là khéo léo tuyệt vời, hi vọng ngày nào đó có thể làm vẻ vang cho đất nước.
Nói xong, hắn liền hướng về phía Mã Kiều ra tín hiệu, hai người lập tức rời đi.
Cổ Đạt thậm chí còn không có kịp phản ứng, lời khen này thật sự là rất khó hiểu, vội vàng đi vào phòng trong, thấy Trương Xuân Nhi vẫn còn ngồi ở bên trong, hỏi: - Sao rồi?
Trương Xuân Nhi cười, đứng lên đáp: - So với những gì mà chúng ta tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.
...
- A ---!
Lý Kỳ đi ra phía bên ngoài nhà, vươn vai duỗi dài cái lưng mệt mỏi, đường phố vừa mới đây còn vô cùng náo nhiệt, lúc này đã trở nên im lìm tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng, thần bí tại thời khắc này ánh lên một vẻ vô cùng trân quý.
Mã Kiều hiếu kỳ hỏi: - Thật sự là không thể ngờ được cứu ngươi đúng là Trương Xuân Nhi, ả ta vì sao lại cứu ngươi?
Lý Kỳ cười đáp:
- Bởi vì ả là một thương nhân thành công. Nói xong, hắn liền xoay người đi về phía trước.
- Một thương nhân thành công?
Mã Kiều gãi đầu, vội vàng đuổi theo hỏi: - Bộ Soái, lời này của ngươi là có ý gì?
- Ta nói Mã Kiều, bây giờ sao ngươi lại càng ngày càng nhiều chuyện như vậy chứ, chẳng có một chút khí phách của cao thủ gì cả.
-...!
- Lúc này mới giống cao thủ à nha.
...
Nắng hè chói chang của mùa hè cuối cùng cũng sắp qua rồi, mặc kệ thế cục sẽ xuất hiện những chuyển biến thế nào, sắp tới đây nhất định sẽ là làn không khí dễ chịu của mùa thu.
Nhưng mà, vừa mới sang thu, phương Bắc đã xảy ra một chuyện lớn, đó chính là Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi dẫn đầu ba bốn vạn tàn binh bại tướng, cuối cùng bị Hoàn Nhan Tông Hàn bắt làm tù binh ở gần Bình Châu.
Da Luật Diên Hi sa lưới, cũng là lúc chính thức tuyên cáo Liêu quốc hoàn toàn bị tiêu diệt rồi.
Hoàn Nhan Thịnh cũng đã đem tin tức này chiêu cáo thiên hạ trước tiên.
Tin tức này rất nhanh truyền ra khắp Kim quốc, tộc người Nữ Chân được một phen vui mừng. Tên hôn quân này có thể nói là nhất kẻ thù lớn nhất của tộc Nữ Chân bọn họ, đã từng nhiều lần bóc lột bọn họ, ức hiếp bọn họ, và làm nhục bọn họ, bây giờ thù lớn cuối cùng cũng đã được báo, bọn họ làm sao có thể không vui mừng phấn chấn cho được.
Mà người Khiết Đan cũng hoàn toàn từ bỏ ý định nhỏ nhoi cuối cùng có thể khôi phục cố thổ.
Bắc quốc thượng kinh.
Hoàn Nhan Tông Hàn áp giải đám người Da Luật Diên Hi về tới thượng kinh, tại thời khắc này, gã chính là đại anh hùng trong suy nghĩ của người Nữ Chân, toàn thành dân chúng đều ra nghênh tiếp vị đại anh hùng này.
- Ha ha, Tông Hàn. Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.
Chỉ thấy một người tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch chạy ra, cười ha ha.
Hoàn Nhan Tông Hàn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mới nhìn lại người vừa tới, đúng là Hoàn Nhan Tông Vọng, gã ngắm bộ dạng như vậy của vị Kim quân này, toát ra đầy đầu mồ hôi lạnh, liền xuống ngựa, nói: - Tông Vọng. Ngày hôm nay đã không còn giống như trước đây nữa rồi, ngươi dù sau cũng nên rửa rửa mặt chải chải đầu một chút rồi hẵng tới đón tiếp ta chứ, nhìn bộ dạng này của ngươi, ta thật không biết nói ngươi như thế nào mới tốt đây.
Hoàn Nhan Tông Bật núp ở phía sau cứ che miệng cười trộm mãi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng giật mình. Cúi đầu xuống đánh giá lại bản thân mình, lúc này mới ý thức được gã bây giờ nhếch nhác đến cỡ nào, vô cùng khó xử, trước tiên là dữ dằn trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Bật, người sau lập tức nín cười, xong gã lại bật cười ha hả nói: - Cái này không có liên quan gì tới ngươi, ta tới đây cũng không phải là để nghênh đón ngươi. Có một người khiến cho ta nhớ mong còn hơn cả ngươi!
Hoàn Nhan Tông Hàn đương nhiên biết được người mà miệng gã nói đến chính là cái tên Da Luật Diên Hi kia, ngón tay liền chỉ thẳng ra phía đằng sau.
Hoàn Nhan Tông Vọng đang chuẩn bị tiến về phía trước, nhưng nghĩ lại, gã vẫn là nhịn được, mẹ kiếp với cái bộ dạng này đường đường một đại nguyên soái trông lại còn nhếch nhác hơn cả tù binh, không chừng còn chưa biết là ai chê cười ai đâu! Lúng túng nói: - Ta vẫn là quay về trước rửa mặt chải đầu một chút đã, rồi mới tới gặp tên hôn quân kia. Đúng rồi, ngươi cũng chớ có quên, chúng ta trước đây đã từng hạ lời thề, không trực tiếp mang A Thích Nhi tới chỗ của Hoàng thượng.
Hoàn Nhan Tông Hàn ha ha cười đáp:
- Điều này làm sao mà ta quên được, ngươi đi nhanh một chút đi.
- Được. Vậy ta về trước đây.
Hoàn Nhan Tông Vọng cưỡi lên ngựa rồi phi nhanh về nhà.
Một lúc lâu sau.
Ở trong giáo trường cấm quân lớn nhất của thượng kinh, chỉ thấy xung quanh vây đầy người, hầu hết đều là người Nữ Chân, mà ở ngay chính giữa phía trước lều trại lớn nhất, một loạt người đứng thành một hàng, mỗi người đều đang mặc khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, mà hai bên bọn họ còn có không ít những người thân mặc hoa lệ phục sức đang đứng, có thể nói, các bộ lạc quý tộc của tộc Nữ Chân gần như cũng đã đến đông đủ.
Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào thao trường ở giữa, chỉ thấy chính giữa sân có khoảng hơn ba mươi người đang đứng, nam nữ lẫn lộn, mỗi người đều là tóc tai bù xù, nhếch nhác, nghèo túng đến cực điểm.
Hoàn Nhan Tông Vọng tay cầm roi ngựa, đi nhanh về phía trước, hướng về phía một vị lão nhân đầu đầy tóc bạc đứng ở chính giữa, cất cao giọng nói:
- A Thích Nhi, còn nhớ ta không.
Tiếng như Hồng lôi.
Lão nhân kia đúng là Da Luật Diên Hi, lúc này lão làm sao còn có được phong thái của trước đây, chỉ như một con chó lang thang, sợ tới mức cả người run lên, ngẩng đầu lên, thấy là Hoàn Nhan Tông Vọng, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp trên mặt đất, nói: - Hoá ra --- hóa ra là nhị Thái Tử. Tội --- tội dân tham kiến nhị Thái Tử.
Hoàn Nhan Tông Vọng ha ha nói:
- Tội dân? Hay cho câu tội dân? Thật sự là không thể ngờ được ngươi sẽ có ngày hôm nay! Ngươi còn nhớ ngày trước ngươi đã bắt phụ hoàng ta khiêu vũ cho ngươi như thế nào không?
Da Luật Diên Hi vừa nghe Hoàn Nhan Tông Vọng bắt đầu lôi lại chuyện cũ ra rồi, nhất thời sợ tới mức mặt mày tái xám, vội vàng đáp: - Nhị Thái Tử, tội dân khi đó cũng chỉ là một câu nói vui đùa mà thôi, phụ thân ngươi không có nhảy, tội dân cũng không có nhiều lời gì thêm?
- Vậy còn cha ta thì sao?
- Còn ông nội ta.
- Cả ta nữa.
Lập tức có không ít người đứng dậy, lớn tiếng chất vấn tên Da Luật Diên Hi này.
Hồi đó Da Luật Diên Hi lệnh cho các đại bộ lạc tộc Nữ Chân vì lão khiêu vũ giúp vui, duy chỉ có Hoàn Nhan A Cốt Đả không có nhảy, còn lại đều đã phải nhảy.
Hoàn Nhan Tông Vọng nhấc tay lên, ra hiệu cho những người đó tạm thời yên lặng trước chớ có nóng vội, lại quay về phía Da Luật Diên Hi nói: - A Thích Nhi, ta là người từ trước đến nay đều rất công bằng, ta cũng không làm khó dễ ngươi, lúc trước ngươi bắt phụ hoàng ta khiêu vũ cho ngươi, bây giờ ngươi cùng với thân nhân của ngươi nhảy múa một đoạn cho chúng ta xem đi, coi như an ủi phụ hoàng ta trên trời có linh thiêng.
- Ta --- ta không nhảy.
Trong đám người chợt có một người lầm bẩm nói.
Vụt!
Người nọ vừa nói xong, lập tức thấy dưới chân hắn xuất hiện thêm một vết lằn roi. Hoàn Nhan Tông Vọng ánh mắt lạnh lẽo quét mắt liếc nhìn một lượt, nói: - Nếu ai không nhảy, vậy thì hãy để cho mỗi một người ở đây từ trên người hắn cắt xuống một miếng thịt, Ta nói được thì làm được. Người đâu, tấu nhạc.
Lập tức thấy hơn mười người nhạc công quả nhiên mang theo nhạc khí đi tới.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả, xoay người quay trở về, lúc trước gã cùng với các huynh đệ đã từng thề ở trước mặt Hoàn Nhan A Cốt Đả, nhất định phải bắt sống Da Luật Diên Hi, và bắt lão ở trước mặt Hoàn Nhan A Cốt Đả nhảy múa một đoạn vũ đạo, để trả thù cho nỗi nhục nhã ngày đó, bây giờ, bọn họ đã làm được, đáng tiếc là Hoàn Nhan A Cốt Đả đã đi mất rồi.
Trống trận nổi lên trước, trí kính thái tổ Thánh Thượng, rồi tiếng đàn mới bắt đầu cất lên.
Da Luật Diên Hi cùng với đám thân nhân của lão dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hàng vạn dân chúng nơi đây bắt đầu uốn éo chuyên đông.
Không thể không nói, bọn họ nhảy múa thật sự là rất khó coi, nghiêng trái đổ phải, cũng không biết là đang nhảy cái thứ gì. Nhưng trong mắt người Nữ Chân, đây là vũ đạo xinh đẹp nhất trên đời, tiếng chửi rủa và vỗ tay cùng vang lên, kèm theo là tiếng cười nhạo đinh tai nhức óc, dường như đang gửi tới Hoàn Nhan A Cốt Đả một đại kết cục hoàn mỹ.
Quả đúng là tự gây nghiệt, không thể sống!
Nếu Da Luật Diên Hi sớm biết có một ngày như vậy, tin rằng lão nhất định sẽ làm một vị hoàng đế tốt đấy, chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, đúng thật là hại người hại mình.
Đúng lúc đám người Hoàn Nhan Tông Vọng đang xem cực kỳ sảng khoái. Sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng, nói: - Mấy người các ngươi bao nhiêu tuổi rồi, không ngờ lại càn quấy như vậy.
Đám người Hoàn Nhan Tông Vọng quay đầu nhìn lên, thấy người vừa nói chính là Đại Kim Hoàng đế Hoàn Nhan Thịnh. Mỗi người đều sợ ngây người, đang định thi lễ, Hoàn Nhan Thịnh giơ tay lên ngăn trở bọn họ, rồi sau đó nhìn về phía trung tâm của thao trường. Vui đến mức ha hả cười không ngừng, nói: - Không thể ngờ được là vị lão bằng hữu từng phong quang vô hạn này lại biến thành bộ dạng như vậy, may mắn là hôm nay ta lại đến đây!
Hóa ra là người cũng đến để xem trò vui nha!
Hoàn Nhan Tông Vọng và các vị tướng lĩnh. Nhất thời đều bó tay rồi.
Tin tức Da Luật Diên Hi bị bắt giữ nhanh chóng truyền đến đông kinh Biện Lương, tên ngốc Tống Huy Tông ngay lập tức tự tay viết thư gửi tới Kim quốc chúc mừng Hoàn Nhan Thịnh. Khiến người ta bật cười chính là, trong buổi triều sớm ông ta lại còn kể lể về tình cảm huynh đệ của ông ta với Da Luật Diên Hi.
Đúng thật là vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn lập miếu thờ.
Lý Kỳ nghe được đúng là khóc không ra nước mắt, sau khi buổi triều sớm kết thúc, hắn liền lập tức đi tới Bạch phủ. Lúc này, Da Luật Cốt Dục và Quý Hồng Nô còn đang chăm sóc Lý Chính Hi, hoàn toàn không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
- Phu quân, sao người lại tới đây vậy?
Lý Kỳ nhìn Da Luật Cốt Dục nói: - Cốt Dục, có chuyện ta cảm thấy nên nói cho nàng biết.
Da Luật Cốt Dục kinh ngạc hỏi: - Chuyện gì?
- Phụ thân nàng bị quân Kim bắt được rồi.
- A ơ?
Quý Hồng Nô thất thanh kêu lên.
Ngược lại là Da Luật Cốt Dục có vẻ vô cùng bình tĩnh, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khổ, nói: - Muội đây đã sớm đoán biết trước được, chỉ có điều là chuyện sớm hay muộn thôi. Nói xong nàng có kìm lại một tiếng thở dài, quay đầu nhìn ngắm Lý Chính Hi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lý Chính Hi, nói: - Tất cả chuyện này đều là do ông ấy gieo gió thì gặt bão thôi, không oán trách người khác được.
Tuy rằng nàng quay nghiêng bên mặt về phía Lý Kỳ đấy, nhưng Lý Kỳ vẫn là mơ hồ nhìn thấy trên khóe mắt nàng ngân ngấn ánh lên một giọt lệ hoa, chung quy thì mối liên hệ máu mủ này không phải nói chặt đứt là có thể chặt đứt được, mặc dù Da Luật Diên Hi từ bỏ nàng, mặc dù nàng bởi vậy mà phải chịu nhiều giày vò, nhưng Lý Kỳ biết rằng, nàng vẫn luôn nhớ phụ thân của nàng, cùng với thân nhân của nàng, lúc này nàng nhất định rất đau lòng.
Là một người chồng vào lúc này, đáng lý ra nên tiến đến an ủi thê tử của mình, nhưng Lý Kỳ bây giờ tự thân khó bảo toàn, với kẻ từ trước đến nay giỏi khua môi múa mép như hắn, phát hiện rất nhiều lời nếu là từ trong miệng hắn nói ra, đều giống như là một sự lừa dối, bởi vì hắn thật không dám nắm chắc, sẽ không để cho Da Luật Cốt Dục lại phải trải qua một lần đau khổ nữa giống như vậy.
Ngược lại Da Luật Cốt Dục dường như cảm nhận được sự khó sử của Lý Kỳ, xoay đầu lại, nói: - Phu quân, lúc này huynh cần phải khuyên Hoàng thượng cẩn thận, dã tâm của người Kim không chỉ có như vậy, muội thấy bọn họ có lẽ sẽ xuất binh tới Đại Tống.
Quý Hồng Nô sợ tới mức lại hoảng hốt kêu một tiếng.
- Ừ. Ta sẽ chú ý. Lý Kỳ cầm tay hai nàng, nói:
- Các muội yên tâm, cho dù kết cục như thế nào, ta nhất định sẽ không bỏ rơi các muội.
Đây là những lời duy nhất cho tới trước mắt, hắn có thể hứa hẹn được.
Thế mà, ngay tại lúc triều đình nhà Tống còn đang đắm chìm trong niềm vui mừng cho Kim quốc, Kim quốc lại lập tức phát khởi đợt chiến tranh xâm lược thứ hai, do Hoàn Nhan Tông Vọng, và Hoàn Nhan Tông Hàn cầm đầu văn võ bá quan liên danh thượng tấu, thỉnh cầu Hoàn Nhan Thịnh xuất binh phạt Tống, lý do chính là khi Da Luật Diên Hi khi tấn kiến Hoàn Nhan Thịnh, nói rằng sở dĩ lão bây giờ đang ở vùng Yến Vân, là vì Tống Huy Tông phái người mời lão đến Tống triều, ai ai cũng biết tên Da Luật Diên Hi này là kẻ thù lớn nhất của người Nữ Chân, ngươi còn muốn thu nhận và giúp đỡ lão, đây là điều mà người Nữ Chân không thể tha thứ được.
Hiện giờ, Kim quốc từ vương công đại thần, cho tới lê dân bách tính, tất cả đều nhất trí yêu cầu xuất binh phạt Tống.
Hiển nhiên, đây là tiết mục do Hoàn Nhan Tông Vọng đạo diễn ra, những chứng cớ và nhân chứng kia cũng đều là do gã bịa đặt ra đấy, đúng thật là muốn vu oan cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh.
Hiện giờ Da Luật Diên Hi đã bị bắt giữ, giải quyết xong mối lo này, Hoàn Nhan Thịnh là người thứ hai đảm nhiệm ngôi Hoàng đế, vẫn luôn sống dưới ảnh hưởng của bóng ma Hoàn Nhan A Cốt Đả, ông ta đúng là không thể chờ đợi được muốn vì Kim quốc mở mang bờ cõi, kiến công lập nghiệp, để có thể được ghi tên vào sử sách, ngự bút vung lên, tam quân vì nước quên mình, xuất binh phạt Tống.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1159: Tuyên chiến
10.0/10 từ 34 lượt.